Đào Hoa Truyện: Nàng Tiểu Thư Của Trẫm
Chương 100: Quay Về
Đào Hoa Công Tử
20/01/2021
Hồ Điệp tự nhốt mình ở trong phòng cả ngày, không rõ vì sao vẫn cay cú chuyện đêm qua.
Tốc độ di chuyển của thuyền rất nhanh, chỉ trong ngày là đã về đến nơi.
Uy Nhiên thì ghé về phủ của hắn ở Hoa Thành, nói là có việc, vài ngày mới quay lại dự sinh thần của Hồ Điệp. Yên Nhã và Y Lệ quyết định ở lại kinh thành Tô An.
Lại ngồi xe ngựa quay trở lại kinh thành giữa đêm khuya.
Hồ Điệp nhìn kẻ vô tâm đang nhắm mắt và dường như là ngủ mất rồi, nàng nhíu chặt chân mày, không cam lòng để hắn yên nên gọi: "Hàn Phong!"
Hàn Phong không mở mắt: "Sao?" Vẫn là bộ dáng khoanh tay trước ngực, ngồi tựa lưng nghỉ ngơi một cách bình thản đó.
Tâm trạng của người này từ sáng đến giờ không tốt, hắn cũng biết, nhưng lại không muốn hỏi, vì dù người không muốn nói, có hỏi cũng vô dụng.
Hồ Điệp ngồi chống cằm chăm chú nhìn gương mặt an tĩnh của Hàn Phong cười hỏi: "Nếu như có một ngày, ta trở về nhà, huynh có nhớ ta không?"
Nam nhân kia lập tức cau nhẹ mày vì nữ nhân này thật sự rất dạn miệng, nhưng rất nhanh hắn đã đáp: "Không."
Không ngoài dự đoán của hắn, nàng quả nhiên lấy chân đá hắn một cái, mặt mày tức giận: "Dù gì cũng phải suy nghĩ trước rồi đáp chứ?" Tên vô tâm này...
Hàn Phong đột nhiên mở mắt, mặt mày vẫn lãnh đạm như thường, không tranh chấp mà hỏi ngược lại: "Vậy ta hỏi nàng. Nếu về nhà rồi, nàng có...nhớ đến ta không?"
***
Ngày thứ 17, còn hai ngày nữa là đến ngày sinh thần thứ 15 của nàng.
Buổi sáng sớm, khi mặt trời còn chưa lên cao, Hồ Điệp chỉ mặc một bộ đồ ngủ lại chạy vòng quanh tập thể dục.
Bọn nô tì và gia đinh lần đầu thấy thì ai cũng ngạc nhiên, nhưng thấy hoài thành thói quen.
Hồ Điệp vắt cái khăn trên cổ chạy khắp nơi trong phủ Thái Uý, mỗi sáng nàng chạy một vòng trong phủ là đủ chết rồi, không dám chạy thêm một vòng nữa vì sợ huyết áp lên mà chết cũng nên.
Nàng chạy ngang qua viện Tâm Mai, vô tình thấy người đang ngồi uống trà thì chạy thụt lùi lại.
Trác Kỳ tiêu sái ngồi trên cái bàn bằng đá uống trà ăn điểm tâm sáng, vận bộ y phục màu xám. Tóc thả phiêu phiêu khẽ bay trong làn gió nhẹ, buổi sáng tinh mơ. Dung mạo tuấn dật, miệng nhăm nhi điểm tâm.
"Đại ca!"
Hồ Điệp lậ tức chạy vào trong viện, miệng cười nói: "Chào buổi sáng!" Mồ hôi chảy xuống từ trên trán, từ từ chảy xuống khuôn mặt trắng hồng đỏ đỏ vì mệt, đôi mắt to tròn nhìn hắn, miệng cười hồn nhiên.
"Chào muội!" Trác Kỳ cười nhẹ nhàng, ôn nhu: "Ngồi đi!"
Ngồi xuống ghế đối diện, Hồ Điệp nhe răng cười hỏi: "Đại ca, hôm nay không đi vào cung hay thượng triều sao?"
Nàng chỉ được gặp hắn vào bữa cơm chiều, còn mấy giờ khác thì ít khi thấy hắn ở nhà.
Ở đây làm việc tối ngày không nghỉ phép sao? Một tuần làm một tuần, một tháng làm một tháng hay sao?
Hắn vẫn cười ôn nhu trả lời: "Không."
Trác Kỳ có chuyện không vui, trong người lại mệt mỏi nên xin nghỉ một ngày ở nhà.
Hắn lấy một cái bánh đưa nàng: "Muội ăn sáng chưa? Nếu chưa, ăn cùng với đại ca đi?"
Sáng nào hắn đi làm cũng thấy nàng chạy quanh phủ, nhớ ngày kia nàng bị lạc, mãi mà không biết đường quay về viện, hắn thấy vậy liền đến rồi đưa nàng đi về, tản bộ nói chuyện.
Hồ Điệp một tay cầm bánh ăn, một tay lấy khăn lau mặt, nhai mấy cái rồi nói: "Bánh này ngon quá..." Nàng chưa được ăn qua, đôi mắt hiếu kì mở to tròn nhìn Trác Kỳ hỏi: "Kỳ ca ca, tên bánh là gì vậy ạ?"
"Kỳ ca ca? Khụ, khụ..." Hắn nhướng mày nhìn nàng. Muội này của hắn khá thú vị, nàng kêu Tam đệ là Tiểu Tam còn giờ thì kêu hắn...
Hồ Điệp ngạc nhiên hỏi: "Kỳ ca ca, không được kêu như vậy sao? Kêu tên không được?" Có chỗ nào lạ đâu mình cũng kêu tên anh trai mình là anh Hồ Tinh mà? Anh, ca? Hồ Tinh ca ca? Lạ sao?
"Không. Tiểu Điệp thích sao thì gọi vậy đi." Hắn cười hòa nhã.
"..." Nàng gật đầu cười.
Hồ Điệp nhìn Trác Kỳ cười nói: "Hôm nay, Tiểu Điệp định ra ngoài chơi...đi dạo trong thành cùng Tiểu Tam. Nếu Kỳ ca ca ở nhà thì đi chung luôn cho vui. Được không?" Nàng thấy hắn hôm nay sao sao ấy?
Từ cái ngày đi Âm Khí Hội, mỗi ngày nàng đều cùng Trác Bình, Vân Nhi và Diệu Hinh ra ngoài chơi.
