Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 10: Đừng đăng ảnh thì hơn
Ni Vô Ngả
08/01/2024
Ánh mắt Vương Lục dừng tại chấm đen ở đuôi chân mày của Thiều Vân San, giây sau anh lịch thiệp gật đầu xem như chào hỏi. Thái độ lạnh nhạt thấy rõ nhưng không hề khiến cô mất hứng. Ngược lại, cô còn đang bận kiểm soát cái miệng thị phi của Viện Viện để con bé không làm loạn.
Nhìn Thiều Vân San cô đứng một chỗ, khí chất của kẻ phản diện khiến người ta dòm ngó chưa đủ hay sao? Giờ con bé thực sự muốn chứng minh ‘chúng tôi là phản diện độc ác đây này’ cho cả thế giới biết đấy à?
Người ta là sao nam nổi tiếng đình đám, chảnh choẹ một tí là điều dễ hiểu kia mà!
Giám đốc của L’Oreal cũng không ngoài dự đoán về thái độ của Vương Lục, nhưng vẫn chủ động đề nghị với anh:
“Thiều tiểu thư rất thưởng thức em, liệu em có thể nể mặt anh, nể mặt tiểu thư nhà người ta mà cùng cô ấy chụp vài bức ảnh được không?”
Đầu mày Vương Lục hơi cong lên, anh nhìn đồ trên người cô… im lặng một lúc xong cũng gật đầu đồng ý.
Giám đốc L’Oreal hài lòng quay xuống nói với Thiều Vân San:
“Thiều tiểu thư, cô lên đây đi, tôi đổi chỗ cho cô.”
Đám fan đứng phía xa xa nhìn thấy một người con gái trong chiếc váy đen dài và áo da đang ngồi xuống bên cạnh Vương Lục thì thi nhau hò hét. Trên sân khấu tới phần biểu diễn văn nghệ của nhóm nhảy nam đang hot cũng không cản được âm lượng của đám fan.
Thiều Vân San không dám ngồi lâu, nhanh tay mở điện thoại của mình và nói với Vương Lục:
“Cảm ơn anh vì đã đồng ý.”
Vương Lục dù vẻ mặt hơi lạnh nhạt nhưng lại rất phối hợp, hai người chụp một hai kiểu tự sướng với nhau. Thợ ảnh của chương trình nhận được ám hiệu của giám đốc đã tiến tới giúp hai người chụp một vài bức ảnh chuyên nghiệp hơn bằng máy cơ.
Xong xuôi, trước khi cô về lại chỗ của mình, Vương Lục đầy thâm ý mà nói:
“Cô Thiều chớ nên đăng ảnh, tránh rước thị phi vào người.”
Lúc đó, trong đầu cô chỉ nghĩ do anh ta không vui vì bị ép chụp ảnh với cô nên đành cười trừ, cô đáp:
“Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi.”
Sau đó cô quay lại chỗ của mình, cũng không quan tâm tới Vương Lục nữa. Vương Lục chỉ hơi nghiêng người nhìn lại cô một cái, xong thì cũng không quay xuống thêm lần nào.
Giám đốc L’Oreal nhìn tình hình, tự dưng lại cảm thấy sau khi giúp hai người thì quan hệ của hai người cũng không khá hơn là bao. Chẳng qua sắp tới ông ta đang có dự định qua lại với Thiều Thị nên mới nhiệt tình như vậy thôi, chứ thực tâm cũng sợ Thiều Vân San làm phật lòng ngôi sao lớn này.
Sự kiện chưa kết thúc, Thiều Vân San đã về trước.
Cũng bởi vì thái độ của Vương Lục làm cho cô mất hứng. Cô nhất thời quên mất việc bản thân có ‘giá trị lớn’ nhưng đó chỉ là sự tác động của nhân vật phản diện cấp cao đến những tuyến nhân vật khác. Còn thực chất họ nghĩ gì về cô, cô không điều khiển được. Họ coi cô như thế nào đều thể hiện qua ánh mắt của họ hết.
