Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa
Chương 140
Mỹ Nhân Vô Sương
19/02/2023
Buổi sáng, Ninh Tri bị tiếng nói chuyện đánh thức.
Là mẹ Lục và ba Lục đến.
Ngày nào họ cũng đều đến xem Lục Tuyệt uống thuốc rồi sau đó nói chuyện với anh.
Hôm nay bọn họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy con trai mình ngoan ngoãn chịu uống thuốc, không cần phải đợi cưỡng chế ép uống như những ngày trước. Bọn còn nghe nhân viên điều dưỡng báo lại là tối qua Lục Tuyệt còn đến phòng chiếu xem phim điện ảnh.
Mẹ Lục nỗ lực kiềm chế sự phấn khích trong lòng, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía chồng: "Hai ngày nay Tiểu Tuyệt cũng không hề phát bệnh."
Gương mặt ba Lục không bày tỏ cảm xúc gì nhưng trong mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng: "Ừ."
Mẹ Lục không kìm được đưa tay vuốt ve mái tóc cắt không đều của con trai, tuy vẫn là bị tránh đi như trước nhưng ánh mắt vẫn mang theo ý cười: "Có phải bệnh tình của thằng bé đã khá lên rồi không?"
Ba Lục gật đầu: "Có lẽ vậy, ngày mai anh sẽ cho người mời bác sĩ đến kiểm tra cho nó."
Ông quay đầu dặn dò với điều dưỡng: "Nếu Tiểu Tuyệt có biểu hiện gì bất thường, nhớ phải báo cho chúng tôi càng sớm càng tốt."
Sau khi ba mẹ Lục rời phòng, Ninh Tri đến bên cạnh Lục Tuyệt: "Chào buổi sáng."
Lục Tuyệt nhìn cô: "Tri Tri, thuốc."
Ý anh muốn nói với Ninh Tri rằng anh đã nghe lời cô ngoan ngoãn uống thuốc xong rồi.
"Ngoan lắm." Ninh Tri khen thưởng hôn vài cái lên gương mặt vẫn còn vài vết đỏ của anh.
Ánh mắt Lục Tuyệt sáng lên.
"Chờ cho bệnh tình của anh khỏi rồi thì sẽ không cần phải dùng thuốc nữa." Ninh Tri hy vọng tình trạng của Lục Tuyệt sẽ được cải thiện, lúc đó không phải uống thuốc mỗi ngày nữa, dù sao thuốc uống nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.
Lục Tuyệt gật đầu.
Ninh Tri liếc nhìn bầu trời buổi sớm bên ngoài, ánh nắng ban mai rực rỡ kèm theo gió nhẹ, khiến cho lòng người vui vẻ thoải mái.
"Lục Tuyệt, em đưa anh đi dạo một lúc nhé, được không?" Cô nhớ hai người hầu kia nói rằng Lục Tuyệt đã ở trong nhà một thời gian rất dài rồi, mấy lần trước phát bệnh thiếu chút nữa phải dùng xiềng xích khóa anh lại.
Cũng bởi vì ở trong nhà quá lâu nên làn da vốn đã trắng nõn của anh lại càng thêm tái nhợt, càng có cảm giác ốm yếu, vết thương kết vảy trên mặt càng thêm đáng thương.
Cô muốn đưa anh ra ngoài tắm ánh mặt trời.
Ninh Tri đưa tay nắm tay Lục Tuyệt, anh ngoan ngoãn đứng dậy theo sau.
"Cậu chủ muốn đi đâu vậy?" Nam điều dưỡng vừa mới đặt cái cốc xuống, quay đầu lại đã thấy Lục Tuyệt mở cửa đi ra ngoài.
Nam điều dưỡng nhanh chóng đuổi theo.
Thấy Lục Tuyệt đột nhiên đi xuống lầu, ba mẹ Lục và cả quản gia, người hầu đều kinh ngạc.
"Tiểu Tuyệt, con... đi đâu vậy?" Mẹ Lục vội vàng hỏi con trai.
Lục Tuyệt không trả lời, đi theo Ninh Tri ra ngoài.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, có nắng dịu và thỉnh thoảng lại có gió nhẹ, thích hợp ra ngoài dạo chơi.
