Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 124: Loạn rồi
Ni Vô Ngả
22/02/2024
Yêu nhau được hai hôm, cười được hai hôm. Đến hôm thứ ba mọi chuyện vượt quá sức tưởng tượng khiến Thiều Vân San lại nổi điên rồi. Buổi chiều hôm ấy, khi cô và Khước Đại Gia vừa từ công ty trở về, vì cùng tham dự họp nên hai cha con đi chung xe, lúc xe đi qua cổng Thiều gia ông còn thấy có gì đó sai sai vì có tận mấy chiếc xe đỗ ngoài.
Vào tới khuôn viên Thiều gia thì có không ít vệ sĩ lạ mặt đang đứng nghiêm chỉnh. Cả hai cha con tưởng xảy ra chuyện gì cho nên khi xe vừa dừng đã vội vã đi vào trong nhà. Không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng chói mắt.
Nam Thái Gia mặc bộ đồ thể thao tay ngắn, quần dài dáng rộng thoải mái do Thiều Vân San chọn cho phong cách ở nhà của anh. Người đàn ông đeo cặp kính không biết là có công dụng nhìn rõ hơn hay chỉ để làm màu, lưng tựa vào ghế tay cầm tờ báo ngồi đúng chỗ mà cha cô hay ngồi để đọc. Người đàn ông ung dung mà nghiền ngẫm, lúc tập trung đọc báo nghe động tĩnh cũng chỉ liếc mắt nhìn:
“Bác và em về rồi đấy à?”
Sau đó lại tiếp tục đọc báo, trước mặt anh còn đặt tách trà, anh cầm lấy nó đưa tới bên môi nhâm nhi một chút lại để xuống.
Nhưng trái ngược với phong thái nhàn nhã của anh thì hai cha con nhà nọ tức hộc cả máu. Khước Đại Gia thì cảm thấy uy nghiêm của mình đang dần bị anh cướp mất, còn Thiều Vân San thì nghĩ tên hâm hâm dở dở này lại giở trò gì nữa đây hic. Không phải cô đã nói chuyện rõ ràng với anh rồi à? Sao anh vẫn mò tới đây chọc giận cha cô?
Khước Đại Gia tức giận quát lên:
“Ai? Ai mở cửa cho cậu ta vào đây?”
Đám người giúp việc trong đó có Viện Viện đứng túm tụm một chỗ cúi đầu, nhưng tay lại chỉ về phía hành lang tầng lửng bên trên. Thiều Phong Vân không ngờ mình bị bán đứng nhanh thế, thằng bé vội vàng lao vào trong phòng đóng sầm cửa. Chỉ là hành động lộ liễu như vậy thì ai cũng biết là do cậu làm.
Nam Thái Gia không tiếp tục đọc báo nữa, anh gấp tờ báo lại cất y nguyên dưới hộc kệ bàn bên cạnh, nơi đó còn có những tờ báo mới được giúp việc thay hằng ngày. Anh đứng lên, dáng người thẳng tắp nghiêm chỉnh nhưng gương mặt lại tỏ vẻ lười biếng:
“Sao bác vừa về đã nổi giận thế, như thế không tốt cho sức khỏe của bác đâu. À, cháu đang có một số chuyện muốn bàn với bác về công việc của Thiều Thị với Nam Thị, bác tới đây đi ạ.”
Thiều Vân San nhìn anh, càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng. Cha cô bên cạnh bất đắc dĩ đi về phía anh ngồi xuống ghế, gương mặt ông hằm hằm nhưng nói đến công việc lại phải đè nén xuống.
“Công việc gì mà cậu phải mò tới tận Thiều gia nhà tôi, cậu đừng tưởng có thể dùng nó để ra uy với tôi. Còn đám vệ sĩ ngoài kia cậu đưa tới là có ý gì…?”
Nam Thái Gia đứng đắn trả lời:
“Kẻ thù của cháu rất nhiều, bây giờ cháu và em San yêu nhau, cháu cũng muốn tăng cường người bảo vệ bên cạnh em ấy.”
