Chương 37: Ngọt lịm
Già Phê Nhân
25/09/2021
Lúc này, Đào Hoa tự so sánh bản thân với sân trường ồn ào náo nhiệt xa
lạ, lại cảm thấy hành động của mình thô lỗ gấp bội, vừa mông lung rồi
lại yên tâm ngoài ý muốn.
Cô cũng không biết hắn ở nơi nào, cũng không biết nên tìm hắn ra sao, thậm chí còn không biết hôm nay hắn có lớp học trên trường hay không, vì thế cô chỉ có thể đứng ở cửa ôm cây đợi thỏ.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến có lẽ mình cách hắn rất gần, có lẽ giây tiếp theo người kia liền sẽ xuất hiện ở trước mắt, trong lòng cô liền nảy lên một loại vui sướng.
Thời gian trôi đi một chút, Đào Hoa ngơ ngác đứng nép ở một góc của cổng chính, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đám người ra vào, không buông tha bất kì một gương mặt nào.
Thật ra, người châu á ở đây rất dễ để phân biệt, nhưng bất kì người tóc đen mắt nâu nào cô từng nhìn qua, đều không phải là gương mặt đó, người ấy...
Thật là quá ngốc...
Đã qua ba năm rồi.
Không nhà để về, không có khả năng đi tìm cha mẹ, Mộc Diệc Sinh đã nói qua, hắn sẽ phái người âm thầm chăm sóc cha mẹ mình, chỉ cần một điều kiện là cô phải nghe lời. Nói cách khác, cô sẽ trả giá đắt nếu làm trái lệnh hắn.
Trả giá đắt... cô chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Bởi vì, hắn đã làm cô chết đi sống lại một lần rồi.
Đúng rồi, tại sao mình lại quên việc đó chứ!
Đào Hoa nghĩ đến lời uy hiếp của Mộc Diệc Sinh, lần này chạy trốn, nếu bị hắn bắt được, không phỉa người chịu đựng tai ương là người nhà của mình sao?
Bởi vì lo cho cô, mấy năm nay, ba mẹ đều già đi rất nhiều, hai con người có tinh thần lạc quan, đều bạc cả tóc rồi.
Đào Hoa ban đầu tràn đầy mong đợi, muốn nhanh chóng nhìn thấy người kia, nghĩ một chặp, lập tức cả người đều không còn sức sống, chân mềm, mắt mờ đi, ôm đầu gối ngồi xổm xuống.
Trong lòng tràn đầy chờ mong cùng khát khao lập tức bị tạt xô nước đá, Đào Hoa mới cảm giác được cái lạnh lẽo cuối thu, lạnh đến phát run.
Ngẩng mặt, nhìn khoảng không trên bầu trời xanh thẳm đến trong suốt.
Thế giới rõ ràng rộng lớn như vậy, vì cái gì Đào Hoa lại cảm thấy không có nơi nào để nương thân.
Khi bản thân cảm thấy đau khổ không kiềm chế được, tự trách móc mình, giả sử ông trời rũ lòng thương, thì cô lại làm được gì đây?
Phụ nữ trời sinh đã có giác quan thứ sáu nhanh nhạy đến đáng sợ.
Đào Hoa đột nhiên đem tầm mắt hướng về phía trước, người kia, người làm trái tim thiếu nữ non nớt của mình lay động, cho cô cảm giác ngọt lịm của hương vị tình yêu, cho mình cảm thấy được yêu, được trân trọng trong khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, thế nhưng lại đứng ở đó.
Chàng trai trong trí nhớ năm 18 tuổi của Đào Hoa, trút bỏ bộ dáng ngây ngô, lại không thay đổi cảm giác tươi mát thanh xuân năm ấy. Hắn vẫn thích mặc sơ mi trắng quần jeans, dưới chân là lá tơ đồng chồng chất lên nhau, phía sau là ánh chiều tà chậm rãi rơi xuống, phác họa ra hình dáng của hắn, vừa loá mắt, lại chói mắt.
Mống mắt Đào Hoa nhất thời bị tràn ngập nước mắt, vội vàng nâng tay áo lên xoa xoa, tham lam nhìn đi nhìn lại bóng hình ấy, cất giữ cho riêng mình.
Thời gian trôi đi lặng lẽ như nước, có một số người, cho dù chưa từng gặp lại, lại chưa từng bị quên đi, chỉ là lặng lẽ được khắc sâu ở trong lòng, trở thành một thứ vĩnh hằng.
