Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa
Chương 71
Mỹ Nhân Vô Sương
18/02/2023
Ninh Tri?
Ba Lục và mẹ Lục đều kinh ngạc nhìn về phía ông cụ Ninh.
Ninh Tri là cháu gái ông ấy?
Ba Lục là người bình tĩnh lại đầu tiên, ông bảo quản gia đi lên lầu gọi Ninh Tri xuống đây.
Hôm nay là thứ bảy, đúng lúc Ninh Tri có thời gian rảnh nằm chơi điện thoại trên ghế nằm ở phòng sách, bên cạnh, Lục Tuyệt dáng ngồi ngay ngắn ngồi trước bàn đọc sách.
Lúc quản gia gõ cửa đi vào, vừa hay nhìn thấy khung cảnh trước mắt.
Ninh Tri ngồi dậy: "Có chuyện gì sao?"
Quản gia trả lời: "Mợ hai, ông cụ Ninh tới, ông chủ bảo tôi thông báo với cô một tiếng, bảo cô xuống lầu gặp mặt ông cụ Ninh một lần."
Ninh Tri cất điện thoại di động đi: "Tôi biết rồi."
Kể từ khi biết Lâm Điềm Điềm đi đến nhà họ Ninh nhận thân, Ninh Tri đã chuẩn bị tâm lý sẵn, điều cô không ngờ đó chính là hiệu suất làm việc của người nhà họ Ninh lại nhanh như vậy, mới hai ngày thôi mà đã tìm tới đây.
Sau khi quản gia rời khỏi phòng sách, Ninh Tri đi đến chỗ Lục Tuyệt ở bên cạnh, cô đưa tay đè xuống bàn tay đang gõ bàn phím của Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt vẫn mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ, anh ngẩng đầu nhìn Ninh Tri, vẻ mặt ngơ ngác.
"Em có việc phải xuống dưới, anh ngoan ngoãn ở đây nhé."
Ánh mắt Lục Tuyệt nhìn vào mặt cô, dừng lại mấy giây rồi mới chậm rãi trả lời: "Ừm."
Lúc Ninh Tri xuống lầu, bầu không khí trong phòng khách rất xấu hổ, cô nhìn thấy ba và mẹ Lục ngồi trên ghế sô pha, ngồi đối diện chính là ông cụ Ninh.
Mà Lâm Điềm Điềm cũng ở đây, vẻ mặt cô ta chật vật, đầu tóc tán loạn, ánh mắt nhìn về phía cô mang theo vẻ oán hận.
Ninh Tri trực diện đón nhận ánh mắt của cô ta, thậm chỉ khóe miệng cô còn nở nụ cười, kích thích đến Lâm Điềm Điềm khiến cô ta sững sờ, nỗi oán hận trong ánh mắt càng sâu hơn.
Lâm Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Tri, ánh mắt cô ta dần dần nhìn xuống dưới, Lâm Điềm Điềm phát hiện, dáng người của Ninh Tri, chân của Ninh Tri, tất cả đều đã khôi phục trở lại.
Lúc này Ninh Tri đang mặc một chiếc váy liền áo màu xanh lá cây, màu da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh đẹp, cái miệng nhỏ căng mịn đỏ thắm, còn có một đôi mắt lanh lợi sáng long lanh, mắt ngọc mày ngài vẻ ngoài vô cùng chói sáng.
Chiếc váy màu xanh lá cây thiết kế đơn giản, váy thiết kế chiết eo, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn tinh tế của Ninh Tri, làn váy dài đến gối, một đôi chân dài trắng nõn tháng tắp, quyến rũ đến nỗi khiến ánh mắt người nhìn cũng lắc lư theo làn váy cô.
Những thứ nguyên gốc này đều đã bị cô ta lấy đi, nay toàn bộ lại trở về bên Ninh Tri.
Lâm Điềm Điềm lại một lần nữa nhìn thấy Ninh Tri đẹp đến nỗi khiến người khác rung động, không đúng, Ninh Tri của bây giờ càng đẹp hơn trước kia, có khí chất thần bí khó mà hình dung ra được.
Lâm Điềm Điềm hung dữ trừng mắt nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Tri, nhìn chằm chằm eo cô, nhìn chằm chăm chân cô, chỉ hận không thể đoạt lại tất cả những thứ này một lần nữa.
