Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 130: Ngoại truyện - Đàn ông ghen tuông
Ni Vô Ngả
23/02/2024
Nhìn bề ngoài, Thiều Vân San luôn bị cho là người phụ nữ đanh đá hay ghen tuông bởi vì Nam Thái Gia càng ngày càng ‘ngoan’, anh rất tự giác và không bao giờ dây dưa với bất kỳ người phụ nữ nào. Sống chung với nhau được gần năm năm, nhà hàng xóm bên cạnh cũng đã có cháu cưng hai tuổi, chỉ có nhà hai người vẫn giậm chân tại chỗ không khác gì ngày đầu tiên.
À có…
Điều thay đổi chính là cảm giác ‘ghen tuông’ giữa hai người đã bị tráo đổi cho nhau.
Thực tế khi ở lâu với nhau Thiều Vân San càng mất dần biểu hiện ghen tuông, hoặc đúng hơn là cô không có cơ hội ghen chỉ bởi vì người đàn ông kia ghen còn nhiều hơn cô. Cô cũng thông cảm cho anh tuổi già lẩm cẩm, như giới trẻ bây giờ hay gọi là ‘overthinking’ đấy, mức độ suy nghĩ quá nhiều của anh không những khiến cô mà còn cả nhà cô sợ. Nhất là Khước Đại Gia.
Xưa xưa ông còn hay chọc tức anh, nhưng sau vài lần vì trả đũa anh mà ông lôi Hàng Thương Lan vào khiến anh ‘tổn thương nặng nề’ thì người già nhất trong nhà như ông cũng phải tém tém lại. Không dám đùa dai với thằng con rể hờ này nữa.
Thi thoảng, Nam Thái Gia sẽ nói cô như này:
“Em là người phụ nữ đào hoa. Hoa không đào em, em tự đi đào hoa.”
Cô mắng ‘anh dở hơi à’.
Tình yêu của anh càng ngày càng nhiều, lo lắng cũng nhiều. Nhất là thời điểm khi Hàng Trình Vũ du học trở về, chàng trai mà anh hay mắng trẻ trâu năm đó bây giờ đã lột xác thành người đàn ông chững chạc trưởng thành.
Nhớ ngày đầu tiên khi gặp lại, là lúc hai người vừa đi ăn với nhau về, Hàng Trình Vũ xách theo túi quà, dáng người cao lớn ăn mặc theo phong cách đàn ông Hàn Quốc đứng tựa vào cổng nhà cô. Khi nhìn thấy cậu ấy, cô nhất thời ngỡ ngàng.
Hàng Trình Vũ cẩn thận chào chị, lại gật đầu chào qua Nam Thái Gia.
“Em mới về nước, có món quà này tặng chị.”
Thiều Vân San nhớ tới nguyên tác, cô không miêu tả quá nhiều về thời điểm sau khi Hàng Trình Vũ về nước, chỉ nói cậu đã trưởng thành hơn, trở thành cánh tay đắc lực của Hàng Thương Lan. Hiện tại khi gặp lại người thật việc thật, thấy cậu ấy lột xác mạnh mẽ như vậy, không khác gì bản sao của anh trai khiến cô rất bất ngờ.
Nam Thái Gia giúp cô cầm lấy túi đồ, cảm giác ghen tuông càng rõ rệt trong đôi mắt.
Ngày xưa anh tự tin bao nhiêu, thì bây giờ sự tự tin đã bị đánh gục chỉ vì một lý do ‘anh đã già’. Cũng không già lắm, nhưng so với Hàng Trình Vũ thì chắc chắn không còn trẻ nữa. Trên mạng có hẳn một bảng danh sách những ‘Bố Đường’ mlem nhất thì tên của Nam Thái Gia chưa bao giờ thoát khỏi top ba. Các cô em hoa hậu, người mẫu mon men mon men nhắn tin chat chit với anh, nhưng đâu biết đều là San San đi lừa tình họ?
Sức hút của anh đối với phái nữ chưa từng sụt giảm, chỉ có điều anh không quan tâm đến điều đó, thứ anh quan tâm là anh trong mắt Thiều Vân San như thế nào thôi.
“Cuộc sống bên nước ngoài ổn chứ?”
“Cũng ổn chị à.”
Hàng Trình Vũ làm ngơ trước thái độ ghen tuông của Nam Thái Gia. Chủ động đề nghị:
“Em có thể nói chuyện riêng với chị được không?”
