Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 106: Sự kiện quan trọng
Ni Vô Ngả
17/02/2024
Thiều Khước bỏ vào phòng ăn trước như biểu hiện trốn tránh, Thiều Phong Vân vừa xuống tới nơi nhìn thấy có Nam Thái Gia ở đây thì tiện mời:
“Anh vào dùng cơm với nhà em ạ.”
Nam Thái Gia lắc đầu từ chối:
“Chút nữa anh chị đi ăn ngoài rồi.”
Thiều Phong Vân cũng đoán ra cho nên đưa chuyện hỏi:
“Anh chị đi ăn gì vậy ạ?”
Vì không nói được Khước Đại Gia cho nên anh chuyển hướng muốn bắt nạt đứa em trai hiền lành nhút nhát của Thiều Vân San:
“Đi ăn những món người lớn thích, cậu có biết không?”
Giọng điệu của anh rất đểu, cảm giác như cố ý để Thiều Phong Vân nghe ra ý đồ ‘mười tám cộng’ trong đó. Thiều Phong Vân phải mất một lúc mới hiểu được hàm ý trong lời của anh, cậu dần cảm thấy anh giống y như PT của mình, suốt ngày gợi gợi mấy chuyện không trong sáng cho cậu nghe.
“Em… em không biết.”
Nói rồi cậu vội bỏ vào phòng ăn coi như không hiểu gì hết, cũng không muốn bị ánh mắt ‘dê già’ của anh nhìn mình nữa.
Nam Thái Gia nhìn thằng bé như thế, anh cười rất đắc ý.
Lúc Thiều Vân San sửa soạn xong xuôi xuống tới nơi, cô thấy Nam Thái Gia đang ngồi đọc báo của cha cô.
“Đi thôi.”
Cô nhắc.
Nam Thái Gia ngước lên nhìn, thấy trang phục cô mặc là một chiếc váy dài chạm đất màu đen tuyền có đính đá, anh rất hài lòng. Trước đó người phụ nữ này hỏi anh mặc đồ gì, anh còn thắc mắc tưởng cô định ‘kiểm tra’, ai ngờ là để phối cho hợp với anh.
Mà kiểu phô trương như vậy thu hút sự chú ý của Thiều Khước và Thiều Phong Vân ngồi trong bàn ăn. Hai người nọ nhìn chằm chằm đôi trai gái ngoài phòng khách, Thiều Khước hừ một tiếng rõ to, sau đó nhấp ngụm rượu như cố ý ‘cảnh cáo’ hai người. Thiều Phong Vân vì tác động của Nam Thái Gia khi nãy nên không yên lòng, mắt thấy hai người chuẩn bị đi, thằng bé miệng đang nhai cơm dở dang đã vội lớn tiếng nói với theo:
“Chị, chị nhớ về sớm!”
Thiều Vân San nghe không rõ, định quay lại hỏi có chuyện gì đã bị Nam Thái Gia ôm vai kéo đi.
“Bọn cháu đi trước đây.”
Nam Thái Gia không cho cô cơ hội quay lại, ra tới bên ngoài bị cô đánh mấy cái anh mới chịu buông cô ra.
“Vẫn còn sớm, anh vội vã làm gì?”
Nam Thái Gia nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ ba mươi hai phút.
“Sớm hả?”
Anh hỏi ngược lại cô.
Cô cũng nhìn thấy hành động xem giờ của anh, ngại ngùng giải thích:
“Chả sớm thì sao… giờ chúng ta tới đó chắc chắn cũng chưa có nhiều người.”
Nếu không phải đã quen với kiểu cao su thời gian của cô, Nam Thái Gia đã cùng cô phân bua cho rõ ràng. Anh không đôi co với cô về vấn đề này nữa, chỉ nhắc cô cùng anh đi ra xe.
Địa điểm khách sạn diễn ra bữa tiệc không quá xa, theo tính toán của Thiều Vân San, cô đã đến ‘sớm hơn thời gian muộn cho phép’ nên vẫn còn vui vẻ. Cho tới khi cả hai người đi vào trong bữa tiệc, lúc ấy bên trong đã rất đông khách khứa. Cửa bữa tiệc vốn dĩ đã đóng vào bây giờ lại được mở ra khiến cho mọi người chú ý.
