Chương 18
Khí Ngô Câu
27/10/2022
Tần Quan Chu cứng đờ người trầm mặc, đưa tay vuốt ve lưng Lương Thận Hành, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng của hắn.
Có lẽ hắn đang không được tỉnh táo lắm, nói mớ lung tung.
“Ta nghĩ đến, lần cuối gặp nàng, nàng còn hận ta đến ngay cả chết cũng không dám chết…” Lương Thận Hành dùng sức ôm nàng càng chặt, môi dán vào tóc mai của nàng khẽ chà lên: “Thành Bích, Thành Bích… Phu thê chúng ta xuất thân thường dân, hỗ trợ lẫn nhau nhiều năm như vậy, tại sao, sao có thể đi tới bước đường này…”
“……”
“…… Ta sai rồi, nàng cứ đánh ta mắng ta, có được không?”
Sức lực của Lương Thận Hành đang từng chút thả lỏng dần, trong miệng lẩm bẩm gì đó, một vài câu, Tần Quan Chu nghe không rõ lắm. Dần dần, sau gáy Tần Quan Chu chợt im ắng, nàng vội chống đỡ sức nặng đang dần lả đi của hắn, nghe hơi thở của Lương Thận Hành dài đều và nặng nề.
Hắn cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
Sau khi Lương Thận Hành bị thương, đây là lần đầu tiên hắn thật sự chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi hắn tỉnh dậy cần phải hỏi một chút công việc của đại đao hội, lúc có thể nghỉ ngơi trong đầu lại suy nghĩ lung tung, phần lớn đều liên quan đến Tần Quan Chu.
Hắn luôn có thể nghĩ đến đêm đó hắn quay về quân doanh, lại nhìn thấy Tần Quan Chu quần áo không chỉnh tề, chân trần đi tới, cũng nhìn thấy nàng dùng ánh mắt quyết tuyệt lại châm chọc nhìn hắn, sau đó dâng lên Trục Tinh…
Từ khi bọn họ thành thân tới nay, Lương Thận Hành trước nay chưa từng nổi cáu với Tần Quan Chu dù chỉ một lần, đêm đó lại giống như hóa điên. Tiếng âm vang xẹt qua tai hắn, chạy thẳng đến đỉnh đầu, đùng đùng đốt cháy, tất cả đều là lửa giận sôi trào.
Hắn kéo áo choàng xuống, quấn lấy thân thể nàng, ngón tay như sắt rắn, hung hăng giữ chặt bả vai nhỏ nhắn của nàng. Mắt Lương Thận Hành đỏ ngầu như sắp rỉ máu, gằn giọng nói: “Ta không hiểu.”
Nàng không cho hắn câu trả lời, chỉ muốn lấy Trục Tinh để đổi một tờ hưu thư*.
*hiểu nôm na là đơn ly hôn của người xưa
Lương Thận Hành đẩy nàng ngã xuống giường, lực đạo mạnh đến kinh người, gần như sắp xé toạc cánh tay của Tần Quan Chu.
Lúc ngã xuống giường, cằm Tần Quan Chu bị đập mạnh vào thành, đau đến nước mắt chảy dài, cánh tay sau lưng bị hắn đè càng không cần phải nói, nhưng đau đớn nhất là sau đó, không ngừng lan tràn ra là nỗi sợ hãi —— lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ thô bạo này của Lương Thận Hành.
Tần Quan Chu đau khổ nức nở.
Trong mắt Lương Thận Hành phừng phừng lửa giận, như đốt lên da thịt nàng, đau đến thấu xương. Hắn cắn chặt răng, hầu kết lăn cuộn mấy vòng mới nói: “Ta muốn đao này để làm gì! Ta còn muốn đao này… làm cái gì…”
Hắn không hiểu, cho đến nay, cũng vẫn không thể hiểu được…
Vì sao Tần Quan Chu có thể vô tình đến thế, ngay cả chỗ để giải thích cũng không chừa lại cho hắn?
Tay Tần Quan Chu vuốt ve từng tấc lên xương sống nổi gò trên lưng hắn, mắt ngấn lệ trong suốt. Lương Thận Hành muốn nàng nhìn xem nàng đã biến mình thành bộ dạng gì, nàng ngắm mình trong gương ngày đêm, chỉ nhìn thấy sự tuyệt vọng cùng bi ai trong đó.
Nàng phát hiện ra nếu nàng rời xa nam nhân này, chẳng qua cũng chỉ là bỏ đi một thứ đồ vô giá trị.
Hiện giờ thành thân với Chiêu Nguyệt, có một thì sẽ có hai, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng sau này, Tần Quan Chu liền đau xót đến mức khó thở, lại nhận ra bản thân ngoại trừ khóc ra, ngay cả tư cách phản đối cũng không có.