Mẹ Lục kéo ba Lục theo sát phía sau con trai: "Tiểu Tuyệt muốn dạo bộ sao?"
Vẻ mặt bà kinh hãi vô cùng.
Nhìn bóng dáng con trai rảo bước phía trước, ba Lục cũng nghi ngờ: "Không cần biết vì sao, nó chịu đi ra ngoài là tốt rồi."
"Ừm, là một chuyện rất tốt." Mẹ Lục không nhịn được sự vui sướng trong lòng.
Ninh Tri không để ý việc có một đoàn người theo sau lưng cô và Lục Tuyệt, dù sao thì với tình hình hiện tại của Lục Tuyệt, mẹ Lục lo lắng cho anh cũng là bình thường.
Cô nắm tay Lục Tuyệt, chậm rãi bước đi trong hoa viên.
Hiện giờ chắc mới là đầu hạ, thời tiết không quá nóng bức, hoa đua nhau khoe sắc nở rộ khắp vườn. Phóng mắt nhìn lại, từng khóm từng khóm hoa tươi căng tràn sức sống, người ngắm nhìn cũng vui sướng trong lòng.
"Mặt trời thật ấm, hoa cũng rất thơm. Lục Tuyệt, anh nên thường xuyên ra ngoài nhiều hơn, không nên chui rúc trong phòng cả ngày như vậy."
Ninh Tri nhìn về phía anh: "Trước kia anh từng siêng năng tập thể dục mỗi ngày, từ giờ không được lười biếng nữa, ngày mai tiếp tục chạy bộ buổi sáng trở lại đi."
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, chậm rãi mở miệng nói: "Tri Tri, cùng nhau."
Bàn tay Ninh Tri đang nắm lấy tay Lục Tuyệt trở nên căng thẳng: "Em không thể chạy với anh được."
Lục Tuyệt nhanh chóng nhướng mày nhìn cô, nhìn sang chỗ khác rồi lại nhìn cô, ánh mắt mờ mịt, tựa hồ đang hỏi Ninh Tri tại sao lại không thể tập với anh.
Nhìn vào đôi mắt ấy của Lục Tuyệt, cô không đành lòng nói với anh cô sẽ phải sớm rời đi.
Lục Tuyệt mím chặt môi, im lặng nhìn Ninh Tri.
"Tối nay em sẽ phải rời đi."
Cuối cùng Ninh Tri vẫn phải nói ra. Trước kia, mỗi lần cô rời đi đều là đột nhiên biến mất, chưa từng nói lời từ biệt một cách đàng hoàng với anh, bởi vì cô biết, cô và Lục Tuyệt sẽ còn gặp lại nhau.
Nhưng lần này thì khác. Trong thế giới này vốn dĩ không có sự xuất hiện của cô, vì vậy sau khi cô biến mất, có lẽ cô và Lục Tuyệt ở thế giới này sẽ không còn cơ hội gặp lại được nữa.
Lục Tuyệt biết rời đi là có ý gì.
Anh siết chặt tay cô, hoảng loạn lo lắng: "Tri Tri không đi."
Giọng nói của Ninh Tri rất nhỏ, nhưng đủ để Lục Tuyệt nghe thấy được: "Xin lỗi."
"Không đi, không đi, không đi." Trong đôi mắt đen nhánh của Lục Tuyệt đầy sự mất mát, khẩn cầu nhìn Ninh Tri.
Ninh Tri không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Lục Tuyệt mím chặt môi, gương mặt mang theo vết thương kia dưới ánh mặt trời gần như không còn chút máu. Anh như một con quái thú nhỏ hất tay Ninh Tri ra, nhanh chân bỏ chạy.
"Lục Tuyệt!" Đầu ngón tay Ninh Tri sượt nhẹ qua vạt áo anh, không kịp bắt lấy.
"Tiểu Tuyệt, con chạy đi đâu thế?"
Thấy con trai đột nhiên bỏ chạy, vẻ mặt mẹ Lục hốt hoảng theo, vội la lên: "Mau, mau chặn nó lại."
Nam điều dưỡng lập tức đuổi theo.
Ninh Tri hoảng hốt, lập tức chạy theo Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt chạy đến hòn non bộ ở sân sau, cầm lấy một tảng đá bên gần đó đập vào cánh tay mình.