Hợp lý nhỉ?
Thiều Khước nghe lọt tai hay không thì không biết nhưng cô thì tuyệt đối không tin. Mắt thấy Viện Viện bên kia chỉ hướng cô lên phòng, cô ngờ vực đi lên. Và rồi, trong căn phòng yêu dấu của cô quả nhiên đã có thay đổi…
Giường lớn xuất hiện thêm một chiếc gối, chiếc gối màu sẫm khác hẳn với màu sáng của giường cô. Cô vội đi về hướng phòng vệ sinh, bên trong tất cả các đồ vật đều được nhân hai lên, từ khăn tắm, bàn chải điện, đồ dưỡng da, sữa tắm, dầu gội… loại đàn ông dùng, hay đến cả thứ cơ bản nhất như đôi dép đi riêng cũng có một đôi cỡ lớn xếp ngay ngắn bên cạnh đôi của cô. Cô hoang mang trong lòng, đột nhiên nghe tiếng Viện Viện gọi cô bên ngoài, cô ló đầu ra, con bé tức khắc chỉ về phía căn phòng thay đồ:
“Tiểu thư, chị vào xem đi.”
Cô theo lời con bé, vội vội vàng vàng đi về phía đó.
Và… thật không ngờ, trong căn phòng thay đồ bày đủ túi xách, giày cao gót hàng hiệu của cô bỗng dưng biến mất hơn một nửa. Còn váy vóc dạ tiệc, đồ mặc bình thường vốn dĩ được để đều hết hàng tủ chữ U trong phòng bây giờ đã bị dồn hẳn về một phía. Nửa chữ U còn lại đã treo những bộ đồ nam, từ sơ mi, âu phục… bên dưới là các bộ đồ ở nhà được gấp và xếp gọn gàng, thứ điển hình của loại đàn ông mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
Thiều Vân San bị sốc, cô đứng không vững suýt chút nữa thì ngã, may mà có Viện Viện đỡ lại kịp. Con bé nói:
“Tiểu thư, Nam gia tự tay xếp hết mấy thứ đồ này… Hôm nay Nam gia đến làm căng lắm, đám người bọn em không ngăn cản được.”
“Toang rồi…”
Cô kêu lên, cô dây nhầm người thật rồi…
Vốn dĩ cho rằng chỉ yêu đương chơi bời cùng lắm là mấy tháng mấy năm, ai ngờ Nam Thái Gia thực sự có suy nghĩ nghiêm túc cả đời với cô… Nữ Nữ ơi, mẹ không gánh ‘của nợ’ này thay con nữa, mẹ trả cho con được không?
Cô kêu gào trong lòng, rốt cuộc nửa đời còn lại độc thân sung sướng tại sao bị ác mộng Nam Thái Gia cướp mất?
Sau khi bình tĩnh lại, cô đã lao xuống phía dưới nhà. Nhìn thấy Nam Thái Gia và Khước Đại Gia đang thực sự nghiêm túc nói chuyện công việc, lý trí cô như bình tĩnh lại, cô kiềm chế cơn điên trong người đi đến kéo tay anh:
“Anh ra ngoài em nói chuyện.”
Nam Thái Gia nhìn bàn tay bị cô nắm chặt, sức của cô không thể kéo anh xê dịch, nếu anh không đứng lên thì cô chẳng lôi anh đi nổi.
Trước ánh nhìn cau có của Thiều Khước, anh đành bảo với ông:
“Cháu ra ngoài nói chuyện với người yêu cháu trước, bác đợi cháu một chút.”
Sau đó anh đứng dậy cùng cô đi ra bên ngoài, ở ngoài vườn cô tức giận chất vấn anh:
“Anh đang làm cái gì vậy hả?”
Nam Thái Gia tỉnh bơ đáp:
“Anh tưởng em là người hiểu rõ nhất.”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không phải em đã nói với anh là tạm thời yêu nhau như thế đã, nếu hợp mới tính xa hơn rồi sao? Giờ anh trực tiếp tới nhà em như vậy, anh có biết anh đang làm em rất khó xử không? Anh kiên nhẫn một chút thì chết à?”
