Chương 4: Chuyện xảy ra ở Bali 2
Văn Sơ Tình
19/07/2013
Đêm đó trăng rất đẹp, bãi biển ở Bali
không bị ô nhiễm vô cùng sạch sẽ, gió biển thổi hàng dừa xanh xào xạc,
hòa với tiếng sóng biển tựa như một bài hát từ xưa vọng về.
Đào Hoa Yêu Yêu cùng Sở Phi sóng vai đi trên bãi cát vắng, dưới ánh trăng bàng bạc, ngón chân trần của cô trông mềm mại, đáng yêu như kẹo đường.
Sở Phi ra khỏi bữa tiệc vẫn luôn yên lặng không biết nghĩ gì, Đào Hoa Yêu Yêu cũng không có hứng nói chuyện.
Bởi vì cô nhớ tới đợt tuyết dày nhất đầu năm nay, cô và Triệu Định Duệ ngồi trong phòng khách đã trang trí tốt để chuẩn bị dọn về xem bộ phim Hàn Quốc “Chuyện xảy ra ở Bali” rồi quyết định địa điểm đi nghỉ trăng mật. Năm đầu tiên sẽ đến đảo Bali, năm thứ hai sẽ đến biển Aegean (nằm giữa bán đảo Hy Lạp và bán đảo nhỏ của châu Á, rải rác nhiều hòn đảo nhỏ với phong cảnh đẹp, được ví như một thiên đường trên trái đất), năm thứ ba đến Việt Nam ngắm biển Đông… Bọn họ mỗi năm đều ước định sẽ đến một nơi có biển, tản bộ dưới ánh trăng, cứ thế suốt 50 năm nữa…
Đào Hoa Yêu Yêu thở dài, ai biết “Chuyện xảy ra ở Bali” bắt đầu thì khôi hài mà kết thúc lại là bi kịch như thế
Lách tách… lách tách…
Tiếng động khẽ truyền đến từ sau lưng, liên tục không ngừng. Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày quay đầu lại, ánh sáng lóe lóe không ngừng làm chói mắt cô, theo bản năng, cô ném chiếc giầy trên tay ra
- A….
Một tiếng hét thảm phá tan biển đêm yên tĩnh. Lúc Sở Phi quay lại thì đã thấy một người đàn ông ôm đầu ngã lăn dưới đất
- Cô đánh bất tỉnh anh ta rồi
Sở Phi đứng gần bên người bị ngã, mặt không biến sắc nói
- Hình như là thế.
Đào Hoa Yêu Yêu nhún nhún vai. Sở Phi nhìn vết gót giầy trên trán anh ta nói:
- Phản ứng nhanh, ra tay tàn độc, mục tiêu chuẩn, cô luyện tập bao lâu rồi
Đào Hoa Yêu Yêu trừng hắn lườm anh:
- Tôi không cố ý.
Hai người đang nói, người đàn ông kia rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở to mắt. Sở Phi kéo Đào Hoa Yêu Yêu lùi về phía sau nửa bước, chắn trước mặt cô. Đào Hoa Yêu Yêu nhìn động tác bản năng của anh, hơi ngạc nhiên. Đằng trước, người bị đánh đã đứng lên, xoa đầu cười khổ:
- Bạn gái anh có phải là vận động viên bóng bầu dục không thế?
Sở Phi thản nhiên nói:
- Anh là ai, sao lại theo dõi chúng tôi
Người kia phủi phủi cát trên người, dường như chạm vào vết thương bị đau, nhe nhăn nhếch mép rồi mới khẽ cười nói:
- Tôi vừa đến bờ biển định chụp cảnh biển đêm, nhìn thấy hai vị, bóng dáng hai vị trông rất hoàn mỹ, tao nhã, đặc biệt là tiểu thư này mặc lễ phục kiểu Hy Lạp màu sâm banh dưới ánh trăng như phát sáng, khí chất cũng như đóa dành dành cô đeo bên tay vậy, thanh nhã, thuần khiết không chút tì vết.
Khi anh ta nói đến đây, Sở Phi cười cười nhìn Đào Hoa Yêu Yêu một cái, mắt Đào Hoa Yêu Yêu giật giật, vội cắt lời kẻ đang bô lô ba la kia:
- Dừng dừng, cuối cùng anh định nói gì? Có thể nói ngắn gọn không?
Lúc cô nói, cắn răng tập trung trừng mắt nhìn người đàn ông này, mặc kệ Sở Phi đang cười cười bên cạnh.
Đáng tiếc, hình như anten tiếp thu tín hiệu nguy hiểm của người này không hoạt động, không đủ linh mẫn nên vẫn hào hứng nói tiếp:
- Không không, tiểu thư, cô không biết đâu, đó thật sự là một hình ảnh hoàn mỹ. Góc độ này, cảnh này, ánh sáng này thật tuyệt vời, vô cùng hiếm có.
- Cho nên anh chụp ảnh chúng tôi? Ai cho anh làm thế? Anh định tính bao nhiêu tiền công? Đào Hoa Yêu Yêu căm tức mắng.
- Không, tiểu thư, đây là nghệ thuật!
Anh ta vẫn vô cùng tự hào:
- Tôi là Á Lịch, là một nhiếp ảnh gia, cho nên không nhịn được mà chụp hai người, mong được thứ lỗi. Nhưng xin hai người hiểu cho, tôi không phải là kẻ hiếu sắc cũng không bị thần kinh, tôi là người làm nghệ thuật nghiêm túc, rất có trách nhiệm với tác phẩm của mình.
Lẳng lặng chờ đối phương nói xong, Sở Phi lễ độ mà lạnh nhạt nói:
- Tôi nhận lời giải thích của anh nhưng mong anh đưa phim trả cho chúng tôi.
Đang thao thao bất tuyệt bị người cắt lời, Á Lịch mặt nhăn mày nhó, có chút khó xử nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt có vẻ không dễ nói chuyện. Anh ta nghĩ nghĩ rồi nhìn Đào Hoa Yêu Yêu đứng sau Sở Phi:
- Tiểu thư…
- Anh ấy thay mặt tôi
Đào Hoa Yêu Yêu trả lời rõ ràng lưu loát. Á Lịch không khỏi sửng sốt, ngay cả Sở Phi cũng không nhịn được quay đầu nhìn cô một cái
Đào Hoa Yêu Yêu nhún nhún vai với Sở Phi, Á Lịch như chưa muốn từ bỏ ý định, đang định nói thêm thì Đào Hoa Yêu Yêu nói lớn:
- Ôi, lạnh quá
Nói xong hắt xì hơi một cái y như thật.
