Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 133: Ngoại truyện - Chuyện sinh con
Ni Vô Ngả
23/02/2024
Một năm sau khi Thiều Vân San và Nam Thái Gia kết hôn, Thiều Phong Vân cũng muốn lấy vợ. Gia đình chào đón cô em dâu ngoại quốc xinh xắn với mái tóc vàng đặc trưng đến từ Anh Quốc. Gia đình bốn người trước đó có thêm em dâu thì cuộc sống không thay đổi là bao, chỉ có điều là cô em này rất thích thân thiết với anh rể Nam Thái Gia. Vừa khiến chị chồng và chồng ghen tuông lại còn khiến anh rể Nam Thái Gia cọc cằn.
Lý do anh khó chịu chính là vợ anh rất hay mỉa mai, ví dụ như:
“Anh thấy Alisa có xinh không?”
“Alisa đáng yêu, CHỒNG nhỉ?”
“Anh không thấy ngực Alisa to hơn em gấp mấy lần sao? Không ngờ thằng bé Phong Vân lại là người số hưởng như thế… đâu giống như ai đó phải sống với cái mâm lép này từ giờ tới cuối đời…”
“Ai đó thân thiết với Alisa như thế không biết đã thay lòng đổi dạ, có ý định quay lưng phản bội cái mâm lép này chưa?”
“Ồ… Alisa…”
Mỗi lần như thế là Nam Thái Gia phải lao tới bịt miệng vợ lại ngay. Hai người vần qua vần lại thế nào lại ở trong tư thế một đứng một quỳ, người quỳ phải ‘ăn kẹo mút’. Nhưng có điều là, tới lúc như vậy người phụ nữ mâm lép kia cũng không chịu buông tha, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mơ màng nhưng miệng lại đanh đá nói:
“Alisa chắc là thích cây kẹo mút này lắm…”
Nam Thái Gia bất lực ôm cô lên, ném cô lên trên giường. Anh phải ngăn chặn cô không cho cô nói xằng nói bậy nữa.
Em dâu của cô còn đang mang thai cháu của cô, tại sao cô cứ nghĩ những chuyện không đâu thế nhỉ?
Chỉ đơn giản là cùng ngồi ghế đọc báo, đọc sách. Chỉ đơn giản là cùng thích một món ăn. Chỉ đơn giản là… rất nhiều cái đơn giản khác nhưng vào mắt cô thì những thứ đơn giản đó đều trở thành hình ảnh Alisa cựa cựa vào người anh rồi.
Quãng thời gian đó thật ám ảnh với Nam Thái Gia.
Chẳng qua sau đó vì Alisa sinh con, anh cũng biết đường né né sự gần gũi của cô em dâu của vợ này nên cuộc sống mới êm ấm hơn chút.
Lần đầu sinh con, Alisa sinh đôi hai trai, trong nhà chỉ toàn tiếng khóc nheo nhéo của trẻ con khiến cả hai vợ chồng hiếm muộn nọ vừa ghen tị vừa thấy phiền.
Không ngờ, sinh con chưa nổi nửa năm, con bé Alisa lại thông báo có thai tiếp. Lần này thì đúng như cú tát vả vào mặt hai vợ chồng Thiều Vân San. Dù không bị ai thúc giục sinh con nhưng chính bản thân Thiều Vân San cũng tự áp lực chính mình. Khi Alisa sinh con lần hai, cái tát tiếp theo được vả vào mặt cặp phản diện nọ khi em ấy lại được một cặp song sinh một nam một nữ nữa.
Thiều Vân San không đủ kiên nhẫn cùng chồng đợi Alisa ra khỏi phòng sinh, cô ê chề kéo Nam Thái Gia về nhà. Sau đó trực tiếp đè anh trên giường:
“Đúng là trớ trêu, người thì đẻ sòn sòn, người không được một mống nào cả.”
Nam Thái Gia bị cô đè trên người, anh nhắc nhở:
“Mẹ chúng ta và mẹ của thằng bé khác nhau, trách không được.”
Thiều Vân San cũng biết chứ, nhưng mà chỉ trong ba năm em trai cô đã sinh được bốn đứa cháu nội cho Khước Đại Gia rồi. Còn cô vẫn giậm chân tại chỗ. Cô nghĩ mà tức, lập tức rối rít hôn lên môi anh để cố gắng xóa đi cảm giác ghen tị kia.
