Chương 43: Thổ lộ.
Hồng Trà Thượng Hạng
04/07/2022
Tiếng nói xa xả vang lên trong không gian im lắng, Cố Thanh Ca lặng
người không nói gì liền quay vào phòng, Diêu Diêu nắm tay Tiểu Mai dỗ
dành.
“Lần sau hắn sẽ không thô lỗ với con nữa đâu, thôi…bây giờ cũng muộ rồi, con về nhà đi, lần sau sang chơi”.
Thấy tiểu cô nương rời đi cô cũng không suy nghĩ nhiều liền bắt tay vào nấu nướng, không hiểu sao nhưng từ những biến cố xảy qua vừa qua Diêu Diêu có lẽ đã chấp nhận thân phận này, giờ không thể biến trẻ lại như xưa nên phải cố ép bản thân vào vai trò này.
Bóng tối lan dần khắp thôn xóm, phía xa xa chân trời thấp thoáng những làn khói phát ra từ hộ dân, trong căn bếp nhỏ thân ảnh thiếu phụ xinh đẹp đang dọn dẹp đồ đạc sau khi ăn xong, phía ngoài kia Thích Trang đã đi ra ngoài chơi cùng đám hài tử trong xóm, đang lúi húi chuẩn bị nấu nước tắm thì bên ngoài một thân ảnh đi vào, bóng dáng nam nhân tuấn mỹ đứng khoanh tay trước cửa nhìn thân ảnh thoăn thoắt làm việc.
“Có việc gì nhìn muội vậy?”.
Diêu Diêu cười vui vẻ hỏi, bây giờ cô giống như một nữ nhân thôn quê chứ không còn bóng dáng thái hậu cao ngạo khi xưa, Cố Thanh Ca đứng ngoài nhìn vào, trong mắt mãn đầy hình ảnh tiểu cô nương đang bận bịu trong bếp.
“Có vẻ muội rất thích cuộc sống này”.
Đứng bên ngoài cửa Cố Thanh Ca trầm giọng hỏi, sau đó bước chân vào, mái tóc đen dài bị cơn gió đêm thổi nhẹ qua làm làn tóc bay bay, khuôn mặt yêu nghiệt hiện ra dưới ánh nến mờ ảo, hắn nhẹ nhàng đi đến bên cô, nắm lấy cánh tay gầy yếu từ từ nhẹ nhàng kéo vào lòng, từ trên đỉnh đầu giọng vang lên.
“Muội định làm mẫu thân của ta thật luôn hay sao?”.
Bị ôm đột ngột, khuôn mặt Diêu Diêu áp vào khuôn ngực gầy, hơi nóng từ cơ thể bốc lên, bất giác đỏ mặt, hai má đỏ hồng lên, cơ thể bị ôm bởi vòng tay mạnh mẽ, đã từ lâu rồi cô mới có cảm xúc khó tả và dồn dập thế này, cổ họng như lạc đi, mãi một lúc sau mới giọng khàn khan cất lên.
“Ừm…muội không thể thay đổi được”.
Lời nói vừa dứt, Cố Thanh Ca cúi xuống nhìn vào ánh mắt Diêu Diêu, trong ánh mắt hắn chứa đựng rất nhiều tình cảm, có sự biết ơn, sự chân thành và tình yêu nam nữ đều được hiện lên đôi mắt ấy.
“Ngoài thân xác này, ta có thể cảm nhận được nội tâm của muội, Diêu Diêu…đừng trốn tránh được không…muội có chút nào thích ta?”.
Từ khi tỉnh dậy đến giờ hai người luôn giữ một khoảng cánh nhất định, trong lòng ai nấy đều có những suy nghĩ riêng, đối với Diêu Diêu khi quyết định quay lại thì trong lòng Cố Thanh Ca đã chiếm một phần quan trọng, nhưng với thân phận hiện giờ lại không thể bày tỏ tình cảm của mình được, giống như nhìn thấy một loài quả, nhìn thì đẹp và ngon nhưng lại không ăn được, nên tình cảm được chôn chặt trong lòng không giám biểu lộ ra.
“Sao…tự nhiên lại hỏi vậy? ta vẫn luôn quý huynh mà”.
Giọng nói và điệu bộ lắp bắp khiến Cố Thanh Ca như càng vững tin, ôm cô chặt hơn, âm thanh thủ thỉ lại vang lên.
“Muội đối với ta như nữ nhân đối với nam nhân không? có khi nào…muốn cùng ta…làm chuyện phu thê…ừm…ta hỏi…chính là cái đó”.
So với tính cách ngổ ngáo hồi xưa, thì bây giờ cô đã thu liễm lại rất nhiều tuy có háo sắc…nhưng không biểu hiện quá mức phóng đại, Diêu Diêu có thỉnh thoảng nằm mơ nghĩ đến làm chuyện phu thê với hắn, nhưng trong lúc mơ cô lại hóa thân thành cô gái mười chín, đôi mươi chứ không phải nữ nhân ngoài ba mươi như bây giờ.