Nàng có thể phản đối gì đây?
Thê tử của Lương Thận Hành nên là người có thân phận như Chiêu Nguyệt quận chúa, mới có thể xứng đáng với thân phận của Hầu gia Dĩnh Xuyên, chỉ có Chiêu Nguyệt mới có thể giúp hắn một bước lên mây trên đường quan sau này, còn có thể vì hắn sinh ra hài tử có huyết thống hoàng thất, đem lại vinh quang cho môn ni Lương gia.
Nàng được tính là gì?
Nàng chẳng là gì cả.
Tần Quan Chu đỡ Lương Thận Hành nằm xuống, khẽ chạm lên mi mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Thiếp sao có thể thật sự buông bỏ được đây?…… Thiếp cho đến giờ, cũng chỉ mong chàng có thể như ý thuận toại, sớm ngày thực hiện đại nguyện bảo vệ xã tắc, chỉ là… chỉ là…”
Nước mắt dần dần làm mờ đi khuôn mặt say giấc của Lương Thận Hành, cổ họng Tần Quan Chu nghẹn ngào, môi run rẩy không ngừng: “… Thiếp mệt rồi, Thận Hành, thiếp cũng rất mệt…”
*
Lương Thận Hành an tâm ngủ sâu hai ngày trời, thương thế khôi phục không ít. Bởi vì không lâu nữa đại đao hội sẽ diễn ra, mặc dù Lương Thận Hành chỉ lấy hơi, trong ngực vẫn đau âm ỉ, nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần để ứng phó với nó.
Có điều, thuộc hạ của Dĩnh Xuyên Hầu lại thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng cho Lương Thận Hành nữa.
Bởi vì Tần Quan Chu đến, tâm tình Lương Thận Hành rất tốt, bàn về công vụ cũng tốt, ăn cơm uống thuốc cũng tốt, Tần Quan Chu chỉ cần đưa mắt ra hiệu, Lương Thận Hành ngay cả lông mày cũng không dám nhíu, ngoan ngoãn đáp ứng tất cả.
Thừa dịp thời cơ tốt như vậy, thủ hạ Lương Thận Hành có một mưu sĩ, thay Ngụy thị ở Giang Lăng truyền đạt vài câu.
“Tại hạ cùng người của Ngụy gia có chút tư giao, đối phương nhờ thuộc hạ hỏi xem Hầu gia, có thể mời Ngụy tông chủ vào phủ hay không, cùng nhau thảo luận mấy việc quan trọng của đại đao hội? Thứ nhất, Ngụy thị ở Giang Lăng giữ một vị trí quan trọng trong giới võ lâm, để bọn họ trấn an sóng gió những ngày gần đây là ý kiến không tồi, thứ hai, vì chuyện của Ngụy gia nến đã khiến Hầu gia phải chịu một kiếm này, họ cũng nên đến để bù đắp cho Hầu gia chứ ạ.”
Lương Thận Hành đưa mắt nhìn hắn, cười như không cười mà nói: “Ngươi coi bản Hầu là một đứa nhóc dễ lừa gạt sao?”
Mưu sĩ đó cúi đầu: “Tại hạ sao dám?”
Lương Thận Hành nói: “Thôi được rồi, bản Hầu biết, ngươi từ nhỏ đã không cha không mẹ, trà trộn trong thị tỉnh mà trưởng thành, là được ân của Ngụy gia, mới có thể được đi học, lúc này nói gánh cho Ngụy hai câu cũng là chuyện nên làm. Có điều, không cần nhiều lời nữa, ngươi lui xuống đi.”
Mưu sĩ đứng dậy khom người hành lễ với Lương Thận Hành.
“Hầu gia, tại hạ cảm nhớ ân tình của Ngụy gia, nhưng cũng không dám quên ân tri ngộ của Hầu gia, càng không có khả năng vì Ngụy gia mà làm hại đến Hầu gia. Xin Hầu gia cho tại hạ một cơ hội được nói.”
Lương Thận Hành vuốt xoa vết thương trên ngực, cũng hiếm khi tính tình trở nên dễ chịu, nói: “Ngươi nói xem. ”
“Tông chủ tiền nhiệm của Ngụy gia Ngụy Trường Cung, nhiều năm trước từng kêu gọi nhân sĩ võ lâm, trợ giúp quân Đại Chu chúng ta đánh lui Man Khương.”
Câu nói ngược lại đang lấy lòng Lương Thận Hành.