Nam Thái Gia nhếch môi cười khẩy một cái, người đàn ông vòng tay khoác qua vai cô:
“San, em không lớn hơn ai đâu… Đừng tưởng anh không biết chiêu trò của em, em tính cho thằng này vài tháng rồi đá đít chứ gì, đừng có mơ.”
Thiều Vân San chột dạ, tránh khỏi cánh tay anh:
“Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy!”
“Anh nghĩ nhiều hay không trong lòng em là rõ nhất.”
Nam Thái Gia khẳng định như thể là hiểu rõ cô lắm vậy, cô ghét cái kiểu này của anh thế không biết.
“Tóm lại, em không muốn anh chuyển tới đây, chút riêng tư của em chẳng lẽ anh cũng muốn kiểm soát sao? Với lại đừng lúc nào cũng tỏ ra như thể em cướp đời trai của anh vậy, nếu ai cũng giống như anh muốn bắt đền em thì chỉ sợ Thiều gia phải xây thêm mấy tòa nhà nữa mới vừa chỗ ở đấy.”
Nam Thái Gia bị lời đó chọc cho tức lộn ruột, anh có thể bình tĩnh đấu võ mồm với cô, nhưng cô cứ nhắc tới người đàn ông khác là anh không chịu được. Anh nắm lấy cổ tay cô:
“Có vẻ em còn nhớ về những tên đàn ông trước đó lắm nhỉ?”
Thiều Vân San thấy mắt anh đỏ lên, cô vội vàng giằng tay mình lại nhưng không được.
Anh thách thức:
“Để xem thằng khốn nào dám đến đây bắt đền vợ anh.”
Dứt lời anh đã kéo cô vào lòng, cuồng bạo hôn lên môi cô.
Đây… đây chính là cái cô sợ…
“Anh buông ra, chỗ đông người… anh định làm cái quái gì thế?”
Bình thường ở riêng trốn tránh anh đã khó, giờ sống chung nhà cô biết tránh thế nào… Rồi em bé của cô sẽ chịu bao nhiêu tổn thương vì ‘cây kẹo mút’ mất nết đó của anh chứ?
Vào tới khuôn viên Thiều gia thì có không ít vệ sĩ lạ mặt đang đứng nghiêm chỉnh. Cả hai cha con tưởng xảy ra chuyện gì cho nên khi xe vừa dừng đã vội vã đi vào trong nhà. Không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng chói mắt.
Nam Thái Gia mặc bộ đồ thể thao tay ngắn, quần dài dáng rộng thoải mái do Thiều Vân San chọn cho phong cách ở nhà của anh. Người đàn ông đeo cặp kính không biết là có công dụng nhìn rõ hơn hay chỉ để làm màu, lưng tựa vào ghế tay cầm tờ báo ngồi đúng chỗ mà cha cô hay ngồi để đọc. Người đàn ông ung dung mà nghiền ngẫm, lúc tập trung đọc báo nghe động tĩnh cũng chỉ liếc mắt nhìn:
“Bác và em về rồi đấy à?”
Sau đó lại tiếp tục đọc báo, trước mặt anh còn đặt tách trà, anh cầm lấy nó đưa tới bên môi nhâm nhi một chút lại để xuống.
Nhưng trái ngược với phong thái nhàn nhã của anh thì hai cha con nhà nọ tức hộc cả máu. Khước Đại Gia thì cảm thấy uy nghiêm của mình đang dần bị anh cướp mất, còn Thiều Vân San thì nghĩ tên hâm hâm dở dở này lại giở trò gì nữa đây hic. Không phải cô đã nói chuyện rõ ràng với anh rồi à? Sao anh vẫn mò tới đây chọc giận cha cô?
Khước Đại Gia tức giận quát lên:
“Ai? Ai mở cửa cho cậu ta vào đây?”
