Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 16: Xúi quẩy
Ni Vô Ngả
08/01/2024
Thiều Vân San trừng mắt lại trả hắn. Người bên cạnh tò mò hỏi:
“Em Thiều và cậu Nam quen nhau hả?”
Cô lạnh lùng đáp:
“Chẳng quen.”
Xong, tiện thể người khác đang nhìn cô với ánh mắt phán xét khi cô ‘ma mới bắt nạt ma mới hơn’. Cô đã tỏ thái độ hằn học nói:
“Lớp toàn con gái bỗng xuất hiện con trai nên em cảm thấy không được tự nhiên thôi.”
“À…”
Người bên cạnh đáp:
“Thoải mái đi, bình thường phòng yoga mình cũng hay có đàn ông tập gym ghé vào thư giãn mà.”
Chẳng có ai cả, người ta thấy trai đẹp nên bênh thôi.
Thiều Vân San hậm hực không nói thêm lời nào, phía trên giáo viên cũng bắt đầu bật nhạc, hô hào mọi người chuẩn bị đi vào khởi động.
Nam Thái Gia trải thảm xong, nhìn cô vẫn đang bực bội thì đã bông đùa một câu:
“Mặt mày nhăn nhó, mất cả xinh.”
Cô ghét bỏ làm ngơ anh ta.
Cũng may sau đấy Thiều Vân San phải vừa nhìn vừa tập theo giáo viên làm hướng dẫn nên đã bớt đi lực chú ý trên người Nam Thái Gia, cô đỡ cáu hơn hẳn.
Nam Thái Gia bắt đầu tập theo mọi người, vì anh ta là người đàn ông duy nhất của lớp, cũng là người của Nam gia cho nên giáo viên thường chú ý về phía góc này, thi thoảng lại đi tới hỗ trợ anh ta, tiện thì nhắc nhở Thiều Vân San mấy câu.
Mà bản chất cô là người sợ bị giáo viên chỉ mặt điểm tên cho nên càng thêm ghét bỏ Nam Thái Gia. Lại ra sức tập tốt động tác của mình vì không muốn bị nhắc. Trước kia đi làm cũng vậy, cô sợ bị sếp nhắc tên cho nên ra sức làm tốt công việc của mình, kể cả cho dù sếp tuyên dương nhiều nhưng đôi khi cũng khiến cô không vui.
Nam Thái Gia thì vẫn luôn đưa mắt ‘theo dõi’ cô, nhận thấy hôm nay cô mặc bộ đồ gym nữ, hở ra một vài chỗ khá hút mắt. Tuy rằng anh ta nhận định ngực cô không to, mông cũng có chút ‘lép’ nhưng tổng thể hài hòa, so với Nữ Nữ có thể tạm chấp nhận được.
“Thả lỏng đi.”
Nghe tiếng nhắc, cô vờ như điếc mà không thèm phản ứng.
Nam Thái Gia bị khinh thường, cũng không nói thêm lời nào. Cả buổi tập yoga mục đích anh tới chỉ có vậy, cho nên đợi khi kết thúc ca tập, Thiều Vân San vừa tính ôm thảm trốn đi thì anh đã giữ tay cô lại.
Cô quắc mắt nhìn:
“Làm cái gì đây?”
Nam Thái Gia hiện lên vẻ bất đắc dĩ:
“Giữa chúng ta có phải đã xuất hiện hiểu nhầm gì không?”
Cô hỏi ngược lại:
“Ủa, chúng ta quen nhau hả?”
Thấy dáng vẻ câng câng gợi đòn của cô, Nam Thái Gia hơi hơi không biết phải làm gì tiếp theo.
Anh nói:
“Thiều tiểu thư quả nhiên là người khó gần giống như mọi người nói.”
“Cảm ơn, tôi sinh ra đã chảnh chó thế đấy!”
Cô liếc hắn:
“Giờ thì có thể buông tay ra được chưa?”
Mọi người trong lớp đã dần giải tán đi hết, cũng có người chú ý về phía bên này, nhưng hiển nhiên không ai định tiến lên góp vui.
Nam Thái Gia miễn cưỡng thả tay cô ra, cô hừ lạnh xong thì ngoắc mông rời đi. Thay đồ xong xuôi, ra ngoài đã thấy Thiều Phong Vân ngồi chờ cô, thằng bé này đã tắm qua và thay đồ chỉn chu rồi đang chờ cô để về.
Nghĩ tới hôm nay vướng Nam Thái Gia nên cô không tiện theo dõi thằng bé cho nên hỏi:
“Hôm nay tập tành có nghiêm chỉnh không đó?”
Thiều Phong Vân khẽ gật đầu với cô, tầm mắt sau đấy trở nên khác thường. Cô liền theo ánh mắt thằng bé nhìn qua, tưởng thấy Nam Thái Gia nữa là cô sẽ lao lên xé mặt anh ta ra liền.
Cùng lắm thì chết thôi, chứ cô ghét hắn lắm rồi.
Cũng may không phải Nam Thái Gia, nhưng gặp Hàng Trình Vũ ở đây thì cô khá bất ngờ. Thiều Phong Vân không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu đứng bên cạnh cô.
Hàng Trình Vũ sắc mặt không vui cho lắm, đôi mắt phủ tầng sương mờ nhìn cô có vẻ như đang bực dọc gì đó.
Cô không thể tùy tiện phớt lờ trai đẹp nên xã giao hỏi:
“Cậu cũng đi tập ở đây à?”
Hàng Trình Vũ gật đầu, không giải thích là mình mới đăng ký. Cậu nghe tin tức từ trợ lý của anh Thương Lan mà biết hai chị em họ Thiều này mới đăng ký ở đây, nên cũng tò mò đăng ký theo.
“Vừa nãy thấy chị trong phòng tập yoga.”
“Ừ.”
Phía không xa cô thấy Nam Thái Gia cũng đã thay đồ xong đi ra, đang hướng về phía này thì vội vội vàng vàng nói:
“Thôi gặp sau nhé, chị đi trước.”
Dứt lời, cô kéo tay Thiều Phong Vân đang ngơ ngác bỏ đi.
Phía sau Hàng Trình Vũ loáng thoáng nghe cô phàn nàn với Thiều Phong Vân:
“Đúng là xúi quẩy, chẳng lẽ chị lại tìm chỗ khác?”
Thiều Phong Vân hỏi:
“Sao vậy chị?”
“...”
Thiều Vân San còn nói gì nhưng Hàng Trình Vũ đã không nghe rõ, trong lòng suy tư. Không nghĩ vì gặp mình mà Thiều Vân San lại có thái độ như vậy…?
Hàng Trình Vũ buồn bực ngồi xuống ghế nghỉ chỗ Thiều Phong Vân vừa ngồi, gần đây cậu hay thấy Thiều Phong Vân được chị gái nắm tay… dù họ là chị em, nhưng không phải chị em cùng mẹ cùng cha… càng nghĩ càng cảm thấy tức tối khó chịu không rõ vì sao.
Quản lý nhìn thấy Nam Thái Gia đi ra, đã xởi lởi đi tới:
“Nam thiếu quả nhiên không làm chuyện dư thừa…”
Nghe tiếng nói, Hàng Trình Vũ cũng dỏng tai nghe lén.
Quản lý Neyu Ah nói với Nam Thái Gia:
“Cô Thiều ấy mới tới đây hai ba hôm thôi, cũng có vài người tới làm quen nhưng đều bị cô ấy phớt lờ. Cô ấy khó gần là do tính cách rồi, đến bạn cùng lớp yoga hay giáo viên đều e dè cô ấy.”
Nam Thái Gia có vẻ hứng thú với lời của người quản lý nói.
Quản lý được đà đưa chuyện:
“Không nghĩ tới, hóa ra cô Thiều khó với những người ở đây là bởi vì những người xung quanh cô ấy đều đẳng cấp, chất lượng như Nam thiếu… Mỹ nhân khó chinh phục mới kích thích, Nam thiếu đừng nản lòng, có cần tôi tiết lộ chút thông tin của cô ấy không?”
Ý nói là số điện thoại.
Quản lý thừa hiểu người như Nam Thái Gia có thể tự truy tìm thông tin của mỹ nữ nếu anh ta muốn. Nhưng lại cố ý hỏi vì nhằm mục đích lấy lòng.
Hàng Trình Vũ nghe xong thì thấy bức xúc, ai lại tiết lộ thông tin của khách hàng ra ngoài như thế?
Nhưng khi cậu định tới nói lý thì Nam Thái Gia đã từ chối quản lý:
“Không cần đâu, tôi đã có rồi.”
“Dạ dạ.”
Quản lý gật gật đầu.
Nam Thái Gia tùy hứng khen:
“Cậu quả nhiên là tinh mắt.”
“Cảm ơn Nam thiếu, chúng tôi ở Neyu Ah đều vì miếng cơm manh áo nên không dám lơ là với khách, đặc biệt là khách VIP như Nam thiếu đây. Quan trọng cũng có rất nhiều người nên duyên từ Neyu Ah này, nếu Nam thiếu có lời, tôi chắc chắn sẽ để ý cô Thiều hơn giúp anh.”
Nam Thái Gia gật đầu, nói thêm vài lời rồi rời đi.
Lúc đi ngang qua Hàng Trình Vũ, ánh mắt hai người giao nhau, nháy mắt có một luồng không khí lạnh lướt qua.
Hàng Trình Vũ buồn bực trong lòng, trên đường lái xe mô tô trở về đã nhân tiện nhắn cho Hàng Thương Lan một tin:
[Anh, chị San qua lại với tên Nam Thái Gia kia… Tên đó nổi tiếng đểu cáng, em sợ chị ấy bị hắn lửa. Anh nói chuyện với chị ấy đi…]
Hàng Thương Lan chỉ xem không trả lời, điều đó khiến Hàng Trình Vũ bực càng thêm bực. Cả ngày không vui, đến hôm sau đi học thì nghe tin Thiều Phong Vân đã nghỉ học, lần đầu tiên, Hàng Trình Vũ bực tức vô cớ đạp vào một cái bàn chắn đường khiến cái bàn đó bị xê dịch ra một khoảng xa.
Người trong lớp đều nhìn cậu bằng ánh mắt sợ hãi.
…
“Em Thiều và cậu Nam quen nhau hả?”
Cô lạnh lùng đáp:
“Chẳng quen.”
Xong, tiện thể người khác đang nhìn cô với ánh mắt phán xét khi cô ‘ma mới bắt nạt ma mới hơn’. Cô đã tỏ thái độ hằn học nói:
“Lớp toàn con gái bỗng xuất hiện con trai nên em cảm thấy không được tự nhiên thôi.”
“À…”
Người bên cạnh đáp:
“Thoải mái đi, bình thường phòng yoga mình cũng hay có đàn ông tập gym ghé vào thư giãn mà.”
Chẳng có ai cả, người ta thấy trai đẹp nên bênh thôi.
Thiều Vân San hậm hực không nói thêm lời nào, phía trên giáo viên cũng bắt đầu bật nhạc, hô hào mọi người chuẩn bị đi vào khởi động.
Nam Thái Gia trải thảm xong, nhìn cô vẫn đang bực bội thì đã bông đùa một câu:
“Mặt mày nhăn nhó, mất cả xinh.”
Cô ghét bỏ làm ngơ anh ta.
Cũng may sau đấy Thiều Vân San phải vừa nhìn vừa tập theo giáo viên làm hướng dẫn nên đã bớt đi lực chú ý trên người Nam Thái Gia, cô đỡ cáu hơn hẳn.
Nam Thái Gia bắt đầu tập theo mọi người, vì anh ta là người đàn ông duy nhất của lớp, cũng là người của Nam gia cho nên giáo viên thường chú ý về phía góc này, thi thoảng lại đi tới hỗ trợ anh ta, tiện thì nhắc nhở Thiều Vân San mấy câu.
Mà bản chất cô là người sợ bị giáo viên chỉ mặt điểm tên cho nên càng thêm ghét bỏ Nam Thái Gia. Lại ra sức tập tốt động tác của mình vì không muốn bị nhắc. Trước kia đi làm cũng vậy, cô sợ bị sếp nhắc tên cho nên ra sức làm tốt công việc của mình, kể cả cho dù sếp tuyên dương nhiều nhưng đôi khi cũng khiến cô không vui.
Nam Thái Gia thì vẫn luôn đưa mắt ‘theo dõi’ cô, nhận thấy hôm nay cô mặc bộ đồ gym nữ, hở ra một vài chỗ khá hút mắt. Tuy rằng anh ta nhận định ngực cô không to, mông cũng có chút ‘lép’ nhưng tổng thể hài hòa, so với Nữ Nữ có thể tạm chấp nhận được.
“Thả lỏng đi.”
Nghe tiếng nhắc, cô vờ như điếc mà không thèm phản ứng.
Nam Thái Gia bị khinh thường, cũng không nói thêm lời nào. Cả buổi tập yoga mục đích anh tới chỉ có vậy, cho nên đợi khi kết thúc ca tập, Thiều Vân San vừa tính ôm thảm trốn đi thì anh đã giữ tay cô lại.
Cô quắc mắt nhìn:
“Làm cái gì đây?”
Nam Thái Gia hiện lên vẻ bất đắc dĩ:
“Giữa chúng ta có phải đã xuất hiện hiểu nhầm gì không?”
Cô hỏi ngược lại:
“Ủa, chúng ta quen nhau hả?”
Thấy dáng vẻ câng câng gợi đòn của cô, Nam Thái Gia hơi hơi không biết phải làm gì tiếp theo.
Anh nói:
“Thiều tiểu thư quả nhiên là người khó gần giống như mọi người nói.”
“Cảm ơn, tôi sinh ra đã chảnh chó thế đấy!”
Cô liếc hắn:
“Giờ thì có thể buông tay ra được chưa?”
Mọi người trong lớp đã dần giải tán đi hết, cũng có người chú ý về phía bên này, nhưng hiển nhiên không ai định tiến lên góp vui.
Nam Thái Gia miễn cưỡng thả tay cô ra, cô hừ lạnh xong thì ngoắc mông rời đi. Thay đồ xong xuôi, ra ngoài đã thấy Thiều Phong Vân ngồi chờ cô, thằng bé này đã tắm qua và thay đồ chỉn chu rồi đang chờ cô để về.
Nghĩ tới hôm nay vướng Nam Thái Gia nên cô không tiện theo dõi thằng bé cho nên hỏi:
“Hôm nay tập tành có nghiêm chỉnh không đó?”
Thiều Phong Vân khẽ gật đầu với cô, tầm mắt sau đấy trở nên khác thường. Cô liền theo ánh mắt thằng bé nhìn qua, tưởng thấy Nam Thái Gia nữa là cô sẽ lao lên xé mặt anh ta ra liền.
Cùng lắm thì chết thôi, chứ cô ghét hắn lắm rồi.
Cũng may không phải Nam Thái Gia, nhưng gặp Hàng Trình Vũ ở đây thì cô khá bất ngờ. Thiều Phong Vân không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu đứng bên cạnh cô.
Hàng Trình Vũ sắc mặt không vui cho lắm, đôi mắt phủ tầng sương mờ nhìn cô có vẻ như đang bực dọc gì đó.
Cô không thể tùy tiện phớt lờ trai đẹp nên xã giao hỏi:
“Cậu cũng đi tập ở đây à?”
Hàng Trình Vũ gật đầu, không giải thích là mình mới đăng ký. Cậu nghe tin tức từ trợ lý của anh Thương Lan mà biết hai chị em họ Thiều này mới đăng ký ở đây, nên cũng tò mò đăng ký theo.
“Vừa nãy thấy chị trong phòng tập yoga.”
“Ừ.”
Phía không xa cô thấy Nam Thái Gia cũng đã thay đồ xong đi ra, đang hướng về phía này thì vội vội vàng vàng nói:
“Thôi gặp sau nhé, chị đi trước.”
Dứt lời, cô kéo tay Thiều Phong Vân đang ngơ ngác bỏ đi.
Phía sau Hàng Trình Vũ loáng thoáng nghe cô phàn nàn với Thiều Phong Vân:
“Đúng là xúi quẩy, chẳng lẽ chị lại tìm chỗ khác?”