Thiều Vân San hơi chần chừ, cô biết Nam Thái Gia hay ghen nên cũng đã hạn chế rất nhiều việc tiếp xúc qua lại với đàn ông. Nhưng lúc này người ta mới về, nếu từ chối sẽ không hay. Vậy là cô đành nói:
“Anh vào nhà trước đi.”
Nam Thái Gia trước khi đi chỉ nhắc:
“Em nhanh rồi vào nhé!”
“Vâng, em biết rồi.”
Cô và Hàng Trình Vũ tâm sự một chút chuyện ngày xưa, cậu ấy cũng kể cho cô nghe về cuộc sống khi sang nước ngoài.
“Lâu rồi không gặp, em cứ nghĩ mình không còn cảm giác gì với chị nữa. Nhưng lúc gặp lại, nhìn chị em mới biết tình cảm trong lòng mình chưa cạn. Em thật hối hận, biết vậy em không sang chào hỏi chị nữa… Bao nhiêu năm qua em đã cố gắng quên đi hết mức có thể rồi mà…”
Hàng Trình Vũ có tình cảm với cô tới mức như vậy sao? Rõ ràng cô và cậu ấy không bị ràng buộc bởi nguyên tác cơ mà?
“Em đã thử yêu ai chưa?”
Cô bỗng hỏi.
“Em chưa… Những năm qua đều chưa từng.”
“Chị nghĩ em nên thử yêu ai đó, như thế có thể giúp em quên đi đoạn tình cảm năm đó với chị.”
Hàng Trình Vũ đột nhiên bật cười, ý cười rõ ràng mang tia châm biếm:
“Em không như vậy được, em không muốn mình giống như chị… Dù không yêu vẫn tiến tới với người ta… để rồi khiến đối phương đau khổ.”
“Chị xin lỗi.”
Cô thật lòng cảm thấy có lỗi.
“Nhưng mà… em hãy nghĩ thoáng ra em à… Đời này còn rất nhiều người thú vị, chị nghĩ nếu em như vậy thì càng giống như tự mua dây buộc mình thôi.”
Sau bao năm gặp lại, suy nghĩ của hai người vẫn chẳng thể nào đồng nhất.
“Thôi, lâu rồi mới gặp lại không nên nói chuyện buồn như vậy. Lần này em về sẽ vào công ty giúp anh Lan chứ?”
Cô đổi chủ đề.
“Vâng.”
Hàng Trình Vũ khẽ gật đầu. Lại hỏi:
“Chị và anh ta… là thế nào?”
Câu hỏi đó khiến cô nhớ tới những ngày xưa, cậu ấy cũng thường xuyên chất vấn cô như thế vì Nam Thái Gia. Ngày xưa khó chịu bao nhiêu, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy buồn cười bấy nhiêu.
Cô không ngần ngại đáp:
“Bọn chị đang tính chuyện kết hôn, em về nước rồi thì nhớ tới tham dự hôn lễ của chị nhé!”
Hàng Trình Vũ lặng đi một lúc sau đó mới nhẹ gật đầu, cũng chẳng biết có đồng ý hay không.
Có lẽ Hàng Trình Vũ vẫn muốn nói chuyện thêm nhưng Thiều Vân San đã muốn vào nhà, lại thêm bé con nhà Nữ Nữ lon ton chạy ra bập bẹ gọi ‘cô San’ cô đành có cớ dứt khỏi câu chuyện mà đi âu yếm thằng bé một chút.
Nữ Nữ giờ đã là ngôi sao hạng A, phim đóng chất lượng, danh tiếng đỉnh cao, còn có một nhóc con hai tuổi đáng yêu.
“Trình Vũ, ba mẹ đang hỏi em đó.”
Nữ Nữ nhắc cậu ấy.
“Vâng.”
Hàng Trình Vũ đi rồi, Thiều Vân San lại hỏi Nữ Nữ:
“Về từ bao giờ đấy?”
Hai vợ chồng Nữ Nữ sống riêng, thi thoảng sẽ về Hàng gia.
“Mới về sáng nay, anh Lan bảo Trình Vũ về nên cả nhà về nhà nội ăn cơm.”
Thanh Hàn Nữ ôm lại con trai, nói:
“Thôi mình về đây, cậu vào nhà đi.”
