Chương 20
Ánh Nhật Cô Yên
07/12/2015
Editor: Lệ Cung Chủ
Beta: Vườn Độc Thoại
Vương Liên Hoa mỉm cười nói: “Ta không gọi bằng tên này.” Hắn mặc dù lấy hoa đào làm ấn ký, nhưng không có lấy hoa đào làm danh xưng.
Nam nhân lấy hoa so với mình, thì thật là một việc khác người.
Tiểu Ngũ lại tự cố nói: “Ta vẫn nghĩ Đào Hoa là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng khi ta nhìn thấy ngươi, chỉ biết ngươi nhất định chính là Đào Hoa.” Nói xong lại lắc đầu cảm thán hướng nhìn thi thể trong quan tài: “Đại sư huynh, ta rốt cục cũng nhìn thấy được bộ dáng Đào Hoa như thế nào, đáng tiếc huynh lại không nhìn thấy.” Hắn ngày thường vẻ mặt trẻ con, lúc này lại thập phần bi thương như thần khí của người thâm niên, người ta vốn là cảm thấy buồn cười, nhưng ngôn ngữ tình cảm chân thành tha thiết này, nghe xong đúng là cười cũng không nổi.
Vương Liên Hoa khách khách khí khí hỏi han: “Tiểu huynh đệ, xin hỏi khối quan tài nào là của Minh Huyền đạo sĩ?”
Tiểu Ngũ nhíu mày chỉ trong đó một lúc nói: “Ngươi vì cái gì mà muốn xem quan tài của Minh Huyền chứ không phải của sư huynh ta?” Lời này không đầu không đuôi, hỏi người lại rất hợp lý hợp tình, đều không có ý bỏ qua thế sự.
Vương Liên Hoa lại mỉm cười, cũng không nói lời nào, chỉ đi qua đẩy nắp quan tài ra. Cúi đầu xem xét một lát, đột nhiên nói: “Minh Huyền quả nhiên cũng trúng châm.”
Chỉ thấy trong tay hắn thực sự có hơn ba cây châm nhỏ, châm đâm tỏa màu lam, quả nhiên so với châm ở chính miệng vết thương của Vương Liên Hoa lấy ra ngày ấy cũng không khác nhiều.
Vương Liên Hoa lại hỏi Tiểu Ngũ: “Ngươi mang theo Mặc Vân châm hay không? Đưa cho ta ba cây.” Hắn hướng Tiểu Ngũ yêu cầu đưa độc môn ám khí Mặc Vân châm của Hành Sơn phái, tự nhiên cứ như kêu người bên cạnh đưa cho hắn cái khăn tay.
Tiểu Ngũ cư nhiên cũng không nói lời nào liền đưa cho hắn.
Vương Liên Hoa ở trên thi thể người chết làm trò một trận, rồi mới đẩy nắp quan tài lên lại.
Trầm Lãng đã đoán ra hắn muốn làm cái gì, cũng chỉ có thể yên lặng không nói.
Y cũng thực hiểu được: “Có đôi khi, lúc gà gáy việc cẩu đạo (trộm chó) quả thực so với hành vi quang minh chính đại càng có thể trực tiếp phát huy tác dụng.
Chính là không biết lúc Khổng Cầm chết đi, ấn ký hoa đào của tờ ngân phiếu, bị cho là ấn ký hoa đào của Vương Liên Hoa, ba người này trong lúc đó đến tột cùng có bao nhiêu liên hệ?
Vương Liên Hoa vừa định lại xem xét thi thể của Khổng Cầm, Tiểu Ngũ đột nhiên nhào đến nắp quan tài, nói: “Ngươi không thể nhìn.”
Vương Liên Hoa cười nói: “Ngươi mới vừa rồi trách ta không xem hắn trước, lúc này vì sao lại không cho ta xem? Bảo ta như thế nào phán định hắn có phải là vì trúng độc mà chết hay không?”
Tiểu Ngũ vòng vo đảo châu mắt nói: “Đại sư huynh hiện tại bộ dáng trông không tốt lắm, nếu ngươi nhìn thấy có lẽ sẽ khiến y bị tổn thương.” Hắn nói chuyện hết sức kì lạ, giống như Khổng Cầm chết đi nhiều ngày vẫn có thể tỉnh dậy, tựa như còn có thể sợ bộ dạng chết đi của chính mình khó coi sẽ ảnh hưởng hình tượng.
