Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 41: ‘Ưm… Thái Gia…”

Ni Vô Ngả

13/01/2024

Thiều Vân San mất hứng, lập tức đuổi Thiều Phong Vân về phòng. Trong đầu cô rất khó tin, nhìn chất lượng body của Nam Thái Gia như thế mà chỉ là ‘hàng quảng cáo’ thôi hay sao?

Nhưng Thiều Phong Vân cũng không có lý do gì mà lại đi nói dối cô chuyện này!

Vậy là cả một tối đó, cô đã quên béng vụ bị Hàng Thương Lan dằn mặt, thay vào đó, cô dành thời gian lên mạng tra thông tin: cơ bắp cuồn cuộn sờ thì có cảm giác thế nào?

Kết quả không tra ra nhưng trên mạng lại đề xuất vô số ảnh và video của các anh giai ngon nghẻ. Thiều Vân San lướt đến đâu, đầu cô lại mặc định so sánh với Nam Thái Gia đến đó.

Hiếm lắm cô mới chọn được một, hai người xứng tầm với Nam Thái Gia để nhấn ‘follow’.

Tuy nhiên, do xem giai đến đêm muộn nên cô ngủ quên mất trong trạng thái tay cầm điện thoại vẫn đang chạy video của giai đẹp. Trong mơ, cô mơ thấy mình đang nằm trên giường, trước mặt có một người đàn ông da ngăm cơ bắp cuồn cuộn không mặc đồ nằm đè lên người cô.

Cảm giác hạnh phúc sung sướng ngập tràn, tay cô với với lấy bờ ngực của đối phương. Mặt nhìn không rõ nhưng khi mở miệng gọi người đó, cô vô thức nũng nịu một tiếng ‘Thái Gia’.

Oẹ!

Thiều Vân San của sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mình chảy nước dãi, nhớ lại giấc mơ đêm qua cô đã tự sỉ vả chính mình không biết bao nhiêu lần.



Buổi sáng tới công ty họp, kết thúc thì tới một nhà hàng quen thuộc ăn trưa. Xong xuôi, Nam Thái Gia trở về nhà của mình, nghỉ ngơi một chút rồi xử lý công việc online. Trong mắt người khác, Nam Thái Gia là một người rất biết cách hưởng thụ.

Biệt phủ Nam gia trang hoàng lộng lẫy, nhìn từ xa như một cung điện nguy nga. Tuy nhiên trong tiểu thuyết Nữ Nữ Thương Lan, Nam Thái Gia nào biết mình bị ‘mụ mẹ ghẻ’ nào đó miêu tả là phung phí, thác loạn, có làm nhưng không có tiết kiệm, ăn tiêu hoang phí, không có tính nhân văn…

Biệt phủ to như thế, hiện tại ngoài anh thì cũng chỉ có người giúp việc ở là nhiều. Anh là con một, còn cha mẹ đều đã có những tình yêu riêng. Hai người họ, người ở Mỹ, người ở Monaco, nếu không có việc gì quan trọng tuyệt đối không thèm vác mặt về nước.

Nhiều năm trước tại thời điểm khủng hoảng kinh tế thế giới, Nam Thị phải đối mặt với khó khăn giống như những doanh nghiệp già cỗi khác. Cả anh và hai ông bà đều hợp lực lại cùng giúp Nam Thị thoát khỏi thời kỳ thanh tẩy, giẫm đạp lên khó khăn chung để thẳng tiến về phía trước, kết quả phát triển vượt bậc.

Năm đó, top ba doanh nghiệp được nhà nước khen thưởng trong đó có Nam Thị và Hàng Thị. Trong giới thương trường, Nam Thị và Hàng Thị giống như hai con mãnh thú tranh giành ngôi vị chúa sơn lâm.



Nam Thái Gia luôn cho rằng nếu như cha mẹ của mình biết hàn gắn, hoặc chí ít họ cũng nên vì mục đích chung là Nam Thị thì có lẽ anh đã không cần phải mất nhiều thời gian để giành giật được vị trí đứng đầu. Nhưng đáng tiếc, có lẽ vào năm khủng hoảng kinh tế đó là năm duy nhất mà cả cha và mẹ anh đứng chung một chỗ, cùng chung mục đích.