“Sao nhanh vậy đã đi?”
“Người ta ra giải vây giúp cậu thôi chứ trong nhà đang bận lắm, chẳng rảnh để nói chuyện đâu.”
Ừ cũng phải.
Nữ Nữ bế con đi rồi, cô lại thẫn thờ quay vào trong. Năm năm qua đủ khiến tình cảm của cô và Nữ Nữ thân thiết như tri kỷ, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe. Mẹ của cô ấy cũng gần như trở thành mẹ nuôi của cô. Chỉ có quan hệ của cô với Hàng Thương Lan bị Nam Thái Gia ngăn chặn nên vẫn không phát triển gì nhiều.
Cô vào trong nhà, thấy túi đồ bị ném trên ghế sô pha, Nam Thái Gia thì chẳng biết đã đi đâu rồi. Cô đứng ở dưới phòng khách gọi với lên ‘Anh ơi’ không thấy Nam Thái Gia đáp cô. Người giúp việc đang lau bình hoa quay sang báo với cô rằng anh đã đi ra ngoài khu bể bơi.
Cô nghe vậy thì đi ra tìm anh.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế dài đặt gần bể bơi quay lưng về phía cô, bóng dáng thẫn thờ của anh khiến cô có chút đau lòng. Cô đi tới, vòng tay ôm anh từ phía sau, cảm giác cơ thể người đàn ông khẽ giật mình.
Anh quay sang nhìn, cô hôn nhẹ lên môi anh.
“Anh đang nghĩ gì đấy?”
Nam Thái Gia thành thật đáp:
“Đang nghĩ em sẽ rung động với cậu ta bao nhiêu.”
Cô khẽ cười, lại hôn thêm một cái nữa.
“Nhìn anh xem… ai không biết còn nghĩ em bắt nạt anh.”
Nam Thái Gia vòng tay ôm cô, kéo cô ngồi xuống đùi mình. Cô thuận thế ôm lấy cổ anh, nhìn gương mặt đầy tủi thân của anh khiến cô không đành lòng. Hai người ôm nhau ngắm hoàng hôn, ánh hoàng hôn gợi cho cô nhớ tới ngày đó ở Las Vegas, dù thời gian đã trôi qua nhiều năm nhưng cảm giác rung động tại khoảnh khắc đó vẫn khiến cô nhớ mãi.
“Thái Gia… chúng mình kết hôn đi.”
Cảm giác cả người anh cứng đờ, rõ ràng anh luôn mong mỏi về chuyện kết hôn nhưng bởi anh biết cô không thích hai chữ ‘kết hôn’ đó nên dù muốn đến mấy cũng chưa từng đề nghị. Nam Thái Gia đầy tham vọng nhưng từ khi ở bên cô đã trở thành một người biết đủ. Sự biết đủ đó của anh khiến người ta đau lòng.
“Anh có nhớ hoàng hôn ở Las Vegas lần đầu tiên chúng ta đi với nhau không? Hoàng hôn và chúng ta… loại cảm giác bình yên như vậy khiến em không dám tin mình sẽ có với người như anh… Em vốn không thích ràng buộc bởi kết hôn, nhưng giờ em nghĩ mọi thứ đã chín muồi rồi, em nghĩ mình nên thực sự có trách nhiệm với anh…”
Sự hiện diện của Hàng Trình Vũ giống như một tác động thôi thúc cô, khi nãy là cô nói dối cậu ấy… Hai người chưa từng nhắc đến chuyện này, chỉ là trong khoảnh khắc ấy cô muốn để cho cậu ấy hiểu được Nam Thái Gia bây giờ mới là người quan trọng trong lòng cô.
Nhìn Nam Thái Gia mãi không nói được lời nào, cô cười khẽ, chủ động trao cho anh nụ hôn sâu.
“Anh im lặng là có đồng ý hay không? Em vừa nói với Trình Vũ rồi, giờ mà anh không đồng ý là em đi tìm Cố Mặc liền đó! Hôm nọ em hỏi anh ấy rồi, anh ấy nói em mà thay đổi quyết định thì anh ấy có thể ly hôn để lấy em.”
“Thứ đàn ông vô trách nhiệm.”
Nam Thái Gia không nhịn được mà mắng Cố Mặc một câu.
“Thế giờ sao?”
Cô hỏi.
