Đào Hoa Chước Chước, Phồn Tinh Điểm
Chương 45: Rút xương hóa roi
Tạm Vị Tưởng Hảo
30/08/2022
Mắt thấy Thao Thiết sắp bị nhược thủy cắn nuốt, Tai thần ném Nguyệt Di
về hướng Thao Thiết, Thiên Khải chỉ phải rút lại nhược thủy.
Tai thần thấy nắm được nhược điểm của Thiên Khải liền đắc ý vênh váo, vẻ mặt đê tiện, nhìn là phát ghét. Thiên Khải cách không* vả gã một bạt tai.
(*): cách một khoảng không thực hiện một việc gì đó mà không cần phải tiếp xúc trực tiếp.
Tai thần bị đánh, hung tợn lườm Thiên Khải, như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Khải. Đáng tiếc gã không có Thao Thiết để bám, không phải đối thủ của Thiên Khải, bèn bay qua bóp chặt cổ Nguyệt Di.
"Nguyệt Di." Thiên Khải nôn nóng hô lên. "Vậy mà ngươi có thể mở kết giới của bản tôn."
"Thực sự phí một phen công phu. Có điều, sức của Thao Thiết có gì không thể?" Tai thần khoe hàm răng Thao Thiết.
"Ngươi!"
Nguyệt Di bị ném tới trước mặt Thao Thiết, đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, choáng váng một trận. Chợt nghe có ai kêu nàng một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bị Ôn thần túm tỉnh, cảm giác khó chịu còn chưa qua đã nhìn thấy gương mặt xấu xí của Tai thần, một bộ móng vuốt gắt gao bóp lấy cổ mình. Đôi mắt xinh đẹp cả kinh trừng cực to, sau đó một luồng khí nóng dâng lên, phun vào Ôn thần.
Thiên Khải thấy cảnh tượng đó nhỏ giọng cười. Suy cho cùng Nguyệt Di đang ở trong tay bọn họ, tạm thời vẫn không nên quá tùy tiện.
Tai thần cũng tức giận nổi trận lôi đình, niệm Tịnh Y quyết, càng gia tăng thêm lực tay.
"Tai thần". Giọng Thiên Khải tràn ngập cảnh cáo.
Tai thần vẫy vẫy ống tay áo, đem hàm răng Thao Thiết ném vào không trung, lưới trời màu xám dần dần hiện ra trước mắt. Lệnh vũ màu tím bị lưới trời chặn đứng.
"Ta sợ quá đi, chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng mình vẫn là Yêu thần Thiên Khải cao cao tại thượng hay sao?" Tai thần không ngừng khiêu khích: "Một vuốt của Thao Thiết cộng thêm độc của huynh trưởng ta, ha ha ha...... Thần tôn còn tưởng rằng mình có năng lực chạy thoát?"
"Kẻ bất kính Chân thần, chết." Trong tuyệt cảnh, Thiên Khải vẫn ngạo cốt đầy mình như cũ.
"Mà nay hai huynh đệ ta liên thủ, có thêm Thao Thiết, hôm nay nhất định khiến ngươi có mọc cánh cũng khó thoát."
Đột nhiên, sắc mặt Tai thần trở nên âm u đáng sợ, tay bóp cổ Nguyệt Di lại tăng thêm vài phần sức. Móng tay cực dài đâm rách da Nguyệt Di, một dòng máu tươi chảy xuống. Thiên Khải nhất thời bị vây khốn, chưa từng chịu nhục nhã như thế, mở miệng mắng một câu:
"Khốn khiếp. Bản tôn nói lại lần nữa, buông Nguyệt Di ra."
"Thần tôn, cảm giác bị vướng tay vướng chân dễ chịu không?" Sau khi Tai thần nghe xong, không giận mà cười, chỉ đem oán khí đối với Thiên Khải phát tiết thêm lên người Nguyệt Di.
Nguyệt Di đau đến nhe răng trợn mắt, tay đấm chân đá Tai thần.
"Đồ vô sỉ, buông bản thần ra, bản thần phải đại chiến ba trăm hiệp với ngươi."
Mà lúc này, Ôn thần mang hình hài Thao Thiết hình như đã hồi phục lại, túm Nguyệt Di lên, xem như quả bóng ném tới ném lui trong tay. Nguyệt Di bị ném đến mức lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ ra, không ngừng kêu la.
