Chương 1: U ám
Già Phê Nhân
25/08/2021
Đào Hoa sai hai người nam nhân mặc tây trang màu đen đi theo sau nàng đem một đống túi đựng trang phục mới vừa mua trở về gác ở trước cửa, mặt vô biểu tình mà đi theo sau, khi bọn hắn đóng cửa lại, đem ánh mắt lạnh lùng mà giám sát một vòng căn phòng, nàng đem chính mình ném vào trêи sô pha, lười nhác không nghĩ nhúc nhích.
Không thú vị, một ngày sinh hoạt chán chường, không có ý tứ.
Tuy rằng ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng lạn đến chói mắt như vậy, nhưng là nàng cảm thấy tương lai của mình lại là một mảnh hoang vu, thậm chí là không hề chờ mong nó sẽ đến.
Ngoài cửa sổ, từ ánh mặt trời sáng lạn dần dần đã biến thành bóng đêm rã rời, Đào Hoa từ trong hôn mê mở mắt ra, xuất hiện một người nam nhân đứng lặng trước cửa sổ sát đất khổng lồ, nam nhân vai rộng ʍôиɠ hẹp, quần tây áo sơ mi trắng, phối hợp giản đơn nhất, lại giống như siêu mẫu thời thượng trêи bục sân khấu, khí chất cấm ɖu͙ƈ, lạnh lùng, đẹp đến hoa mắt, làm người khác chảy nước dãi.
Rất muốn làm sắc nữ xé mở áo sơ mi này, sờ vào từng tấc da thịt của hắn, chất liệu vải cao cấp ôm sát dáng người gợi cảm làm người khác thèm thuồng.
Đào Hoa không nói gì, nhưng người nọ lại nhạy cảm mà quay đầu, nhìn đến biểu cảm trêи mặt nàng đang từ sợ hãi đến chết lặng.
"Anh đã trở về." Nam nhân mở miệng, thanh âm trầm thấp từ tính, trong không gian hắc ám quanh quẩn, phá lệ dễ nghe.
"Ân". Đào Hoa thấp thấp lên tiếng.
"Chiều muốn ăn món gì?". Ngữ khí nam nhân thực ôn nhu, hắn đi tới, tự nhiên mà đem Đào Hoa ôm vào trong lòng ngực, bàn tay to chậm rãi mà vuốt ve những sợi tóc đen nhánh, mượt mà như lụa.
Hắn cực kì thiên vị nuông chiều nàng, cái gì cũng đều dung túng nàng, cố tình để nàng không thay đổi kiểu tóc.
Nàng biết, đây là dáng vẻ lúc hai người mới nhận thức nhau, bộ dáng này, học muội thanh thuần như nước, mang áo choàng, để tóc dài, có chút sợ hãi, sợ hãi mà tới gần hắn, thiện lương mà hỏi người lạ có cần gì hỗ trợ hay không.
Nàng vô số lần cười nhạo tính tình của bản thân, nếu không phải bởi vì quá lương thiện, lại như thế nào trêu chọc tên ma quỷ này, nếu không phải là chấp niệm, lại như thế nào đem nhân sinh tươi sáng của mình kéo vào trong bóng tối vô biên.
Mộc Diệc Sinh, nàng hận chết người nam nhân này.
Không thú vị, một ngày sinh hoạt chán chường, không có ý tứ.
Tuy rằng ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng lạn đến chói mắt như vậy, nhưng là nàng cảm thấy tương lai của mình lại là một mảnh hoang vu, thậm chí là không hề chờ mong nó sẽ đến.
Ngoài cửa sổ, từ ánh mặt trời sáng lạn dần dần đã biến thành bóng đêm rã rời, Đào Hoa từ trong hôn mê mở mắt ra, xuất hiện một người nam nhân đứng lặng trước cửa sổ sát đất khổng lồ, nam nhân vai rộng ʍôиɠ hẹp, quần tây áo sơ mi trắng, phối hợp giản đơn nhất, lại giống như siêu mẫu thời thượng trêи bục sân khấu, khí chất cấm ɖu͙ƈ, lạnh lùng, đẹp đến hoa mắt, làm người khác chảy nước dãi.
Rất muốn làm sắc nữ xé mở áo sơ mi này, sờ vào từng tấc da thịt của hắn, chất liệu vải cao cấp ôm sát dáng người gợi cảm làm người khác thèm thuồng.
Đào Hoa không nói gì, nhưng người nọ lại nhạy cảm mà quay đầu, nhìn đến biểu cảm trêи mặt nàng đang từ sợ hãi đến chết lặng.
"Anh đã trở về." Nam nhân mở miệng, thanh âm trầm thấp từ tính, trong không gian hắc ám quanh quẩn, phá lệ dễ nghe.
"Ân". Đào Hoa thấp thấp lên tiếng.
"Chiều muốn ăn món gì?". Ngữ khí nam nhân thực ôn nhu, hắn đi tới, tự nhiên mà đem Đào Hoa ôm vào trong lòng ngực, bàn tay to chậm rãi mà vuốt ve những sợi tóc đen nhánh, mượt mà như lụa.
Hắn cực kì thiên vị nuông chiều nàng, cái gì cũng đều dung túng nàng, cố tình để nàng không thay đổi kiểu tóc.
Nàng biết, đây là dáng vẻ lúc hai người mới nhận thức nhau, bộ dáng này, học muội thanh thuần như nước, mang áo choàng, để tóc dài, có chút sợ hãi, sợ hãi mà tới gần hắn, thiện lương mà hỏi người lạ có cần gì hỗ trợ hay không.
Nàng vô số lần cười nhạo tính tình của bản thân, nếu không phải bởi vì quá lương thiện, lại như thế nào trêu chọc tên ma quỷ này, nếu không phải là chấp niệm, lại như thế nào đem nhân sinh tươi sáng của mình kéo vào trong bóng tối vô biên.
Mộc Diệc Sinh, nàng hận chết người nam nhân này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.