Đào Hoa Trong Gió Thấu Lòng Quân
Chương 46: Người như sao, ta như nguyệt
Thỏ Không Thích Cà Rốt
11/04/2023
Rạng sáng ngày hôm sau.
Gia đình Thẩm Cố Phong từ biệt Hàn Lăng Xuyên rồi lại đi.
Đi một đoạn đường khá xa, sau ba ngày ba đêm mới tới thôn Dã Vi. Họ đã rời thành Cẩm Giang tới đây từ năm năm trước, lần vừa rồi trở về chỉ là muốn đưa con gái về thăm nhà.
Cứ như thế sống yên bình cho tới nhiều năm tiếp theo, vào năm Thẩm Nhược Y mười hai tuổi thì trong thôn mời một vị Tiên Quân của Thanh Lăng môn tới giúp thôn trừ ma tu.
Liễu Nhược Yên và Thẩm Cố Phong vội vàng đưa Thẩm Nhược Y trốn đi, nhất định không chịu gặp vị Tiên Quân này. Lúc đó Thẩm Nhược Y không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết cha nương muốn mình trốn liền ngoan ngoãn làm theo.
Sau lần đó thì một năm sau vị Tiên Quân kia lại tới tìm, chỉ là lần này trốn không được.
Thẩm Nhược Y thấy cha và nương đưa vị Tiên Quân kia về nhà, lặng yên ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện.
Liễu Nhược Yên buồn bã nói: "Hóa ra vị Tiên Quân tới tìm một năm trước là con sao? Có phải xảy ra chuyện rồi?"
Lý Tử Lạc lo lắng đáp: "Con nghĩ rằng việc xảy ra ở thôn mấy năm nay là do thiên phạt, nguyên nhân... Là do Y Y. Chắc thúc
thúc và dì hiểu rồi..."
Thẩm Cố Phong bất lực ngồi xuống ghế, ông vừa mệt mỏi day day thái dương vừa nói: "Đã đến lúc rồi sao? Con bé thực sự phải rời đi sao..."
Thẩm Nhược Y nghe ba nói thế liền nước mắt ngắn nước mắt dài chạy tới ôm cha và nương, tủi thân nói: "Cha và nương muốn đuổi con đi sao?"
Liễu Nhược Yên dịu dàng xoa đầu con gái, nước mắt cũng không ngừng được, đáp trả Lý Tử Lạc: "Chuyện này... Đợi vài ngày nữa ta nói rõ với con bé xong sẽ tự đưa nó tới Thanh Lăng môn..."
Lý Tử Lạc đau lòng gật đầu, an ủi hai người: "Hai người xin yên tâm, con chắc chắn sẽ tìm cách bảo vệ Y Y an toàn, sau này ổn rồi con sẽ đem Y Y trở về đây."
Sau khi bàn bạc xong xuôi thì Lý Tử Lạc rời đi.
Ngay tại đêm hôm đó, toàn thôn Dã Vi đột nhiên xông tới trước cửa nhà Thẩm Nhược Y đập cửa liên hồi, mặt ai nấy đều dữ tợn hét.
"Các ngươi mau ra ngoài!!"
Thẩm Cố Phong đứng che chắn cho nương tử và con gái, cả ba người cũng nhau đi ra ngoài.
Ông khó hiểu hỏi: "Không biết mọi người có chuyện gì?"
"Có chuyện gì?! Hôm nay ở ngoài cửa ta đã nghe được Tiên Quân nói chuyện với các người, hóa ra là tại con bé tai tinh này nên thiên phạt mới giáng xuống toàn thôn Dã Vi! Hôm nay chúng ta nhất định phải thay trời hành đạo!"
Liễu Nhược Yên vội vàng ôm chặt lấy Thẩm Nhược Y vào lòng, bà nói: "Đợi vài ngày nữa thôi chúng ta sẽ đưa con bé đi, không ở đây làm phiền các vị."
Nhưng không ai chịu nghe, tất cả đều nhằm vào Thẩm Nhược Y mà mắng: "Chúng ta nhất định phải giết đứa bé này! Hai người không tránh ra thì chúng ta sẽ không nể tình nữa!"
"Tiên Quân cũng nói rồi, đứa bé này mang theo thiên phạt tới, không thể giữ!"
Liễu Nhược Yên vừa khóc vừa ôm đứa nhỏ, bà quỳ xuống cầu xin: "Vài ngày nữa thôi, chúng ta từ biệt con gái xong..."
"Giết luôn cả bà ta!"
Lời nói vừa vang lên thì một người cầm con dao lao tới đâm một nhát vào bụng Liễu Nhược Yên.
"A nương!!" / "Nương tử!!"
Thẩm Cố Phong vội ôm lấy Liễu Nhược Yên đang đau đớn ôm bụng, y phục của bà toàn là máu. Ông ấy vừa khóc, tay vừa cố gắng giữ lấy vết thương, Thẩm Nhược Y cũng vội vàng ngồi sụp
xuống ôm lấy mẹ.
Liễu Nhược Yên đưa đôi tay dính máu ra sờ mặt con gái, khó khăn nói: "Nhược Y không phải là tai tinh... Con gái ta là một người tốt..."