Nếu như bản thân chưa từng có được chúng thì có lẽ cảm nhận của cô ta có thể là hâm mộ, những một khi đã từng có nó, đồng thời cô ta còn từng hưởng thụ ưu thế do cái đẹp mang tới, cô ta không có cách nào tiếp nhận chuyện mình bị đánh về nguyên hình.
Ninh Tri không thèm để ý đến sự oán hận của Lâm Điềm Điềm, cô đi đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh mẹ Lục.
"Tiểu Tri, đây là ông cụ Ninh, hôm nay ông ấy đến đây là có một số điều muốn nói chuyện với con." Mẹ Lục nói với Ninh Tri.
"Chào ông Ninh ạ." Ninh Tri nhìn về phía ông cụ Ninh này.
Chỉ thấy đối phương cả đầu bạc trắng, trên mặt lộ vẻ ốm yếu xanh xao, nhưng ánh mắt của ông ấy vẫn tỉnh táo cơ trí.
Không có tác dụng của hào quang, Lâm Điềm Điềm không thể nào lừa gạt được ông cụ Ninh.
Ở phía đối diện, ông cụ Ninh cũng đang quan sát Ninh Tri, nghe thấy cô chào hỏi mình, gương mặt đang nghiêm túc của ông ấy trầm xuống, nhẹ gật đầu.
Ninh Tri giả vờ không hiểu: "Ông Ninh tìm cháu là có chuyện gì vậy ạ?"
Thật ra lúc nhìn thấy ảnh chụp Ninh Tri, trong lòng ông cụ Ninh đã có tính toán, bây giờ nhìn thấy người thật, trong lòng ông ấy lại khẳng định chắc chắn thêm vài phần.
Ông cụ Ninh chần chờ nói: "Ba mẹ con..."
"Mấy năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, bọn họ đã không còn nữa."
Ông cụ Ninh đã xem qua tư liệu liên quan đến Ninh Tri từ nhỏ đến lớn, ông ấy biết ba mẹ của cô không còn sống nữa. Nghĩ đến chuyện con trai không còn nữa, trái tim ông ấy lại càng thêm nặng nề.
Có thể tìm được cháu gái trước khi cơ thể ông suy sụp hoàn toàn cũng đã là may mắn của ông rồi.
"Có phải con có một ấn nhỏ bằng ngọc đúng không?" Ông cụ hỏi cô.
"Sao ông biết ạ?" Mặt Ninh Tri có vẻ ngạc nhiên.
"Cái ấn nhỏ bằng ngọc kia vốn dĩ có hai cái, một cái ở chỗ ông đây này."
Ninh Tri lập tức đứng lên: "Con đi lấy ấn ngọc của con ra xem."
Tốc độ của Ninh Tri rất nhanh, cả đi và về không đến hai phút, cô đưa ấn ngọc mà mình giấu đi vào tay ông cụ Ninh.
Ở một bên, Lâm Điềm Điềm nhìn thấy Ninh Tri thật sự có thể lấy ra một con dấu nhỏ bằng ngọc, hơn nữa còn đưa cho ông cụ Ninh, cô ta nhìn chằm chằm vào con cấu nhỏ bằng ngọc kia, gần như nghiến răng nghiến lợi.
Con khốn Ninh Tri này, lại đưa ấn ngọc giả ra để lừa mẹ với mình.
Rốt cuộc Ninh Tri làm ấn ngọc giả từ khi nào?
Ninh Tri nhìn thấy mình và mẹ bị lừa như thế, có phải rất đắc ý đúng không?
Lâm Điềm Điềm sắp bị tức chết rồi, chỉ hận không thể đi lên chất vấn Ninh Tri, có phải cô cố ý hãm hại cô ta đúng không.
Nếu như cô ta biết Ninh Tri có ý đồ xấu xa hèn hạ như thế thì nhất định cô ta sẽ không cầm ấn ngọc giả kia đi đến nhà họ Ninh, giống như khỉ làm xiếc, bị vả mặt.
Lâm Điềm Điềm tức giận đến nỗi đau hết ngực.
Sau khi ông cụ Ninh nhận ấn ngọc, ông lấy ấn ngọc mà ông mang theo bên người của mình ra, sau đó ghép hai ấn ngọc lại với nhau, ghép vào khít khìn khịt, rất rõ ràng, hai chiếc ấn là do cùng một khối ngọc cắt ra.
Chứ không giống con dấu nhỏ bằng ngọc giả trước đó, chất ngọc không đủ láng mịn, hơn nữa khi ghép lại thì vẫn có khe hở.