Y Lệ và Yên Nhã cả Gia Nhi cũng hay đến chơi, cùng nàng gây ra không ít chuyện, Uy Nhiên thỉnh thoảng cùng mấy vị kia cũng tới thăm nàng, trừ Hàn Phong là không thấy tăm hơi đâu. Nàng thấy không gặp hắn cũng là điều tốt...
Trác Kỳ nâng ly trà lên uống, trầm ngâm suy nghĩ, thấy nàng cứ nhìn hắn với ý mong muốn cùng đi chung, hắn mỉm cười: " Được."
Nàng nghe vậy liền rạng rỡ cười nói: " Chờ Tiểu Điệp ở cửa phủ. Tiểu Điệp đi thay y phục." Rồi bỏ miếng bánh vào miệng và chạy đi.
Trác Kỳ nhìn theo nàng lắc đầu cười.
---
Trước cửa phủ Thái Uý, Trác Kỳ mặt có vẻ buồn, đứng dựa lưng vào cửa.
Hồ Điệp mặc bộ y phục màu xanh biếc đơn giản tao nhã, khoác áo choàng trắng, tóc búi cao bằng một cây trăm cũng màu xanh biếc kiểu đơn giản nhưng rất đẹp.
Nàng thấy ngày nào cũng mặc nam trang hoài giới tính của nàng có ngày cũng bị lệch hoặc nằm giữa, hôm nay ra ngoài với Trác Kỳ nên nàng cũng không sợ bị có chuyện gì xảy ra nên mặc nữ phục.
Trác Bình khôi ngô vận bộ bạch y nhã nhặn. Vân Nhi vận bộ vàng nhạt mềm mại, Diệu Hinh vận bộ hồng y nhạt dễ thương. Y phục ba người là do nàng chọn cho họ.
Hồ Điệp đi thông thả ra đến cửa: "Kỳ ca ca, đi thôi." Rồi nàng đội mũ áo choàng lên.
Trác Bình vui vẻ nói: "Đại ca không vào cung sao?"
"Không, Tiểu Tam!" Hắn cười ôn nhu. Đệ hắn lớn thật rồi...
Nghe đại ca gọi là Tiểu Tam, Trác Bình vui vô cùng.
Hồ Điệp đi chính giữa hai người, tay cầm quạt đập từng nhịp vào tay. Diệu Hinh và Vân Nhi đi phía sau cười khúc khích vì chưa có vị cô nương nào ra ngoài mà cầm quạt của nam tử cả.
Nghe họ cười vì nàng cầm quạt của nam nhân, bèn nói: "Hai người cười hoài...À bốn người cười. Nam nữ bình đẳng, nam cầm quạt được, nữ cũng cầm được, nhưng nam cầm quạt của nữ thì..."
Cả năm người cùng cười không ngừng, làm cho người đi đường ai cũng nhìn bọn họ.
Trác Kỳ thắc mắc hỏi: "Nam nữ bình đẳng?"
"Đúng vậy. Nam nữ bình quyền. Nữ có thể làm tất cả những việc mà nam làm được. Chẳng hạn như Kỳ ca ca làm tướng quân cầm quân đánh giặc được thì nữ tử cũng có thể. Có khi tốt hơn nhiều!"
Trác Kỳ cười hỏi: " Vậy Tiểu Điệp cũng làm được sao?" Tiểu muội của hắn nói chuyện quả thật rất thú vị!
"Dĩ nhiên là được. Đánh giặc cũng như đánh cờ, người khôn ngoan có tính toán sẽ thắng. Nếu Tiểu Điệp là tướng quân thì sẽ sử dụng "Đại hôn trận" trong "Đại hôn kế". Một trận toàn thắng chủ soái, chủ tướng, binh lính vân vân và vân vân của giặc đều trở thành người của ta. Không tốn vũ khí, không có người chết, không máu đổ. Ha ha...Song hỷ!"
Nghe xong cả đám cười ồ lên.
"Muội nói chuyện thật...Tiêu Hạ Nghi?" Trác Kỳ đang nói chuyện cười nói vui vẻ thì thấy người trong lòng hắn đang đi tay trong tay với người khác vào một cửa hàng son phấn và trang sức.
Trác Kỳ đứng khựng lại, nói: "Đại ca thấy hơi mệt..." Chưa nói xong thì Hồ Điệp đã kéo hắn đi đến tiệm mà Tiêu Hạ Nghi vào.
Hồ Điệp lôi hắn đi, nàng nhìn sơ qua là biết có chuyện gì rồi!
Một là tên khốn kia cướp người yêu của đại ca nàng, hai là cô kia từ chối tình cảm của huynh ấy đi theo người kia vì tiền và địa vị chứ nhan sắc không thể!
Nàng ném chiếc quạt cho Trác Bình nói: "Tiểu Điệp sẽ giúp Kỳ ca ca cho bọn họ một trận..."
"Tiểu Điệp, muội định làm gì?"
"Chơi trò người yêu mới! Tiểu Tam không được kêu tỷ bằng Nhị tỷ nghe chưa. Trác Kỳ ca ca đi thôi..."
Tôn Quý phường.
Tiêu Hạ Nghi ổng ẹo choàng tay Doãn Nam Du đi vào trong nói: " Tần vương! Nghi nhi muốn huynh lựa đồ trang sức cho."
Nàng đứng ngó vào trong rồi quay hỏi Trác Kỳ: "Người yêu cũ?"
Thấy Trác Kỳ lại muốn quay đầu bỏ đi, Hồ Điệp lập tức giữ, sau đó cũng yểu điệu nói: " Kỳ ca ca! Người ta cũng muốn mua trang sức, Kỳ ca ca lựa giúp Tiểu Điệp đi?"
Chân bước vào trong, ba người đi sau che miệng cười thầm.
Hồ Điệp tay vòng qua tay Trác Kỳ lôi thẳng vào trong tiệm.
"Tống đại công tử, ngài muốn mua gì?" Một tên bán hàng ăn mặc chỉnh chu chạy ra đón họ.
Nghe gọi là Tống Đại công tử, Tiêu Hạ Nghi cùng Tần vương cùng quay đầu nhìn thì thấy cảnh tay trong tay đầy mặn nồng, như đôi phu thê hảo hợp.