Đám người giúp việc trong đó có Viện Viện đứng túm tụm một chỗ cúi đầu, nhưng tay lại chỉ về phía hành lang tầng lửng bên trên. Thiều Phong Vân không ngờ mình bị bán đứng nhanh thế, thằng bé vội vàng lao vào trong phòng đóng sầm cửa. Chỉ là hành động lộ liễu như vậy thì ai cũng biết là do cậu làm.
Nam Thái Gia không tiếp tục đọc báo nữa, anh gấp tờ báo lại cất y nguyên dưới hộc kệ bàn bên cạnh, nơi đó còn có những tờ báo mới được giúp việc thay hằng ngày. Anh đứng lên, dáng người thẳng tắp nghiêm chỉnh nhưng gương mặt lại tỏ vẻ lười biếng:
“Sao bác vừa về đã nổi giận thế, như thế không tốt cho sức khỏe của bác đâu. À, cháu đang có một số chuyện muốn bàn với bác về công việc của Thiều Thị với Nam Thị, bác tới đây đi ạ.”
Thiều Vân San nhìn anh, càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng. Cha cô bên cạnh bất đắc dĩ đi về phía anh ngồi xuống ghế, gương mặt ông hằm hằm nhưng nói đến công việc lại phải đè nén xuống.
“Công việc gì mà cậu phải mò tới tận Thiều gia nhà tôi, cậu đừng tưởng có thể dùng nó để ra uy với tôi. Còn đám vệ sĩ ngoài kia cậu đưa tới là có ý gì…?”
Nam Thái Gia đứng đắn trả lời:
“Kẻ thù của cháu rất nhiều, bây giờ cháu và em San yêu nhau, cháu cũng muốn tăng cường người bảo vệ bên cạnh em ấy.”
Hợp lý nhỉ?
Thiều Khước nghe lọt tai hay không thì không biết nhưng cô thì tuyệt đối không tin. Mắt thấy Viện Viện bên kia chỉ hướng cô lên phòng, cô ngờ vực đi lên. Và rồi, trong căn phòng yêu dấu của cô quả nhiên đã có thay đổi…
Giường lớn xuất hiện thêm một chiếc gối, chiếc gối màu sẫm khác hẳn với màu sáng của giường cô. Cô vội đi về hướng phòng vệ sinh, bên trong tất cả các đồ vật đều được nhân hai lên, từ khăn tắm, bàn chải điện, đồ dưỡng da, sữa tắm, dầu gội… loại đàn ông dùng, hay đến cả thứ cơ bản nhất như đôi dép đi riêng cũng có một đôi cỡ lớn xếp ngay ngắn bên cạnh đôi của cô. Cô hoang mang trong lòng, đột nhiên nghe tiếng Viện Viện gọi cô bên ngoài, cô ló đầu ra, con bé tức khắc chỉ về phía căn phòng thay đồ:
“Tiểu thư, chị vào xem đi.”
Cô theo lời con bé, vội vội vàng vàng đi về phía đó.
Và… thật không ngờ, trong căn phòng thay đồ bày đủ túi xách, giày cao gót hàng hiệu của cô bỗng dưng biến mất hơn một nửa. Còn váy vóc dạ tiệc, đồ mặc bình thường vốn dĩ được để đều hết hàng tủ chữ U trong phòng bây giờ đã bị dồn hẳn về một phía. Nửa chữ U còn lại đã treo những bộ đồ nam, từ sơ mi, âu phục… bên dưới là các bộ đồ ở nhà được gấp và xếp gọn gàng, thứ điển hình của loại đàn ông mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
Thiều Vân San bị sốc, cô đứng không vững suýt chút nữa thì ngã, may mà có Viện Viện đỡ lại kịp. Con bé nói:
“Tiểu thư, Nam gia tự tay xếp hết mấy thứ đồ này… Hôm nay Nam gia đến làm căng lắm, đám người bọn em không ngăn cản được.”
