Chương 37: Chúng ta học cách dũng cảm 1
Văn Sơ Tình
19/07/2013
Cô nói, em chưa từng cố chấp, chỉ là em không dừng lại được… khi ấy, cô thản nhiên cười.
Cô nói, em chờ anh, chờ anh đến yêu em hoặc là rời bỏ em… khi ấy, cô cũng chỉ thản nhiên cười.
Cô nói, nếu anh tới tìm em muộn một ngày, có lẽ sẽ mất đi một ngày anh có thể yêu em… khi đó, cô vẫn chỉ thản nhiên cười.
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng mà lại như một chùy mạnh nên vào lòng Sở Phi. Trước mắt chỉ có nụ cười với hốc mắt đỏ bừng của cô. Hai tay gắt gao nắm chặt, như đang tự thôi miên, tự lặp đi lặp lại trong lòng, anh phải khắc chế… bất luận có ý nghĩ gì, có xúc động gì, anh phải khắc chế.
Anh không thể làm…Không thể mềm lòng, không thể quay đầu, không thể gọi cô.
Anh, tuyệt đối sẽ không đi tìm cô, tuyệt đối không thể!
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, từ chỗ này có thể nhìn ra cửa lớn, chỉ cần cô bỏ đi, mọi thứ đã xong
- Cô ấy đi rồi
Không biết từ khi nào, Nguyễn Mạnh Đông bước vào, nhẹ nhàng nói với anh
- Mình biết
Sở Phi mặt không chút biến đổi, bởi vì cố gắng ức chế bản thân nên có ánh lệ ẩn chứa
- Cô ấy nhờ mình chuyển lời đến câu, nói đây là lời cuối
Nguyễn Mạnh Đông chăm chú nhìn vẻ mặt Sở Phi. Nhìn biểu hiện của Sở Phi, Nguyễn Mạnh Đông gằn từng tiếng nói:
- Cô ấy nhờ mình hỏi cậu, chẳng lẽ, cậu không muốn tình yêu của cô ấy sao?
Một câu này như giọt nước tràn ly, hung hăng đánh thẳng vào tim Sở Phi, anh bỗng dưng mở bừng mắt, lảo đảo tựa vào tường, thân hình gầy yếu lung lay sắp ngã.
Anh kinh ngạc nhìn Nguyễn Mạnh Đông, trước mắt lại chỉ hiện ra nụ cười trong nước mắt của người con gái ấy.
Anh không muốn có tình yêu của em sao… không hề muốn sao…
Anh muốn!
Đào Hoa Yêu Yêu, cô gái vô cùng thông minh này, cái gì cô cũng biết, cái gì cũng biết!
Anh muốn, anh vẫn luôn muốn! Vẫn đau khổ đè nén không dám nói, không dám làm, không dám đối mặt thậm chí anh đã làm nhiều chuyện khiến cô bị tổn thương cũng chỉ vì kháng cự lại cô. Nhưng cho dù ngày mai sẽ chết ngay lập tức anh vẫn muốn tình yêu của cô, muốn cô yêu anh, muốn đến sắp phát cuồng!
Cuối cùng, sợ dây đàn đó cũng bị đứt tung
Sở Phi nhắm mắt lại, hồi lâu mới khống chế sự kích động trong lòng, mở to mắt ra, giống như đã hạ quyết tâm, nhẹ nhàng mà kiên định nói:
- Mạnh Đông, phiền cậu một việc
- Việc gì
- Giúp mình chuẩn bị xe, mình muốn xuất viện.
Chiếc xe màu xanh lam đỗ dưới nhà trọ của Đào Hoa Yêu Yêu, Đào Hoa Yêu Yêu nói với Bàng Hải Âm:
- Đến công viên nhỏ bên kia ngồi đi, mình mời cậu uống rượu
Bàng Hải Âm cười cười nói:
- Ok
Cất xe vào gara, hai người đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua hai chai bia, đi bộ đến công viên gần nhà. Ngồi trên thảm cỏ xanh rời, Đào Hoa Yêu Yêu bật lon bia ra uống, cảm nhận chất lỏng lạnh buốt xuyên qua người rồi cháy bừng bừng trong dạ dày. Cô khẽ thở phào, ngẩng đầu nhìn những đám mây trắng lướt qua trên bầu trời, nhẹ nhàng nói:
- Hải Âm, mình quyết định sẽ chờ anh ấy
- Ừ.
