Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 7: Gặp kẻ thù
Ni Vô Ngả
08/01/2024
Thiều Vân San tỉnh bơ hỏi lại:
“Chị làm gì?”
“Chị… thật xấu xa…”
Không làm gì được cô, Viện Viện đỏ mặt hờn dỗi.
Thấy thế cô đành cười cười xoa dịu:
“Được rồi, được rồi. Chị đùa tí thôi, sao em phải căng thế?”
Cô nói lảng sang chuyện khác:
“Mau thanh toán đi, xem hết bao nhiêu. À, tiện thể kiểm tra luôn trong tài khoản tiền còn từng nào…”
Viện Viện khó hiểu:
“Sao tự dưng lại kiểm tra ạ?”
Thiều Vân San giải thích:
“Chứ không thì sao? Chị phải để ý thường xuyên, lỡ Khước Đại Gia có quên chuyển khoản còn biết đường đòi sớm.”
Không ngờ câu này vào tai Viện Viện, con bé lại hiểu nhầm, vẻ mặt lo lắng nói:
“Chắc không phải chị định làm gì đó chọc ông chủ tiếp chứ? Vậy có cần em làm thêm thẻ khác chuyển bớt ‘vốn liếng’ sang giấu thành của riêng không ạ? Chứ trong thẻ chính vẫn còn nhiều…”
“Ừ, thế cũng được.”
Cô gật đầu đồng tình. Nghĩ tới sau này sẽ có ngày Thiều Khước giận quá mà giở chiêu đóng băng thẻ của cô, cho nên cô phải đề phòng trước, chuyện này không dư thừa chút nào.
Sau khi thanh toán xong xuôi, Thiều Vân San nói với nhân viên của cửa hàng:
“Chuyển hết mấy thứ này về Thiều gia cho tôi.”
“Dạ vâng thưa tiểu thư.”
Nhân viên vui vẻ đáp lời, lại chuẩn bị tiễn vị khách VIP này rời đi.
Ai nghĩ vừa đi được mấy bước, Thiều Vân San đã nghe phía sau truyền tới âm thanh ‘khe khẽ’ đủ để mọi người nghe thấy:
“Thiều Vân San này suốt ngày chỉ nghĩ kế bám riết lấy cậu cả nhà họ Hàng, thậm chí đến mức khiến ba của cô ấy giận mà cấm thẻ luôn rồi sao?”
Cô hơi nhăn mày ngoảnh lại, lúc đó mới biết đằng sau mình có một người nam một người nữ xa lạ.
Viện Viện bên cạnh cũng đã nghe thấy lời của người kia, cô nàng lập tức trừng mắt về phía người con gái vừa nói, lên tiếng với tông giọng không lớn nhưng rất chua ngoa:
“Miệng lưỡi thiên hạ thối thật đấy!”
Thiều Vân San mở to mắt, có chút bất ngờ không kịp trở tay. Con bé Viện Viện này… lúc bị cô vỗ mông thì thẹn thùng đủ đường, mà giờ đã có thể hăng máu như thế rồi sao?
“Cô nói ai?”
Lạc Liên Chi tất nhiên sẽ tức giận khi bị một người hầu lên mặt.
Viện Viện thẳng thừng đáp:
“Ai trả lời thì là người đó.”
Nói xong còn không quên hất mặt về phía người kia kênh kiệu.
Thiều Vân San có chút bất lực, nhưng một lòng lại tò mò rằng cô có quen hai người kia sao?
Tầm nhìn hướng về phía người đàn ông, đối phương cũng vừa hay dừng ánh mắt trên gương mặt cô. Đồng tử giao nhau, thâm sâu bắt cặp với sắc sảo, cảm giác thật khó tả.
Tự dưng Thiều Vân San cảm thấy hơi ngại ngùng, dù không biết đó là ai nhưng linh cảm cô mách bảo đây chắc chắn là một nhân vật ‘không tầm thường’ trong Nữ Nữ Thương Lan. Bởi khí chất của người đàn ông này quá mức áp bức, một loại khí chất ‘xảo quyệt’ thật khiến cô liên tưởng đến kẻ thù thứ hai sau Thiều Vân San khi bản thân còn là Phí Tiểu Uyển chưa xuyên sách.