Trên tảng đá có rất nhiều góc cạnh sắc bén và cát đá, chỉ trong một lát, cánh tay Lục Tuyệt dã bắt đầu chảy máu.
"Cậu chủ." Nam điều dưỡng vội hớt hải chạy tới.
Ninh Tri không phải chịu ma sát của không khí, tốc độ nhanh hơn nam điều dưỡng kia. Cô chạy nhanh vượt lên, quyết đoán tiêu hao mười mặt trời nhỏ đổi lấy thời gian chạm vào vật thật.
Cô đưa tay bắt lại tảng đá anh cầm trên tay, ngăn anh tiếp tục tự tổn thương chính mình thêm nữa.
"Lục Tuyệt, anh đã hứa với em sẽ không làm tổn thương mình nữa mà."
Nhìn đôi mắt gần như đã mất đi ý thức của Lục Tuyệt, mắt Ninh Tri đỏ bừng.
Sức lực cô yếu hơn Lục Tuyệt, siết chặt hòn đá trong tay, các cạnh sắc nhọn của tảng đá đâm thủng làn da non mịn của cô.
Người khác không nhìn thấy được, trên tảng đá dính đầy máu tươi từ tay cô.
"Tri Tri." Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Ninh Tri, Lục Tuyệt liền tỉnh táo lại.
Anh ném hòn đá đi, hoảng loạn nhìn đôi mắt hồng hồng và bàn tay đẫm máu của Ninh Tri, hốt hoảng nói: "Tri Tri không khóc, không khóc."
Lục Tuyệt lóng ngóng vươn tay, phát hiện tay mình dính đầy đất cát thì vội vàng lau chùi lên vạt áo mình rồi mới run rẩy nắm lấy bàn tay đang chảy máu của Ninh Tri: "Đỏ, Tri Tri đau."
"Cậu chủ, cậu bị thương rồi."
"Tiểu Tuyệt!" Mẹ Lục chật vật chạy tới, đập vào mắt là cánh tay bị thương trầy xước của con trai.
Lục Tuyệt không thèm để ý đến ai hết, anh mím chặt môi, lo lắng nhìn vệt máu đỏ tươi trên tay Ninh Tri.
Giọng nói trầm thấp của anh thêm nghẹn lại, hoảng loạn nói: "Bôi thuốc, bôi thuốc cho Tri Tri."
Khi Lục Tuyệt vội vàng muốn kéo Ninh Tri đi bôi thuốc thì ngay sau đó, vết thương cắt ngang qua lòng bàn tay của Ninh Tri đã lành lại trong chớp mắt, ngay cả vết máu đỏ tươi trong lòng bàn tay cũng biến mất không thấy đâu.
Lục Tuyệt ngơ ngác nhìn chằm chằm tay Ninh Tri, vết thương và vết máu phía trên đã không còn nữa. Anh từ mò xem xét tay Ninh Tri một hồi lâu rồi mới thong thả mở miệng: "Không sao rồi, Tri Tri không sao rồi."
Ninh Tri đột nhiên rụt tay lại, trừng mắt nhìn Lục Tuyệt: "Anh không làm như lời anh đã hứa, lúc nãy anh tự làm đau mình."
Mẹ Lục hớt hải chạy chậm đến, muốn nam điều dưỡng dẫn con trai về bôi thuốc cho anh: "Tiểu Tuyệt, chúng ta về phòng trước đi, tay con bị thương rồi."
Bà không hiểu con trai mình nói cái gì, nhưng cũng không cảm thấy lạ, thỉnh thoảng con trai bà cũng sẽ tự nói một mình giống như vậy.
Lục Tuyệt không nghe lời ai nói hết, khuôn mặt đáng thương nhìn Ninh Tri, nhìn thấy đôi mắt cô đỏ rực lên ngực anh rất đau, ngón tay run run: "Tri Tri, đừng khóc."
Ninh Tri không nói gì, cô chỉ xoay người bỏ đi.
Lục Tuyệt vội vã chạy theo sau, hành động của anh làm mẹ Lục hoảng sợ bảo nam điều dưỡng mau đuổi theo Lục Tuyệt.
Bà không muốn để sự việc đi đến mức phải nhốt con trai mình lại, hoặc thậm chí là trói.