Nam Thái Gia cùng cô thân mật, anh lật ngược tư thế để cô nằm dưới. Ý cười trên môi người đàn ông khiến cô có cảm giác anh không gấp gáp gì cả. Dường như sau vài năm trong lòng anh cũng đã bắt đầu chấp nhận số phận, tuy nhiên vì để an ủi cô nên anh vẫn nói:
“Bác sĩ nói tình hình của em đang cải thiện nhiều rồi, chúng ta chăm chỉ cày cuốc một chút thì sẽ sớm có thôi. Không cần gấp, cháu nội nhiều mấy cũng không quý bằng cháu ngoại phải không?”
Có thật như vậy không?
Hình như cô không cảm thấy vậy…
Thậm chí khi thấy Khước Đại Gia âu yếm với hai đứa cháu đầu lòng, ông vui chơi với chúng cả ngày nên người toàn mùi sữa đã khiến cô có cảm giác ‘ông đủ rồi, không cần phiền cô sinh cháu cho ông nữa’. Bây giờ lại được thêm hai đứa cháu một trai một gái, chắc chắn Khước Đại Gia cả đời cũng không thèm giục cô sinh con.
Huhu.
Biết cha và chồng muốn tốt cho mình thôi, nhưng tới tầm tuổi này… sắp xế chiều đến nơi rồi, tự lòng cô cũng buồn bã lắm chứ!
Hai đứa cháu ba bốn được đón từ bệnh viện trở về, nhìn khung cảnh căn biệt thự Thiều gia sắp trở thành cái nhà trẻ. Thiều Vân San và Nam Thái Gia bất đắc dĩ phải đưa ra quyết định xách vali rời khỏi nơi này.
Thiều Khước nghe hai người xin phép mình, vốn dĩ ông còn đang bế đứa cháu đầu tiên vui vẻ cười đùa, ngay sau đó gương mặt người cha già đã lập tức mất đi nụ cười. Trong lòng ông hiểu ngày này cuối cùng cũng tới, con gái vẫn theo người ta rời đi… Đuôi mắt ông xị xuống, không vui ra mặt nhưng ông không cất tiếng ngăn cản vì ông biết con gái tự mặc cảm về chuyện em dâu sinh được nhiều con.
Sau cùng, ông quay lưng lại với hai vợ chồng con, đỏ mắt, thở dài nói:
“Cô cậu muốn đi thì đi đi.”
Thiều Vân San ngồi vắt hai chân trên ghế, nhìn Thiều Khước bế một bé, Thiều Phong Vân bế một bé còn hai bé kia là vú nuôi bế, cô ngáp một cái chán nản nói:
“Vừa hay biệt thự bên cạnh nhà anh Lan đang giao bán, chồng con đang tính bảo trợ lý sắp xếp qua mua luôn.”
Thiều Khước không ngờ nghe được điều này, so với khi nãy thì giờ ông đã mừng rỡ. Nhưng vẫn phải vờ vịt hỏi:
“Ta tưởng cô cậu về biệt phủ kia…?”
“Xa lắm, con muốn ở gần gia đình mình. Ở đây hơi người nhiều quen rồi, sang đó mất công cảm thấy cô đơn, chồng nhỉ?”
Cô khoác tay Nam Thái Gia đang ngồi bên cạnh, anh khẽ gật đầu. Thiều Phong Vân và Alisa ban đầu thuyết phục hai người ở lại Thiều gia, nhưng vì hai người kiên quyết muốn chuyển nên họ không ngăn cản nữa.
Nói là biệt thự sát cạnh nhưng diện tích căn nào căn nấy đều rất rộng không có sát vách sát tường nên chuyện vợ và Hàng Thương Lan hay Hàng Trình Vũ gian gian díu díu là không có. Nam Thái Gia phải cân nhắc tới yếu tố đó mới quyết định xuống tay mua. Nhưng mà anh không biết đó dường như là lựa chọn sai sót nhất trong những năm gần đây của anh…
Sau gần nửa năm sửa sang ngôi nhà mới, xịt không biết bao nhiêu thuốc khử khuẩn cho toàn bộ ngôi nhà chỉ vì Nam Thái Gia mắc bệnh sạch sẽ và sợ hơi chủ nhà cũ thì hai người cũng chính thức được chuyển vào ở. Ngôi nhà được thiết kế theo đúng ý của Thiều Vân San, trước khi chuyển vào hai vợ chồng đã làm không biết bao nhiêu lễ cúng tâm linh. Vừa cầu bình an không quên cầu trời đất phù hộ có thể cho hai người một đứa con.