“Cưới! Phải cưới chứ sao?”
Nam Thái Gia trong lòng phấn khích bao nhiêu ngoài mặt lại căng thẳng bấy nhiêu. Anh ôm cô đi vào trong nhà, đi thẳng lên phòng. Khỏi cần nói cũng biết là đi làm gì…
À có…
Điều thay đổi chính là cảm giác ‘ghen tuông’ giữa hai người đã bị tráo đổi cho nhau.
Thực tế khi ở lâu với nhau Thiều Vân San càng mất dần biểu hiện ghen tuông, hoặc đúng hơn là cô không có cơ hội ghen chỉ bởi vì người đàn ông kia ghen còn nhiều hơn cô. Cô cũng thông cảm cho anh tuổi già lẩm cẩm, như giới trẻ bây giờ hay gọi là ‘overthinking’ đấy, mức độ suy nghĩ quá nhiều của anh không những khiến cô mà còn cả nhà cô sợ. Nhất là Khước Đại Gia.
Xưa xưa ông còn hay chọc tức anh, nhưng sau vài lần vì trả đũa anh mà ông lôi Hàng Thương Lan vào khiến anh ‘tổn thương nặng nề’ thì người già nhất trong nhà như ông cũng phải tém tém lại. Không dám đùa dai với thằng con rể hờ này nữa.
Thi thoảng, Nam Thái Gia sẽ nói cô như này:
“Em là người phụ nữ đào hoa. Hoa không đào em, em tự đi đào hoa.”
Cô mắng ‘anh dở hơi à’.
Tình yêu của anh càng ngày càng nhiều, lo lắng cũng nhiều. Nhất là thời điểm khi Hàng Trình Vũ du học trở về, chàng trai mà anh hay mắng trẻ trâu năm đó bây giờ đã lột xác thành người đàn ông chững chạc trưởng thành.
Nhớ ngày đầu tiên khi gặp lại, là lúc hai người vừa đi ăn với nhau về, Hàng Trình Vũ xách theo túi quà, dáng người cao lớn ăn mặc theo phong cách đàn ông Hàn Quốc đứng tựa vào cổng nhà cô. Khi nhìn thấy cậu ấy, cô nhất thời ngỡ ngàng.
Hàng Trình Vũ cẩn thận chào chị, lại gật đầu chào qua Nam Thái Gia.
“Em mới về nước, có món quà này tặng chị.”
Thiều Vân San nhớ tới nguyên tác, cô không miêu tả quá nhiều về thời điểm sau khi Hàng Trình Vũ về nước, chỉ nói cậu đã trưởng thành hơn, trở thành cánh tay đắc lực của Hàng Thương Lan. Hiện tại khi gặp lại người thật việc thật, thấy cậu ấy lột xác mạnh mẽ như vậy, không khác gì bản sao của anh trai khiến cô rất bất ngờ.
Nam Thái Gia giúp cô cầm lấy túi đồ, cảm giác ghen tuông càng rõ rệt trong đôi mắt.
Ngày xưa anh tự tin bao nhiêu, thì bây giờ sự tự tin đã bị đánh gục chỉ vì một lý do ‘anh đã già’. Cũng không già lắm, nhưng so với Hàng Trình Vũ thì chắc chắn không còn trẻ nữa. Trên mạng có hẳn một bảng danh sách những ‘Bố Đường’ mlem nhất thì tên của Nam Thái Gia chưa bao giờ thoát khỏi top ba. Các cô em hoa hậu, người mẫu mon men mon men nhắn tin chat chit với anh, nhưng đâu biết đều là San San đi lừa tình họ?
Sức hút của anh đối với phái nữ chưa từng sụt giảm, chỉ có điều anh không quan tâm đến điều đó, thứ anh quan tâm là anh trong mắt Thiều Vân San như thế nào thôi.
“Cuộc sống bên nước ngoài ổn chứ?”
“Cũng ổn chị à.”
Hàng Trình Vũ làm ngơ trước thái độ ghen tuông của Nam Thái Gia. Chủ động đề nghị:
“Em có thể nói chuyện riêng với chị được không?”
Thiều Vân San hơi chần chừ, cô biết Nam Thái Gia hay ghen nên cũng đã hạn chế rất nhiều việc tiếp xúc qua lại với đàn ông. Nhưng lúc này người ta mới về, nếu từ chối sẽ không hay. Vậy là cô đành nói:
“Anh vào nhà trước đi.”
