Chương 49: Truy bắt.
Hồng Trà Thượng Hạng
04/07/2022
Thích Trang lúc này nhìn Diêu Diêu cầm kiếm đe dọa trong lòng lo lắng
kinh hoàng, hôm nay cậu về thì thấy được cảnh này bèn không suy nghĩ gì
vội vàng xông vào cứu người, liền vội vàng hô lên.
“Tỷ tỷ…cẩn thận”.
Bây giờ Diêu Diêu tóc tai rũ rượi toán loán, trang phục xộc xệch, ánh mắt gằn lên sự hận thù chưa từng có, cố nuốt nước mắt tự nhủ phải thật bình tĩnh, phải nắm chặt chiếc gươm này, lớn giọng nói vang.
“Thích Trang, đệ đưa Cố Thanh Ca rời khỏi đây ngay, hãy cứu lấy hắn…”.
Cố Thanh Ca đã không còn sức, ngay cả nói một câu cũng làm hắn đau đớn, không những chân mà ngực cũng đau rát, vệt máu loang lổ trên sàn, sức lực dần dần yếu đi, không thể nào mở miệng nói cũng như gắng được sức, chỉ nghe giọng nói lanh lảnh vang bên tai.
“Ta đã cứu đệ một mạng, giờ ta muốn đệ hãy cứu hắn…mau đi đi…đừng lo cho ta”.
Tình thế ngàn cây treo sợi tóc, Thích Trang trong lòng nấn ná do dự, phải đến khi Diêu Diệu giục lần thứ ba thì cậu vội vàng xông tới ôm lấy Cố Thanh Ca giữa vòng vây quân lính, gắng gượng ôm hắn kéo ra ngoài cổng, quân lính vì sợ xảy ra an nguy với chủ tướng mình nên không thể làm gì, chỉ trơ mắt nhìn Thích Trang ôm lấy Cố Thanh Ca đặt lên ngựa, khi con ngựa lao vút đi thì Diêu Diêu vẫn nằm chặt chiếc gươm không buông, lúc này tiếng nói Nguyễn Khải vang vọng
“Đuổi theo....”.
Tức thì hàng chục tên lính nhảy lên ngựa đuổi theo sau, màn đêm dần dần ôm trọn lấy những con người đó, Diêu Diêu căng mắt nhìn vào màn đêm, tay vì run rẩy nên thả lỏng, ngay lúc đó Nguyễn Khải nhanh chóng nắm lấy tay cô bẻ quặt về phía trước một tiếng kêu“Rắc…” vang lên.
“A...đau...huhu”.
Đau đớn tột cùng hiện lên khuôn mặt, mồ hôi rơi lấm tấm, cô ngục ngã xuống sàn, tóc tai toán loạn, hướng ánh nhìn về hắn căm hận kêu gào.
“Gϊếŧ ta đi…”.
Nguyễn Khải nắm mũi gươm chỉ thẳng vào mặt Hạ Diêu Diêu đáp
“Thái Hậu…ngươi lúc nãy làm một việc thật vô ích, ngươi hiện tại nằm trong tay ta, chỉ cần ta muốn gϊếŧ ngươi, Cố Thanh Ca sẽ phải quay trở lại nộp mạng cho ta…haha…ngươi thật ngu xuẩn”.
Sau đó hắn cúi xuống nắm cằm Diêu Diêu bóp mạnh.
“Sao…đúng là mẫu tử tình thâm…với cái chân gẫy cùng với vết thương trên người, ngươi nghĩ rằng hắn sẽ chạy được bao xa”.
Lời nói từ tính đe dọa vang lên bên tai, công với cái tay gãy, Diêu Diệu sụp gối xuống sàn, nước mắt làm nhòe vạt áo, tận cùng của sự đau khổ.
“Truyền lệnh của ta, áp giải Thái Hậu về kinh, 3 tháng sau treo cổ xử tử”.
Giọng nói oang oang truyền ra, cô không thể nghe được gì vì cánh tay đau đớn, bây giờ giống như một con rối bị người ta xỉ vả chà đạp, mái tóc hỗn loạn, trên miệng chảy ra một dòng máu đỏ, ôm cánh tay không còn cảm giác bần thần hi vọng Cố Thanh Ca có thể thoát được.