Hắn cùng Man Khương giao chiến, đây cũng không phải hiềm khích bình thường, tất nhiên là từng có huyết hải thâm thù. Qua lời gợi nhắc của mưu sĩ, Lương Thận Hành mới nhớ tới lúc trước ở quân doanh, quả thực có nghe mấy vị lão tướng nhắc tới danh tiếng của Ngụy Trường Cung, rất quen tai.
Mưu sĩ lại nói: “Ngụy Trường Cung hành động hiệp nghĩa, nhân hậu lỗi lạc, có uy danh trong giang hồ. Mà nhi tử của ngài ấy Ngụy Thính Phong, duy trì gia phong tiên tổ, càng là hiệp sĩ hiếm gặp trong võ lâm.”
“Ngụy Thính Phong?”
“Vâng.” Mưu sĩ lại bái lạy: “Ngụy tông chủ một lòng muốn cầu cho sự an bình giữa triều đình và võ lâm, về chuyện này, Hầu gia cùng ngài có thể nói là cùng chung chí hướng. Hầu gia ngại gì mà không mượn thế lực của Ngụy gia, cùng nhau giải quyết mâu thuẫn của đại đao hội…? Nếu Ngụy gia chịu quy phục triều đình, đó tất nhiên là cục diện mà Hoàng thượng mong được nhìn thấy nhất.”
Lương Thận Hành trầm ngâm một lát, lại hỏi: “Đây là ý của Ngụy Thính Phong?”
Mưu sĩ lắc đầu, trịnh trọng nói: “Đây là ý của Ngụy gia.”
Lương Thận Hành cười, gật đầu nói: “Đợi bản Hầu gặp Ngụy Thính Phong rồi sẽ quyết định tiếp. Nếu ngươi đã cùng Ngụy gia dựng xây cầu nối, chuyện này sẽ do ngươi hòa giải, gửi đi thiệp mời, hẹn Ngụy tông chủ vào trưa mai, gặp mặt tại Trích Tinh Lâu.”
Mưu sĩ liền nghe theo.
Buổi tối đại phu như thường lệ đến thay thuốc trị thương cho Lương Thận Hành.
Lương Thận Hành đau đến mức cắn răng chịu đựng, không ngừng dùng ánh mắt cầu cứu sang Tần Quan Chu đang ngồi một bên.
Tần Quan Chu thầm thở dài, đón lấy băng vải, nén chịu mùi thuốc đắng xộc lên mũi giúp hắn băng bó. Có nàng đích thân làm, Lương Thận Hành ngược lại không hề kêu lấy một tiếng, ngay cả lông mày cũng không cau có.
Ngoại trừ một nhát kiếm ngay ngực, Tần Quan Chu còn nhìn thấy nhiều đường kiếm nứt ra trên da thịt hắn, những kẻ giang hồ này thật sự muốn giết hắn……
Lông mày nàng khẽ nhíu lại, không khỏi có chút lo lắng.
Lương Thận Hành nắm lấy tay Tần Quan Chu, trong đồng tử tuấn tú sắc đen có chút ý cười, phân phó: “Các ngươi đều lui xuống cả đi.”
Người trong phòng hành lễ lui ra ngoài.
Tần Quan Chu thử mấy lần cũng không rút tay ra được, nhíu mày nói: “Buông ra.”
“Phu nhân vẫn đau lòng cho ta, phải không?” Lương Thận Hành kéo nàng lại gần, nhấc chân xoay người đè xuống, cúi đầu hôn lên má nàng: “Chúng ta đừng như vậy nữa được không? Lúc trước tất cả đều là lỗi của ta, nàng tha thứ cho ta đi…”
Hắn đưa tay bóp cằm nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, Lương Thận Hành hôn nàng thật sâu, cắn mút cánh môi đỏ hồng, kéo đầu lưỡi nàng ra mà ngậm trong miệng chơi đùa.
Một tay hắn thăm dò vào sau lưng nàng, ôm lấy vòng eo mềm mại, quấn nàng càng chặt hơn: “Thành Bích, đợi xong chuyện ở thành Phù Dung, chúng ta cùng nhau trở về Thủ phủ. Không phải nàng vẫn luôn muốn về thăm nhà sao?”
“……”
“…… Khi trước cuộc sống nghèo khổ, ta chưa sẵn sàng để làm một phụ thân tốt, nàng cũng khó có thể phân tâm để chăm sóc hài nhi, nhưng bây giờ chúng ta cuối cùng cũng có thể sống những ngày tháng yên bình … Thành Bích, nàng sinh cho ta một đứa con đi, sinh một bầy cũng được, đợi khi chúng lớn, ta sẽ đích thân dạy chúng niệm thư luyện võ…”
Hắn áp sát mặt nàng, khẽ cọ đầu vào nhau, thấp giọng nói về tương lai mà Tần Quan Chu từng mơ ước.
Nhưng Tần Quan Chu lại không chút chìm đắm nào, thần sắc vẫn bình thản như thường, lạnh lùng hỏi: “Chiêu Nguyệt thì sao?”
“Ta biết, ta biết…” Hắn lại hôn Tần Quan Chu, bảo đảm nói: “Thành Bích, nàng tin ta, ta đối với Chiêu Nguyệt chỉ có lễ kính, chưa từng có nửa phần tình ái.”
Trái tim Tần Quan Chu không ngừng chìm xuống.
Lương Thận Hành nói: “Nhưng nàng ta là quận chúa Cao Ly, ta không thể dễ dàng phá bỏ giao ước giữa Đại Chu với Cao Ly.”
“Nhưng ta bảo đảm với nàng, ta thề, Lương Thận Hành ta đời này tuyệt đối sẽ không phụ nàng, bằng không sẽ bị trời phạt, chết không yên thân…”
Lương Thận Hành vội hôn nàng, muốn cho nàng hắn chưa từng thay lòng đổi dạ, Tần Quan Chu lại nghiêng đầu sang một bên, tránh né nụ hôn của hắn.
“Chuyện Trục Tinh, cũng có thể cho qua sao?” Nàng hỏi.
Lương Thận Hành nắm chặt nắm đấm, lòng đau giằng xé tâm can, ánh mắt đằng đằng sát khí: “Ta đã cảnh cáo nàng, đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Tần Quan Chu cười nhìn hắn: “Không dễ gì quên được, phải không? Thiếp muốn nói mình đối với nam nhân kia cũng chỉ là kính lễ, không có nửa phần tình ái, chàng sẽ nghĩ thế nào?”
“Nàng câm miệng!” Vẻ mặt hắn càng lúc càng đau khổ hung hăng, giống như thú dữ phát giận, cơ bắp nổi lên, băng vải tuyết trắng vừa mới quấn gọn thoáng chốc liền chảy ra máu tươi chói mắt: “Ta muốn nàng câm miệng lại!”
Hắn bóp mặt Tần Quan Chu.
Tần Quan Chu không né tránh ánh mắt giống như liệt hỏa của hắn: “Chàng không cho qua chuyện này, cũng giống như thiếp không thể buông bỏ chuyện của Chiêu Nguyệt.”
Tần Quan Chu vuốt ve lưng hắn, cũng ôm lấy hắn: “Lương Thận Hành, cho dù là cam tâm tình nguyện cũng được, thân bất do kỷ cũng được, một vài con đường nếu đã đi, liền không có chỗ để quay đầu lại được nữa.”
Lương Thận Hành run rẩy thở ra một hơi.
Tần Quan Chu lẳng lặng nói: “Chúng ta dù sao cũng là phu thê nhiều năm, không có tình, vẫn còn có ân ở đây. Thiếp không nợ chàng cái gì, thiếp cũng không cầu xin điều gì, thiếp chỉ muốn một mình trở về Thủ phủ… Thiếp muốn về nhà…”
“Không được.”
“……”
Lương Thận Hành gằn giọng, giống như ra lệnh, nói: “Không được, ta không cho phép!”
Tần Quan Chu sờ đến bàn tay máu tươi, nhất thời cổ họng thắt lại, không biết nên trả lời như thế nào.
Đúng vào lúc này, bên ngoài phòng có người xin bẩm báo chuyện hệ trọng. Lương Thận Hành ôm nàng một lát, dần đè xuống cơn thịnh nộ gần như sắp mất khống chế, nói với Tần Quan Chu: “Nàng muốn gì, ta đều đáp ứng. Chỉ có chuyện vừa rồi, ta không muốn nghe nàng nhắc lại một từ nào nữa.”
Hắn buông Tần Quan Chu ra, đứng dậy khoác qua một chiếc áo mỏng rồi ra cửa, lạnh lùng quét mắt về phía người dưới bậc thềm.
“Có chuyện gì?”
“Có người gửi cho Hầu gia một phong thư, đối phương nói việc này rất quan trọng, mời Hầu gia đích thân xem qua.”
Binh lính trình lên thư tín, Lương Thận Hành xé phong bì, mở phong thư ra, nhanh chóng đọc qua một lượt, sau đó vo chặt trong tay, gắt gao nắm chặt đến khi các khớp ngón tay kêu lên răng rắc.
Hắn triệu tập hai thuộc hạ, ném thư tín nhăn nhúm cho một trong số họ: “Đi điều tra, trước buổi trưa ngày mai, bản Hầu phải biết những gì trong thư nói là thật hay giả.”
Trên phong tín, hiện ra những nét chữ nguệch ngoạc, thấy được mấy từ trọng yếu–
Giang Lăng. Ngụy Thính Phong. Người Man Khương.
Có lẽ hắn đang không được tỉnh táo lắm, nói mớ lung tung.
“Ta nghĩ đến, lần cuối gặp nàng, nàng còn hận ta đến ngay cả chết cũng không dám chết…” Lương Thận Hành dùng sức ôm nàng càng chặt, môi dán vào tóc mai của nàng khẽ chà lên: “Thành Bích, Thành Bích… Phu thê chúng ta xuất thân thường dân, hỗ trợ lẫn nhau nhiều năm như vậy, tại sao, sao có thể đi tới bước đường này…”
“……”
“…… Ta sai rồi, nàng cứ đánh ta mắng ta, có được không?”
Sức lực của Lương Thận Hành đang từng chút thả lỏng dần, trong miệng lẩm bẩm gì đó, một vài câu, Tần Quan Chu nghe không rõ lắm. Dần dần, sau gáy Tần Quan Chu chợt im ắng, nàng vội chống đỡ sức nặng đang dần lả đi của hắn, nghe hơi thở của Lương Thận Hành dài đều và nặng nề.
Hắn cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
Sau khi Lương Thận Hành bị thương, đây là lần đầu tiên hắn thật sự chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi hắn tỉnh dậy cần phải hỏi một chút công việc của đại đao hội, lúc có thể nghỉ ngơi trong đầu lại suy nghĩ lung tung, phần lớn đều liên quan đến Tần Quan Chu.
Hắn luôn có thể nghĩ đến đêm đó hắn quay về quân doanh, lại nhìn thấy Tần Quan Chu quần áo không chỉnh tề, chân trần đi tới, cũng nhìn thấy nàng dùng ánh mắt quyết tuyệt lại châm chọc nhìn hắn, sau đó dâng lên Trục Tinh…
Từ khi bọn họ thành thân tới nay, Lương Thận Hành trước nay chưa từng nổi cáu với Tần Quan Chu dù chỉ một lần, đêm đó lại giống như hóa điên. Tiếng âm vang xẹt qua tai hắn, chạy thẳng đến đỉnh đầu, đùng đùng đốt cháy, tất cả đều là lửa giận sôi trào.
Hắn kéo áo choàng xuống, quấn lấy thân thể nàng, ngón tay như sắt rắn, hung hăng giữ chặt bả vai nhỏ nhắn của nàng. Mắt Lương Thận Hành đỏ ngầu như sắp rỉ máu, gằn giọng nói: “Ta không hiểu.”
Nàng không cho hắn câu trả lời, chỉ muốn lấy Trục Tinh để đổi một tờ hưu thư*.
*hiểu nôm na là đơn ly hôn của người xưa
Lương Thận Hành đẩy nàng ngã xuống giường, lực đạo mạnh đến kinh người, gần như sắp xé toạc cánh tay của Tần Quan Chu.
Lúc ngã xuống giường, cằm Tần Quan Chu bị đập mạnh vào thành, đau đến nước mắt chảy dài, cánh tay sau lưng bị hắn đè càng không cần phải nói, nhưng đau đớn nhất là sau đó, không ngừng lan tràn ra là nỗi sợ hãi —— lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ thô bạo này của Lương Thận Hành.
Tần Quan Chu đau khổ nức nở.
Trong mắt Lương Thận Hành phừng phừng lửa giận, như đốt lên da thịt nàng, đau đến thấu xương. Hắn cắn chặt răng, hầu kết lăn cuộn mấy vòng mới nói: “Ta muốn đao này để làm gì! Ta còn muốn đao này… làm cái gì…”
Hắn không hiểu, cho đến nay, cũng vẫn không thể hiểu được…
Vì sao Tần Quan Chu có thể vô tình đến thế, ngay cả chỗ để giải thích cũng không chừa lại cho hắn?
Tay Tần Quan Chu vuốt ve từng tấc lên xương sống nổi gò trên lưng hắn, mắt ngấn lệ trong suốt. Lương Thận Hành muốn nàng nhìn xem nàng đã biến mình thành bộ dạng gì, nàng ngắm mình trong gương ngày đêm, chỉ nhìn thấy sự tuyệt vọng cùng bi ai trong đó.
Nàng phát hiện ra nếu nàng rời xa nam nhân này, chẳng qua cũng chỉ là bỏ đi một thứ đồ vô giá trị.
Hiện giờ thành thân với Chiêu Nguyệt, có một thì sẽ có hai, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng sau này, Tần Quan Chu liền đau xót đến mức khó thở, lại nhận ra bản thân ngoại trừ khóc ra, ngay cả tư cách phản đối cũng không có.
Nàng có thể phản đối gì đây?
Thê tử của Lương Thận Hành nên là người có thân phận như Chiêu Nguyệt quận chúa, mới có thể xứng đáng với thân phận của Hầu gia Dĩnh Xuyên, chỉ có Chiêu Nguyệt mới có thể giúp hắn một bước lên mây trên đường quan sau này, còn có thể vì hắn sinh ra hài tử có huyết thống hoàng thất, đem lại vinh quang cho môn ni Lương gia.
Nàng được tính là gì?
Nàng chẳng là gì cả.
Tần Quan Chu đỡ Lương Thận Hành nằm xuống, khẽ chạm lên mi mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Thiếp sao có thể thật sự buông bỏ được đây?…… Thiếp cho đến giờ, cũng chỉ mong chàng có thể như ý thuận toại, sớm ngày thực hiện đại nguyện bảo vệ xã tắc, chỉ là… chỉ là…”
Nước mắt dần dần làm mờ đi khuôn mặt say giấc của Lương Thận Hành, cổ họng Tần Quan Chu nghẹn ngào, môi run rẩy không ngừng: “… Thiếp mệt rồi, Thận Hành, thiếp cũng rất mệt…”
*
Lương Thận Hành an tâm ngủ sâu hai ngày trời, thương thế khôi phục không ít. Bởi vì không lâu nữa đại đao hội sẽ diễn ra, mặc dù Lương Thận Hành chỉ lấy hơi, trong ngực vẫn đau âm ỉ, nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần để ứng phó với nó.
Có điều, thuộc hạ của Dĩnh Xuyên Hầu lại thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng cho Lương Thận Hành nữa.
Bởi vì Tần Quan Chu đến, tâm tình Lương Thận Hành rất tốt, bàn về công vụ cũng tốt, ăn cơm uống thuốc cũng tốt, Tần Quan Chu chỉ cần đưa mắt ra hiệu, Lương Thận Hành ngay cả lông mày cũng không dám nhíu, ngoan ngoãn đáp ứng tất cả.
Thừa dịp thời cơ tốt như vậy, thủ hạ Lương Thận Hành có một mưu sĩ, thay Ngụy thị ở Giang Lăng truyền đạt vài câu.
“Tại hạ cùng người của Ngụy gia có chút tư giao, đối phương nhờ thuộc hạ hỏi xem Hầu gia, có thể mời Ngụy tông chủ vào phủ hay không, cùng nhau thảo luận mấy việc quan trọng của đại đao hội? Thứ nhất, Ngụy thị ở Giang Lăng giữ một vị trí quan trọng trong giới võ lâm, để bọn họ trấn an sóng gió những ngày gần đây là ý kiến không tồi, thứ hai, vì chuyện của Ngụy gia nến đã khiến Hầu gia phải chịu một kiếm này, họ cũng nên đến để bù đắp cho Hầu gia chứ ạ.”
Lương Thận Hành đưa mắt nhìn hắn, cười như không cười mà nói: “Ngươi coi bản Hầu là một đứa nhóc dễ lừa gạt sao?”
Mưu sĩ đó cúi đầu: “Tại hạ sao dám?”
Lương Thận Hành nói: “Thôi được rồi, bản Hầu biết, ngươi từ nhỏ đã không cha không mẹ, trà trộn trong thị tỉnh mà trưởng thành, là được ân của Ngụy gia, mới có thể được đi học, lúc này nói gánh cho Ngụy hai câu cũng là chuyện nên làm. Có điều, không cần nhiều lời nữa, ngươi lui xuống đi.”
Mưu sĩ đứng dậy khom người hành lễ với Lương Thận Hành.
“Hầu gia, tại hạ cảm nhớ ân tình của Ngụy gia, nhưng cũng không dám quên ân tri ngộ của Hầu gia, càng không có khả năng vì Ngụy gia mà làm hại đến Hầu gia. Xin Hầu gia cho tại hạ một cơ hội được nói.”
Lương Thận Hành vuốt xoa vết thương trên ngực, cũng hiếm khi tính tình trở nên dễ chịu, nói: “Ngươi nói xem. ”
“Tông chủ tiền nhiệm của Ngụy gia Ngụy Trường Cung, nhiều năm trước từng kêu gọi nhân sĩ võ lâm, trợ giúp quân Đại Chu chúng ta đánh lui Man Khương.”
Câu nói ngược lại đang lấy lòng Lương Thận Hành.
Hắn cùng Man Khương giao chiến, đây cũng không phải hiềm khích bình thường, tất nhiên là từng có huyết hải thâm thù. Qua lời gợi nhắc của mưu sĩ, Lương Thận Hành mới nhớ tới lúc trước ở quân doanh, quả thực có nghe mấy vị lão tướng nhắc tới danh tiếng của Ngụy Trường Cung, rất quen tai.
Mưu sĩ lại nói: “Ngụy Trường Cung hành động hiệp nghĩa, nhân hậu lỗi lạc, có uy danh trong giang hồ. Mà nhi tử của ngài ấy Ngụy Thính Phong, duy trì gia phong tiên tổ, càng là hiệp sĩ hiếm gặp trong võ lâm.”
“Ngụy Thính Phong?”
“Vâng.” Mưu sĩ lại bái lạy: “Ngụy tông chủ một lòng muốn cầu cho sự an bình giữa triều đình và võ lâm, về chuyện này, Hầu gia cùng ngài có thể nói là cùng chung chí hướng. Hầu gia ngại gì mà không mượn thế lực của Ngụy gia, cùng nhau giải quyết mâu thuẫn của đại đao hội…? Nếu Ngụy gia chịu quy phục triều đình, đó tất nhiên là cục diện mà Hoàng thượng mong được nhìn thấy nhất.”
Lương Thận Hành trầm ngâm một lát, lại hỏi: “Đây là ý của Ngụy Thính Phong?”
Mưu sĩ lắc đầu, trịnh trọng nói: “Đây là ý của Ngụy gia.”
Lương Thận Hành cười, gật đầu nói: “Đợi bản Hầu gặp Ngụy Thính Phong rồi sẽ quyết định tiếp. Nếu ngươi đã cùng Ngụy gia dựng xây cầu nối, chuyện này sẽ do ngươi hòa giải, gửi đi thiệp mời, hẹn Ngụy tông chủ vào trưa mai, gặp mặt tại Trích Tinh Lâu.”
Mưu sĩ liền nghe theo.
Buổi tối đại phu như thường lệ đến thay thuốc trị thương cho Lương Thận Hành.
Lương Thận Hành đau đến mức cắn răng chịu đựng, không ngừng dùng ánh mắt cầu cứu sang Tần Quan Chu đang ngồi một bên.
Tần Quan Chu thầm thở dài, đón lấy băng vải, nén chịu mùi thuốc đắng xộc lên mũi giúp hắn băng bó. Có nàng đích thân làm, Lương Thận Hành ngược lại không hề kêu lấy một tiếng, ngay cả lông mày cũng không cau có.
Ngoại trừ một nhát kiếm ngay ngực, Tần Quan Chu còn nhìn thấy nhiều đường kiếm nứt ra trên da thịt hắn, những kẻ giang hồ này thật sự muốn giết hắn……
Lông mày nàng khẽ nhíu lại, không khỏi có chút lo lắng.
Lương Thận Hành nắm lấy tay Tần Quan Chu, trong đồng tử tuấn tú sắc đen có chút ý cười, phân phó: “Các ngươi đều lui xuống cả đi.”
Người trong phòng hành lễ lui ra ngoài.
Tần Quan Chu thử mấy lần cũng không rút tay ra được, nhíu mày nói: “Buông ra.”
“Phu nhân vẫn đau lòng cho ta, phải không?” Lương Thận Hành kéo nàng lại gần, nhấc chân xoay người đè xuống, cúi đầu hôn lên má nàng: “Chúng ta đừng như vậy nữa được không? Lúc trước tất cả đều là lỗi của ta, nàng tha thứ cho ta đi…”
Hắn đưa tay bóp cằm nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, Lương Thận Hành hôn nàng thật sâu, cắn mút cánh môi đỏ hồng, kéo đầu lưỡi nàng ra mà ngậm trong miệng chơi đùa.
Một tay hắn thăm dò vào sau lưng nàng, ôm lấy vòng eo mềm mại, quấn nàng càng chặt hơn: “Thành Bích, đợi xong chuyện ở thành Phù Dung, chúng ta cùng nhau trở về Thủ phủ. Không phải nàng vẫn luôn muốn về thăm nhà sao?”
“……”
“…… Khi trước cuộc sống nghèo khổ, ta chưa sẵn sàng để làm một phụ thân tốt, nàng cũng khó có thể phân tâm để chăm sóc hài nhi, nhưng bây giờ chúng ta cuối cùng cũng có thể sống những ngày tháng yên bình … Thành Bích, nàng sinh cho ta một đứa con đi, sinh một bầy cũng được, đợi khi chúng lớn, ta sẽ đích thân dạy chúng niệm thư luyện võ…”
Hắn áp sát mặt nàng, khẽ cọ đầu vào nhau, thấp giọng nói về tương lai mà Tần Quan Chu từng mơ ước.
Nhưng Tần Quan Chu lại không chút chìm đắm nào, thần sắc vẫn bình thản như thường, lạnh lùng hỏi: “Chiêu Nguyệt thì sao?”
“Ta biết, ta biết…” Hắn lại hôn Tần Quan Chu, bảo đảm nói: “Thành Bích, nàng tin ta, ta đối với Chiêu Nguyệt chỉ có lễ kính, chưa từng có nửa phần tình ái.”
Trái tim Tần Quan Chu không ngừng chìm xuống.
Lương Thận Hành nói: “Nhưng nàng ta là quận chúa Cao Ly, ta không thể dễ dàng phá bỏ giao ước giữa Đại Chu với Cao Ly.”
“Nhưng ta bảo đảm với nàng, ta thề, Lương Thận Hành ta đời này tuyệt đối sẽ không phụ nàng, bằng không sẽ bị trời phạt, chết không yên thân…”
Lương Thận Hành vội hôn nàng, muốn cho nàng hắn chưa từng thay lòng đổi dạ, Tần Quan Chu lại nghiêng đầu sang một bên, tránh né nụ hôn của hắn.
“Chuyện Trục Tinh, cũng có thể cho qua sao?” Nàng hỏi.
Lương Thận Hành nắm chặt nắm đấm, lòng đau giằng xé tâm can, ánh mắt đằng đằng sát khí: “Ta đã cảnh cáo nàng, đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Tần Quan Chu cười nhìn hắn: “Không dễ gì quên được, phải không? Thiếp muốn nói mình đối với nam nhân kia cũng chỉ là kính lễ, không có nửa phần tình ái, chàng sẽ nghĩ thế nào?”
“Nàng câm miệng!” Vẻ mặt hắn càng lúc càng đau khổ hung hăng, giống như thú dữ phát giận, cơ bắp nổi lên, băng vải tuyết trắng vừa mới quấn gọn thoáng chốc liền chảy ra máu tươi chói mắt: “Ta muốn nàng câm miệng lại!”
Hắn bóp mặt Tần Quan Chu.
Tần Quan Chu không né tránh ánh mắt giống như liệt hỏa của hắn: “Chàng không cho qua chuyện này, cũng giống như thiếp không thể buông bỏ chuyện của Chiêu Nguyệt.”
Tần Quan Chu vuốt ve lưng hắn, cũng ôm lấy hắn: “Lương Thận Hành, cho dù là cam tâm tình nguyện cũng được, thân bất do kỷ cũng được, một vài con đường nếu đã đi, liền không có chỗ để quay đầu lại được nữa.”
Lương Thận Hành run rẩy thở ra một hơi.
Tần Quan Chu lẳng lặng nói: “Chúng ta dù sao cũng là phu thê nhiều năm, không có tình, vẫn còn có ân ở đây. Thiếp không nợ chàng cái gì, thiếp cũng không cầu xin điều gì, thiếp chỉ muốn một mình trở về Thủ phủ… Thiếp muốn về nhà…”
“Không được.”
“……”
Lương Thận Hành gằn giọng, giống như ra lệnh, nói: “Không được, ta không cho phép!”
Tần Quan Chu sờ đến bàn tay máu tươi, nhất thời cổ họng thắt lại, không biết nên trả lời như thế nào.
Đúng vào lúc này, bên ngoài phòng có người xin bẩm báo chuyện hệ trọng. Lương Thận Hành ôm nàng một lát, dần đè xuống cơn thịnh nộ gần như sắp mất khống chế, nói với Tần Quan Chu: “Nàng muốn gì, ta đều đáp ứng. Chỉ có chuyện vừa rồi, ta không muốn nghe nàng nhắc lại một từ nào nữa.”
Hắn buông Tần Quan Chu ra, đứng dậy khoác qua một chiếc áo mỏng rồi ra cửa, lạnh lùng quét mắt về phía người dưới bậc thềm.
“Có chuyện gì?”
“Có người gửi cho Hầu gia một phong thư, đối phương nói việc này rất quan trọng, mời Hầu gia đích thân xem qua.”
Binh lính trình lên thư tín, Lương Thận Hành xé phong bì, mở phong thư ra, nhanh chóng đọc qua một lượt, sau đó vo chặt trong tay, gắt gao nắm chặt đến khi các khớp ngón tay kêu lên răng rắc.
Hắn triệu tập hai thuộc hạ, ném thư tín nhăn nhúm cho một trong số họ: “Đi điều tra, trước buổi trưa ngày mai, bản Hầu phải biết những gì trong thư nói là thật hay giả.”
Trên phong tín, hiện ra những nét chữ nguệch ngoạc, thấy được mấy từ trọng yếu–
Giang Lăng. Ngụy Thính Phong. Người Man Khương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.