Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 138: Ngoại truyện đặc biệt: Nhật ký của mẹ
Ni Vô Ngả
21/05/2024
Sinh nhật năm 10 tuổi, ba mẹ tổ chức cho mình một buổi tiệc thật long trọng tại nhà. Mời hết các bạn bè trong lớp, mời cả các bạn và cô chú hàng xóm sang tham dự. Đặc biệt có gia đình chú Thương Lan.
Mình biết đây là chủ ý của ba mà, mình quen rồi. Năm nào ba chẳng tổ chức tiệc sinh nhật thật lớn cho mình, rồi lại ôm mình và mẹ giữa trung tâm để khoe khoang ‘vợ đẹp, con ngoan’ với chú Thương Lan cơ chứ.
Lúc ba mẹ bàn tính chủ đề sinh nhật, mình nghe mẹ nói:
“Năm nay anh đừng có ra vẻ với người ta nữa, em xấu hổ chết đi được.”
Ba cẩn thận liếc nhìn mình một cái rồi mới nói với mẹ:
“Anh ra vẻ gì?”
“Lại còn không phải à? Sinh nhật của con trai, hà cớ gì anh phải ôm hôn em tình tứ trước mặt bao người. Người ta đồn ác về em cũng không phải không có căn cứ đâu.”
“Kệ người ta.”
Thấy ba cứ ngang ngược, mẹ thở dài một tiếng. Giọng nói sau đấy dịu hẳn đi như thể muốn dỗ dành người đàn ông già của mình:
“Nữ Nữ với anh Lan sống với nhau bấy lâu nay, họ còn kết duyên lâu hơn chúng ta, tình cảm hai người họ vẫn luôn thủy chung. Nhà chúng ta cũng như thế, vậy nên anh đừng suốt ngày lo lắng em và anh ấy có thể cắm sừng anh đến nơi vậy chứ! Việc anh làm, hàng xóm xung quanh đều nhìn rõ là anh cố ý khoe khoang ‘em đã là vợ anh, chúng ta đã có một đứa con ngoan’ cho anh Lan biết. Nó không cần thiết vì anh Lan sẽ chẳng để mắt đến em đâu, đặc biệt là em rất ngại.”
Mẹ vừa dứt lời, mình lập tức cụp mắt xuống, đã ngồi ở một chỗ riêng trên sô pha nhưng lúc này mình vẫn nhích nhích thêm chút để cách xa chỗ ba mẹ. Mẹ nói vậy mình nghe còn ghen chứ đừng nói là ba. Quả nhiên, ba già nhạy cảm lại bắt bẻ vào câu nói ‘anh Lan không để ý đến em’ của mẹ.
Dù sau đó mẹ có giải thích là ‘ý em không phải thế’ nhưng vẫn không có sức thuyết phục với ba. Mẹ muốn kéo mình vào để cùng mẹ giải thích, nhưng khổ nỗi ba mới là đồng minh của mình nên mình chỉ đành vờ ngốc nghếch đáp:
“Con không biết ạ.”
Ba mẹ ‘lại’ cãi nhau ỏm tỏi, mình ngồi một bên nghe cũng thấy mệt. Ban đầu mẹ là người chọc ba, nhưng khi cãi nhau thì ba luôn là người ghen tuông và đẩy mọi chuyện quá lên. Đến mức khiến mẹ nổi khùng mà hét ầm nhà:
“Hay lắm, Nam Thái Gia… Mười một rưỡi tối rồi anh còn vẽ cớ kiếm chuyện để cãi nhau có đúng không? Em điên cả đầu vì anh rồi đấy… Em nói cho anh biết, giờ một là anh ngậm miệng của mình lại còn không thì cuốn xéo khỏi nhà của em đi. Bực cả mình.”
Mà mỗi lần ba mẹ cãi nhau, tình hình lúc lên cao lúc xuống đáy rất thất thường. Ba dai như đỉa nhưng có điều, mẹ cứ dùng tông giọng ầm nhà như này là có thể chấm dứt được cuộc cãi nhau tưởng chừng không hồi kết của hai người. Ba ba Thái Gia sau đấy lại ngoan ngoãn đến ôm và dỗ dành mẹ như thường, mười năm sống trên đời mình chưa thấy lệch lần nào cả.
Lắm lúc mình đã định nói ‘giải pháp’ này cho mẹ nghe, để mẹ áp dụng lần tới. Để tránh mình phải nghe ba mẹ cãi nhau mấy tiếng đồng hồ, nhưng mà mình sợ ba phát hiện mình phản bội ba nên đành thôi.
Ba mẹ cãi nhau, nghiệp là mình gánh. Thế là cứ mỗi lần ba mẹ luyện cơ miệng, mình chỉ mong sớm nghe được tông giọng kinh thiên động địa của mẹ thôi. Có nó, mọi chuyện sẽ êm ấm trở lại.
Bữa tiệc sinh nhật lần này cũng giống như những lần trước, gia đình mình vẫn luôn tình tình cảm cảm bất chấp mọi ánh nhìn tạp nham từ mọi người xung quanh.
Ba vui nên lỡ uống mấy ly cùng với hai chú từng cùng ba đi đánh ghen, kể từ lần đó đến giờ ba và hai chú ấy lập thành một hội bạn thân thiết. Mấy gia đình thường cùng nhau tổ chức ăn uống, dã ngoại. Có chú còn muốn kết thông gia với nhà mình nữa cơ, nhưng mà mẹ không đồng ý.
Ba say rồi, tới mẹ cũng bận vui vẻ với cô Nữ Nữ. Chẳng ai để ý tới mình cả, mình đành phải chơi cùng với đám bạn. Bạn bè đông là thế nhưng thực sự thân thiết lại chẳng có nổi một bàn tay.
“Lần trước uống trộm rượu trong tủ của dượng, bị dượng phát hiện nên mách với mẹ… Đến hôm nay, trạch vẫn còn hằn trên mông đây.”
“Chúng mình còn bé… ba mẹ không cho uống là đúng rồi.”
Mình vừa nói dứt lời, anh bạn thân lớn hơn tuổi đã cười vào mặt mình:
“Bé ơi, em còn non lắm. Ba mẹ em bọc em như bọc trứng vậy thì làm sao em trưởng thành được.”
Kỳ thực nếu là người khác nói mình đã giận một trận rồi, nhưng là bạn thân nên mình nể mặt. Có điều để chứng minh cho họ thấy ba mẹ mình dù yêu thương bao bọc nhưng luôn dạy mình những điều đúng và cho mình những trải nghiệm thực tế để mình trưởng thành thì mình đã cầm lấy ly rượu mà anh ấy lén lấy từ chỗ phục vụ.
“Ba mẹ em luôn tôn trọng quyết định của em, cho dù em làm gì họ cũng không đánh mắng em đâu.”
Uống cạn một hơi, mình mới thấu được cái giá đắt của việc sĩ diện. Khoang miệng mình cháy bỏng, rượu vang nồng càn quét bụng non. Gương mặt mình đỏ ửng lên, mình cảm giác mình đã say.
Bạn bè nói gì, làm gì mình chẳng còn biết nữa. Cố gắng gồng thêm năm, mười phút mình hết chịu nổi rồi. Vừa đúng lúc cô Viện Viện đi ra ngoài này, mình loạng choạng bước tới chỗ cô ấy. Nói nhỏ vào tai cô:
“Cô ơi, cô đưa cháu lên phòng… Cô đừng để bạn cháu biết.”
Cô Viện Viện ngửi được mùi rượu nồng trong hơi thở của mình, sốt sắng ôm mình đi vào trong nhà. Vào thang máy, đi lên trên.
Nằm vật trên giường, mình được cô Viện Viện chăm sóc và cho uống canh giải rượu mới ổn hơn phần nào. Trong cơn miên man, mình vẫn cảm nhận được có bàn tay mát lạnh của ba đang sờ khắp mặt mình, có tiếng mẹ và cô Nữ Nữ đang nói chuyện với cô Viện Viện về việc mình uống rượu.
Lúc ấy, mình không hề lo lắng về việc mình phải gánh lươn gánh trạch như anh bạn thân, mà mình chỉ cảm thấy có lỗi với ba mẹ.
Ngủ một giấc thật dài, tỉnh dậy mình cứ ngỡ đã là sáng hôm sau. Căn phòng ngủ yên tĩnh khiến mình như rơi vào khoảng không.
Mình mò mẫm sang phòng ba mẹ hòng xin lỗi ba mẹ về vụ việc tối qua. Nhưng ba mẹ không có trong phòng, căn phòng chưa kéo rèm mình mới biết trời vẫn tối. Mình ngồi ở bàn trà của mẹ chờ đợi, tầm mắt vô thức nhìn tới cuốn sổ xinh xắn được xếp ngay ngắn trên tủ sách nhỏ gần đó.
Thói quen đọc sách khiến mình tò mò lấy nó xuống.
‘Địa phận riêng tư, anh mà đụng vào thì chúng ta ly hôn.’