Tiếng ngựa chạy dầm dầp, gió đêm mạnh mẽ thổi vào táp lên mặt, lên mái tóc, Thích Trang điều khiển con ngựa chạy băng băng qua những cánh đồng, phía sau là một đàn ngựa với những quân lính hò hét đuổi theo.
“Mau đuổi theo, không để cho hắn trốn thoát”.
Những chiếc cung tên từ phía sau lưng bắn tới, chật vật lắm Thích Trang mới tránh né được, dù sao cậu chỉ mới thiếu niên mới lớn, hơn nữa trên ngựa lại vắt ngang một người bị thương nặng nên điều khiển ngựa không được thành thục.
Những tên lính phía sau chạy như vũ bảo, chỉ còn cách hơn mười mét nữa là có thể đuổi kịp, màn đêm đen vắng ôm trọn lấy hai người, con ngựa băng qua một cánh đồng, cánh đồng này trồng đầy rau và thấp thoáng những bụi cỏ um tùm, lúc này thấy chúng tiến gần đến cậu vội vàng đẩy Cố Thanh Ca xuống ngay một lùm cây gần đó, sau đó giục ngựa chạy theo hướng khác, ngoảnh nhìn hắn lần cuối môi mấp máy.
“Cố huynh, hãy cố gắng sống...”.
Ngựa chạy được đoạn khá xa thì những tên lính đã đuổi kịp, chúng tiến lên chặn đường cậu, Thích Trang vạch ra một đường kiếm soạt soạt liên hoàn như mưa sa gió táp hung dữ tấn công, kiếm thế cực mau, chỉ thấy kiếm quang, không thấy bóng người, nhảy lên nhảy xuống trên không trung.
Tuy nhiên quân lính cũng không phải dạng vừa, sau khi tránh được sự công kích liền gấp rút theo sau, con ngựa màu đen của Thích Trang lao trước, phía sau ba tên thị vệ đuổi theo, một tên thị vệ sắp đuổi kịp liền từ ngựa nhỏm dậy tung người lên phía trước, mũi kiếm đâm thẳng vào lưng, biết tình thế khó thoát cậu vội vàng xoay người lại từ trên ngựa nhảy xuống giao đấu với đám lính.
Vết thương sau lưng máu chảy không ngừng, vừa chống đỡ vừa chạy trốn khiến cậu chật vật khốn cùng, chúng liên tiếp đâm những mũi kiếm tới khiến cậu không thể chống đỡ được, ngục ngã giữa đất, một tên đi tới hỏi.
“Hắn đâu...?”.
Từ trong miệng chảy ra một dòng máu tươi, cậu cười lên một tiếng lớn đáp, hàm răng trắng lẫn với máu tạo nên cảnh tượng kì dị.
“Haha...hắn được cao nhân cứu đi rồi”.
Không gian tối tăm lạnh lẽo, những ánh đuốc được vây lại xung quanh, thiếu niên nằm ngục trên mặt đất, những vết kiếm chém khắp người, vết đâm sâu ở bụng, vết đâm sau lưng khiến hơi thở dần dần mong manh, biết là không sống được bao lâu nữa, trong ánh mắt rơi xuống một giọt nước long lanh đôi môi mấp máy.
“Diêu tỷ...ta rất thích tỷ...nếu có khϊếp sau, ta muốn làm trượng phu của tỷ”.
Lời thốt ra những tên lình nghe không hiểu gì, một tên đứng phía trước không thể kiên nhẫn được liền rút kiếm ra đâm ngay vào bụng.
“Phí lời, gϊếŧ hắn đi...”.
Những tên còn lại nhao nhao, cậu thiếu niên nằm ngục trên mặt đất, bị thương nghiêm trọng hơi thở mong manh một lúc sau thì tắt thở, tên lính đứng gần đó đưa tay lên mũi thì biết đã chết liền ngước đầu hỏi.
“Hắn đã chết, làm sao bây giờ...”.