Á Lịch thấy thế, chỉ đành tỏ vẻ đã quấy rầy những cũng nói máy ảnh còn có những ảnh chụp quan trọng khác. Kết quả cuối cùng, Đào Hoa Yêu Yêu để lại số điện thoai, Á Lịch lấy phim ảnh ra rồi mai sẽ mang đến.
Á Lịch đi rồi, trên bờ cát, lại chỉ còn lại Đào Hoa Yêu Yêu cùng Sở Phi. Sở Phi nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, ánh mắt sắc bén như hiểu rõ cô nghĩ gì.
Đào Hoa Yêu Yêu bình thản, tránh ánh nhìn của anh:
- Anh còn muốn ở đây? Tôi không có hứng thú theo tiếp
Một chiếc áo vest nhẹ nhàng khoác lên bờ vai trần của Đào Hoa Yêu Yêu. Đào Hoa Yêu Yêu hơi sửng sốt rồi gỡ xuống, trả lại cho anh:
- Ít nhất tôi còn khỏe hơn bệnh nhân bị tim vừa phát bệnh.
Sở Phi mặt lạnh xuống. Đào Hoa Yêu Yêu thở dài lại mặc lại, dù sao, ai lạnh người đó biết
Hai người một đường không nói chuyện, đi về khách sạn, đứng ở cửa khách sạn, Sở Phi nhẹ giọng hỏi:
- Sao cô phải cứu một kẻ hỗn đản?
Đào Hoa Yêu Yêu sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ rồi nghiêm trang đáp:
- Tôi phát hiện, tôi muốn nhìn tên hỗn đản đó cười một cái rồi nói xin lỗi hắn.
Sở Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, hai người nhìn nhau cười.
Đào Hoa Yêu Yêu hỏi Sở Phi:
- Anh đang ở đâu? Giờ đã khuya rồi, nếu không ngại thì có thể đến phòng tôi mà nghỉ tạm.
Sở Phi kinh ngạc:
- Vậy còn cô?
Đào Hoa Yêu Yêu bĩu môi:
- Yên tâm, tôi không có hứng thú với anh đâu
Không đợi Sở Phi trả lời, quản lý khách sạn đã tới, cung kính nói với Sở Phi:
- Sở tiên sinh, phòng cổ đông khách sạn an bài ở tầng ngọc bích, phòng Vip, cần tôi dẫn ngài qua đó không?
Đào Hoa Yêu Yêu mặt không đổi sắc, xoay người đi về phía phòng mình. Cô cảm thấy mình như một con ngốc.
Nhìn bóng cô bỏ đi, Sở Phi hơi cười, nói khẽ mấy câu với người quản lí rồi rời đi.
Sáng hôm sau, Bali có mưa nhỏ, Đào Hoa Yêu Yêu nghe tiếng mưa tí tách mà thức giấc. Công việc đã hoàn thành tốt đẹp, vé máy bay về nước là ngày hôm sau, tối qua cô và bọn Tiểu Đinh đã quyết định hôm nay sẽ đánh mạt chược, người thắng sẽ phải mua quà cho đồng nghiệp trong công ty.
Cô rửa mặt chải đầu qua loa rồi chuẩn bị sang phòng Tiểu Đinh ở sát vách. Đẩy cửa ra đã thấy một đóa dành dành cài trên then cửa, vẫn đọng lại mấy giọt sương, hơi hơi chớm nở.
Sở Phi tựa vào gốc cây, từ xa nhìn Đào Hoa Yêu Yêu cài đóa hoa lên trước ngực, tóc dài xoăn cuốn thành hai lọn xõa bên vai, màu váy đỏ cùng hoa dành dành trắng khiến da dẻ nàng càng trắng hồng. Bất giác anh khẽ mỉm cười.
Phía sau có người kinh ngạc nói:
- Đã lâu rồi cậu không để mắt đến phụ nữ
Sở Phi cứng đờ người, sau đó quay đầu thản nhiên nhìn Nguyễn Mạnh Đông:
- Thương vụ đàm phán của cậu sắp bắt đầu rồi
Nguyễn Mạnh Đông nhún nhún vai nói:
- Vừa rồi thư ký gọi điện thoại cho mình, Sở thị ra mệnh lệnh việc đàm phán do Liễu Tuyết toàn quyền đảm nhận
- Thế sao?
Sở Phi thản nhiên nói, không chút kinh ngạc. Anh vẫn chỉ nhìn về phía Đào Hoa Yêu Yêu đang đi sang phòng kế bên,chốc lát sau, trong gian phòng khách, dưới mái hiên cong cong, cô ngồi xếp bằng tròn cùng với ba người con trai mặc quần đùi hoa vui vẻ chơi mạt chược…
Nguyễn Mạnh Đông thở dài:
- Quả nhiên là cậu làm
Sở Phi lấy lại tinh thần nhìn anh một cái, thản nhiên nói:
- Có vấn đề gì sao?
Nguyễn Mạnh Đông nhún nhún vai:
- Bọn mình không có ý kiến gì nhưng Liễu gia với việc cậu độc chiếm công ty châu báu Phong Hoa lại thêm việc không tiếp nhận việc Liễu gia nhập cổ phần có rất nhiều ý kiến, cũng đã thả ra chút tin tức, nếu cậu không tiếp nhận điều đó thì bọn họ sẽ cắt đứt nguồn phỉ thúy để làm nên “Phong Hoa”. Cậu có biết Liễu gia nắm 2/3 nguồn phỉ thúy trong nước. Mặt khác, lần này Liễu Tuyết tiếp nhận nửa vụ đàm phán của chúng ta cũng là vì Liễu gia gây áp lực với Sở thị, coi như cảnh cáo cậu đó…
Nói tới đây, Nguyễn Mạnh Đông đột nhiên dừng lại, anh nhìn ánh mắt Sở Phi, trong lòng hơi động. Sở Phi đang nhìn về phía hành lang, một cô gái trông có vẻ rất tập trung, thoạt nhìn trông rất xinh đẹp, thanh lịch, Nguyễn Mạnh Đông đột nhiên nói:
- Cô gái này rất xinh đẹp.