Ai lại đi thích một người có khí chất phản diện mạnh mẽ như cô? Cho dù cô xinh đẹp đi chăng nữa, cũng không thể nào đổi lại được ánh nhìn thiện cảm từ tâm của họ. Có chăng chỉ là sự giả tạo bên ngoài mà thôi!
Trên đường về, Viện Viện thấy cô không vui thì nghĩ do cô bị Vương Lục tỏ thái độ ghét bỏ, con bé muốn nói xấu Vương Lục để an ủi cô:
“Ban đầu còn có chút ấn tượng với Vương Lục, nhưng anh ta thật quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Người gì đâu mà mắc bệnh ngôi sao, tiểu thư… chị đừng buồn, đừng suy nghĩ về anh ta nữa.”
Thiều Vân San nhìn bộ dạng xù lông của con bé, lại nói:
“Viện Viện, chị đăng ký cho em một lớp học Thiền định nhé?”
Viện Viện há hốc miệng nhìn cô.
Cô chặn lời con bé định nói:
“Cái miệng của em thị phi quá, chị phải tìm cho em một nhà Thiền định tốt nhất thành phố này để rèn em mới được.”
Trông thái độ nghiêm túc của Thiều Vân San, Viện Viện bị dọa sợ đến mức sắc mặt mếu máo:
“Tiểu thư… đừng mà, chị không thể làm thế với em, em theo chị từ nhỏ… chị đừng vứt bỏ em mà… Em biết sai rồi…”
Cô nói:
“Khôn hồn thì tự kiểm điểm lại cái miệng cho chị, đừng để chị phải nói nhiều.”
Viện Viện vội vội vàng vàng gật đầu vâng dạ.
Không khí trong xe lại rơi vào yên tĩnh, Thiều Vân San tựa đầu vào cửa sổ xe, đôi mắt buồn bã nhìn ra bên ngoài. Trong thế giới thực cô không có xe ô tô, cảm giác được thư giãn ngắm nhìn ra bầu trời ngả dần sang tối này quả thực là lần đầu tiên cảm nhận.
Trước kia từng nghĩ: Bao giờ mới có thể trải nghiệm những thứ thế này?
Khi được trải nghiệm lại nghĩ: Hóa ra sẽ chỉ là những cảm xúc bình thường như vậy thôi.
Quan trọng là do lòng người vui buồn thế nào.
Viện Viện nhìn cô buồn bã, con bé thực sự không hiểu thế nào lại thành ra như vậy. Trước kia tiểu thư chỉ buồn vì cậu Hàng Thương Lan. Bây giờ sao ngay cả một người tầm thường như Vương Lục cũng khiến tiểu thư buồn bã?
Nhưng Viện Viện vừa mới bị cảnh cáo nên không dám nói nhiều, chỉ sợ mình thực sự bị tiểu thư đưa đi học Thiền định.
Đang suy tư thì sực nhớ ra, Thiều Vân San đã ngay tức khắc hỏi tài xế:
“Đã có ai đi đón Phong Vân chưa?”
Tầm chiều cô quên béng mất chuyện này, giờ đã tối rồi.
Tài xế lái xe phía trước, hơi nghiêng đầu kính cẩn đáp cô:
“Dạ, đã có tài xế khác đi đón cậu Vân rồi thưa cô.”
Thiều Vân San thở phào nhẹ nhõm, lại một lần nữa chấn tỉnh. Ở thế giới này cô còn có rất nhiều tiền, có rất nhiều người hầu kẻ hạ cho nên không cần phải bận tâm bất cứ điều gì vì đều có người suy nghĩ thay cô. Cái quan trọng nhất, cô cần thoát khỏi kết cục thảm hại khi bị thiêu sống. Cô cũng không biết, sau này mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào, có theo cốt truyện chính hoặc chủ ý của ông trời muốn cô xuyên vào là để cứu giúp cuộc đời của Thiều Vân San và Thiều Phong Vân… những đứa ‘con ghẻ’ do chính cô tạo ra hay không?
Hay chỉ đơn giản là muốn cho cô trả nghiệp, buộc cô phải chịu đựng cảm giác lửa thiêu cháy đến tận khi thân xác chỉ còn là hạt bụi đen?
Nhìn Thiều Vân San cô đứng một chỗ, khí chất của kẻ phản diện khiến người ta dòm ngó chưa đủ hay sao? Giờ con bé thực sự muốn chứng minh ‘chúng tôi là phản diện độc ác đây này’ cho cả thế giới biết đấy à?
Người ta là sao nam nổi tiếng đình đám, chảnh choẹ một tí là điều dễ hiểu kia mà!
Giám đốc của L’Oreal cũng không ngoài dự đoán về thái độ của Vương Lục, nhưng vẫn chủ động đề nghị với anh:
“Thiều tiểu thư rất thưởng thức em, liệu em có thể nể mặt anh, nể mặt tiểu thư nhà người ta mà cùng cô ấy chụp vài bức ảnh được không?”
Đầu mày Vương Lục hơi cong lên, anh nhìn đồ trên người cô… im lặng một lúc xong cũng gật đầu đồng ý.
Giám đốc L’Oreal hài lòng quay xuống nói với Thiều Vân San:
“Thiều tiểu thư, cô lên đây đi, tôi đổi chỗ cho cô.”
Đám fan đứng phía xa xa nhìn thấy một người con gái trong chiếc váy đen dài và áo da đang ngồi xuống bên cạnh Vương Lục thì thi nhau hò hét. Trên sân khấu tới phần biểu diễn văn nghệ của nhóm nhảy nam đang hot cũng không cản được âm lượng của đám fan.
Thiều Vân San không dám ngồi lâu, nhanh tay mở điện thoại của mình và nói với Vương Lục:
“Cảm ơn anh vì đã đồng ý.”
Vương Lục dù vẻ mặt hơi lạnh nhạt nhưng lại rất phối hợp, hai người chụp một hai kiểu tự sướng với nhau. Thợ ảnh của chương trình nhận được ám hiệu của giám đốc đã tiến tới giúp hai người chụp một vài bức ảnh chuyên nghiệp hơn bằng máy cơ.
Xong xuôi, trước khi cô về lại chỗ của mình, Vương Lục đầy thâm ý mà nói:
“Cô Thiều chớ nên đăng ảnh, tránh rước thị phi vào người.”
Lúc đó, trong đầu cô chỉ nghĩ do anh ta không vui vì bị ép chụp ảnh với cô nên đành cười trừ, cô đáp:
“Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi.”
Sau đó cô quay lại chỗ của mình, cũng không quan tâm tới Vương Lục nữa. Vương Lục chỉ hơi nghiêng người nhìn lại cô một cái, xong thì cũng không quay xuống thêm lần nào.
Giám đốc L’Oreal nhìn tình hình, tự dưng lại cảm thấy sau khi giúp hai người thì quan hệ của hai người cũng không khá hơn là bao. Chẳng qua sắp tới ông ta đang có dự định qua lại với Thiều Thị nên mới nhiệt tình như vậy thôi, chứ thực tâm cũng sợ Thiều Vân San làm phật lòng ngôi sao lớn này.
Sự kiện chưa kết thúc, Thiều Vân San đã về trước.
Cũng bởi vì thái độ của Vương Lục làm cho cô mất hứng. Cô nhất thời quên mất việc bản thân có ‘giá trị lớn’ nhưng đó chỉ là sự tác động của nhân vật phản diện cấp cao đến những tuyến nhân vật khác. Còn thực chất họ nghĩ gì về cô, cô không điều khiển được. Họ coi cô như thế nào đều thể hiện qua ánh mắt của họ hết.
Ai lại đi thích một người có khí chất phản diện mạnh mẽ như cô? Cho dù cô xinh đẹp đi chăng nữa, cũng không thể nào đổi lại được ánh nhìn thiện cảm từ tâm của họ. Có chăng chỉ là sự giả tạo bên ngoài mà thôi!
