Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 35: ‘Cứng’
Ni Vô Ngả
10/01/2024
Lúc cô và Nam Thái Gia cùng đi lên tầng sáu thì bắt gặp sắc mặt đặc biệt khó coi của Hàng Trình Vũ. Ngược lại, vẻ mặt của Nam Thái Gia thì rất
đắc ý. Hôm nay anh ta không tập yoga cho nên quay sang cố ý thâm tình
dặn dò cô trước mặt Hàng Trình Vũ:
“Em đi đi, có gì tôi sẽ nói với em sau.”
Cô làm sao mà không hiểu được hàm ý của Nam Thái Gia cơ chứ? Chỉ là cũng muốn mượn cớ lần này để kích thích sức chiến đấu của em giai Hàng Trình Vũ kia. Cô thích nhưng cô sẽ không chủ động trước, cô muốn chàng thiếu niên đó phải mở lời.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Cô đáp.
Ở phía cách đó không xa Thiều Phong Vân đang bị PT hành trên máy chạy, mặt mũi mướt mát mồ hôi trông bộ dạng rất đau khổ nhưng vẫn ngoái về phía cô nhòm ngó. Thấy chị gái đi với Nam Thái Gia thì lòng không yên tâm.
Bên cạnh, PT Dương Cảnh Sang vừa nhìn máy bấm giờ vừa nhắc nhở:
“Nào, chuẩn bị tăng mức…”
Thiều Phong Vân gào thét trong lòng, PT ác độc tại sao lại hành cậu…
Cậu rất muốn hét vào mặt anh ta và nói rằng: anh quá đáng vừa thôi.
Nhưng một mặt sợ PT là người của chị gái, một phần vì nghĩ người ta cũng chỉ vì tốt cho mình… Vậy là cậu cắn răng chịu đựng, đau đớn nhìn PT nhấn nút tăng tốc.
Chạy, chạy, chạy…!
Lúc đó trong đầu cậu không còn gì khác ngoài khao khát mong kết thúc một ngày hành xác này, huhu.
Nam Thái Gia đi qua khu nâng tạ, liếc mắt về phía chàng thiếu niên đang bị hành hạ trên máy chạy thì nhếch môi cười. Sau khi khởi động cơ bản, anh tập tành y như cưỡi ngựa xem hoa… chủ yếu vẫn là để ý về phía Thiều Phong Vân, muốn quan sát đánh giá người này một chút.
Thiều Phong Vân vừa được thả, cả người run rẩy như muốn ngã ra đất. PT đưa cho cậu chai nước, kèm theo một chiếc khăn lau mồ hôi. Nghỉ ngơi năm mười phút để chuẩn bị qua phần tiếp theo.
Trong lúc vô tình, cậu bắt gặp ánh mắt của một con sói đang dòm về phía mình. Thiều Phong Vân tò mò nhìn thẳng về hướng đó đã bắt gặp ngay con mắt thâm sâu của Nam Thái Gia.
Nam Thái Gia cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần short đầy nam tính. Ngay cả khi bị cậu bắt gặp, anh ta cũng không hề rời mắt đi.
Thậm chí đối phương nhìn cậu càng thêm phần khiêu khích, có điều thứ thu hút cậu bấy giờ lại chính là body của anh ta. Thường các chị con gái đều thích nhưng người đàn ông da trắng, nhưng phái nam lại thấy da ngăm, da màu đồng mới là hấp dẫn. Thiều Phong Vân cũng không ngoại lệ, cậu thấy người đàn ông này ngoài bản mặt đểu mà đẹp trai ra thì còn có thân hình săn chắc rất mê li…
Mà PT riêng của cậu nhìn thấy Nam Thái Gia cũng đi qua phía anh ta:
“Nam gia nhà cậu có phòng tập xịn sò rồi còn tới đây để làm gì?”
Nam Thái Gia không hề dừng lại động tác, vừa tập vừa nói:
“Thi thoảng đổi gió.”
PT Dương Cảnh Sang là bạn của Nam Thái Gia, trước kia Nam Thái Gia hay tới phòng tập Neyu Ah cho nên hai người họ quen nhau vì thế.
Dương Cảnh Sang nghe Nam Thái Gia nói vậy thì hơi khinh khỉnh đáp:
“Đừng có lừa người, cậu tới có mấy hôm người ta đều biết cậu vì mỹ nữ mới tới.”