Quản gia đứng ở một bên nhìn hai ấn ngọc ghép lại, vẻ mặt ông ấy vui mừng, lần này là thật.
Mẹ Lục và ba Lục vẫn luôn chú ý hành động của ông cụ Ninh, nhìn thấy hành động này, đều cảm thấy hết sức kinh ngạc, trong lòng cũng có suy nghĩ riêng.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông cụ Ninh nở nụ cười: "Đây là ấn ngọc mà ông cho con trai ông, con là con gái của nó, chính là cháu gái của ông."
Ninh Tri đã sớm có suy đoán, nhưng khi điều này thật sự xảy ra, cô vẫn cảm thấy thổn thức, kinh ngạc.
"Chỉ bằng một chiếc ấn ngọc mà nhận thân, có phải giống trò đùa quá rồi không." Lâm Điềm Điềm không nhịn được lên tiếng, sâu trong lòng cô ta tựa như bị ai đó dùng lực gãi mạnh, đau xót lại khó chịu, chỉ cần nghĩ đến chuyện Ninh Tri sắp được thừa kế nhiều tài sản của nhà họ Ninh như vậy, cô ta liền cảm thấy không công bằng.
"Con ngậm miệng lại ngay." Mẹ Lục hung dữ trừng Lâm Điềm Điềm, bà không những cảm thấy thất vọng mà còn cảm thấy mất mặt.
Trước đây bà còn cảm thấy người vợ này của đứa con trai cả không tệ, mặc dù xuất thân từ gia tộc nhỏ nhưng ít ra trông cũng xinh đẹp, hiểu tri thức lễ nghĩa.
Còn bây giờ mẹ Lục chỉ cảm thấy mình cũng nhìn sai người, từ chuyện Lâm Điềm Điềm làm ra gần đây, vừa ngu ngốc vừa xấu xa, nào còn có chút lòng tốt gì chứ? Đến ngay cả gương mặt cũng trở nên quái lạ, kém trước kia rất nhiều, như thể biến thành một người khác vậy.
Lâm Điềm Điềm cắn môi, không còn dám lên tiếng nữa, chỉ cảm thấy mẹ Lục cực kỳ hết sức thiên vị Ninh Tri.
Ninh Tri chủ động nói: "Nếu như muốn nhận thân thì đương nhiên không thể dựa vào một tín vật được, vật là đồ chết, người mới là thật, có thể giám định huyết thống."
Vào lúc ông cụ Ninh nhìn thấy Ninh Tri, ông ấy đã cảm thấy không cần thiết làm giám định huyết thống nữa, bởi vì đôi mắt của Ninh Tri rất giống đôi mắt của người vợ đã mất của ông ấy.
Từ tận đáy lòng ông ấy cảm thấy Ninh Tri chính là cháu gái ruột của mình.
Những nghĩ đến chuyện sau này muốn dẫn cô về nhà họ Ninh thì làm giám định ADN có thể phòng ngừa những chất vấn nghi ngờ của đám tiểu nhân bỉ ổi kia, ngăn chặn miệng lưỡi của kẻ nhàn rỗi.
Ông cụ Ninh gật đầu, hai nhân viên y tế đang đứng phía sau ông ấy bước lên trước, đi đến trước mặt Ninh Tri, lấy mẫu tóc cô.
Kết quả giám định cần thời gian một ngày mới có, hiện tại ông cụ Ninh và Ninh Tri vẫn chưa thể xác nhận quan hệ người thân.
Ninh Tri đột nhiên mở miệng: "Hai ngày trước con phát hiện có một người giúp việc vào phòng con lén lút lấy tóc của con và mấy chai nước con đã từng uống đi, lúc ấy con và quản gia đã tra hỏi chuyện này."
Vốn dĩ sắc mặt Lâm Điềm Điềm đã không tốt bây giờ lại càng tái hơn, sao Ninh Tri lại phát hiện ra được?
Ninh Tri tiếp tục nói: "Sau khi tra hỏi, người giúp việc thừa nhận cô ta chịu sự sai sử của Lâm Điềm Điềm, muốn trộm tóc của con, lúc đó con còn cảm thấy kỳ lạ, lấy tóc của con làm gì cơ chứ."
Cô như là chợt giật mình hiểu ra: "Hóa ra là bởi vì như này."