Lạc Liên Chi bị Viện Viện mắng thẳng mặt thì tức giận hướng về phía cô trách cứ:
“Thiều Vân San, người ở của cậu cũng nhạy cảm quá rồi đó, cậu xem cô ta đã làm gì đi?”
Cô hỏi ngược lại:
“Em ấy làm gì?”
Điệu bộ Lạc Liên Chi gần như là mất kiểm soát khi thấy cô bênh vực Viện Viện:
“Thiều Vân San, cậu quá đáng vừa vừa thôi…”
Thiều Vân San cảm thấy nhức đầu, cô chặn ngang lời cô ta, nói:
“Muốn người khác tôn trọng mình thì trước tiên cô hãy tôn trọng người ta đi đã. Vừa nãy không chỉ Viện Viện nghe thấy, mà tôi cũng không bị điếc.”
Lạc Liên Chi nghẹn lời, cô ta mặt đỏ phừng phừng giận dữ là thế, mà lúc quay sang Nam Thái Gia, vẻ hùng hổ đó lại chan chứa cảm giác uất ức khi bị bắt nạt:
“Thái Gia, cô ấy thật hung dữ. Em nói có gì sai sao, trước nay không phải cô ấy đều cố gắng tỏ ra thân thiết với Hàng thiếu còn gì? Chuyện này giới thượng lưu xưa nay đều biết, có gì lạ đâu mà cô ấy và người ở của mình phải căng thẳng như vậy?”
Thái Gia?
Nam Thái Gia?
Ối mẹ ơi!!!
Tròng mắt Thiều Vân San từ từ căng ra.
Cô không nghe nhầm chứ?
Tên khốn kiếp!!!
Hàng Thương Lan là con ruột của cô, cô bỏ qua.
Nhưng Nam Thái Gia là con ghẻ, đã con ghẻ từ trước khi xuyên sách. Giờ xuyên qua rồi, còn trở thành kẻ thù của cô. Chính hắn chủ động liên minh với cô, đến cùng lại ở sau lưng cô đâm cô một phát đau điếng trong nguyên tác.
So ra, thời điểm này giữa Nam Thái Gia và Thiều Vân San vẫn chưa gọi là quen biết. Nhưng cô xuyên tới rồi, làm sao có thể ung dung bỏ qua, cô vẫn cứ là hận anh ta đến chết thì thôi!!!
Đồ phản diện gian xảo.
Nam Thái Gia không rõ vì sao cô gái có gu này tự nhiên quắc mắt nhìn mình như kẻ thù. Cô tên là gì nhỉ… Thiều Vân San… San có gu?
Không đợi cô lên tiếng, Nam Thái Gia đã nói với Lạc Liên Chi:
“Em bớt vài lời đi.”
“Anh, sao anh lại…”
Nhận được ánh mắt lạnh của anh, Lạc Liên Chi tự dưng sợ hãi mà nín bặt.
Thiều Vân San nhìn thái độ của anh ta, lại chẳng có thêm chút thiện cảm nào. Trong nguyên tác, cô miêu tả người này là một tên biến thái bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Trong mắt anh ta chỉ có Thanh Hàn Nữ là người con gái duy nhất làm anh ta hài lòng, cũng vì vậy mà anh ta sống chết phải có được ‘con gái ruột’ của cô.
Cô tức, cô nhịn!
Dù sao, Nam gia cũng không phải dễ chọc… Đúng hơn là Nam Thái Gia không phải người dễ chọc.
“Tiểu thư, sao mặt chị đỏ quá?”
Viện Viện hỏi nhỏ cô.
Cô bực bội nắm tay con bé một mạch kéo ra khỏi kiot.
Phía sau, Lạc Liên Chi vẫn cố nói theo:
“Đồ đanh đá!”
Viện Viện có quay lại trừng mắt với cô ta, nhưng cô đã kịp kéo người đi. Căn bản, nếu ở lại thêm nữa, cô sẽ phát điên vì Nam Thái Gia mất!
Đồ điên, đồ điên!
Vì đi nhanh, cho nên cô bị va vào mấy người đang đi ngược hướng cô.
“Xin lỗi.”