Thiên Khải nổi lửa giận xung thiên, bé con xinh đẹp hắn bảo vệ từ nhỏ đến lớn, ngay cả mình cũng không nỡ đánh một chút thế mà hôm nay bị tên hèn hạ này tra tấn.
Nháy mắt hắn tới trước mặt Tai thần, lúc bọn chúng còn chưa kịp phản ứng đã xuất chưởng, một chưởng đánh bay Tai thần, một chưởng bị Ôn thần né được, ném Nguyệt Di ra, rồi lại đánh tiếp với Thiên Khải. Đất trời lại lần nữa biến sắc, Cửu Châu lay động.
Tai thần giật mình thế mà Thiên Khải sẽ vì Nguyệt Di thiêu đốt một nửa căn nguyên vì đại giới, đột phá xiềng xích gông cùm, chữa trị miệng vết thương. Có điều, gã rất vui. Điều này chứng tỏ bọn họ đã nắm được nhược điểm của Thiên Khải. Gã mang theo nụ cười âm trầm quỷ dị lê thân thể rách nát, từng chút một bò đến trước mặt Nguyệt Di.
Bỗng có một tiếng gọi hai vị đang hăng say đánh nhau:
"Thần tôn phải cẩn thận đó."
Chỉ thấy Nguyệt Di không ngừng đánh đấm tay Tai thần.
Đúng là thằng ngu, ngay cả Tai thần trọng thương cũng trốn không xong. Thiên Khải không biết, Nguyệt Di không né là bởi vì lo lắng.
Thiêu đốt căn nguyên đánh một trận đến cùng suy cho cùng cũng không phải kế lâu dài, với năng lực hiện tại của mình cũng là ngoài tầm với. Thiên Khải vừa thất thần liền bị đối phương bắt lấy cơ hội. Ôn thần hóa ra móng vuốt Thao Thiết, lập tức nhắm ngay miệng vết thương của Thiên Khải, bắt lấy hắn.
Lúc này, Thiên Khải cảm thấy mình sắp mất hết sức lực, mắt thấy Tai thần không chơi đùa mình nữa, tay gã siết càng ngày càng chặt, Nguyệt Di sắp không còn hô hấp nữa rồi. Nếu mình vẫn không khôi phục, Nguyệt Di sẽ chết. Giữa đất trời trống trải, giọng nói lãnh khốc tràn ngập cơn giận của Chân thần vang lên:. Truyện Trinh Thám
"Tìm chết."
Nỗi tức giận của Thiên Khải tăng vọt, quanh thân cháy lên tử hỏa lay động. Hai tròng mắt đỏ tươi lộ ra vẻ mị hoặc, một tay rút xương sườn của bản thân hóa thành roi, quất một phát vào Tai thần. Cứ tiếp tục thế này, Tai thần sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi hậu thế.
Ngay sau đó Thiên Khải chuyển hướng sang Thao Thiết, quất một roi xuống, người Thao Thiết lộ ra xương trắng rõ rành rành, kèm theo làn khói đen đặc, tỏa ra một mùi tanh tưởi.
Một roi lại một roi, yêu thú hoang dã thượng cổ tru lên, như núi hồng sụp đổ, vang tận mây xanh, dăng dẳng bên tai. Đến khi roi đứt gãy, Thiên Khải mới ngừng, đến cạnh Nguyệt Di, chữa lành vết thương cho nàng.
"Huynh?" Lần đầu tiên thấy Thiên Khải bạo ngược như vậy, Nguyệt Di có chút sợ hãi, sợ Thiên Khải tẩu hỏa nhập ma, vẻ mặt lo lắng.
"Không có gì." Thiên Khải chuyển sang vẻ mặt nhẹ nhàng, vỗ đầu của nàng gọi một tiếng: "Hòn đá nhỏ".
Nghe thấy cái tên chưa bao giờ được kêu, trước nay đều bị ghét bỏ, không hiểu sao Nguyệt Di cảm thấy an tâm, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi:
"Xương cốt của huynh--" vừa nói vừa sờ xương sườn của Thiên Khải, giúp hắn cầm máu.