Hồ Điệp ngã đầu tựa vào vai của Trác Kỳ, ăn nói nhẹ nhàng, yểu điệu ra dáng thục nữ đoan trang: "Kỳ ca ca! Lựa cho Tiểu Điệp vài món trang sức đi, có được không?"
Nàng nói chuyện ngọt như đường ai nghe cũng mềm lòng, đá cũng tan chảy thành nước. Bởi vì, những cử chỉ này nàng phải giả vờ không biết bao nhiêu lần rồi.
Trác Kỳ biết không còn đường lui rồi, đành cười ôn nhu nói: "Được." Rồi đi lại bàn trang sức chọn.
Ba người kia chỉ che miệng nén cười.
Doãn Nam Du liền lại gần bọn họ chào hỏi rất lịch sự: "Tống Thượng tướng quân!"
Hai người cũng rất thân nên cười nói tự nhiên: "Tần vương!" Trác Kỳ khẽ liếc nhìn Tiêu Hạ Nghi một cái, lòng liền đầy nặng nề, đau đớn một cách khó nói.
Doãn Nam Du nhìn Hồ Điệp đang mặc áo choàng che đi nửa khuôn mặt chỉ thấy mỗi đôi môi đỏ lên tiếng hỏi: "Vị nữ tử này..."
Hồ Điệp liền hơi cúi đầu như chào hỏi với Tần vương, miệng cười quyến rũ nói: "Tiểu nữ, Hồ Điệp...Không biết phải xưng hô thế nào cho phải?" Tần vương, vương gia sao? Đúng là khốn kiếp dám cướp người yêu của đại ca ca ta.
"Doãn Nam Du, Hồ Điệp tiểu thư cứ gọi ta là Nam Du là được..."
"Nam Du...tên rất hay. Nam Du công tử, người bên cạnh huynh..." Hồ Điệp cố ý nhìn Tiêu Hạ Nghi, thì ra là 'nhóc tì'.
Nhưng tổng lại thì, con cá vừa dẹp vừa dẹo kia có gì đẹp mà ca mê dữ vậy?
"Nàng ta...nàng ta là vị hôn thê của tại hạ. Tiêu Hạ Nghi."
Nàng hơi cúi đầu chào hỏi, nhìn Tiêu Hạ Nghi một cái rồi hướng về Doãn Nam Du nói: "Vị hôn thê của Nam Du công tử, quả là dung mạo hơn người. Hôm nay được gặp là vinh hạnh của Hồ Điệp." Xem ra ả này hơi dữ nha!
Tiêu Hạ Nghi nghe khen liền lên mặt nói: "Hồ Điệp tiểu thư đã quá khen rồi. Tại sao...Tiểu thư cứ đội mũ áo choàng? Chẳng lẽ dung mạo của tiểu thư...không được xuất chúng?" Sau đó nàng ta lướt mắt nhìn qua Trác Kỳ.
Doãn Nam Du cau mày nhìn qua vị hôn thê, sau đó hướng nàng lên tiếng: "Nàng ta có phần hơi thất lễ, xin Hồ Điệp tiểu thư bỏ qua cho..." Hắn ta đâu yêu gì nàng ta, là phụ thân của hắn ta ép buộc cả.
"Không sao. Dung mạo của ta hơi xấu xí...nên mới phải mang mũ áo choàng thôi."
Tiêu Hạ Nghi không biết tốt xấu, cười khinh bỉ nàng rồi nói với Trác Kỳ: "Thì ra Tống công tử cũng thích loại hoa cỏ dại này sao?"
Nàng ta nhếch miệng cười, nhìn Hồ Điệp, ánh mắt lẫn mặt tràn đầy khinh bỉ: Xấu xí mà còn trèo cao!
Trác Kỳ lập tức đáp: "Hoa cỏ dại chân thật hơn, hoa được chăm sóc kĩ!" Rồi nhìn qua Hồ Điệp cười ngọt ngào, làm cho ba người đi theo sau kia cứ tủm tỉm cười vừa lòng.
"Hoa dại có điểm đặc trưng riêng của nó. Ta sống trên núi cao nên không biết nhiều lễ nghi ở đây, nhưng Tiêu tiểu thư sống ở kinh thành thì khác..." Mất dạy, dám bảo ta xấu xí, hoa cỏ dại sao?
Tiêu Hạ Nghi tức giận vì câu nói sỉ nhục đó của nàng, nên liều mạng nhào tới cởi mũ áo choàng của nàng.
Vì quá bất ngờ nên Hồ Điệp lẫn Trác kỳ cũng không kịp phản ứng.
Mũ áo choàng bị hất ra, cây trầm cài rơi xuống đất gãy làm đôi.
Tóc bị xoã dài, lộ một dung nhan khuynh quốc khuynh thành làm cho Doãn Nam Du bất chợt ngẩn người.
Trác Kỳ đẩy mạnh Tiêu Hạ Nghi, làm nàng ta ngã, tay vội vòng qua ôm Hồ Điệp quá thân mật.
Vân Nhi nhặt cây trâm bị gãy đôi.
Diệu Hinh nắm tay Hồ Điệp: "Tiểu thư, tiểu thư...không sao chứ?" Mắt lườm đến Tiêu Hạ Nghi nhưng không dám trách gì.
Vân Nhi cũng lườm nàng ta.
Nữ tì đến đỡ Tiêu Hạ Nghi: "Tiểu thư người không sao chứ?" Nàng ta nhìn Hồ Điệp cũng thầm cảm thán: Đúng là đẹp!!!
Tiêu Hạ Nghi chỉ tay vào mặt Hồ Điệp nhưng lại hỏi Trác Kỳ: " Huynh dám gì con tiện nhân này mà đẩy ngã ta sao?" Tức chết mà!
Trác Bình chắn ngang, hét vào mặt của nàng ta: "Ngươi dám vô lễ với Nhị tỷ của ta sao? Thật quá đáng!!! Ta..." Nếu không phải nàng ta là nữ nhân thì hắn ta đã đánh rồi.
Hồ Điệp lấy tay hất tóc lên, nhìn nàng ta cười không mấy tốt và hỏi: " Tiện nhân? Ai là tiện nhân? Hả?" Bỏ theo người khác mà còn dám mắng nàng là tiện nhân? Bà đây ứa nhịn...
Hồ Điệp kéo tay áo định nhào tới đánh Tiêu Hạ Nghi thì Trác Bình vội ôm nàng lại: "Tỷ..." Tỷ hắn có phải là kẻ chỉ nói lý bằng vũ lực hay không?