Trên đường về, Viện Viện thấy cô không vui thì nghĩ do cô bị Vương Lục tỏ thái độ ghét bỏ, con bé muốn nói xấu Vương Lục để an ủi cô:
“Ban đầu còn có chút ấn tượng với Vương Lục, nhưng anh ta thật quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Người gì đâu mà mắc bệnh ngôi sao, tiểu thư… chị đừng buồn, đừng suy nghĩ về anh ta nữa.”
Thiều Vân San nhìn bộ dạng xù lông của con bé, lại nói:
“Viện Viện, chị đăng ký cho em một lớp học Thiền định nhé?”
Viện Viện há hốc miệng nhìn cô.
Cô chặn lời con bé định nói:
“Cái miệng của em thị phi quá, chị phải tìm cho em một nhà Thiền định tốt nhất thành phố này để rèn em mới được.”
Trông thái độ nghiêm túc của Thiều Vân San, Viện Viện bị dọa sợ đến mức sắc mặt mếu máo:
“Tiểu thư… đừng mà, chị không thể làm thế với em, em theo chị từ nhỏ… chị đừng vứt bỏ em mà… Em biết sai rồi…”
Cô nói:
“Khôn hồn thì tự kiểm điểm lại cái miệng cho chị, đừng để chị phải nói nhiều.”
Viện Viện vội vội vàng vàng gật đầu vâng dạ.
Không khí trong xe lại rơi vào yên tĩnh, Thiều Vân San tựa đầu vào cửa sổ xe, đôi mắt buồn bã nhìn ra bên ngoài. Trong thế giới thực cô không có xe ô tô, cảm giác được thư giãn ngắm nhìn ra bầu trời ngả dần sang tối này quả thực là lần đầu tiên cảm nhận.
Trước kia từng nghĩ: Bao giờ mới có thể trải nghiệm những thứ thế này?
Khi được trải nghiệm lại nghĩ: Hóa ra sẽ chỉ là những cảm xúc bình thường như vậy thôi.
Quan trọng là do lòng người vui buồn thế nào.
Viện Viện nhìn cô buồn bã, con bé thực sự không hiểu thế nào lại thành ra như vậy. Trước kia tiểu thư chỉ buồn vì cậu Hàng Thương Lan. Bây giờ sao ngay cả một người tầm thường như Vương Lục cũng khiến tiểu thư buồn bã?
Nhưng Viện Viện vừa mới bị cảnh cáo nên không dám nói nhiều, chỉ sợ mình thực sự bị tiểu thư đưa đi học Thiền định.
Đang suy tư thì sực nhớ ra, Thiều Vân San đã ngay tức khắc hỏi tài xế:
“Đã có ai đi đón Phong Vân chưa?”
Tầm chiều cô quên béng mất chuyện này, giờ đã tối rồi.
Tài xế lái xe phía trước, hơi nghiêng đầu kính cẩn đáp cô:
“Dạ, đã có tài xế khác đi đón cậu Vân rồi thưa cô.”
Thiều Vân San thở phào nhẹ nhõm, lại một lần nữa chấn tỉnh. Ở thế giới này cô còn có rất nhiều tiền, có rất nhiều người hầu kẻ hạ cho nên không cần phải bận tâm bất cứ điều gì vì đều có người suy nghĩ thay cô. Cái quan trọng nhất, cô cần thoát khỏi kết cục thảm hại khi bị thiêu sống. Cô cũng không biết, sau này mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào, có theo cốt truyện chính hoặc chủ ý của ông trời muốn cô xuyên vào là để cứu giúp cuộc đời của Thiều Vân San và Thiều Phong Vân… những đứa ‘con ghẻ’ do chính cô tạo ra hay không?
Hay chỉ đơn giản là muốn cho cô trả nghiệp, buộc cô phải chịu đựng cảm giác lửa thiêu cháy đến tận khi thân xác chỉ còn là hạt bụi đen?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.