"Chỉ là một cọng xương sườn mà thôi, nam tử đổ máu không đổ lệ." Thiên Khải muộn màng nhận ra, hối hận lời mình vừa nói. Một chút này, đau đến muốn mạng. Hắn ngã vào vai Nguyệt Di chơi xấu.
Tai thần thấy nắm được nhược điểm của Thiên Khải liền đắc ý vênh váo, vẻ mặt đê tiện, nhìn là phát ghét. Thiên Khải cách không* vả gã một bạt tai.
(*): cách một khoảng không thực hiện một việc gì đó mà không cần phải tiếp xúc trực tiếp.
Tai thần bị đánh, hung tợn lườm Thiên Khải, như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Khải. Đáng tiếc gã không có Thao Thiết để bám, không phải đối thủ của Thiên Khải, bèn bay qua bóp chặt cổ Nguyệt Di.
"Nguyệt Di." Thiên Khải nôn nóng hô lên. "Vậy mà ngươi có thể mở kết giới của bản tôn."
"Thực sự phí một phen công phu. Có điều, sức của Thao Thiết có gì không thể?" Tai thần khoe hàm răng Thao Thiết.
"Ngươi!"
Nguyệt Di bị ném tới trước mặt Thao Thiết, đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, choáng váng một trận. Chợt nghe có ai kêu nàng một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bị Ôn thần túm tỉnh, cảm giác khó chịu còn chưa qua đã nhìn thấy gương mặt xấu xí của Tai thần, một bộ móng vuốt gắt gao bóp lấy cổ mình. Đôi mắt xinh đẹp cả kinh trừng cực to, sau đó một luồng khí nóng dâng lên, phun vào Ôn thần.
Thiên Khải thấy cảnh tượng đó nhỏ giọng cười. Suy cho cùng Nguyệt Di đang ở trong tay bọn họ, tạm thời vẫn không nên quá tùy tiện.
Tai thần cũng tức giận nổi trận lôi đình, niệm Tịnh Y quyết, càng gia tăng thêm lực tay.
"Tai thần". Giọng Thiên Khải tràn ngập cảnh cáo.
Tai thần vẫy vẫy ống tay áo, đem hàm răng Thao Thiết ném vào không trung, lưới trời màu xám dần dần hiện ra trước mắt. Lệnh vũ màu tím bị lưới trời chặn đứng.
"Ta sợ quá đi, chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng mình vẫn là Yêu thần Thiên Khải cao cao tại thượng hay sao?" Tai thần không ngừng khiêu khích: "Một vuốt của Thao Thiết cộng thêm độc của huynh trưởng ta, ha ha ha...... Thần tôn còn tưởng rằng mình có năng lực chạy thoát?"
"Kẻ bất kính Chân thần, chết." Trong tuyệt cảnh, Thiên Khải vẫn ngạo cốt đầy mình như cũ.
"Mà nay hai huynh đệ ta liên thủ, có thêm Thao Thiết, hôm nay nhất định khiến ngươi có mọc cánh cũng khó thoát."
Đột nhiên, sắc mặt Tai thần trở nên âm u đáng sợ, tay bóp cổ Nguyệt Di lại tăng thêm vài phần sức. Móng tay cực dài đâm rách da Nguyệt Di, một dòng máu tươi chảy xuống. Thiên Khải nhất thời bị vây khốn, chưa từng chịu nhục nhã như thế, mở miệng mắng một câu:
"Khốn khiếp. Bản tôn nói lại lần nữa, buông Nguyệt Di ra."
"Thần tôn, cảm giác bị vướng tay vướng chân dễ chịu không?" Sau khi Tai thần nghe xong, không giận mà cười, chỉ đem oán khí đối với Thiên Khải phát tiết thêm lên người Nguyệt Di.
Nguyệt Di đau đến nhe răng trợn mắt, tay đấm chân đá Tai thần.
"Đồ vô sỉ, buông bản thần ra, bản thần phải đại chiến ba trăm hiệp với ngươi."
Mà lúc này, Ôn thần mang hình hài Thao Thiết hình như đã hồi phục lại, túm Nguyệt Di lên, xem như quả bóng ném tới ném lui trong tay. Nguyệt Di bị ném đến mức lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ ra, không ngừng kêu la.