Nam Thái Gia trước khi đi chỉ nhắc:
“Em nhanh rồi vào nhé!”
“Vâng, em biết rồi.”
Cô và Hàng Trình Vũ tâm sự một chút chuyện ngày xưa, cậu ấy cũng kể cho cô nghe về cuộc sống khi sang nước ngoài.
“Lâu rồi không gặp, em cứ nghĩ mình không còn cảm giác gì với chị nữa. Nhưng lúc gặp lại, nhìn chị em mới biết tình cảm trong lòng mình chưa cạn. Em thật hối hận, biết vậy em không sang chào hỏi chị nữa… Bao nhiêu năm qua em đã cố gắng quên đi hết mức có thể rồi mà…”
Hàng Trình Vũ có tình cảm với cô tới mức như vậy sao? Rõ ràng cô và cậu ấy không bị ràng buộc bởi nguyên tác cơ mà?
“Em đã thử yêu ai chưa?”
Cô bỗng hỏi.
“Em chưa… Những năm qua đều chưa từng.”
“Chị nghĩ em nên thử yêu ai đó, như thế có thể giúp em quên đi đoạn tình cảm năm đó với chị.”
Hàng Trình Vũ đột nhiên bật cười, ý cười rõ ràng mang tia châm biếm:
“Em không như vậy được, em không muốn mình giống như chị… Dù không yêu vẫn tiến tới với người ta… để rồi khiến đối phương đau khổ.”
“Chị xin lỗi.”
Cô thật lòng cảm thấy có lỗi.
“Nhưng mà… em hãy nghĩ thoáng ra em à… Đời này còn rất nhiều người thú vị, chị nghĩ nếu em như vậy thì càng giống như tự mua dây buộc mình thôi.”
Sau bao năm gặp lại, suy nghĩ của hai người vẫn chẳng thể nào đồng nhất.
“Thôi, lâu rồi mới gặp lại không nên nói chuyện buồn như vậy. Lần này em về sẽ vào công ty giúp anh Lan chứ?”
Cô đổi chủ đề.
“Vâng.”
Hàng Trình Vũ khẽ gật đầu. Lại hỏi:
“Chị và anh ta… là thế nào?”
Câu hỏi đó khiến cô nhớ tới những ngày xưa, cậu ấy cũng thường xuyên chất vấn cô như thế vì Nam Thái Gia. Ngày xưa khó chịu bao nhiêu, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy buồn cười bấy nhiêu.
Cô không ngần ngại đáp:
“Bọn chị đang tính chuyện kết hôn, em về nước rồi thì nhớ tới tham dự hôn lễ của chị nhé!”
Hàng Trình Vũ lặng đi một lúc sau đó mới nhẹ gật đầu, cũng chẳng biết có đồng ý hay không.
Có lẽ Hàng Trình Vũ vẫn muốn nói chuyện thêm nhưng Thiều Vân San đã muốn vào nhà, lại thêm bé con nhà Nữ Nữ lon ton chạy ra bập bẹ gọi ‘cô San’ cô đành có cớ dứt khỏi câu chuyện mà đi âu yếm thằng bé một chút.
Nữ Nữ giờ đã là ngôi sao hạng A, phim đóng chất lượng, danh tiếng đỉnh cao, còn có một nhóc con hai tuổi đáng yêu.
“Trình Vũ, ba mẹ đang hỏi em đó.”
Nữ Nữ nhắc cậu ấy.
“Vâng.”
Hàng Trình Vũ đi rồi, Thiều Vân San lại hỏi Nữ Nữ:
“Về từ bao giờ đấy?”
Hai vợ chồng Nữ Nữ sống riêng, thi thoảng sẽ về Hàng gia.
“Mới về sáng nay, anh Lan bảo Trình Vũ về nên cả nhà về nhà nội ăn cơm.”
Thanh Hàn Nữ ôm lại con trai, nói:
“Thôi mình về đây, cậu vào nhà đi.”
“Sao nhanh vậy đã đi?”
“Người ta ra giải vây giúp cậu thôi chứ trong nhà đang bận lắm, chẳng rảnh để nói chuyện đâu.”
Ừ cũng phải.