“…”
Đọc ngay dòng chữ bên ngoài bìa cứng đã khiến mình sợ chết khiếp. Đây chính là nhật ký của mẹ trong lời đồn của ba ấy. Tên cuốn sổ mẹ để hẳn câu nói chỉ thẳng mặt ba như vậy, bảo sao ba dù tò mò muốn điên lên nhưng không bao giờ dám mở ra đọc để kể lại cho mình.
Dù nội tâm mình rất muốn đặt sách về lại tủ nhưng tay lại vô thức mở ra.
Và rồi, điều gì đến cũng sẽ đến.
Bí mật mẹ muốn giấu ba lại thật không ngờ bị mình đọc được.
Đêm nay, ba mẹ không về phòng. Đêm nay, Nam Minh Triều này đã đọc hết cuốn sách nhật ký của mẹ trong sự sợ hãi.
Dựa vào đánh số của cuốn nhật ký, mình biết mẹ vẫn còn mấy bản nữa. Bản mình cầm là bản mới số bảy, mẹ đang viết. Còn bản cũ, mẹ cất đâu rồi?
Rạng sáng, mình cất cuốn sách về lại tủ nhỏ của mẹ. Sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng ba mẹ.
Nằm trên giường, hai mắt mình không thể nào nhắm lại. Đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, những họa tiết hoa văn trang trọng vốn quen mắt bấy giờ lại trở thành những thứ hư vô…
Nhiều ngày sau đó, mình không thể nhìn mọi thứ… nhìn vạn vật như bình thường được nữa. Đặc biệt, mình không dám nhìn thẳng vào mắt ba, không dám nhìn vào gương mặt ‘đã lớn tuổi nhưng vẫn còn xinh đẹp’ được mẹ lý giải trong cuốn nhật ký ấy nữa.
Tất cả… tất cả trở thành khủng hoảng tâm lý độ tuổi vị thành niên… mà đến tận khi lớn mình ngẫm lại mới thực sự hiểu được.
Sự thay đổi sau một đêm của mình khiến ba mẹ lo lắng, họ tưởng rằng mình cảm thấy có lỗi vụ tự ý uống rượu nên thay nhau an ủi dỗ dành mình. Nhưng đều không giúp mình bình ổn lại được.
Nhân lúc ba mẹ vắng nhà, mình lẻn vào phòng ba mẹ, lục tìm những cuốn nhật ký trước của mẹ. Nỗ lực tìm kiếm cuối cùng cũng thấy sáu quyển cũ. Mình lần lượt lấy từng quyển đem về phòng đọc, đọc xong lại cất lại vị trí cũ mà không bị ai phát hiện ra.
Suốt một tháng trời, nhờ đọc được từ những cuốn hơn chục năm về trước, mình mới thực sự hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.
Hoá ra…
Gia đình này…
Hoá ra…
Ba, mẹ và mình vốn dĩ không tồn tại, hoặc chính xác hơn… sự hiện hữu của gia đình mình chỉ là trong một cuốn sách. Tất cả thế giới mà mình sinh sống đều được ‘người ấy’ lập trình sẵn.
Phí Tiểu Uyển…
Cái tên xa lạ, con người xa lạ ấy…
Thật không ngờ ‘người ấy’ mới chính là mẹ của mình…
Cái tên ám ảnh mình suốt quãng thời gian khủng hoảng tâm lý, đến mức trong kỳ thi cuối kỳ hai mình thậm chí còn viết nhầm tên Phí Tiểu Uyển vào phần tên học sinh.
Kết quả mình bị cô giáo nhìn thấy, dù đã cố gắng bôi đen tên Phí Tiểu Uyển và viết lại tên mình nhưng mình vẫn không thể thoát khỏi một kiếp bị cô mách về nhà.
Ba là người được cô giáo nhắn tin kể lại, cô vu oan cho mình rằng gần đây kết quả học tập của mình sa sút đi là vì mình có quan hệ tình cảm với một bạn nữ tên Phí Tiểu Uyển. Cô giáo đã xem danh sách học sinh trong trường nhưng không có ai có tên này, cô nhờ ba xem lại trong khu nhà hoặc vòng quan hệ để kịp thời chỉnh đốn tình hình của mình.
Hôm đó là buổi chiều, ba vừa đi làm về. Gần đây vì chuyện mình thay đổi khiến ba rất lo lắng, mái tóc có một vài sợi bạc để lộ. Nhìn thấy mình đang chuẩn bị chạy trốn lên phòng, ba đã cất tiếng gọi mình lại.
“Minh Triều, ở lại với ba một chút.”
“Dạ… con còn có bài tập…”
“Ngồi một chút thôi rồi đi làm bài tập sau.”
Mình ấp úng định từ chối, nhưng rồi đối diện với ánh mắt dịu dàng và giọng nói trầm nhẹ của ba… Mình không nỡ nên đành quay lại ngồi xuống ghế. Mình chờ đợi ba hỏi tội, nhưng ba chỉ nhẹ nhàng kể chuyện:
“Ngày xưa ba mẹ ở với nhau bên nhà ông ngoại con, mãi sau này khi cậu mợ của con sinh các em ra… ba mẹ cảm thấy mặc cảm nên mới chuyển ra riêng. Mẹ con gặp vấn đề sức khoẻ nên khó có thai, cho tới khi con đến với ba mẹ… đến với ngôi nhà này… Con có biết, ba mẹ đã vui mừng cỡ nào không?”
Mình khẽ gật đầu, nhưng thâm tâm lại nhớ tới lời mẹ phân tích trong cuốn nhật ký. Khả năng cao là di chứng từ nhân vật ác nên mọi chuyện không suôn sẻ, mẹ phải gánh chịu ‘nghiệp quả’. Dù điều trị tại bệnh viện nhưng thật tâm mẹ luôn dựa vào việc cầu nguyện để ông trời tha thứ cho ‘Thiều Vân San’.
Khi mang thai mình… mẹ biết, số phận không tàn ác với mẹ và ba đến thế.
Ba nói tiếp:
“Ông ngoại hay mắng ba là bao bọc con quá, người đời cũng thầm chê cười gia đình ta. Nhưng ba mẹ không bao giờ vì những điều đó mà thay đổi cách thương con của mình, những người xa lạ kia họ không bao giờ hiểu được gia đình mình như thế nào. Ba mong con hiểu được rằng, chỉ có mình và gia đình mình là quan trọng nhất… mong con đừng vì những lời cay đắng, kích động của người ngoài mà mất đi chính kiến của bản thân.”
Mẹ đã phân tích, lý do mà gia đình mình luôn bị người ta gắn mác xấu xí là vì gia đình mình là gia đình phản diện. Trước kia mẹ lo cho cậu Phong Vân thì giờ mẹ lo cho mình bị bạn bè bắt nạt khi con cái thường phải chịu nghiệp ác từ ba mẹ.
Cũng may, nhờ vía phản diện chính thống từ ba mẹ, mình không giống cậu Phong Vân ké vía từ mẹ, mình ngược lại còn được bạn bè nịnh nọt và bợ đít. Tuy nhiên đó không phải là điều quá tốt, mẹ thầm tự nhủ phải dạy dỗ mình thật tốt, không để mình trở thành biến chứng của nam phản diện độc ác nhất và gánh chịu toàn bộ hậu quả của ba mẹ.
Mình thật không ngờ, mẹ bình thường luôn vui vẻ nhưng lại từng chút một để mắt và phân tích mọi thứ. Mẹ luôn kiểm soát mọi chuyện để không khiến mọi chuyện đi quá xa làm ảnh hưởng tới gia đình mình. Trước kia mình nghĩ ba là người vất vả nhất nhà vì luôn phải gồng gánh Nam Thị thì giờ mình mới thực sự hiểu được… mẹ mới là người khổ nhất. Mẹ khổ trong thâm tâm và luôn âm thầm bảo vệ gia đình này mà không một ai thấu hiểu được nỗi khổ của mẹ.
“Minh Triều à… con có nghe ba nói không?”
Ba đột nhiên nắm lấy tay mình, lúc ấy mình thấy trước mắt mờ nhoè.
Ba thấy mình khóc lập tức kéo ôm mình vào lòng. Nhưng dù đau đớn như vậy, mình vẫn không ngừng được những suy nghĩ về từng hành động tình cảm của ba và ‘phân tích’.
“Ba mẹ dù thương con đến mấy, dù có đọc bao nhiêu sách, học bao nhiêu khoá làm cha mẹ… nhưng đây cũng mới là lần đầu tiên ba mẹ được thực hành làm ‘ba mẹ’ thôi con à. Có đôi lúc, ba mẹ sẽ không biết con đang bị làm sao, đang gặp phải những chuyện gì. Hành động của ba mẹ có làm con bị tổn thương gì hay không?”
“Minh Triều con ơi… Ba mẹ hoàn toàn không biết…”
Giọng ba trở nên chua xót:
“Có phải ba mẹ đã làm gì khiến con không hài lòng phải không? Con có thể nói với ba mẹ, để ba mẹ sửa đổi… Chúng ta là một gia đình mà, con như vậy ba mẹ cũng không thể nào vui nổi…”
Thấy mình khóc không nói nên lời, ba vỗ về mình và hỏi vào mục đích của ba:
“Hay có phải con đã đem lòng thương cô bé nào rồi bị người ta từ chối phải không con? Ba xin lỗi vì đã can thiệp vào chuyện riêng tư của con nhưng đứng ở vai trò một người cha, con lại mới có mười tuổi… ba không thể nào im lặng mà đành phải cùng con giải quyết vấn đề này.”