Ông cụ Lục, quản gia, ba Lục và mẹ Lục đang ở đây cũng trong nháy mắt hiểu ra, bảo sao Lâm Điềm Điềm lại dám cả gan đi đến nhà họ Ninh nhận thân, hóa ra là đã định mạo nhận, có ý định thay thế Ninh Tri.
"Không phải con." Lâm Điềm Điềm phủ nhận đầy bất lực, cô ta không hiểu nổi vì sao dường như tất cả mọi chuyện không tốt đều xảy ra cùng một lúc thế này, cứ như chống lại cô ta vậy.
Ba Lục luôn uy nghiêm, rất ít khi hỏi đến chuyện của đám con trẻ, bây giờ nghe được từng chuyện một Lâm Điềm Điềm làm ra, ông lạnh giọng quát: "Cô ngậm miệng lại, không cần phải ngụy biện. Cô có làm hay không, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, cũng có đầu óc phân tích chuyện này."
Ông quay đầu nói với quản gia: "Gọi điện thoại cho Thâm Viễn, bảo nó tới dẫn người của nó về đi, không có lệnh của tôi, sau này Lâm Điềm Điềm không thể ra vào nhà họ Lục."
Toàn thân Lâm Điềm Điềm như không còn sức lực, nhà họ Lục làm thế này là không muốn nhận cô ta nữa.
"Bây giờ thì dẫn cô ta ra ngoài đi." Mẹ Lục nói, bây giờ bà cũng không muốn nhìn thấy mặt Lâm Điềm Điềm nữa.
"Mẹ, ba, không phải con đâu mà..." Miệng Lâm Điềm Điềm kêu khổ, cô ta cố gắng giải thích.
Quản gia đứng trước mặt Lâm Điềm Điềm: "Mợ cả, mời."
Lâm Điềm Điềm cắn cắn môi, chỉ có thể bị ép rời khỏi đây.
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, phòng bếp đã chuẩn bị bữa tối.
Ba Lục chủ động mời ông cụ Ninh ở lại ăn cơm.
Mẹ Lục bảo quản gia gọi Lục Tuyệt xuống ăn cơm, sắc mặt bà có phần phức tạp, nghĩ đến chuyện nếu như Ninh Tri đúng thật là cháu gái ông cụ Ninh, dưới mắt nhìn của mẹ Lục thì con trai mình đương nhiên là người ưu tú nhất, nhưng không biết ông cụ Ninh sẽ nghĩ như thế nào.
Giờ giấc Lục Tuyệt ăn cơm rất cố định, còn không cần quản gia đi lên lầu báo cho anh biết thì anh đã đi xuống.
Ba Lục đã mời ông cụ Ninh ngồi vào chỗ.
Ông cụ Ninh thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu đỏ đột nhiên xuất hiện, ông ấy đoán được, người trước mắt chính là cậu hai nhà họ Lục.
Cẩn thận quan sát thì rất dễ dàng phát hiện, quả thực đối phương có điểm khác với người bình thường.
Không hề nhìn người khác, cũng không giao tiếp ánh mắt với người khác, thậm chí lúc ngồi cũng cứ thể tự ngồi xuống, không hề chào hỏi người lớn lấy một câu.
Lục Tuyệt ngồi xuống chỗ ngồi cố định của mình, dáng ngồi ngay ngắn thẳng lưng, cúi đầu yên lặng bắt đầu ăn đồ ăn của mình.
Ninh Tri đi đến bên cạnh Lục Tuyệt, cô nói cho anh biết: "Lục Tuyệt, người này là ông Ninh, anh phải chào hỏi ông chứ."
Lục Tuyệt ngẩng đầu, anh mờ mịt nhin cô.
Ninh Tri giới thiệu: "Ông Ninh, người này là chồng con, Lục Tuyệt."
"Ông Ninh, xin chào." Lục Tuyệt rất nhanh nhìn ông cụ Ninh một chút sau đó lại dời ánh mắt đi ngay.
Ông cụ Ninh gật đầu, ông ấy trông thấy Lục Tuyệt chào hỏi xong rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn bữa tối, không hề có bất kỳ giao lưu gì với người xung quanh.
Đôi mắt ông cụ tối sầm lại.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lục Tuyệt cũng giống như ngày thường, anh lấy khăn giấy ở một bên ra nghiêm túc lau qua bàn ăn trước mặt anh, sau đó ném khăn giấy vào trong thùng rác, đứng dậy rời đi.
"Vừa rồi tôi nghe nói ông cụ Ninh đến đây là để tìm mợ hai, cô ấy là cháu gái của ông ấy."
"Ý của cô là mợ hai là cô chủ nhà họ Ninh ư?"
"Ông cụ Ninh cũng đã tìm đến tận đây rồi, nếu như không chắc chắn thì sao ông ấy lại đến chứ?"
"Cô có phát hiện ra hay không gần đây mợ hai trở nên rất xinh đẹp không? Nếu như cô ấy đúng thật là cô chủ nhà họ Ninh, tôi sợ là cậu chủ Lục Tuyệt của chúng ta không xứng với cô ấy."
"Tôi đang nghĩ, có khi nào ông cụ Ninh sẽ để ý đến chuyện cháu gái ruột của mình lại gả cho một người mắc bệnh tự kỷ không?"
"Nhận về hảo môn, mợ hai trở thành cô chủ nhà giàu, có rất nhiều lựa chọn, không cần phải ở bên cậu chủ Lục Tuyệt."
Hai người hầu tụ tập lại với nhau, trong hành lang rôm rả nói chuyện, Lục Tuyệt đi ngang qua hai người họ, hai người hầu bị dọa nhanh chóng ngậm miệng lại.
Trong giây lát, hai người nghĩ rằng cậu chủ Lục Tuyệt không nghe thấy tiếng các cô ấy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm
...
Vào ban đêm.
Ninh Tri tắm xong đi ra, trông thấy Lục Tuyệt đã nằm trên giường.
Hôm nay anh mặc quần màu đỏ, áo ngủ màu xanh hoa lam to, vừa đỏ lại vừa lam, rất chói mắt.
Ninh Tri đi qua chỗ anh, cô phát hiện, trong ô hiển thị trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lại có một đám mây đen nhỏ.
Anh đang không vui ư?
Ninh Tri tắt đèn trong phòng, ánh sáng trong phòng lập tức tối xuống.
Cô vừa nằm xuống, trong nháy mắt người đàn ông bên cạnh đã sát lại gần.
"Sao vậy?" Ninh Tri biết anh đang không vui.
Lồng ngực Lục Tuyệt dán vào lưng Ninh Tri, đầu anh chôn vào hõm vai cô, cọ xát.
Anh khàn khàn giọng, giọng nói trong đêm tối có phần tủi thân: "Chị gái kỳ lạ, đừng bỏ rơi anh."
Ba Lục và mẹ Lục đều kinh ngạc nhìn về phía ông cụ Ninh.
Ninh Tri là cháu gái ông ấy?
Ba Lục là người bình tĩnh lại đầu tiên, ông bảo quản gia đi lên lầu gọi Ninh Tri xuống đây.
Hôm nay là thứ bảy, đúng lúc Ninh Tri có thời gian rảnh nằm chơi điện thoại trên ghế nằm ở phòng sách, bên cạnh, Lục Tuyệt dáng ngồi ngay ngắn ngồi trước bàn đọc sách.
Lúc quản gia gõ cửa đi vào, vừa hay nhìn thấy khung cảnh trước mắt.
Ninh Tri ngồi dậy: "Có chuyện gì sao?"
Quản gia trả lời: "Mợ hai, ông cụ Ninh tới, ông chủ bảo tôi thông báo với cô một tiếng, bảo cô xuống lầu gặp mặt ông cụ Ninh một lần."
Ninh Tri cất điện thoại di động đi: "Tôi biết rồi."
Kể từ khi biết Lâm Điềm Điềm đi đến nhà họ Ninh nhận thân, Ninh Tri đã chuẩn bị tâm lý sẵn, điều cô không ngờ đó chính là hiệu suất làm việc của người nhà họ Ninh lại nhanh như vậy, mới hai ngày thôi mà đã tìm tới đây.
Sau khi quản gia rời khỏi phòng sách, Ninh Tri đi đến chỗ Lục Tuyệt ở bên cạnh, cô đưa tay đè xuống bàn tay đang gõ bàn phím của Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt vẫn mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ, anh ngẩng đầu nhìn Ninh Tri, vẻ mặt ngơ ngác.
"Em có việc phải xuống dưới, anh ngoan ngoãn ở đây nhé."
Ánh mắt Lục Tuyệt nhìn vào mặt cô, dừng lại mấy giây rồi mới chậm rãi trả lời: "Ừm."
