Chương 37: Rời đi.
Hồng Trà Thượng Hạng
04/07/2022
Màn đêm thăm thẳm như một tấm lụa đen bao bọc lấy không gian, gió thổi
lùa vào, cái lạnh giá buốt, cô quay người lại ôm chặt Cố Thanh Ca nhằm
sưởi ấm cho hắn, bên kia Thích Trang đã ngủ say, bất giác Diêu Diêu
ngẩng đầu, lén thơm vào má hắn một cái, sau đó mỉm cười nằm thϊếp đi.
Từ khi thắng trận đã hơn một ngày, Nguyễn Khải bây giờ chỉ còn một tay, tuy tính mạng không còn nguy hiểm, nhưng nỗi đau này sao hắn chịu được, nỗi thù hận ngày một tăng lên, tâm trạng bây giờ là muốn băm vằm Cố Thanh Ca làm trăm mảnh mới hả dạ, vì thế ngay ngày hôm sau lập tức sai thuộc hạ tìm kiếm, nhưng tìm mãi không thấy, trong hoàng cung rộng lớn hắn tức giận ném vỡ ấm trà xuống đất.
“Phế vật...lập tức phong tỏa thành tìm kiếm, tìm không ra đem đầu người về đây”.
Thuộc hạ xong nghe liền vội vàng vâng vâng dạ dạ lui ra, khi bóng lưng rời đi thì một bóng dáng yểu điệu thướt tha từ trong màn manh đi ra, Nguyệt Nhi nhẹ nhàng đi đến bên Nguyễn Khải nắm một cánh tay hắn an ủi.
“Người đừng quá lo, hắn thân mang trọng thương sẽ không chạy thoát đâu xa”.
Nghe những lời nỉ non, Nguyễn Khải tậm trạng dịu đi, vị trí hiện giờ ao ước đã có ngay trong tầm tay, tuy nhiên cái giá phải trả là bị mất một cánh tay phải, khiến hắn không bao giờ có thể dùng kiếm, có thể tra trận được nữa, ép tâm trạng chán nản xuống hắn xua tay.
“Được rồi, nàng lui ra đi”.
Nguyệt Nhi biết tiến biết lùi, liền chầm chậm đi ra, một lúc sau thì một lão nam nhân từ ngoài tiến vào, là thái phó mới phong.
“Bẩm hoàng thượng, ngân khố đã cạn nếu không bổ sung, e rằng không trụ được bao lâu”.
Trong trận chiến này, Nguyễn Khải đã dùng một ít ngân khố, hơn nữa trong lúc chiến trận những tên quan khôn lanh đã từ từ tìm cách bòn rút vàng, dẫn đến ngân khố trống rỗng.
“Vậy...bây giờ phải làm sao?”.
Lão thái phó vuốt chùm râu dài, ánh mắt sắc bén đưa là ý kiến.
“Tăng thuế là cách tốt nhất bây giờ”.
Nguyễn Khải có thể là một vị tướng giỏi, nhưng một vị vua giỏi thì chưa chắc hắn đã làm được, bao năm chinh chiến sa trường, ăn uống cấp phát đều do triều đình cung ứng, hắn nào biết cách để một triều đại thịnh vượng, phồn vinh.
“Được...theo ý ngươi mà làm”.
Đã qua giữa mùa đông, những bông tuyết như những hạt mưa tí tách rơi xuống, buổi sáng bầu trời ảm đạm, Diêu Diêu dặn Thích Trang ở nhà trông chừng, một mình đi vào thôn xem có mua được đồ ăn gì không, thôn bản hôm nay cũng như thường lệ, lác đác những vệt khói trắng bay lên không trung, những ngôi nhà cách nhau khá xa, vì mùa đông nên không thể trồng hoa màu, thức ăn chủ yếu là những đồ khô.
Đang ngẩn ngơ đi trên đường thì thấy một tốp lính đi khám xét từng nhà, cô vội vàng nấp vào góc nhỏ theo dõi.
“Có thấy người trong ảnh không?”.
Một tên lính giơ lên một bức ảnh, người trong hình là Cố Thanh Ca.
“Không...không thấy”.
“Vào khám xét...”
Lời vừa dứt thì quân lình ập vào, Diêu Diêu đứng bên ngoài bồn chồn lo lắng suy nghĩ, ở những thôn gần kinh thành là những nơi tra xét đầu tiên, phải nghĩ cách rời càng xa nơi đây mới được, nghĩ là làm liền vội vàng rời đi, chạy lòng vòng một lúc thì đến một phiên chợ nhỏ, nói là chợ cho vui chứ dân trong thôn tụ tập lại trao đổi buôn bán, vòng vèo một lúc thấy một cỗ xe ngựa.
“Thúc, cỗ xe ngựa này bán bao nhiêu”.