“Đời người còn dài lắm con à… sau này con sẽ gặp được những người khác tốt hơn rất nhiều, con sẽ yêu họ và họ cũng yêu con. Con cứ nhìn mẹ con đi, ngày xưa mẹ con yêu chú Lan như thế… nhưng khi có ba, mẹ con đã khác rồi. Ba mẹ hay cãi nhau vì chuyện này, nhưng ba biết mẹ con thật lòng rất yêu ba…”
Nghe ba nói vậy, mình không thể nào không nói được:
“Ba ơi, mẹ chỉ yêu ba thôi. Đời mẹ chỉ có yêu duy nhất mình ba… chú Lan là tình cảm khác, không phải vì mẹ yêu chú Lan đâu… Ba đừng nghĩ oan cho mẹ nữa.”
Ba như không nghe mình nói, điều đó khiến mình giận trong lòng. Mình rất muốn nói cho ba biết về nhật ký của mẹ, thế nhưng mình lại vô cùng sợ hãi về việc ba mẹ mình ly hôn. Sợ rằng nó chính là minh chứng về việc hai kẻ phản diện yêu nhau và đẻ ra một phản diện con, để rồi dẫn tới kết cục bi thảm.
Ba vẫn còn thuyết phục mình nói cho ba nghe về người con gái kia. Nhưng mình chỉ giữ im lặng, cuối cùng ba đành dẫn mình lên phòng, để mình nghỉ ngơi.
Mình ở trong phòng, cảm giác khó chịu, sợ hãi và bi quan cứ bao vây lấy mình khiến mình không thể kiềm chế được cơn ức chế mà phát tiết ra.
Mình đập phá những đồ có để đập phá, chiếc chăn bông ấm áp cũng bị mình ném xuống đất rồi điên cuồng dẫm đạp lên nó… Không biết qua bao lâu, cho tới tận khi mẹ xuất hiện trước cửa phòng với đôi mắt ngờ vực và đẫm nước mắt.
Mẹ không lên đây với ba, nhưng có lẽ mẹ đã nghe ba nói về ‘Phí Tiểu Uyển’.
Mẹ nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, khoá trong. Sau đó cẩn thận đi tới chỗ mình đang phát tiết lên chiếc chăn cùng với mấy đồ vật thường ngày mình vô cùng trân trọng. Dù mình biết mẹ vẫn là mẹ của mình nhưng mình lại rất sợ hãi ‘người ấy’. Mình lùi người lại như thể chuẩn bị bỏ trốn, điều đó vô tình khiến mẹ trở nên tuyệt vọng.
Mẹ dừng bước chân, quỳ rạp xuống trước mặt mình. Nước mắt thi nhau chảy xuống trên gương mặt xinh đẹp của mẹ, đôi môi mẹ hé mở như rất muốn nói gì đó nhưng rồi mẹ lại chẳng nói gì. Cứ như vậy, mẹ quỳ ở trước mặt mình và khóc rất lâu. Tiếng khóc của mẹ không lớn nhưng đủ làm mình đau đến xé lòng.
Sau cùng, mình không thể chịu nổi nữa, mình oà khóc và lao vào lòng mẹ. Bao nhiêu uất ức cùng với sự tủi thân suốt những ngày này đều phát tiết ra hết. Mình khóc lớn, vừa khóc vừa ăn vạ với mẹ và không còn sợ mẹ sẽ từ mặt mình và ly hôn ba như trong lòng mình tự dằn vặt nữa.
Bên ngoài có tiếng ba gõ cửa, giọng ba nghẹn ngào hỏi hai mẹ con mình bị làm sao. Có lẽ vì tiếng khóc của mình thật lớn làm ba vô cùng lo lắng.
Mẹ gạt nước mắt, cố gắng hít sâu một hơi rồi nói với ra ngoài:
“Không sao đâu, anh cứ xuống dưới nhà đi.”
“Ừ, vậy hai mẹ con cứ nói chuyện, nhanh nhanh còn xuống ăn cơm tối nhé!”
“Em biết rồi.”
Mẹ đáp lời ba, xong lại ôm mình ngồi lên giường. Mẹ lau nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt mình bằng áo váy của mẹ, sau đó hỏi mình một câu:
“Con nghĩ ba con có xuống dưới nhà không?”
Mình khẽ lắc đầu.
Mẹ vuốt ve và chỉnh lại mái tóc rối trên đầu mình:
“Đúng rồi, mẹ con mình ở trong này, ba con làm sao mà nỡ.”
Ba thương mình và mẹ nhất, cho dù ba không phải là nhân vật có thật trong ‘thực tế’ của ‘người ấy’ thì trong thế giới của mình và mẹ… ba luôn vĩ đại như thế.
“Tổng có bảy cuốn, con đọc đến đâu rồi…”
Mẹ đột ngột hỏi vào vấn đề khiến mình run sợ. Nhưng rồi, dưới ánh nhìn hiền hậu của mẹ, mình bỗng có can đảm nói ra sự thật mà không muốn nói dối ba mẹ thêm nữa:
“Con… con đọc hết rồi ạ.”
Mẹ lặng người mất một lúc, sau đó bật cười rơi nước mắt:
“Xem ra còn tệ hơn mẹ nghĩ. Haha, mẹ đề phòng ‘giặc chồng’ nhưng quên mất còn ‘giặc con’. Không ngờ nhãi con lại đánh úp mẹ thế này…”
Bí mật cả đời gây sốc, người lớn đọc được có khi còn tổn hại tinh thần nặng nề chứ đừng nói là một đứa trẻ.
Mình ôm chặt lấy mẹ đang đau đớn, nấc nghẹn nói:
“Mẹ ơi, mẹ trừng phạt con thế nào cũng được nhưng xin mẹ đừng bỏ con và ba có được không mẹ… Con xin lỗi mẹ, tất cả là lỗi tại con…”
“Mẹ chưa từng có ý nghĩ bỏ con và ba con. Thời gian đã trôi qua rất nhiều năm rồi con à… Thời điểm mẹ tới nơi này, mẹ cũng đã bất ngờ đến mức không thể tin vào sự thật… Thế nhưng rồi thời gian cứ vậy trôi qua, mẹ đã dần hoà tan với thế giới này. Mẹ hạnh phúc vì có ông ngoại, có cậu Phong Vân, có ba con và đặc biệt là có con…”
“Nhưng ở thế giới bên kia, mẹ còn có bà ngoại… thứ lỗi cho mẹ. Mẹ biết mẹ không nên viết ra những thứ ấy… mẹ biết mình không nên nhung nhớ về ‘thế giới không có ba con con’. Nhưng mà… ở đó còn có người sinh thành ra mẹ, có người ấy mới có mẹ, mẹ mới có thể tạo ra thế giới này… Nội tâm mẹ không thể cho phép bản thân quên đi, mẹ phải viết ra… Viết ra để sau này khi nhìn lại, mẹ không bao giờ được rũ bỏ hoàn toàn ký ức đó.”
“Mẹ biết bất kể ai đọc được những thứ mẹ viết cũng sẽ trở nên khủng hoảng tinh thần. Mẹ xin lỗi vì mẹ chỉ lo lắng cho ba con mà quên mất con, đáng lẽ mẹ phải cất đồ cẩn thận hơn.”
Trẻ con là một trang giấy trắng ngây thơ, nội tâm tò mò thì sẽ không thể tự ngăn cản được những bước đi sai lệch, quá giới hạn mà phải cần người lớn điều hướng và dạy dỗ. Vì vậy, Thiều Vân San cho rằng sự việc lần này chính là lỗi lầm lớn nhất trong quãng đời dạy con của mình.
Nghe mẹ nói vậy, mình ra sức lắc đầu:
“Mẹ… mẹ đừng nói như thế ạ. Con rất sợ hãi khi con đọc được, nhưng con không bao giờ hối hận về việc mình đã đọc được…”
Mẹ đã mở ra cho mình một tầm nhìn mới về thế giới, quả đắng hậu vị ngọt. Khi nuốt xong quả đắng ấy, mọi thứ sẽ tự nhiên trở nên ngọt ngào. Sau khi được trải qua quãng thời gian tự dày vò chính mình ở tuổi vị thành niên, mình được mẹ chấn an tinh thần giúp mình có thể tự chữa lành tổn thương sâu bên trong.
Mẹ nhéo nhéo má mình và nói:
“Nhãi con… vậy nên con mới lục tìm đồ của mẹ chứ gì? Mẹ thật không ngờ… nhà ta lại có một con báo như vậy!”
Mình vội vàng nói:
“Con xin thề với mẹ… trước đó con không lục tìm đồ của ba mẹ bao giờ. Chỉ có một lần duy nhất ấy thôi ạ.”