Xong đó bà lại quay về phía phu quân mình tiếp tục nói: "Phu quân, thiếp luôn nói hoa đào mang lại may mắn cho mình bởi vì lần đầu tiên gặp được chàng là ngày hoa đào nở rộ. Gặp được Thẩm Cố Phong chính là niềm may mắn nhất trong đời Liễu Nhược Yên."
Giọng Liễu Nhược Yên yếu dần, bà cố gắng nói thêm một câu: "Kiếp sau chúng ta lại là phu thê, lại có một đứa con gái ngoan ngoãn là Thẩm Nhược Y..."
Chưa nói xong Liễu Nhược Yên đã tắt thở, tay ở trên mặt Thẩm Nhược Y trượt dần rồi rơi xuống đất.
Trong lúc một nhà ba người đau thương không dứt thì những người khác lại nhìn nhau, đồng thời một dao chuẩn bị đâm tới phía Thẩm Nhược Y.
Xoẹt!
Thẩm Cố Phong ngay lập tức chắn thay con gái, tim Thẩm Nhược Y như ngừng đập.
Làm sao có thể chịu được khi chứng kiến cha và nương chết
trước mặt mình, nàng mới chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi thôi.
"Cha!!!"
Lúc này Thẩm Nhược Y mới hoàn hồn mà đau lòng hét lên.
Thẩm Cố Phong cố gắng mò trong áo lấy ra hai miếng ngọc bội hoa đào nhét vào tay Thẩm Nhược Y, ông nói: "Đây là ngọc bội ta đã làm vào ngày con sinh ra, ta và nương con mỗi người giữ một chiếc... Nhớ rằng, đừng tin Thiên Mệnh, hãy tin vào chính bản thân con."
Ông ngẩn người nghĩ xa xăm, vô thức nói: "Ngày Y Y ra đời là ngày hoa đào đột nhiên nở trong đêm tuyết, số mệnh của con chính là có thể đi ngược với ý trời. Nhất định phải sống bình an, tới Thanh Lăng môn tìm ca ca..."
Cảm thấy bàn tay cha nắm tay mình đang dần dần nới lỏng, Thẩm Nhược Y ngược lại càng nắm chặt lấy tay ông, nàng khổ sở vừa khóc vừa nói: "Cha... Nương... Đừng bỏ lại con..."
"Mau đi đi..." Thẩm Cố Phong khó khăn nói.
Ông muốn dùng hơi thở cuối cùng để giữ chân đám người kia, giục Thẩm Nhược Y mau chóng rời khỏi.
Nàng không đành lòng mà lắc đầu, chỉ là không bao lâu sau thì Thẩm Cố Phong cũng thực sự rời đi.
Những người khác lại bắt đầu bàn nhau.
"Giết nó!"
"Ngươi... Ngươi giết đi."
"Vậy chúng ta cùng..."
Vừa quyết định xong thì tất cả mọi người đều lao đến, người cầm dao, người cầm cuốc, người cầm gậy cứ thế đâm về phía Thẩm Nhược Y.
Trên đôi bàn tay nhỏ của Thẩm Nhược Y dính đầy máu của Thẩm Cố Phong và Liễu Nhược Yên. Nàng vô thức quệt tay lên mặt để lau nước mắt, chẳng mấy chốc mà cả khuôn mặt cũng dính đầy máu, nàng còn ngửi rõ được mùi máu tanh quanh mũi.
Từ từ đứng dậy, Thẩm Nhược Y nhìn từng người xung quanh bằng ánh mắt oán hận. Trong người cũng không biết từ đâu tới một dòng linh lực cuồn cuộn, nó mạnh mẽ tới nỗi khiến tâm mạch khắp người nàng như muốn nổ tung.
Thẩm Nhược Y đau đớn hét lên một tiếng.
Toàn thôn Dã Vi trong một đêm cháy rụi.
Tới khi Thẩm Nhược Y bình tĩnh lại thì mới nhận ra chấn động vừa rồi là do mình gây ra. Nàng hoảng sợ ngồi sụp xuống, không biết phải làm sao, xung quanh đều là máu, tất cả mọi người đều chết rồi.
"Không... Ta không phải tai tinh mà... Ta không muốn giết
người khác mà..."
Thẩm Nhược Y hoảng loạn khóc nấc lên, làm gì có một đứa trẻ mười ba tuổi nào chấp nhận được việc mình trong một đêm giết toàn bộ mấy chục người.
Cha mẹ cũng vừa mất, nàng sợ tới mức tay chân cứng đờ.
...
"Bên thôn Dã Vi có chuyện gì vậy nhỉ?"
"Tiếng động lớn quá."
Nghe thấy tiếng xì xào nho nhỏ đang tiến dần về phía mình khiến tim Thẩm Nhược Y đập thình thịnh, nàng không biết phải làm sao, bất giác sợ hãi chạy trốn.
Cứ thế chạy mãi chạy mãi trong buổi đêm tăm tối không nhìn rõ đường, Thẩm Nhược Y giống như một con thú hoang bị đuổi đánh mà chạy trong vô thức, chạy nhanh tới mức liên tục bị vấp ngã.