Tên lính cầm đầu suy nghĩ một lúc đáp.
“Chặt đầu hắn đem về cho chủ thượng, kiếm xung quanh không thấy thì rút”.
“Tỷ tỷ…cẩn thận”.
Bây giờ Diêu Diêu tóc tai rũ rượi toán loán, trang phục xộc xệch, ánh mắt gằn lên sự hận thù chưa từng có, cố nuốt nước mắt tự nhủ phải thật bình tĩnh, phải nắm chặt chiếc gươm này, lớn giọng nói vang.
“Thích Trang, đệ đưa Cố Thanh Ca rời khỏi đây ngay, hãy cứu lấy hắn…”.
Cố Thanh Ca đã không còn sức, ngay cả nói một câu cũng làm hắn đau đớn, không những chân mà ngực cũng đau rát, vệt máu loang lổ trên sàn, sức lực dần dần yếu đi, không thể nào mở miệng nói cũng như gắng được sức, chỉ nghe giọng nói lanh lảnh vang bên tai.
“Ta đã cứu đệ một mạng, giờ ta muốn đệ hãy cứu hắn…mau đi đi…đừng lo cho ta”.
Tình thế ngàn cây treo sợi tóc, Thích Trang trong lòng nấn ná do dự, phải đến khi Diêu Diệu giục lần thứ ba thì cậu vội vàng xông tới ôm lấy Cố Thanh Ca giữa vòng vây quân lính, gắng gượng ôm hắn kéo ra ngoài cổng, quân lính vì sợ xảy ra an nguy với chủ tướng mình nên không thể làm gì, chỉ trơ mắt nhìn Thích Trang ôm lấy Cố Thanh Ca đặt lên ngựa, khi con ngựa lao vút đi thì Diêu Diêu vẫn nằm chặt chiếc gươm không buông, lúc này tiếng nói Nguyễn Khải vang vọng
“Đuổi theo....”.
Tức thì hàng chục tên lính nhảy lên ngựa đuổi theo sau, màn đêm dần dần ôm trọn lấy những con người đó, Diêu Diêu căng mắt nhìn vào màn đêm, tay vì run rẩy nên thả lỏng, ngay lúc đó Nguyễn Khải nhanh chóng nắm lấy tay cô bẻ quặt về phía trước một tiếng kêu“Rắc…” vang lên.
“A...đau...huhu”.
Đau đớn tột cùng hiện lên khuôn mặt, mồ hôi rơi lấm tấm, cô ngục ngã xuống sàn, tóc tai toán loạn, hướng ánh nhìn về hắn căm hận kêu gào.
“Gϊếŧ ta đi…”.
Nguyễn Khải nắm mũi gươm chỉ thẳng vào mặt Hạ Diêu Diêu đáp
“Thái Hậu…ngươi lúc nãy làm một việc thật vô ích, ngươi hiện tại nằm trong tay ta, chỉ cần ta muốn gϊếŧ ngươi, Cố Thanh Ca sẽ phải quay trở lại nộp mạng cho ta…haha…ngươi thật ngu xuẩn”.
Sau đó hắn cúi xuống nắm cằm Diêu Diêu bóp mạnh.
“Sao…đúng là mẫu tử tình thâm…với cái chân gẫy cùng với vết thương trên người, ngươi nghĩ rằng hắn sẽ chạy được bao xa”.
Lời nói từ tính đe dọa vang lên bên tai, công với cái tay gãy, Diêu Diệu sụp gối xuống sàn, nước mắt làm nhòe vạt áo, tận cùng của sự đau khổ.
“Truyền lệnh của ta, áp giải Thái Hậu về kinh, 3 tháng sau treo cổ xử tử”.
Giọng nói oang oang truyền ra, cô không thể nghe được gì vì cánh tay đau đớn, bây giờ giống như một con rối bị người ta xỉ vả chà đạp, mái tóc hỗn loạn, trên miệng chảy ra một dòng máu đỏ, ôm cánh tay không còn cảm giác bần thần hi vọng Cố Thanh Ca có thể thoát được.