Mẹ hôn vào trán mình:
“Không cần thề độc, đồ của ba mẹ nếu con muốn thì có thể hỏi ba mẹ tử tế. Ba mẹ không bao giờ khó khăn với con cả… Vì chúng ta là một gia đình.”
Đúng, cho dù có chuyện gì xảy ra thì mình và ba mẹ vẫn luôn là gia đình, ba mẹ sẽ không rời bỏ mình. Còn ở thế giới bên kia, người sinh ra mẹ ấy… chắc chắn cũng chính là gia đình của mình. Làm gì có ai có hai người bà ngoại được như mình cơ chứ?
Chỉ là trong lúc này mình vẫn phải nhân cơ hội nói với mẹ:
“Mẹ ơi, nếu vậy… mẹ cho con mượn lại mấy cuốn nhật ký được không ạ?”
Mẹ một lần nữa rơi vào trầm ngâm, ánh mắt quan sát mình như thể muốn tìm ra lý do mình mượn lại.
Mình vội nói:
“Con muốn nghiên cứu thêm ạ, mấy hôm trước con đọc gấp quá nên có chỗ con còn chưa hiểu. Nhất là đoạn về gia đình chú Thương Lan…”
Bút tích của mẹ thật tuyệt, từng con chữ khiến mình như chìm đắm vào một thế giới khác. Quả không hổ danh là tác giả nổi tiếng một thời. Mình hâm mộ mẹ của mình quá!
Dù mình nhìn thấy sự phân vân trong mắt mẹ, nhưng rồi mẹ cũng thở dài và đồng ý.
Đêm ấy, mẹ ra điều kiện.
Thứ nhất, đây là bí mật của mình và mẹ. Không được nói với ba, vì ba trông mạnh mẽ như vậy nhưng thực tế rất yếu lòng. Đặc biệt, ba thích hơn thua với chú Thương Lan, chắc chắn sẽ không cam tâm mình chỉ là nam phụ còn người ta mới là nam chính.
Đã vậy còn là nam phụ phản diện… ôi chao!!!
Mình có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ yêu dấu của mình bị ba hành hạ lên bờ xuống ruộng vì tội ‘em dám viết anh là tên khốn à?’, ‘này thì say mê nam chính, cô về mà ở với nam chính người ta đi’ rồi đấy…
Mẹ lấy phải ba hay ghen, cũng khốn khổ thật!
Điều kiện thứ hai, kể từ giờ về sau có bất cứ chuyện gì khó khăn cũng phải tìm ba hoặc mẹ để nói chuyện nhằm tìm hướng giải quyết. Không được che giấu rồi tự chịu đựng một mình vì rất có thể vấn đề rất nhỏ mà mình lại khiến nó trở thành khủng hoảng trầm trọng như lần này.
Và cuối cùng là mình phải tiếp nhận trị liệu của nhà tham vấn tâm lý.
Hai cái trước thì mình chấp nhận, nhưng cái thứ ba mình có giải thích với mẹ hiện tại sau khi nói chuyện với mẹ xong mình đã ổn rồi. Nhưng mẹ vẫn thuyết phục mình rằng, độ tuổi vị thành niên sẽ có những biến động trong tâm lý… buộc mình phải thường xuyên có những buổi hẹn trò chuyện với nhà tham vấn để rèn luyện khả năng vững vàng trong tâm lý và hiểu rõ nội tâm mình hơn.
“Mẹ đã tìm sẵn nhà tham vấn rồi sao ạ?”
“Chứ sao nữa hả nhãi con? Chiều nay mẹ vừa mới đi gặp người ta để bàn bạc xong đấy… lúc về gần tới nhà đọc được tin nhắn chụp màn hình của ba con và giáo viên, con biết mẹ chấn động cỡ nào không hả?”
Mình xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Mẹ nói tiếp:
“Con khác ba con, ba con hay có những hành động vi phạm nguyên tác. Nhưng nó rất rõ rệt nên mẹ dễ dàng ngăn cản. Còn con… mẹ cảm nhận con sẽ ổn định hơn ba con, nhưng nếu đã xảy ra chuyện gì thì chuyện đó vô cùng lớn và khó giải quyết. Mẹ lại không thể nắm bắt được sự ‘đột ngột’ của nó nên sau này kể cả khi con tiếp nhận Nam Thị từ ba, con nên trò chuyện với mẹ, con nhé!”
“Vâng ạ, mẹ là người giỏi nhất, con yêu mẹ.”
“Mẹ cũng yêu con! Giờ thì xuống ăn cơm thôi nào… mẹ đói quá rồi!”
“Dạ, con cũng đói…”
Mẹ nắm tay mình cùng ra ngoài, mở cửa ra thì thấy ba đang úp mặt vào tường, biểu hiện vô cùng suy sụp. Mẹ ra hiệu với mình, mình lập tức chạy tới ôm lấy hông ba:
“Ba ơi, con đói…”
Nam Thái Gia ngước đôi mắt nhòe nước sang nhìn con trai rồi lại nhìn sang cô. Thấy cô khẽ gật đầu ra hiệu mọi chuyện đã ổn thì cục đá trong lòng anh mới tạm biến mất. Anh ôm lấy con trai, hai cha con cùng nhau đi xuống trước.
Sau nhiều ngày, hôm nay Nam Thái Gia mới nuốt nổi cơm. Cơm tự dưng ngon đến lạ thường, dù rằng anh hơi xấu hổ vì trong suốt bữa ăn bị con trai và vợ trêu là đồ mít ướt. Nhưng anh lại cho rằng khóc vì vợ vì con thì có gì là sai, đời người đàn ông không phải ai cũng dũng cảm rơi nước mắt vì người thân yêu của mình đâu. Anh cứ tự tin mà khóc đi.
Vài ngày sau, Thiều Vân San mới gửi cho con trai mượn mấy cuốn nhật ký của mình. Bởi vì để cho con đọc nên cô đã thức vài đêm xem lại nhật ký của mình và đặt giấy ghi chú cho những phần khó hiểu. Vì là nhật ký viết tay nên có những chỗ tâm trạng không tốt, cô viết hơi tiêu cực, đoạn đó cô sẽ giải thích cho con trai hiểu. Có những ngày ba đi làm, hai mẹ con lén lút ngồi đàm đạo với nhau về cuốn sách Nữ Nữ Thương Lan. Hoặc sẽ là về chính cuộc đời hiện tại mà cô và con đang sống.
Con tuổi nhỏ nhưng tính cách và suy nghĩ dường như rất trường thành và đầy hiểu biết. Bình thường toàn Nam Thái Gia nói chuyện với con nhiều nên cô không mấy để ý, chỉ biết con rất thông minh qua lời chồng nói. Nhưng nay có cơ hội, cô mới xác thực lời chồng. Anh không hề nói quá chút nào.
Có con trai là người đầu tiên và cũng là duy nhất biết về sự thật của mình, Thiều Vân San cảm thấy như tìm được tri kỷ thật sự. Thực tế, sự bất an lo lắng của cô dần dần được vỗ về an ủi chính bởi vì được tâm sự và chia sẻ với con trai. Con trai vô thức chữa lành những vết thương rách lâu năm trong lòng cô, khiến cô hoàn toàn mãn nguyện với cuộc đời của mình.
Về phía Nam Thái Gia, vợ con thậm thụt vài lần thì anh không biết, nhưng đều đặn thì anh chắc chắn đánh hơi ra. Trong những lần đánh quả lẻ với con trai cưng, anh thăm dò mãi mà thằng bé kín miệng không hé nửa lời. Anh định nghi ngờ bóng gió rằng do Hàng Thương Lan tẩy não vợ con mình, tuy nhiên con trai dường như rất hiểu anh. Thằng bé hành động và lời nói khiến anh không thể nghi ngờ nổi.
Thôi thì cũng đành vậy, vợ và con trai yêu thương mình vô điều kiện như thế… hai người họ có giấu diếm gì, anh chắc không cần biết đâu.
Mãi đến hàng chục năm về sau, khi Nam Minh Triều lớn lên. Trong tất cả các cuốn sách thằng bé đã viết, có một cuốn mới xuất bản mang tên ‘Cuộc đời của mẹ’ kể về một người phụ nữ xuyên không tới một thế giới do chính mình tạo ra… Anh có lẽ mới thực sự hiểu được.
“Con à… đây là cuốn cuối trong series của con rồi chứ?”
Thiều Vân San nói chuyện với con trai qua điện thoại. Nam Minh Triều đang ở Nam Thị, cậu nói:
“Dạ, đây là cuốn cuối rồi mẹ.”
“Ừ, thế là đủ rồi. Nãy mẹ vào phòng sách thấy ba con đang cặm cụi đọc cuốn sách này… chắc ông ấy sẽ phát hiện ra.”
Nam Minh Triều hơi ngừng lại hành động duyệt dự án của mình, ánh mắt hiện lên một tia sáng. Cậu nói:
“Mẹ có giận con không?”
Thiều Vân San nhìn ra ngoài cửa kính lớn, nơi bầu trời xanh có nắng nhẹ thật đẹp. Tại khoảnh khắc này, nó như biểu thị cuộc đời của gia đình cô vậy…
Từ trong giọng nói, cô không còn lo lắng gì nữa về việc chồng sẽ biết được quá khứ của mình.