Nam nhân mái tóc hoa râm nhìn cô một lúc thì lên tiếng.
“Ta không bán cỗ xe này, chỉ chở người đi, ngươi muốn đi đâu”.
Diêu Diêu vội vàng đáp trả lời.
“Ta muốn mua cỗ xe này, 10 lượng vàng ngươi có bán không?”
Từ lúc ra khỏi cung với ý định trốn thoát để ngao du giang hồ, nên cô đã thủ sẵn ít tiền trong người, không những trong ngực, dưới giày, thậm chí phía trong áo ngực cũng đã nhét không ít ngân phiếu, may mắn là từ lúc rời khỏi cung đến nay chưa bị ai cướp bóc gì.
Nam nhân nghe vậy bất ngờ ngạc nhiên tột độ, không ngờ lại có người trả giá cao đến vậy, vội vàng lắp bắp sợ người mua đổi ý.
“Được, được...bán cho ngươi”.
Diêu Diêu rút ra một tấm ngân phiếu, còn làm ra vẻ không đành lòng đáp.
“Hài tử của ta bị thương trong trận chiến, giờ phải đưa về quê nên mới mua đắt như vậy, đây là toàn bộ tài sản của ta nhưng còn người là còn của mà”.
Hai bên giao bán đơn đơn giản, cô còn đi lòng vòng mua một ít đồ ăn, rồi lập tức đánh xe trở về túp lều tranh, khi đến nơi lập tức chạy vào nói với Thích Trang.
“Mau thu dọn đồ đạc, nhanh rời khỏi đây, quân lính đã tràn vào thôn truy tìm rồi”.
Hai người vội vã đỡ Cố Thanh Ca vào trong, thu dọn đồ đạc nhanh chóng đánh xe rời đi, nói là nhanh nhưng làm thì lâu, mãi sắp xết xong thì trời gần trưa, tiếng xe ngựa lộc cộc chạy trên đường nhỏ.
“Tỷ...chúng ta đi đâu bây giờ”.
Trước mắt rời xa nơi đây càng nhanh càng tốt, còn đi đâu thì cô chưa nghĩ ra.
“Không biết...”.
Tiểu hài tử cùng Diêu Diêu ngồi phía ngoài đánh xe, cậu ngẫm nghĩ một lát liền lên tiếng.
“Hay là về quê của đệ...”.
Thích Trang là một tiểu hài tử ăn xin sống lang thang, phụ mẫu mất trong một trận lũ càn quét, tình cờ ăn xin trên phố thì gặp được Thích Đại nhận làm sư phụ, sau đó cùng ông về chùa sinh sống.
“Đó là vùng quê hẻo lánh, không ai biết được chúng ta đâu”.
“Được”.
Từ khi thắng trận đã hơn một ngày, Nguyễn Khải bây giờ chỉ còn một tay, tuy tính mạng không còn nguy hiểm, nhưng nỗi đau này sao hắn chịu được, nỗi thù hận ngày một tăng lên, tâm trạng bây giờ là muốn băm vằm Cố Thanh Ca làm trăm mảnh mới hả dạ, vì thế ngay ngày hôm sau lập tức sai thuộc hạ tìm kiếm, nhưng tìm mãi không thấy, trong hoàng cung rộng lớn hắn tức giận ném vỡ ấm trà xuống đất.
“Phế vật...lập tức phong tỏa thành tìm kiếm, tìm không ra đem đầu người về đây”.
Thuộc hạ xong nghe liền vội vàng vâng vâng dạ dạ lui ra, khi bóng lưng rời đi thì một bóng dáng yểu điệu thướt tha từ trong màn manh đi ra, Nguyệt Nhi nhẹ nhàng đi đến bên Nguyễn Khải nắm một cánh tay hắn an ủi.
“Người đừng quá lo, hắn thân mang trọng thương sẽ không chạy thoát đâu xa”.
Nghe những lời nỉ non, Nguyễn Khải tậm trạng dịu đi, vị trí hiện giờ ao ước đã có ngay trong tầm tay, tuy nhiên cái giá phải trả là bị mất một cánh tay phải, khiến hắn không bao giờ có thể dùng kiếm, có thể tra trận được nữa, ép tâm trạng chán nản xuống hắn xua tay.
“Được rồi, nàng lui ra đi”.
Nguyệt Nhi biết tiến biết lùi, liền chầm chậm đi ra, một lúc sau thì một lão nam nhân từ ngoài tiến vào, là thái phó mới phong.
“Bẩm hoàng thượng, ngân khố đã cạn nếu không bổ sung, e rằng không trụ được bao lâu”.
Trong trận chiến này, Nguyễn Khải đã dùng một ít ngân khố, hơn nữa trong lúc chiến trận những tên quan khôn lanh đã từ từ tìm cách bòn rút vàng, dẫn đến ngân khố trống rỗng.