Ninh Tri về phòng, ngồi lên ghế sô pha, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Tuyệt đang đứng trước mặt.
"Tri Tri, anh sai." Thân hình cao to của Lục Tuyệt ngồi xuống bên cạnh Ninh Tri, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhận lỗi với cô: "Xin lỗi, xin lỗi, anh sai rồi."
Anh biết mình đã làm cho Tri Tri tức giận, còn khiến cho Tri Tri bị thương, làm cho Tri Tri phải khóc, anh sai, anh đã phạm phải sai lầm lớn.
Ninh Tri không nói gì.
Lục Tuyệt hạn chế ngôn ngữ, con ngươi đen nhánh bướng bỉnh nhìn Ninh Tri, chỉ có thể lặp đi lặp lại xin lỗi: "Tri Tri không khóc, Tri Tri không đi."
Không một lời đáp lại, Lục Tuyệt giống như một chú cún bị bỏ rơi, lạc lõng.
Anh cúi đầu, ngón tay thon dài mang theo vết sẹo lặng lẽ kéo vạt áo Ninh Tri: "Xin lỗi, Tri Tri đừng tức giận."
"Tiểu Tuyệt, mẹ bôi thuốc cho con." Mẹ Lục sai người lấy hộp thuốc đến.
Ninh Tri nói: "Tay anh bị thương rồi, bôi thuốc trước cái đā."
Nghe cô nói xong, Lục Tuyệt liền ngẩng đầu lên: "Tri Tri bôi."
Tri Tri bôi thuốc cho anh.
Lục Tuyệt đoạt lấy hộp thuốc từ trong tay mẹ Lục, dưới ánh mắt kinh ngạc của bà, anh kéo Ninh Tri đi vào phòng tắm, đóng cửa cái "rầm".
"Tiểu Tuyệt?"
Mẹ Lục gõ cửa mấy lần, lo lắng hỏi: "Thằng bé này bị sao vậy?"
"Có thể là nó muốn tự mình bôi thuốc?" Ba Lục trấn an vợ mình: "Chẳng phải vừa rồi nó bảo tự mình bôi sao?"
(*: Trong tiếng Trung phát âm của "Tri Tri" với "tự mình" nghe gần giống nhau)
"Hình như là vậy." Mẹ Lục thả lỏng sắc mặt: "Nó biết bôi thuốc sao?"
"Không sao đâu, chúng ta cứ đợi xem sao."
Trong phòng tắm, Lục Tuyệt cẩn thận đưa hộp thuốc cho Ninh Tri, nhìn cô bằng ánh mắt trông đợi: "Tri Tri bôi."
Lục Tuyệt rất thông minh, sau hai lần trước anh đã nhận ra rằng chỉ có trong phòng tắm, Tri Tri và anh mới có thể thân cận với nhau.
Ninh Tri không đáp lại, cô mở hộp thuốc ra, lấy thuốc bôi và tăm bông bắt đầu khử trùng miệng vết thương cho Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt thực sự đã ra tay quá tàn nhẫn với bản thân mình, cánh tay không những cách hết một miếng da mà còn bị bầm tím hết một mảng lớn, vậy mà anh dường như không thấy đau chút nào.
Không phải lỗi của anh, là cô sai, cô nói phải rời khỏi nên mới khiến anh bị kích thích.
Ninh Tri nhẹ nhàng bôi thuốc lên cho Lục Tuyệt, người bình thường đã bắt đầu đau đớn kêu la rồi, còn Lục Tuyệt hoàn toàn không cảm thấy điều đó.
"Tri Tri."
Đôi mắt đen nhánh của Lục Tuyệt yên lặng nhìn cô, ánh mắt chạm phải đôi mắt đỏ hoe của cô, trong ngực anh rất khó chịu, như có cái gì đó liên tục gãi mạnh vào.
Anh duỗi tay ôm mặt Ninh Tri: "Tri Tri đừng khóc, anh sai."
Anh hư, làm Tri Tri khóc.
Lục Tuyệt cúi đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tri, gương mặt tuấn tú của anh kề sát vào cô, đôi môi mỏng lạnh lẽo khẽ chạm vào mi mắt Ninh Tri.
Ninh Tri vô thức nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, nơi khóe mắt truyền đến một cảm giác nóng ẩm, Ninh Tri ý thức được Lục Tuyệt đang liếm lên mắt cô.