Đây là lần thứ năm nàng ngã rồi, định cố gắng ngóc đầu dậy muốn chạy tiếp thì Thẩm Nhược Y nhìn thấy hình ảnh trong vũng nước dưới mặt đất là khuôn mặt dính máu của mình, tay chân, y phục cũng dính đầy máu, nàng lại càng sợ hãi hơn.
Hoảng loạn vớ đống bùn đất bôi lên trên những chỗ dính máu, Thẩm Nhược Y cứ điên cuồng vừa bôi vừa khóc, sợ và đau làm
nàng không nghĩ nổi gì nữa.
"Cha... Nương... Con không giết người mà, con không muốn giết người, con muốn cha nương..."
Sợ rằng bị người của thôn bên cạnh đuổi tới, Thẩm Nhược Y mau chóng không quản chân tay đang chảy máu mà chạy tiếp.
Thẩm Nhược Y chạy tới tận dưới trấn, nàng không biết đây là đâu, trời bỗng nhiên mưa tầm tã.
Nàng đi lang thang một hồi lâu mới tìm thấy một cái miếu bỏ hoang rách nát, vội vàng chạy vào bên trong trú mưa.
"Đánh chết nó đi ha ha!"
"Thằng không cha mẹ, đá vào đầu nó!"
Vừa mới vào trong miếu Thẩm Nhược Y đã nhìn thấy một đám trẻ con bốn đứa đang tụm lại đánh một đứa nhóc gầy gò nhỏ bé, trên miệng còn liên tục mắng chửi. Vừa trải qua chuyện kinh khủng kia, nàng thật sự chỉ muốn tìm một chỗ trú mưa bình yên chứ không muốn dây vào chuyện này.
Định sẽ quay người lặng lẽ bỏ đi nhưng mà vừa bước được hai bước thì Thẩm Nhược Y lại quay người, quyết định đi tới.
"Các ngươi mau dừng lại!" Nàng hét lên một tiếng.
Nhưng mấy tên nhóc kia chỉ quay đầu nhìn nàng một cái rồi lại
ngoảnh mặt đi, tiếp tục đánh đứa trẻ kia.
Thẩm Nhược Y không còn cách nào liền chạy tới xông thẳng vào giữa ôm lấy đứa bé đang bị đánh kia, che chở cho nó.
Mấy đứa nhóc kia lại chuyển sang mắng nàng.
"Con nhóc bẩn thỉu này ở đâu ra!"
"Trên người đều là bùn, dính hết vào giày với y phục rồi!"
"Mai rồi xử nó, bẩn như vậy sẽ bị mẫu thân mắng đó!"
Bọn chúng cãi nhau một hồi rồi bỏ đi, chỉ còn Thẩm Nhược Y đang ôm chặt đứa trẻ kia trong lòng. Đợi một lúc không nghe thấy động tĩnh nữa thì nàng mới nới lỏng tay ra.
Thẩm Nhược Y đỡ đứa trẻ gầy gò kia ngồi thẳng dậy, nhìn khuôn mặt nó cũng lấm lem không khác mình là mấy, nàng cực kỳ thương cảm.
"Bị đánh tới như vậy mà cũng không khóc..." Nàng đau xót nói.
Đứa bé kia đưa tay lên lau mặt cho Thẩm Nhược Y, bĩnh tĩnh đáp lại: "Chẳng phải tỷ cũng không khóc sao?"
Nếu như bình thường thì có lẽ Thẩm Nhược Y đã khóc rồi, chỉ là sau đêm nay nàng biết dù có khóc đi nữa thì cũng không còn ai bảo vệ mình nữa rồi.
Thẩm Nhược Y không đáp, giúp đứa nhóc kia chỉnh lại y phục đã bị đánh tới lộn xộn. Người của nó gầy gò, nhỏ tới mức không vừa bộ y phục, cổ áo sờn rách quá rộng nên tuột ra hẳn một bên vai.
"Y..."
Thẩm Nhược Y nhìn thấy một vết sẹo hình chữ 'Y' ở trên ngực phải của đứa bé, miệng cũng lẩm bẩm đọc theo.
Vết sẹo này thật quen...
Nàng đã từng thấy ở đâu rồi sao?
Không nhớ nổi nên Thẩm Nhược Y cũng không nghĩ nữa, lặng lẽ ngồi ôm mình co ro.
Đứa bé chân thành nói với nàng: "Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ thật tốt."
Nhìn người ở trước mặt mình, Thẩm Nhược Y bật cười, nàng hỏi: "Đệ tên gì?"
"Đệ..." Đứa nhỏ ngừng một lúc rồi đáp, "Gọi đệ Tiểu Hàn là được."
Thẩm Nhược Y kéo tay Tiểu Hàn cùng ngồi xuống bên cạnh mình, buồn bã nói: "Ta là một tai tinh... Đệ không biết..."
"Ta biết! Tỷ rất tốt." Tiểu Hàn cắt ngang lời nàng, cười thật tươi rồi nói tiếp, "Tỷ không phải tai tinh, tỷ là một ngôi sao sáng nhất."
Tiểu Hàn vừa nói vừa chỉ lên trên nóc nhà, ở đó có một lỗ hổng khá lớn vừa đủ để nhìn thấy bầu trời.
