Chương 20: Phong ba 4
Văn Sơ Tình
19/07/2013
Sở Phi nghe được sự khác thường trong giọng nói của anh, chưa kịp hỏi thì cửa phòng họp mở ra, một bóng người ngồi xuống bàn họp khiến bước
chân anh khựng lại: – Đào Hoa Yêu Yêu.
- Mọi người có nghĩ được cách giải quyết gì khác không, tóm lại, phải nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết, nếu không Gió thu mưa phùn không có cách nào bán ra được
Nguyễn Mạnh Đông chống tay lên bàn, nhìn những người đang ngồi, vẻ mặt nghiêm túc.
Hội nghị đã họp suốt một ngày, trên bàn đầy giấy tờ, trong máy tính cũng có chi tiết về bộ sưu tập nhái theo Gió thu mưa phùn của Liễu thị. Ba ngày sau chính là ngày Gió thu mưa phùn tổ chức họp báo để giới thiệu.
- Có lẽ, giờ cách thực tế nhất chính là thiết kế lại
Một người trẻ tuổi, tóc húi cua nói. Tuy anh chẳng thích gì gặp phải tình huống như thế này nhưng trước mắt thì thấy đây là cách tốt nhất
- Căn bản không kịp
Người phòng thiết kế phản đối:
- Thiết kế trang sức nói thiết kế là thiết kế xong được sao?
- Vậy hủy đi, dù sao bộ tác phẩm này đã bị làm nhái
- Nhưng đây là thiết kế còn sót lại của Liễu tiểu thư…
Thì thầm, thì thầm…
Lại tranh luận
Mà Đào Hoa Yêu Yêu chỉ yên lặng ngồi đó xem số liệu như người đầu gỗ, ngón tay khẽ vuốt ve bản phác thảo Gió thu mưa phùn rồi nhìn sang ảnh chụp đồ giả mạo của Liễu thị.
Cũng yên lặng như cô, còn có một người, là Sở Phi.
Anh nhìn Đào Hoa Yêu Yêu tập trung tinh thần đọc tư liệu, nhìn cô chuyên chú nhìn những tư liệu này mà ngẩn người.
Lần này thảo luận là về tác phẩm của Liễu Phỉ, giờ nếu không nghĩ được cách giải quyết thì tác phẩm này của Liễu Phỉ vĩnh viễn không có ngày được đưa ra thị trường.
Nhưng anh hoàn toàn không có cách nào tự nghĩ.
Nguyễn Mạnh Đông nói cô đã biết, biết chuyện của Liễu Phỉ nhưng giờ cô lại ngồi đây…
Nghe nói cô nhận xử lý tình huống lần này
Anh nhớ rõ, ngày ấy, cô lạnh lùng nói tạm biệt rồi sau đó bặt vô âm tín. Giờ, cô đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, thậm chí khi anh vào cửa còn quy củ đứng lên chào anh một tiếng:
- Sở tổng
Anh không hiểu cô sao có thể bình tĩnh như thế. Đào Hoa Yêu Yêu là người tình cảm rõ ràng, tính tình thẳng thắn. Nếu đã biết, cô hẳn là nên hung hăng đá anh, vĩnh viễn không dây dưa gì đến anh, nghênh ngang mà đi.
Nhưng cô lại trở lại bên anh. Ngón tay có chút ấm áp, mùi hương của chén trà có vẻ cô đơn giữa hỗn hợp mùi cà phê, thuốc lá.
Sau khi thư ký mang cà phê vào, cô thản nhiên như không bưng tách cà phê đến trước mặt anh nhưng không nói với anh câu gì, thậm chí còn chẳng nhìn anh lấy một lần. Một giây đó, anh bất giác nín thở nhưng cô lại chỉ bình tĩnh quay người trở về chỗ ngồi, tiếp tục nghe mọi người thảo luận.
Sở Phi đột nhiên nhắm mắt lại, không, anh không thể còn tham lam…
Anh ép bản thân tập trung chú ý vào vấn đề trước mắt, bất luận thế nào, tâm huyết của Liễu Phỉ anh sẽ không để cho bất kì ai phá hoại.
Sau đó, Đào Hoa Yêu Yêu bắt đầu tham gia tranh luận
- Nói cách khác, vấn đề lớn nhất bây giờ chính là Gió thu mưa phùn bị đạo nhái, sản phẩm giá thấp đưa ra trước khiến cho Gió thu mưa phùn bị nghi ngờ là đạo nhái cho dù mình mới là chính phẩm. Thứ hai, nhiều sản phẩm chất lượng kém sẽ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của Gió thu mưa phun?
Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày, vừa đọc tư liệu trong tay vừa nói.
- Sản phẩm của Phong Hoa luôn luôn có giới hạn số lượng, đảm bảo là vật hiếm có, nay chỗ nào cũng đều là hàng nhái, không chỉ mất đi ý nghĩa về số lượng mà có thể tiêu thụ thành công hay không cũng là một vấn đề lớn. Cô nghĩ xem, bảo cô tốn trăm vạn, thậm chí ngàn vạn để mua loại trang sức đầy rẫy ở ngoài, hơn nữa chỉ mấy chục đồng là cũng có được thì cô mua không?
- Nói thì đúng là như thế
Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày, theo bản năng quay quay bút:
- Nhưng mọi người có từng nghĩ, thật ra Phong Hoa đã là bảo chứng tốt nhất
Mọi người sửng sốt.
Cô cười cười:
- Tôi không hiểu lắm về châu báu nhưng cảm thấy mọi người hình như quá để ý đến vấn đề sao chép
- Có ý gì?
- Tôi cảm thấy kế hoạch này cứ làm từng bước như ban đầu là được. Cô nhún nhún vai.
- Cái gì? Mọi người nhất thời ồ lên
- Không chỉ có thế, còn phải quảng cáo rộng khắp, nâng giá thành lên, ít nhất nếu muốn xoay chuyển tình thế, đồng thời cũng hạn chế số lượng lại. Cô mỉm cười.
- Côi nói cái gì?!
Mọi người nhìn cô như nhìn quái vật. Cô gái này rốt cuộc có biết là đồ nhái đã tung ra đầy thị trường rồi còn đẩy giá cao lên làm gì?
- Đùa cái gì thế?
- Cô điên rồi sao? Còn muốn đẩy giá cao?
- Cô có hiểu vấn đề hay không thế
- …
Nhưng Sở Phi lại bị những lời của cô đánh động, hơi nhíu mày, khoát tay ý vảo mọi người yên lặng rồi nói:
- Nói tiếp đi.
Cô nhìn anh một cái, đôi mắt trong suốt sáng bừng, anh bất giác chớp mắt nhìn xuống. Cô nhưng lại coi như không có việc gì, quay đầu đi, chậm rãi nói.
thủy Oánh đồng tử chảy qua một đạo u mật sáng rọi, anh không tự giác cúi hạ tiệp.
Cô chính là dường như không có việc gì quay đầu lại, chậm rãi nói:
- Đầu tiên, mọi người xem, thật ra bây giờ có rất nhiều hàng hiệu bị làm nhái nhưng bất luận là nhái thế nào thì hàng hiệu vẫn là hàng hiệu đúng không? Chất lượng tốt hơn hẳn, bất luận thế nào thì những hàng nhái đó cũng không thể nào hoàn hảo được so với Gió thu mưa phùn chính phẩm đúng không?
- Đương nhiên, Gió thu mưa phùn thiết kế cẩn thận, đá bảo thạch tuyển chọn kĩ lưỡng, đều là làm thủ công tinh xảo. Người đứng đầu phòng thiết kế nói
- Mọi người có tin tưởng về danh tiếng của Phong Hoa không?
- Phong Hoa là tốt nhất. Một nhà thiết kế khác trừng mắt nhìn cô.
- Có thế chứ!
Đào Hoa Yêu Yêu nhún nhún vai:
- Nhiều nhãn hiệu lớn bị làm giả rồi, cứ lo lắng từng bước thế này thì sao kịp. Nhưng mọi người từng thấy những người mua được đồ xịn rồi đi mua đồ dởm không? Bởi vì họ có đủ tài lực và địa vị để mua sắm xa xỉ, mà thân phận và địa vị của họ cũng quyết định điều đó. Nếu họ dùng đồ giả sẽ làm mất thân phận của họ, khiến người khác chê cười
- ừm. Có lý, có lý, nói tiếp đi. Nguyễn Mạnh Đông liên tục gật đầu.
Trưởng phòng phụ trách kinh doanh nghe thấy Đào Hoa Yêu Yêu nói đến “người mua được đồ xịn sẽ không đi mua đồ dởm” thì mắt sáng bừng
Đào Hoa Yêu Yêu cười:
- Càng là người có tiền sẽ càng không đi mua đồ giá trẻ, mà đối tượng của Phong Hoa cũng chẳng phải là người bình dân.
- Dùng trang sức của Phong Hoa cũng là tượng trưng cho thân phận, địa vị
Đào Hoa Yêu Yêu cầm di động lên, màn hình là ảnh chụp Gió thu mưa phùn, cô cười nói:
- Chúng ta chỉ cần loan tin tức này ra là được rồi
- Tức là?