"Mau dìu tiểu thư ngươi về phủ đi." Vẻ mặt Doãn Nam Du nhìn Tiêu Hạ Nghi đầy chán ghét, hắn ta sẽ bảo phụ thân từ hôn, mối hôn sự này, hắn ta nhất quyết không chấp nhận!
Nữ tì kéo tay Tiêu Hạ Nghi đi, nhưng nàng ta còn nói giọng lại: " Hồ Điệp ngươi chờ đó...Ta không bỏ qua chuyện này đâu." Con tiện nhân dám làm mất mặt ta, ta sẽ không để ngươi sống yên ổn đâu. Tống Trác Kỳ, cú đẩy này ta sẽ tính trên người của muội muội ngươi.
"Có giỏi thì ở lại...Bổn tiểu thư tiếp tới cùng!" Nàng định nhào ra cửa nhưng Tần vương nắm tay kéo nàng lại.
" Về dạy lại vị hôn thê đi..." Nàng rút tay ra, đi lại Trác Kỳ nói: "Thứ nữ nhân đó, huynh đừng ngó tới, mất công bẩn mắt."
Nàng nhìn tên khi nảy nắm tay mình mà kết án: "Tấn vương gia định bẻ tay ta để trả thù cho thê tử chứ gì?" Tay nàng còn hơi đau sau dụ đánh với Yên Nhã, bàn tay vẫn còn chưa khỏi.
"Ta..." Nam Du cứng họng với nàng.
"Tần vương thứ lỗi. Tiểu muội này của ta vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện. Bọn ta xin phép đi trước." Trác Kỳ cùng Trác Bình lôi nàng đi.
Doãn Nam Du nhìn bọn người của Tống gia đã đi xa mà tầm mắt vẫn không rời, miệng hắn khẽ nâng lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, tay khi nảy nắm tay nàng đưa lên nhìn sau đó nắm chặt lại thành quyền.
***
Ngày hôm sau, Tấn vương gia đến phủ Thái Uý, bảo là muốn gặp Nhị tiểu thư của phủ để xin lỗi về chuyện hôm qua.
Nhưng nàng không muốn gặp hắn.
Doãn Nam Du vẫn không chịu rời, ngồi chờ ở đại sảnh được một lúc thì thấy người trong phủ rất tất bật chuẩn bị trang trí, hắn ta liền mở miệng hỏi một tên gia đinh trong phủ thì biết tối ngày mai là sinh thần thứ 15 của Hồ Điệp.
"Tiểu thư của các ngươi, chỉ mới 15 tuổi thôi sao?" Hắn ta muốn chắc chắn, sợ rằng hắn ta đã nghe lầm chăng?
"Dạ, thưa Tấn vương gia Nhị tiểu thư của chúng nô tài, mới 15 tuổi..." Tên gia đinh khom người cung kính. Hắn ta cũng sửng sốt khi nghe nàng 15 tuổi nha! Nhưng chuyện này có là gì?
"Tiểu thư của ta đã 30 tuổi!" Hồ Điệp đột nhiên đi ngang qua, sau đó nhìn tên gia đinh nói: "Đi làm việc của ngươi đi."
Nàng đứng ngay cửa, không bước vào trong, nam trang nho nhã, áo choàng màu đen, khuôn mặt vẫn bị che dưới cái mũ áo choàng.
Mô Cương - thuộc hạ thân cận của Doãn Nam Du lên tiếng: "Ngươi là ai? Tên tiểu tử không biết điều, gặp Tần vương còn không mau hành lễ?"
Nào ngờ nàng còn không thèm để ý câu nói của hắn ta mà đã xoay người đi. Tần vương? Là con khỉ gió gì mà bắt ta phải hành lễ? Cướp người yêu của bạn mình, nhị quân tử!
Mô Cương đi lên định ngăn nàng nhưng bị Trác Bình và Vân Nhi bay ra ngăn cản.
Diệu Hinh nhìn Mô Cương nói: "Ngươi là khách, mà vô lễ với chủ nhà sao? Ngươi, mới là kẻ không biết phép tắc."
Vân Nhi và Diệu Hinh đều vận nam trang màu lam nhạt khôi ngô.
Hồ Điệp bộ dạng thờ ơ nhàn nhạt nói: "Đi thôi. Thái hoàng thái hậu đang chờ bổn công tử ta."
Mới sáng mà Trần tổng quản đã tới tìm nàng rồi, bảo là bà của Hàn Phong có quà tặng nàng. Qùa gì chứ?
Trác Bình lườm hai tên mới sáng sớm đã đến làm phiền kia, nói: "Đúng là...Không biết điều."
"Đi thôi, công tử bỏ kìa..." Diệu Hinh kéo tay Trác Bình, nàng cũng không quên liếc mắt, lườm hai tên khách không biết điều kia.
Vân Nhi chạy theo, gọi không ngừng: " Tiểu...Công tử chờ...chờ với..."
Doãn Nam Du cứng đờ, miệng lắp bắp không tin: " Là...là nàng sao?"
Hắn ta liền đứng dậy, đi ra hỏi Tứ thúc: " Lão quản gia. Phủ của ông có mấy vị công tử, mấy tiểu thư vậy?"
"Dạ thưa Tần vương gia, Tống Thái Uý có hai vị công tử và có duy nhất một vị tiểu thư!" Ông nhìn Tần vương gia đầy nghi hoặc. Chẳng lẽ tiểu thư ra ngoài, lại gây chuyện...Chọc phải Tần vương gia sao?
"Vậy trong phủ...Có vị công tử nào tên là Tống Sở Điệp hay không?" Doãn Nam Du lại hỏi tiếp.
Tứ thúc căng thẳng đáp: "Vị người cần tìm, chính là vị mặc áo choàng đen vừa rồi, mới đi ra cửa ạ!" Cuối cùng thì tiểu thư đã làm vì vị Tần vương này đây?
Doãn Nam Du mỉm cười với ông rất kì lạ, sau đó lại hỏi thêm cực kì thiếu não: "Hắn có quan hệ gì với Tống đại nhân?" Cuối cùng thì cái phủ này là sao đây?
"Hắn? Khụ khụ... Là nữ nhi của Thái Uý đại nhân! Tên, Tống Hồ Điệp!" Ông ho sặc sụa, khi nghe vị vương gia này gọi tiểu thư là hắn.
"Lão quản gia, ông không được nói bừa với vương gia của ta." Mô Cương nhìn ông.