“Mẹ không giận, ba con nên biết.”
“Vâng, con cũng nghĩ như thế.”
“…”
End.
Mình biết đây là chủ ý của ba mà, mình quen rồi. Năm nào ba chẳng tổ chức tiệc sinh nhật thật lớn cho mình, rồi lại ôm mình và mẹ giữa trung tâm để khoe khoang ‘vợ đẹp, con ngoan’ với chú Thương Lan cơ chứ.
Lúc ba mẹ bàn tính chủ đề sinh nhật, mình nghe mẹ nói:
“Năm nay anh đừng có ra vẻ với người ta nữa, em xấu hổ chết đi được.”
Ba cẩn thận liếc nhìn mình một cái rồi mới nói với mẹ:
“Anh ra vẻ gì?”
“Lại còn không phải à? Sinh nhật của con trai, hà cớ gì anh phải ôm hôn em tình tứ trước mặt bao người. Người ta đồn ác về em cũng không phải không có căn cứ đâu.”
“Kệ người ta.”
Thấy ba cứ ngang ngược, mẹ thở dài một tiếng. Giọng nói sau đấy dịu hẳn đi như thể muốn dỗ dành người đàn ông già của mình:
“Nữ Nữ với anh Lan sống với nhau bấy lâu nay, họ còn kết duyên lâu hơn chúng ta, tình cảm hai người họ vẫn luôn thủy chung. Nhà chúng ta cũng như thế, vậy nên anh đừng suốt ngày lo lắng em và anh ấy có thể cắm sừng anh đến nơi vậy chứ! Việc anh làm, hàng xóm xung quanh đều nhìn rõ là anh cố ý khoe khoang ‘em đã là vợ anh, chúng ta đã có một đứa con ngoan’ cho anh Lan biết. Nó không cần thiết vì anh Lan sẽ chẳng để mắt đến em đâu, đặc biệt là em rất ngại.”
Mẹ vừa dứt lời, mình lập tức cụp mắt xuống, đã ngồi ở một chỗ riêng trên sô pha nhưng lúc này mình vẫn nhích nhích thêm chút để cách xa chỗ ba mẹ. Mẹ nói vậy mình nghe còn ghen chứ đừng nói là ba. Quả nhiên, ba già nhạy cảm lại bắt bẻ vào câu nói ‘anh Lan không để ý đến em’ của mẹ.
Dù sau đó mẹ có giải thích là ‘ý em không phải thế’ nhưng vẫn không có sức thuyết phục với ba. Mẹ muốn kéo mình vào để cùng mẹ giải thích, nhưng khổ nỗi ba mới là đồng minh của mình nên mình chỉ đành vờ ngốc nghếch đáp:
“Con không biết ạ.”
Ba mẹ ‘lại’ cãi nhau ỏm tỏi, mình ngồi một bên nghe cũng thấy mệt. Ban đầu mẹ là người chọc ba, nhưng khi cãi nhau thì ba luôn là người ghen tuông và đẩy mọi chuyện quá lên. Đến mức khiến mẹ nổi khùng mà hét ầm nhà:
“Hay lắm, Nam Thái Gia… Mười một rưỡi tối rồi anh còn vẽ cớ kiếm chuyện để cãi nhau có đúng không? Em điên cả đầu vì anh rồi đấy… Em nói cho anh biết, giờ một là anh ngậm miệng của mình lại còn không thì cuốn xéo khỏi nhà của em đi. Bực cả mình.”
Mà mỗi lần ba mẹ cãi nhau, tình hình lúc lên cao lúc xuống đáy rất thất thường. Ba dai như đỉa nhưng có điều, mẹ cứ dùng tông giọng ầm nhà như này là có thể chấm dứt được cuộc cãi nhau tưởng chừng không hồi kết của hai người. Ba ba Thái Gia sau đấy lại ngoan ngoãn đến ôm và dỗ dành mẹ như thường, mười năm sống trên đời mình chưa thấy lệch lần nào cả.
Lắm lúc mình đã định nói ‘giải pháp’ này cho mẹ nghe, để mẹ áp dụng lần tới. Để tránh mình phải nghe ba mẹ cãi nhau mấy tiếng đồng hồ, nhưng mà mình sợ ba phát hiện mình phản bội ba nên đành thôi.
Ba mẹ cãi nhau, nghiệp là mình gánh. Thế là cứ mỗi lần ba mẹ luyện cơ miệng, mình chỉ mong sớm nghe được tông giọng kinh thiên động địa của mẹ thôi. Có nó, mọi chuyện sẽ êm ấm trở lại.
Bữa tiệc sinh nhật lần này cũng giống như những lần trước, gia đình mình vẫn luôn tình tình cảm cảm bất chấp mọi ánh nhìn tạp nham từ mọi người xung quanh.
Ba vui nên lỡ uống mấy ly cùng với hai chú từng cùng ba đi đánh ghen, kể từ lần đó đến giờ ba và hai chú ấy lập thành một hội bạn thân thiết. Mấy gia đình thường cùng nhau tổ chức ăn uống, dã ngoại. Có chú còn muốn kết thông gia với nhà mình nữa cơ, nhưng mà mẹ không đồng ý.
Ba say rồi, tới mẹ cũng bận vui vẻ với cô Nữ Nữ. Chẳng ai để ý tới mình cả, mình đành phải chơi cùng với đám bạn. Bạn bè đông là thế nhưng thực sự thân thiết lại chẳng có nổi một bàn tay.
“Lần trước uống trộm rượu trong tủ của dượng, bị dượng phát hiện nên mách với mẹ… Đến hôm nay, trạch vẫn còn hằn trên mông đây.”
“Chúng mình còn bé… ba mẹ không cho uống là đúng rồi.”
Mình vừa nói dứt lời, anh bạn thân lớn hơn tuổi đã cười vào mặt mình:
“Bé ơi, em còn non lắm. Ba mẹ em bọc em như bọc trứng vậy thì làm sao em trưởng thành được.”
Kỳ thực nếu là người khác nói mình đã giận một trận rồi, nhưng là bạn thân nên mình nể mặt. Có điều để chứng minh cho họ thấy ba mẹ mình dù yêu thương bao bọc nhưng luôn dạy mình những điều đúng và cho mình những trải nghiệm thực tế để mình trưởng thành thì mình đã cầm lấy ly rượu mà anh ấy lén lấy từ chỗ phục vụ.
“Ba mẹ em luôn tôn trọng quyết định của em, cho dù em làm gì họ cũng không đánh mắng em đâu.”
Uống cạn một hơi, mình mới thấu được cái giá đắt của việc sĩ diện. Khoang miệng mình cháy bỏng, rượu vang nồng càn quét bụng non. Gương mặt mình đỏ ửng lên, mình cảm giác mình đã say.
Bạn bè nói gì, làm gì mình chẳng còn biết nữa. Cố gắng gồng thêm năm, mười phút mình hết chịu nổi rồi. Vừa đúng lúc cô Viện Viện đi ra ngoài này, mình loạng choạng bước tới chỗ cô ấy. Nói nhỏ vào tai cô:
“Cô ơi, cô đưa cháu lên phòng… Cô đừng để bạn cháu biết.”
Cô Viện Viện ngửi được mùi rượu nồng trong hơi thở của mình, sốt sắng ôm mình đi vào trong nhà. Vào thang máy, đi lên trên.
Nằm vật trên giường, mình được cô Viện Viện chăm sóc và cho uống canh giải rượu mới ổn hơn phần nào. Trong cơn miên man, mình vẫn cảm nhận được có bàn tay mát lạnh của ba đang sờ khắp mặt mình, có tiếng mẹ và cô Nữ Nữ đang nói chuyện với cô Viện Viện về việc mình uống rượu.
Lúc ấy, mình không hề lo lắng về việc mình phải gánh lươn gánh trạch như anh bạn thân, mà mình chỉ cảm thấy có lỗi với ba mẹ.
Ngủ một giấc thật dài, tỉnh dậy mình cứ ngỡ đã là sáng hôm sau. Căn phòng ngủ yên tĩnh khiến mình như rơi vào khoảng không.
Mình mò mẫm sang phòng ba mẹ hòng xin lỗi ba mẹ về vụ việc tối qua. Nhưng ba mẹ không có trong phòng, căn phòng chưa kéo rèm mình mới biết trời vẫn tối. Mình ngồi ở bàn trà của mẹ chờ đợi, tầm mắt vô thức nhìn tới cuốn sổ xinh xắn được xếp ngay ngắn trên tủ sách nhỏ gần đó.
Thói quen đọc sách khiến mình tò mò lấy nó xuống.
‘Địa phận riêng tư, anh mà đụng vào thì chúng ta ly hôn.’
“…”
Đọc ngay dòng chữ bên ngoài bìa cứng đã khiến mình sợ chết khiếp. Đây chính là nhật ký của mẹ trong lời đồn của ba ấy. Tên cuốn sổ mẹ để hẳn câu nói chỉ thẳng mặt ba như vậy, bảo sao ba dù tò mò muốn điên lên nhưng không bao giờ dám mở ra đọc để kể lại cho mình.
