Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 21: Đi với người ‘xấu’
Ni Vô Ngả
08/01/2024
Tên điên này ấy thế mà dám chơi cô một vố.
Thiều Vân San ‘hừ’ lạnh khi biết rõ ý đồ trêu chọc của đối phương, xong thì quay ngoắt đi.
“Sao tự dưng không nói?”
Nam Thái Gia biết mà còn cố ý hỏi:
“Nào, có gì phải nói đi chứ? Không là mất khách bây giờ?”
“…”
Anh mặt dày dụ dỗ:
“Nếu có em, tôi sẵn sàng trả thêm phí. Ok chứ?”
“…”
Anh ta vẫn còn lải nhải, Thiều Vân San thiếu điều muốn hét lên rằng: anh hãy im đi.
Cuối cùng, câu chuyện nằm trong ngõ cụt của hai người cũng kết thúc khi Nam Thái Gia dừng xe trước một nhà hàng đồ Tây. Biết không thể chạy cho nên Thiều Vân San cũng đành chấp nhận đi ăn với anh ta.
Moo Prime là một nhà hàng năm sao có thiết kế sang trọng theo kiểu châu Âu, với nội thất và ánh sáng bừng lên tông màu đỏ rượu trông thật lãng mạn. Lui tới nơi đây đa phần đều là các cặp đôi, nghe quản lý nhà hàng đi tới tiếp đón Nam Thái Gia và dẫn anh ta vào bàn VIP đã đặt riêng, Thiều Vân San liền hiểu. Cho nên sau khi ngồi vào bàn, gọi món xong xuôi, cô đã chua ngoa nói:
“Cũng chỉ là đi ăn thừa một xuất của người khác thôi.”
Nam Thái Gia nhìn cô.
Cô liền tỏ ra ‘tôi hiểu mà’ để nói:
“Oh, sorry. Tôi nói bâng quơ thôi, đừng để ý.”
Thấy anh ta không nói gì, cô tiếp tục châm biếm:
“Dù sao được đi ăn ké một bữa cũng đã là phúc phần của tôi rồi. Tôi cũng không nghĩ gì đâu.”
“…”
Nam Thái Gia có chút bất lực, cô mỉa mai cho đã xong lại nói không nghĩ gì. Chợt cảm thấy ai yêu phải cô thì đúng là nhức đầu cả ngày, bảo sao Hàng Thương Lan không chịu yêu cô cho dù cô cũng được coi là một mỹ nữ?
“Không yêu Hàng Thương Lan nữa thì chắc là em không định lấy chồng đâu nhỉ?”
“Hả?”
Cô khó hiểu.
Anh ta lập tức nói:
“Đanh đá chua ngoa như em, ai chịu cho nổi?”
“…”
Thiều Vân San thẹn quá hóa giận, cô tức khắc đứng bật dậy ý định bỏ về thì đã bị Nam Thái Gia giữ cổ tay:
“Ấy, tôi đùa chút thôi.”
Bị người xung quanh nhìn ngó, Thiều Vân San miễn cưỡng ngồi lại vào bàn. Xong, cô cũng không quên chọc tức lại người kia:
“Tính tôi trước nay đều thế rồi, nhưng dù tôi có chua ngoa thì hôm nay vẫn trong vai trò ‘an ủi’ người ‘BỊ BỎ RƠI’ là anh đó, rất quan trọng. Anh hãy tử tế một chút đi.”
Ba chữ ‘bị bỏ rơi’ cô cố ý nhấn thật mạnh.
“Ừ.”
Nam Thái Gia gật đầu xem như đã hiểu, lại chẳng quan tâm lắm đến điều đó, chỉ nói:
“Vậy em cũng nên làm tốt vai trò của người ‘an ủi’ đi.”
“…”
Quả nhiên là nhân vật phản diện cấp cao ngang nhau cho nên trình độ bắt bẻ hay chọc tức người khác anh ta cũng không kém cạnh cô.