Có lẽ là đúng lúc tình hình chữa trị vô sinh của Thiều Vân San có hiệu quả hoặc cũng có thể là do hợp mệnh với ngôi nhà mới nên khi ở được hơn nửa năm thì Thiều Vân San thực sự đã có tin vui. Thời khắc biết tin cô có thai, trái ngược với sự hớn hở của vợ thì Nam Thái Gia lại ngây ra.
Thiều Vân San nhảy tưng tưng muốn cùng anh vui vẻ, ai ngờ anh không có phản ứng gì làm cô mất hứng nhắc:
“Mau, mau bế em xoay vòng vòng…”
Nam Thái Gia dựa theo lệnh cô, anh bế cô xoay vòng vòng trong sự hoang mang. Cũng chỉ vì anh đã chuẩn bị một cuộc sống chỉ có hai vợ chồng, nhưng giờ lại có thêm thành viên thứ ba khiến anh giống như bị đánh úp…
“Sốc quá vợ ơi…”
Nam Thái Gia run rẩy gọi cô, còn cô thì cười ha hả.
Cô gọi điện cho Khước Đại Gia thông báo tin vui, không ngờ chưa đầy năm phút sau ngoài cổng đã nghe âm thanh náo nhiệt. Cha già chạy từ bên nhà chạy sang, chân còn đang đi dép trong nhà, miệng cười thật tươi nhưng gương mặt đỏ bừng cùng với hai mắt đỏ hoe vương nước mắt.
Khi con gái rượu mang thai, Thiều Phong Vân mới cảm thấy sự thiên vị của cha chưa từng mất đi. Ông không thể chăm chị gái, nhưng giúp việc và hộ lý chăm sóc phải nhiều gấp đôi chăm vợ cậu. Vợ chồng cậu có tị nạnh nói với ông thì ông đáp rằng:
“Hai vợ chồng anh chị cậu ở riêng rồi làm gì có ai chăm lo nữa, ta để người nhiều một chút mới đảm bảo sức khỏe cho chị cậu.”
Giúp việc, vệ sĩ cả những hộ lý chăm sóc Thiều Vân San rất chu đáo. Thiều Vân San thuận lợi sinh con, đứa cháu ngoại của Khước Đại Gia có tên Nam Minh Triều, một cái tên ba của con đã đặt. Rất mạnh mẽ.
Thiều Khước rất ưng cái tên này, từ ngày cô sinh con ông chăm chỉ đi bộ qua nhà vợ chồng cô hẳn. Ông dành cả ngày để chơi với cháu ngoại, điều đó lại khiến vợ chồng Alisa tiếp tục ghen tị rồi.
“Chị, em cảm thấy vợ chồng em sắp giống phi tần bị thất sủng rồi.”
Alisa dùng giọng lớ lớ nói tiếng mẹ đẻ với cô, con bé từ lúc yêu Thiều Phong Vân đã học nói ngôn ngữ cho giống với gia đình chồng tương lai. Nghe thật đáng yêu, thi thoảng hai vợ chồng em trai có cãi nhau thì Khước Đại Gia và vợ chồng Thiều Vân San không chen vào nổi, chỉ có thể đứng bên ngoài cười.
Mà Thiều Phong Vân cũng vậy, gồng lắm mới cãi được vợ vài ba câu sau đó thì đỏ mặt vì ngượng thay cho vợ. Thằng bé hiền lành, Alisa thì rất dịu dàng, hai vợ chồng tình tình cảm cảm, chẳng mấy khi to tiếng như vợ chồng nhà cô. Mà nếu không phải Khước Đại Gia ngăn cản có khi hai vợ chồng thằng bé còn định sinh thêm con.
Nghe Alisa than vãn, cô cười nói với con bé:
“Vậy thì nhà cậu mợ phải phấn đấu giành lại ông nội đi, nếu không Minh Triều nhà này sẽ cướp mất ông của bộ tứ nhà cậu mợ đấy nhá!!!”
Cả nhà nghe vậy thì cười ồ lên rất náo nhiệt. Mấy đứa trẻ của nhà em trai ngồi trong vòng tay ba mẹ mặt đứa nào đứa nấy giống nhau y đúc đều nhoẻn miệng cười, cảm giác như thể không phải sinh hai lần mà là một lần sinh bốn.