“Toang rồi…”
Cô kêu lên, cô dây nhầm người thật rồi…
Vốn dĩ cho rằng chỉ yêu đương chơi bời cùng lắm là mấy tháng mấy năm, ai ngờ Nam Thái Gia thực sự có suy nghĩ nghiêm túc cả đời với cô… Nữ Nữ ơi, mẹ không gánh ‘của nợ’ này thay con nữa, mẹ trả cho con được không?
Cô kêu gào trong lòng, rốt cuộc nửa đời còn lại độc thân sung sướng tại sao bị ác mộng Nam Thái Gia cướp mất?
Sau khi bình tĩnh lại, cô đã lao xuống phía dưới nhà. Nhìn thấy Nam Thái Gia và Khước Đại Gia đang thực sự nghiêm túc nói chuyện công việc, lý trí cô như bình tĩnh lại, cô kiềm chế cơn điên trong người đi đến kéo tay anh:
“Anh ra ngoài em nói chuyện.”
Nam Thái Gia nhìn bàn tay bị cô nắm chặt, sức của cô không thể kéo anh xê dịch, nếu anh không đứng lên thì cô chẳng lôi anh đi nổi.
Trước ánh nhìn cau có của Thiều Khước, anh đành bảo với ông:
“Cháu ra ngoài nói chuyện với người yêu cháu trước, bác đợi cháu một chút.”
Sau đó anh đứng dậy cùng cô đi ra bên ngoài, ở ngoài vườn cô tức giận chất vấn anh:
“Anh đang làm cái gì vậy hả?”
Nam Thái Gia tỉnh bơ đáp:
“Anh tưởng em là người hiểu rõ nhất.”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không phải em đã nói với anh là tạm thời yêu nhau như thế đã, nếu hợp mới tính xa hơn rồi sao? Giờ anh trực tiếp tới nhà em như vậy, anh có biết anh đang làm em rất khó xử không? Anh kiên nhẫn một chút thì chết à?”
Nam Thái Gia nhếch môi cười khẩy một cái, người đàn ông vòng tay khoác qua vai cô:
“San, em không lớn hơn ai đâu… Đừng tưởng anh không biết chiêu trò của em, em tính cho thằng này vài tháng rồi đá đít chứ gì, đừng có mơ.”
Thiều Vân San chột dạ, tránh khỏi cánh tay anh:
“Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy!”
“Anh nghĩ nhiều hay không trong lòng em là rõ nhất.”
Nam Thái Gia khẳng định như thể là hiểu rõ cô lắm vậy, cô ghét cái kiểu này của anh thế không biết.
“Tóm lại, em không muốn anh chuyển tới đây, chút riêng tư của em chẳng lẽ anh cũng muốn kiểm soát sao? Với lại đừng lúc nào cũng tỏ ra như thể em cướp đời trai của anh vậy, nếu ai cũng giống như anh muốn bắt đền em thì chỉ sợ Thiều gia phải xây thêm mấy tòa nhà nữa mới vừa chỗ ở đấy.”
Nam Thái Gia bị lời đó chọc cho tức lộn ruột, anh có thể bình tĩnh đấu võ mồm với cô, nhưng cô cứ nhắc tới người đàn ông khác là anh không chịu được. Anh nắm lấy cổ tay cô:
“Có vẻ em còn nhớ về những tên đàn ông trước đó lắm nhỉ?”
Thiều Vân San thấy mắt anh đỏ lên, cô vội vàng giằng tay mình lại nhưng không được.
Anh thách thức:
“Để xem thằng khốn nào dám đến đây bắt đền vợ anh.”
Dứt lời anh đã kéo cô vào lòng, cuồng bạo hôn lên môi cô.
Đây… đây chính là cái cô sợ…
“Anh buông ra, chỗ đông người… anh định làm cái quái gì thế?”
Bình thường ở riêng trốn tránh anh đã khó, giờ sống chung nhà cô biết tránh thế nào… Rồi em bé của cô sẽ chịu bao nhiêu tổn thương vì ‘cây kẹo mút’ mất nết đó của anh chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.