Là mẹ Lục và ba Lục đến.
Ngày nào họ cũng đều đến xem Lục Tuyệt uống thuốc rồi sau đó nói chuyện với anh.
Hôm nay bọn họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy con trai mình ngoan ngoãn chịu uống thuốc, không cần phải đợi cưỡng chế ép uống như những ngày trước. Bọn còn nghe nhân viên điều dưỡng báo lại là tối qua Lục Tuyệt còn đến phòng chiếu xem phim điện ảnh.
Mẹ Lục nỗ lực kiềm chế sự phấn khích trong lòng, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía chồng: "Hai ngày nay Tiểu Tuyệt cũng không hề phát bệnh."
Gương mặt ba Lục không bày tỏ cảm xúc gì nhưng trong mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng: "Ừ."
Mẹ Lục không kìm được đưa tay vuốt ve mái tóc cắt không đều của con trai, tuy vẫn là bị tránh đi như trước nhưng ánh mắt vẫn mang theo ý cười: "Có phải bệnh tình của thằng bé đã khá lên rồi không?"
Ba Lục gật đầu: "Có lẽ vậy, ngày mai anh sẽ cho người mời bác sĩ đến kiểm tra cho nó."
Ông quay đầu dặn dò với điều dưỡng: "Nếu Tiểu Tuyệt có biểu hiện gì bất thường, nhớ phải báo cho chúng tôi càng sớm càng tốt."
Sau khi ba mẹ Lục rời phòng, Ninh Tri đến bên cạnh Lục Tuyệt: "Chào buổi sáng."
Lục Tuyệt nhìn cô: "Tri Tri, thuốc."
Ý anh muốn nói với Ninh Tri rằng anh đã nghe lời cô ngoan ngoãn uống thuốc xong rồi.
"Ngoan lắm." Ninh Tri khen thưởng hôn vài cái lên gương mặt vẫn còn vài vết đỏ của anh.
Ánh mắt Lục Tuyệt sáng lên.
"Chờ cho bệnh tình của anh khỏi rồi thì sẽ không cần phải dùng thuốc nữa." Ninh Tri hy vọng tình trạng của Lục Tuyệt sẽ được cải thiện, lúc đó không phải uống thuốc mỗi ngày nữa, dù sao thuốc uống nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.
Lục Tuyệt gật đầu.
Ninh Tri liếc nhìn bầu trời buổi sớm bên ngoài, ánh nắng ban mai rực rỡ kèm theo gió nhẹ, khiến cho lòng người vui vẻ thoải mái.
"Lục Tuyệt, em đưa anh đi dạo một lúc nhé, được không?" Cô nhớ hai người hầu kia nói rằng Lục Tuyệt đã ở trong nhà một thời gian rất dài rồi, mấy lần trước phát bệnh thiếu chút nữa phải dùng xiềng xích khóa anh lại.
Cũng bởi vì ở trong nhà quá lâu nên làn da vốn đã trắng nõn của anh lại càng thêm tái nhợt, càng có cảm giác ốm yếu, vết thương kết vảy trên mặt càng thêm đáng thương.
Cô muốn đưa anh ra ngoài tắm ánh mặt trời.
Ninh Tri đưa tay nắm tay Lục Tuyệt, anh ngoan ngoãn đứng dậy theo sau.
"Cậu chủ muốn đi đâu vậy?" Nam điều dưỡng vừa mới đặt cái cốc xuống, quay đầu lại đã thấy Lục Tuyệt mở cửa đi ra ngoài.
Nam điều dưỡng nhanh chóng đuổi theo.
Thấy Lục Tuyệt đột nhiên đi xuống lầu, ba mẹ Lục và cả quản gia, người hầu đều kinh ngạc.
"Tiểu Tuyệt, con... đi đâu vậy?" Mẹ Lục vội vàng hỏi con trai.
Lục Tuyệt không trả lời, đi theo Ninh Tri ra ngoài.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, có nắng dịu và thỉnh thoảng lại có gió nhẹ, thích hợp ra ngoài dạo chơi.
Mẹ Lục kéo ba Lục theo sát phía sau con trai: "Tiểu Tuyệt muốn dạo bộ sao?"