Thậm chí không khí vui vẻ đó lây nhiễm sang cả nhóc con Nam Minh Triều trong vòng tay ba ba Thái Gia, cậu con đặc biệt hé ra chiếc miệng hơi sữa không răng cười ‘hị hị’. Cuộc sống tự nhiên vì sự xuất hiện của những thành viên mới mà trở nên thú vị hơn, hạnh phúc hơn.
Privacy and cookie settings
Lý do anh khó chịu chính là vợ anh rất hay mỉa mai, ví dụ như:
“Anh thấy Alisa có xinh không?”
“Alisa đáng yêu, CHỒNG nhỉ?”
“Anh không thấy ngực Alisa to hơn em gấp mấy lần sao? Không ngờ thằng bé Phong Vân lại là người số hưởng như thế… đâu giống như ai đó phải sống với cái mâm lép này từ giờ tới cuối đời…”
“Ai đó thân thiết với Alisa như thế không biết đã thay lòng đổi dạ, có ý định quay lưng phản bội cái mâm lép này chưa?”
“Ồ… Alisa…”
Mỗi lần như thế là Nam Thái Gia phải lao tới bịt miệng vợ lại ngay. Hai người vần qua vần lại thế nào lại ở trong tư thế một đứng một quỳ, người quỳ phải ‘ăn kẹo mút’. Nhưng có điều là, tới lúc như vậy người phụ nữ mâm lép kia cũng không chịu buông tha, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mơ màng nhưng miệng lại đanh đá nói:
“Alisa chắc là thích cây kẹo mút này lắm…”
Nam Thái Gia bất lực ôm cô lên, ném cô lên trên giường. Anh phải ngăn chặn cô không cho cô nói xằng nói bậy nữa.
Em dâu của cô còn đang mang thai cháu của cô, tại sao cô cứ nghĩ những chuyện không đâu thế nhỉ?
Chỉ đơn giản là cùng ngồi ghế đọc báo, đọc sách. Chỉ đơn giản là cùng thích một món ăn. Chỉ đơn giản là… rất nhiều cái đơn giản khác nhưng vào mắt cô thì những thứ đơn giản đó đều trở thành hình ảnh Alisa cựa cựa vào người anh rồi.
Quãng thời gian đó thật ám ảnh với Nam Thái Gia.
Chẳng qua sau đó vì Alisa sinh con, anh cũng biết đường né né sự gần gũi của cô em dâu của vợ này nên cuộc sống mới êm ấm hơn chút.
Lần đầu sinh con, Alisa sinh đôi hai trai, trong nhà chỉ toàn tiếng khóc nheo nhéo của trẻ con khiến cả hai vợ chồng hiếm muộn nọ vừa ghen tị vừa thấy phiền.
Không ngờ, sinh con chưa nổi nửa năm, con bé Alisa lại thông báo có thai tiếp. Lần này thì đúng như cú tát vả vào mặt hai vợ chồng Thiều Vân San. Dù không bị ai thúc giục sinh con nhưng chính bản thân Thiều Vân San cũng tự áp lực chính mình. Khi Alisa sinh con lần hai, cái tát tiếp theo được vả vào mặt cặp phản diện nọ khi em ấy lại được một cặp song sinh một nam một nữ nữa.
Thiều Vân San không đủ kiên nhẫn cùng chồng đợi Alisa ra khỏi phòng sinh, cô ê chề kéo Nam Thái Gia về nhà. Sau đó trực tiếp đè anh trên giường:
“Đúng là trớ trêu, người thì đẻ sòn sòn, người không được một mống nào cả.”
Nam Thái Gia bị cô đè trên người, anh nhắc nhở:
“Mẹ chúng ta và mẹ của thằng bé khác nhau, trách không được.”
Thiều Vân San cũng biết chứ, nhưng mà chỉ trong ba năm em trai cô đã sinh được bốn đứa cháu nội cho Khước Đại Gia rồi. Còn cô vẫn giậm chân tại chỗ. Cô nghĩ mà tức, lập tức rối rít hôn lên môi anh để cố gắng xóa đi cảm giác ghen tị kia.
Nam Thái Gia cùng cô thân mật, anh lật ngược tư thế để cô nằm dưới. Ý cười trên môi người đàn ông khiến cô có cảm giác anh không gấp gáp gì cả. Dường như sau vài năm trong lòng anh cũng đã bắt đầu chấp nhận số phận, tuy nhiên vì để an ủi cô nên anh vẫn nói:
“Bác sĩ nói tình hình của em đang cải thiện nhiều rồi, chúng ta chăm chỉ cày cuốc một chút thì sẽ sớm có thôi. Không cần gấp, cháu nội nhiều mấy cũng không quý bằng cháu ngoại phải không?”