Nói rồi PT đã hướng về phía Thiều Phong Vân, gọi cậu qua:
“Lại đây nhìn anh Nam một chút đi em, nhìn body của anh ấy… Cố gắng thì sau này em cũng sẽ được như anh ấy thôi.”
Nam Thái Gia liếc mắt với Dương Cảnh Sang, tên này vẫn không bỏ cái tật lôi anh ra làm mẫu. Có lần còn gọi cả một đám người đến, nếu Nam Thái Gia mà không cảnh giác bày ra bộ dạng hung hăng thì đã bị người ta sờ tới sờ lui trên cơ bắp của mình.
Thật ghê!
Thiều Phong Vân nghe hai người họ bàn tán ý ám chỉ tới chị gái mình dù không vui, nhưng vì muốn ngắm kỹ hơn body của Nam Thái Gia nên vẫn đi tới.
Dương Cảnh Sang hỏi Thiều Phong Vân:
“Biết anh Nam không?”
Thiều Phong Vân chần chừ một chút mới khẽ gật đầu.
Dương Cảnh Sang cười vỗ vỗ vai cậu, nói với Nam Thái Gia:
“Em giai này không giống chị gái chút nào, hiền lắm, còn có chút nhát. Cậu đứng lên cho em nó nhìn tí đi.”
Nam Thái Gia trừng mắt với Dương Cảnh Sang:
“Có trả phí tham quan không?”
Thế nhưng vẫn đứng lên cho Thiều Phong Vân chiêm ngưỡng. Đã vậy, lúc thằng nhóc này đang quan sát anh còn cố ý lên cơ tạo vài dáng ngầu ngầu cho thằng nhóc xem.
Dương Cảnh Sang cười ‘ha hả’ trước màn thể hiện của Nam Thái Gia, ánh mắt nhìn Thiều Phong Vân càng thêm đặc biệt:
“Mỹ cảnh nhân gian đó, không phải ai cũng được anh Nam ưu ái cho xem như em đâu.”
Thiều Phong Vân hai mắt sáng lên, cậu nhìn vào cơ bắp của Nam Thái Gia, e dè hỏi một câu:
“Em sờ thử được không?”
Đáy mắt Nam Thái Gia có một tia bài xích xoẹt qua, tầm mắt anh vô thức liếc qua tấm kính lớn của phòng tập yoga. Lúc đó, mơ hồ cả Thiều Vân San và Hàng Trình Vũ đều nhìn về phía ngoài này cho nên anh miễn cưỡng đồng ý.
Ngữ khí anh lạnh nhạt cất lên:
“Mất phí đấy!”
Nói thì nói vậy nhưng thấy người đàn ông nâng cơ bắp hướng về phía mình, Thiều Phong Vân đỏ mặt ngại ngùng đưa tay chạm vào bắp tay săn chắc của Nam Thái Gia. Thấy hơi lạ lạ thích thích thì cậu nắn nắn một chút, ai dè sau đó cậu cảm nhận cả người Nam Thái Gia khẽ giật một cái, Thiều Phong Vân vội vội vàng vàng thu tay về.
Để người khác không nhìn ra sự thất thố của mình, cậu hấp tấp khen một câu:
“Thật cứng.”
Dương Cảnh Sang ở một bên đã cười như nắc nẻ, nói với Thiều Phong Vân:
“Những cái khác còn cứng hơn, chỉ tiếc cậu không có phúc phần sờ rồi.”
Mặt Nam Thái Gia đen sì.
Thiều Phong Vân ngây thơ nghĩ là phần cơ bụng thì hỏi:
“Vậy anh đã được sờ chưa?”
Nụ cười của Dương Cảnh Sang cứng đờ, anh ta vỗ vai Thiều Phong Vân một cái bất lực, quả nhiên cũng rất bất ngờ với câu hỏi của cậu. Xong, khi nghĩ tới gì đó vẻ mặt anh ta đã hiện lên ý cười xấu xa:
“Tôi chưa, cái đó không phải ai cũng sờ được.”
Ngữ khí mờ ám như vậy thì Thiều Phong Vân đã lờ mờ hiểu ra, cũng không dám chắc có hiểu đúng không. Nhưng người kia vẫn cố nói hết câu:
“Phúc phần này tôi không dám nhận, nhưng cậu thử hỏi chị gái cậu…”
“Ngậm miệng lại đi, mỏ cậu cũng đi xa quá rồi đấy!”
Dương Cảnh Sang chưa nói xong đã bị Nam Thái Gia cắt ngang, tiện tay còn phi cả chai nước về phía anh ta. Cũng may Dương Cảnh Sang phản ứng kịp thời, vội vàng chộp lấy.