Bị ánh mắt mọi người chiếu tới, Thiều Vân San ngại ngùng che miệng nói khẽ:
“Bình thường không phải mọi người đều đến trễ à, sao hôm nay lại…”
“Nam gia, cháu tới rồi à?”
Cô chưa nói hết đã bị một giọng nói cắt ngang. Sự nổi bật của hai người đã thu hút tới chủ nhân bữa tiệc, ông Phục đi đến, nhìn kỹ bên cạnh Nam Thái Gia là ai thì đã reo lên:
“Ồ, đây là Vân San à… Hai đứa tới muộn như vậy, chú còn tưởng Thiều gia với Nam gia không thèm quan tâm tới bữa tiệc nhỏ này của chú rồi chứ?”
Nghe nhắc tới Thiều gia cô mới biết nhà mình cũng được mời. Chỉ là lúc ấy do không có chuẩn bị nên cô không kịp ứng biến, Nam Thái Gia ở bên cạnh nhanh chóng đáp:
“Tiệc của chú Phục chúng cháu đương nhiên không quên, chỉ là trên đường tới đón cô ấy xe bị trục trặc nên tới trễ, mong chú bỏ qua…”
“Hahaha.”
Ông Phục cười lớn, vừa kéo Nam Thái Gia và Thiều Vân San vào vừa nói:
“Nói đùa, nói đùa thôi. Nam gia cháu đừng có để ý. Mà phải nói gần đây hai đứa rất thân thiết, có phải đã rơi vào lưới tình rồi không?”
Nam Thái Gia lịch sự đáp:
“Cũng sắp rồi ạ.”
Người có thể khiến Nam Thái Gia lịch sự tử tế như thế hẳn là người không tầm thường. Yếu tố đó khiến Thiều Vân San liên tưởng tới nguyên tác, và rồi khi nhớ ra một sự kiện quan trọng đã khiến cô trở nên hoang mang. Bữa tiệc của một chính trị gia, lại đặc biệt là ông Phục không phải chỉ xuất hiện ở gần cuối tiểu thuyết Nữ Nữ Thương Lan thôi sao?
Trong nguyên tác, Thiều Vân San nhân cơ hội có Thanh Hàn Nữ ở đây nên bày mưu hãm hại. Đúng… chính là sự kiện có mấy tên đàn ông định làm nhục Nữ Nữ rồi cuối cùng quay ngược sang Thiều Vân San ấy…
Vì suy nghĩ của mình, sắc mặt cô dần tái đi. Không để ý Nam Thái Gia và người kia đã nói gì, cho tới khi anh khẽ lay lay cánh tay cô cô mới bừng tỉnh.
Nam Thái Gia nghi hoặc khi thấy sắc mặt không tốt của cô, anh thấp giọng nhắc:
“Chú Phục đang hỏi thăm em.”
Thiều Vân San có biết câu hỏi trước đó là gì đâu mà trả lời, cô chỉ cười cho qua. Khi ấy, Nam Thái Gia đành thay cô trả lời ông Phục:
“Cô ấy gần đây sức khỏe không được tốt không may đã lây sang bác Khước. Đâm ra bác ấy nhờ cháu chuyển lời tới chú rằng bác ấy xin cáo bệnh ở nhà.”
Ông Phục không biết có tin không, chỉ khẽ gật đầu:
“Nhờ cháu chuyển lời hỏi thăm của chú tới cha cháu.”
“Dạ vâng ạ.”
Thiều Vân San biết anh nói giúp mình thì thầm cảm tạ trong lòng.
Không biết ông Phục nghĩ ngợi điều gì mà đột nhiên cười đầy hàm ý, ánh mắt lướt qua bụng của cô:
“Sắc mặt cháu xanh xao lắm, có buồn nôn không? Buồn nôn là phải đi kiểm tra ngay nhớ chưa?”