Vương Liên Hoa nghe vậy, cũng không phản đối gì thêm, chính mình cứ đi thăm dò xem một cái quan tài khác. Tiểu Ngũ lại nhịn không được, kêu lên: “Ngươi tại sao không hỏi ta vì cái gì?”
Vương Liên Hoa thản nhiên nói: “Ngươi không phải đã có ý định nói cho ta biết sao?” Vừa nói chuyện, tay cũng càng không ngừng xem xét ở trên xác chết.
Tiểu Ngũ tức giận nói: “Ai nói ta muốn nói cho ngươi biết?” Hoàn toàn là tiểu hài tử bị người bề trên nói trúng tâm tư lộ ra thần khí không được tự nhiên.
Vương Liên Hoa như cũ không để ý tới hắn, qua sau một lúc lâu mới nói: “Bọn họ nếu là trong lúc chiến đấu bị giết chết, thân thể nơi cơ bắp hẳn là trạng thái xiết chặt. Nhưng vẫn chưa phải là độc dược chí tử, phải là đã bị hạ thêm một chút Cửu Lưu ( chín học phái ) mê dược, cùng Nhuyễn cốt tán pha chế hòa trộn, làm mất đi sức phản kháng mà bị giết. Chính là lang trung (thầy thuốc) bình thường, tuyệt nhận không ra sự khác biệt rất nhỏ của hai loại tử dược này.”
Kẻ xuống tay giết đám người Khổng Cầm và kẻ phát ra ám khí , chắc chắn là cùng một người.
Không trực tiếp dùng độc dược mà dùng mê dược là vì không muốn cho người khác nhận ra người chết là do bị ám hại, mà dùng độc châm giết Minh Huyền là bởi vì có thể đem việc này nhất tịnh vu oan cho Vương Liên Hoa. Hai âm mưu phát sinh cách nhau bất quá một vài phút, lại dùng hai loại thủ đoạn, không lưu lại dấu vết khiến cho người ngoài cuộc sinh nghi, như vậy ý chỉ muốn xác minh Vương Liên Hoa là hung thủ, tuyệt đối dư thừa.
Vương Liên Hoa hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi có thể tưởng tượng đến ai là người đã hạ thủ sao.”
Tiểu Ngũ nói: “Ta đoán là nhị sư huynh. Ta cùng với hắn khi ở lại thu gom thi thể của các sư huynh, cảm thấy được hắn có chút cổ quái. Nhưng phát ám khí, lại nhất định không phải hắn, bởi vì hắn khi xảy ra chuyện không ở đó.”
Trầm Lãng cũng sớm ở trong lòng hoài nghi Thạch Tĩnh Viễn, nhưng vẫn là một mực không thể nghĩ thấu mấu chốt trong đó, lúc này cũng chỉ có thể trầm ngâm thôi.
Vương Liên Hoa đột nhiên nở nụ cười một tiếng, nói: “Tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?”
Tiểu Ngũ đáp: “Ta gọi là Tiểu Ngũ.”
Vương Liên Hoa nói: “Tiểu huynh đệ vì sao cũng để ý đến việc này như thế? Thân là môn nhân Hành Sơn phái, vốn nên giữ thể diện mới đúng.” Hiển nhiên đúng là hành động có chút gì đó đáng nghi, chỉ sợ lại là cái bẩy.
Tiểu Ngũ hì hì cười nói: “Ngươi mới vừa rồi không chịu hỏi ta, hiện tại ta không muốn nói.”
Vương Liên Hoa cũng không vội, cười hỏi: “Chết cũng không nói?”
Tiểu Ngũ nói: “Ngươi nếu giết ta, sư phụ ta cùng các sư huynh nhất định sẽ cảm thấy được rất kỳ quái, chắc chắn sẽ đem thi thể của sư huynh cùng sư thúc tái kiểm tra một lần, ngươi lúc nãy chẳng phải đã rõ như ban ngày sao?”
Vương Liên Hoa gật gật đầu, biểu tình sâu sắc đồng ý: “Đúng vậy, ta xác thực không thể giết ngươi.” Sau đó khẽ mỉm cười nói: “May mắn ta cũng có mang theo một vài độc dược giết nhưng không chết người.” Lời nói tao nhã, tươi cười như thường, lại khiến người không rét mà run.