Đồ ăn được đưa lên, Thiều Vân San tập trung ăn uống không đoái hoài gì tới anh ta nữa. Anh ta rót rượu mời cô, cô từ chối ngay với lý do ‘cai rượu’. Nam Thái Gia không biết có tin không nhưng đã gọi phục vụ lại kêu cho cô một ly nước chanh.
Đang ăn thì điện thoại rung lên thông báo có cuộc gọi tới, nghĩ rằng Thiều Khước gọi cô về ăn cơm cho nên cô không chần chừ nghe ngay. Nhưng đầu dây bên kia không đợi cô cất lời đã tức khắc truyền tới một tràng âm thanh mắng mỏ của ông:
“Cô đang làm cái gì đấy hả? Sự vụ chưa đủ ồn ào hay sao mà cô còn có tâm trạng chạy đi đây đi đó đàn đúm vớ vẩn hả?”
Thiều Vân San cau mày, để điện thoại cách xa một chút. Biết mình đang ngồi chỗ đông người cho nên cô cố ý vặn nhỏ âm lượng xuống mới áp điện thoại lại bên tai.
“Con đang đi ăn.”
“Ăn uống gì? Nhà thiếu cơm hả? Cô mau về ngay cho ta, về ngay lập tức!”
Tâm trạng bị ông mắng cũng không thoải mái nên mới vô tình không nhận ra sự lo lắng của ông. Cô nào hay biết Thiều Khước hay tin cô đi ăn với Nam Thái Gia đã sốt ruột cỡ nào? Dù cô có xấc xược hỗn hào thì cô vẫn là đứa con gái ruột của ông đấy chứ?
Thà rằng cô cứ đeo bám Hàng Thương Lan gây không ít rắc rối còn hơn là đụng phải một tên lập dị như Nam Thái Gia nhà họ Nam. Từng có chút quan hệ xã giao nhưng ông không thích nhà họ Nam đó một chút nào.
Thiều Vân San nào biết tâm tư ông, cô chán chẳng buồn cãi lại nên chỉ đáp:
“Con biết rồi.”
Dứt lời lập tức tắt máy.
Cô tiếp tục ăn mà bỏ qua ánh mắt đầy dò thám của Nam Thái Gia, một lúc sau, điện thoại truyền tới tin nhắn của Thiều Phong Vân:
[Chị ơi, ba nghe nói chị đi ăn với người nhà họ Nam thì đang giận lắm, chị mau về đi…]
“…”
Cô nhắn lại:
[Ăn xong chị về, cứ mặc kệ ông ấy!]
Đây xem như là lần đầu tiên từ khi xuyên sách Thiều Phong Vân chủ động nhắn tin cho cô. Cô được phen cảm khái tình hình với đứa em này có vẻ đi lên, cho nên nhắn thêm một tin:
[Hôm nay đi học trường mới thế nào rồi? Có ổn không?]
Thiều Phong Vân soạn tin nhắn rồi lại xóa tin nhắn, một lúc lâu sau mới gửi đến mấy chữ:
[Dạ ổn ạ.]
Cô trả lời:
[Đợi chút nữa chị về, kể chị nghe.]
[Dạ.]
Cô đặt lại điện thoại xuống bàn, Nam Thiếu Gia bấy giờ mới hỏi cô:
“Sao vậy?”
Cô thành thật đáp:
“Daddy biết con gái cưng đi ăn với người xấu nên lo lắng thôi.”
“Người xấu?”
Nam Thái Gia có chút bất đắc dĩ.
So với Thiều Vân San bị đồn thổi là chua ngoa, đánh đá, độc ác thì Nam Thái Gia cũng đâu có kém cạnh gì. Nam Thị trên thương trường không nhân văn như Hàng Thị, dưới sự dẫn dắt của Nam Thái Gia đã quyết liệt tranh giành, thủ đoạn độc ác đấu đá với đối thủ cạnh tranh. Kẻ thù nhiều vô kể cho nên sau này lý do mà anh ta từ bỏ Thanh Hàn Nữ trong nguyên tác vì trên thương trường bị mấy tập đoàn khác hợp sức trả thù, đứng đầu là Hàng Thị.