Có thật như vậy không?
Hình như cô không cảm thấy vậy…
Thậm chí khi thấy Khước Đại Gia âu yếm với hai đứa cháu đầu lòng, ông vui chơi với chúng cả ngày nên người toàn mùi sữa đã khiến cô có cảm giác ‘ông đủ rồi, không cần phiền cô sinh cháu cho ông nữa’. Bây giờ lại được thêm hai đứa cháu một trai một gái, chắc chắn Khước Đại Gia cả đời cũng không thèm giục cô sinh con.
Huhu.
Biết cha và chồng muốn tốt cho mình thôi, nhưng tới tầm tuổi này… sắp xế chiều đến nơi rồi, tự lòng cô cũng buồn bã lắm chứ!
Hai đứa cháu ba bốn được đón từ bệnh viện trở về, nhìn khung cảnh căn biệt thự Thiều gia sắp trở thành cái nhà trẻ. Thiều Vân San và Nam Thái Gia bất đắc dĩ phải đưa ra quyết định xách vali rời khỏi nơi này.
Thiều Khước nghe hai người xin phép mình, vốn dĩ ông còn đang bế đứa cháu đầu tiên vui vẻ cười đùa, ngay sau đó gương mặt người cha già đã lập tức mất đi nụ cười. Trong lòng ông hiểu ngày này cuối cùng cũng tới, con gái vẫn theo người ta rời đi… Đuôi mắt ông xị xuống, không vui ra mặt nhưng ông không cất tiếng ngăn cản vì ông biết con gái tự mặc cảm về chuyện em dâu sinh được nhiều con.
Sau cùng, ông quay lưng lại với hai vợ chồng con, đỏ mắt, thở dài nói:
“Cô cậu muốn đi thì đi đi.”
Thiều Vân San ngồi vắt hai chân trên ghế, nhìn Thiều Khước bế một bé, Thiều Phong Vân bế một bé còn hai bé kia là vú nuôi bế, cô ngáp một cái chán nản nói:
“Vừa hay biệt thự bên cạnh nhà anh Lan đang giao bán, chồng con đang tính bảo trợ lý sắp xếp qua mua luôn.”
Thiều Khước không ngờ nghe được điều này, so với khi nãy thì giờ ông đã mừng rỡ. Nhưng vẫn phải vờ vịt hỏi:
“Ta tưởng cô cậu về biệt phủ kia…?”
“Xa lắm, con muốn ở gần gia đình mình. Ở đây hơi người nhiều quen rồi, sang đó mất công cảm thấy cô đơn, chồng nhỉ?”
Cô khoác tay Nam Thái Gia đang ngồi bên cạnh, anh khẽ gật đầu. Thiều Phong Vân và Alisa ban đầu thuyết phục hai người ở lại Thiều gia, nhưng vì hai người kiên quyết muốn chuyển nên họ không ngăn cản nữa.
Nói là biệt thự sát cạnh nhưng diện tích căn nào căn nấy đều rất rộng không có sát vách sát tường nên chuyện vợ và Hàng Thương Lan hay Hàng Trình Vũ gian gian díu díu là không có. Nam Thái Gia phải cân nhắc tới yếu tố đó mới quyết định xuống tay mua. Nhưng mà anh không biết đó dường như là lựa chọn sai sót nhất trong những năm gần đây của anh…
Sau gần nửa năm sửa sang ngôi nhà mới, xịt không biết bao nhiêu thuốc khử khuẩn cho toàn bộ ngôi nhà chỉ vì Nam Thái Gia mắc bệnh sạch sẽ và sợ hơi chủ nhà cũ thì hai người cũng chính thức được chuyển vào ở. Ngôi nhà được thiết kế theo đúng ý của Thiều Vân San, trước khi chuyển vào hai vợ chồng đã làm không biết bao nhiêu lễ cúng tâm linh. Vừa cầu bình an không quên cầu trời đất phù hộ có thể cho hai người một đứa con.
Có lẽ là đúng lúc tình hình chữa trị vô sinh của Thiều Vân San có hiệu quả hoặc cũng có thể là do hợp mệnh với ngôi nhà mới nên khi ở được hơn nửa năm thì Thiều Vân San thực sự đã có tin vui. Thời khắc biết tin cô có thai, trái ngược với sự hớn hở của vợ thì Nam Thái Gia lại ngây ra.