Cô chậm rãi nghĩ, làm thế nào để biểu đạt được chỗ quan trọng:
- Mình không biết vì sao mình yêu anh ấy, nhưng lúc mình gặp anh ấy, trong đầu thật sự chỉ nghĩ được một câu thật cẩu huyết: “anh quá gầy, gầy rất nhiều, tiều tụy đi rất nhiều”
Cô quay đầu nhìn Bàng Hải Âm cười
- Hải Âm, có phải mình chẳng có cốt cách gì không? Nhưng mà vừa nhìn thấy ánh mắt của anh ấy thì tim cũng bắt đầu đau. Mình vẫn còn yêu anh ấy…
- Cũng chỉnh anh ấy thảm rồi. Bàng Hải Âm gật gật đầu.
Đào Hoa Yêu Yêu nhăn mặt:
- Mình thử quên anh ấy nhưng tiếc là thất bại. Cô bĩu môi tự giễu: – Mình không thể tự lừa dối bản thân được
- Mình thấy thời gian trước cậu lừa mình dối người rất đáng bực, Bàng Hải Âm nhắc nhở cô, không có ý tốt
- Nào có, chính vì lừa mình dối người lâu như vậy mới phát hiện không lừa được thôi.
- Cái đó, thật ra… có mệt không?
Bàng Hải Âm lắc lắc chai bia, nghiêng đầu nhìn cô
- Mệt, sao lại không mệt. Mình mệt sắp chết rồi. Đào Hoa Yêu Yêu thở dài, nằm xuống bãi cỏ
- À
- À?!
Đào Hoa Yêu Yêu khó tin lặp lại một lần.
- Chỉ có một chữ này
- Nếu không cậu muốn nghe cái gì?
Bàng Hải Âm uống một ngụm bia, lườm cô một cái
- Chẳng lẽ cậu không thể vì sự si tình của mình mà cảm thán một chút sao, hoặc là thương tiếc sự cuồng dại của mình?
Bàng Hải Âm nhún nhún vai:
- Tự làm bậy, ai thương
- Cậu thật biết đã kích người khác
Đào Hoa Yêu Yêu nằm phịch xuống, nhìn trời xanh hồi lâu, cô đột nhiên bịt mắt, thì thào:
- Hải Âm, mình khóc này…
- Chẳng sao, mặt trời thế kia khóc thì khô nhanh thôi
Bàng Hải Âm xoa xoa đầu Đào Hoa Yêu Yêu. Hồi lâu không nói, bỗng nhiên, Đào Hoa Yêu Yêu mở miệng:
- Cậu nói xem, vạn nhất anh ấy không tới tìm mình thì làm thế nào?
- Ngày nào mình cũng sẽ giới thiệu một anh chàng tốt cho cậu, cho anh ấy tức chết
- Vạn nhất tất cả đàn ông anh ấy chẳng quan tâm?
- Thế thì mình li hôn, Girl Love với cậu
- Oa. Cậu hại người đấy à.
Đào Hoa Yêu Yêu ngồi dậy:
- Sven nhà cậu còn chẳng băm mình ra chín chín tám mốt mảnh
Bàng Hải Âm nhìn cô:
- Thế chẳng phải vừa khéo làm anh ấy tiếc nuối sao
Đào Hoa Yêu Yêu nhướng mắt, trò đùa rất nhạt. Lặng lẽ lại nằm xuống bãi cỏ, sau hồi lâu cô khẽ nói:
- Hải Âm, cảm ơn cậu.