Trầm Lãng tuyệt đối tin tưởng hắn có trên thập loại biện pháp khiến người sống không bằng chết.
Tiểu Ngũ thoạt nhìn cũng tin. Tuy rằng thực cố gắng làm ra vẻ nghiêm nghị không sợ, nhưng ngón tay hơi hơi phát run của hắn lại để lộ ra tình tự ( tâm tư bên trong ) rõ ràng. Giống như muốn xua tan sợ hãi trong lòng, lớn tiếng nói: “Nói thì nói, còn sợ ngươi thì không thể nào! Bọn họ đều khi dễ ta, cho ta là tạp chủng, tên côn đồ, chỉ có Đại sư huynh rất tốt với ta, ta đương nhiên nghĩ muốn tra ra cái chết thật sự của y để báo thù!”
Vương Liên Hoa đương nhiên không phải sẽ vì loại lý do này cảm động mà dễ dàng tin tưởng người này.
Hắn chính là lạnh lùng hỏi tiếp: “Vậy ngươi vì cái gì muốn lấy tấm ngân phiếu kia trên thi thể Khổng Cầm?”
Mới vừa rồi Tiểu Ngũ còn có chút e ngại lúc này đã hoàn toàn trấn định ( giữ bình tĩnh) lại, trong hai mắt thậm chí có một tia phẫn nộ ý. Hắn gằn từng tiếng hỏi han: “Ngươi thật sự muốn biết?”
“Đương nhiên.” Vương Liên Hoa ở trong lòng bắt đầu cười thầm, nghĩ không biết tiểu tử ranh ma này lại bịa đặt cái dạng lý do gì, ung dung thản nhiên cùng với nghĩ như thế nào vạch trần lời nói dối của tiểu tử này.
Tiểu Ngũ lại cái gì cũng không nói, chính là đem tấm ngân phiếu kia đưa tới. Bất quá cũng chỉ là một tấm ngân phiếu. Hồng mặc (đỏ đen) hoa đào nở rộ. Không giống như kiểu ở mặt trái. Vẽ một bức đồ. (tranh)
Chuẩn xác mà nói thứ kia không thể xem như một bức đồ, bởi vì mặt trên chung quy chỉ vẽ một đôi mắt.
Vương Liên Hoa cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, tất nhiên là nhìn ra được bút pháp bình thường, họa sĩ cũng không phải danh gia thánh thủ. (tiếng tăm, tài giỏi)
Nhưng đôi mắt này, lại là bức tranh giống như có sinh mệnh, bao hàm thần vận. (say mê hấp dẫn)
Một đôi mắt đẹp tựa như hoa đào, trên khóe mắt thoang thoảng mị tình, giống như có quang hoa lưu chuyển, thần khí toát lên xung quanh
Trừ Vương Liên Hoa, còn ai có thể có một đôi mắt như vậy?
Vương Liên Hoa đột nhiên cảm thấy được môi khô khốc, nói không nên lời.
Trong lòng hắn thầm nghĩ đây là một việc hết sức hoang đường.
Thật sự là hoang đường khiến cho hắn không muốn suy nghĩ.
Tiểu Ngũ lại mỉm cười, mang theo một loại biểu tình gần như tàn khóc nói: “Bởi vì sư huynh ta yêu ngươi, bởi vì tấm ngân phiếu này là mối liên hệ duy nhất của y cùng ngươi, bởi vì ta muốn biết người mà y yêu đến điên dại tột cùng là dạng người gì!”
Y là yêu ngươi.
Yêu.
Vương Liên Hoa đột nhiên cười rộ lên.
Cười đến nghiêng trời lệch đất.
Chưa từng có người nào đối với hắn nói qua: “Ta yêu ngươi.”
Không ai thương hắn.
Mẫu thân yêu phụ thân.
Phụ thân yêu quyền lực.
Chu Thất Thất yêu Trầm Lãng. (thì có Trầm Lãng yêu ngươi đấy thôi =A= ……… =))))))) )
Những nữ tử cùng hắn hoan ái, yêu Lạc Dương Vương công tử nổi danh khắp thiên hạ. Các nàng cũng sẽ kiều mị cười nói: “Vương công tử, ta yêu ngươi chết mất.”