Nó nói: "Hôm nay trời mưa lớn nhưng vẫn nhìn thấy một ngôi sao rất sáng, là tỷ tỷ."
Thẩm Nhược Y cũng đưa ánh mắt nhìn theo hướng tay mà Tiểu Hàn chỉ, nhìn thẫn thờ một lúc.
Nàng đáp: "Đúng là giống ta... Rất sáng, nhưng chỉ có một mình..."
Tiểu Hàn lay lay cánh tay của Thẩm Nhược Y, tiếp tục chỉ trỏ rồi nói: "Nó không cô đơn đâu, trên trời còn có ánh trăng nữa kìa."
Thấy Thẩm Nhược Y vẫn chưa vui hơn, Tiểu Hàn nói tiếp: "Nếu tỷ sợ cô đơn thì đệ làm ánh trăng của tỷ nha?!"
Thẩm Nhược Y ngẩn người nhìn Tiểu Hàn.
Trong tâm trạng bất ổn này, chỉ với câu nói quan tâm ngây ngô của một đứa nhỏ thôi cũng khiến Thẩm Nhược Y cảm động rưng rưng nước mắt.
Nàng nghẹn ngào nói: "Ta... Ta không còn cha nương nữa rồi... Ta không còn ai nữa, không có ai ở bên cạnh bảo vệ ta nữa rồi hu hu..."
Tiểu Hàn không ngờ đột nhiên Thẩm Nhược Y lại khóc, chân tay luống cuống không biết làm sao, một lúc sau mới ôm nàng vào trong vòng tay nhỏ bé của mình.
Nhớ lại mỗi lần mình khóc đều được mẫu thân xoa đầu Tiểu Hàn liền bắt chước theo, tay nhỏ xoa đầu Thẩm Nhược Y.
Tiểu Hàn nghiêm túc nói: "Tỷ vừa bảo vệ ta, sau này ta nhất định sẽ bảo vệ tỷ!"
Thấy Thẩm Nhược Y ngừng khóc, suy nghĩ cẩn thận rồi Tiểu Hàn nói tiếp: "Hơn một tháng trước ta bị bán tới Lục gia nên không trở về được nữa. Tỷ đợi ta lớn hơn rồi ta sẽ đưa tỷ quay về nhà cùng nương ta, nương rất tốt, cũng sẽ bảo vệ tỷ, được không?"
Thẩm Nhược Y buồn bã lắc đầu, nàng đáp: "Ngày mai ta phải tới Thanh Lăng môn rồi..."
"Vậy cũng không sao, ta sẽ tới tìm tỷ." Tiểu Hàn ngắt lời.
Thẩm Nhược Y giật mình nhìn hắn.
Mặc dù Tiểu Hàn chỉ là một đứa trẻ tuổi hơn nàng nhưng Thẩm Nhược Y không hiểu sao đứa trẻ này lại có thể làm nàng cảm thấy an toàn hơn bất cứ người nào.
Cảm nhận được sự chân thành và nghiêm túc trong ánh mắt của Tiểu Hàn, trong lòng Thẩm Nhược Y vui vẻ hơn nhiều.
Thẩm Nhược Y cười, lấy trong túi ra một miếng ngọc bội hoa đào vẫn còn dính chút máu đưa cho Tiểu Hàn.
"Ta nghe nói ở các phái tiên môn sẽ có rất nhiều người, đệ cầm
cái này tới tìm ta thì ta mới nhận ra đệ." Nàng lấy ra miếng ngọc còn lại đưa ra trước mặt Tiểu Hàn rồi nói tiếp, "Ta cũng có một cái."
Tiểu Hàn gật đầu, nhận lấy miếng ngọc bội trên tay Thẩm Nhược Y rồi cất kĩ vào bên trong túi áo.
Hai đứa nhỏ số mệnh nghiệt ngã trùng hợp tìm được một nơi để nương tựa, không nghĩ ngợi gì nữa, cứ thế an tâm dựa vào nhau rồi ngủ thiếp đi.
Ngoài trời vẫn mưa tầm tã, mưa tới trắng xóa một khoảng trời, nhưng kì lạ là trên bầu trời vẫn có một vì sao kiên cường sáng lấp lánh, có một ánh trăng không phải đêm rằm vẫn tròn vành vạnh.
Cùng nhau tỏa sáng.
- ------------------------
Sáng hôm sau.
Khi Tiểu Hàn còn chưa tỉnh thì Thẩm Nhược Y đã đi rồi. Trước khi đi nàng còn bôi thêm bùn đất làm mặt càng lấm lem, cầu mong không ai nhận ra mình thì càng tốt.
Cứ vừa đi vừa hỏi đường, lê từng bước chân nhỏ đi khắp nơi, mãi tới xế chiều Thẩm Nhược Y mới đến Thanh Lăng môn.
Có lẽ vì đã nghe chuyện xảy ra ở thôn Dã Vi rồi nên khi Thẩm
Nhược Y vừa tới liền thấy Lý Tử Lạc vội vàng đưa nàng vào bên trong.