Không đợi cô trả lời, ông đã quay sang Nam Thái Gia dặn dò:
“Em nó còn nhỏ hay ham chơi, nhưng cháu lớn rồi, kinh nghiệm trải đời cũng hơn người khác… Cháu chú ý một chút, có tin vui phải báo cho chú biết ngay đấy nhé!”
Dù biết người ta đến tám chín phần là xã giao, nhưng câu từ như vậy thật khiến cho hai người ‘một lớn một nhỏ’ này ngượng chín cả mặt. Thiều Vân San lại không tiện giải thích rõ quan hệ của mình và anh cho ông Phục biết vì xung quanh có rất nhiều người để ý, cô đành bất lực nói:
“Bọn cháu không có…”
Nam Thái Gia vòng tay ôm eo cô, những ngón tay gõ nhẹ bên cạnh eo mình khiến cô cảm nhận được anh đang muốn nói gì đó. Có điều cô không hiểu.
Ông Phục thấy hai người không chịu thừa nhận cũng không nói sâu hơn về chuyện này. Ông định dẫn hai người đi tới vị trí trung tâm cùng ông trò chuyện, tuy nhiên khi nhìn thấy Thanh Hàn Nữ đang đứng cùng với một đám tiểu thư khác, cô đã vội tách ra rồi đi về phía cô ấy.
Trong nguyên tác, thời điểm đi dự tiệc của ông Phục, Thiều Vân San và Nam Thái Gia đang cấu kết với nhau. Ở bữa tiệc đó hai người cùng nhau xuất hiện khiến cho rất nhiều người bất ngờ. Thiều Vân San nguyên tác tách riêng chủ động đi tới chỗ Nữ Nữ châm chọc cô ấy khiến cô ấy phải bỏ ra ngoài nơi mà Viện Viện và đám đàn em đang mai phục. Bên trong, Nam Thái Gia lại được ông Phục dẫn đi trò chuyện cùng một đám doanh nhân khác, trong đó có Hàng Thương Lan. Hai người đàn ông nói chuyện không hợp, suýt chút nữa thì trở mặt đánh nhau, may có ông Phục ngăn cản kịp thời.
“Anh vào dùng cơm với nhà em ạ.”
Nam Thái Gia lắc đầu từ chối:
“Chút nữa anh chị đi ăn ngoài rồi.”
Thiều Phong Vân cũng đoán ra cho nên đưa chuyện hỏi:
“Anh chị đi ăn gì vậy ạ?”
Vì không nói được Khước Đại Gia cho nên anh chuyển hướng muốn bắt nạt đứa em trai hiền lành nhút nhát của Thiều Vân San:
“Đi ăn những món người lớn thích, cậu có biết không?”
Giọng điệu của anh rất đểu, cảm giác như cố ý để Thiều Phong Vân nghe ra ý đồ ‘mười tám cộng’ trong đó. Thiều Phong Vân phải mất một lúc mới hiểu được hàm ý trong lời của anh, cậu dần cảm thấy anh giống y như PT của mình, suốt ngày gợi gợi mấy chuyện không trong sáng cho cậu nghe.
“Em… em không biết.”
Nói rồi cậu vội bỏ vào phòng ăn coi như không hiểu gì hết, cũng không muốn bị ánh mắt ‘dê già’ của anh nhìn mình nữa.
Nam Thái Gia nhìn thằng bé như thế, anh cười rất đắc ý.
Lúc Thiều Vân San sửa soạn xong xuôi xuống tới nơi, cô thấy Nam Thái Gia đang ngồi đọc báo của cha cô.
“Đi thôi.”
Cô nhắc.
Nam Thái Gia ngước lên nhìn, thấy trang phục cô mặc là một chiếc váy dài chạm đất màu đen tuyền có đính đá, anh rất hài lòng. Trước đó người phụ nữ này hỏi anh mặc đồ gì, anh còn thắc mắc tưởng cô định ‘kiểm tra’, ai ngờ là để phối cho hợp với anh.