Thiên Khải nổi lửa giận xung thiên, bé con xinh đẹp hắn bảo vệ từ nhỏ đến lớn, ngay cả mình cũng không nỡ đánh một chút thế mà hôm nay bị tên hèn hạ này tra tấn.
Nháy mắt hắn tới trước mặt Tai thần, lúc bọn chúng còn chưa kịp phản ứng đã xuất chưởng, một chưởng đánh bay Tai thần, một chưởng bị Ôn thần né được, ném Nguyệt Di ra, rồi lại đánh tiếp với Thiên Khải. Đất trời lại lần nữa biến sắc, Cửu Châu lay động.
Tai thần giật mình thế mà Thiên Khải sẽ vì Nguyệt Di thiêu đốt một nửa căn nguyên vì đại giới, đột phá xiềng xích gông cùm, chữa trị miệng vết thương. Có điều, gã rất vui. Điều này chứng tỏ bọn họ đã nắm được nhược điểm của Thiên Khải. Gã mang theo nụ cười âm trầm quỷ dị lê thân thể rách nát, từng chút một bò đến trước mặt Nguyệt Di.
Bỗng có một tiếng gọi hai vị đang hăng say đánh nhau:
"Thần tôn phải cẩn thận đó."
Chỉ thấy Nguyệt Di không ngừng đánh đấm tay Tai thần.
Đúng là thằng ngu, ngay cả Tai thần trọng thương cũng trốn không xong. Thiên Khải không biết, Nguyệt Di không né là bởi vì lo lắng.
Thiêu đốt căn nguyên đánh một trận đến cùng suy cho cùng cũng không phải kế lâu dài, với năng lực hiện tại của mình cũng là ngoài tầm với. Thiên Khải vừa thất thần liền bị đối phương bắt lấy cơ hội. Ôn thần hóa ra móng vuốt Thao Thiết, lập tức nhắm ngay miệng vết thương của Thiên Khải, bắt lấy hắn.
Lúc này, Thiên Khải cảm thấy mình sắp mất hết sức lực, mắt thấy Tai thần không chơi đùa mình nữa, tay gã siết càng ngày càng chặt, Nguyệt Di sắp không còn hô hấp nữa rồi. Nếu mình vẫn không khôi phục, Nguyệt Di sẽ chết. Giữa đất trời trống trải, giọng nói lãnh khốc tràn ngập cơn giận của Chân thần vang lên:. Truyện Trinh Thám
"Tìm chết."
Nỗi tức giận của Thiên Khải tăng vọt, quanh thân cháy lên tử hỏa lay động. Hai tròng mắt đỏ tươi lộ ra vẻ mị hoặc, một tay rút xương sườn của bản thân hóa thành roi, quất một phát vào Tai thần. Cứ tiếp tục thế này, Tai thần sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi hậu thế.
Ngay sau đó Thiên Khải chuyển hướng sang Thao Thiết, quất một roi xuống, người Thao Thiết lộ ra xương trắng rõ rành rành, kèm theo làn khói đen đặc, tỏa ra một mùi tanh tưởi.
Một roi lại một roi, yêu thú hoang dã thượng cổ tru lên, như núi hồng sụp đổ, vang tận mây xanh, dăng dẳng bên tai. Đến khi roi đứt gãy, Thiên Khải mới ngừng, đến cạnh Nguyệt Di, chữa lành vết thương cho nàng.
"Huynh?" Lần đầu tiên thấy Thiên Khải bạo ngược như vậy, Nguyệt Di có chút sợ hãi, sợ Thiên Khải tẩu hỏa nhập ma, vẻ mặt lo lắng.
"Không có gì." Thiên Khải chuyển sang vẻ mặt nhẹ nhàng, vỗ đầu của nàng gọi một tiếng: "Hòn đá nhỏ".
Nghe thấy cái tên chưa bao giờ được kêu, trước nay đều bị ghét bỏ, không hiểu sao Nguyệt Di cảm thấy an tâm, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi:
"Xương cốt của huynh--" vừa nói vừa sờ xương sườn của Thiên Khải, giúp hắn cầm máu.
"Chỉ là một cọng xương sườn mà thôi, nam tử đổ máu không đổ lệ." Thiên Khải muộn màng nhận ra, hối hận lời mình vừa nói. Một chút này, đau đến muốn mạng. Hắn ngã vào vai Nguyệt Di chơi xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.