Dù nội tâm mình rất muốn đặt sách về lại tủ nhưng tay lại vô thức mở ra.
Và rồi, điều gì đến cũng sẽ đến.
Bí mật mẹ muốn giấu ba lại thật không ngờ bị mình đọc được.
Đêm nay, ba mẹ không về phòng. Đêm nay, Nam Minh Triều này đã đọc hết cuốn sách nhật ký của mẹ trong sự sợ hãi.
Dựa vào đánh số của cuốn nhật ký, mình biết mẹ vẫn còn mấy bản nữa. Bản mình cầm là bản mới số bảy, mẹ đang viết. Còn bản cũ, mẹ cất đâu rồi?
Rạng sáng, mình cất cuốn sách về lại tủ nhỏ của mẹ. Sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng ba mẹ.
Nằm trên giường, hai mắt mình không thể nào nhắm lại. Đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, những họa tiết hoa văn trang trọng vốn quen mắt bấy giờ lại trở thành những thứ hư vô…
Nhiều ngày sau đó, mình không thể nhìn mọi thứ… nhìn vạn vật như bình thường được nữa. Đặc biệt, mình không dám nhìn thẳng vào mắt ba, không dám nhìn vào gương mặt ‘đã lớn tuổi nhưng vẫn còn xinh đẹp’ được mẹ lý giải trong cuốn nhật ký ấy nữa.
Tất cả… tất cả trở thành khủng hoảng tâm lý độ tuổi vị thành niên… mà đến tận khi lớn mình ngẫm lại mới thực sự hiểu được.
Sự thay đổi sau một đêm của mình khiến ba mẹ lo lắng, họ tưởng rằng mình cảm thấy có lỗi vụ tự ý uống rượu nên thay nhau an ủi dỗ dành mình. Nhưng đều không giúp mình bình ổn lại được.
Nhân lúc ba mẹ vắng nhà, mình lẻn vào phòng ba mẹ, lục tìm những cuốn nhật ký trước của mẹ. Nỗ lực tìm kiếm cuối cùng cũng thấy sáu quyển cũ. Mình lần lượt lấy từng quyển đem về phòng đọc, đọc xong lại cất lại vị trí cũ mà không bị ai phát hiện ra.
Suốt một tháng trời, nhờ đọc được từ những cuốn hơn chục năm về trước, mình mới thực sự hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.
Hoá ra…
Gia đình này…
Hoá ra…
Ba, mẹ và mình vốn dĩ không tồn tại, hoặc chính xác hơn… sự hiện hữu của gia đình mình chỉ là trong một cuốn sách. Tất cả thế giới mà mình sinh sống đều được ‘người ấy’ lập trình sẵn.
Phí Tiểu Uyển…
Cái tên xa lạ, con người xa lạ ấy…
Thật không ngờ ‘người ấy’ mới chính là mẹ của mình…
Cái tên ám ảnh mình suốt quãng thời gian khủng hoảng tâm lý, đến mức trong kỳ thi cuối kỳ hai mình thậm chí còn viết nhầm tên Phí Tiểu Uyển vào phần tên học sinh.
Kết quả mình bị cô giáo nhìn thấy, dù đã cố gắng bôi đen tên Phí Tiểu Uyển và viết lại tên mình nhưng mình vẫn không thể thoát khỏi một kiếp bị cô mách về nhà.
Ba là người được cô giáo nhắn tin kể lại, cô vu oan cho mình rằng gần đây kết quả học tập của mình sa sút đi là vì mình có quan hệ tình cảm với một bạn nữ tên Phí Tiểu Uyển. Cô giáo đã xem danh sách học sinh trong trường nhưng không có ai có tên này, cô nhờ ba xem lại trong khu nhà hoặc vòng quan hệ để kịp thời chỉnh đốn tình hình của mình.
Hôm đó là buổi chiều, ba vừa đi làm về. Gần đây vì chuyện mình thay đổi khiến ba rất lo lắng, mái tóc có một vài sợi bạc để lộ. Nhìn thấy mình đang chuẩn bị chạy trốn lên phòng, ba đã cất tiếng gọi mình lại.
“Minh Triều, ở lại với ba một chút.”
“Dạ… con còn có bài tập…”
“Ngồi một chút thôi rồi đi làm bài tập sau.”
Mình ấp úng định từ chối, nhưng rồi đối diện với ánh mắt dịu dàng và giọng nói trầm nhẹ của ba… Mình không nỡ nên đành quay lại ngồi xuống ghế. Mình chờ đợi ba hỏi tội, nhưng ba chỉ nhẹ nhàng kể chuyện:
“Ngày xưa ba mẹ ở với nhau bên nhà ông ngoại con, mãi sau này khi cậu mợ của con sinh các em ra… ba mẹ cảm thấy mặc cảm nên mới chuyển ra riêng. Mẹ con gặp vấn đề sức khoẻ nên khó có thai, cho tới khi con đến với ba mẹ… đến với ngôi nhà này… Con có biết, ba mẹ đã vui mừng cỡ nào không?”
Mình khẽ gật đầu, nhưng thâm tâm lại nhớ tới lời mẹ phân tích trong cuốn nhật ký. Khả năng cao là di chứng từ nhân vật ác nên mọi chuyện không suôn sẻ, mẹ phải gánh chịu ‘nghiệp quả’. Dù điều trị tại bệnh viện nhưng thật tâm mẹ luôn dựa vào việc cầu nguyện để ông trời tha thứ cho ‘Thiều Vân San’.
Khi mang thai mình… mẹ biết, số phận không tàn ác với mẹ và ba đến thế.
Ba nói tiếp:
“Ông ngoại hay mắng ba là bao bọc con quá, người đời cũng thầm chê cười gia đình ta. Nhưng ba mẹ không bao giờ vì những điều đó mà thay đổi cách thương con của mình, những người xa lạ kia họ không bao giờ hiểu được gia đình mình như thế nào. Ba mong con hiểu được rằng, chỉ có mình và gia đình mình là quan trọng nhất… mong con đừng vì những lời cay đắng, kích động của người ngoài mà mất đi chính kiến của bản thân.”
Mẹ đã phân tích, lý do mà gia đình mình luôn bị người ta gắn mác xấu xí là vì gia đình mình là gia đình phản diện. Trước kia mẹ lo cho cậu Phong Vân thì giờ mẹ lo cho mình bị bạn bè bắt nạt khi con cái thường phải chịu nghiệp ác từ ba mẹ.
Cũng may, nhờ vía phản diện chính thống từ ba mẹ, mình không giống cậu Phong Vân ké vía từ mẹ, mình ngược lại còn được bạn bè nịnh nọt và bợ đít. Tuy nhiên đó không phải là điều quá tốt, mẹ thầm tự nhủ phải dạy dỗ mình thật tốt, không để mình trở thành biến chứng của nam phản diện độc ác nhất và gánh chịu toàn bộ hậu quả của ba mẹ.
Mình thật không ngờ, mẹ bình thường luôn vui vẻ nhưng lại từng chút một để mắt và phân tích mọi thứ. Mẹ luôn kiểm soát mọi chuyện để không khiến mọi chuyện đi quá xa làm ảnh hưởng tới gia đình mình. Trước kia mình nghĩ ba là người vất vả nhất nhà vì luôn phải gồng gánh Nam Thị thì giờ mình mới thực sự hiểu được… mẹ mới là người khổ nhất. Mẹ khổ trong thâm tâm và luôn âm thầm bảo vệ gia đình này mà không một ai thấu hiểu được nỗi khổ của mẹ.
“Minh Triều à… con có nghe ba nói không?”
Ba đột nhiên nắm lấy tay mình, lúc ấy mình thấy trước mắt mờ nhoè.
Ba thấy mình khóc lập tức kéo ôm mình vào lòng. Nhưng dù đau đớn như vậy, mình vẫn không ngừng được những suy nghĩ về từng hành động tình cảm của ba và ‘phân tích’.
“Ba mẹ dù thương con đến mấy, dù có đọc bao nhiêu sách, học bao nhiêu khoá làm cha mẹ… nhưng đây cũng mới là lần đầu tiên ba mẹ được thực hành làm ‘ba mẹ’ thôi con à. Có đôi lúc, ba mẹ sẽ không biết con đang bị làm sao, đang gặp phải những chuyện gì. Hành động của ba mẹ có làm con bị tổn thương gì hay không?”
“Minh Triều con ơi… Ba mẹ hoàn toàn không biết…”
Giọng ba trở nên chua xót:
“Có phải ba mẹ đã làm gì khiến con không hài lòng phải không? Con có thể nói với ba mẹ, để ba mẹ sửa đổi… Chúng ta là một gia đình mà, con như vậy ba mẹ cũng không thể nào vui nổi…”
Thấy mình khóc không nói nên lời, ba vỗ về mình và hỏi vào mục đích của ba:
“Hay có phải con đã đem lòng thương cô bé nào rồi bị người ta từ chối phải không con? Ba xin lỗi vì đã can thiệp vào chuyện riêng tư của con nhưng đứng ở vai trò một người cha, con lại mới có mười tuổi… ba không thể nào im lặng mà đành phải cùng con giải quyết vấn đề này.”