Trưởng phòng quan hệ xã hội xinh đẹp có chút tán thưởng nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, ánh mắt có ý cười
- Tức là mặc kệ cái gì đồ lậu đồ nhái, ngày tuyên bố ra mắt cứ cử hành như bình thường mà thậm chí còn phải long trọng hơn, sau đó đẩy giá lên cao, số lượng càng ít đi
- Đẩy giá cao hơn?
Người phụ trách mảng tiêu thụ hơi do dự. Đồ trang sức trong các bộ sưu tập mang tính kinh điển của Phong Hoa vốn luôn có mức trên trời, nay còn đẩy giá cao hơn…
- Sợ cái gì, trên đời này bao nhiêu người nghèo, người giàu thì cũng chẳng hiếm
Đào Hoa Yêu Yêu hưng phấn cầm bút chỉ chỉ lên máy chiếu, vừa giải thích:
- Người sống trên đời ghét nhất bị coi thường, đặc biệt người càng có địa vị thì càng sĩ diện. Trong phim thỉnh thoảng có câu nói “không có tốt nhất, chỉ có đắt nhất”! Mọi người cho là mấy kẻ có tiền đều là nghệ sĩ? Bọn họ biết cái gì, chỉ là bọn họ muốn những thứ đắt giá, nổi tiếng để tô điểm cho bản thân thôi.
Cô nói rất sắc bén nhưng quá mức thẳng thắn, ngoài trưởng phòng kế hoạch từng có lần tiếp xúc với cô, quen với tính thẳng thắn của cô thì những người khác đều có chút xấu hổ, cười trừ
- Chúng ta tăng cao giá nhưng giảm số lượng ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy sản phẩm này mới là tốt.
Có đạo lý!
Trưởng phòng kinh doanh giơ ngón tay cái lên:
- Đúng là những suy nghĩ táo bạo, không giống người thường.
- Cũng không có gì, chỉ là người ngoài tỉnh táo mà người trong cuộc u mê thôi. Mọi người quá để ý vấn đề hàng nhái nên để tôi chiếm tiện nghi rồi
Đào Hoa Yêu Yêu cười cười:
- Huống chi cách này tôi cũng không cam đoan là nhất định sẽ thành công. Phải xem kết quả mới biết được.
Cuộc họp trở nên càng lúc càng thuận lợi, nhanh chóng đưa ra phương án mới.
- Mọi người có nghĩ được cách giải quyết gì khác không, tóm lại, phải nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết, nếu không Gió thu mưa phùn không có cách nào bán ra được
Nguyễn Mạnh Đông chống tay lên bàn, nhìn những người đang ngồi, vẻ mặt nghiêm túc.
Hội nghị đã họp suốt một ngày, trên bàn đầy giấy tờ, trong máy tính cũng có chi tiết về bộ sưu tập nhái theo Gió thu mưa phùn của Liễu thị. Ba ngày sau chính là ngày Gió thu mưa phùn tổ chức họp báo để giới thiệu.
- Có lẽ, giờ cách thực tế nhất chính là thiết kế lại
Một người trẻ tuổi, tóc húi cua nói. Tuy anh chẳng thích gì gặp phải tình huống như thế này nhưng trước mắt thì thấy đây là cách tốt nhất
- Căn bản không kịp
Người phòng thiết kế phản đối:
- Thiết kế trang sức nói thiết kế là thiết kế xong được sao?
- Vậy hủy đi, dù sao bộ tác phẩm này đã bị làm nhái
- Nhưng đây là thiết kế còn sót lại của Liễu tiểu thư…
Thì thầm, thì thầm…
Lại tranh luận
Mà Đào Hoa Yêu Yêu chỉ yên lặng ngồi đó xem số liệu như người đầu gỗ, ngón tay khẽ vuốt ve bản phác thảo Gió thu mưa phùn rồi nhìn sang ảnh chụp đồ giả mạo của Liễu thị.
Cũng yên lặng như cô, còn có một người, là Sở Phi.
Anh nhìn Đào Hoa Yêu Yêu tập trung tinh thần đọc tư liệu, nhìn cô chuyên chú nhìn những tư liệu này mà ngẩn người.
Lần này thảo luận là về tác phẩm của Liễu Phỉ, giờ nếu không nghĩ được cách giải quyết thì tác phẩm này của Liễu Phỉ vĩnh viễn không có ngày được đưa ra thị trường.
Nhưng anh hoàn toàn không có cách nào tự nghĩ.