Hiện tại cư nhiên lại có người nói cho hắn biết: Người duy nhất thật tâm khẩn thiết yêu thương Vương Liên Hoa này, lại chính là người đã chết nằm trong quan tài.
Tên gọi là Khổng Cầm.
Hắn phải suy tư một chút mới có thể theo trong trí nhớ tìm ra người này.
Cử chỉ tao nhã, nam tử khuôn mặt anh tuấn niên kỉ nhẹ nhàng. Đến để van cầu hắn cứu giúp sư tổ đương thời của mình, vẻ mặt bình đạm, một thời đệ tử phong phạm (khí phách) đạo đức tốt đẹp. Thẳng đến khi hắn hỏi đùa Khổng Cầm rằng có nguyện ý dùng tính mạng quý giá chính mình để đổi lấy tính mạng của sư tổ đương thời không, sắc mặt mới thay đổi.
Lại cũng không có chửi ầm lên mà phẩy tay áo bỏ đi, gương mặt lộ vẻ trắng bệt nói: “Cho ta suy nghĩ mấy ngày.”
Sau đó ở lại Vân Mộng ba ngày, cuối cùng nói: “Ta không muốn.”
Biểu tình của lời nói này, giống như hết thảy tín niệm (sự tin cậy) đều bị đánh tan.
Khổng Cầm từ trước đến nay luôn tự cho mình là một người cao thượng, vui với việc trừ bạo giúp kẻ yếu, bởi vậy mới không thể chấp nhận cho dù rất yêu quý sư tổ, nhưng thực tế cũng không có dũng khí liều mình.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Vương Liên Hoa chính là luôn rất vui vẻ.
Hắn vui khi nhìn thấy trực tiếp nhân tâm ( lòng dạ con người) thâm độc, đặc biệt là chính nhân quân tử bại lộ bản chất thật.
Mà việc này khiến cho tín niệm trong lời nói sắc bén của Khổng Cầm đều sụp đổ, khiến cho nam tử kia khó xử, cư nhiên lại yêu thương hắn?
Trên đời này còn có việc gì so với chuyện tốt này buồn cười hơn sao?
Trầm Lãng nhìn vẻ mặt chăm chú của tiểu tử cùng cuồng tiếu của Vương Liên Hoa, trong lòng đột nhiên một trận chua xót không thể hiểu nổi.
Việc này vốn thực sự là một việc ngớ ngẩn.
Mà y cũng hoàn toàn không biết cái chết của Khổng Cầm cùng Vương Liên Hoa có bao nhiêu liên hệ. Chính là không biết tại sao, y cảm thấy chuyện này tuyệt không buồn cười. Thậm chí cũng cơ hồ tin tưởng đây là thật sự.
Chỉ vì thiếu niên mà bi thương là thật, Vương Liên Hoa thất thái (mất đi thần thái ) cũng là thật.
Vương Liên Hoa cười to nói: “Ta thật không nghĩ tới ngươi sẽ lấy loại cớ kém như thế này.”
Một bàn tay của hắn, đã muốn hướng Tiểu Ngũ duỗi ra. Bàn tay tuyệt mĩ mà trắng nõn, móng tay cũng tu đắc phi thường chỉnh tề xinh đẹp.
Hoa đào vốn là loại hoa rất đẹp.Tươi đẹp đến quen thuộc. Đại sư huynh nói, hắn yêu người có đôi mắt câu hồn tựa như hoa đào.
Giống như định mệnh, không thể cự tuyệt ánh mắt đó.
Chính là nếu như Vương Liên Hoa thật muốn người kia chết, người kia cũng sẽ không thể cự tuyệt.
Tiểu Ngũ không trốn, hắn cũng biết mình trốn không thoát. Vì không muốn để lộ ra vẻ khiếp đảm, Tiểu Ngũ nhắm mắt lại. Nhưng bàn tay sinh mệnh kia lại ngần ngại không tiến đến. Tiểu Ngũ rốt cuộc nhịn không được mở mắt ra. Lại chỉ thấy Vu Viễn Đình từ đằng xa run rẩy chạy trở về.