Lúc Ninh Tri xuống lầu, bầu không khí trong phòng khách rất xấu hổ, cô nhìn thấy ba và mẹ Lục ngồi trên ghế sô pha, ngồi đối diện chính là ông cụ Ninh.
Mà Lâm Điềm Điềm cũng ở đây, vẻ mặt cô ta chật vật, đầu tóc tán loạn, ánh mắt nhìn về phía cô mang theo vẻ oán hận.
Ninh Tri trực diện đón nhận ánh mắt của cô ta, thậm chỉ khóe miệng cô còn nở nụ cười, kích thích đến Lâm Điềm Điềm khiến cô ta sững sờ, nỗi oán hận trong ánh mắt càng sâu hơn.
Lâm Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Tri, ánh mắt cô ta dần dần nhìn xuống dưới, Lâm Điềm Điềm phát hiện, dáng người của Ninh Tri, chân của Ninh Tri, tất cả đều đã khôi phục trở lại.
Lúc này Ninh Tri đang mặc một chiếc váy liền áo màu xanh lá cây, màu da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh đẹp, cái miệng nhỏ căng mịn đỏ thắm, còn có một đôi mắt lanh lợi sáng long lanh, mắt ngọc mày ngài vẻ ngoài vô cùng chói sáng.
Chiếc váy màu xanh lá cây thiết kế đơn giản, váy thiết kế chiết eo, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn tinh tế của Ninh Tri, làn váy dài đến gối, một đôi chân dài trắng nõn tháng tắp, quyến rũ đến nỗi khiến ánh mắt người nhìn cũng lắc lư theo làn váy cô.
Những thứ nguyên gốc này đều đã bị cô ta lấy đi, nay toàn bộ lại trở về bên Ninh Tri.
Lâm Điềm Điềm lại một lần nữa nhìn thấy Ninh Tri đẹp đến nỗi khiến người khác rung động, không đúng, Ninh Tri của bây giờ càng đẹp hơn trước kia, có khí chất thần bí khó mà hình dung ra được.
Lâm Điềm Điềm hung dữ trừng mắt nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Tri, nhìn chằm chằm eo cô, nhìn chằm chăm chân cô, chỉ hận không thể đoạt lại tất cả những thứ này một lần nữa.
Nếu như bản thân chưa từng có được chúng thì có lẽ cảm nhận của cô ta có thể là hâm mộ, những một khi đã từng có nó, đồng thời cô ta còn từng hưởng thụ ưu thế do cái đẹp mang tới, cô ta không có cách nào tiếp nhận chuyện mình bị đánh về nguyên hình.
Ninh Tri không thèm để ý đến sự oán hận của Lâm Điềm Điềm, cô đi đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh mẹ Lục.
"Tiểu Tri, đây là ông cụ Ninh, hôm nay ông ấy đến đây là có một số điều muốn nói chuyện với con." Mẹ Lục nói với Ninh Tri.
"Chào ông Ninh ạ." Ninh Tri nhìn về phía ông cụ Ninh này.
Chỉ thấy đối phương cả đầu bạc trắng, trên mặt lộ vẻ ốm yếu xanh xao, nhưng ánh mắt của ông ấy vẫn tỉnh táo cơ trí.
Không có tác dụng của hào quang, Lâm Điềm Điềm không thể nào lừa gạt được ông cụ Ninh.
Ở phía đối diện, ông cụ Ninh cũng đang quan sát Ninh Tri, nghe thấy cô chào hỏi mình, gương mặt đang nghiêm túc của ông ấy trầm xuống, nhẹ gật đầu.
Ninh Tri giả vờ không hiểu: "Ông Ninh tìm cháu là có chuyện gì vậy ạ?"
Thật ra lúc nhìn thấy ảnh chụp Ninh Tri, trong lòng ông cụ Ninh đã có tính toán, bây giờ nhìn thấy người thật, trong lòng ông ấy lại khẳng định chắc chắn thêm vài phần.
Ông cụ Ninh chần chờ nói: "Ba mẹ con..."
"Mấy năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, bọn họ đã không còn nữa."
Ông cụ Ninh đã xem qua tư liệu liên quan đến Ninh Tri từ nhỏ đến lớn, ông ấy biết ba mẹ của cô không còn sống nữa. Nghĩ đến chuyện con trai không còn nữa, trái tim ông ấy lại càng thêm nặng nề.