Hắn dắt theo Thẩm Nhược Y mình đầy bùn đất đi vào trước bao ánh nhìn chỉ trỏ của người trong Thanh Lăng môn.
Gia đình Thẩm Cố Phong từ biệt Hàn Lăng Xuyên rồi lại đi.
Đi một đoạn đường khá xa, sau ba ngày ba đêm mới tới thôn Dã Vi. Họ đã rời thành Cẩm Giang tới đây từ năm năm trước, lần vừa rồi trở về chỉ là muốn đưa con gái về thăm nhà.
Cứ như thế sống yên bình cho tới nhiều năm tiếp theo, vào năm Thẩm Nhược Y mười hai tuổi thì trong thôn mời một vị Tiên Quân của Thanh Lăng môn tới giúp thôn trừ ma tu.
Liễu Nhược Yên và Thẩm Cố Phong vội vàng đưa Thẩm Nhược Y trốn đi, nhất định không chịu gặp vị Tiên Quân này. Lúc đó Thẩm Nhược Y không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết cha nương muốn mình trốn liền ngoan ngoãn làm theo.
Sau lần đó thì một năm sau vị Tiên Quân kia lại tới tìm, chỉ là lần này trốn không được.
Thẩm Nhược Y thấy cha và nương đưa vị Tiên Quân kia về nhà, lặng yên ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện.
Liễu Nhược Yên buồn bã nói: "Hóa ra vị Tiên Quân tới tìm một năm trước là con sao? Có phải xảy ra chuyện rồi?"
Lý Tử Lạc lo lắng đáp: "Con nghĩ rằng việc xảy ra ở thôn mấy năm nay là do thiên phạt, nguyên nhân... Là do Y Y. Chắc thúc
thúc và dì hiểu rồi..."
Thẩm Cố Phong bất lực ngồi xuống ghế, ông vừa mệt mỏi day day thái dương vừa nói: "Đã đến lúc rồi sao? Con bé thực sự phải rời đi sao..."
Thẩm Nhược Y nghe ba nói thế liền nước mắt ngắn nước mắt dài chạy tới ôm cha và nương, tủi thân nói: "Cha và nương muốn đuổi con đi sao?"
Liễu Nhược Yên dịu dàng xoa đầu con gái, nước mắt cũng không ngừng được, đáp trả Lý Tử Lạc: "Chuyện này... Đợi vài ngày nữa ta nói rõ với con bé xong sẽ tự đưa nó tới Thanh Lăng môn..."
Lý Tử Lạc đau lòng gật đầu, an ủi hai người: "Hai người xin yên tâm, con chắc chắn sẽ tìm cách bảo vệ Y Y an toàn, sau này ổn rồi con sẽ đem Y Y trở về đây."
Sau khi bàn bạc xong xuôi thì Lý Tử Lạc rời đi.
Ngay tại đêm hôm đó, toàn thôn Dã Vi đột nhiên xông tới trước cửa nhà Thẩm Nhược Y đập cửa liên hồi, mặt ai nấy đều dữ tợn hét.
"Các ngươi mau ra ngoài!!"
Thẩm Cố Phong đứng che chắn cho nương tử và con gái, cả ba người cũng nhau đi ra ngoài.
Ông khó hiểu hỏi: "Không biết mọi người có chuyện gì?"
"Có chuyện gì?! Hôm nay ở ngoài cửa ta đã nghe được Tiên Quân nói chuyện với các người, hóa ra là tại con bé tai tinh này nên thiên phạt mới giáng xuống toàn thôn Dã Vi! Hôm nay chúng ta nhất định phải thay trời hành đạo!"
Liễu Nhược Yên vội vàng ôm chặt lấy Thẩm Nhược Y vào lòng, bà nói: "Đợi vài ngày nữa thôi chúng ta sẽ đưa con bé đi, không ở đây làm phiền các vị."
Nhưng không ai chịu nghe, tất cả đều nhằm vào Thẩm Nhược Y mà mắng: "Chúng ta nhất định phải giết đứa bé này! Hai người không tránh ra thì chúng ta sẽ không nể tình nữa!"
"Tiên Quân cũng nói rồi, đứa bé này mang theo thiên phạt tới, không thể giữ!"
Liễu Nhược Yên vừa khóc vừa ôm đứa nhỏ, bà quỳ xuống cầu xin: "Vài ngày nữa thôi, chúng ta từ biệt con gái xong..."
"Giết luôn cả bà ta!"
Lời nói vừa vang lên thì một người cầm con dao lao tới đâm một nhát vào bụng Liễu Nhược Yên.
"A nương!!" / "Nương tử!!"
Thẩm Cố Phong vội ôm lấy Liễu Nhược Yên đang đau đớn ôm bụng, y phục của bà toàn là máu. Ông ấy vừa khóc, tay vừa cố gắng giữ lấy vết thương, Thẩm Nhược Y cũng vội vàng ngồi sụp
xuống ôm lấy mẹ.
Liễu Nhược Yên đưa đôi tay dính máu ra sờ mặt con gái, khó khăn nói: "Nhược Y không phải là tai tinh... Con gái ta là một người tốt..."