Trước khi dẫn Thiều Phong Vân quay lại tiếp tục bài tập thì đã cố ý cười lớn:
“Nam gia đã biết xấu hổ rồi, haha!!!”
“Em đi đi, có gì tôi sẽ nói với em sau.”
Cô làm sao mà không hiểu được hàm ý của Nam Thái Gia cơ chứ? Chỉ là cũng muốn mượn cớ lần này để kích thích sức chiến đấu của em giai Hàng Trình Vũ kia. Cô thích nhưng cô sẽ không chủ động trước, cô muốn chàng thiếu niên đó phải mở lời.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Cô đáp.
Ở phía cách đó không xa Thiều Phong Vân đang bị PT hành trên máy chạy, mặt mũi mướt mát mồ hôi trông bộ dạng rất đau khổ nhưng vẫn ngoái về phía cô nhòm ngó. Thấy chị gái đi với Nam Thái Gia thì lòng không yên tâm.
Bên cạnh, PT Dương Cảnh Sang vừa nhìn máy bấm giờ vừa nhắc nhở:
“Nào, chuẩn bị tăng mức…”
Thiều Phong Vân gào thét trong lòng, PT ác độc tại sao lại hành cậu…
Cậu rất muốn hét vào mặt anh ta và nói rằng: anh quá đáng vừa thôi.
Nhưng một mặt sợ PT là người của chị gái, một phần vì nghĩ người ta cũng chỉ vì tốt cho mình… Vậy là cậu cắn răng chịu đựng, đau đớn nhìn PT nhấn nút tăng tốc.
Chạy, chạy, chạy…!
Lúc đó trong đầu cậu không còn gì khác ngoài khao khát mong kết thúc một ngày hành xác này, huhu.
Nam Thái Gia đi qua khu nâng tạ, liếc mắt về phía chàng thiếu niên đang bị hành hạ trên máy chạy thì nhếch môi cười. Sau khi khởi động cơ bản, anh tập tành y như cưỡi ngựa xem hoa… chủ yếu vẫn là để ý về phía Thiều Phong Vân, muốn quan sát đánh giá người này một chút.
Thiều Phong Vân vừa được thả, cả người run rẩy như muốn ngã ra đất. PT đưa cho cậu chai nước, kèm theo một chiếc khăn lau mồ hôi. Nghỉ ngơi năm mười phút để chuẩn bị qua phần tiếp theo.
Trong lúc vô tình, cậu bắt gặp ánh mắt của một con sói đang dòm về phía mình. Thiều Phong Vân tò mò nhìn thẳng về hướng đó đã bắt gặp ngay con mắt thâm sâu của Nam Thái Gia.
Nam Thái Gia cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần short đầy nam tính. Ngay cả khi bị cậu bắt gặp, anh ta cũng không hề rời mắt đi.
Thậm chí đối phương nhìn cậu càng thêm phần khiêu khích, có điều thứ thu hút cậu bấy giờ lại chính là body của anh ta. Thường các chị con gái đều thích nhưng người đàn ông da trắng, nhưng phái nam lại thấy da ngăm, da màu đồng mới là hấp dẫn. Thiều Phong Vân cũng không ngoại lệ, cậu thấy người đàn ông này ngoài bản mặt đểu mà đẹp trai ra thì còn có thân hình săn chắc rất mê li…
Mà PT riêng của cậu nhìn thấy Nam Thái Gia cũng đi qua phía anh ta:
“Nam gia nhà cậu có phòng tập xịn sò rồi còn tới đây để làm gì?”
Nam Thái Gia không hề dừng lại động tác, vừa tập vừa nói:
“Thi thoảng đổi gió.”
PT Dương Cảnh Sang là bạn của Nam Thái Gia, trước kia Nam Thái Gia hay tới phòng tập Neyu Ah cho nên hai người họ quen nhau vì thế.
Dương Cảnh Sang nghe Nam Thái Gia nói vậy thì hơi khinh khỉnh đáp:
“Đừng có lừa người, cậu tới có mấy hôm người ta đều biết cậu vì mỹ nữ mới tới.”
Nói rồi PT đã hướng về phía Thiều Phong Vân, gọi cậu qua:
“Lại đây nhìn anh Nam một chút đi em, nhìn body của anh ấy… Cố gắng thì sau này em cũng sẽ được như anh ấy thôi.”