Hai người kia giống như đã muốn tiêu thất trong xuân phong (gió).
Beta: Vườn Độc Thoại
Vương Liên Hoa mỉm cười nói: “Ta không gọi bằng tên này.” Hắn mặc dù lấy hoa đào làm ấn ký, nhưng không có lấy hoa đào làm danh xưng.
Nam nhân lấy hoa so với mình, thì thật là một việc khác người.
Tiểu Ngũ lại tự cố nói: “Ta vẫn nghĩ Đào Hoa là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng khi ta nhìn thấy ngươi, chỉ biết ngươi nhất định chính là Đào Hoa.” Nói xong lại lắc đầu cảm thán hướng nhìn thi thể trong quan tài: “Đại sư huynh, ta rốt cục cũng nhìn thấy được bộ dáng Đào Hoa như thế nào, đáng tiếc huynh lại không nhìn thấy.” Hắn ngày thường vẻ mặt trẻ con, lúc này lại thập phần bi thương như thần khí của người thâm niên, người ta vốn là cảm thấy buồn cười, nhưng ngôn ngữ tình cảm chân thành tha thiết này, nghe xong đúng là cười cũng không nổi.
Vương Liên Hoa khách khách khí khí hỏi han: “Tiểu huynh đệ, xin hỏi khối quan tài nào là của Minh Huyền đạo sĩ?”
Tiểu Ngũ nhíu mày chỉ trong đó một lúc nói: “Ngươi vì cái gì mà muốn xem quan tài của Minh Huyền chứ không phải của sư huynh ta?” Lời này không đầu không đuôi, hỏi người lại rất hợp lý hợp tình, đều không có ý bỏ qua thế sự.
Vương Liên Hoa lại mỉm cười, cũng không nói lời nào, chỉ đi qua đẩy nắp quan tài ra. Cúi đầu xem xét một lát, đột nhiên nói: “Minh Huyền quả nhiên cũng trúng châm.”
Chỉ thấy trong tay hắn thực sự có hơn ba cây châm nhỏ, châm đâm tỏa màu lam, quả nhiên so với châm ở chính miệng vết thương của Vương Liên Hoa lấy ra ngày ấy cũng không khác nhiều.
Vương Liên Hoa lại hỏi Tiểu Ngũ: “Ngươi mang theo Mặc Vân châm hay không? Đưa cho ta ba cây.” Hắn hướng Tiểu Ngũ yêu cầu đưa độc môn ám khí Mặc Vân châm của Hành Sơn phái, tự nhiên cứ như kêu người bên cạnh đưa cho hắn cái khăn tay.
Tiểu Ngũ cư nhiên cũng không nói lời nào liền đưa cho hắn.
Vương Liên Hoa ở trên thi thể người chết làm trò một trận, rồi mới đẩy nắp quan tài lên lại.
Trầm Lãng đã đoán ra hắn muốn làm cái gì, cũng chỉ có thể yên lặng không nói.
Y cũng thực hiểu được: “Có đôi khi, lúc gà gáy việc cẩu đạo (trộm chó) quả thực so với hành vi quang minh chính đại càng có thể trực tiếp phát huy tác dụng.
Chính là không biết lúc Khổng Cầm chết đi, ấn ký hoa đào của tờ ngân phiếu, bị cho là ấn ký hoa đào của Vương Liên Hoa, ba người này trong lúc đó đến tột cùng có bao nhiêu liên hệ?
Vương Liên Hoa vừa định lại xem xét thi thể của Khổng Cầm, Tiểu Ngũ đột nhiên nhào đến nắp quan tài, nói: “Ngươi không thể nhìn.”
Vương Liên Hoa cười nói: “Ngươi mới vừa rồi trách ta không xem hắn trước, lúc này vì sao lại không cho ta xem? Bảo ta như thế nào phán định hắn có phải là vì trúng độc mà chết hay không?”
Tiểu Ngũ vòng vo đảo châu mắt nói: “Đại sư huynh hiện tại bộ dáng trông không tốt lắm, nếu ngươi nhìn thấy có lẽ sẽ khiến y bị tổn thương.” Hắn nói chuyện hết sức kì lạ, giống như Khổng Cầm chết đi nhiều ngày vẫn có thể tỉnh dậy, tựa như còn có thể sợ bộ dạng chết đi của chính mình khó coi sẽ ảnh hưởng hình tượng.