Sau khi thoát khỏi khủng hoảng đã trở lại cuộc sống vốn có: mạnh ai nấy sống, việc ai nấy làm. Nam Thái Gia, mẹ và ba của anh giống như ba cá thể, ba cuộc sống khác nhau, không dính dáng, không liên quan.

Cũng tốt, anh thấy một mình càng yên ổn. Không có những cuộc cãi vã, không có mâu thuẫn gia đình.

Hôm nay vẫn giống như bao ngày khác, làm việc xong thì đến đúng năm giờ ba mươi phút anh lên phòng tập riêng chuyên dụng của mình. Chỉ khác là, tâm trạng hai hôm nay thường xuyên lâng lâng khó tả, đến chính anh cũng không rõ vì sao lại vậy.

Trước khi khởi động, theo thói quen anh đã gửi một tin nhắn cho Thanh Hàn Nữ, hỏi thăm cô ấy một chút. Nữ Nữ vẫn như cũ, rất lâu sau mới trả lời lại.

Trước kia anh cũng bị khó chịu bởi sự hờ hững của cô ấy, nhưng gần đây, hình như lực chú ý của anh không chỉ đặt lên một mình Thanh Hàn Nữ nữa.

Ngón tay anh di chuyển tới một số trong danh bạ khác. Sau khi thành công ký hợp đồng với San có gu, Nam Thái Gia không còn quá mặn mà với việc tới phòng tập Neyu Ah nữa. Anh nghĩ mình không cần thiết phải tới mấy nơi xô bồ đó… nhưng mặc nhiên cũng có chút quan tâm không biết hôm nay San có gu có đi tập hay không?

Tò mò, thế là anh trực tiếp gọi qua cho cô.

Đầu bên kia vừa nối máy, anh chưa kịp chào hỏi đã vang lên giọng nói ngọt xớt của người con gái:

“Alo, sếp gọi em có việc gì đấy ạ?”

Nghe là biết tâm trạng của cô đang vui vẻ, chứ bình thường đời nào cô thoải mái nói chuyện với anh như thế?

Nam Thái Gia tự nhiên cảm thấy tinh thần của mình trở nên hưng phấn, anh hắng giọng một cái để ổn định tâm trạng, lấy cớ công việc hỏi cô:

“Em đã nhận được lịch trình công việc của tôi chưa?”

Thiều Vân San đang trang điểm chuẩn bị đi hẹn hò, cô vừa dặm phấn vừa thoải mái báo cáo:

“Thư ký giao cho tôi rồi, tôi cũng đã ‘chào hỏi’ qua bộ phận thiết kế của anh rồi.”

Cô đang vui, cho nên tạm thời không so đo về việc anh ta là nam phản diện đáng ghét. Dù sao người ta là người trả lương cả tiền tỷ cho cô, cô nên cho người ta một chút mặt mũi.



Nam Thái Gia ‘ừ’ khẽ một tiếng.

Thiều Vân San thấy anh không nói tiếp thì hỏi:

“Còn chuyện gì nữa không?”

Nam Thái Gia vờ vịt nhắc nhở:

“Lưu ý một số sự kiện quan trọng cần có trang phục sớm.”

“Tôi nhớ rồi.”

Có chút không biết nói gì tiếp theo, đột nhiên anh lại hứng thú muốn ra ngoài nên hỏi:

“Tối nay em bận công việc gì không?”

Tính mời cô đi ăn, trong lòng đã xác định là đi. Ai ngờ nghe cô đáp rất tỉnh bơ:

“Tôi phải đi hẹn hò rồi, yên tâm trang phục tôi sẽ gửi sớm cho thư ký của anh.”

Nhưng cô hiểu không? Vấn đề không phải là trang phục, mà là anh muốn cùng cô đi ăn. Vậy mà cô lại không chút giấu diếm nói đi hẹn hò.

“Hẹn hò?”

Anh không mấy thoải mái hỏi lại.

Sau khi dặm phấn xong, cô tiện khoe khoang:

“Tôi mới có người yêu này, há há há.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook