Đào Hoa Chước Chước, Phồn Tinh Điểm
Chương 48: Được đến rừng Đào Uyên
Tạm Vị Tưởng Hảo
03/09/2022
Yêu cầu của Thiên Khải không phải việc khó, Huyền Nhất đồng ý ngay. Chỉ
là nghĩ nhị thế tổ* Thiên Khải này thế mà còn tinh tế như vậy liền
truyền âm nhập mật với Chích Dương.
(*): con ông cháu cha, thường chỉ mấy người phá phách, chỉ biết gây họa.
Huyền Nhất:
“Thiên Khải càng ngày càng điềm đạm rồi.”
Chích Dương gật đầu, nói:
“Đúng vậy, khắp Thần giới này trừ nơi công cộng và đất phong của chúng thần, chúng thần đều có thể cùng nhau thưởng thức du ngoạn. Nếu muốn chiếm nơi nào làm của riêng, không phải kiếm chỗ lập một cái đạo tràng ca tụng ân đức, được sinh linh nơi này chấp thuận mới có được nơi đó; mà là thông qua võ đấu, chọn ngày lành tháng tốt, dùng võ luận bàn, người thắng sẽ là chủ nơi đó.”
“Rừng Đào Uyên là nơi Tam Quang Thần Thủy chảy qua, có thể nói là động thiên phúc địa cực tốt. Hơn nữa đây còn là nơi Thiên Khải và Nguyệt Di chào đời, là nơi mà không ít thần tiên yêu mong cầu. Vì e ngại Thiên Khải, người dám xin rừng Đào Uyên có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng những vị thần đó đều đứng số một số hai Thần giới.”
“Nguyệt Di để mắt nơi này đã lâu, ngặt nỗi hiện giờ thần lực chưa khôi phục. Đấu văn không được, tỉ võ cũng không xong. Thiên Khải chọn lúc này giúp Nguyệt Di đòi rừng Đào Uyên xem như là cơ hội tuyệt hảo.”
Rốt cuộc Thiên Khải cũng trưởng thành chút rồi, Huyền Nhất và Chích Dương lộ ra nụ cười vui mừng của các vị cha già.
Huyền Nhất cũng vui vẻ thay Nguyệt Di:. Đam Mỹ Hiện Đại
“Có hậu hoa viên rừng Đào Uyên này, Nguyệt Di đến rừng Đào Uyên sẽ không bao giờ phải chịu khinh nhục nữa. Tuy rằng muội ấy không nói gì nhưng từ trước đến nay Thần giới tôn sùng võ học, nếu không có thực lực thì chỉ có thể mơ.”
Chích Dương:
“Đám thần đó đã quen hạ thấp người khác, e ngại thần uy nên sẽ không làm gì, nhưng miệng đời hiểm ác. Cái này tốt, Thiên Khải như vậy cũng không uổng công Nguyệt Di bị nó hại nhiều lần như vậy.”
“Chưa biết chừng...sau này lại đến xin ban hôn, ha ha ha……”
Nhị thần cứ thế vừa cười, vừa thay Thiên Khải và Nguyệt Di nhọc lòng chuyện còn chưa đến.
Thiên Khải thấy Huyền Nhất gật đầu xong thì chỉ lo mắt đi mày lại với Chích Dương, nghĩ thầm:
Có cho hay không mà còn phải thương lượng sao? Nếu không phải vì để cho Nguyệt Di không bị khi dễ nữa, bớt đi phiền toái sau này, hắn đã sớm dắt Nguyệt Di đi tuyên bố chủ quyền rồi, bèn cắt ngang hai người bọn họ.
“Cũng không phải! Chỉ là cảm thấy nhữ trưởng thành rồi.”
Huyền Nhất hồi thần, ngay sau đó nhìn về phía Nguyệt Di nói:
“Từ nay trở đi, rừng Đào Uyên thuộc về Nguyệt Di.”
Nguyệt Di kích động hiện rõ ra ngoài, vội vàng nói cảm ơn Huyền Nhất, ngay cả giọng cũng ngọt ngào như được tẩm mật ong.
“Nguyệt Di cảm tạ Chủ Thần.”
Phải biết rằng mình đã khao khát rừng Đào Uyên từ rất lâu rồi. Đáng tiếc bản thân không có năng lực, chỉ có thể ỷ vào Thiên Khải che chở, mặt dày độc chiếm sương sớm nơi này. Tốt quá rồi, về sau mình ở rừng Đào Uyên muốn làm gì thì làm, không bao giờ phải lén lút sợ bị phát hiện nữa.
Đều nhờ Thiên Khải, đây chính là động thiên phúc địa chư thần đều muốn đó! Nghĩ đến đây, Nguyệt Di nhìn về phía Thiên Khải.
Khoảnh khắc Nguyệt Di ngẩng đầu, hai tròng mắt mị hoặc của Thiên Khải đang nhìn nàng, hơi cong khóe môi. Trong phút chốc, đất trời mất đi sắc màu, Nguyệt Di thẹn thùng ửng hồng cả mặt. Vốn dĩ Nguyệt Di muốn biểu đạt cảm tạ, không biết sao mặt lại đỏ lên, vẻ cuống quít của nàng hiện lên qua ánh mắt, cúi đầu……
Nàng lại không biết, biểu cảm hành động này của nàng dẫn tới Huyền Nhất và Chích Dương đồng loạt nhìn qua. Mà vừa thấy mọi chuyện thuận lợi như vậy, hai người bọn họ đều nổi lên dự cảm xấu trong lòng.
Bọn họ nhìn thấy trong đôi mắt tím của Thiên Khải lóe lên một tia sáng, rõ ràng là đang âm mưu cái gì đó xấu xa, mơ hồ cảm thấy Thiên Khải ngoan ngoãn giờ phút này đều là vì chuyện sau đó.
Khoảnh khắc Thiên Khải chạm phải ánh mắt Nguyệt Di quả thật rất vui vẻ, ngay sau đó hắn liền đảo mắt nói cho Nguyệt Di hắn còn có chuyện tốt lớn hơn nữa. Đáng tiếc Nguyệt Di mê trai ngoại trừ sắc đẹp ra thì chẳng nhìn thấy gì cả.
- HOÀN -
(*): con ông cháu cha, thường chỉ mấy người phá phách, chỉ biết gây họa.
Huyền Nhất:
“Thiên Khải càng ngày càng điềm đạm rồi.”
Chích Dương gật đầu, nói:
“Đúng vậy, khắp Thần giới này trừ nơi công cộng và đất phong của chúng thần, chúng thần đều có thể cùng nhau thưởng thức du ngoạn. Nếu muốn chiếm nơi nào làm của riêng, không phải kiếm chỗ lập một cái đạo tràng ca tụng ân đức, được sinh linh nơi này chấp thuận mới có được nơi đó; mà là thông qua võ đấu, chọn ngày lành tháng tốt, dùng võ luận bàn, người thắng sẽ là chủ nơi đó.”
“Rừng Đào Uyên là nơi Tam Quang Thần Thủy chảy qua, có thể nói là động thiên phúc địa cực tốt. Hơn nữa đây còn là nơi Thiên Khải và Nguyệt Di chào đời, là nơi mà không ít thần tiên yêu mong cầu. Vì e ngại Thiên Khải, người dám xin rừng Đào Uyên có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng những vị thần đó đều đứng số một số hai Thần giới.”
“Nguyệt Di để mắt nơi này đã lâu, ngặt nỗi hiện giờ thần lực chưa khôi phục. Đấu văn không được, tỉ võ cũng không xong. Thiên Khải chọn lúc này giúp Nguyệt Di đòi rừng Đào Uyên xem như là cơ hội tuyệt hảo.”
Rốt cuộc Thiên Khải cũng trưởng thành chút rồi, Huyền Nhất và Chích Dương lộ ra nụ cười vui mừng của các vị cha già.