Nam Thái Gia liếc mắt với Dương Cảnh Sang, tên này vẫn không bỏ cái tật lôi anh ra làm mẫu. Có lần còn gọi cả một đám người đến, nếu Nam Thái Gia mà không cảnh giác bày ra bộ dạng hung hăng thì đã bị người ta sờ tới sờ lui trên cơ bắp của mình.
Thật ghê!
Thiều Phong Vân nghe hai người họ bàn tán ý ám chỉ tới chị gái mình dù không vui, nhưng vì muốn ngắm kỹ hơn body của Nam Thái Gia nên vẫn đi tới.
Dương Cảnh Sang hỏi Thiều Phong Vân:
“Biết anh Nam không?”
Thiều Phong Vân chần chừ một chút mới khẽ gật đầu.
Dương Cảnh Sang cười vỗ vỗ vai cậu, nói với Nam Thái Gia:
“Em giai này không giống chị gái chút nào, hiền lắm, còn có chút nhát. Cậu đứng lên cho em nó nhìn tí đi.”
Nam Thái Gia trừng mắt với Dương Cảnh Sang:
“Có trả phí tham quan không?”
Thế nhưng vẫn đứng lên cho Thiều Phong Vân chiêm ngưỡng. Đã vậy, lúc thằng nhóc này đang quan sát anh còn cố ý lên cơ tạo vài dáng ngầu ngầu cho thằng nhóc xem.
Dương Cảnh Sang cười ‘ha hả’ trước màn thể hiện của Nam Thái Gia, ánh mắt nhìn Thiều Phong Vân càng thêm đặc biệt:
“Mỹ cảnh nhân gian đó, không phải ai cũng được anh Nam ưu ái cho xem như em đâu.”
Thiều Phong Vân hai mắt sáng lên, cậu nhìn vào cơ bắp của Nam Thái Gia, e dè hỏi một câu:
“Em sờ thử được không?”
Đáy mắt Nam Thái Gia có một tia bài xích xoẹt qua, tầm mắt anh vô thức liếc qua tấm kính lớn của phòng tập yoga. Lúc đó, mơ hồ cả Thiều Vân San và Hàng Trình Vũ đều nhìn về phía ngoài này cho nên anh miễn cưỡng đồng ý.
Ngữ khí anh lạnh nhạt cất lên:
“Mất phí đấy!”
Nói thì nói vậy nhưng thấy người đàn ông nâng cơ bắp hướng về phía mình, Thiều Phong Vân đỏ mặt ngại ngùng đưa tay chạm vào bắp tay săn chắc của Nam Thái Gia. Thấy hơi lạ lạ thích thích thì cậu nắn nắn một chút, ai dè sau đó cậu cảm nhận cả người Nam Thái Gia khẽ giật một cái, Thiều Phong Vân vội vội vàng vàng thu tay về.
Để người khác không nhìn ra sự thất thố của mình, cậu hấp tấp khen một câu:
“Thật cứng.”
Dương Cảnh Sang ở một bên đã cười như nắc nẻ, nói với Thiều Phong Vân:
“Những cái khác còn cứng hơn, chỉ tiếc cậu không có phúc phần sờ rồi.”
Mặt Nam Thái Gia đen sì.
Thiều Phong Vân ngây thơ nghĩ là phần cơ bụng thì hỏi:
“Vậy anh đã được sờ chưa?”
Nụ cười của Dương Cảnh Sang cứng đờ, anh ta vỗ vai Thiều Phong Vân một cái bất lực, quả nhiên cũng rất bất ngờ với câu hỏi của cậu. Xong, khi nghĩ tới gì đó vẻ mặt anh ta đã hiện lên ý cười xấu xa:
“Tôi chưa, cái đó không phải ai cũng sờ được.”
Ngữ khí mờ ám như vậy thì Thiều Phong Vân đã lờ mờ hiểu ra, cũng không dám chắc có hiểu đúng không. Nhưng người kia vẫn cố nói hết câu:
“Phúc phần này tôi không dám nhận, nhưng cậu thử hỏi chị gái cậu…”
“Ngậm miệng lại đi, mỏ cậu cũng đi xa quá rồi đấy!”
Dương Cảnh Sang chưa nói xong đã bị Nam Thái Gia cắt ngang, tiện tay còn phi cả chai nước về phía anh ta. Cũng may Dương Cảnh Sang phản ứng kịp thời, vội vàng chộp lấy.
Trước khi dẫn Thiều Phong Vân quay lại tiếp tục bài tập thì đã cố ý cười lớn:
“Nam gia đã biết xấu hổ rồi, haha!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.