Những tình cảm, ỷ lại của mình đối với hắn, rốt cuộc có bao nhiêu sâu đậm, Đào Hoa đã không nhớ rõ, chỉ là trong vô số cơn trằn trọc, thống khổ mỗi đêm khuya, nhớ tới gương mặt đó, nhớ tới hắn bao dung cho mọi tật xấu của cô, nhớ tới những hình ảnh đẹp đẽ kia, nhớ từng cử chỉ của hắn, Đào Hoa dùng hồi ức ấm áp an ủi bên trong đã nguội lạnh từ lâu, chết dần chết mòn.
Chỉ cách nhau một đám người rộn ràng nhốn nháo, giữa hai người như có muôn sông nghìn suối xa xôi, hắn còn chưa lại gần đây, đã muốn đi xa khỏi tầm mắt mình, hai chân Đào Hoa lại giống như bị đóng đinh, về cơ bản không hoạt động được.
"Thập Nguyên." Đào Hoa nhìn chằm chằm hắn không hề chớp mắt, trong miệng lẩm bẩm biệt danh chỉ có cô được gọi.
Trong trí nhớ, hắn vừa nghe cô gọi, trên mặt sẽ nở nụ cười nuông chiều, khi hắn cười hai bên má sẽ xuất hiện lúm đồng tiền, rất đẹp, làm cô chỉ muốn nhìn hắn cười cả đời thôi.
"Thập Nguyên... Thập Nguyên..."
Đào Hoa lặp đi lặp lại cái tên như niệm chú vậy, cô nghĩ thầm, nếu hắn không thấy mình, vậy quên đi, coi như chấm dứt giấc mộng nhiều năm không thành của mình.
Hơn nữa, bây giờ cô chỉ là một cục nợ phiền phức!!
Giống như không nghe được tiếng lòng của Đào Hoa, dáng người kia không dừng lại vì cô, không có bất kì phản ứng gì, người đi bên cạnh đang nói chuyện rất chăm chú với hắn.
Ha ha, vẫn là bộ dáng cũ, tuy rằng bề ngoài và khí chất thành thục hơn, nhưng khi nghiêm túc lên chính là như vậy, mặc kệ cô nghịch ngợm quấy rầy như thế nào, trong lòng cứng như đá, một chút cũng không lay được.
Tên mọt sách chán ghét này!
Đào Hoa có chút hờn giận, tôi chưa bao giờ quên anh, mà anh thì sao, có phải đã sớm đem tôi vứt ở một xó nào rồi hay không?
Cũng đúng, anh xuất sắc như vậy, cuộc sống nhiều màu rạng rỡ như vậy, không giống em chút nào, đơn điệu, lặp lại, tiêu cực, tuyệt vọng.
Bóng dáng Thập Nguyên càng ngày càng xa, biến mất ở trong đám người, cơ hồ nhìn không thấy.
Cô cũng không biết hắn ở nơi nào, cũng không biết nên tìm hắn ra sao, thậm chí còn không biết hôm nay hắn có lớp học trên trường hay không, vì thế cô chỉ có thể đứng ở cửa ôm cây đợi thỏ.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến có lẽ mình cách hắn rất gần, có lẽ giây tiếp theo người kia liền sẽ xuất hiện ở trước mắt, trong lòng cô liền nảy lên một loại vui sướng.
Thời gian trôi đi một chút, Đào Hoa ngơ ngác đứng nép ở một góc của cổng chính, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đám người ra vào, không buông tha bất kì một gương mặt nào.
Thật ra, người châu á ở đây rất dễ để phân biệt, nhưng bất kì người tóc đen mắt nâu nào cô từng nhìn qua, đều không phải là gương mặt đó, người ấy...
Thật là quá ngốc...
Đã qua ba năm rồi.
Không nhà để về, không có khả năng đi tìm cha mẹ, Mộc Diệc Sinh đã nói qua, hắn sẽ phái người âm thầm chăm sóc cha mẹ mình, chỉ cần một điều kiện là cô phải nghe lời. Nói cách khác, cô sẽ trả giá đắt nếu làm trái lệnh hắn.
Trả giá đắt... cô chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Bởi vì, hắn đã làm cô chết đi sống lại một lần rồi.
Đúng rồi, tại sao mình lại quên việc đó chứ!
Đào Hoa nghĩ đến lời uy hiếp của Mộc Diệc Sinh, lần này chạy trốn, nếu bị hắn bắt được, không phỉa người chịu đựng tai ương là người nhà của mình sao?
Bởi vì lo cho cô, mấy năm nay, ba mẹ đều già đi rất nhiều, hai con người có tinh thần lạc quan, đều bạc cả tóc rồi.
Đào Hoa ban đầu tràn đầy mong đợi, muốn nhanh chóng nhìn thấy người kia, nghĩ một chặp, lập tức cả người đều không còn sức sống, chân mềm, mắt mờ đi, ôm đầu gối ngồi xổm xuống.
Trong lòng tràn đầy chờ mong cùng khát khao lập tức bị tạt xô nước đá, Đào Hoa mới cảm giác được cái lạnh lẽo cuối thu, lạnh đến phát run.