"Lão nô nói thật. Tiểu thư hay cải nam trang...nam trang ra ngoài chơi, cả phủ đều biết."
Tốc độ di chuyển của thuyền rất nhanh, chỉ trong ngày là đã về đến nơi.
Uy Nhiên thì ghé về phủ của hắn ở Hoa Thành, nói là có việc, vài ngày mới quay lại dự sinh thần của Hồ Điệp. Yên Nhã và Y Lệ quyết định ở lại kinh thành Tô An.
Lại ngồi xe ngựa quay trở lại kinh thành giữa đêm khuya.
Hồ Điệp nhìn kẻ vô tâm đang nhắm mắt và dường như là ngủ mất rồi, nàng nhíu chặt chân mày, không cam lòng để hắn yên nên gọi: "Hàn Phong!"
Hàn Phong không mở mắt: "Sao?" Vẫn là bộ dáng khoanh tay trước ngực, ngồi tựa lưng nghỉ ngơi một cách bình thản đó.
Tâm trạng của người này từ sáng đến giờ không tốt, hắn cũng biết, nhưng lại không muốn hỏi, vì dù người không muốn nói, có hỏi cũng vô dụng.
Hồ Điệp ngồi chống cằm chăm chú nhìn gương mặt an tĩnh của Hàn Phong cười hỏi: "Nếu như có một ngày, ta trở về nhà, huynh có nhớ ta không?"
Nam nhân kia lập tức cau nhẹ mày vì nữ nhân này thật sự rất dạn miệng, nhưng rất nhanh hắn đã đáp: "Không."
Không ngoài dự đoán của hắn, nàng quả nhiên lấy chân đá hắn một cái, mặt mày tức giận: "Dù gì cũng phải suy nghĩ trước rồi đáp chứ?" Tên vô tâm này...
Hàn Phong đột nhiên mở mắt, mặt mày vẫn lãnh đạm như thường, không tranh chấp mà hỏi ngược lại: "Vậy ta hỏi nàng. Nếu về nhà rồi, nàng có...nhớ đến ta không?"
***
Ngày thứ 17, còn hai ngày nữa là đến ngày sinh thần thứ 15 của nàng.
Buổi sáng sớm, khi mặt trời còn chưa lên cao, Hồ Điệp chỉ mặc một bộ đồ ngủ lại chạy vòng quanh tập thể dục.
Bọn nô tì và gia đinh lần đầu thấy thì ai cũng ngạc nhiên, nhưng thấy hoài thành thói quen.
Hồ Điệp vắt cái khăn trên cổ chạy khắp nơi trong phủ Thái Uý, mỗi sáng nàng chạy một vòng trong phủ là đủ chết rồi, không dám chạy thêm một vòng nữa vì sợ huyết áp lên mà chết cũng nên.
Nàng chạy ngang qua viện Tâm Mai, vô tình thấy người đang ngồi uống trà thì chạy thụt lùi lại.
Trác Kỳ tiêu sái ngồi trên cái bàn bằng đá uống trà ăn điểm tâm sáng, vận bộ y phục màu xám. Tóc thả phiêu phiêu khẽ bay trong làn gió nhẹ, buổi sáng tinh mơ. Dung mạo tuấn dật, miệng nhăm nhi điểm tâm.
"Đại ca!"
Hồ Điệp lậ tức chạy vào trong viện, miệng cười nói: "Chào buổi sáng!" Mồ hôi chảy xuống từ trên trán, từ từ chảy xuống khuôn mặt trắng hồng đỏ đỏ vì mệt, đôi mắt to tròn nhìn hắn, miệng cười hồn nhiên.
"Chào muội!" Trác Kỳ cười nhẹ nhàng, ôn nhu: "Ngồi đi!"
Ngồi xuống ghế đối diện, Hồ Điệp nhe răng cười hỏi: "Đại ca, hôm nay không đi vào cung hay thượng triều sao?"
Nàng chỉ được gặp hắn vào bữa cơm chiều, còn mấy giờ khác thì ít khi thấy hắn ở nhà.
Ở đây làm việc tối ngày không nghỉ phép sao? Một tuần làm một tuần, một tháng làm một tháng hay sao?
Hắn vẫn cười ôn nhu trả lời: "Không."
Trác Kỳ có chuyện không vui, trong người lại mệt mỏi nên xin nghỉ một ngày ở nhà.
Hắn lấy một cái bánh đưa nàng: "Muội ăn sáng chưa? Nếu chưa, ăn cùng với đại ca đi?"
Sáng nào hắn đi làm cũng thấy nàng chạy quanh phủ, nhớ ngày kia nàng bị lạc, mãi mà không biết đường quay về viện, hắn thấy vậy liền đến rồi đưa nàng đi về, tản bộ nói chuyện.
Hồ Điệp một tay cầm bánh ăn, một tay lấy khăn lau mặt, nhai mấy cái rồi nói: "Bánh này ngon quá..." Nàng chưa được ăn qua, đôi mắt hiếu kì mở to tròn nhìn Trác Kỳ hỏi: "Kỳ ca ca, tên bánh là gì vậy ạ?"
"Kỳ ca ca? Khụ, khụ..." Hắn nhướng mày nhìn nàng. Muội này của hắn khá thú vị, nàng kêu Tam đệ là Tiểu Tam còn giờ thì kêu hắn...
Hồ Điệp ngạc nhiên hỏi: "Kỳ ca ca, không được kêu như vậy sao? Kêu tên không được?" Có chỗ nào lạ đâu mình cũng kêu tên anh trai mình là anh Hồ Tinh mà? Anh, ca? Hồ Tinh ca ca? Lạ sao?
"Không. Tiểu Điệp thích sao thì gọi vậy đi." Hắn cười hòa nhã.
"..." Nàng gật đầu cười.
Hồ Điệp nhìn Trác Kỳ cười nói: "Hôm nay, Tiểu Điệp định ra ngoài chơi...đi dạo trong thành cùng Tiểu Tam. Nếu Kỳ ca ca ở nhà thì đi chung luôn cho vui. Được không?" Nàng thấy hắn hôm nay sao sao ấy?
Từ cái ngày đi Âm Khí Hội, mỗi ngày nàng đều cùng Trác Bình, Vân Nhi và Diệu Hinh ra ngoài chơi.