Nữ Nữ bế con đi rồi, cô lại thẫn thờ quay vào trong. Năm năm qua đủ khiến tình cảm của cô và Nữ Nữ thân thiết như tri kỷ, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe. Mẹ của cô ấy cũng gần như trở thành mẹ nuôi của cô. Chỉ có quan hệ của cô với Hàng Thương Lan bị Nam Thái Gia ngăn chặn nên vẫn không phát triển gì nhiều.
Cô vào trong nhà, thấy túi đồ bị ném trên ghế sô pha, Nam Thái Gia thì chẳng biết đã đi đâu rồi. Cô đứng ở dưới phòng khách gọi với lên ‘Anh ơi’ không thấy Nam Thái Gia đáp cô. Người giúp việc đang lau bình hoa quay sang báo với cô rằng anh đã đi ra ngoài khu bể bơi.
Cô nghe vậy thì đi ra tìm anh.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế dài đặt gần bể bơi quay lưng về phía cô, bóng dáng thẫn thờ của anh khiến cô có chút đau lòng. Cô đi tới, vòng tay ôm anh từ phía sau, cảm giác cơ thể người đàn ông khẽ giật mình.
Anh quay sang nhìn, cô hôn nhẹ lên môi anh.
“Anh đang nghĩ gì đấy?”
Nam Thái Gia thành thật đáp:
“Đang nghĩ em sẽ rung động với cậu ta bao nhiêu.”
Cô khẽ cười, lại hôn thêm một cái nữa.
“Nhìn anh xem… ai không biết còn nghĩ em bắt nạt anh.”
Nam Thái Gia vòng tay ôm cô, kéo cô ngồi xuống đùi mình. Cô thuận thế ôm lấy cổ anh, nhìn gương mặt đầy tủi thân của anh khiến cô không đành lòng. Hai người ôm nhau ngắm hoàng hôn, ánh hoàng hôn gợi cho cô nhớ tới ngày đó ở Las Vegas, dù thời gian đã trôi qua nhiều năm nhưng cảm giác rung động tại khoảnh khắc đó vẫn khiến cô nhớ mãi.
“Thái Gia… chúng mình kết hôn đi.”
Cảm giác cả người anh cứng đờ, rõ ràng anh luôn mong mỏi về chuyện kết hôn nhưng bởi anh biết cô không thích hai chữ ‘kết hôn’ đó nên dù muốn đến mấy cũng chưa từng đề nghị. Nam Thái Gia đầy tham vọng nhưng từ khi ở bên cô đã trở thành một người biết đủ. Sự biết đủ đó của anh khiến người ta đau lòng.
“Anh có nhớ hoàng hôn ở Las Vegas lần đầu tiên chúng ta đi với nhau không? Hoàng hôn và chúng ta… loại cảm giác bình yên như vậy khiến em không dám tin mình sẽ có với người như anh… Em vốn không thích ràng buộc bởi kết hôn, nhưng giờ em nghĩ mọi thứ đã chín muồi rồi, em nghĩ mình nên thực sự có trách nhiệm với anh…”
Sự hiện diện của Hàng Trình Vũ giống như một tác động thôi thúc cô, khi nãy là cô nói dối cậu ấy… Hai người chưa từng nhắc đến chuyện này, chỉ là trong khoảnh khắc ấy cô muốn để cho cậu ấy hiểu được Nam Thái Gia bây giờ mới là người quan trọng trong lòng cô.
Nhìn Nam Thái Gia mãi không nói được lời nào, cô cười khẽ, chủ động trao cho anh nụ hôn sâu.
“Anh im lặng là có đồng ý hay không? Em vừa nói với Trình Vũ rồi, giờ mà anh không đồng ý là em đi tìm Cố Mặc liền đó! Hôm nọ em hỏi anh ấy rồi, anh ấy nói em mà thay đổi quyết định thì anh ấy có thể ly hôn để lấy em.”
“Thứ đàn ông vô trách nhiệm.”
Nam Thái Gia không nhịn được mà mắng Cố Mặc một câu.
“Thế giờ sao?”
Cô hỏi.
“Cưới! Phải cưới chứ sao?”
Nam Thái Gia trong lòng phấn khích bao nhiêu ngoài mặt lại căng thẳng bấy nhiêu. Anh ôm cô đi vào trong nhà, đi thẳng lên phòng. Khỏi cần nói cũng biết là đi làm gì…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.