Ngẩng mặt, nhìn khoảng không trên bầu trời xanh thẳm đến trong suốt.
Thế giới rõ ràng rộng lớn như vậy, vì cái gì Đào Hoa lại cảm thấy không có nơi nào để nương thân.
Khi bản thân cảm thấy đau khổ không kiềm chế được, tự trách móc mình, giả sử ông trời rũ lòng thương, thì cô lại làm được gì đây?
Phụ nữ trời sinh đã có giác quan thứ sáu nhanh nhạy đến đáng sợ.
Đào Hoa đột nhiên đem tầm mắt hướng về phía trước, người kia, người làm trái tim thiếu nữ non nớt của mình lay động, cho cô cảm giác ngọt lịm của hương vị tình yêu, cho mình cảm thấy được yêu, được trân trọng trong khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, thế nhưng lại đứng ở đó.
Chàng trai trong trí nhớ năm 18 tuổi của Đào Hoa, trút bỏ bộ dáng ngây ngô, lại không thay đổi cảm giác tươi mát thanh xuân năm ấy. Hắn vẫn thích mặc sơ mi trắng quần jeans, dưới chân là lá tơ đồng chồng chất lên nhau, phía sau là ánh chiều tà chậm rãi rơi xuống, phác họa ra hình dáng của hắn, vừa loá mắt, lại chói mắt.
Mống mắt Đào Hoa nhất thời bị tràn ngập nước mắt, vội vàng nâng tay áo lên xoa xoa, tham lam nhìn đi nhìn lại bóng hình ấy, cất giữ cho riêng mình.
Thời gian trôi đi lặng lẽ như nước, có một số người, cho dù chưa từng gặp lại, lại chưa từng bị quên đi, chỉ là lặng lẽ được khắc sâu ở trong lòng, trở thành một thứ vĩnh hằng.
Những tình cảm, ỷ lại của mình đối với hắn, rốt cuộc có bao nhiêu sâu đậm, Đào Hoa đã không nhớ rõ, chỉ là trong vô số cơn trằn trọc, thống khổ mỗi đêm khuya, nhớ tới gương mặt đó, nhớ tới hắn bao dung cho mọi tật xấu của cô, nhớ tới những hình ảnh đẹp đẽ kia, nhớ từng cử chỉ của hắn, Đào Hoa dùng hồi ức ấm áp an ủi bên trong đã nguội lạnh từ lâu, chết dần chết mòn.
Chỉ cách nhau một đám người rộn ràng nhốn nháo, giữa hai người như có muôn sông nghìn suối xa xôi, hắn còn chưa lại gần đây, đã muốn đi xa khỏi tầm mắt mình, hai chân Đào Hoa lại giống như bị đóng đinh, về cơ bản không hoạt động được.
"Thập Nguyên." Đào Hoa nhìn chằm chằm hắn không hề chớp mắt, trong miệng lẩm bẩm biệt danh chỉ có cô được gọi.
Trong trí nhớ, hắn vừa nghe cô gọi, trên mặt sẽ nở nụ cười nuông chiều, khi hắn cười hai bên má sẽ xuất hiện lúm đồng tiền, rất đẹp, làm cô chỉ muốn nhìn hắn cười cả đời thôi.
"Thập Nguyên... Thập Nguyên..."
Đào Hoa lặp đi lặp lại cái tên như niệm chú vậy, cô nghĩ thầm, nếu hắn không thấy mình, vậy quên đi, coi như chấm dứt giấc mộng nhiều năm không thành của mình.
Hơn nữa, bây giờ cô chỉ là một cục nợ phiền phức!!
Giống như không nghe được tiếng lòng của Đào Hoa, dáng người kia không dừng lại vì cô, không có bất kì phản ứng gì, người đi bên cạnh đang nói chuyện rất chăm chú với hắn.
Ha ha, vẫn là bộ dáng cũ, tuy rằng bề ngoài và khí chất thành thục hơn, nhưng khi nghiêm túc lên chính là như vậy, mặc kệ cô nghịch ngợm quấy rầy như thế nào, trong lòng cứng như đá, một chút cũng không lay được.
Tên mọt sách chán ghét này!
Đào Hoa có chút hờn giận, tôi chưa bao giờ quên anh, mà anh thì sao, có phải đã sớm đem tôi vứt ở một xó nào rồi hay không?
Cũng đúng, anh xuất sắc như vậy, cuộc sống nhiều màu rạng rỡ như vậy, không giống em chút nào, đơn điệu, lặp lại, tiêu cực, tuyệt vọng.
Bóng dáng Thập Nguyên càng ngày càng xa, biến mất ở trong đám người, cơ hồ nhìn không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.