Y Lệ và Yên Nhã cả Gia Nhi cũng hay đến chơi, cùng nàng gây ra không ít chuyện, Uy Nhiên thỉnh thoảng cùng mấy vị kia cũng tới thăm nàng, trừ Hàn Phong là không thấy tăm hơi đâu. Nàng thấy không gặp hắn cũng là điều tốt...
Trác Kỳ nâng ly trà lên uống, trầm ngâm suy nghĩ, thấy nàng cứ nhìn hắn với ý mong muốn cùng đi chung, hắn mỉm cười: " Được."
Nàng nghe vậy liền rạng rỡ cười nói: " Chờ Tiểu Điệp ở cửa phủ. Tiểu Điệp đi thay y phục." Rồi bỏ miếng bánh vào miệng và chạy đi.
Trác Kỳ nhìn theo nàng lắc đầu cười.
---
Trước cửa phủ Thái Uý, Trác Kỳ mặt có vẻ buồn, đứng dựa lưng vào cửa.
Hồ Điệp mặc bộ y phục màu xanh biếc đơn giản tao nhã, khoác áo choàng trắng, tóc búi cao bằng một cây trăm cũng màu xanh biếc kiểu đơn giản nhưng rất đẹp.
Nàng thấy ngày nào cũng mặc nam trang hoài giới tính của nàng có ngày cũng bị lệch hoặc nằm giữa, hôm nay ra ngoài với Trác Kỳ nên nàng cũng không sợ bị có chuyện gì xảy ra nên mặc nữ phục.
Trác Bình khôi ngô vận bộ bạch y nhã nhặn. Vân Nhi vận bộ vàng nhạt mềm mại, Diệu Hinh vận bộ hồng y nhạt dễ thương. Y phục ba người là do nàng chọn cho họ.
Hồ Điệp đi thông thả ra đến cửa: "Kỳ ca ca, đi thôi." Rồi nàng đội mũ áo choàng lên.
Trác Bình vui vẻ nói: "Đại ca không vào cung sao?"
"Không, Tiểu Tam!" Hắn cười ôn nhu. Đệ hắn lớn thật rồi...
Nghe đại ca gọi là Tiểu Tam, Trác Bình vui vô cùng.
Hồ Điệp đi chính giữa hai người, tay cầm quạt đập từng nhịp vào tay. Diệu Hinh và Vân Nhi đi phía sau cười khúc khích vì chưa có vị cô nương nào ra ngoài mà cầm quạt của nam tử cả.
Nghe họ cười vì nàng cầm quạt của nam nhân, bèn nói: "Hai người cười hoài...À bốn người cười. Nam nữ bình đẳng, nam cầm quạt được, nữ cũng cầm được, nhưng nam cầm quạt của nữ thì..."
Cả năm người cùng cười không ngừng, làm cho người đi đường ai cũng nhìn bọn họ.
Trác Kỳ thắc mắc hỏi: "Nam nữ bình đẳng?"
"Đúng vậy. Nam nữ bình quyền. Nữ có thể làm tất cả những việc mà nam làm được. Chẳng hạn như Kỳ ca ca làm tướng quân cầm quân đánh giặc được thì nữ tử cũng có thể. Có khi tốt hơn nhiều!"
Trác Kỳ cười hỏi: " Vậy Tiểu Điệp cũng làm được sao?" Tiểu muội của hắn nói chuyện quả thật rất thú vị!
"Dĩ nhiên là được. Đánh giặc cũng như đánh cờ, người khôn ngoan có tính toán sẽ thắng. Nếu Tiểu Điệp là tướng quân thì sẽ sử dụng "Đại hôn trận" trong "Đại hôn kế". Một trận toàn thắng chủ soái, chủ tướng, binh lính vân vân và vân vân của giặc đều trở thành người của ta. Không tốn vũ khí, không có người chết, không máu đổ. Ha ha...Song hỷ!"
Nghe xong cả đám cười ồ lên.
"Muội nói chuyện thật...Tiêu Hạ Nghi?" Trác Kỳ đang nói chuyện cười nói vui vẻ thì thấy người trong lòng hắn đang đi tay trong tay với người khác vào một cửa hàng son phấn và trang sức.
Trác Kỳ đứng khựng lại, nói: "Đại ca thấy hơi mệt..." Chưa nói xong thì Hồ Điệp đã kéo hắn đi đến tiệm mà Tiêu Hạ Nghi vào.
Hồ Điệp lôi hắn đi, nàng nhìn sơ qua là biết có chuyện gì rồi!
Một là tên khốn kia cướp người yêu của đại ca nàng, hai là cô kia từ chối tình cảm của huynh ấy đi theo người kia vì tiền và địa vị chứ nhan sắc không thể!
Nàng ném chiếc quạt cho Trác Bình nói: "Tiểu Điệp sẽ giúp Kỳ ca ca cho bọn họ một trận..."
"Tiểu Điệp, muội định làm gì?"
"Chơi trò người yêu mới! Tiểu Tam không được kêu tỷ bằng Nhị tỷ nghe chưa. Trác Kỳ ca ca đi thôi..."
Tôn Quý phường.
Tiêu Hạ Nghi ổng ẹo choàng tay Doãn Nam Du đi vào trong nói: " Tần vương! Nghi nhi muốn huynh lựa đồ trang sức cho."
Nàng đứng ngó vào trong rồi quay hỏi Trác Kỳ: "Người yêu cũ?"
Thấy Trác Kỳ lại muốn quay đầu bỏ đi, Hồ Điệp lập tức giữ, sau đó cũng yểu điệu nói: " Kỳ ca ca! Người ta cũng muốn mua trang sức, Kỳ ca ca lựa giúp Tiểu Điệp đi?"
Chân bước vào trong, ba người đi sau che miệng cười thầm.
Hồ Điệp tay vòng qua tay Trác Kỳ lôi thẳng vào trong tiệm.
"Tống đại công tử, ngài muốn mua gì?" Một tên bán hàng ăn mặc chỉnh chu chạy ra đón họ.
Nghe gọi là Tống Đại công tử, Tiêu Hạ Nghi cùng Tần vương cùng quay đầu nhìn thì thấy cảnh tay trong tay đầy mặn nồng, như đôi phu thê hảo hợp.
Hồ Điệp ngã đầu tựa vào vai của Trác Kỳ, ăn nói nhẹ nhàng, yểu điệu ra dáng thục nữ đoan trang: "Kỳ ca ca! Lựa cho Tiểu Điệp vài món trang sức đi, có được không?"