Bàng Hải Âm cười nhẹ:
- Mời mình ăn KFC một tuần là được
- Nhân lúc cháy nhà hôi đồ
Đào Hoa Yêu Yêu lườm cô, hai người trợn mắt nhìn nhau rồi cùng phì cười. Uống bia xong, hai người thong thả đi về, đứng dưới lầu, Bàng Hải Âm nói với Đào Hoa Yêu Yêu:
- Mình đến ở cùng cậu mấy ngày nhé?
Đào Hoa Yêu Yêu cười cười:
- Không cần.
- Vậy có việc gì thì gọi điện cho mình
Bàng Hải Âm gật gật đầu, ngồi vào ô tô, trước khi lái xe đi thì thò đầu ra gọi:
- Yêu Yêu
- Gì thế?
- Cậu luôn tự tin bởi vì cậu biết mình muốn gì, cho nên.
Bàng Hải Âm nhìn cô thật sâu rồi gào:
- Cố lên!
Đào Hoa Yêu Yêu trong lòng ấm áp, gật gật đầu:
- Mình biết rồi!
Bàng Hải Âm nhìn cô thật sâu rồi lái xe rời đi.
Nhìn xe của Bàng Hải Âm biến mất trên con đường nhỏ, Đào Hoa Yêu Yêu ngẩng đầu nhìn đám mây lãng đãng trôi trên bầu trời, ánh mặt trời vẫn thật ấm áp, rạng rỡ. Cô bỗng nhiên cảm thấy tràn đầy hi vọng. Vươn vai, cô nghĩ, không phải là kháng chiến lâu dài sao, ngày mai ở trong văn phòng sẽ lập kế hoạch trường chinh, mỗi ngày đọc một lần.
Cả người hừng hực khí thế bước vào thang máy, Đào Hoa Yêu Yêu vừa đi vừa hát: “chết cũng phải dính là sức mạnh, mệt cũng phải đánh là năng lượng. Năng lượng này là đá, sức mạnh này là sắt, thậm chí còn cứng hơn sắt, mạnh hơn đá, nổ súng thẳng về phía con trâu Sở Phi…”
Khoảnh khắc bước ra thang máy, cô ngừng bặt không hát nổi.
Cô nói, em chờ anh, chờ anh đến yêu em hoặc là rời bỏ em… khi ấy, cô cũng chỉ thản nhiên cười.
Cô nói, nếu anh tới tìm em muộn một ngày, có lẽ sẽ mất đi một ngày anh có thể yêu em… khi đó, cô vẫn chỉ thản nhiên cười.
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng mà lại như một chùy mạnh nên vào lòng Sở Phi. Trước mắt chỉ có nụ cười với hốc mắt đỏ bừng của cô. Hai tay gắt gao nắm chặt, như đang tự thôi miên, tự lặp đi lặp lại trong lòng, anh phải khắc chế… bất luận có ý nghĩ gì, có xúc động gì, anh phải khắc chế.
Anh không thể làm…Không thể mềm lòng, không thể quay đầu, không thể gọi cô.
Anh, tuyệt đối sẽ không đi tìm cô, tuyệt đối không thể!
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, từ chỗ này có thể nhìn ra cửa lớn, chỉ cần cô bỏ đi, mọi thứ đã xong
- Cô ấy đi rồi
Không biết từ khi nào, Nguyễn Mạnh Đông bước vào, nhẹ nhàng nói với anh
- Mình biết
Sở Phi mặt không chút biến đổi, bởi vì cố gắng ức chế bản thân nên có ánh lệ ẩn chứa
- Cô ấy nhờ mình chuyển lời đến câu, nói đây là lời cuối
Nguyễn Mạnh Đông chăm chú nhìn vẻ mặt Sở Phi. Nhìn biểu hiện của Sở Phi, Nguyễn Mạnh Đông gằn từng tiếng nói:
- Cô ấy nhờ mình hỏi cậu, chẳng lẽ, cậu không muốn tình yêu của cô ấy sao?