Vương Liên Hoa nghe vậy, cũng không phản đối gì thêm, chính mình cứ đi thăm dò xem một cái quan tài khác. Tiểu Ngũ lại nhịn không được, kêu lên: “Ngươi tại sao không hỏi ta vì cái gì?”
Vương Liên Hoa thản nhiên nói: “Ngươi không phải đã có ý định nói cho ta biết sao?” Vừa nói chuyện, tay cũng càng không ngừng xem xét ở trên xác chết.
Tiểu Ngũ tức giận nói: “Ai nói ta muốn nói cho ngươi biết?” Hoàn toàn là tiểu hài tử bị người bề trên nói trúng tâm tư lộ ra thần khí không được tự nhiên.
Vương Liên Hoa như cũ không để ý tới hắn, qua sau một lúc lâu mới nói: “Bọn họ nếu là trong lúc chiến đấu bị giết chết, thân thể nơi cơ bắp hẳn là trạng thái xiết chặt. Nhưng vẫn chưa phải là độc dược chí tử, phải là đã bị hạ thêm một chút Cửu Lưu ( chín học phái ) mê dược, cùng Nhuyễn cốt tán pha chế hòa trộn, làm mất đi sức phản kháng mà bị giết. Chính là lang trung (thầy thuốc) bình thường, tuyệt nhận không ra sự khác biệt rất nhỏ của hai loại tử dược này.”
Kẻ xuống tay giết đám người Khổng Cầm và kẻ phát ra ám khí , chắc chắn là cùng một người.
Không trực tiếp dùng độc dược mà dùng mê dược là vì không muốn cho người khác nhận ra người chết là do bị ám hại, mà dùng độc châm giết Minh Huyền là bởi vì có thể đem việc này nhất tịnh vu oan cho Vương Liên Hoa. Hai âm mưu phát sinh cách nhau bất quá một vài phút, lại dùng hai loại thủ đoạn, không lưu lại dấu vết khiến cho người ngoài cuộc sinh nghi, như vậy ý chỉ muốn xác minh Vương Liên Hoa là hung thủ, tuyệt đối dư thừa.
Vương Liên Hoa hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi có thể tưởng tượng đến ai là người đã hạ thủ sao.”
Tiểu Ngũ nói: “Ta đoán là nhị sư huynh. Ta cùng với hắn khi ở lại thu gom thi thể của các sư huynh, cảm thấy được hắn có chút cổ quái. Nhưng phát ám khí, lại nhất định không phải hắn, bởi vì hắn khi xảy ra chuyện không ở đó.”
Trầm Lãng cũng sớm ở trong lòng hoài nghi Thạch Tĩnh Viễn, nhưng vẫn là một mực không thể nghĩ thấu mấu chốt trong đó, lúc này cũng chỉ có thể trầm ngâm thôi.
Vương Liên Hoa đột nhiên nở nụ cười một tiếng, nói: “Tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?”
Tiểu Ngũ đáp: “Ta gọi là Tiểu Ngũ.”
Vương Liên Hoa nói: “Tiểu huynh đệ vì sao cũng để ý đến việc này như thế? Thân là môn nhân Hành Sơn phái, vốn nên giữ thể diện mới đúng.” Hiển nhiên đúng là hành động có chút gì đó đáng nghi, chỉ sợ lại là cái bẩy.
Tiểu Ngũ hì hì cười nói: “Ngươi mới vừa rồi không chịu hỏi ta, hiện tại ta không muốn nói.”
Vương Liên Hoa cũng không vội, cười hỏi: “Chết cũng không nói?”
Tiểu Ngũ nói: “Ngươi nếu giết ta, sư phụ ta cùng các sư huynh nhất định sẽ cảm thấy được rất kỳ quái, chắc chắn sẽ đem thi thể của sư huynh cùng sư thúc tái kiểm tra một lần, ngươi lúc nãy chẳng phải đã rõ như ban ngày sao?”
Vương Liên Hoa gật gật đầu, biểu tình sâu sắc đồng ý: “Đúng vậy, ta xác thực không thể giết ngươi.” Sau đó khẽ mỉm cười nói: “May mắn ta cũng có mang theo một vài độc dược giết nhưng không chết người.” Lời nói tao nhã, tươi cười như thường, lại khiến người không rét mà run.