Nam Thái Gia cuối sách phản bội Thiều Vân San, tuy nhiên kết cục của anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì:
Phá sản, bị kẻ thù đuổi cùng giết tận.
Tuy cô không viết rõ về cái chết của anh ta, nhưng sâu trong thâm tâm ‘một người mẹ kế’ là cô cũng đã mặc định sẵn là như vậy.
Vì thế khi nhìn Nam Thái Gia, trái tim cô cũng bất giác sinh ra cơ chế phòng vệ. Nỗi lo lắng, sợ hãi vô hình quấn lấy cô… Anh ta là một người xấu, có kết cục thê thảm, cho nên nếu muốn yên ổn thì cô đừng dây dưa với anh ta sẽ tốt hơn.
Nếu không xuất hiện kỳ tích giúp cô có thể trở về thế giới thực, cô sẽ ở lại đây và cố gắng cải thiện cuộc đời của Thiều Vân San. Thiều Thị sẽ do Thiều Phong Vân cai quản, còn cô định sẽ độc thân cả đời, vui vẻ du lịch đây đó. Thi thoảng có thèm khát trai quá thì cô sẽ tìm đến những người nào đó có ‘giá trị tốt’ một chút, không cần nhiều chỉ cần đừng là ‘giá trị xấu’ là được.
Ví dụ như em giai Hàng Trình Vũ kia… cũng không tệ!
Nghĩ như thế, Thiều Vân San liền muốn dùng bữa nhanh chóng để trở về. Nam Thái Gia thấy vậy cũng không ề à thêm nữa. Hình như từ sau khi nghe cô nói anh ta là ‘người xấu’ thì trông anh ta có vẻ không vui. Hy vọng không vì chút chuyện đó mà anh ta sinh thù với cả Thiều Thị đấy nhé?
Thiều Vân San ‘hừ’ lạnh khi biết rõ ý đồ trêu chọc của đối phương, xong thì quay ngoắt đi.
“Sao tự dưng không nói?”
Nam Thái Gia biết mà còn cố ý hỏi:
“Nào, có gì phải nói đi chứ? Không là mất khách bây giờ?”
“…”
Anh mặt dày dụ dỗ:
“Nếu có em, tôi sẵn sàng trả thêm phí. Ok chứ?”
“…”
Anh ta vẫn còn lải nhải, Thiều Vân San thiếu điều muốn hét lên rằng: anh hãy im đi.
Cuối cùng, câu chuyện nằm trong ngõ cụt của hai người cũng kết thúc khi Nam Thái Gia dừng xe trước một nhà hàng đồ Tây. Biết không thể chạy cho nên Thiều Vân San cũng đành chấp nhận đi ăn với anh ta.
Moo Prime là một nhà hàng năm sao có thiết kế sang trọng theo kiểu châu Âu, với nội thất và ánh sáng bừng lên tông màu đỏ rượu trông thật lãng mạn. Lui tới nơi đây đa phần đều là các cặp đôi, nghe quản lý nhà hàng đi tới tiếp đón Nam Thái Gia và dẫn anh ta vào bàn VIP đã đặt riêng, Thiều Vân San liền hiểu. Cho nên sau khi ngồi vào bàn, gọi món xong xuôi, cô đã chua ngoa nói:
“Cũng chỉ là đi ăn thừa một xuất của người khác thôi.”
Nam Thái Gia nhìn cô.
Cô liền tỏ ra ‘tôi hiểu mà’ để nói:
“Oh, sorry. Tôi nói bâng quơ thôi, đừng để ý.”
Thấy anh ta không nói gì, cô tiếp tục châm biếm:
“Dù sao được đi ăn ké một bữa cũng đã là phúc phần của tôi rồi. Tôi cũng không nghĩ gì đâu.”
“…”
Nam Thái Gia có chút bất lực, cô mỉa mai cho đã xong lại nói không nghĩ gì. Chợt cảm thấy ai yêu phải cô thì đúng là nhức đầu cả ngày, bảo sao Hàng Thương Lan không chịu yêu cô cho dù cô cũng được coi là một mỹ nữ?
“Không yêu Hàng Thương Lan nữa thì chắc là em không định lấy chồng đâu nhỉ?”
“Hả?”
Cô khó hiểu.
Anh ta lập tức nói:
“Đanh đá chua ngoa như em, ai chịu cho nổi?”
“…”
Thiều Vân San thẹn quá hóa giận, cô tức khắc đứng bật dậy ý định bỏ về thì đã bị Nam Thái Gia giữ cổ tay:
“Ấy, tôi đùa chút thôi.”
Bị người xung quanh nhìn ngó, Thiều Vân San miễn cưỡng ngồi lại vào bàn. Xong, cô cũng không quên chọc tức lại người kia:
“Tính tôi trước nay đều thế rồi, nhưng dù tôi có chua ngoa thì hôm nay vẫn trong vai trò ‘an ủi’ người ‘BỊ BỎ RƠI’ là anh đó, rất quan trọng. Anh hãy tử tế một chút đi.”
Ba chữ ‘bị bỏ rơi’ cô cố ý nhấn thật mạnh.
“Ừ.”
Nam Thái Gia gật đầu xem như đã hiểu, lại chẳng quan tâm lắm đến điều đó, chỉ nói:
“Vậy em cũng nên làm tốt vai trò của người ‘an ủi’ đi.”
“…”
Quả nhiên là nhân vật phản diện cấp cao ngang nhau cho nên trình độ bắt bẻ hay chọc tức người khác anh ta cũng không kém cạnh cô.
Đồ ăn được đưa lên, Thiều Vân San tập trung ăn uống không đoái hoài gì tới anh ta nữa. Anh ta rót rượu mời cô, cô từ chối ngay với lý do ‘cai rượu’. Nam Thái Gia không biết có tin không nhưng đã gọi phục vụ lại kêu cho cô một ly nước chanh.
Đang ăn thì điện thoại rung lên thông báo có cuộc gọi tới, nghĩ rằng Thiều Khước gọi cô về ăn cơm cho nên cô không chần chừ nghe ngay. Nhưng đầu dây bên kia không đợi cô cất lời đã tức khắc truyền tới một tràng âm thanh mắng mỏ của ông:
“Cô đang làm cái gì đấy hả? Sự vụ chưa đủ ồn ào hay sao mà cô còn có tâm trạng chạy đi đây đi đó đàn đúm vớ vẩn hả?”
Thiều Vân San cau mày, để điện thoại cách xa một chút. Biết mình đang ngồi chỗ đông người cho nên cô cố ý vặn nhỏ âm lượng xuống mới áp điện thoại lại bên tai.
“Con đang đi ăn.”
“Ăn uống gì? Nhà thiếu cơm hả? Cô mau về ngay cho ta, về ngay lập tức!”
Tâm trạng bị ông mắng cũng không thoải mái nên mới vô tình không nhận ra sự lo lắng của ông. Cô nào hay biết Thiều Khước hay tin cô đi ăn với Nam Thái Gia đã sốt ruột cỡ nào? Dù cô có xấc xược hỗn hào thì cô vẫn là đứa con gái ruột của ông đấy chứ?
Thà rằng cô cứ đeo bám Hàng Thương Lan gây không ít rắc rối còn hơn là đụng phải một tên lập dị như Nam Thái Gia nhà họ Nam. Từng có chút quan hệ xã giao nhưng ông không thích nhà họ Nam đó một chút nào.
Thiều Vân San nào biết tâm tư ông, cô chán chẳng buồn cãi lại nên chỉ đáp:
“Con biết rồi.”