Sở Phi hơi ngừng, quay đầu lại, không để ý, lạnh nhạt nói:
- Cậu nhàn rỗi quá
Nguyễn Mạnh Đông cười:
- Mình đâu có biến thái như Lưu Khiêm Học.
Hai người không hẹn mà cùng nhớ tới một người có khuôn mặt trẻ con. Sở Phi bất giác khẽ cười:
- Đi thôi.
Anh quả quyết đứng dậy, đi vào màn mưa lất phất, không nhìn về bên kia nửa lần.
- Ok, nhưng mà cô gái kia…
Nguyễn Mạnh Đông đuổi kịp người phía trước, hơi do dự nói, theo bản năng nhìn về phía xa xa lại ngạc nhiên. Dưới mái nhà cong cong, cô gái váy đỏ đắc ý đẩy dãy mạt chược xuống, dương dương tự đắc chìa tay ra trước mặt ba người con trai kia. Mà ba người kia đều không tình nguyện đưa tiền vào tay cô…
- Mạnh Đông?
Sở Phi đi trước phát hiện chiến hữu còn chưa bắt kịp bước thì dừng lại, quay đầu, nhíu mày
- Không, không có gì, chúng ta đi thôi
Nguyễn Mạnh Đông lắc đầu, sải bước đuổi theo. Cơ bản không giống… khi nãy chắc là nhìn nhầm…
Họa đến cùng với phúc, cuối cùng Đào Hoa Yêu Yêu cũng hiểu ra điều này. Sáng nay, cô vốn nên ngoan ngoãn ở trong phòng Tiểu Đinh mà chơi mạt chượt nhưng trong vòng 50 phút cô đã thắng sạch. Vận may tốt không phải tại cô nhưng cuối cùng bị mọi người nổi giận mà phạt đi đến quán Bebek Bengil mua vịt quay. Ok, nhìn ví tiền dày lên của mình, cô vui vẻ mà đi, thuận tiện đi dạo trong mưa, thật lãng mạn, mọi thứ vốn phải thật tuyệt vời…
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi trở về mưa đột nhiên nặng hạt dần. Cô vội vã chạy như điên về, kết quả không cẩn thận đạp phải đuôi một con chó Dubin. Con chó bị đau cáu bực chạy đuổi theo cô, giống như phát điên mà không chịu buông tha như là không cắn chết cô thì không hả giận vậy. Cứ như vậy chạy về khách sạn, Đào Hoa Yêu Yêu không biết mình chạy đã bao lâu, nhưng vì trời mưa mà ở khách sạn vắng tanh chẳng có ai…
- Con chó đáng ghét, đáng ghét…
Đào Hoa Yêu Yêu vừa chạy vừa chửi thầm, giống như đáp lại cô, phía sau con chó sủa lớn.
- Gâu gâu
Không phải chứ? Sao cảm giác như nó tới gần hơn rồi… Đào Hoa Yêu Yêu tức đến mặt đỏ bừng, thở thật sâu, chạy như điên. Có ai không… mau cứu cô đi, cô sắp không chạy nổi nữa rồi… Trước mắt là mấy bậc thang, Đào Hoa Yêu Yêu vì kiệt lực mà dần chậm lại, đằng sau, chó chạy càng lúc càng nhanh, khoảng cách càng lúc càng gần… Khi cô chạy qua mấy bụi cây, đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao gầy đang đi về phía mình. Đào Hoa Yêu Yêu vội la lớn:
- Chạy mau
…
Sau khi Sở Phi và Nguyễn Mạnh Đông tách ra, anh lại chậm rãi quay về, bất tri bất giác lại đi vào con đường nhỏ tĩnh lặng. Càng lúc mưa càng to, anh bật ô chậm rãi bước đi. Anh nhớ rõ, Liễu Phỉ thích nhất là ra ngoài lúc mưa lớn, đó là một sở thích kì quặc nhưng cũng vì lẽ đó mà anh quen biết Liễu Phỉ. Rất nhiều năm về trước, cũng trên một con đường nhỏ tĩnh lặng như bây giờ, lần đầu tiên anh gặp Liễu Phỉ. Sở Phi cười tự giễu nhưng cho đến giờ anh cũng không biết vì sao Liễu Phỉ thích những ngày mưa lớn…
Chỗ rẽ ở cuối đường dường như có tiếng chó sủa. Anh nhíu mày đang định quay lại đi đường khác nhưng lại chợt thấy bóng một người, bước chân ngừng lại. Sở Phi nhíu mắt nhìn – là Đào Hoa Yêu Yêu.
Nhìn cô gái chật vật chạy về phía cuối đường, Sở Phi cau mày lại, mưa to như thế sao cô lại không mang ô, lại chạy như thế
Bước lên trước, Sở Phi đó Đào Hoa Yêu Yêu:
- Đào Hoa Yêu Yêu? Sao cô…
Câu tiếp chưa kịp nói đã bị Đào Hoa Yêu Yêu tức giận hét lớn
- Chạy mau. Đào Hoa Yêu Yêu chạy như điên, vẻ mặt hung dữ quát lớn
- Cô nói cái gì?
- Ngu ngốc, mau chạy đi!
- Sao lại chạy…có chuyện gì… a
- Gâu gâu gâu…
- Tránh ra!
- Cô làm cái gì…
- Gâu….
- Gâu gâu
- A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hơi tựa vào ghế đợi ở bên ngoài hành lang bệnh viện, Đào Hoa Yêu Yêu nhìn không chớp mắt bức tranh cổ động trên tường, trông như chăm chú ngắm tranh nhưng sắc mặt thì xanh mét. Khoảng 2 phút sau, cô cứng ngắc nói:
- Muốn cười cứ cười đi.
