Đào Hoa Truyện: Nàng Tiểu Thư Của Trẫm
Chương 64: Tỉ Thí Biến Thành Cuộc Thi Xé Quần Áo 2
Đào Hoa Công Tử
02/10/2016
“ Ya..” Yên Nhã xông lên, tay đấm, chân thì đá tứ phía. Hồ Điệp né
tránh, ánh mắt lạnh, dùng một đòn đánh cực nhanh. Chân đá vào chân Yên
Nhã, tay chụp lấy tay nàng ta khoá phía sau. Xoay người, đè nàng ta nằm
sấp xuống đất “ Phịch”. Yên Nhã không thể phản kháng, chân thì bị chân
nàng giữ chặt và tay cũng vậy.
“ Hả?” Gia Nhi và Diệp Hy há mồm.
Hồ Điệp ngồi trên người Yên Nhã mở miệng hỏi: “ Chịu thua chưa?” Dám khinh thường ta sao? Nếu ngươi không phải là công chúa, ta không nhẹ tay đâu!!! Nể tình tên băng kia và Uy Nhiên, chỉ dạy ngươi một bài học thôi!!!
“ Không...A..” Yên Nhã nhăn mặt, Hồ Điệp lại mạnh tay hơn. Nếu dùng nội công để kháng cự, thì chẳng khác nào nàng thua...Tức thật!!!
“ Tiểu chủ..” Diệp Hy hét lên.
“ Tiểu Điệp..” Gia Nhi hốt hoảng, sợ nàng bẻ gãy tay công chúa. Hai nàng ta chạy lại, đứng bên cạnh.
“ Phục chưa hả?” Hồ Điệp liền tăng lực tay, miệng cười tà ác. Kiêu ngạo? Hừm..Xem cô còn kiêu ngạo, khinh ta nữa không?
“ A..Nha đầu thói..Định bẻ gãy tay ta sao?” Nếu chịu thua..Mất mặt!!! Nhất định sẽ bị cười nhạo!!!
“ Nếu không chịu thua, ta sẽ..” Chưa dứt lời, thì có một giọng nói cười vang lên.
“ Hai mỹ nhân đang làm gì vậy?” Một tên cầm một thanh đao to đang từ trên cao bay đáp xuống cùng với ba tên nữa.
“ Này, ngươi quen họ không vậy?” Hồ Điệp nhìn tên đó một cái, rồi hỏi nhỏ Yên Nhã. Tay cũng hơi buông lỏng ra, đứng dậy không đánh nữa.
“ Không. Người quen của ngươi?” Yên Nhã ung dung phủi bụi trên quần áo của mình xuống, mắt nhìn mấy tên đó.
“ Không? Ta cũng đâu có quen.” Hồ Điệp nhẹ giọng. Sao có cảm giác NGUY HIỂM, vậy nhỉ?
“ Ngươi quen?” Yên Nhã hỏi Gia Nhi.
“ Không.” Gia Nhi sợ hãi, đứng nép sau ba người. Vậy mà, hai người kia y phục chẳng hề nguyên vẹn mà cứ thản nhiên, anh hùng đi lên đứng chắn trước hai người kia nữa chứ.
Yên Nhã hùng hồn chống nạnh hỏi: “ Các ngươi là ai? Bọn ta..” Sao có cảm giác lạnh lẽo vậy nhỉ?
“ ..” Nàng ta lật đật chạy ra phía sau: Y phục..éc..
“ Này, ngươi nhát quá vậy hả?” Hồ Điệp quay đầu nhìn Yên Nhã, khẽ nói.
“ Không quen..Nhưng sắp quen rồi!!! He he..” Một tên mặt mày hung tợn, ánh mắt háo sắc nhìn hai người. Không ngờ, vừa đi ra là gặp mỹ nhân!!!
“ To gan. Các ngươi dám vô lễ sao?” Diệp Hy đi lên, nói nhỏ với ba người kia: “ Mau đi.” Gặp cao thủ rồi!!!
Một tên đi lên cười: “ Tiểu tử thói. Ngươi tránh ra. Đừng làm hỏng chuyện tốt của lão tử ta.” Hắn nháy mắt cho ba tên kia xông lên.
“ Vèo..Vèo..vèo..” Yên Nhã lấy ám khí ném về phía bọn họ không ngừng: “ Ta ném chết các ngươi!!!” Chân cứ lùi về sau. Sao đánh lại bốn tên cao thủ này đây?
“ Keng..keng..keng..” Bọn chúng lấy đao và kiếm đỡ.
“ Vèo..Vèo......................................” Qụa..quạ...quạ..ụa..ạ...Yên Nhã ném mãi mà chẳng thấy ám khí bay ra.
“ Sao..sao thế?” Gia Nhi lấp bấp hỏi.
“ Trăng sao gì nữa? Hết rồi!!! Hết ám khí rồi!!!” Yên Nhã nhìn mấy tên đó, nhỏ giọng trả lời.