“Huynh nói gì lạ vậy, muội…muội…nào có, hơn nữa linh hồn hiện giờ bị giam trong thân xác này…sao…sao lại nghĩ chuyện đó được”.
“Haha…” nghe lời phản biện xong, Cố Thanh Ca cười một tiếng lớn, giọng cười khanh khách phát ra trong đêm tối, hắn nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt Diêu Diêu, sau đó thì thầm vào tai.
“Vậy…làm sao bây giờ…ta càng ngày nhìn thân xác này không phải mẫu thân ta nữa rồi”.
Sự chuyển biến tính cách khiến cái nhìn từ người khác cũng xa lạ hơn rất nhiều, ngày xưa Cố Thanh Ca nhìn mẫu thân thì là mẫu thân, nhưng giờ nhìn Diêu Diêu trong thân xác này ngày càng hợp thể với tính cách, không thể tìm được bóng dáng mẫu thân ngày xưa nữa, càng nhìn càng giống tiểu cô nương trẻ trung, tinh nghịch.
Lời vừa dứt chưa để Diêu Diêu hoàn tỉnh, thì ngay lập tức một nụ hôn nhẹ được in xuống môi, đơn giản chỉ in môi lên lên, nhưng lại làm cô cảm thấy cực kì chấn động, đây là lần thứ hai hai người có quan hệ thân thiết, lần trước là trong lúc tự sướng, hoàn toàn là kích động còn lần này hai người đều tỉnh táo, bị nụ hôn bất ngờ cô lắp bắp lên tiếng.
“Nhưng…”.
“Diêu Diêu, ta nhìn nàng không phải mẫu thân ta nữa rồi”.
Lời thì thầm vang lên bên tai khiến cô như u mê, hoàn toàn nghĩ đến xúc cảm của nụ hôn, Cố Thanh Ca dán môi lên, một lúc sau chiếc lưỡi len lỏi vào trong khoang miệng, lúc đầu Diêu Diêu co lại không cho lưỡi hắn chạm lưỡi mình, nhưng chiếc lưỡi như đuôi cá linh dương càn quét khoang miệng khắp mọi ngõ ngạch, vì co lại nên khá mỏi, cô liền từ từ duỗi ra thì chạm với đầu lưỡi, cảm xúc hai đầu lưỡi chạm với nhau ngọt ngào và hòa quyện.
“Lần sau hắn sẽ không thô lỗ với con nữa đâu, thôi…bây giờ cũng muộ rồi, con về nhà đi, lần sau sang chơi”.
Thấy tiểu cô nương rời đi cô cũng không suy nghĩ nhiều liền bắt tay vào nấu nướng, không hiểu sao nhưng từ những biến cố xảy qua vừa qua Diêu Diêu có lẽ đã chấp nhận thân phận này, giờ không thể biến trẻ lại như xưa nên phải cố ép bản thân vào vai trò này.
Bóng tối lan dần khắp thôn xóm, phía xa xa chân trời thấp thoáng những làn khói phát ra từ hộ dân, trong căn bếp nhỏ thân ảnh thiếu phụ xinh đẹp đang dọn dẹp đồ đạc sau khi ăn xong, phía ngoài kia Thích Trang đã đi ra ngoài chơi cùng đám hài tử trong xóm, đang lúi húi chuẩn bị nấu nước tắm thì bên ngoài một thân ảnh đi vào, bóng dáng nam nhân tuấn mỹ đứng khoanh tay trước cửa nhìn thân ảnh thoăn thoắt làm việc.
“Có việc gì nhìn muội vậy?”.
Diêu Diêu cười vui vẻ hỏi, bây giờ cô giống như một nữ nhân thôn quê chứ không còn bóng dáng thái hậu cao ngạo khi xưa, Cố Thanh Ca đứng ngoài nhìn vào, trong mắt mãn đầy hình ảnh tiểu cô nương đang bận bịu trong bếp.
“Có vẻ muội rất thích cuộc sống này”.
Đứng bên ngoài cửa Cố Thanh Ca trầm giọng hỏi, sau đó bước chân vào, mái tóc đen dài bị cơn gió đêm thổi nhẹ qua làm làn tóc bay bay, khuôn mặt yêu nghiệt hiện ra dưới ánh nến mờ ảo, hắn nhẹ nhàng đi đến bên cô, nắm lấy cánh tay gầy yếu từ từ nhẹ nhàng kéo vào lòng, từ trên đỉnh đầu giọng vang lên.
“Muội định làm mẫu thân của ta thật luôn hay sao?”.