Xong đó bà lại quay về phía phu quân mình tiếp tục nói: "Phu quân, thiếp luôn nói hoa đào mang lại may mắn cho mình bởi vì lần đầu tiên gặp được chàng là ngày hoa đào nở rộ. Gặp được Thẩm Cố Phong chính là niềm may mắn nhất trong đời Liễu Nhược Yên."
Giọng Liễu Nhược Yên yếu dần, bà cố gắng nói thêm một câu: "Kiếp sau chúng ta lại là phu thê, lại có một đứa con gái ngoan ngoãn là Thẩm Nhược Y..."
Chưa nói xong Liễu Nhược Yên đã tắt thở, tay ở trên mặt Thẩm Nhược Y trượt dần rồi rơi xuống đất.
Trong lúc một nhà ba người đau thương không dứt thì những người khác lại nhìn nhau, đồng thời một dao chuẩn bị đâm tới phía Thẩm Nhược Y.
Xoẹt!
Thẩm Cố Phong ngay lập tức chắn thay con gái, tim Thẩm Nhược Y như ngừng đập.
Làm sao có thể chịu được khi chứng kiến cha và nương chết
trước mặt mình, nàng mới chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi thôi.
"Cha!!!"
Lúc này Thẩm Nhược Y mới hoàn hồn mà đau lòng hét lên.
Thẩm Cố Phong cố gắng mò trong áo lấy ra hai miếng ngọc bội hoa đào nhét vào tay Thẩm Nhược Y, ông nói: "Đây là ngọc bội ta đã làm vào ngày con sinh ra, ta và nương con mỗi người giữ một chiếc... Nhớ rằng, đừng tin Thiên Mệnh, hãy tin vào chính bản thân con."
Ông ngẩn người nghĩ xa xăm, vô thức nói: "Ngày Y Y ra đời là ngày hoa đào đột nhiên nở trong đêm tuyết, số mệnh của con chính là có thể đi ngược với ý trời. Nhất định phải sống bình an, tới Thanh Lăng môn tìm ca ca..."
Cảm thấy bàn tay cha nắm tay mình đang dần dần nới lỏng, Thẩm Nhược Y ngược lại càng nắm chặt lấy tay ông, nàng khổ sở vừa khóc vừa nói: "Cha... Nương... Đừng bỏ lại con..."
"Mau đi đi..." Thẩm Cố Phong khó khăn nói.
Ông muốn dùng hơi thở cuối cùng để giữ chân đám người kia, giục Thẩm Nhược Y mau chóng rời khỏi.
Nàng không đành lòng mà lắc đầu, chỉ là không bao lâu sau thì Thẩm Cố Phong cũng thực sự rời đi.
Những người khác lại bắt đầu bàn nhau.
"Giết nó!"
"Ngươi... Ngươi giết đi."
"Vậy chúng ta cùng..."
Vừa quyết định xong thì tất cả mọi người đều lao đến, người cầm dao, người cầm cuốc, người cầm gậy cứ thế đâm về phía Thẩm Nhược Y.
Trên đôi bàn tay nhỏ của Thẩm Nhược Y dính đầy máu của Thẩm Cố Phong và Liễu Nhược Yên. Nàng vô thức quệt tay lên mặt để lau nước mắt, chẳng mấy chốc mà cả khuôn mặt cũng dính đầy máu, nàng còn ngửi rõ được mùi máu tanh quanh mũi.
Từ từ đứng dậy, Thẩm Nhược Y nhìn từng người xung quanh bằng ánh mắt oán hận. Trong người cũng không biết từ đâu tới một dòng linh lực cuồn cuộn, nó mạnh mẽ tới nỗi khiến tâm mạch khắp người nàng như muốn nổ tung.
Thẩm Nhược Y đau đớn hét lên một tiếng.
Toàn thôn Dã Vi trong một đêm cháy rụi.
Tới khi Thẩm Nhược Y bình tĩnh lại thì mới nhận ra chấn động vừa rồi là do mình gây ra. Nàng hoảng sợ ngồi sụp xuống, không biết phải làm sao, xung quanh đều là máu, tất cả mọi người đều chết rồi.
"Không... Ta không phải tai tinh mà... Ta không muốn giết
người khác mà..."
Thẩm Nhược Y hoảng loạn khóc nấc lên, làm gì có một đứa trẻ mười ba tuổi nào chấp nhận được việc mình trong một đêm giết toàn bộ mấy chục người.
Cha mẹ cũng vừa mất, nàng sợ tới mức tay chân cứng đờ.
...
"Bên thôn Dã Vi có chuyện gì vậy nhỉ?"
"Tiếng động lớn quá."
Nghe thấy tiếng xì xào nho nhỏ đang tiến dần về phía mình khiến tim Thẩm Nhược Y đập thình thịnh, nàng không biết phải làm sao, bất giác sợ hãi chạy trốn.
Cứ thế chạy mãi chạy mãi trong buổi đêm tăm tối không nhìn rõ đường, Thẩm Nhược Y giống như một con thú hoang bị đuổi đánh mà chạy trong vô thức, chạy nhanh tới mức liên tục bị vấp ngã.