Một câu này như giọt nước tràn ly, hung hăng đánh thẳng vào tim Sở Phi, anh bỗng dưng mở bừng mắt, lảo đảo tựa vào tường, thân hình gầy yếu lung lay sắp ngã.
Anh kinh ngạc nhìn Nguyễn Mạnh Đông, trước mắt lại chỉ hiện ra nụ cười trong nước mắt của người con gái ấy.
Anh không muốn có tình yêu của em sao… không hề muốn sao…
Anh muốn!
Đào Hoa Yêu Yêu, cô gái vô cùng thông minh này, cái gì cô cũng biết, cái gì cũng biết!
Anh muốn, anh vẫn luôn muốn! Vẫn đau khổ đè nén không dám nói, không dám làm, không dám đối mặt thậm chí anh đã làm nhiều chuyện khiến cô bị tổn thương cũng chỉ vì kháng cự lại cô. Nhưng cho dù ngày mai sẽ chết ngay lập tức anh vẫn muốn tình yêu của cô, muốn cô yêu anh, muốn đến sắp phát cuồng!
Cuối cùng, sợ dây đàn đó cũng bị đứt tung
Sở Phi nhắm mắt lại, hồi lâu mới khống chế sự kích động trong lòng, mở to mắt ra, giống như đã hạ quyết tâm, nhẹ nhàng mà kiên định nói:
- Mạnh Đông, phiền cậu một việc
- Việc gì
- Giúp mình chuẩn bị xe, mình muốn xuất viện.
Chiếc xe màu xanh lam đỗ dưới nhà trọ của Đào Hoa Yêu Yêu, Đào Hoa Yêu Yêu nói với Bàng Hải Âm:
- Đến công viên nhỏ bên kia ngồi đi, mình mời cậu uống rượu
Bàng Hải Âm cười cười nói:
- Ok
Cất xe vào gara, hai người đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua hai chai bia, đi bộ đến công viên gần nhà. Ngồi trên thảm cỏ xanh rời, Đào Hoa Yêu Yêu bật lon bia ra uống, cảm nhận chất lỏng lạnh buốt xuyên qua người rồi cháy bừng bừng trong dạ dày. Cô khẽ thở phào, ngẩng đầu nhìn những đám mây trắng lướt qua trên bầu trời, nhẹ nhàng nói:
- Hải Âm, mình quyết định sẽ chờ anh ấy
- Ừ.
Cô chậm rãi nghĩ, làm thế nào để biểu đạt được chỗ quan trọng:
- Mình không biết vì sao mình yêu anh ấy, nhưng lúc mình gặp anh ấy, trong đầu thật sự chỉ nghĩ được một câu thật cẩu huyết: “anh quá gầy, gầy rất nhiều, tiều tụy đi rất nhiều”
Cô quay đầu nhìn Bàng Hải Âm cười
- Hải Âm, có phải mình chẳng có cốt cách gì không? Nhưng mà vừa nhìn thấy ánh mắt của anh ấy thì tim cũng bắt đầu đau. Mình vẫn còn yêu anh ấy…
- Cũng chỉnh anh ấy thảm rồi. Bàng Hải Âm gật gật đầu.
Đào Hoa Yêu Yêu nhăn mặt:
- Mình thử quên anh ấy nhưng tiếc là thất bại. Cô bĩu môi tự giễu: – Mình không thể tự lừa dối bản thân được
- Mình thấy thời gian trước cậu lừa mình dối người rất đáng bực, Bàng Hải Âm nhắc nhở cô, không có ý tốt
- Nào có, chính vì lừa mình dối người lâu như vậy mới phát hiện không lừa được thôi.
- Cái đó, thật ra… có mệt không?
Bàng Hải Âm lắc lắc chai bia, nghiêng đầu nhìn cô
- Mệt, sao lại không mệt. Mình mệt sắp chết rồi. Đào Hoa Yêu Yêu thở dài, nằm xuống bãi cỏ
- À
- À?!
Đào Hoa Yêu Yêu khó tin lặp lại một lần.
- Chỉ có một chữ này
- Nếu không cậu muốn nghe cái gì?