Thiều Vân San nhảy tưng tưng muốn cùng anh vui vẻ, ai ngờ anh không có phản ứng gì làm cô mất hứng nhắc:
“Mau, mau bế em xoay vòng vòng…”
Nam Thái Gia dựa theo lệnh cô, anh bế cô xoay vòng vòng trong sự hoang mang. Cũng chỉ vì anh đã chuẩn bị một cuộc sống chỉ có hai vợ chồng, nhưng giờ lại có thêm thành viên thứ ba khiến anh giống như bị đánh úp…
“Sốc quá vợ ơi…”
Nam Thái Gia run rẩy gọi cô, còn cô thì cười ha hả.
Cô gọi điện cho Khước Đại Gia thông báo tin vui, không ngờ chưa đầy năm phút sau ngoài cổng đã nghe âm thanh náo nhiệt. Cha già chạy từ bên nhà chạy sang, chân còn đang đi dép trong nhà, miệng cười thật tươi nhưng gương mặt đỏ bừng cùng với hai mắt đỏ hoe vương nước mắt.
Khi con gái rượu mang thai, Thiều Phong Vân mới cảm thấy sự thiên vị của cha chưa từng mất đi. Ông không thể chăm chị gái, nhưng giúp việc và hộ lý chăm sóc phải nhiều gấp đôi chăm vợ cậu. Vợ chồng cậu có tị nạnh nói với ông thì ông đáp rằng:
“Hai vợ chồng anh chị cậu ở riêng rồi làm gì có ai chăm lo nữa, ta để người nhiều một chút mới đảm bảo sức khỏe cho chị cậu.”
Giúp việc, vệ sĩ cả những hộ lý chăm sóc Thiều Vân San rất chu đáo. Thiều Vân San thuận lợi sinh con, đứa cháu ngoại của Khước Đại Gia có tên Nam Minh Triều, một cái tên ba của con đã đặt. Rất mạnh mẽ.
Thiều Khước rất ưng cái tên này, từ ngày cô sinh con ông chăm chỉ đi bộ qua nhà vợ chồng cô hẳn. Ông dành cả ngày để chơi với cháu ngoại, điều đó lại khiến vợ chồng Alisa tiếp tục ghen tị rồi.
“Chị, em cảm thấy vợ chồng em sắp giống phi tần bị thất sủng rồi.”
Alisa dùng giọng lớ lớ nói tiếng mẹ đẻ với cô, con bé từ lúc yêu Thiều Phong Vân đã học nói ngôn ngữ cho giống với gia đình chồng tương lai. Nghe thật đáng yêu, thi thoảng hai vợ chồng em trai có cãi nhau thì Khước Đại Gia và vợ chồng Thiều Vân San không chen vào nổi, chỉ có thể đứng bên ngoài cười.
Mà Thiều Phong Vân cũng vậy, gồng lắm mới cãi được vợ vài ba câu sau đó thì đỏ mặt vì ngượng thay cho vợ. Thằng bé hiền lành, Alisa thì rất dịu dàng, hai vợ chồng tình tình cảm cảm, chẳng mấy khi to tiếng như vợ chồng nhà cô. Mà nếu không phải Khước Đại Gia ngăn cản có khi hai vợ chồng thằng bé còn định sinh thêm con.
Nghe Alisa than vãn, cô cười nói với con bé:
“Vậy thì nhà cậu mợ phải phấn đấu giành lại ông nội đi, nếu không Minh Triều nhà này sẽ cướp mất ông của bộ tứ nhà cậu mợ đấy nhá!!!”
Cả nhà nghe vậy thì cười ồ lên rất náo nhiệt. Mấy đứa trẻ của nhà em trai ngồi trong vòng tay ba mẹ mặt đứa nào đứa nấy giống nhau y đúc đều nhoẻn miệng cười, cảm giác như thể không phải sinh hai lần mà là một lần sinh bốn.
Thậm chí không khí vui vẻ đó lây nhiễm sang cả nhóc con Nam Minh Triều trong vòng tay ba ba Thái Gia, cậu con đặc biệt hé ra chiếc miệng hơi sữa không răng cười ‘hị hị’. Cuộc sống tự nhiên vì sự xuất hiện của những thành viên mới mà trở nên thú vị hơn, hạnh phúc hơn.
Privacy and cookie settings
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.