Chương 4: Rình coi
Già Phê Nhân
25/09/2021
Mai Thất không biết là khi nào chú ý tới nữ nhân kia, nữ nhân ở tầng 19.
Nàng có thể nói là rất xinh đẹp, tòa building này , có trang bị những quản gia cao cấp nhất cùng trợ lý phụ trách sinh hoạt ẩm thực và cuộc sống hàng ngày của mỗi hộ gia đình, cho nên đây là nơi lý tưởng của rất nhiều phú thương bao dưỡng tiểu tam.
Bởi vậy ở được nơi này, có rất rất nhiều mỹ nhân phong cách khác biệt, hoặc phong tình vạn chủng, gợi cảm phong tao, hoặc thanh thuần, trong sáng như ngọc.
So sánh với những nữ nhân đó, tư sắc của nữ nhân ngày tuyệt đối không thể gọi là đẹp, thậm chí cách mang quần áo, trang điểm rất lôi thôi, điểm này thật ra có chút không giống người bình thường.
Mai Thất nghĩ, hấp dẫn hắn, đại khái là khí chất cả người của nữ nhân này toát ra , cái loại khí chất mâu thuẫn này, trong tuyệt vọng lại để lộ ra điểm hy vọng, phảng phất như dây đằng sinh trưởng trong đáy vực âm u, cứng cỏi mà thong thả bò lên phía trên vực thẳm.
Tất cả những điều này đều là Mai Thất tưởng tượng, hắn nghĩ đại khái là chính mình uống nhiều quá, cho nên não hoạt động hơi quá công suất.
Hôm nay, đã là 9 giờ tối, theo lý thuyết, hắn nếu tham gia yến hội sẽ không trở về sớm như vậy, nhưng là nghĩ đến thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của nữ nhân kia, hắn liền tìm cái lấy cớ để về.
Quả nhiên, hắn đem nụ cười trên môi dập tắt, từ trong góc đi ra, đi theo sau nữ nhân kia vào trong thang máy.
Mai Thất nhịn không được khẽ nhếch môi nghĩ nghĩ, nếu để đám bằng hữu kia của hắn biết hành vi hiện tại của hắn, có thể xem như là kẻ bám đuôi, phỏng chừng mấy tên kia muốn cười đến rụng răng.
Hắn đường đường là Mai Thất công tử, thế nhưng sẽ theo dõi một nữ nhân.
Mai Thất dùng khóe mắt đánh giá nữ nhân kia, mũ lưỡi trai, quần thể thao, trang điểm thuần túy thoải mái, không giống như là vì lấy lòng nam nhân nào đó, mà trong tay nàng đang xách túi nilon rẻ tiền đựng mấy gói bánh kẹo xanh xanh đỏ đỏ, như vậy chắc chắn mười phần là đồ ăn vặt, không biết là bữa tối hay là đồ ăn khuya nữa.
Nếu là dáng vẻ này, đặt ở khu nhà trọ bình dân, một chút đều chẳng có gì lạ, ở cái địa phương này, liền rất kỳ quái. Phí ở khu bất động sản sang trọng này đã bao gồm đầu bếp của các khách sạn năm sao, đều nhằm vào khẩu vị của mỗi hộ gia đình mà thiết kế thực đơn, có thể nói từ bào ngư hải sâm đến các mon ăn gia đình đều có thể thỏa mãn yêu cầu.
Nàng lại cố tình không biết mà đi mua que cay ăn, thậm chí đều không thể bảo đảm vệ sinh, cũng không biết nàng có thể hay không bị tiêu chảy.
Mai Thất âm thầm buồn cười, trong khoảng thời gian ngắn ngủn, chính mình thế nhưng bổ não nhiều như vậy.
Không ngoài dự định, nữ nhân duỗi tay, ấn tầng 19.
"Tiên sinh, anh xem đủ rồi sao?". Đào Hoa nói.
Hành vi rình coi bị chọc phá, trên mặt Mai Thất không hề có thần sắc xấu hổ, xốc môi lộ ra một cái tươi cười mị hoặc.
Đây là chiêu bài tươi cười của hắn, đã từng có người nói qua, Mai Thất chỉ cần cười như vậy, liền tính là lão bà mấy chục tuổi, cũng sẽ nảy mầm xuân tâm, hận không thể lột sạch quần áo của mình, cùng người nam nhân này xuân phong nhất độ.
Đào Hoa mặt vô biểu tình mà cùng Mai Thất đối mặt, thật sự không phải thần kinh của nàng quá nhạy cảm, nam nhân trong thang máy, ánh mắt đánh giá nàng quá mức không hề che dấu, giống như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi, nhất định phải có được.
Mà nàng quá mức quen thuộc loại ánh mắt làm người hãi hùng khiếp vía này, bởi vì ban đầu, Mộc Diệc Sinh chính là nhìn nàng như vậy.