Trầm Lãng tuyệt đối tin tưởng hắn có trên thập loại biện pháp khiến người sống không bằng chết.
Tiểu Ngũ thoạt nhìn cũng tin. Tuy rằng thực cố gắng làm ra vẻ nghiêm nghị không sợ, nhưng ngón tay hơi hơi phát run của hắn lại để lộ ra tình tự ( tâm tư bên trong ) rõ ràng. Giống như muốn xua tan sợ hãi trong lòng, lớn tiếng nói: “Nói thì nói, còn sợ ngươi thì không thể nào! Bọn họ đều khi dễ ta, cho ta là tạp chủng, tên côn đồ, chỉ có Đại sư huynh rất tốt với ta, ta đương nhiên nghĩ muốn tra ra cái chết thật sự của y để báo thù!”
Vương Liên Hoa đương nhiên không phải sẽ vì loại lý do này cảm động mà dễ dàng tin tưởng người này.
Hắn chính là lạnh lùng hỏi tiếp: “Vậy ngươi vì cái gì muốn lấy tấm ngân phiếu kia trên thi thể Khổng Cầm?”
Mới vừa rồi Tiểu Ngũ còn có chút e ngại lúc này đã hoàn toàn trấn định ( giữ bình tĩnh) lại, trong hai mắt thậm chí có một tia phẫn nộ ý. Hắn gằn từng tiếng hỏi han: “Ngươi thật sự muốn biết?”
“Đương nhiên.” Vương Liên Hoa ở trong lòng bắt đầu cười thầm, nghĩ không biết tiểu tử ranh ma này lại bịa đặt cái dạng lý do gì, ung dung thản nhiên cùng với nghĩ như thế nào vạch trần lời nói dối của tiểu tử này.
Tiểu Ngũ lại cái gì cũng không nói, chính là đem tấm ngân phiếu kia đưa tới. Bất quá cũng chỉ là một tấm ngân phiếu. Hồng mặc (đỏ đen) hoa đào nở rộ. Không giống như kiểu ở mặt trái. Vẽ một bức đồ. (tranh)
Chuẩn xác mà nói thứ kia không thể xem như một bức đồ, bởi vì mặt trên chung quy chỉ vẽ một đôi mắt.
Vương Liên Hoa cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, tất nhiên là nhìn ra được bút pháp bình thường, họa sĩ cũng không phải danh gia thánh thủ. (tiếng tăm, tài giỏi)
Nhưng đôi mắt này, lại là bức tranh giống như có sinh mệnh, bao hàm thần vận. (say mê hấp dẫn)
Một đôi mắt đẹp tựa như hoa đào, trên khóe mắt thoang thoảng mị tình, giống như có quang hoa lưu chuyển, thần khí toát lên xung quanh
Trừ Vương Liên Hoa, còn ai có thể có một đôi mắt như vậy?
Vương Liên Hoa đột nhiên cảm thấy được môi khô khốc, nói không nên lời.
Trong lòng hắn thầm nghĩ đây là một việc hết sức hoang đường.
Thật sự là hoang đường khiến cho hắn không muốn suy nghĩ.
Tiểu Ngũ lại mỉm cười, mang theo một loại biểu tình gần như tàn khóc nói: “Bởi vì sư huynh ta yêu ngươi, bởi vì tấm ngân phiếu này là mối liên hệ duy nhất của y cùng ngươi, bởi vì ta muốn biết người mà y yêu đến điên dại tột cùng là dạng người gì!”
Y là yêu ngươi.
Yêu.
Vương Liên Hoa đột nhiên cười rộ lên.
Cười đến nghiêng trời lệch đất.
Chưa từng có người nào đối với hắn nói qua: “Ta yêu ngươi.”
Không ai thương hắn.
Mẫu thân yêu phụ thân.
Phụ thân yêu quyền lực.
Chu Thất Thất yêu Trầm Lãng. (thì có Trầm Lãng yêu ngươi đấy thôi =A= ……… =))))))) )
Những nữ tử cùng hắn hoan ái, yêu Lạc Dương Vương công tử nổi danh khắp thiên hạ. Các nàng cũng sẽ kiều mị cười nói: “Vương công tử, ta yêu ngươi chết mất.”