“ Ha ha..ha..” Bốn tên thấy nàng ngừng ném liền cười ồ lên.
“ Hừm..Ngươi dùng ám khí. Mà lại để hết!!! Chuẩn lắm!!!” Hồ Điệp đổ mồ hôi, lấy tay che thân lại.
“ Chạy đi..Kêu người tới!!!” Yên Nhã và Diệp Hy xông lên đánh.
Gia Nhi và Hồ Điệp định chạy về phía xe ngựa thì, một tên chặn lại. Hắn cười tà: “ Tên nam nhân được đi. Nhưng..” Hắn nhìn Hồ Điệp với ánh mắt háo sắc: “ Nhưng để nàng ta ở lại..”
“ Sao?” Hồ Điệp nhìn lại thân mình, nhìn Gia Nhi: “ Ngươi..ngươi đi đi. Hắn cho ngươi đi.” Nàng nháy mắt ý bảo Gia Nhi mau đi.
“ Nhưng..” Gia Nhi nhìn nàng. Không thể bỏ họ được, nhưng mình không có võ công! Làm sao đây???
“ Tên khốn..Ngươi không đi. Ta sẽ giết ngươi.” Tên đó liền cầm kiếm định đi lên giết Gia Nhi.
“ Đừng giết hắn..Ta..Ta..Thả hắn đi..” Hồ Điệp nhíu mày nhìn Gia Nhi một cái. Nhanh chóng không nói thêm liền bỏ chạy theo hướng khác. Mẹ ơi!!! Cứu con!!!
Hắn liền đuổi theo, nàng muốn đánh lạc hướng, giúp Gia Nhi chạy đi tìm người tới giúp. Gia Nhi liền bay lên xe ngựa, nàng không biết đánh xe: Làm sao đây???
Yên Nhã và Diệp Hy giao đấu với ba tên kia, cũng sắp không trụ được nữa rồi.
“ Ngươi..Ngươi không được tới gần ta!!!” Hồ Điệp hoảng sợ nhìn tên đó đang tới gần.
“ Nương tử..Ngoan..Mau lại đây!!!”
Nàng định bỏ chạy thì, hắn ôm lấy eo nàng. Hồ Điệp bị hắn đè nằm xuống, hai tay hắn giữ chặt hai tay nàng. Bây giờ nàng mới nhận ra võ công của nàng đã học VÔ DỤNG rồi!!!
Hồ Điệp hoảng sợ, miệng kêu không ngừng: “ CỨU TA..CỨU TA..A..ơ...” Nàng cố đẩy hắn ra và chống cự, nhưng hắn quá mạnh, nàng bị hắn đánh ngất xỉu. Không còn biết gì?
“ Mỹ nhân..” Hắn nhanh chóng lột đồ trên người của hắn ra..
“ Hả?” Gia Nhi và Diệp Hy há mồm.
Hồ Điệp ngồi trên người Yên Nhã mở miệng hỏi: “ Chịu thua chưa?” Dám khinh thường ta sao? Nếu ngươi không phải là công chúa, ta không nhẹ tay đâu!!! Nể tình tên băng kia và Uy Nhiên, chỉ dạy ngươi một bài học thôi!!!
“ Không...A..” Yên Nhã nhăn mặt, Hồ Điệp lại mạnh tay hơn. Nếu dùng nội công để kháng cự, thì chẳng khác nào nàng thua...Tức thật!!!
“ Tiểu chủ..” Diệp Hy hét lên.
“ Tiểu Điệp..” Gia Nhi hốt hoảng, sợ nàng bẻ gãy tay công chúa. Hai nàng ta chạy lại, đứng bên cạnh.
“ Phục chưa hả?” Hồ Điệp liền tăng lực tay, miệng cười tà ác. Kiêu ngạo? Hừm..Xem cô còn kiêu ngạo, khinh ta nữa không?
“ A..Nha đầu thói..Định bẻ gãy tay ta sao?” Nếu chịu thua..Mất mặt!!! Nhất định sẽ bị cười nhạo!!!
“ Nếu không chịu thua, ta sẽ..” Chưa dứt lời, thì có một giọng nói cười vang lên.
“ Hai mỹ nhân đang làm gì vậy?” Một tên cầm một thanh đao to đang từ trên cao bay đáp xuống cùng với ba tên nữa.
“ Này, ngươi quen họ không vậy?” Hồ Điệp nhìn tên đó một cái, rồi hỏi nhỏ Yên Nhã. Tay cũng hơi buông lỏng ra, đứng dậy không đánh nữa.
“ Không. Người quen của ngươi?” Yên Nhã ung dung phủi bụi trên quần áo của mình xuống, mắt nhìn mấy tên đó.
“ Không? Ta cũng đâu có quen.” Hồ Điệp nhẹ giọng. Sao có cảm giác NGUY HIỂM, vậy nhỉ?