“Đời người còn dài lắm con à… sau này con sẽ gặp được những người khác tốt hơn rất nhiều, con sẽ yêu họ và họ cũng yêu con. Con cứ nhìn mẹ con đi, ngày xưa mẹ con yêu chú Lan như thế… nhưng khi có ba, mẹ con đã khác rồi. Ba mẹ hay cãi nhau vì chuyện này, nhưng ba biết mẹ con thật lòng rất yêu ba…”
Nghe ba nói vậy, mình không thể nào không nói được:
“Ba ơi, mẹ chỉ yêu ba thôi. Đời mẹ chỉ có yêu duy nhất mình ba… chú Lan là tình cảm khác, không phải vì mẹ yêu chú Lan đâu… Ba đừng nghĩ oan cho mẹ nữa.”
Ba như không nghe mình nói, điều đó khiến mình giận trong lòng. Mình rất muốn nói cho ba biết về nhật ký của mẹ, thế nhưng mình lại vô cùng sợ hãi về việc ba mẹ mình ly hôn. Sợ rằng nó chính là minh chứng về việc hai kẻ phản diện yêu nhau và đẻ ra một phản diện con, để rồi dẫn tới kết cục bi thảm.
Ba vẫn còn thuyết phục mình nói cho ba nghe về người con gái kia. Nhưng mình chỉ giữ im lặng, cuối cùng ba đành dẫn mình lên phòng, để mình nghỉ ngơi.
Mình ở trong phòng, cảm giác khó chịu, sợ hãi và bi quan cứ bao vây lấy mình khiến mình không thể kiềm chế được cơn ức chế mà phát tiết ra.
Mình đập phá những đồ có để đập phá, chiếc chăn bông ấm áp cũng bị mình ném xuống đất rồi điên cuồng dẫm đạp lên nó… Không biết qua bao lâu, cho tới tận khi mẹ xuất hiện trước cửa phòng với đôi mắt ngờ vực và đẫm nước mắt.
Mẹ không lên đây với ba, nhưng có lẽ mẹ đã nghe ba nói về ‘Phí Tiểu Uyển’.
Mẹ nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, khoá trong. Sau đó cẩn thận đi tới chỗ mình đang phát tiết lên chiếc chăn cùng với mấy đồ vật thường ngày mình vô cùng trân trọng. Dù mình biết mẹ vẫn là mẹ của mình nhưng mình lại rất sợ hãi ‘người ấy’. Mình lùi người lại như thể chuẩn bị bỏ trốn, điều đó vô tình khiến mẹ trở nên tuyệt vọng.
Mẹ dừng bước chân, quỳ rạp xuống trước mặt mình. Nước mắt thi nhau chảy xuống trên gương mặt xinh đẹp của mẹ, đôi môi mẹ hé mở như rất muốn nói gì đó nhưng rồi mẹ lại chẳng nói gì. Cứ như vậy, mẹ quỳ ở trước mặt mình và khóc rất lâu. Tiếng khóc của mẹ không lớn nhưng đủ làm mình đau đến xé lòng.
Sau cùng, mình không thể chịu nổi nữa, mình oà khóc và lao vào lòng mẹ. Bao nhiêu uất ức cùng với sự tủi thân suốt những ngày này đều phát tiết ra hết. Mình khóc lớn, vừa khóc vừa ăn vạ với mẹ và không còn sợ mẹ sẽ từ mặt mình và ly hôn ba như trong lòng mình tự dằn vặt nữa.
Bên ngoài có tiếng ba gõ cửa, giọng ba nghẹn ngào hỏi hai mẹ con mình bị làm sao. Có lẽ vì tiếng khóc của mình thật lớn làm ba vô cùng lo lắng.
Mẹ gạt nước mắt, cố gắng hít sâu một hơi rồi nói với ra ngoài:
“Không sao đâu, anh cứ xuống dưới nhà đi.”
“Ừ, vậy hai mẹ con cứ nói chuyện, nhanh nhanh còn xuống ăn cơm tối nhé!”
“Em biết rồi.”
Mẹ đáp lời ba, xong lại ôm mình ngồi lên giường. Mẹ lau nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt mình bằng áo váy của mẹ, sau đó hỏi mình một câu:
“Con nghĩ ba con có xuống dưới nhà không?”
Mình khẽ lắc đầu.
Mẹ vuốt ve và chỉnh lại mái tóc rối trên đầu mình:
“Đúng rồi, mẹ con mình ở trong này, ba con làm sao mà nỡ.”
Ba thương mình và mẹ nhất, cho dù ba không phải là nhân vật có thật trong ‘thực tế’ của ‘người ấy’ thì trong thế giới của mình và mẹ… ba luôn vĩ đại như thế.
“Tổng có bảy cuốn, con đọc đến đâu rồi…”
Mẹ đột ngột hỏi vào vấn đề khiến mình run sợ. Nhưng rồi, dưới ánh nhìn hiền hậu của mẹ, mình bỗng có can đảm nói ra sự thật mà không muốn nói dối ba mẹ thêm nữa:
“Con… con đọc hết rồi ạ.”
Mẹ lặng người mất một lúc, sau đó bật cười rơi nước mắt:
“Xem ra còn tệ hơn mẹ nghĩ. Haha, mẹ đề phòng ‘giặc chồng’ nhưng quên mất còn ‘giặc con’. Không ngờ nhãi con lại đánh úp mẹ thế này…”
Bí mật cả đời gây sốc, người lớn đọc được có khi còn tổn hại tinh thần nặng nề chứ đừng nói là một đứa trẻ.
Mình ôm chặt lấy mẹ đang đau đớn, nấc nghẹn nói:
“Mẹ ơi, mẹ trừng phạt con thế nào cũng được nhưng xin mẹ đừng bỏ con và ba có được không mẹ… Con xin lỗi mẹ, tất cả là lỗi tại con…”
“Mẹ chưa từng có ý nghĩ bỏ con và ba con. Thời gian đã trôi qua rất nhiều năm rồi con à… Thời điểm mẹ tới nơi này, mẹ cũng đã bất ngờ đến mức không thể tin vào sự thật… Thế nhưng rồi thời gian cứ vậy trôi qua, mẹ đã dần hoà tan với thế giới này. Mẹ hạnh phúc vì có ông ngoại, có cậu Phong Vân, có ba con và đặc biệt là có con…”
“Nhưng ở thế giới bên kia, mẹ còn có bà ngoại… thứ lỗi cho mẹ. Mẹ biết mẹ không nên viết ra những thứ ấy… mẹ biết mình không nên nhung nhớ về ‘thế giới không có ba con con’. Nhưng mà… ở đó còn có người sinh thành ra mẹ, có người ấy mới có mẹ, mẹ mới có thể tạo ra thế giới này… Nội tâm mẹ không thể cho phép bản thân quên đi, mẹ phải viết ra… Viết ra để sau này khi nhìn lại, mẹ không bao giờ được rũ bỏ hoàn toàn ký ức đó.”
“Mẹ biết bất kể ai đọc được những thứ mẹ viết cũng sẽ trở nên khủng hoảng tinh thần. Mẹ xin lỗi vì mẹ chỉ lo lắng cho ba con mà quên mất con, đáng lẽ mẹ phải cất đồ cẩn thận hơn.”
Trẻ con là một trang giấy trắng ngây thơ, nội tâm tò mò thì sẽ không thể tự ngăn cản được những bước đi sai lệch, quá giới hạn mà phải cần người lớn điều hướng và dạy dỗ. Vì vậy, Thiều Vân San cho rằng sự việc lần này chính là lỗi lầm lớn nhất trong quãng đời dạy con của mình.
Nghe mẹ nói vậy, mình ra sức lắc đầu:
“Mẹ… mẹ đừng nói như thế ạ. Con rất sợ hãi khi con đọc được, nhưng con không bao giờ hối hận về việc mình đã đọc được…”
Mẹ đã mở ra cho mình một tầm nhìn mới về thế giới, quả đắng hậu vị ngọt. Khi nuốt xong quả đắng ấy, mọi thứ sẽ tự nhiên trở nên ngọt ngào. Sau khi được trải qua quãng thời gian tự dày vò chính mình ở tuổi vị thành niên, mình được mẹ chấn an tinh thần giúp mình có thể tự chữa lành tổn thương sâu bên trong.
Mẹ nhéo nhéo má mình và nói:
“Nhãi con… vậy nên con mới lục tìm đồ của mẹ chứ gì? Mẹ thật không ngờ… nhà ta lại có một con báo như vậy!”
Mình vội vàng nói:
“Con xin thề với mẹ… trước đó con không lục tìm đồ của ba mẹ bao giờ. Chỉ có một lần duy nhất ấy thôi ạ.”
Mẹ hôn vào trán mình:
“Không cần thề độc, đồ của ba mẹ nếu con muốn thì có thể hỏi ba mẹ tử tế. Ba mẹ không bao giờ khó khăn với con cả… Vì chúng ta là một gia đình.”