Vẻ mặt bà kinh hãi vô cùng.
Nhìn bóng dáng con trai rảo bước phía trước, ba Lục cũng nghi ngờ: "Không cần biết vì sao, nó chịu đi ra ngoài là tốt rồi."
"Ừm, là một chuyện rất tốt." Mẹ Lục không nhịn được sự vui sướng trong lòng.
Ninh Tri không để ý việc có một đoàn người theo sau lưng cô và Lục Tuyệt, dù sao thì với tình hình hiện tại của Lục Tuyệt, mẹ Lục lo lắng cho anh cũng là bình thường.
Cô nắm tay Lục Tuyệt, chậm rãi bước đi trong hoa viên.
Hiện giờ chắc mới là đầu hạ, thời tiết không quá nóng bức, hoa đua nhau khoe sắc nở rộ khắp vườn. Phóng mắt nhìn lại, từng khóm từng khóm hoa tươi căng tràn sức sống, người ngắm nhìn cũng vui sướng trong lòng.
"Mặt trời thật ấm, hoa cũng rất thơm. Lục Tuyệt, anh nên thường xuyên ra ngoài nhiều hơn, không nên chui rúc trong phòng cả ngày như vậy."
Ninh Tri nhìn về phía anh: "Trước kia anh từng siêng năng tập thể dục mỗi ngày, từ giờ không được lười biếng nữa, ngày mai tiếp tục chạy bộ buổi sáng trở lại đi."
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, chậm rãi mở miệng nói: "Tri Tri, cùng nhau."
Bàn tay Ninh Tri đang nắm lấy tay Lục Tuyệt trở nên căng thẳng: "Em không thể chạy với anh được."
Lục Tuyệt nhanh chóng nhướng mày nhìn cô, nhìn sang chỗ khác rồi lại nhìn cô, ánh mắt mờ mịt, tựa hồ đang hỏi Ninh Tri tại sao lại không thể tập với anh.
Nhìn vào đôi mắt ấy của Lục Tuyệt, cô không đành lòng nói với anh cô sẽ phải sớm rời đi.
Lục Tuyệt mím chặt môi, im lặng nhìn Ninh Tri.
"Tối nay em sẽ phải rời đi."
Cuối cùng Ninh Tri vẫn phải nói ra. Trước kia, mỗi lần cô rời đi đều là đột nhiên biến mất, chưa từng nói lời từ biệt một cách đàng hoàng với anh, bởi vì cô biết, cô và Lục Tuyệt sẽ còn gặp lại nhau.
Nhưng lần này thì khác. Trong thế giới này vốn dĩ không có sự xuất hiện của cô, vì vậy sau khi cô biến mất, có lẽ cô và Lục Tuyệt ở thế giới này sẽ không còn cơ hội gặp lại được nữa.
Lục Tuyệt biết rời đi là có ý gì.
Anh siết chặt tay cô, hoảng loạn lo lắng: "Tri Tri không đi."
Giọng nói của Ninh Tri rất nhỏ, nhưng đủ để Lục Tuyệt nghe thấy được: "Xin lỗi."
"Không đi, không đi, không đi." Trong đôi mắt đen nhánh của Lục Tuyệt đầy sự mất mát, khẩn cầu nhìn Ninh Tri.
Ninh Tri không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Lục Tuyệt mím chặt môi, gương mặt mang theo vết thương kia dưới ánh mặt trời gần như không còn chút máu. Anh như một con quái thú nhỏ hất tay Ninh Tri ra, nhanh chân bỏ chạy.
"Lục Tuyệt!" Đầu ngón tay Ninh Tri sượt nhẹ qua vạt áo anh, không kịp bắt lấy.
"Tiểu Tuyệt, con chạy đi đâu thế?"
Thấy con trai đột nhiên bỏ chạy, vẻ mặt mẹ Lục hốt hoảng theo, vội la lên: "Mau, mau chặn nó lại."
Nam điều dưỡng lập tức đuổi theo.
Ninh Tri hoảng hốt, lập tức chạy theo Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt chạy đến hòn non bộ ở sân sau, cầm lấy một tảng đá bên gần đó đập vào cánh tay mình.
Trên tảng đá có rất nhiều góc cạnh sắc bén và cát đá, chỉ trong một lát, cánh tay Lục Tuyệt dã bắt đầu chảy máu.