Nguyễn Mạnh Đông nói cô đã biết, biết chuyện của Liễu Phỉ nhưng giờ cô lại ngồi đây…
Nghe nói cô nhận xử lý tình huống lần này
Anh nhớ rõ, ngày ấy, cô lạnh lùng nói tạm biệt rồi sau đó bặt vô âm tín. Giờ, cô đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, thậm chí khi anh vào cửa còn quy củ đứng lên chào anh một tiếng:
- Sở tổng
Anh không hiểu cô sao có thể bình tĩnh như thế. Đào Hoa Yêu Yêu là người tình cảm rõ ràng, tính tình thẳng thắn. Nếu đã biết, cô hẳn là nên hung hăng đá anh, vĩnh viễn không dây dưa gì đến anh, nghênh ngang mà đi.
Nhưng cô lại trở lại bên anh. Ngón tay có chút ấm áp, mùi hương của chén trà có vẻ cô đơn giữa hỗn hợp mùi cà phê, thuốc lá.
Sau khi thư ký mang cà phê vào, cô thản nhiên như không bưng tách cà phê đến trước mặt anh nhưng không nói với anh câu gì, thậm chí còn chẳng nhìn anh lấy một lần. Một giây đó, anh bất giác nín thở nhưng cô lại chỉ bình tĩnh quay người trở về chỗ ngồi, tiếp tục nghe mọi người thảo luận.
Sở Phi đột nhiên nhắm mắt lại, không, anh không thể còn tham lam…
Anh ép bản thân tập trung chú ý vào vấn đề trước mắt, bất luận thế nào, tâm huyết của Liễu Phỉ anh sẽ không để cho bất kì ai phá hoại.
Sau đó, Đào Hoa Yêu Yêu bắt đầu tham gia tranh luận
- Nói cách khác, vấn đề lớn nhất bây giờ chính là Gió thu mưa phùn bị đạo nhái, sản phẩm giá thấp đưa ra trước khiến cho Gió thu mưa phùn bị nghi ngờ là đạo nhái cho dù mình mới là chính phẩm. Thứ hai, nhiều sản phẩm chất lượng kém sẽ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của Gió thu mưa phun?
Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày, vừa đọc tư liệu trong tay vừa nói.
- Sản phẩm của Phong Hoa luôn luôn có giới hạn số lượng, đảm bảo là vật hiếm có, nay chỗ nào cũng đều là hàng nhái, không chỉ mất đi ý nghĩa về số lượng mà có thể tiêu thụ thành công hay không cũng là một vấn đề lớn. Cô nghĩ xem, bảo cô tốn trăm vạn, thậm chí ngàn vạn để mua loại trang sức đầy rẫy ở ngoài, hơn nữa chỉ mấy chục đồng là cũng có được thì cô mua không?
- Nói thì đúng là như thế
Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày, theo bản năng quay quay bút:
- Nhưng mọi người có từng nghĩ, thật ra Phong Hoa đã là bảo chứng tốt nhất
Mọi người sửng sốt.
Cô cười cười:
- Tôi không hiểu lắm về châu báu nhưng cảm thấy mọi người hình như quá để ý đến vấn đề sao chép
- Có ý gì?
- Tôi cảm thấy kế hoạch này cứ làm từng bước như ban đầu là được. Cô nhún nhún vai.
- Cái gì? Mọi người nhất thời ồ lên
- Không chỉ có thế, còn phải quảng cáo rộng khắp, nâng giá thành lên, ít nhất nếu muốn xoay chuyển tình thế, đồng thời cũng hạn chế số lượng lại. Cô mỉm cười.
- Côi nói cái gì?!
Mọi người nhìn cô như nhìn quái vật. Cô gái này rốt cuộc có biết là đồ nhái đã tung ra đầy thị trường rồi còn đẩy giá cao lên làm gì?
- Đùa cái gì thế?
- Cô điên rồi sao? Còn muốn đẩy giá cao?
- Cô có hiểu vấn đề hay không thế
- …
Nhưng Sở Phi lại bị những lời của cô đánh động, hơi nhíu mày, khoát tay ý vảo mọi người yên lặng rồi nói:
- Nói tiếp đi.
Cô nhìn anh một cái, đôi mắt trong suốt sáng bừng, anh bất giác chớp mắt nhìn xuống. Cô nhưng lại coi như không có việc gì, quay đầu đi, chậm rãi nói.
thủy Oánh đồng tử chảy qua một đạo u mật sáng rọi, anh không tự giác cúi hạ tiệp.