“Vậy...bây giờ phải làm sao?”.
Lão thái phó vuốt chùm râu dài, ánh mắt sắc bén đưa là ý kiến.
“Tăng thuế là cách tốt nhất bây giờ”.
Nguyễn Khải có thể là một vị tướng giỏi, nhưng một vị vua giỏi thì chưa chắc hắn đã làm được, bao năm chinh chiến sa trường, ăn uống cấp phát đều do triều đình cung ứng, hắn nào biết cách để một triều đại thịnh vượng, phồn vinh.
“Được...theo ý ngươi mà làm”.
Đã qua giữa mùa đông, những bông tuyết như những hạt mưa tí tách rơi xuống, buổi sáng bầu trời ảm đạm, Diêu Diêu dặn Thích Trang ở nhà trông chừng, một mình đi vào thôn xem có mua được đồ ăn gì không, thôn bản hôm nay cũng như thường lệ, lác đác những vệt khói trắng bay lên không trung, những ngôi nhà cách nhau khá xa, vì mùa đông nên không thể trồng hoa màu, thức ăn chủ yếu là những đồ khô.
Đang ngẩn ngơ đi trên đường thì thấy một tốp lính đi khám xét từng nhà, cô vội vàng nấp vào góc nhỏ theo dõi.
“Có thấy người trong ảnh không?”.
Một tên lính giơ lên một bức ảnh, người trong hình là Cố Thanh Ca.
“Không...không thấy”.
“Vào khám xét...”
Lời vừa dứt thì quân lình ập vào, Diêu Diêu đứng bên ngoài bồn chồn lo lắng suy nghĩ, ở những thôn gần kinh thành là những nơi tra xét đầu tiên, phải nghĩ cách rời càng xa nơi đây mới được, nghĩ là làm liền vội vàng rời đi, chạy lòng vòng một lúc thì đến một phiên chợ nhỏ, nói là chợ cho vui chứ dân trong thôn tụ tập lại trao đổi buôn bán, vòng vèo một lúc thấy một cỗ xe ngựa.
“Thúc, cỗ xe ngựa này bán bao nhiêu”.
Nam nhân mái tóc hoa râm nhìn cô một lúc thì lên tiếng.
“Ta không bán cỗ xe này, chỉ chở người đi, ngươi muốn đi đâu”.
Diêu Diêu vội vàng đáp trả lời.
“Ta muốn mua cỗ xe này, 10 lượng vàng ngươi có bán không?”
Từ lúc ra khỏi cung với ý định trốn thoát để ngao du giang hồ, nên cô đã thủ sẵn ít tiền trong người, không những trong ngực, dưới giày, thậm chí phía trong áo ngực cũng đã nhét không ít ngân phiếu, may mắn là từ lúc rời khỏi cung đến nay chưa bị ai cướp bóc gì.
Nam nhân nghe vậy bất ngờ ngạc nhiên tột độ, không ngờ lại có người trả giá cao đến vậy, vội vàng lắp bắp sợ người mua đổi ý.
“Được, được...bán cho ngươi”.
Diêu Diêu rút ra một tấm ngân phiếu, còn làm ra vẻ không đành lòng đáp.
“Hài tử của ta bị thương trong trận chiến, giờ phải đưa về quê nên mới mua đắt như vậy, đây là toàn bộ tài sản của ta nhưng còn người là còn của mà”.
Hai bên giao bán đơn đơn giản, cô còn đi lòng vòng mua một ít đồ ăn, rồi lập tức đánh xe trở về túp lều tranh, khi đến nơi lập tức chạy vào nói với Thích Trang.
“Mau thu dọn đồ đạc, nhanh rời khỏi đây, quân lính đã tràn vào thôn truy tìm rồi”.
Hai người vội vã đỡ Cố Thanh Ca vào trong, thu dọn đồ đạc nhanh chóng đánh xe rời đi, nói là nhanh nhưng làm thì lâu, mãi sắp xết xong thì trời gần trưa, tiếng xe ngựa lộc cộc chạy trên đường nhỏ.
“Tỷ...chúng ta đi đâu bây giờ”.
Trước mắt rời xa nơi đây càng nhanh càng tốt, còn đi đâu thì cô chưa nghĩ ra.
“Không biết...”.
Tiểu hài tử cùng Diêu Diêu ngồi phía ngoài đánh xe, cậu ngẫm nghĩ một lát liền lên tiếng.
“Hay là về quê của đệ...”.
Thích Trang là một tiểu hài tử ăn xin sống lang thang, phụ mẫu mất trong một trận lũ càn quét, tình cờ ăn xin trên phố thì gặp được Thích Đại nhận làm sư phụ, sau đó cùng ông về chùa sinh sống.
“Đó là vùng quê hẻo lánh, không ai biết được chúng ta đâu”.
“Được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.