Người đàn ông bên cạnh nhíu mày, thản nhiên nói:
- Cô nghĩ nhiều rồi
Đào Hoa Yêu Yêu lạnh lùng quay đầu, giơ tay ra như nói “xin cứ tự nhiên” cũng không đáp. Một giờ trước, cô định lợi dụng chỗ ngoặt vào con đường nhỏ mà cắt đuôi con chó chết tiệt đó bởi vì cô nhớ ở con đường đó có cây dừa cao, chỉ cần cô trèo lên… Nhưng cô vừa mới vào chỗ ngoặt đã đụng vào gã chết toi này. Đào Hoa Yêu Yêu căm tức nhìn người đàn ông đang gọi điện thoại bên cạnh một cái. Đều tại anh ta. Ngu xuẩn! Rõ ràng từ xa cô đã hét lớn bảo anh ta né ra, chẳng những anh ta không cút ngay mà còn không biết sống chết xông lên. Con bà nó, giả bộ anh hùng hảo hán cái gì, cuối cùng còn chẳng phải nhờ cô cứu… Bên dưới lại truyền đến trận đau đớn, Đào Hoa Yêu Yêu như hít phải ngụm khí lạnh, nghĩ tới khi nãy bác sĩ thương hại xử lý miệng vết thương cho cô, dặn dò mấy ngày tới không nên tắm rửa, không được quá phóng túng còn phải đúng giờ đi tiêm vacxin phòng con chó chết tiệt. Đào Hoa Yêu Yêu không nhịn được lại trừng mắt nhìn người đàn ông đang bày ra vẻ mặt vô tội kia. Đều tại anh ta!
Tiếng bước chân dồn dập tới gần, tiếng Tiểu Đinh sốt ruột:
- Yêu Yêu, cô thế nào rồi?
Ngẩng đầu thấy người quen, Đào Hoa Yêu Yêu không nhịn được bật khóc:
- Đều tại mấy người, không nên bắt tôi đi mua vịt quay gì gì, hại tôi bị chó cắn…
Cô kéo kéo áo sơ mi hoa của Tiểu Đinh, dùng sức lau nước mũi nước mắt vào đó
Sở Phi đứng lên gật đầu chào bọn Tiểu Đinh, thản nhiên nói:
- Bác sĩ đã xử lý miệng vết thương của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn phải tiêm phòng chó dại
Đưa túi thuốc trong tay cho một người trong số họ, anh hỏi:
- Xe của tôi ở bên ngoài, để tôi đưa mọi người về
- Cảm ơn
Tiểu Đinh cảm kích gật gật đầu, hỏi Đào Hoa Yêu Yêu:
- Cô bị thương ở đâu? Có thể đi lại không
- Cô ấy bị thương ở…
- Anh câm mồm
Đào Hoa Yêu Yêu hung dữ cắt đứt lời Sở Phi, lườm anh đến cháy mặt:
- Anh mà dám nói tôi giết chết anh
Đám người Tiểu Đinh nghe vậy thì tò mò, tai vểnh hết lên, vẻ mặt hóng hớt. Đào Hoa Yêu Yêu làm động tác chém cổ khiến cho mấy người đàn ông hóng hớt ngoan ngoãn im miệng nhưng vẫn không ngăn cản được bọn họ nhìn Sở Phi với ánh mắt cầu xin.
Sở Phi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, đôi mắt hạnh trừng lớn thì không nhịn được cười nhẹ:
- Đi thôi.
Trong xe rất thoải mái, Đào Hoa Yêu Yêu cẩn thận lấy tay chống ghế rồi ngồi ghe ghé vào, cắn răng chịu đựng, mày cong nhíu chặt.
Xe chậm rãi khởi động, vững vàng đi trong màn mưa, một bàn tay thon dài hơi lạnh nhẹ đưa qua. Đào Hoa Yêu Yêu kinh ngạc nhìn Sở Phi, đối phương bình tĩnh nhìn cô đầy thấu hiểu mặc dù sắc mặt có phần hờ hững
Đào Hoa Yêu Yêu hơi do dự rồi khẽ dựa qua, bờ vai của anh gầy nhưng độ ấm lại khiến người ta yên tâm. Cô liếc mắt nhìn Sở Phi, thấy mặt anh trắng bệnh, sắc môi cũng nhợt nhạt, lông mi còn dài, cong hơn con gái. Anh rất quân tử nhìn thằng về phía trước. Trên vai cô khoác chiếc áo sơ mi của anh đưa cho, Đào Hoa Yêu Yêu cúi đầu nghịch nghịch ngón tay. Khi nãy lúc bác sỹ xử lý vết thương anh vẫn nắm tay cô… không nói gì nhưng vẫn chỉ nắm tay cô.
Cô nhẹ nhàng nói câu mà chỉ hai người có thể nghe thấy:
- Cảm ơn.
Sở Phi kinh ngạc cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy Đào Hoa Yêu Yêu cười, nụ cười hồn nhiên, trong lòng đột nhiên ấm lên nhưng một gương mặt tươi cười khác lại thoáng qua trong đầu. Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước, không có biểu tình gì
Đào Hoa Yêu Yêu hơi sửng sốt, trong lòng dường như có chút hụt hẫng… cô nhắm mắt lại.
Không lâu sau, xe vững vàng dừng lại trước phòng Đào Hoa Yêu Yêu. Xuống xe, Đào Hoa Yêu Yêu nhìn Sở Phi nói câu cảm ơn:
- Cảm ơn anh
Sở Phi khách khí gật gật đầu, ngữ khí ôn hòa, hơi lạnh nhạt:
- Đừng khách khí
Đào Hoa Yêu Yêu không nói gì nữa, xoay người cùng Tiểu Đinh đi lên bậc thềm. Đằng sau, Sở Phi như nhớ ra điều gì, gọi giật Đào Hoa Yêu Yêu lại:
- Đào tiểu thư!
Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu.
- Bác sĩ dặn mấy ngày tới cô đừng tắm rửa, lúc ngồi xuống phải cẩn thận đừng làm động đến miệng vết thương, phải nhớ uống thuốc, tiêm vắc xin…
Tiếng Sở Phi dặn dò bị những tiếng cười ầm ỹ bên cạnh đè xuống
- Yêu Yêu, cô, cô …. bị chó cắn mông…
Mấy người con trai bên cạnh cười lớn không dứt, chỉ thiếu điều ngã lăn xuống đất mà cười.
Đào Hoa Yêu Yêu lông mày chổng ngược, hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng bước lên bậc thềm, mở cửa. Ầm một tiếng, cửa gỗ hung hăng đóng sầm lại. Ngoài cửa, những tiếng cười vẫn không dứt bên tai. Trong phòng, Đào Hoa Yêu Yêu cắn chặt răng.