Đúng, cho dù có chuyện gì xảy ra thì mình và ba mẹ vẫn luôn là gia đình, ba mẹ sẽ không rời bỏ mình. Còn ở thế giới bên kia, người sinh ra mẹ ấy… chắc chắn cũng chính là gia đình của mình. Làm gì có ai có hai người bà ngoại được như mình cơ chứ?
Chỉ là trong lúc này mình vẫn phải nhân cơ hội nói với mẹ:
“Mẹ ơi, nếu vậy… mẹ cho con mượn lại mấy cuốn nhật ký được không ạ?”
Mẹ một lần nữa rơi vào trầm ngâm, ánh mắt quan sát mình như thể muốn tìm ra lý do mình mượn lại.
Mình vội nói:
“Con muốn nghiên cứu thêm ạ, mấy hôm trước con đọc gấp quá nên có chỗ con còn chưa hiểu. Nhất là đoạn về gia đình chú Thương Lan…”
Bút tích của mẹ thật tuyệt, từng con chữ khiến mình như chìm đắm vào một thế giới khác. Quả không hổ danh là tác giả nổi tiếng một thời. Mình hâm mộ mẹ của mình quá!
Dù mình nhìn thấy sự phân vân trong mắt mẹ, nhưng rồi mẹ cũng thở dài và đồng ý.
Đêm ấy, mẹ ra điều kiện.
Thứ nhất, đây là bí mật của mình và mẹ. Không được nói với ba, vì ba trông mạnh mẽ như vậy nhưng thực tế rất yếu lòng. Đặc biệt, ba thích hơn thua với chú Thương Lan, chắc chắn sẽ không cam tâm mình chỉ là nam phụ còn người ta mới là nam chính.
Đã vậy còn là nam phụ phản diện… ôi chao!!!
Mình có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ yêu dấu của mình bị ba hành hạ lên bờ xuống ruộng vì tội ‘em dám viết anh là tên khốn à?’, ‘này thì say mê nam chính, cô về mà ở với nam chính người ta đi’ rồi đấy…
Mẹ lấy phải ba hay ghen, cũng khốn khổ thật!
Điều kiện thứ hai, kể từ giờ về sau có bất cứ chuyện gì khó khăn cũng phải tìm ba hoặc mẹ để nói chuyện nhằm tìm hướng giải quyết. Không được che giấu rồi tự chịu đựng một mình vì rất có thể vấn đề rất nhỏ mà mình lại khiến nó trở thành khủng hoảng trầm trọng như lần này.
Và cuối cùng là mình phải tiếp nhận trị liệu của nhà tham vấn tâm lý.
Hai cái trước thì mình chấp nhận, nhưng cái thứ ba mình có giải thích với mẹ hiện tại sau khi nói chuyện với mẹ xong mình đã ổn rồi. Nhưng mẹ vẫn thuyết phục mình rằng, độ tuổi vị thành niên sẽ có những biến động trong tâm lý… buộc mình phải thường xuyên có những buổi hẹn trò chuyện với nhà tham vấn để rèn luyện khả năng vững vàng trong tâm lý và hiểu rõ nội tâm mình hơn.
“Mẹ đã tìm sẵn nhà tham vấn rồi sao ạ?”
“Chứ sao nữa hả nhãi con? Chiều nay mẹ vừa mới đi gặp người ta để bàn bạc xong đấy… lúc về gần tới nhà đọc được tin nhắn chụp màn hình của ba con và giáo viên, con biết mẹ chấn động cỡ nào không hả?”
Mình xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Mẹ nói tiếp:
“Con khác ba con, ba con hay có những hành động vi phạm nguyên tác. Nhưng nó rất rõ rệt nên mẹ dễ dàng ngăn cản. Còn con… mẹ cảm nhận con sẽ ổn định hơn ba con, nhưng nếu đã xảy ra chuyện gì thì chuyện đó vô cùng lớn và khó giải quyết. Mẹ lại không thể nắm bắt được sự ‘đột ngột’ của nó nên sau này kể cả khi con tiếp nhận Nam Thị từ ba, con nên trò chuyện với mẹ, con nhé!”
“Vâng ạ, mẹ là người giỏi nhất, con yêu mẹ.”
“Mẹ cũng yêu con! Giờ thì xuống ăn cơm thôi nào… mẹ đói quá rồi!”
“Dạ, con cũng đói…”
Mẹ nắm tay mình cùng ra ngoài, mở cửa ra thì thấy ba đang úp mặt vào tường, biểu hiện vô cùng suy sụp. Mẹ ra hiệu với mình, mình lập tức chạy tới ôm lấy hông ba:
“Ba ơi, con đói…”
Nam Thái Gia ngước đôi mắt nhòe nước sang nhìn con trai rồi lại nhìn sang cô. Thấy cô khẽ gật đầu ra hiệu mọi chuyện đã ổn thì cục đá trong lòng anh mới tạm biến mất. Anh ôm lấy con trai, hai cha con cùng nhau đi xuống trước.
Sau nhiều ngày, hôm nay Nam Thái Gia mới nuốt nổi cơm. Cơm tự dưng ngon đến lạ thường, dù rằng anh hơi xấu hổ vì trong suốt bữa ăn bị con trai và vợ trêu là đồ mít ướt. Nhưng anh lại cho rằng khóc vì vợ vì con thì có gì là sai, đời người đàn ông không phải ai cũng dũng cảm rơi nước mắt vì người thân yêu của mình đâu. Anh cứ tự tin mà khóc đi.
Vài ngày sau, Thiều Vân San mới gửi cho con trai mượn mấy cuốn nhật ký của mình. Bởi vì để cho con đọc nên cô đã thức vài đêm xem lại nhật ký của mình và đặt giấy ghi chú cho những phần khó hiểu. Vì là nhật ký viết tay nên có những chỗ tâm trạng không tốt, cô viết hơi tiêu cực, đoạn đó cô sẽ giải thích cho con trai hiểu. Có những ngày ba đi làm, hai mẹ con lén lút ngồi đàm đạo với nhau về cuốn sách Nữ Nữ Thương Lan. Hoặc sẽ là về chính cuộc đời hiện tại mà cô và con đang sống.
Con tuổi nhỏ nhưng tính cách và suy nghĩ dường như rất trường thành và đầy hiểu biết. Bình thường toàn Nam Thái Gia nói chuyện với con nhiều nên cô không mấy để ý, chỉ biết con rất thông minh qua lời chồng nói. Nhưng nay có cơ hội, cô mới xác thực lời chồng. Anh không hề nói quá chút nào.
Có con trai là người đầu tiên và cũng là duy nhất biết về sự thật của mình, Thiều Vân San cảm thấy như tìm được tri kỷ thật sự. Thực tế, sự bất an lo lắng của cô dần dần được vỗ về an ủi chính bởi vì được tâm sự và chia sẻ với con trai. Con trai vô thức chữa lành những vết thương rách lâu năm trong lòng cô, khiến cô hoàn toàn mãn nguyện với cuộc đời của mình.
Về phía Nam Thái Gia, vợ con thậm thụt vài lần thì anh không biết, nhưng đều đặn thì anh chắc chắn đánh hơi ra. Trong những lần đánh quả lẻ với con trai cưng, anh thăm dò mãi mà thằng bé kín miệng không hé nửa lời. Anh định nghi ngờ bóng gió rằng do Hàng Thương Lan tẩy não vợ con mình, tuy nhiên con trai dường như rất hiểu anh. Thằng bé hành động và lời nói khiến anh không thể nghi ngờ nổi.
Thôi thì cũng đành vậy, vợ và con trai yêu thương mình vô điều kiện như thế… hai người họ có giấu diếm gì, anh chắc không cần biết đâu.
Mãi đến hàng chục năm về sau, khi Nam Minh Triều lớn lên. Trong tất cả các cuốn sách thằng bé đã viết, có một cuốn mới xuất bản mang tên ‘Cuộc đời của mẹ’ kể về một người phụ nữ xuyên không tới một thế giới do chính mình tạo ra… Anh có lẽ mới thực sự hiểu được.
“Con à… đây là cuốn cuối trong series của con rồi chứ?”
Thiều Vân San nói chuyện với con trai qua điện thoại. Nam Minh Triều đang ở Nam Thị, cậu nói:
“Dạ, đây là cuốn cuối rồi mẹ.”
“Ừ, thế là đủ rồi. Nãy mẹ vào phòng sách thấy ba con đang cặm cụi đọc cuốn sách này… chắc ông ấy sẽ phát hiện ra.”
Nam Minh Triều hơi ngừng lại hành động duyệt dự án của mình, ánh mắt hiện lên một tia sáng. Cậu nói:
“Mẹ có giận con không?”
Thiều Vân San nhìn ra ngoài cửa kính lớn, nơi bầu trời xanh có nắng nhẹ thật đẹp. Tại khoảnh khắc này, nó như biểu thị cuộc đời của gia đình cô vậy…
Từ trong giọng nói, cô không còn lo lắng gì nữa về việc chồng sẽ biết được quá khứ của mình.
“Mẹ không giận, ba con nên biết.”
“Vâng, con cũng nghĩ như thế.”
“…”
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.