Nàng nói chuyện ngọt như đường ai nghe cũng mềm lòng, đá cũng tan chảy thành nước. Bởi vì, những cử chỉ này nàng phải giả vờ không biết bao nhiêu lần rồi.
Trác Kỳ biết không còn đường lui rồi, đành cười ôn nhu nói: "Được." Rồi đi lại bàn trang sức chọn.
Ba người kia chỉ che miệng nén cười.
Doãn Nam Du liền lại gần bọn họ chào hỏi rất lịch sự: "Tống Thượng tướng quân!"
Hai người cũng rất thân nên cười nói tự nhiên: "Tần vương!" Trác Kỳ khẽ liếc nhìn Tiêu Hạ Nghi một cái, lòng liền đầy nặng nề, đau đớn một cách khó nói.
Doãn Nam Du nhìn Hồ Điệp đang mặc áo choàng che đi nửa khuôn mặt chỉ thấy mỗi đôi môi đỏ lên tiếng hỏi: "Vị nữ tử này..."
Hồ Điệp liền hơi cúi đầu như chào hỏi với Tần vương, miệng cười quyến rũ nói: "Tiểu nữ, Hồ Điệp...Không biết phải xưng hô thế nào cho phải?" Tần vương, vương gia sao? Đúng là khốn kiếp dám cướp người yêu của đại ca ca ta.
"Doãn Nam Du, Hồ Điệp tiểu thư cứ gọi ta là Nam Du là được..."
"Nam Du...tên rất hay. Nam Du công tử, người bên cạnh huynh..." Hồ Điệp cố ý nhìn Tiêu Hạ Nghi, thì ra là 'nhóc tì'.
Nhưng tổng lại thì, con cá vừa dẹp vừa dẹo kia có gì đẹp mà ca mê dữ vậy?
"Nàng ta...nàng ta là vị hôn thê của tại hạ. Tiêu Hạ Nghi."
Nàng hơi cúi đầu chào hỏi, nhìn Tiêu Hạ Nghi một cái rồi hướng về Doãn Nam Du nói: "Vị hôn thê của Nam Du công tử, quả là dung mạo hơn người. Hôm nay được gặp là vinh hạnh của Hồ Điệp." Xem ra ả này hơi dữ nha!
Tiêu Hạ Nghi nghe khen liền lên mặt nói: "Hồ Điệp tiểu thư đã quá khen rồi. Tại sao...Tiểu thư cứ đội mũ áo choàng? Chẳng lẽ dung mạo của tiểu thư...không được xuất chúng?" Sau đó nàng ta lướt mắt nhìn qua Trác Kỳ.
Doãn Nam Du cau mày nhìn qua vị hôn thê, sau đó hướng nàng lên tiếng: "Nàng ta có phần hơi thất lễ, xin Hồ Điệp tiểu thư bỏ qua cho..." Hắn ta đâu yêu gì nàng ta, là phụ thân của hắn ta ép buộc cả.
"Không sao. Dung mạo của ta hơi xấu xí...nên mới phải mang mũ áo choàng thôi."
Tiêu Hạ Nghi không biết tốt xấu, cười khinh bỉ nàng rồi nói với Trác Kỳ: "Thì ra Tống công tử cũng thích loại hoa cỏ dại này sao?"
Nàng ta nhếch miệng cười, nhìn Hồ Điệp, ánh mắt lẫn mặt tràn đầy khinh bỉ: Xấu xí mà còn trèo cao!
Trác Kỳ lập tức đáp: "Hoa cỏ dại chân thật hơn, hoa được chăm sóc kĩ!" Rồi nhìn qua Hồ Điệp cười ngọt ngào, làm cho ba người đi theo sau kia cứ tủm tỉm cười vừa lòng.
"Hoa dại có điểm đặc trưng riêng của nó. Ta sống trên núi cao nên không biết nhiều lễ nghi ở đây, nhưng Tiêu tiểu thư sống ở kinh thành thì khác..." Mất dạy, dám bảo ta xấu xí, hoa cỏ dại sao?
Tiêu Hạ Nghi tức giận vì câu nói sỉ nhục đó của nàng, nên liều mạng nhào tới cởi mũ áo choàng của nàng.
Vì quá bất ngờ nên Hồ Điệp lẫn Trác kỳ cũng không kịp phản ứng.
Mũ áo choàng bị hất ra, cây trầm cài rơi xuống đất gãy làm đôi.
Tóc bị xoã dài, lộ một dung nhan khuynh quốc khuynh thành làm cho Doãn Nam Du bất chợt ngẩn người.
Trác Kỳ đẩy mạnh Tiêu Hạ Nghi, làm nàng ta ngã, tay vội vòng qua ôm Hồ Điệp quá thân mật.
Vân Nhi nhặt cây trâm bị gãy đôi.
Diệu Hinh nắm tay Hồ Điệp: "Tiểu thư, tiểu thư...không sao chứ?" Mắt lườm đến Tiêu Hạ Nghi nhưng không dám trách gì.
Vân Nhi cũng lườm nàng ta.
Nữ tì đến đỡ Tiêu Hạ Nghi: "Tiểu thư người không sao chứ?" Nàng ta nhìn Hồ Điệp cũng thầm cảm thán: Đúng là đẹp!!!
Tiêu Hạ Nghi chỉ tay vào mặt Hồ Điệp nhưng lại hỏi Trác Kỳ: " Huynh dám gì con tiện nhân này mà đẩy ngã ta sao?" Tức chết mà!
Trác Bình chắn ngang, hét vào mặt của nàng ta: "Ngươi dám vô lễ với Nhị tỷ của ta sao? Thật quá đáng!!! Ta..." Nếu không phải nàng ta là nữ nhân thì hắn ta đã đánh rồi.
Hồ Điệp lấy tay hất tóc lên, nhìn nàng ta cười không mấy tốt và hỏi: " Tiện nhân? Ai là tiện nhân? Hả?" Bỏ theo người khác mà còn dám mắng nàng là tiện nhân? Bà đây ứa nhịn...
Hồ Điệp kéo tay áo định nhào tới đánh Tiêu Hạ Nghi thì Trác Bình vội ôm nàng lại: "Tỷ..." Tỷ hắn có phải là kẻ chỉ nói lý bằng vũ lực hay không?
"Mau dìu tiểu thư ngươi về phủ đi." Vẻ mặt Doãn Nam Du nhìn Tiêu Hạ Nghi đầy chán ghét, hắn ta sẽ bảo phụ thân từ hôn, mối hôn sự này, hắn ta nhất quyết không chấp nhận!