Họ Sở kia, tôi thù anh!
Đào Hoa Yêu Yêu cùng Sở Phi sóng vai đi trên bãi cát vắng, dưới ánh trăng bàng bạc, ngón chân trần của cô trông mềm mại, đáng yêu như kẹo đường.
Sở Phi ra khỏi bữa tiệc vẫn luôn yên lặng không biết nghĩ gì, Đào Hoa Yêu Yêu cũng không có hứng nói chuyện.
Bởi vì cô nhớ tới đợt tuyết dày nhất đầu năm nay, cô và Triệu Định Duệ ngồi trong phòng khách đã trang trí tốt để chuẩn bị dọn về xem bộ phim Hàn Quốc “Chuyện xảy ra ở Bali” rồi quyết định địa điểm đi nghỉ trăng mật. Năm đầu tiên sẽ đến đảo Bali, năm thứ hai sẽ đến biển Aegean (nằm giữa bán đảo Hy Lạp và bán đảo nhỏ của châu Á, rải rác nhiều hòn đảo nhỏ với phong cảnh đẹp, được ví như một thiên đường trên trái đất), năm thứ ba đến Việt Nam ngắm biển Đông… Bọn họ mỗi năm đều ước định sẽ đến một nơi có biển, tản bộ dưới ánh trăng, cứ thế suốt 50 năm nữa…
Đào Hoa Yêu Yêu thở dài, ai biết “Chuyện xảy ra ở Bali” bắt đầu thì khôi hài mà kết thúc lại là bi kịch như thế
Lách tách… lách tách…
Tiếng động khẽ truyền đến từ sau lưng, liên tục không ngừng. Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày quay đầu lại, ánh sáng lóe lóe không ngừng làm chói mắt cô, theo bản năng, cô ném chiếc giầy trên tay ra
- A….
Một tiếng hét thảm phá tan biển đêm yên tĩnh. Lúc Sở Phi quay lại thì đã thấy một người đàn ông ôm đầu ngã lăn dưới đất
- Cô đánh bất tỉnh anh ta rồi
Sở Phi đứng gần bên người bị ngã, mặt không biến sắc nói
- Hình như là thế.
Đào Hoa Yêu Yêu nhún nhún vai. Sở Phi nhìn vết gót giầy trên trán anh ta nói:
- Phản ứng nhanh, ra tay tàn độc, mục tiêu chuẩn, cô luyện tập bao lâu rồi
Đào Hoa Yêu Yêu trừng hắn lườm anh:
- Tôi không cố ý.
Hai người đang nói, người đàn ông kia rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở to mắt. Sở Phi kéo Đào Hoa Yêu Yêu lùi về phía sau nửa bước, chắn trước mặt cô. Đào Hoa Yêu Yêu nhìn động tác bản năng của anh, hơi ngạc nhiên. Đằng trước, người bị đánh đã đứng lên, xoa đầu cười khổ:
- Bạn gái anh có phải là vận động viên bóng bầu dục không thế?
Sở Phi thản nhiên nói:
- Anh là ai, sao lại theo dõi chúng tôi
Người kia phủi phủi cát trên người, dường như chạm vào vết thương bị đau, nhe nhăn nhếch mép rồi mới khẽ cười nói:
- Tôi vừa đến bờ biển định chụp cảnh biển đêm, nhìn thấy hai vị, bóng dáng hai vị trông rất hoàn mỹ, tao nhã, đặc biệt là tiểu thư này mặc lễ phục kiểu Hy Lạp màu sâm banh dưới ánh trăng như phát sáng, khí chất cũng như đóa dành dành cô đeo bên tay vậy, thanh nhã, thuần khiết không chút tì vết.
Khi anh ta nói đến đây, Sở Phi cười cười nhìn Đào Hoa Yêu Yêu một cái, mắt Đào Hoa Yêu Yêu giật giật, vội cắt lời kẻ đang bô lô ba la kia:
- Dừng dừng, cuối cùng anh định nói gì? Có thể nói ngắn gọn không?
Lúc cô nói, cắn răng tập trung trừng mắt nhìn người đàn ông này, mặc kệ Sở Phi đang cười cười bên cạnh.
Đáng tiếc, hình như anten tiếp thu tín hiệu nguy hiểm của người này không hoạt động, không đủ linh mẫn nên vẫn hào hứng nói tiếp:
- Không không, tiểu thư, cô không biết đâu, đó thật sự là một hình ảnh hoàn mỹ. Góc độ này, cảnh này, ánh sáng này thật tuyệt vời, vô cùng hiếm có.
- Cho nên anh chụp ảnh chúng tôi? Ai cho anh làm thế? Anh định tính bao nhiêu tiền công? Đào Hoa Yêu Yêu căm tức mắng.
- Không, tiểu thư, đây là nghệ thuật!
Anh ta vẫn vô cùng tự hào:
- Tôi là Á Lịch, là một nhiếp ảnh gia, cho nên không nhịn được mà chụp hai người, mong được thứ lỗi. Nhưng xin hai người hiểu cho, tôi không phải là kẻ hiếu sắc cũng không bị thần kinh, tôi là người làm nghệ thuật nghiêm túc, rất có trách nhiệm với tác phẩm của mình.
Lẳng lặng chờ đối phương nói xong, Sở Phi lễ độ mà lạnh nhạt nói:
- Tôi nhận lời giải thích của anh nhưng mong anh đưa phim trả cho chúng tôi.
Đang thao thao bất tuyệt bị người cắt lời, Á Lịch mặt nhăn mày nhó, có chút khó xử nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt có vẻ không dễ nói chuyện. Anh ta nghĩ nghĩ rồi nhìn Đào Hoa Yêu Yêu đứng sau Sở Phi:
- Tiểu thư…
- Anh ấy thay mặt tôi
Đào Hoa Yêu Yêu trả lời rõ ràng lưu loát. Á Lịch không khỏi sửng sốt, ngay cả Sở Phi cũng không nhịn được quay đầu nhìn cô một cái
Đào Hoa Yêu Yêu nhún nhún vai với Sở Phi, Á Lịch như chưa muốn từ bỏ ý định, đang định nói thêm thì Đào Hoa Yêu Yêu nói lớn:
- Ôi, lạnh quá
Nói xong hắt xì hơi một cái y như thật.