Có thể tìm được cháu gái trước khi cơ thể ông suy sụp hoàn toàn cũng đã là may mắn của ông rồi.
"Có phải con có một ấn nhỏ bằng ngọc đúng không?" Ông cụ hỏi cô.
"Sao ông biết ạ?" Mặt Ninh Tri có vẻ ngạc nhiên.
"Cái ấn nhỏ bằng ngọc kia vốn dĩ có hai cái, một cái ở chỗ ông đây này."
Ninh Tri lập tức đứng lên: "Con đi lấy ấn ngọc của con ra xem."
Tốc độ của Ninh Tri rất nhanh, cả đi và về không đến hai phút, cô đưa ấn ngọc mà mình giấu đi vào tay ông cụ Ninh.
Ở một bên, Lâm Điềm Điềm nhìn thấy Ninh Tri thật sự có thể lấy ra một con dấu nhỏ bằng ngọc, hơn nữa còn đưa cho ông cụ Ninh, cô ta nhìn chằm chằm vào con cấu nhỏ bằng ngọc kia, gần như nghiến răng nghiến lợi.
Con khốn Ninh Tri này, lại đưa ấn ngọc giả ra để lừa mẹ với mình.
Rốt cuộc Ninh Tri làm ấn ngọc giả từ khi nào?
Ninh Tri nhìn thấy mình và mẹ bị lừa như thế, có phải rất đắc ý đúng không?
Lâm Điềm Điềm sắp bị tức chết rồi, chỉ hận không thể đi lên chất vấn Ninh Tri, có phải cô cố ý hãm hại cô ta đúng không.
Nếu như cô ta biết Ninh Tri có ý đồ xấu xa hèn hạ như thế thì nhất định cô ta sẽ không cầm ấn ngọc giả kia đi đến nhà họ Ninh, giống như khỉ làm xiếc, bị vả mặt.
Lâm Điềm Điềm tức giận đến nỗi đau hết ngực.
Sau khi ông cụ Ninh nhận ấn ngọc, ông lấy ấn ngọc mà ông mang theo bên người của mình ra, sau đó ghép hai ấn ngọc lại với nhau, ghép vào khít khìn khịt, rất rõ ràng, hai chiếc ấn là do cùng một khối ngọc cắt ra.
Chứ không giống con dấu nhỏ bằng ngọc giả trước đó, chất ngọc không đủ láng mịn, hơn nữa khi ghép lại thì vẫn có khe hở.
Quản gia đứng ở một bên nhìn hai ấn ngọc ghép lại, vẻ mặt ông ấy vui mừng, lần này là thật.
Mẹ Lục và ba Lục vẫn luôn chú ý hành động của ông cụ Ninh, nhìn thấy hành động này, đều cảm thấy hết sức kinh ngạc, trong lòng cũng có suy nghĩ riêng.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông cụ Ninh nở nụ cười: "Đây là ấn ngọc mà ông cho con trai ông, con là con gái của nó, chính là cháu gái của ông."
Ninh Tri đã sớm có suy đoán, nhưng khi điều này thật sự xảy ra, cô vẫn cảm thấy thổn thức, kinh ngạc.
"Chỉ bằng một chiếc ấn ngọc mà nhận thân, có phải giống trò đùa quá rồi không." Lâm Điềm Điềm không nhịn được lên tiếng, sâu trong lòng cô ta tựa như bị ai đó dùng lực gãi mạnh, đau xót lại khó chịu, chỉ cần nghĩ đến chuyện Ninh Tri sắp được thừa kế nhiều tài sản của nhà họ Ninh như vậy, cô ta liền cảm thấy không công bằng.
"Con ngậm miệng lại ngay." Mẹ Lục hung dữ trừng Lâm Điềm Điềm, bà không những cảm thấy thất vọng mà còn cảm thấy mất mặt.
Trước đây bà còn cảm thấy người vợ này của đứa con trai cả không tệ, mặc dù xuất thân từ gia tộc nhỏ nhưng ít ra trông cũng xinh đẹp, hiểu tri thức lễ nghĩa.
Còn bây giờ mẹ Lục chỉ cảm thấy mình cũng nhìn sai người, từ chuyện Lâm Điềm Điềm làm ra gần đây, vừa ngu ngốc vừa xấu xa, nào còn có chút lòng tốt gì chứ? Đến ngay cả gương mặt cũng trở nên quái lạ, kém trước kia rất nhiều, như thể biến thành một người khác vậy.