Nữ tì kéo tay Tiêu Hạ Nghi đi, nhưng nàng ta còn nói giọng lại: " Hồ Điệp ngươi chờ đó...Ta không bỏ qua chuyện này đâu." Con tiện nhân dám làm mất mặt ta, ta sẽ không để ngươi sống yên ổn đâu. Tống Trác Kỳ, cú đẩy này ta sẽ tính trên người của muội muội ngươi.
"Có giỏi thì ở lại...Bổn tiểu thư tiếp tới cùng!" Nàng định nhào ra cửa nhưng Tần vương nắm tay kéo nàng lại.
" Về dạy lại vị hôn thê đi..." Nàng rút tay ra, đi lại Trác Kỳ nói: "Thứ nữ nhân đó, huynh đừng ngó tới, mất công bẩn mắt."
Nàng nhìn tên khi nảy nắm tay mình mà kết án: "Tấn vương gia định bẻ tay ta để trả thù cho thê tử chứ gì?" Tay nàng còn hơi đau sau dụ đánh với Yên Nhã, bàn tay vẫn còn chưa khỏi.
"Ta..." Nam Du cứng họng với nàng.
"Tần vương thứ lỗi. Tiểu muội này của ta vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện. Bọn ta xin phép đi trước." Trác Kỳ cùng Trác Bình lôi nàng đi.
Doãn Nam Du nhìn bọn người của Tống gia đã đi xa mà tầm mắt vẫn không rời, miệng hắn khẽ nâng lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, tay khi nảy nắm tay nàng đưa lên nhìn sau đó nắm chặt lại thành quyền.
***
Ngày hôm sau, Tấn vương gia đến phủ Thái Uý, bảo là muốn gặp Nhị tiểu thư của phủ để xin lỗi về chuyện hôm qua.
Nhưng nàng không muốn gặp hắn.
Doãn Nam Du vẫn không chịu rời, ngồi chờ ở đại sảnh được một lúc thì thấy người trong phủ rất tất bật chuẩn bị trang trí, hắn ta liền mở miệng hỏi một tên gia đinh trong phủ thì biết tối ngày mai là sinh thần thứ 15 của Hồ Điệp.
"Tiểu thư của các ngươi, chỉ mới 15 tuổi thôi sao?" Hắn ta muốn chắc chắn, sợ rằng hắn ta đã nghe lầm chăng?
"Dạ, thưa Tấn vương gia Nhị tiểu thư của chúng nô tài, mới 15 tuổi..." Tên gia đinh khom người cung kính. Hắn ta cũng sửng sốt khi nghe nàng 15 tuổi nha! Nhưng chuyện này có là gì?
"Tiểu thư của ta đã 30 tuổi!" Hồ Điệp đột nhiên đi ngang qua, sau đó nhìn tên gia đinh nói: "Đi làm việc của ngươi đi."
Nàng đứng ngay cửa, không bước vào trong, nam trang nho nhã, áo choàng màu đen, khuôn mặt vẫn bị che dưới cái mũ áo choàng.
Mô Cương - thuộc hạ thân cận của Doãn Nam Du lên tiếng: "Ngươi là ai? Tên tiểu tử không biết điều, gặp Tần vương còn không mau hành lễ?"
Nào ngờ nàng còn không thèm để ý câu nói của hắn ta mà đã xoay người đi. Tần vương? Là con khỉ gió gì mà bắt ta phải hành lễ? Cướp người yêu của bạn mình, nhị quân tử!
Mô Cương đi lên định ngăn nàng nhưng bị Trác Bình và Vân Nhi bay ra ngăn cản.
Diệu Hinh nhìn Mô Cương nói: "Ngươi là khách, mà vô lễ với chủ nhà sao? Ngươi, mới là kẻ không biết phép tắc."
Vân Nhi và Diệu Hinh đều vận nam trang màu lam nhạt khôi ngô.
Hồ Điệp bộ dạng thờ ơ nhàn nhạt nói: "Đi thôi. Thái hoàng thái hậu đang chờ bổn công tử ta."
Mới sáng mà Trần tổng quản đã tới tìm nàng rồi, bảo là bà của Hàn Phong có quà tặng nàng. Qùa gì chứ?
Trác Bình lườm hai tên mới sáng sớm đã đến làm phiền kia, nói: "Đúng là...Không biết điều."
"Đi thôi, công tử bỏ kìa..." Diệu Hinh kéo tay Trác Bình, nàng cũng không quên liếc mắt, lườm hai tên khách không biết điều kia.
Vân Nhi chạy theo, gọi không ngừng: " Tiểu...Công tử chờ...chờ với..."
Doãn Nam Du cứng đờ, miệng lắp bắp không tin: " Là...là nàng sao?"
Hắn ta liền đứng dậy, đi ra hỏi Tứ thúc: " Lão quản gia. Phủ của ông có mấy vị công tử, mấy tiểu thư vậy?"
"Dạ thưa Tần vương gia, Tống Thái Uý có hai vị công tử và có duy nhất một vị tiểu thư!" Ông nhìn Tần vương gia đầy nghi hoặc. Chẳng lẽ tiểu thư ra ngoài, lại gây chuyện...Chọc phải Tần vương gia sao?
"Vậy trong phủ...Có vị công tử nào tên là Tống Sở Điệp hay không?" Doãn Nam Du lại hỏi tiếp.
Tứ thúc căng thẳng đáp: "Vị người cần tìm, chính là vị mặc áo choàng đen vừa rồi, mới đi ra cửa ạ!" Cuối cùng thì tiểu thư đã làm vì vị Tần vương này đây?
Doãn Nam Du mỉm cười với ông rất kì lạ, sau đó lại hỏi thêm cực kì thiếu não: "Hắn có quan hệ gì với Tống đại nhân?" Cuối cùng thì cái phủ này là sao đây?
"Hắn? Khụ khụ... Là nữ nhi của Thái Uý đại nhân! Tên, Tống Hồ Điệp!" Ông ho sặc sụa, khi nghe vị vương gia này gọi tiểu thư là hắn.
"Lão quản gia, ông không được nói bừa với vương gia của ta." Mô Cương nhìn ông.
"Lão nô nói thật. Tiểu thư hay cải nam trang...nam trang ra ngoài chơi, cả phủ đều biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.