Tiếng ngựa chạy dầm dầp, gió đêm mạnh mẽ thổi vào táp lên mặt, lên mái tóc, Thích Trang điều khiển con ngựa chạy băng băng qua những cánh đồng, phía sau là một đàn ngựa với những quân lính hò hét đuổi theo.
“Mau đuổi theo, không để cho hắn trốn thoát”.
Những chiếc cung tên từ phía sau lưng bắn tới, chật vật lắm Thích Trang mới tránh né được, dù sao cậu chỉ mới thiếu niên mới lớn, hơn nữa trên ngựa lại vắt ngang một người bị thương nặng nên điều khiển ngựa không được thành thục.
Những tên lính phía sau chạy như vũ bảo, chỉ còn cách hơn mười mét nữa là có thể đuổi kịp, màn đêm đen vắng ôm trọn lấy hai người, con ngựa băng qua một cánh đồng, cánh đồng này trồng đầy rau và thấp thoáng những bụi cỏ um tùm, lúc này thấy chúng tiến gần đến cậu vội vàng đẩy Cố Thanh Ca xuống ngay một lùm cây gần đó, sau đó giục ngựa chạy theo hướng khác, ngoảnh nhìn hắn lần cuối môi mấp máy.
“Cố huynh, hãy cố gắng sống...”.
Ngựa chạy được đoạn khá xa thì những tên lính đã đuổi kịp, chúng tiến lên chặn đường cậu, Thích Trang vạch ra một đường kiếm soạt soạt liên hoàn như mưa sa gió táp hung dữ tấn công, kiếm thế cực mau, chỉ thấy kiếm quang, không thấy bóng người, nhảy lên nhảy xuống trên không trung.
Tuy nhiên quân lính cũng không phải dạng vừa, sau khi tránh được sự công kích liền gấp rút theo sau, con ngựa màu đen của Thích Trang lao trước, phía sau ba tên thị vệ đuổi theo, một tên thị vệ sắp đuổi kịp liền từ ngựa nhỏm dậy tung người lên phía trước, mũi kiếm đâm thẳng vào lưng, biết tình thế khó thoát cậu vội vàng xoay người lại từ trên ngựa nhảy xuống giao đấu với đám lính.
Vết thương sau lưng máu chảy không ngừng, vừa chống đỡ vừa chạy trốn khiến cậu chật vật khốn cùng, chúng liên tiếp đâm những mũi kiếm tới khiến cậu không thể chống đỡ được, ngục ngã giữa đất, một tên đi tới hỏi.
“Hắn đâu...?”.
Từ trong miệng chảy ra một dòng máu tươi, cậu cười lên một tiếng lớn đáp, hàm răng trắng lẫn với máu tạo nên cảnh tượng kì dị.
“Haha...hắn được cao nhân cứu đi rồi”.
Không gian tối tăm lạnh lẽo, những ánh đuốc được vây lại xung quanh, thiếu niên nằm ngục trên mặt đất, những vết kiếm chém khắp người, vết đâm sâu ở bụng, vết đâm sau lưng khiến hơi thở dần dần mong manh, biết là không sống được bao lâu nữa, trong ánh mắt rơi xuống một giọt nước long lanh đôi môi mấp máy.
“Diêu tỷ...ta rất thích tỷ...nếu có khϊếp sau, ta muốn làm trượng phu của tỷ”.
Lời thốt ra những tên lình nghe không hiểu gì, một tên đứng phía trước không thể kiên nhẫn được liền rút kiếm ra đâm ngay vào bụng.
“Phí lời, gϊếŧ hắn đi...”.
Những tên còn lại nhao nhao, cậu thiếu niên nằm ngục trên mặt đất, bị thương nghiêm trọng hơi thở mong manh một lúc sau thì tắt thở, tên lính đứng gần đó đưa tay lên mũi thì biết đã chết liền ngước đầu hỏi.
“Hắn đã chết, làm sao bây giờ...”.
Tên lính cầm đầu suy nghĩ một lúc đáp.
“Chặt đầu hắn đem về cho chủ thượng, kiếm xung quanh không thấy thì rút”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.