"Cậu chủ." Nam điều dưỡng vội hớt hải chạy tới.
Ninh Tri không phải chịu ma sát của không khí, tốc độ nhanh hơn nam điều dưỡng kia. Cô chạy nhanh vượt lên, quyết đoán tiêu hao mười mặt trời nhỏ đổi lấy thời gian chạm vào vật thật.
Cô đưa tay bắt lại tảng đá anh cầm trên tay, ngăn anh tiếp tục tự tổn thương chính mình thêm nữa.
"Lục Tuyệt, anh đã hứa với em sẽ không làm tổn thương mình nữa mà."
Nhìn đôi mắt gần như đã mất đi ý thức của Lục Tuyệt, mắt Ninh Tri đỏ bừng.
Sức lực cô yếu hơn Lục Tuyệt, siết chặt hòn đá trong tay, các cạnh sắc nhọn của tảng đá đâm thủng làn da non mịn của cô.
Người khác không nhìn thấy được, trên tảng đá dính đầy máu tươi từ tay cô.
"Tri Tri." Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Ninh Tri, Lục Tuyệt liền tỉnh táo lại.
Anh ném hòn đá đi, hoảng loạn nhìn đôi mắt hồng hồng và bàn tay đẫm máu của Ninh Tri, hốt hoảng nói: "Tri Tri không khóc, không khóc."
Lục Tuyệt lóng ngóng vươn tay, phát hiện tay mình dính đầy đất cát thì vội vàng lau chùi lên vạt áo mình rồi mới run rẩy nắm lấy bàn tay đang chảy máu của Ninh Tri: "Đỏ, Tri Tri đau."
"Cậu chủ, cậu bị thương rồi."
"Tiểu Tuyệt!" Mẹ Lục chật vật chạy tới, đập vào mắt là cánh tay bị thương trầy xước của con trai.
Lục Tuyệt không thèm để ý đến ai hết, anh mím chặt môi, lo lắng nhìn vệt máu đỏ tươi trên tay Ninh Tri.
Giọng nói trầm thấp của anh thêm nghẹn lại, hoảng loạn nói: "Bôi thuốc, bôi thuốc cho Tri Tri."
Khi Lục Tuyệt vội vàng muốn kéo Ninh Tri đi bôi thuốc thì ngay sau đó, vết thương cắt ngang qua lòng bàn tay của Ninh Tri đã lành lại trong chớp mắt, ngay cả vết máu đỏ tươi trong lòng bàn tay cũng biến mất không thấy đâu.
Lục Tuyệt ngơ ngác nhìn chằm chằm tay Ninh Tri, vết thương và vết máu phía trên đã không còn nữa. Anh từ mò xem xét tay Ninh Tri một hồi lâu rồi mới thong thả mở miệng: "Không sao rồi, Tri Tri không sao rồi."
Ninh Tri đột nhiên rụt tay lại, trừng mắt nhìn Lục Tuyệt: "Anh không làm như lời anh đã hứa, lúc nãy anh tự làm đau mình."
Mẹ Lục hớt hải chạy chậm đến, muốn nam điều dưỡng dẫn con trai về bôi thuốc cho anh: "Tiểu Tuyệt, chúng ta về phòng trước đi, tay con bị thương rồi."
Bà không hiểu con trai mình nói cái gì, nhưng cũng không cảm thấy lạ, thỉnh thoảng con trai bà cũng sẽ tự nói một mình giống như vậy.
Lục Tuyệt không nghe lời ai nói hết, khuôn mặt đáng thương nhìn Ninh Tri, nhìn thấy đôi mắt cô đỏ rực lên ngực anh rất đau, ngón tay run run: "Tri Tri, đừng khóc."
Ninh Tri không nói gì, cô chỉ xoay người bỏ đi.
Lục Tuyệt vội vã chạy theo sau, hành động của anh làm mẹ Lục hoảng sợ bảo nam điều dưỡng mau đuổi theo Lục Tuyệt.
Bà không muốn để sự việc đi đến mức phải nhốt con trai mình lại, hoặc thậm chí là trói.
Ninh Tri về phòng, ngồi lên ghế sô pha, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Tuyệt đang đứng trước mặt.