Mà kiểu phô trương như vậy thu hút sự chú ý của Thiều Khước và Thiều Phong Vân ngồi trong bàn ăn. Hai người nọ nhìn chằm chằm đôi trai gái ngoài phòng khách, Thiều Khước hừ một tiếng rõ to, sau đó nhấp ngụm rượu như cố ý ‘cảnh cáo’ hai người. Thiều Phong Vân vì tác động của Nam Thái Gia khi nãy nên không yên lòng, mắt thấy hai người chuẩn bị đi, thằng bé miệng đang nhai cơm dở dang đã vội lớn tiếng nói với theo:
“Chị, chị nhớ về sớm!”
Thiều Vân San nghe không rõ, định quay lại hỏi có chuyện gì đã bị Nam Thái Gia ôm vai kéo đi.
“Bọn cháu đi trước đây.”
Nam Thái Gia không cho cô cơ hội quay lại, ra tới bên ngoài bị cô đánh mấy cái anh mới chịu buông cô ra.
“Vẫn còn sớm, anh vội vã làm gì?”
Nam Thái Gia nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ ba mươi hai phút.
“Sớm hả?”
Anh hỏi ngược lại cô.
Cô cũng nhìn thấy hành động xem giờ của anh, ngại ngùng giải thích:
“Chả sớm thì sao… giờ chúng ta tới đó chắc chắn cũng chưa có nhiều người.”
Nếu không phải đã quen với kiểu cao su thời gian của cô, Nam Thái Gia đã cùng cô phân bua cho rõ ràng. Anh không đôi co với cô về vấn đề này nữa, chỉ nhắc cô cùng anh đi ra xe.
Địa điểm khách sạn diễn ra bữa tiệc không quá xa, theo tính toán của Thiều Vân San, cô đã đến ‘sớm hơn thời gian muộn cho phép’ nên vẫn còn vui vẻ. Cho tới khi cả hai người đi vào trong bữa tiệc, lúc ấy bên trong đã rất đông khách khứa. Cửa bữa tiệc vốn dĩ đã đóng vào bây giờ lại được mở ra khiến cho mọi người chú ý.
Bị ánh mắt mọi người chiếu tới, Thiều Vân San ngại ngùng che miệng nói khẽ:
“Bình thường không phải mọi người đều đến trễ à, sao hôm nay lại…”
“Nam gia, cháu tới rồi à?”
Cô chưa nói hết đã bị một giọng nói cắt ngang. Sự nổi bật của hai người đã thu hút tới chủ nhân bữa tiệc, ông Phục đi đến, nhìn kỹ bên cạnh Nam Thái Gia là ai thì đã reo lên:
“Ồ, đây là Vân San à… Hai đứa tới muộn như vậy, chú còn tưởng Thiều gia với Nam gia không thèm quan tâm tới bữa tiệc nhỏ này của chú rồi chứ?”
Nghe nhắc tới Thiều gia cô mới biết nhà mình cũng được mời. Chỉ là lúc ấy do không có chuẩn bị nên cô không kịp ứng biến, Nam Thái Gia ở bên cạnh nhanh chóng đáp:
“Tiệc của chú Phục chúng cháu đương nhiên không quên, chỉ là trên đường tới đón cô ấy xe bị trục trặc nên tới trễ, mong chú bỏ qua…”
“Hahaha.”
Ông Phục cười lớn, vừa kéo Nam Thái Gia và Thiều Vân San vào vừa nói:
“Nói đùa, nói đùa thôi. Nam gia cháu đừng có để ý. Mà phải nói gần đây hai đứa rất thân thiết, có phải đã rơi vào lưới tình rồi không?”
Nam Thái Gia lịch sự đáp:
“Cũng sắp rồi ạ.”
Người có thể khiến Nam Thái Gia lịch sự tử tế như thế hẳn là người không tầm thường. Yếu tố đó khiến Thiều Vân San liên tưởng tới nguyên tác, và rồi khi nhớ ra một sự kiện quan trọng đã khiến cô trở nên hoang mang. Bữa tiệc của một chính trị gia, lại đặc biệt là ông Phục không phải chỉ xuất hiện ở gần cuối tiểu thuyết Nữ Nữ Thương Lan thôi sao?