Bàng Hải Âm uống một ngụm bia, lườm cô một cái
- Chẳng lẽ cậu không thể vì sự si tình của mình mà cảm thán một chút sao, hoặc là thương tiếc sự cuồng dại của mình?
Bàng Hải Âm nhún nhún vai:
- Tự làm bậy, ai thương
- Cậu thật biết đã kích người khác
Đào Hoa Yêu Yêu nằm phịch xuống, nhìn trời xanh hồi lâu, cô đột nhiên bịt mắt, thì thào:
- Hải Âm, mình khóc này…
- Chẳng sao, mặt trời thế kia khóc thì khô nhanh thôi
Bàng Hải Âm xoa xoa đầu Đào Hoa Yêu Yêu. Hồi lâu không nói, bỗng nhiên, Đào Hoa Yêu Yêu mở miệng:
- Cậu nói xem, vạn nhất anh ấy không tới tìm mình thì làm thế nào?
- Ngày nào mình cũng sẽ giới thiệu một anh chàng tốt cho cậu, cho anh ấy tức chết
- Vạn nhất tất cả đàn ông anh ấy chẳng quan tâm?
- Thế thì mình li hôn, Girl Love với cậu
- Oa. Cậu hại người đấy à.
Đào Hoa Yêu Yêu ngồi dậy:
- Sven nhà cậu còn chẳng băm mình ra chín chín tám mốt mảnh
Bàng Hải Âm nhìn cô:
- Thế chẳng phải vừa khéo làm anh ấy tiếc nuối sao
Đào Hoa Yêu Yêu nhướng mắt, trò đùa rất nhạt. Lặng lẽ lại nằm xuống bãi cỏ, sau hồi lâu cô khẽ nói:
- Hải Âm, cảm ơn cậu.
Bàng Hải Âm cười nhẹ:
- Mời mình ăn KFC một tuần là được
- Nhân lúc cháy nhà hôi đồ
Đào Hoa Yêu Yêu lườm cô, hai người trợn mắt nhìn nhau rồi cùng phì cười. Uống bia xong, hai người thong thả đi về, đứng dưới lầu, Bàng Hải Âm nói với Đào Hoa Yêu Yêu:
- Mình đến ở cùng cậu mấy ngày nhé?
Đào Hoa Yêu Yêu cười cười:
- Không cần.
- Vậy có việc gì thì gọi điện cho mình
Bàng Hải Âm gật gật đầu, ngồi vào ô tô, trước khi lái xe đi thì thò đầu ra gọi:
- Yêu Yêu
- Gì thế?
- Cậu luôn tự tin bởi vì cậu biết mình muốn gì, cho nên.
Bàng Hải Âm nhìn cô thật sâu rồi gào:
- Cố lên!
Đào Hoa Yêu Yêu trong lòng ấm áp, gật gật đầu:
- Mình biết rồi!
Bàng Hải Âm nhìn cô thật sâu rồi lái xe rời đi.
Nhìn xe của Bàng Hải Âm biến mất trên con đường nhỏ, Đào Hoa Yêu Yêu ngẩng đầu nhìn đám mây lãng đãng trôi trên bầu trời, ánh mặt trời vẫn thật ấm áp, rạng rỡ. Cô bỗng nhiên cảm thấy tràn đầy hi vọng. Vươn vai, cô nghĩ, không phải là kháng chiến lâu dài sao, ngày mai ở trong văn phòng sẽ lập kế hoạch trường chinh, mỗi ngày đọc một lần.
Cả người hừng hực khí thế bước vào thang máy, Đào Hoa Yêu Yêu vừa đi vừa hát: “chết cũng phải dính là sức mạnh, mệt cũng phải đánh là năng lượng. Năng lượng này là đá, sức mạnh này là sắt, thậm chí còn cứng hơn sắt, mạnh hơn đá, nổ súng thẳng về phía con trâu Sở Phi…”
Khoảnh khắc bước ra thang máy, cô ngừng bặt không hát nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.