"Tri Tri, anh sai." Thân hình cao to của Lục Tuyệt ngồi xuống bên cạnh Ninh Tri, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhận lỗi với cô: "Xin lỗi, xin lỗi, anh sai rồi."
Anh biết mình đã làm cho Tri Tri tức giận, còn khiến cho Tri Tri bị thương, làm cho Tri Tri phải khóc, anh sai, anh đã phạm phải sai lầm lớn.
Ninh Tri không nói gì.
Lục Tuyệt hạn chế ngôn ngữ, con ngươi đen nhánh bướng bỉnh nhìn Ninh Tri, chỉ có thể lặp đi lặp lại xin lỗi: "Tri Tri không khóc, Tri Tri không đi."
Không một lời đáp lại, Lục Tuyệt giống như một chú cún bị bỏ rơi, lạc lõng.
Anh cúi đầu, ngón tay thon dài mang theo vết sẹo lặng lẽ kéo vạt áo Ninh Tri: "Xin lỗi, Tri Tri đừng tức giận."
"Tiểu Tuyệt, mẹ bôi thuốc cho con." Mẹ Lục sai người lấy hộp thuốc đến.
Ninh Tri nói: "Tay anh bị thương rồi, bôi thuốc trước cái đā."
Nghe cô nói xong, Lục Tuyệt liền ngẩng đầu lên: "Tri Tri bôi."
Tri Tri bôi thuốc cho anh.
Lục Tuyệt đoạt lấy hộp thuốc từ trong tay mẹ Lục, dưới ánh mắt kinh ngạc của bà, anh kéo Ninh Tri đi vào phòng tắm, đóng cửa cái "rầm".
"Tiểu Tuyệt?"
Mẹ Lục gõ cửa mấy lần, lo lắng hỏi: "Thằng bé này bị sao vậy?"
"Có thể là nó muốn tự mình bôi thuốc?" Ba Lục trấn an vợ mình: "Chẳng phải vừa rồi nó bảo tự mình bôi sao?"
(*: Trong tiếng Trung phát âm của "Tri Tri" với "tự mình" nghe gần giống nhau)
"Hình như là vậy." Mẹ Lục thả lỏng sắc mặt: "Nó biết bôi thuốc sao?"
"Không sao đâu, chúng ta cứ đợi xem sao."
Trong phòng tắm, Lục Tuyệt cẩn thận đưa hộp thuốc cho Ninh Tri, nhìn cô bằng ánh mắt trông đợi: "Tri Tri bôi."
Lục Tuyệt rất thông minh, sau hai lần trước anh đã nhận ra rằng chỉ có trong phòng tắm, Tri Tri và anh mới có thể thân cận với nhau.
Ninh Tri không đáp lại, cô mở hộp thuốc ra, lấy thuốc bôi và tăm bông bắt đầu khử trùng miệng vết thương cho Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt thực sự đã ra tay quá tàn nhẫn với bản thân mình, cánh tay không những cách hết một miếng da mà còn bị bầm tím hết một mảng lớn, vậy mà anh dường như không thấy đau chút nào.
Không phải lỗi của anh, là cô sai, cô nói phải rời khỏi nên mới khiến anh bị kích thích.
Ninh Tri nhẹ nhàng bôi thuốc lên cho Lục Tuyệt, người bình thường đã bắt đầu đau đớn kêu la rồi, còn Lục Tuyệt hoàn toàn không cảm thấy điều đó.
"Tri Tri."
Đôi mắt đen nhánh của Lục Tuyệt yên lặng nhìn cô, ánh mắt chạm phải đôi mắt đỏ hoe của cô, trong ngực anh rất khó chịu, như có cái gì đó liên tục gãi mạnh vào.
Anh duỗi tay ôm mặt Ninh Tri: "Tri Tri đừng khóc, anh sai."
Anh hư, làm Tri Tri khóc.
Lục Tuyệt cúi đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tri, gương mặt tuấn tú của anh kề sát vào cô, đôi môi mỏng lạnh lẽo khẽ chạm vào mi mắt Ninh Tri.
Ninh Tri vô thức nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, nơi khóe mắt truyền đến một cảm giác nóng ẩm, Ninh Tri ý thức được Lục Tuyệt đang liếm lên mắt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.