Nhìn đối phương rối rít nói rồi chạy đi, trên tay người ta còn cầm theo poster của một người. Cô nhìn dòng chữ Vương Bảo Bối to tướng, lập tức chấn tĩnh trở lại:
“Người trên poster đó là Vương Lục à?”
Viện Viện gật gật đầu.
Trái tim Thiều Vân San khẽ đập lệch một nhịp, đôi mắt hơi ửng đỏ. Nhìn tâm trạng cô lên xuống thất thường, Viện Viện rất lo lắng.
Cô nói:
“Đi, chúng ta đi xem một chút. Chẳng phải người của Thiều Thị cũng được mời sao, anh ta là ai em có rõ không?”
“Em không rõ ạ.”
Viện Viện đâu biết chuyện ở Thiều Thị, cho nên cũng không rõ hôm nay đại diện Thiều Thị đi là ai.
“Vậy để chị gọi Khước Đại Gia hỏi một chút.”
“Dạ.”
Lúc đi xuống tầng một đã có không ít người, ngoại trừ hàng ghế là khách được mời còn xung quanh đều là fan đứng xem. Không đợi hai người liên hệ cho Thiều Khước thì đã có một người nhận ra và đi tới trước mặt cô:
“Cô Thiều, sao cô lại ở đây?”
“Anh là?”
Người kia mỉm cười:
“Tôi là thư ký của Giám đốc Truyền thông Thiều Thị, hôm nay Giám đốc không đi sự kiện được nên cử tôi đi thay. Chúng ta chưa từng gặp mặt, cô Thiều không nhận ra tôi là điều bình thường.”
Cô trả lời:
“Nhưng anh đã nhận ra tôi?”
Đối phương đầy tâm tư nói:
“Ở công ty không ai là không biết tới cô Thiều.”
Nếu không phải vì lễ nghĩa, thư ký Giám đốc có chết cũng không muốn tới chào hỏi cô tiểu thư phiền toái này.
“À…”
Cô ra vẻ đã biết:
“Cũng vừa hay tôi đang muốn hỏi cha tôi xem ai đại diện Thiều Thị tới. Chẳng phải ở công ty còn có rất nhiều việc sao, tôi sẽ ở đây thay anh, anh về đi.”
Anh ta hơi bất ngờ:
“Cô Thiều không có thư mời riêng sao?”
“Chị làm gì?”
“Chị… thật xấu xa…”
Không làm gì được cô, Viện Viện đỏ mặt hờn dỗi.
Thấy thế cô đành cười cười xoa dịu:
“Được rồi, được rồi. Chị đùa tí thôi, sao em phải căng thế?”
Cô nói lảng sang chuyện khác:
“Mau thanh toán đi, xem hết bao nhiêu. À, tiện thể kiểm tra luôn trong tài khoản tiền còn từng nào…”
Viện Viện khó hiểu:
“Sao tự dưng lại kiểm tra ạ?”
Thiều Vân San giải thích:
“Chứ không thì sao? Chị phải để ý thường xuyên, lỡ Khước Đại Gia có quên chuyển khoản còn biết đường đòi sớm.”
Không ngờ câu này vào tai Viện Viện, con bé lại hiểu nhầm, vẻ mặt lo lắng nói:
“Chắc không phải chị định làm gì đó chọc ông chủ tiếp chứ? Vậy có cần em làm thêm thẻ khác chuyển bớt ‘vốn liếng’ sang giấu thành của riêng không ạ? Chứ trong thẻ chính vẫn còn nhiều…”
“Ừ, thế cũng được.”
Cô gật đầu đồng tình. Nghĩ tới sau này sẽ có ngày Thiều Khước giận quá mà giở chiêu đóng băng thẻ của cô, cho nên cô phải đề phòng trước, chuyện này không dư thừa chút nào.
Sau khi thanh toán xong xuôi, Thiều Vân San nói với nhân viên của cửa hàng:
“Chuyển hết mấy thứ này về Thiều gia cho tôi.”
“Dạ vâng thưa tiểu thư.”
Nhân viên vui vẻ đáp lời, lại chuẩn bị tiễn vị khách VIP này rời đi.
Ai nghĩ vừa đi được mấy bước, Thiều Vân San đã nghe phía sau truyền tới âm thanh ‘khe khẽ’ đủ để mọi người nghe thấy:
“Thiều Vân San này suốt ngày chỉ nghĩ kế bám riết lấy cậu cả nhà họ Hàng, thậm chí đến mức khiến ba của cô ấy giận mà cấm thẻ luôn rồi sao?”