Thiều Phong Vân hỏi:
“Sao vậy chị?”
“...”
Thiều Vân San còn nói gì nhưng Hàng Trình Vũ đã không nghe rõ, trong lòng suy tư. Không nghĩ vì gặp mình mà Thiều Vân San lại có thái độ như vậy…?
Hàng Trình Vũ buồn bực ngồi xuống ghế nghỉ chỗ Thiều Phong Vân vừa ngồi, gần đây cậu hay thấy Thiều Phong Vân được chị gái nắm tay… dù họ là chị em, nhưng không phải chị em cùng mẹ cùng cha… càng nghĩ càng cảm thấy tức tối khó chịu không rõ vì sao.
Quản lý nhìn thấy Nam Thái Gia đi ra, đã xởi lởi đi tới:
“Nam thiếu quả nhiên không làm chuyện dư thừa…”
Nghe tiếng nói, Hàng Trình Vũ cũng dỏng tai nghe lén.
Quản lý Neyu Ah nói với Nam Thái Gia:
“Cô Thiều ấy mới tới đây hai ba hôm thôi, cũng có vài người tới làm quen nhưng đều bị cô ấy phớt lờ. Cô ấy khó gần là do tính cách rồi, đến bạn cùng lớp yoga hay giáo viên đều e dè cô ấy.”
Nam Thái Gia có vẻ hứng thú với lời của người quản lý nói.
Quản lý được đà đưa chuyện:
“Không nghĩ tới, hóa ra cô Thiều khó với những người ở đây là bởi vì những người xung quanh cô ấy đều đẳng cấp, chất lượng như Nam thiếu… Mỹ nhân khó chinh phục mới kích thích, Nam thiếu đừng nản lòng, có cần tôi tiết lộ chút thông tin của cô ấy không?”
Ý nói là số điện thoại.
Quản lý thừa hiểu người như Nam Thái Gia có thể tự truy tìm thông tin của mỹ nữ nếu anh ta muốn. Nhưng lại cố ý hỏi vì nhằm mục đích lấy lòng.
Hàng Trình Vũ nghe xong thì thấy bức xúc, ai lại tiết lộ thông tin của khách hàng ra ngoài như thế?
Nhưng khi cậu định tới nói lý thì Nam Thái Gia đã từ chối quản lý:
“Không cần đâu, tôi đã có rồi.”
“Dạ dạ.”
Quản lý gật gật đầu.
Nam Thái Gia tùy hứng khen:
“Cậu quả nhiên là tinh mắt.”
“Cảm ơn Nam thiếu, chúng tôi ở Neyu Ah đều vì miếng cơm manh áo nên không dám lơ là với khách, đặc biệt là khách VIP như Nam thiếu đây. Quan trọng cũng có rất nhiều người nên duyên từ Neyu Ah này, nếu Nam thiếu có lời, tôi chắc chắn sẽ để ý cô Thiều hơn giúp anh.”
Nam Thái Gia gật đầu, nói thêm vài lời rồi rời đi.
Lúc đi ngang qua Hàng Trình Vũ, ánh mắt hai người giao nhau, nháy mắt có một luồng không khí lạnh lướt qua.
Hàng Trình Vũ buồn bực trong lòng, trên đường lái xe mô tô trở về đã nhân tiện nhắn cho Hàng Thương Lan một tin:
[Anh, chị San qua lại với tên Nam Thái Gia kia… Tên đó nổi tiếng đểu cáng, em sợ chị ấy bị hắn lửa. Anh nói chuyện với chị ấy đi…]
Hàng Thương Lan chỉ xem không trả lời, điều đó khiến Hàng Trình Vũ bực càng thêm bực. Cả ngày không vui, đến hôm sau đi học thì nghe tin Thiều Phong Vân đã nghỉ học, lần đầu tiên, Hàng Trình Vũ bực tức vô cớ đạp vào một cái bàn chắn đường khiến cái bàn đó bị xê dịch ra một khoảng xa.
Người trong lớp đều nhìn cậu bằng ánh mắt sợ hãi.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.