Đây là lần thứ năm nàng ngã rồi, định cố gắng ngóc đầu dậy muốn chạy tiếp thì Thẩm Nhược Y nhìn thấy hình ảnh trong vũng nước dưới mặt đất là khuôn mặt dính máu của mình, tay chân, y phục cũng dính đầy máu, nàng lại càng sợ hãi hơn.
Hoảng loạn vớ đống bùn đất bôi lên trên những chỗ dính máu, Thẩm Nhược Y cứ điên cuồng vừa bôi vừa khóc, sợ và đau làm
nàng không nghĩ nổi gì nữa.
"Cha... Nương... Con không giết người mà, con không muốn giết người, con muốn cha nương..."
Sợ rằng bị người của thôn bên cạnh đuổi tới, Thẩm Nhược Y mau chóng không quản chân tay đang chảy máu mà chạy tiếp.
Thẩm Nhược Y chạy tới tận dưới trấn, nàng không biết đây là đâu, trời bỗng nhiên mưa tầm tã.
Nàng đi lang thang một hồi lâu mới tìm thấy một cái miếu bỏ hoang rách nát, vội vàng chạy vào bên trong trú mưa.
"Đánh chết nó đi ha ha!"
"Thằng không cha mẹ, đá vào đầu nó!"
Vừa mới vào trong miếu Thẩm Nhược Y đã nhìn thấy một đám trẻ con bốn đứa đang tụm lại đánh một đứa nhóc gầy gò nhỏ bé, trên miệng còn liên tục mắng chửi. Vừa trải qua chuyện kinh khủng kia, nàng thật sự chỉ muốn tìm một chỗ trú mưa bình yên chứ không muốn dây vào chuyện này.
Định sẽ quay người lặng lẽ bỏ đi nhưng mà vừa bước được hai bước thì Thẩm Nhược Y lại quay người, quyết định đi tới.
"Các ngươi mau dừng lại!" Nàng hét lên một tiếng.
Nhưng mấy tên nhóc kia chỉ quay đầu nhìn nàng một cái rồi lại
ngoảnh mặt đi, tiếp tục đánh đứa trẻ kia.
Thẩm Nhược Y không còn cách nào liền chạy tới xông thẳng vào giữa ôm lấy đứa bé đang bị đánh kia, che chở cho nó.
Mấy đứa nhóc kia lại chuyển sang mắng nàng.
"Con nhóc bẩn thỉu này ở đâu ra!"
"Trên người đều là bùn, dính hết vào giày với y phục rồi!"
"Mai rồi xử nó, bẩn như vậy sẽ bị mẫu thân mắng đó!"
Bọn chúng cãi nhau một hồi rồi bỏ đi, chỉ còn Thẩm Nhược Y đang ôm chặt đứa trẻ kia trong lòng. Đợi một lúc không nghe thấy động tĩnh nữa thì nàng mới nới lỏng tay ra.
Thẩm Nhược Y đỡ đứa trẻ gầy gò kia ngồi thẳng dậy, nhìn khuôn mặt nó cũng lấm lem không khác mình là mấy, nàng cực kỳ thương cảm.
"Bị đánh tới như vậy mà cũng không khóc..." Nàng đau xót nói.
Đứa bé kia đưa tay lên lau mặt cho Thẩm Nhược Y, bĩnh tĩnh đáp lại: "Chẳng phải tỷ cũng không khóc sao?"
Nếu như bình thường thì có lẽ Thẩm Nhược Y đã khóc rồi, chỉ là sau đêm nay nàng biết dù có khóc đi nữa thì cũng không còn ai bảo vệ mình nữa rồi.
Thẩm Nhược Y không đáp, giúp đứa nhóc kia chỉnh lại y phục đã bị đánh tới lộn xộn. Người của nó gầy gò, nhỏ tới mức không vừa bộ y phục, cổ áo sờn rách quá rộng nên tuột ra hẳn một bên vai.
"Y..."
Thẩm Nhược Y nhìn thấy một vết sẹo hình chữ 'Y' ở trên ngực phải của đứa bé, miệng cũng lẩm bẩm đọc theo.
Vết sẹo này thật quen...
Nàng đã từng thấy ở đâu rồi sao?
Không nhớ nổi nên Thẩm Nhược Y cũng không nghĩ nữa, lặng lẽ ngồi ôm mình co ro.
Đứa bé chân thành nói với nàng: "Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ thật tốt."
Nhìn người ở trước mặt mình, Thẩm Nhược Y bật cười, nàng hỏi: "Đệ tên gì?"
"Đệ..." Đứa nhỏ ngừng một lúc rồi đáp, "Gọi đệ Tiểu Hàn là được."
Thẩm Nhược Y kéo tay Tiểu Hàn cùng ngồi xuống bên cạnh mình, buồn bã nói: "Ta là một tai tinh... Đệ không biết..."
"Ta biết! Tỷ rất tốt." Tiểu Hàn cắt ngang lời nàng, cười thật tươi rồi nói tiếp, "Tỷ không phải tai tinh, tỷ là một ngôi sao sáng nhất."
Tiểu Hàn vừa nói vừa chỉ lên trên nóc nhà, ở đó có một lỗ hổng khá lớn vừa đủ để nhìn thấy bầu trời.