Cô hơi nhăn mày ngoảnh lại, lúc đó mới biết đằng sau mình có một người nam một người nữ xa lạ.
Viện Viện bên cạnh cũng đã nghe thấy lời của người kia, cô nàng lập tức trừng mắt về phía người con gái vừa nói, lên tiếng với tông giọng không lớn nhưng rất chua ngoa:
“Miệng lưỡi thiên hạ thối thật đấy!”
Thiều Vân San mở to mắt, có chút bất ngờ không kịp trở tay. Con bé Viện Viện này… lúc bị cô vỗ mông thì thẹn thùng đủ đường, mà giờ đã có thể hăng máu như thế rồi sao?
“Cô nói ai?”
Lạc Liên Chi tất nhiên sẽ tức giận khi bị một người hầu lên mặt.
Viện Viện thẳng thừng đáp:
“Ai trả lời thì là người đó.”
Nói xong còn không quên hất mặt về phía người kia kênh kiệu.
Thiều Vân San có chút bất lực, nhưng một lòng lại tò mò rằng cô có quen hai người kia sao?
Tầm nhìn hướng về phía người đàn ông, đối phương cũng vừa hay dừng ánh mắt trên gương mặt cô. Đồng tử giao nhau, thâm sâu bắt cặp với sắc sảo, cảm giác thật khó tả.
Tự dưng Thiều Vân San cảm thấy hơi ngại ngùng, dù không biết đó là ai nhưng linh cảm cô mách bảo đây chắc chắn là một nhân vật ‘không tầm thường’ trong Nữ Nữ Thương Lan. Bởi khí chất của người đàn ông này quá mức áp bức, một loại khí chất ‘xảo quyệt’ thật khiến cô liên tưởng đến kẻ thù thứ hai sau Thiều Vân San khi bản thân còn là Phí Tiểu Uyển chưa xuyên sách.
Lạc Liên Chi bị Viện Viện mắng thẳng mặt thì tức giận hướng về phía cô trách cứ:
“Thiều Vân San, người ở của cậu cũng nhạy cảm quá rồi đó, cậu xem cô ta đã làm gì đi?”
Cô hỏi ngược lại:
“Em ấy làm gì?”
Điệu bộ Lạc Liên Chi gần như là mất kiểm soát khi thấy cô bênh vực Viện Viện:
“Thiều Vân San, cậu quá đáng vừa vừa thôi…”
Thiều Vân San cảm thấy nhức đầu, cô chặn ngang lời cô ta, nói:
“Muốn người khác tôn trọng mình thì trước tiên cô hãy tôn trọng người ta đi đã. Vừa nãy không chỉ Viện Viện nghe thấy, mà tôi cũng không bị điếc.”
Lạc Liên Chi nghẹn lời, cô ta mặt đỏ phừng phừng giận dữ là thế, mà lúc quay sang Nam Thái Gia, vẻ hùng hổ đó lại chan chứa cảm giác uất ức khi bị bắt nạt:
“Thái Gia, cô ấy thật hung dữ. Em nói có gì sai sao, trước nay không phải cô ấy đều cố gắng tỏ ra thân thiết với Hàng thiếu còn gì? Chuyện này giới thượng lưu xưa nay đều biết, có gì lạ đâu mà cô ấy và người ở của mình phải căng thẳng như vậy?”
Thái Gia?
Nam Thái Gia?
Ối mẹ ơi!!!
Tròng mắt Thiều Vân San từ từ căng ra.
Cô không nghe nhầm chứ?
Tên khốn kiếp!!!
Hàng Thương Lan là con ruột của cô, cô bỏ qua.
Nhưng Nam Thái Gia là con ghẻ, đã con ghẻ từ trước khi xuyên sách. Giờ xuyên qua rồi, còn trở thành kẻ thù của cô. Chính hắn chủ động liên minh với cô, đến cùng lại ở sau lưng cô đâm cô một phát đau điếng trong nguyên tác.