Á Lịch thấy thế, chỉ đành tỏ vẻ đã quấy rầy những cũng nói máy ảnh còn có những ảnh chụp quan trọng khác. Kết quả cuối cùng, Đào Hoa Yêu Yêu để lại số điện thoai, Á Lịch lấy phim ảnh ra rồi mai sẽ mang đến.
Á Lịch đi rồi, trên bờ cát, lại chỉ còn lại Đào Hoa Yêu Yêu cùng Sở Phi. Sở Phi nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, ánh mắt sắc bén như hiểu rõ cô nghĩ gì.
Đào Hoa Yêu Yêu bình thản, tránh ánh nhìn của anh:
- Anh còn muốn ở đây? Tôi không có hứng thú theo tiếp
Một chiếc áo vest nhẹ nhàng khoác lên bờ vai trần của Đào Hoa Yêu Yêu. Đào Hoa Yêu Yêu hơi sửng sốt rồi gỡ xuống, trả lại cho anh:
- Ít nhất tôi còn khỏe hơn bệnh nhân bị tim vừa phát bệnh.
Sở Phi mặt lạnh xuống. Đào Hoa Yêu Yêu thở dài lại mặc lại, dù sao, ai lạnh người đó biết
Hai người một đường không nói chuyện, đi về khách sạn, đứng ở cửa khách sạn, Sở Phi nhẹ giọng hỏi:
- Sao cô phải cứu một kẻ hỗn đản?
Đào Hoa Yêu Yêu sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ rồi nghiêm trang đáp:
- Tôi phát hiện, tôi muốn nhìn tên hỗn đản đó cười một cái rồi nói xin lỗi hắn.
Sở Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, hai người nhìn nhau cười.
Đào Hoa Yêu Yêu hỏi Sở Phi:
- Anh đang ở đâu? Giờ đã khuya rồi, nếu không ngại thì có thể đến phòng tôi mà nghỉ tạm.
Sở Phi kinh ngạc:
- Vậy còn cô?
Đào Hoa Yêu Yêu bĩu môi:
- Yên tâm, tôi không có hứng thú với anh đâu
Không đợi Sở Phi trả lời, quản lý khách sạn đã tới, cung kính nói với Sở Phi:
- Sở tiên sinh, phòng cổ đông khách sạn an bài ở tầng ngọc bích, phòng Vip, cần tôi dẫn ngài qua đó không?
Đào Hoa Yêu Yêu mặt không đổi sắc, xoay người đi về phía phòng mình. Cô cảm thấy mình như một con ngốc.
Nhìn bóng cô bỏ đi, Sở Phi hơi cười, nói khẽ mấy câu với người quản lí rồi rời đi.
Sáng hôm sau, Bali có mưa nhỏ, Đào Hoa Yêu Yêu nghe tiếng mưa tí tách mà thức giấc. Công việc đã hoàn thành tốt đẹp, vé máy bay về nước là ngày hôm sau, tối qua cô và bọn Tiểu Đinh đã quyết định hôm nay sẽ đánh mạt chược, người thắng sẽ phải mua quà cho đồng nghiệp trong công ty.
Cô rửa mặt chải đầu qua loa rồi chuẩn bị sang phòng Tiểu Đinh ở sát vách. Đẩy cửa ra đã thấy một đóa dành dành cài trên then cửa, vẫn đọng lại mấy giọt sương, hơi hơi chớm nở.
Sở Phi tựa vào gốc cây, từ xa nhìn Đào Hoa Yêu Yêu cài đóa hoa lên trước ngực, tóc dài xoăn cuốn thành hai lọn xõa bên vai, màu váy đỏ cùng hoa dành dành trắng khiến da dẻ nàng càng trắng hồng. Bất giác anh khẽ mỉm cười.
Phía sau có người kinh ngạc nói:
- Đã lâu rồi cậu không để mắt đến phụ nữ
Sở Phi cứng đờ người, sau đó quay đầu thản nhiên nhìn Nguyễn Mạnh Đông:
- Thương vụ đàm phán của cậu sắp bắt đầu rồi
Nguyễn Mạnh Đông nhún nhún vai nói:
- Vừa rồi thư ký gọi điện thoại cho mình, Sở thị ra mệnh lệnh việc đàm phán do Liễu Tuyết toàn quyền đảm nhận
- Thế sao?
Sở Phi thản nhiên nói, không chút kinh ngạc. Anh vẫn chỉ nhìn về phía Đào Hoa Yêu Yêu đang đi sang phòng kế bên,chốc lát sau, trong gian phòng khách, dưới mái hiên cong cong, cô ngồi xếp bằng tròn cùng với ba người con trai mặc quần đùi hoa vui vẻ chơi mạt chược…
Nguyễn Mạnh Đông thở dài:
- Quả nhiên là cậu làm
Sở Phi lấy lại tinh thần nhìn anh một cái, thản nhiên nói:
- Có vấn đề gì sao?
Nguyễn Mạnh Đông nhún nhún vai:
- Bọn mình không có ý kiến gì nhưng Liễu gia với việc cậu độc chiếm công ty châu báu Phong Hoa lại thêm việc không tiếp nhận việc Liễu gia nhập cổ phần có rất nhiều ý kiến, cũng đã thả ra chút tin tức, nếu cậu không tiếp nhận điều đó thì bọn họ sẽ cắt đứt nguồn phỉ thúy để làm nên “Phong Hoa”. Cậu có biết Liễu gia nắm 2/3 nguồn phỉ thúy trong nước. Mặt khác, lần này Liễu Tuyết tiếp nhận nửa vụ đàm phán của chúng ta cũng là vì Liễu gia gây áp lực với Sở thị, coi như cảnh cáo cậu đó…
Nói tới đây, Nguyễn Mạnh Đông đột nhiên dừng lại, anh nhìn ánh mắt Sở Phi, trong lòng hơi động. Sở Phi đang nhìn về phía hành lang, một cô gái trông có vẻ rất tập trung, thoạt nhìn trông rất xinh đẹp, thanh lịch, Nguyễn Mạnh Đông đột nhiên nói:
- Cô gái này rất xinh đẹp.