Trong nguyên tác, Thiều Vân San nhân cơ hội có Thanh Hàn Nữ ở đây nên bày mưu hãm hại. Đúng… chính là sự kiện có mấy tên đàn ông định làm nhục Nữ Nữ rồi cuối cùng quay ngược sang Thiều Vân San ấy…
Vì suy nghĩ của mình, sắc mặt cô dần tái đi. Không để ý Nam Thái Gia và người kia đã nói gì, cho tới khi anh khẽ lay lay cánh tay cô cô mới bừng tỉnh.
Nam Thái Gia nghi hoặc khi thấy sắc mặt không tốt của cô, anh thấp giọng nhắc:
“Chú Phục đang hỏi thăm em.”
Thiều Vân San có biết câu hỏi trước đó là gì đâu mà trả lời, cô chỉ cười cho qua. Khi ấy, Nam Thái Gia đành thay cô trả lời ông Phục:
“Cô ấy gần đây sức khỏe không được tốt không may đã lây sang bác Khước. Đâm ra bác ấy nhờ cháu chuyển lời tới chú rằng bác ấy xin cáo bệnh ở nhà.”
Ông Phục không biết có tin không, chỉ khẽ gật đầu:
“Nhờ cháu chuyển lời hỏi thăm của chú tới cha cháu.”
“Dạ vâng ạ.”
Thiều Vân San biết anh nói giúp mình thì thầm cảm tạ trong lòng.
Không biết ông Phục nghĩ ngợi điều gì mà đột nhiên cười đầy hàm ý, ánh mắt lướt qua bụng của cô:
“Sắc mặt cháu xanh xao lắm, có buồn nôn không? Buồn nôn là phải đi kiểm tra ngay nhớ chưa?”
Không đợi cô trả lời, ông đã quay sang Nam Thái Gia dặn dò:
“Em nó còn nhỏ hay ham chơi, nhưng cháu lớn rồi, kinh nghiệm trải đời cũng hơn người khác… Cháu chú ý một chút, có tin vui phải báo cho chú biết ngay đấy nhé!”
Dù biết người ta đến tám chín phần là xã giao, nhưng câu từ như vậy thật khiến cho hai người ‘một lớn một nhỏ’ này ngượng chín cả mặt. Thiều Vân San lại không tiện giải thích rõ quan hệ của mình và anh cho ông Phục biết vì xung quanh có rất nhiều người để ý, cô đành bất lực nói:
“Bọn cháu không có…”
Nam Thái Gia vòng tay ôm eo cô, những ngón tay gõ nhẹ bên cạnh eo mình khiến cô cảm nhận được anh đang muốn nói gì đó. Có điều cô không hiểu.
Ông Phục thấy hai người không chịu thừa nhận cũng không nói sâu hơn về chuyện này. Ông định dẫn hai người đi tới vị trí trung tâm cùng ông trò chuyện, tuy nhiên khi nhìn thấy Thanh Hàn Nữ đang đứng cùng với một đám tiểu thư khác, cô đã vội tách ra rồi đi về phía cô ấy.
Trong nguyên tác, thời điểm đi dự tiệc của ông Phục, Thiều Vân San và Nam Thái Gia đang cấu kết với nhau. Ở bữa tiệc đó hai người cùng nhau xuất hiện khiến cho rất nhiều người bất ngờ. Thiều Vân San nguyên tác tách riêng chủ động đi tới chỗ Nữ Nữ châm chọc cô ấy khiến cô ấy phải bỏ ra ngoài nơi mà Viện Viện và đám đàn em đang mai phục. Bên trong, Nam Thái Gia lại được ông Phục dẫn đi trò chuyện cùng một đám doanh nhân khác, trong đó có Hàng Thương Lan. Hai người đàn ông nói chuyện không hợp, suýt chút nữa thì trở mặt đánh nhau, may có ông Phục ngăn cản kịp thời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.