Cô chính là dường như không có việc gì quay đầu lại, chậm rãi nói:
- Đầu tiên, mọi người xem, thật ra bây giờ có rất nhiều hàng hiệu bị làm nhái nhưng bất luận là nhái thế nào thì hàng hiệu vẫn là hàng hiệu đúng không? Chất lượng tốt hơn hẳn, bất luận thế nào thì những hàng nhái đó cũng không thể nào hoàn hảo được so với Gió thu mưa phùn chính phẩm đúng không?
- Đương nhiên, Gió thu mưa phùn thiết kế cẩn thận, đá bảo thạch tuyển chọn kĩ lưỡng, đều là làm thủ công tinh xảo. Người đứng đầu phòng thiết kế nói
- Mọi người có tin tưởng về danh tiếng của Phong Hoa không?
- Phong Hoa là tốt nhất. Một nhà thiết kế khác trừng mắt nhìn cô.
- Có thế chứ!
Đào Hoa Yêu Yêu nhún nhún vai:
- Nhiều nhãn hiệu lớn bị làm giả rồi, cứ lo lắng từng bước thế này thì sao kịp. Nhưng mọi người từng thấy những người mua được đồ xịn rồi đi mua đồ dởm không? Bởi vì họ có đủ tài lực và địa vị để mua sắm xa xỉ, mà thân phận và địa vị của họ cũng quyết định điều đó. Nếu họ dùng đồ giả sẽ làm mất thân phận của họ, khiến người khác chê cười
- ừm. Có lý, có lý, nói tiếp đi. Nguyễn Mạnh Đông liên tục gật đầu.
Trưởng phòng phụ trách kinh doanh nghe thấy Đào Hoa Yêu Yêu nói đến “người mua được đồ xịn sẽ không đi mua đồ dởm” thì mắt sáng bừng
Đào Hoa Yêu Yêu cười:
- Càng là người có tiền sẽ càng không đi mua đồ giá trẻ, mà đối tượng của Phong Hoa cũng chẳng phải là người bình dân.
- Dùng trang sức của Phong Hoa cũng là tượng trưng cho thân phận, địa vị
Đào Hoa Yêu Yêu cầm di động lên, màn hình là ảnh chụp Gió thu mưa phùn, cô cười nói:
- Chúng ta chỉ cần loan tin tức này ra là được rồi
- Tức là?
Trưởng phòng quan hệ xã hội xinh đẹp có chút tán thưởng nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, ánh mắt có ý cười
- Tức là mặc kệ cái gì đồ lậu đồ nhái, ngày tuyên bố ra mắt cứ cử hành như bình thường mà thậm chí còn phải long trọng hơn, sau đó đẩy giá lên cao, số lượng càng ít đi
- Đẩy giá cao hơn?
Người phụ trách mảng tiêu thụ hơi do dự. Đồ trang sức trong các bộ sưu tập mang tính kinh điển của Phong Hoa vốn luôn có mức trên trời, nay còn đẩy giá cao hơn…
- Sợ cái gì, trên đời này bao nhiêu người nghèo, người giàu thì cũng chẳng hiếm
Đào Hoa Yêu Yêu hưng phấn cầm bút chỉ chỉ lên máy chiếu, vừa giải thích:
- Người sống trên đời ghét nhất bị coi thường, đặc biệt người càng có địa vị thì càng sĩ diện. Trong phim thỉnh thoảng có câu nói “không có tốt nhất, chỉ có đắt nhất”! Mọi người cho là mấy kẻ có tiền đều là nghệ sĩ? Bọn họ biết cái gì, chỉ là bọn họ muốn những thứ đắt giá, nổi tiếng để tô điểm cho bản thân thôi.
Cô nói rất sắc bén nhưng quá mức thẳng thắn, ngoài trưởng phòng kế hoạch từng có lần tiếp xúc với cô, quen với tính thẳng thắn của cô thì những người khác đều có chút xấu hổ, cười trừ
- Chúng ta tăng cao giá nhưng giảm số lượng ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy sản phẩm này mới là tốt.
Có đạo lý!
Trưởng phòng kinh doanh giơ ngón tay cái lên:
- Đúng là những suy nghĩ táo bạo, không giống người thường.
- Cũng không có gì, chỉ là người ngoài tỉnh táo mà người trong cuộc u mê thôi. Mọi người quá để ý vấn đề hàng nhái nên để tôi chiếm tiện nghi rồi
Đào Hoa Yêu Yêu cười cười:
- Huống chi cách này tôi cũng không cam đoan là nhất định sẽ thành công. Phải xem kết quả mới biết được.
Cuộc họp trở nên càng lúc càng thuận lợi, nhanh chóng đưa ra phương án mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.