Chương 24: Mở lòng.
Hồng Trà Thượng Hạng
04/07/2022
Nói xong Cố Thanh Ca nhanh nhẹn cúi người cõng Thích Trang, nắm lấy tay
Diêu Diêu lần mò đi sâu vào núi, những hòn sỏi nhọn dưới chân, những
tảng đá lớn che chắn hết lối đi, hai người nắm tay dìu nhau lầm lũi
trong đêm, đá nhọn cứa vào tay cô đau đớn nhưng không dám kêu lên, vì cô biết giờ này hắn cũng đang cố hết sức.
“Nếu mệt quá, để ta cõng”.
Qua ánh trăng mờ những mệt máu bởi những giọt mồ hôi mà tan ra, rơi dọc hai bên thái dương nhìn hết sức dọa người, Diêu Diêu nắm chặt tay Cố Thanh Ca hỏi.
“Những tên kia đến để gϊếŧ ngươi?”
“Đúng vậy”.
Sự hùng vĩ của núi đồi đang bao bọc lấy ba thân ảnh nhỏ bé, gió rít gào thét bên tai, leo đến nửa con dốc thì thấy một hang nhỏ với những phiến đá lớn bao quanh, các loại cỏ mọc lên che hết lối vào, Cố Thanh Ca cúi người đi vào trong, nhìn một lúc rồi đặt Thích Trang nằm xuống xong ngoảnh lại nói.
“Đêm nay chúng ta sẽ ở đây”.
Lời vừa dứt liền tiến ra cửa hang nhìn ngoài trời một lúc, hắn đi loanh quanh kiếm một ít cỏ cây khô che chắn lối hang, còn một ít thì đem vào trong, Hạ Diêu Diêu thấy hắn tất bật như vậy, cũng nhanh chóng lật người kiểm tra thương tích của tiểu hòa thượng Thích Trang thì thấy trên bả vai bị một chém lớn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đối với đứa nhỏ thì đây là một vết thương lớn.
Cúi người xé miếng vải trên trang phục, lau sạch miệng vết thương băng bó cẩn thận, lúc này Cố Thanh Ca nhóm một lên một đống lửa nhỏ, ánh sáng ngọn lửa tỏa lên khuôn mặt đẹp mị hoặc, cô cầm lấy miếng vải đưa cho hắn bảo.
“Lau mặt đi”.
Cố Thanh Ca lau lên khuôn mặt thấm đầy máu, cầm miếng vải trong tay nắm chặt, ánh mắt găm chặt vào ánh lửa suy nghĩ thất thần, Hạ Diêu Diêu thấy vậy liền đứng dậy đi tới bên hắn ngồi xuống, giọng nhẹ nhàng vang lên.
“Cảm ơn ngươi...đã cứu ta”.
Không gian tĩnh lặng, ánh lửa chập chờn tí tách, không một ai nói với nhau câu nào, tất cả đều chìm vào suy nghĩ, Cố Thanh Ca cũng không có tâm tư mà trò chuyện, hắn đang nghĩ về sự việc xảy ra hôm nay, là ai đứng sau giật giây, sự im lặng kéo dài đến tận nửa đêm.
Ánh mắt len lén nhìn qua sườn mặt, không hiểu sao lúc này Diêu Diêu lại cảm thấy Cố Thanh Ca không giống như cô suy nghĩ là nam nhân yếu ớt, ẻo lả lúc trước nữa, mà qua sự nguy hiểm lần này, từ tận sâu trong lòng sinh ra hảo cảm đối với hắn, bất ngờ giọng cô nhẹ nhàng vang lên, có lẽ khi thoát khỏi nguy hiểm con người mới có thể thoải mái giãi bày tâm sự với đối phương.
“...Cố Thanh Ca...ta không phải là mẫu hậu của ngươi”.
“Ừm...” lời vừa dứt thì giọng trầm ấm cũng tiếp lời.
Có vẻ như hắn rất muốn nghe lời thú nhận, Cố Thanh Ca nhìn ngọn lửa xong quay người sang nhìn Diêu Diêu, ánh mắt mang một vẻ mị hoặc như trông đợi những lời tiếp theo, Diêu Diêu nuốt nước miếng một lúc rồi tiếp lời.
“Khi mở mắt thì đã thấy mình ở trong thân xác này...ta thật sự không biết tại sao nữa...lúc đó...rất sợ hãi”.