Bị ôm đột ngột, khuôn mặt Diêu Diêu áp vào khuôn ngực gầy, hơi nóng từ cơ thể bốc lên, bất giác đỏ mặt, hai má đỏ hồng lên, cơ thể bị ôm bởi vòng tay mạnh mẽ, đã từ lâu rồi cô mới có cảm xúc khó tả và dồn dập thế này, cổ họng như lạc đi, mãi một lúc sau mới giọng khàn khan cất lên.
“Ừm…muội không thể thay đổi được”.
Lời nói vừa dứt, Cố Thanh Ca cúi xuống nhìn vào ánh mắt Diêu Diêu, trong ánh mắt hắn chứa đựng rất nhiều tình cảm, có sự biết ơn, sự chân thành và tình yêu nam nữ đều được hiện lên đôi mắt ấy.
“Ngoài thân xác này, ta có thể cảm nhận được nội tâm của muội, Diêu Diêu…đừng trốn tránh được không…muội có chút nào thích ta?”.
Từ khi tỉnh dậy đến giờ hai người luôn giữ một khoảng cánh nhất định, trong lòng ai nấy đều có những suy nghĩ riêng, đối với Diêu Diêu khi quyết định quay lại thì trong lòng Cố Thanh Ca đã chiếm một phần quan trọng, nhưng với thân phận hiện giờ lại không thể bày tỏ tình cảm của mình được, giống như nhìn thấy một loài quả, nhìn thì đẹp và ngon nhưng lại không ăn được, nên tình cảm được chôn chặt trong lòng không giám biểu lộ ra.
“Sao…tự nhiên lại hỏi vậy? ta vẫn luôn quý huynh mà”.
Giọng nói và điệu bộ lắp bắp khiến Cố Thanh Ca như càng vững tin, ôm cô chặt hơn, âm thanh thủ thỉ lại vang lên.
“Muội đối với ta như nữ nhân đối với nam nhân không? có khi nào…muốn cùng ta…làm chuyện phu thê…ừm…ta hỏi…chính là cái đó”.
So với tính cách ngổ ngáo hồi xưa, thì bây giờ cô đã thu liễm lại rất nhiều tuy có háo sắc…nhưng không biểu hiện quá mức phóng đại, Diêu Diêu có thỉnh thoảng nằm mơ nghĩ đến làm chuyện phu thê với hắn, nhưng trong lúc mơ cô lại hóa thân thành cô gái mười chín, đôi mươi chứ không phải nữ nhân ngoài ba mươi như bây giờ.
“Huynh nói gì lạ vậy, muội…muội…nào có, hơn nữa linh hồn hiện giờ bị giam trong thân xác này…sao…sao lại nghĩ chuyện đó được”.
“Haha…” nghe lời phản biện xong, Cố Thanh Ca cười một tiếng lớn, giọng cười khanh khách phát ra trong đêm tối, hắn nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt Diêu Diêu, sau đó thì thầm vào tai.
“Vậy…làm sao bây giờ…ta càng ngày nhìn thân xác này không phải mẫu thân ta nữa rồi”.
Sự chuyển biến tính cách khiến cái nhìn từ người khác cũng xa lạ hơn rất nhiều, ngày xưa Cố Thanh Ca nhìn mẫu thân thì là mẫu thân, nhưng giờ nhìn Diêu Diêu trong thân xác này ngày càng hợp thể với tính cách, không thể tìm được bóng dáng mẫu thân ngày xưa nữa, càng nhìn càng giống tiểu cô nương trẻ trung, tinh nghịch.
Lời vừa dứt chưa để Diêu Diêu hoàn tỉnh, thì ngay lập tức một nụ hôn nhẹ được in xuống môi, đơn giản chỉ in môi lên lên, nhưng lại làm cô cảm thấy cực kì chấn động, đây là lần thứ hai hai người có quan hệ thân thiết, lần trước là trong lúc tự sướng, hoàn toàn là kích động còn lần này hai người đều tỉnh táo, bị nụ hôn bất ngờ cô lắp bắp lên tiếng.
“Nhưng…”.
“Diêu Diêu, ta nhìn nàng không phải mẫu thân ta nữa rồi”.
Lời thì thầm vang lên bên tai khiến cô như u mê, hoàn toàn nghĩ đến xúc cảm của nụ hôn, Cố Thanh Ca dán môi lên, một lúc sau chiếc lưỡi len lỏi vào trong khoang miệng, lúc đầu Diêu Diêu co lại không cho lưỡi hắn chạm lưỡi mình, nhưng chiếc lưỡi như đuôi cá linh dương càn quét khoang miệng khắp mọi ngõ ngạch, vì co lại nên khá mỏi, cô liền từ từ duỗi ra thì chạm với đầu lưỡi, cảm xúc hai đầu lưỡi chạm với nhau ngọt ngào và hòa quyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.