Sở Phi hơi ngừng, quay đầu lại, không để ý, lạnh nhạt nói:
- Cậu nhàn rỗi quá
Nguyễn Mạnh Đông cười:
- Mình đâu có biến thái như Lưu Khiêm Học.
Hai người không hẹn mà cùng nhớ tới một người có khuôn mặt trẻ con. Sở Phi bất giác khẽ cười:
- Đi thôi.
Anh quả quyết đứng dậy, đi vào màn mưa lất phất, không nhìn về bên kia nửa lần.
- Ok, nhưng mà cô gái kia…
Nguyễn Mạnh Đông đuổi kịp người phía trước, hơi do dự nói, theo bản năng nhìn về phía xa xa lại ngạc nhiên. Dưới mái nhà cong cong, cô gái váy đỏ đắc ý đẩy dãy mạt chược xuống, dương dương tự đắc chìa tay ra trước mặt ba người con trai kia. Mà ba người kia đều không tình nguyện đưa tiền vào tay cô…
- Mạnh Đông?
Sở Phi đi trước phát hiện chiến hữu còn chưa bắt kịp bước thì dừng lại, quay đầu, nhíu mày
- Không, không có gì, chúng ta đi thôi
Nguyễn Mạnh Đông lắc đầu, sải bước đuổi theo. Cơ bản không giống… khi nãy chắc là nhìn nhầm…
Họa đến cùng với phúc, cuối cùng Đào Hoa Yêu Yêu cũng hiểu ra điều này. Sáng nay, cô vốn nên ngoan ngoãn ở trong phòng Tiểu Đinh mà chơi mạt chượt nhưng trong vòng 50 phút cô đã thắng sạch. Vận may tốt không phải tại cô nhưng cuối cùng bị mọi người nổi giận mà phạt đi đến quán Bebek Bengil mua vịt quay. Ok, nhìn ví tiền dày lên của mình, cô vui vẻ mà đi, thuận tiện đi dạo trong mưa, thật lãng mạn, mọi thứ vốn phải thật tuyệt vời…
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi trở về mưa đột nhiên nặng hạt dần. Cô vội vã chạy như điên về, kết quả không cẩn thận đạp phải đuôi một con chó Dubin. Con chó bị đau cáu bực chạy đuổi theo cô, giống như phát điên mà không chịu buông tha như là không cắn chết cô thì không hả giận vậy. Cứ như vậy chạy về khách sạn, Đào Hoa Yêu Yêu không biết mình chạy đã bao lâu, nhưng vì trời mưa mà ở khách sạn vắng tanh chẳng có ai…
- Con chó đáng ghét, đáng ghét…
Đào Hoa Yêu Yêu vừa chạy vừa chửi thầm, giống như đáp lại cô, phía sau con chó sủa lớn.
- Gâu gâu
Không phải chứ? Sao cảm giác như nó tới gần hơn rồi… Đào Hoa Yêu Yêu tức đến mặt đỏ bừng, thở thật sâu, chạy như điên. Có ai không… mau cứu cô đi, cô sắp không chạy nổi nữa rồi… Trước mắt là mấy bậc thang, Đào Hoa Yêu Yêu vì kiệt lực mà dần chậm lại, đằng sau, chó chạy càng lúc càng nhanh, khoảng cách càng lúc càng gần… Khi cô chạy qua mấy bụi cây, đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao gầy đang đi về phía mình. Đào Hoa Yêu Yêu vội la lớn:
- Chạy mau
…
Sau khi Sở Phi và Nguyễn Mạnh Đông tách ra, anh lại chậm rãi quay về, bất tri bất giác lại đi vào con đường nhỏ tĩnh lặng. Càng lúc mưa càng to, anh bật ô chậm rãi bước đi. Anh nhớ rõ, Liễu Phỉ thích nhất là ra ngoài lúc mưa lớn, đó là một sở thích kì quặc nhưng cũng vì lẽ đó mà anh quen biết Liễu Phỉ. Rất nhiều năm về trước, cũng trên một con đường nhỏ tĩnh lặng như bây giờ, lần đầu tiên anh gặp Liễu Phỉ. Sở Phi cười tự giễu nhưng cho đến giờ anh cũng không biết vì sao Liễu Phỉ thích những ngày mưa lớn…
Chỗ rẽ ở cuối đường dường như có tiếng chó sủa. Anh nhíu mày đang định quay lại đi đường khác nhưng lại chợt thấy bóng một người, bước chân ngừng lại. Sở Phi nhíu mắt nhìn – là Đào Hoa Yêu Yêu.
Nhìn cô gái chật vật chạy về phía cuối đường, Sở Phi cau mày lại, mưa to như thế sao cô lại không mang ô, lại chạy như thế
Bước lên trước, Sở Phi đó Đào Hoa Yêu Yêu:
- Đào Hoa Yêu Yêu? Sao cô…
Câu tiếp chưa kịp nói đã bị Đào Hoa Yêu Yêu tức giận hét lớn
- Chạy mau. Đào Hoa Yêu Yêu chạy như điên, vẻ mặt hung dữ quát lớn
- Cô nói cái gì?
- Ngu ngốc, mau chạy đi!
- Sao lại chạy…có chuyện gì… a
- Gâu gâu gâu…
- Tránh ra!
- Cô làm cái gì…
- Gâu….
- Gâu gâu
- A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hơi tựa vào ghế đợi ở bên ngoài hành lang bệnh viện, Đào Hoa Yêu Yêu nhìn không chớp mắt bức tranh cổ động trên tường, trông như chăm chú ngắm tranh nhưng sắc mặt thì xanh mét. Khoảng 2 phút sau, cô cứng ngắc nói:
- Muốn cười cứ cười đi.