Hiện tại cư nhiên lại có người nói cho hắn biết: Người duy nhất thật tâm khẩn thiết yêu thương Vương Liên Hoa này, lại chính là người đã chết nằm trong quan tài.
Tên gọi là Khổng Cầm.
Hắn phải suy tư một chút mới có thể theo trong trí nhớ tìm ra người này.
Cử chỉ tao nhã, nam tử khuôn mặt anh tuấn niên kỉ nhẹ nhàng. Đến để van cầu hắn cứu giúp sư tổ đương thời của mình, vẻ mặt bình đạm, một thời đệ tử phong phạm (khí phách) đạo đức tốt đẹp. Thẳng đến khi hắn hỏi đùa Khổng Cầm rằng có nguyện ý dùng tính mạng quý giá chính mình để đổi lấy tính mạng của sư tổ đương thời không, sắc mặt mới thay đổi.
Lại cũng không có chửi ầm lên mà phẩy tay áo bỏ đi, gương mặt lộ vẻ trắng bệt nói: “Cho ta suy nghĩ mấy ngày.”
Sau đó ở lại Vân Mộng ba ngày, cuối cùng nói: “Ta không muốn.”
Biểu tình của lời nói này, giống như hết thảy tín niệm (sự tin cậy) đều bị đánh tan.
Khổng Cầm từ trước đến nay luôn tự cho mình là một người cao thượng, vui với việc trừ bạo giúp kẻ yếu, bởi vậy mới không thể chấp nhận cho dù rất yêu quý sư tổ, nhưng thực tế cũng không có dũng khí liều mình.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Vương Liên Hoa chính là luôn rất vui vẻ.
Hắn vui khi nhìn thấy trực tiếp nhân tâm ( lòng dạ con người) thâm độc, đặc biệt là chính nhân quân tử bại lộ bản chất thật.
Mà việc này khiến cho tín niệm trong lời nói sắc bén của Khổng Cầm đều sụp đổ, khiến cho nam tử kia khó xử, cư nhiên lại yêu thương hắn?
Trên đời này còn có việc gì so với chuyện tốt này buồn cười hơn sao?
Trầm Lãng nhìn vẻ mặt chăm chú của tiểu tử cùng cuồng tiếu của Vương Liên Hoa, trong lòng đột nhiên một trận chua xót không thể hiểu nổi.
Việc này vốn thực sự là một việc ngớ ngẩn.
Mà y cũng hoàn toàn không biết cái chết của Khổng Cầm cùng Vương Liên Hoa có bao nhiêu liên hệ. Chính là không biết tại sao, y cảm thấy chuyện này tuyệt không buồn cười. Thậm chí cũng cơ hồ tin tưởng đây là thật sự.
Chỉ vì thiếu niên mà bi thương là thật, Vương Liên Hoa thất thái (mất đi thần thái ) cũng là thật.
Vương Liên Hoa cười to nói: “Ta thật không nghĩ tới ngươi sẽ lấy loại cớ kém như thế này.”
Một bàn tay của hắn, đã muốn hướng Tiểu Ngũ duỗi ra. Bàn tay tuyệt mĩ mà trắng nõn, móng tay cũng tu đắc phi thường chỉnh tề xinh đẹp.
Hoa đào vốn là loại hoa rất đẹp.Tươi đẹp đến quen thuộc. Đại sư huynh nói, hắn yêu người có đôi mắt câu hồn tựa như hoa đào.
Giống như định mệnh, không thể cự tuyệt ánh mắt đó.
Chính là nếu như Vương Liên Hoa thật muốn người kia chết, người kia cũng sẽ không thể cự tuyệt.
Tiểu Ngũ không trốn, hắn cũng biết mình trốn không thoát. Vì không muốn để lộ ra vẻ khiếp đảm, Tiểu Ngũ nhắm mắt lại. Nhưng bàn tay sinh mệnh kia lại ngần ngại không tiến đến. Tiểu Ngũ rốt cuộc nhịn không được mở mắt ra. Lại chỉ thấy Vu Viễn Đình từ đằng xa run rẩy chạy trở về.
Hai người kia giống như đã muốn tiêu thất trong xuân phong (gió).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.