Nắm chặt bàn tay, từ trong hồi ức Diêu Diêu kể về bản thân, kể về cuộc sống lúc trước, từng giọt nước mắt chảy dọc theo khóe mắt lăn xuống hai má, nước mắt nóng hổi rơi trên da thịt, cô vùi mặt trong cánh tay khóc lóc, những nỗi ấm ức, sự chịu đựng trong mấy tháng qua được cô nghẹn ngào kể lể, tiếng khóc đứt quãng vang lên.
“Huhu...ta mới có mười sáu tuổi, mới lên cao trung chưa được một tuần, sao lại có thể...”.
Tiếng nức nở phát ra trong đêm khuya, từ trong lời kể Cố Thanh Ca cũng hiểu được một phần, là linh hồn này hình như mới mười sáu tuổi, sống ở một nơi xa lạ, bỗng một ngày bị cuốn vào thân thể mẫu hậu hắn, mắc kẹt lại không thoát ra được.
Bên ngoài tiếng gió thổi rít lên từng hồi đập vào những mỏm đá, rạng sáng hơi lạnh đầu đông tăng dần lên, cái lạnh thấm vào da lan tỏa toàn thân, nhìn thấy nữ nhân bên cạnh khóc lóc thương tâm, Cố Thanh Ca động lòng, nắm chặt tay kéo nhẹ vào lòng sưởi ấm một lúc sau hai người thϊếp đi.
Bầu trời thăm thẳm không một ánh sao, rạng sáng ánh trăng từ từ lặn xuống nhường chổ cho mặt trời, nhưng hôm nay mặt trời không lên mà thay vào đó là những bông tuyết lác đác rơi xuống, tiếng gió thổi vù vù làm lung lay đống cỏ khô được che chắn phía bên ngoài.
Vì cảm giác quá đau đớn nên Thích Trang tỉnh dậy từ lúc tinh mơ, cậu ngước đôi mắt nhìn xung quanh thấy đôi nam nữ nhân đang ngủ say, nữ nhân tựa đầu vào vai nam nhân ngủ thϊếp, trên mí mắt còn vương lại vài giọt nước, cậu lê người ngồi dậy nhớ đến những chuyện kinh hoàng tối qua, hai tay ôm lấy thân mình cuộn tròn, đôi môi khô khốc, cơ thể mệt mỏi vì đau đớn, chân duỗi ra đạp phải một cành khô tạo nên tiếng động nhỏ.
“Nếu mệt quá, để ta cõng”.
Qua ánh trăng mờ những mệt máu bởi những giọt mồ hôi mà tan ra, rơi dọc hai bên thái dương nhìn hết sức dọa người, Diêu Diêu nắm chặt tay Cố Thanh Ca hỏi.
“Những tên kia đến để gϊếŧ ngươi?”
“Đúng vậy”.
Sự hùng vĩ của núi đồi đang bao bọc lấy ba thân ảnh nhỏ bé, gió rít gào thét bên tai, leo đến nửa con dốc thì thấy một hang nhỏ với những phiến đá lớn bao quanh, các loại cỏ mọc lên che hết lối vào, Cố Thanh Ca cúi người đi vào trong, nhìn một lúc rồi đặt Thích Trang nằm xuống xong ngoảnh lại nói.
“Đêm nay chúng ta sẽ ở đây”.
Lời vừa dứt liền tiến ra cửa hang nhìn ngoài trời một lúc, hắn đi loanh quanh kiếm một ít cỏ cây khô che chắn lối hang, còn một ít thì đem vào trong, Hạ Diêu Diêu thấy hắn tất bật như vậy, cũng nhanh chóng lật người kiểm tra thương tích của tiểu hòa thượng Thích Trang thì thấy trên bả vai bị một chém lớn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đối với đứa nhỏ thì đây là một vết thương lớn.
Cúi người xé miếng vải trên trang phục, lau sạch miệng vết thương băng bó cẩn thận, lúc này Cố Thanh Ca nhóm một lên một đống lửa nhỏ, ánh sáng ngọn lửa tỏa lên khuôn mặt đẹp mị hoặc, cô cầm lấy miếng vải đưa cho hắn bảo.
“Lau mặt đi”.