Nàng có thể nói là rất xinh đẹp, tòa building này , có trang bị những quản gia cao cấp nhất cùng trợ lý phụ trách sinh hoạt ẩm thực và cuộc sống hàng ngày của mỗi hộ gia đình, cho nên đây là nơi lý tưởng của rất nhiều phú thương bao dưỡng tiểu tam.
Bởi vậy ở được nơi này, có rất rất nhiều mỹ nhân phong cách khác biệt, hoặc phong tình vạn chủng, gợi cảm phong tao, hoặc thanh thuần, trong sáng như ngọc.
So sánh với những nữ nhân đó, tư sắc của nữ nhân ngày tuyệt đối không thể gọi là đẹp, thậm chí cách mang quần áo, trang điểm rất lôi thôi, điểm này thật ra có chút không giống người bình thường.
Mai Thất nghĩ, hấp dẫn hắn, đại khái là khí chất cả người của nữ nhân này toát ra , cái loại khí chất mâu thuẫn này, trong tuyệt vọng lại để lộ ra điểm hy vọng, phảng phất như dây đằng sinh trưởng trong đáy vực âm u, cứng cỏi mà thong thả bò lên phía trên vực thẳm.
Tất cả những điều này đều là Mai Thất tưởng tượng, hắn nghĩ đại khái là chính mình uống nhiều quá, cho nên não hoạt động hơi quá công suất.
Hôm nay, đã là 9 giờ tối, theo lý thuyết, hắn nếu tham gia yến hội sẽ không trở về sớm như vậy, nhưng là nghĩ đến thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của nữ nhân kia, hắn liền tìm cái lấy cớ để về.
Quả nhiên, hắn đem nụ cười trên môi dập tắt, từ trong góc đi ra, đi theo sau nữ nhân kia vào trong thang máy.
Mai Thất nhịn không được khẽ nhếch môi nghĩ nghĩ, nếu để đám bằng hữu kia của hắn biết hành vi hiện tại của hắn, có thể xem như là kẻ bám đuôi, phỏng chừng mấy tên kia muốn cười đến rụng răng.
Hắn đường đường là Mai Thất công tử, thế nhưng sẽ theo dõi một nữ nhân.
Mai Thất dùng khóe mắt đánh giá nữ nhân kia, mũ lưỡi trai, quần thể thao, trang điểm thuần túy thoải mái, không giống như là vì lấy lòng nam nhân nào đó, mà trong tay nàng đang xách túi nilon rẻ tiền đựng mấy gói bánh kẹo xanh xanh đỏ đỏ, như vậy chắc chắn mười phần là đồ ăn vặt, không biết là bữa tối hay là đồ ăn khuya nữa.
Nếu là dáng vẻ này, đặt ở khu nhà trọ bình dân, một chút đều chẳng có gì lạ, ở cái địa phương này, liền rất kỳ quái. Phí ở khu bất động sản sang trọng này đã bao gồm đầu bếp của các khách sạn năm sao, đều nhằm vào khẩu vị của mỗi hộ gia đình mà thiết kế thực đơn, có thể nói từ bào ngư hải sâm đến các mon ăn gia đình đều có thể thỏa mãn yêu cầu.
Nàng lại cố tình không biết mà đi mua que cay ăn, thậm chí đều không thể bảo đảm vệ sinh, cũng không biết nàng có thể hay không bị tiêu chảy.
Mai Thất âm thầm buồn cười, trong khoảng thời gian ngắn ngủn, chính mình thế nhưng bổ não nhiều như vậy.
Không ngoài dự định, nữ nhân duỗi tay, ấn tầng 19.
"Tiên sinh, anh xem đủ rồi sao?". Đào Hoa nói.
Hành vi rình coi bị chọc phá, trên mặt Mai Thất không hề có thần sắc xấu hổ, xốc môi lộ ra một cái tươi cười mị hoặc.
Đây là chiêu bài tươi cười của hắn, đã từng có người nói qua, Mai Thất chỉ cần cười như vậy, liền tính là lão bà mấy chục tuổi, cũng sẽ nảy mầm xuân tâm, hận không thể lột sạch quần áo của mình, cùng người nam nhân này xuân phong nhất độ.
Đào Hoa mặt vô biểu tình mà cùng Mai Thất đối mặt, thật sự không phải thần kinh của nàng quá nhạy cảm, nam nhân trong thang máy, ánh mắt đánh giá nàng quá mức không hề che dấu, giống như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi, nhất định phải có được.
Mà nàng quá mức quen thuộc loại ánh mắt làm người hãi hùng khiếp vía này, bởi vì ban đầu, Mộc Diệc Sinh chính là nhìn nàng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.