Huyền Nhất cũng vui vẻ thay Nguyệt Di:. Đam Mỹ Hiện Đại
“Có hậu hoa viên rừng Đào Uyên này, Nguyệt Di đến rừng Đào Uyên sẽ không bao giờ phải chịu khinh nhục nữa. Tuy rằng muội ấy không nói gì nhưng từ trước đến nay Thần giới tôn sùng võ học, nếu không có thực lực thì chỉ có thể mơ.”
Chích Dương:
“Đám thần đó đã quen hạ thấp người khác, e ngại thần uy nên sẽ không làm gì, nhưng miệng đời hiểm ác. Cái này tốt, Thiên Khải như vậy cũng không uổng công Nguyệt Di bị nó hại nhiều lần như vậy.”
“Chưa biết chừng...sau này lại đến xin ban hôn, ha ha ha……”
Nhị thần cứ thế vừa cười, vừa thay Thiên Khải và Nguyệt Di nhọc lòng chuyện còn chưa đến.
Thiên Khải thấy Huyền Nhất gật đầu xong thì chỉ lo mắt đi mày lại với Chích Dương, nghĩ thầm:
Có cho hay không mà còn phải thương lượng sao? Nếu không phải vì để cho Nguyệt Di không bị khi dễ nữa, bớt đi phiền toái sau này, hắn đã sớm dắt Nguyệt Di đi tuyên bố chủ quyền rồi, bèn cắt ngang hai người bọn họ.
“Cũng không phải! Chỉ là cảm thấy nhữ trưởng thành rồi.”
Huyền Nhất hồi thần, ngay sau đó nhìn về phía Nguyệt Di nói:
“Từ nay trở đi, rừng Đào Uyên thuộc về Nguyệt Di.”
Nguyệt Di kích động hiện rõ ra ngoài, vội vàng nói cảm ơn Huyền Nhất, ngay cả giọng cũng ngọt ngào như được tẩm mật ong.
“Nguyệt Di cảm tạ Chủ Thần.”
Phải biết rằng mình đã khao khát rừng Đào Uyên từ rất lâu rồi. Đáng tiếc bản thân không có năng lực, chỉ có thể ỷ vào Thiên Khải che chở, mặt dày độc chiếm sương sớm nơi này. Tốt quá rồi, về sau mình ở rừng Đào Uyên muốn làm gì thì làm, không bao giờ phải lén lút sợ bị phát hiện nữa.
Đều nhờ Thiên Khải, đây chính là động thiên phúc địa chư thần đều muốn đó! Nghĩ đến đây, Nguyệt Di nhìn về phía Thiên Khải.
Khoảnh khắc Nguyệt Di ngẩng đầu, hai tròng mắt mị hoặc của Thiên Khải đang nhìn nàng, hơi cong khóe môi. Trong phút chốc, đất trời mất đi sắc màu, Nguyệt Di thẹn thùng ửng hồng cả mặt. Vốn dĩ Nguyệt Di muốn biểu đạt cảm tạ, không biết sao mặt lại đỏ lên, vẻ cuống quít của nàng hiện lên qua ánh mắt, cúi đầu……
Nàng lại không biết, biểu cảm hành động này của nàng dẫn tới Huyền Nhất và Chích Dương đồng loạt nhìn qua. Mà vừa thấy mọi chuyện thuận lợi như vậy, hai người bọn họ đều nổi lên dự cảm xấu trong lòng.
Bọn họ nhìn thấy trong đôi mắt tím của Thiên Khải lóe lên một tia sáng, rõ ràng là đang âm mưu cái gì đó xấu xa, mơ hồ cảm thấy Thiên Khải ngoan ngoãn giờ phút này đều là vì chuyện sau đó.
Khoảnh khắc Thiên Khải chạm phải ánh mắt Nguyệt Di quả thật rất vui vẻ, ngay sau đó hắn liền đảo mắt nói cho Nguyệt Di hắn còn có chuyện tốt lớn hơn nữa. Đáng tiếc Nguyệt Di mê trai ngoại trừ sắc đẹp ra thì chẳng nhìn thấy gì cả.
- HOÀN -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.