So ra, thời điểm này giữa Nam Thái Gia và Thiều Vân San vẫn chưa gọi là quen biết. Nhưng cô xuyên tới rồi, làm sao có thể ung dung bỏ qua, cô vẫn cứ là hận anh ta đến chết thì thôi!!!
Đồ phản diện gian xảo.
Nam Thái Gia không rõ vì sao cô gái có gu này tự nhiên quắc mắt nhìn mình như kẻ thù. Cô tên là gì nhỉ… Thiều Vân San… San có gu?
Không đợi cô lên tiếng, Nam Thái Gia đã nói với Lạc Liên Chi:
“Em bớt vài lời đi.”
“Anh, sao anh lại…”
Nhận được ánh mắt lạnh của anh, Lạc Liên Chi tự dưng sợ hãi mà nín bặt.
Thiều Vân San nhìn thái độ của anh ta, lại chẳng có thêm chút thiện cảm nào. Trong nguyên tác, cô miêu tả người này là một tên biến thái bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Trong mắt anh ta chỉ có Thanh Hàn Nữ là người con gái duy nhất làm anh ta hài lòng, cũng vì vậy mà anh ta sống chết phải có được ‘con gái ruột’ của cô.
Cô tức, cô nhịn!
Dù sao, Nam gia cũng không phải dễ chọc… Đúng hơn là Nam Thái Gia không phải người dễ chọc.
“Tiểu thư, sao mặt chị đỏ quá?”
Viện Viện hỏi nhỏ cô.
Cô bực bội nắm tay con bé một mạch kéo ra khỏi kiot.
Phía sau, Lạc Liên Chi vẫn cố nói theo:
“Đồ đanh đá!”
Viện Viện có quay lại trừng mắt với cô ta, nhưng cô đã kịp kéo người đi. Căn bản, nếu ở lại thêm nữa, cô sẽ phát điên vì Nam Thái Gia mất!
Đồ điên, đồ điên!
Vì đi nhanh, cho nên cô bị va vào mấy người đang đi ngược hướng cô.
“Xin lỗi.”
Nhìn đối phương rối rít nói rồi chạy đi, trên tay người ta còn cầm theo poster của một người. Cô nhìn dòng chữ Vương Bảo Bối to tướng, lập tức chấn tĩnh trở lại:
“Người trên poster đó là Vương Lục à?”
Viện Viện gật gật đầu.
Trái tim Thiều Vân San khẽ đập lệch một nhịp, đôi mắt hơi ửng đỏ. Nhìn tâm trạng cô lên xuống thất thường, Viện Viện rất lo lắng.
Cô nói:
“Đi, chúng ta đi xem một chút. Chẳng phải người của Thiều Thị cũng được mời sao, anh ta là ai em có rõ không?”
“Em không rõ ạ.”
Viện Viện đâu biết chuyện ở Thiều Thị, cho nên cũng không rõ hôm nay đại diện Thiều Thị đi là ai.
“Vậy để chị gọi Khước Đại Gia hỏi một chút.”
“Dạ.”
Lúc đi xuống tầng một đã có không ít người, ngoại trừ hàng ghế là khách được mời còn xung quanh đều là fan đứng xem. Không đợi hai người liên hệ cho Thiều Khước thì đã có một người nhận ra và đi tới trước mặt cô:
“Cô Thiều, sao cô lại ở đây?”
“Anh là?”
Người kia mỉm cười:
“Tôi là thư ký của Giám đốc Truyền thông Thiều Thị, hôm nay Giám đốc không đi sự kiện được nên cử tôi đi thay. Chúng ta chưa từng gặp mặt, cô Thiều không nhận ra tôi là điều bình thường.”
Cô trả lời:
“Nhưng anh đã nhận ra tôi?”
Đối phương đầy tâm tư nói:
“Ở công ty không ai là không biết tới cô Thiều.”
Nếu không phải vì lễ nghĩa, thư ký Giám đốc có chết cũng không muốn tới chào hỏi cô tiểu thư phiền toái này.
“À…”
Cô ra vẻ đã biết:
“Cũng vừa hay tôi đang muốn hỏi cha tôi xem ai đại diện Thiều Thị tới. Chẳng phải ở công ty còn có rất nhiều việc sao, tôi sẽ ở đây thay anh, anh về đi.”
Anh ta hơi bất ngờ:
“Cô Thiều không có thư mời riêng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.