“ Ngươi quen?” Yên Nhã hỏi Gia Nhi.
“ Không.” Gia Nhi sợ hãi, đứng nép sau ba người. Vậy mà, hai người kia y phục chẳng hề nguyên vẹn mà cứ thản nhiên, anh hùng đi lên đứng chắn trước hai người kia nữa chứ.
Yên Nhã hùng hồn chống nạnh hỏi: “ Các ngươi là ai? Bọn ta..” Sao có cảm giác lạnh lẽo vậy nhỉ?
“ ..” Nàng ta lật đật chạy ra phía sau: Y phục..éc..
“ Này, ngươi nhát quá vậy hả?” Hồ Điệp quay đầu nhìn Yên Nhã, khẽ nói.
“ Không quen..Nhưng sắp quen rồi!!! He he..” Một tên mặt mày hung tợn, ánh mắt háo sắc nhìn hai người. Không ngờ, vừa đi ra là gặp mỹ nhân!!!
“ To gan. Các ngươi dám vô lễ sao?” Diệp Hy đi lên, nói nhỏ với ba người kia: “ Mau đi.” Gặp cao thủ rồi!!!
Một tên đi lên cười: “ Tiểu tử thói. Ngươi tránh ra. Đừng làm hỏng chuyện tốt của lão tử ta.” Hắn nháy mắt cho ba tên kia xông lên.
“ Vèo..Vèo..vèo..” Yên Nhã lấy ám khí ném về phía bọn họ không ngừng: “ Ta ném chết các ngươi!!!” Chân cứ lùi về sau. Sao đánh lại bốn tên cao thủ này đây?
“ Keng..keng..keng..” Bọn chúng lấy đao và kiếm đỡ.
“ Vèo..Vèo......................................” Qụa..quạ...quạ..ụa..ạ...Yên Nhã ném mãi mà chẳng thấy ám khí bay ra.
“ Sao..sao thế?” Gia Nhi lấp bấp hỏi.
“ Trăng sao gì nữa? Hết rồi!!! Hết ám khí rồi!!!” Yên Nhã nhìn mấy tên đó, nhỏ giọng trả lời.
“ Ha ha..ha..” Bốn tên thấy nàng ngừng ném liền cười ồ lên.
“ Hừm..Ngươi dùng ám khí. Mà lại để hết!!! Chuẩn lắm!!!” Hồ Điệp đổ mồ hôi, lấy tay che thân lại.
“ Chạy đi..Kêu người tới!!!” Yên Nhã và Diệp Hy xông lên đánh.
Gia Nhi và Hồ Điệp định chạy về phía xe ngựa thì, một tên chặn lại. Hắn cười tà: “ Tên nam nhân được đi. Nhưng..” Hắn nhìn Hồ Điệp với ánh mắt háo sắc: “ Nhưng để nàng ta ở lại..”
“ Sao?” Hồ Điệp nhìn lại thân mình, nhìn Gia Nhi: “ Ngươi..ngươi đi đi. Hắn cho ngươi đi.” Nàng nháy mắt ý bảo Gia Nhi mau đi.
“ Nhưng..” Gia Nhi nhìn nàng. Không thể bỏ họ được, nhưng mình không có võ công! Làm sao đây???
“ Tên khốn..Ngươi không đi. Ta sẽ giết ngươi.” Tên đó liền cầm kiếm định đi lên giết Gia Nhi.
“ Đừng giết hắn..Ta..Ta..Thả hắn đi..” Hồ Điệp nhíu mày nhìn Gia Nhi một cái. Nhanh chóng không nói thêm liền bỏ chạy theo hướng khác. Mẹ ơi!!! Cứu con!!!
Hắn liền đuổi theo, nàng muốn đánh lạc hướng, giúp Gia Nhi chạy đi tìm người tới giúp. Gia Nhi liền bay lên xe ngựa, nàng không biết đánh xe: Làm sao đây???
Yên Nhã và Diệp Hy giao đấu với ba tên kia, cũng sắp không trụ được nữa rồi.
“ Ngươi..Ngươi không được tới gần ta!!!” Hồ Điệp hoảng sợ nhìn tên đó đang tới gần.
“ Nương tử..Ngoan..Mau lại đây!!!”
Nàng định bỏ chạy thì, hắn ôm lấy eo nàng. Hồ Điệp bị hắn đè nằm xuống, hai tay hắn giữ chặt hai tay nàng. Bây giờ nàng mới nhận ra võ công của nàng đã học VÔ DỤNG rồi!!!
Hồ Điệp hoảng sợ, miệng kêu không ngừng: “ CỨU TA..CỨU TA..A..ơ...” Nàng cố đẩy hắn ra và chống cự, nhưng hắn quá mạnh, nàng bị hắn đánh ngất xỉu. Không còn biết gì?
“ Mỹ nhân..” Hắn nhanh chóng lột đồ trên người của hắn ra..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.