Cố Thanh Ca lau lên khuôn mặt thấm đầy máu, cầm miếng vải trong tay nắm chặt, ánh mắt găm chặt vào ánh lửa suy nghĩ thất thần, Hạ Diêu Diêu thấy vậy liền đứng dậy đi tới bên hắn ngồi xuống, giọng nhẹ nhàng vang lên.
“Cảm ơn ngươi...đã cứu ta”.
Không gian tĩnh lặng, ánh lửa chập chờn tí tách, không một ai nói với nhau câu nào, tất cả đều chìm vào suy nghĩ, Cố Thanh Ca cũng không có tâm tư mà trò chuyện, hắn đang nghĩ về sự việc xảy ra hôm nay, là ai đứng sau giật giây, sự im lặng kéo dài đến tận nửa đêm.
Ánh mắt len lén nhìn qua sườn mặt, không hiểu sao lúc này Diêu Diêu lại cảm thấy Cố Thanh Ca không giống như cô suy nghĩ là nam nhân yếu ớt, ẻo lả lúc trước nữa, mà qua sự nguy hiểm lần này, từ tận sâu trong lòng sinh ra hảo cảm đối với hắn, bất ngờ giọng cô nhẹ nhàng vang lên, có lẽ khi thoát khỏi nguy hiểm con người mới có thể thoải mái giãi bày tâm sự với đối phương.
“...Cố Thanh Ca...ta không phải là mẫu hậu của ngươi”.
“Ừm...” lời vừa dứt thì giọng trầm ấm cũng tiếp lời.
Có vẻ như hắn rất muốn nghe lời thú nhận, Cố Thanh Ca nhìn ngọn lửa xong quay người sang nhìn Diêu Diêu, ánh mắt mang một vẻ mị hoặc như trông đợi những lời tiếp theo, Diêu Diêu nuốt nước miếng một lúc rồi tiếp lời.
“Khi mở mắt thì đã thấy mình ở trong thân xác này...ta thật sự không biết tại sao nữa...lúc đó...rất sợ hãi”.
Nắm chặt bàn tay, từ trong hồi ức Diêu Diêu kể về bản thân, kể về cuộc sống lúc trước, từng giọt nước mắt chảy dọc theo khóe mắt lăn xuống hai má, nước mắt nóng hổi rơi trên da thịt, cô vùi mặt trong cánh tay khóc lóc, những nỗi ấm ức, sự chịu đựng trong mấy tháng qua được cô nghẹn ngào kể lể, tiếng khóc đứt quãng vang lên.
“Huhu...ta mới có mười sáu tuổi, mới lên cao trung chưa được một tuần, sao lại có thể...”.
Tiếng nức nở phát ra trong đêm khuya, từ trong lời kể Cố Thanh Ca cũng hiểu được một phần, là linh hồn này hình như mới mười sáu tuổi, sống ở một nơi xa lạ, bỗng một ngày bị cuốn vào thân thể mẫu hậu hắn, mắc kẹt lại không thoát ra được.
Bên ngoài tiếng gió thổi rít lên từng hồi đập vào những mỏm đá, rạng sáng hơi lạnh đầu đông tăng dần lên, cái lạnh thấm vào da lan tỏa toàn thân, nhìn thấy nữ nhân bên cạnh khóc lóc thương tâm, Cố Thanh Ca động lòng, nắm chặt tay kéo nhẹ vào lòng sưởi ấm một lúc sau hai người thϊếp đi.
Bầu trời thăm thẳm không một ánh sao, rạng sáng ánh trăng từ từ lặn xuống nhường chổ cho mặt trời, nhưng hôm nay mặt trời không lên mà thay vào đó là những bông tuyết lác đác rơi xuống, tiếng gió thổi vù vù làm lung lay đống cỏ khô được che chắn phía bên ngoài.
Vì cảm giác quá đau đớn nên Thích Trang tỉnh dậy từ lúc tinh mơ, cậu ngước đôi mắt nhìn xung quanh thấy đôi nam nữ nhân đang ngủ say, nữ nhân tựa đầu vào vai nam nhân ngủ thϊếp, trên mí mắt còn vương lại vài giọt nước, cậu lê người ngồi dậy nhớ đến những chuyện kinh hoàng tối qua, hai tay ôm lấy thân mình cuộn tròn, đôi môi khô khốc, cơ thể mệt mỏi vì đau đớn, chân duỗi ra đạp phải một cành khô tạo nên tiếng động nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.