Dứt lời lập tức tắt máy.
Cô tiếp tục ăn mà bỏ qua ánh mắt đầy dò thám của Nam Thái Gia, một lúc sau, điện thoại truyền tới tin nhắn của Thiều Phong Vân:
[Chị ơi, ba nghe nói chị đi ăn với người nhà họ Nam thì đang giận lắm, chị mau về đi…]
“…”
Cô nhắn lại:
[Ăn xong chị về, cứ mặc kệ ông ấy!]
Đây xem như là lần đầu tiên từ khi xuyên sách Thiều Phong Vân chủ động nhắn tin cho cô. Cô được phen cảm khái tình hình với đứa em này có vẻ đi lên, cho nên nhắn thêm một tin:
[Hôm nay đi học trường mới thế nào rồi? Có ổn không?]
Thiều Phong Vân soạn tin nhắn rồi lại xóa tin nhắn, một lúc lâu sau mới gửi đến mấy chữ:
[Dạ ổn ạ.]
Cô trả lời:
[Đợi chút nữa chị về, kể chị nghe.]
[Dạ.]
Cô đặt lại điện thoại xuống bàn, Nam Thiếu Gia bấy giờ mới hỏi cô:
“Sao vậy?”
Cô thành thật đáp:
“Daddy biết con gái cưng đi ăn với người xấu nên lo lắng thôi.”
“Người xấu?”
Nam Thái Gia có chút bất đắc dĩ.
So với Thiều Vân San bị đồn thổi là chua ngoa, đánh đá, độc ác thì Nam Thái Gia cũng đâu có kém cạnh gì. Nam Thị trên thương trường không nhân văn như Hàng Thị, dưới sự dẫn dắt của Nam Thái Gia đã quyết liệt tranh giành, thủ đoạn độc ác đấu đá với đối thủ cạnh tranh. Kẻ thù nhiều vô kể cho nên sau này lý do mà anh ta từ bỏ Thanh Hàn Nữ trong nguyên tác vì trên thương trường bị mấy tập đoàn khác hợp sức trả thù, đứng đầu là Hàng Thị.
Nam Thái Gia cuối sách phản bội Thiều Vân San, tuy nhiên kết cục của anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì:
Phá sản, bị kẻ thù đuổi cùng giết tận.
Tuy cô không viết rõ về cái chết của anh ta, nhưng sâu trong thâm tâm ‘một người mẹ kế’ là cô cũng đã mặc định sẵn là như vậy.
Vì thế khi nhìn Nam Thái Gia, trái tim cô cũng bất giác sinh ra cơ chế phòng vệ. Nỗi lo lắng, sợ hãi vô hình quấn lấy cô… Anh ta là một người xấu, có kết cục thê thảm, cho nên nếu muốn yên ổn thì cô đừng dây dưa với anh ta sẽ tốt hơn.
Nếu không xuất hiện kỳ tích giúp cô có thể trở về thế giới thực, cô sẽ ở lại đây và cố gắng cải thiện cuộc đời của Thiều Vân San. Thiều Thị sẽ do Thiều Phong Vân cai quản, còn cô định sẽ độc thân cả đời, vui vẻ du lịch đây đó. Thi thoảng có thèm khát trai quá thì cô sẽ tìm đến những người nào đó có ‘giá trị tốt’ một chút, không cần nhiều chỉ cần đừng là ‘giá trị xấu’ là được.
Ví dụ như em giai Hàng Trình Vũ kia… cũng không tệ!
Nghĩ như thế, Thiều Vân San liền muốn dùng bữa nhanh chóng để trở về. Nam Thái Gia thấy vậy cũng không ề à thêm nữa. Hình như từ sau khi nghe cô nói anh ta là ‘người xấu’ thì trông anh ta có vẻ không vui. Hy vọng không vì chút chuyện đó mà anh ta sinh thù với cả Thiều Thị đấy nhé?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.