Người đàn ông bên cạnh nhíu mày, thản nhiên nói:
- Cô nghĩ nhiều rồi
Đào Hoa Yêu Yêu lạnh lùng quay đầu, giơ tay ra như nói “xin cứ tự nhiên” cũng không đáp. Một giờ trước, cô định lợi dụng chỗ ngoặt vào con đường nhỏ mà cắt đuôi con chó chết tiệt đó bởi vì cô nhớ ở con đường đó có cây dừa cao, chỉ cần cô trèo lên… Nhưng cô vừa mới vào chỗ ngoặt đã đụng vào gã chết toi này. Đào Hoa Yêu Yêu căm tức nhìn người đàn ông đang gọi điện thoại bên cạnh một cái. Đều tại anh ta. Ngu xuẩn! Rõ ràng từ xa cô đã hét lớn bảo anh ta né ra, chẳng những anh ta không cút ngay mà còn không biết sống chết xông lên. Con bà nó, giả bộ anh hùng hảo hán cái gì, cuối cùng còn chẳng phải nhờ cô cứu… Bên dưới lại truyền đến trận đau đớn, Đào Hoa Yêu Yêu như hít phải ngụm khí lạnh, nghĩ tới khi nãy bác sĩ thương hại xử lý miệng vết thương cho cô, dặn dò mấy ngày tới không nên tắm rửa, không được quá phóng túng còn phải đúng giờ đi tiêm vacxin phòng con chó chết tiệt. Đào Hoa Yêu Yêu không nhịn được lại trừng mắt nhìn người đàn ông đang bày ra vẻ mặt vô tội kia. Đều tại anh ta!
Tiếng bước chân dồn dập tới gần, tiếng Tiểu Đinh sốt ruột:
- Yêu Yêu, cô thế nào rồi?
Ngẩng đầu thấy người quen, Đào Hoa Yêu Yêu không nhịn được bật khóc:
- Đều tại mấy người, không nên bắt tôi đi mua vịt quay gì gì, hại tôi bị chó cắn…
Cô kéo kéo áo sơ mi hoa của Tiểu Đinh, dùng sức lau nước mũi nước mắt vào đó
Sở Phi đứng lên gật đầu chào bọn Tiểu Đinh, thản nhiên nói:
- Bác sĩ đã xử lý miệng vết thương của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn phải tiêm phòng chó dại
Đưa túi thuốc trong tay cho một người trong số họ, anh hỏi:
- Xe của tôi ở bên ngoài, để tôi đưa mọi người về
- Cảm ơn
Tiểu Đinh cảm kích gật gật đầu, hỏi Đào Hoa Yêu Yêu:
- Cô bị thương ở đâu? Có thể đi lại không
- Cô ấy bị thương ở…
- Anh câm mồm
Đào Hoa Yêu Yêu hung dữ cắt đứt lời Sở Phi, lườm anh đến cháy mặt:
- Anh mà dám nói tôi giết chết anh
Đám người Tiểu Đinh nghe vậy thì tò mò, tai vểnh hết lên, vẻ mặt hóng hớt. Đào Hoa Yêu Yêu làm động tác chém cổ khiến cho mấy người đàn ông hóng hớt ngoan ngoãn im miệng nhưng vẫn không ngăn cản được bọn họ nhìn Sở Phi với ánh mắt cầu xin.
Sở Phi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, đôi mắt hạnh trừng lớn thì không nhịn được cười nhẹ:
- Đi thôi.
Trong xe rất thoải mái, Đào Hoa Yêu Yêu cẩn thận lấy tay chống ghế rồi ngồi ghe ghé vào, cắn răng chịu đựng, mày cong nhíu chặt.
Xe chậm rãi khởi động, vững vàng đi trong màn mưa, một bàn tay thon dài hơi lạnh nhẹ đưa qua. Đào Hoa Yêu Yêu kinh ngạc nhìn Sở Phi, đối phương bình tĩnh nhìn cô đầy thấu hiểu mặc dù sắc mặt có phần hờ hững
Đào Hoa Yêu Yêu hơi do dự rồi khẽ dựa qua, bờ vai của anh gầy nhưng độ ấm lại khiến người ta yên tâm. Cô liếc mắt nhìn Sở Phi, thấy mặt anh trắng bệnh, sắc môi cũng nhợt nhạt, lông mi còn dài, cong hơn con gái. Anh rất quân tử nhìn thằng về phía trước. Trên vai cô khoác chiếc áo sơ mi của anh đưa cho, Đào Hoa Yêu Yêu cúi đầu nghịch nghịch ngón tay. Khi nãy lúc bác sỹ xử lý vết thương anh vẫn nắm tay cô… không nói gì nhưng vẫn chỉ nắm tay cô.
Cô nhẹ nhàng nói câu mà chỉ hai người có thể nghe thấy:
- Cảm ơn.
Sở Phi kinh ngạc cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy Đào Hoa Yêu Yêu cười, nụ cười hồn nhiên, trong lòng đột nhiên ấm lên nhưng một gương mặt tươi cười khác lại thoáng qua trong đầu. Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước, không có biểu tình gì
Đào Hoa Yêu Yêu hơi sửng sốt, trong lòng dường như có chút hụt hẫng… cô nhắm mắt lại.
Không lâu sau, xe vững vàng dừng lại trước phòng Đào Hoa Yêu Yêu. Xuống xe, Đào Hoa Yêu Yêu nhìn Sở Phi nói câu cảm ơn:
- Cảm ơn anh
Sở Phi khách khí gật gật đầu, ngữ khí ôn hòa, hơi lạnh nhạt:
- Đừng khách khí
Đào Hoa Yêu Yêu không nói gì nữa, xoay người cùng Tiểu Đinh đi lên bậc thềm. Đằng sau, Sở Phi như nhớ ra điều gì, gọi giật Đào Hoa Yêu Yêu lại:
- Đào tiểu thư!
Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu.
- Bác sĩ dặn mấy ngày tới cô đừng tắm rửa, lúc ngồi xuống phải cẩn thận đừng làm động đến miệng vết thương, phải nhớ uống thuốc, tiêm vắc xin…
Tiếng Sở Phi dặn dò bị những tiếng cười ầm ỹ bên cạnh đè xuống
- Yêu Yêu, cô, cô …. bị chó cắn mông…
Mấy người con trai bên cạnh cười lớn không dứt, chỉ thiếu điều ngã lăn xuống đất mà cười.
Đào Hoa Yêu Yêu lông mày chổng ngược, hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng bước lên bậc thềm, mở cửa. Ầm một tiếng, cửa gỗ hung hăng đóng sầm lại. Ngoài cửa, những tiếng cười vẫn không dứt bên tai. Trong phòng, Đào Hoa Yêu Yêu cắn chặt răng.
Họ Sở kia, tôi thù anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.