Nó nói: "Hôm nay trời mưa lớn nhưng vẫn nhìn thấy một ngôi sao rất sáng, là tỷ tỷ."
Thẩm Nhược Y cũng đưa ánh mắt nhìn theo hướng tay mà Tiểu Hàn chỉ, nhìn thẫn thờ một lúc.
Nàng đáp: "Đúng là giống ta... Rất sáng, nhưng chỉ có một mình..."
Tiểu Hàn lay lay cánh tay của Thẩm Nhược Y, tiếp tục chỉ trỏ rồi nói: "Nó không cô đơn đâu, trên trời còn có ánh trăng nữa kìa."
Thấy Thẩm Nhược Y vẫn chưa vui hơn, Tiểu Hàn nói tiếp: "Nếu tỷ sợ cô đơn thì đệ làm ánh trăng của tỷ nha?!"
Thẩm Nhược Y ngẩn người nhìn Tiểu Hàn.
Trong tâm trạng bất ổn này, chỉ với câu nói quan tâm ngây ngô của một đứa nhỏ thôi cũng khiến Thẩm Nhược Y cảm động rưng rưng nước mắt.
Nàng nghẹn ngào nói: "Ta... Ta không còn cha nương nữa rồi... Ta không còn ai nữa, không có ai ở bên cạnh bảo vệ ta nữa rồi hu hu..."
Tiểu Hàn không ngờ đột nhiên Thẩm Nhược Y lại khóc, chân tay luống cuống không biết làm sao, một lúc sau mới ôm nàng vào trong vòng tay nhỏ bé của mình.
Nhớ lại mỗi lần mình khóc đều được mẫu thân xoa đầu Tiểu Hàn liền bắt chước theo, tay nhỏ xoa đầu Thẩm Nhược Y.
Tiểu Hàn nghiêm túc nói: "Tỷ vừa bảo vệ ta, sau này ta nhất định sẽ bảo vệ tỷ!"
Thấy Thẩm Nhược Y ngừng khóc, suy nghĩ cẩn thận rồi Tiểu Hàn nói tiếp: "Hơn một tháng trước ta bị bán tới Lục gia nên không trở về được nữa. Tỷ đợi ta lớn hơn rồi ta sẽ đưa tỷ quay về nhà cùng nương ta, nương rất tốt, cũng sẽ bảo vệ tỷ, được không?"
Thẩm Nhược Y buồn bã lắc đầu, nàng đáp: "Ngày mai ta phải tới Thanh Lăng môn rồi..."
"Vậy cũng không sao, ta sẽ tới tìm tỷ." Tiểu Hàn ngắt lời.
Thẩm Nhược Y giật mình nhìn hắn.
Mặc dù Tiểu Hàn chỉ là một đứa trẻ tuổi hơn nàng nhưng Thẩm Nhược Y không hiểu sao đứa trẻ này lại có thể làm nàng cảm thấy an toàn hơn bất cứ người nào.
Cảm nhận được sự chân thành và nghiêm túc trong ánh mắt của Tiểu Hàn, trong lòng Thẩm Nhược Y vui vẻ hơn nhiều.
Thẩm Nhược Y cười, lấy trong túi ra một miếng ngọc bội hoa đào vẫn còn dính chút máu đưa cho Tiểu Hàn.
"Ta nghe nói ở các phái tiên môn sẽ có rất nhiều người, đệ cầm
cái này tới tìm ta thì ta mới nhận ra đệ." Nàng lấy ra miếng ngọc còn lại đưa ra trước mặt Tiểu Hàn rồi nói tiếp, "Ta cũng có một cái."
Tiểu Hàn gật đầu, nhận lấy miếng ngọc bội trên tay Thẩm Nhược Y rồi cất kĩ vào bên trong túi áo.
Hai đứa nhỏ số mệnh nghiệt ngã trùng hợp tìm được một nơi để nương tựa, không nghĩ ngợi gì nữa, cứ thế an tâm dựa vào nhau rồi ngủ thiếp đi.
Ngoài trời vẫn mưa tầm tã, mưa tới trắng xóa một khoảng trời, nhưng kì lạ là trên bầu trời vẫn có một vì sao kiên cường sáng lấp lánh, có một ánh trăng không phải đêm rằm vẫn tròn vành vạnh.
Cùng nhau tỏa sáng.
- ------------------------
Sáng hôm sau.
Khi Tiểu Hàn còn chưa tỉnh thì Thẩm Nhược Y đã đi rồi. Trước khi đi nàng còn bôi thêm bùn đất làm mặt càng lấm lem, cầu mong không ai nhận ra mình thì càng tốt.
Cứ vừa đi vừa hỏi đường, lê từng bước chân nhỏ đi khắp nơi, mãi tới xế chiều Thẩm Nhược Y mới đến Thanh Lăng môn.
Có lẽ vì đã nghe chuyện xảy ra ở thôn Dã Vi rồi nên khi Thẩm
Nhược Y vừa tới liền thấy Lý Tử Lạc vội vàng đưa nàng vào bên trong.
Hắn dắt theo Thẩm Nhược Y mình đầy bùn đất đi vào trước bao ánh nhìn chỉ trỏ của người trong Thanh Lăng môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.