Lâm Điềm Điềm cắn môi, không còn dám lên tiếng nữa, chỉ cảm thấy mẹ Lục cực kỳ hết sức thiên vị Ninh Tri.
Ninh Tri chủ động nói: "Nếu như muốn nhận thân thì đương nhiên không thể dựa vào một tín vật được, vật là đồ chết, người mới là thật, có thể giám định huyết thống."
Vào lúc ông cụ Ninh nhìn thấy Ninh Tri, ông ấy đã cảm thấy không cần thiết làm giám định huyết thống nữa, bởi vì đôi mắt của Ninh Tri rất giống đôi mắt của người vợ đã mất của ông ấy.
Từ tận đáy lòng ông ấy cảm thấy Ninh Tri chính là cháu gái ruột của mình.
Những nghĩ đến chuyện sau này muốn dẫn cô về nhà họ Ninh thì làm giám định ADN có thể phòng ngừa những chất vấn nghi ngờ của đám tiểu nhân bỉ ổi kia, ngăn chặn miệng lưỡi của kẻ nhàn rỗi.
Ông cụ Ninh gật đầu, hai nhân viên y tế đang đứng phía sau ông ấy bước lên trước, đi đến trước mặt Ninh Tri, lấy mẫu tóc cô.
Kết quả giám định cần thời gian một ngày mới có, hiện tại ông cụ Ninh và Ninh Tri vẫn chưa thể xác nhận quan hệ người thân.
Ninh Tri đột nhiên mở miệng: "Hai ngày trước con phát hiện có một người giúp việc vào phòng con lén lút lấy tóc của con và mấy chai nước con đã từng uống đi, lúc ấy con và quản gia đã tra hỏi chuyện này."
Vốn dĩ sắc mặt Lâm Điềm Điềm đã không tốt bây giờ lại càng tái hơn, sao Ninh Tri lại phát hiện ra được?
Ninh Tri tiếp tục nói: "Sau khi tra hỏi, người giúp việc thừa nhận cô ta chịu sự sai sử của Lâm Điềm Điềm, muốn trộm tóc của con, lúc đó con còn cảm thấy kỳ lạ, lấy tóc của con làm gì cơ chứ."
Cô như là chợt giật mình hiểu ra: "Hóa ra là bởi vì như này."
Ông cụ Lục, quản gia, ba Lục và mẹ Lục đang ở đây cũng trong nháy mắt hiểu ra, bảo sao Lâm Điềm Điềm lại dám cả gan đi đến nhà họ Ninh nhận thân, hóa ra là đã định mạo nhận, có ý định thay thế Ninh Tri.
"Không phải con." Lâm Điềm Điềm phủ nhận đầy bất lực, cô ta không hiểu nổi vì sao dường như tất cả mọi chuyện không tốt đều xảy ra cùng một lúc thế này, cứ như chống lại cô ta vậy.
Ba Lục luôn uy nghiêm, rất ít khi hỏi đến chuyện của đám con trẻ, bây giờ nghe được từng chuyện một Lâm Điềm Điềm làm ra, ông lạnh giọng quát: "Cô ngậm miệng lại, không cần phải ngụy biện. Cô có làm hay không, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, cũng có đầu óc phân tích chuyện này."
Ông quay đầu nói với quản gia: "Gọi điện thoại cho Thâm Viễn, bảo nó tới dẫn người của nó về đi, không có lệnh của tôi, sau này Lâm Điềm Điềm không thể ra vào nhà họ Lục."
Toàn thân Lâm Điềm Điềm như không còn sức lực, nhà họ Lục làm thế này là không muốn nhận cô ta nữa.
"Bây giờ thì dẫn cô ta ra ngoài đi." Mẹ Lục nói, bây giờ bà cũng không muốn nhìn thấy mặt Lâm Điềm Điềm nữa.
"Mẹ, ba, không phải con đâu mà..." Miệng Lâm Điềm Điềm kêu khổ, cô ta cố gắng giải thích.
Quản gia đứng trước mặt Lâm Điềm Điềm: "Mợ cả, mời."
Lâm Điềm Điềm cắn cắn môi, chỉ có thể bị ép rời khỏi đây.
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, phòng bếp đã chuẩn bị bữa tối.
Ba Lục chủ động mời ông cụ Ninh ở lại ăn cơm.
Mẹ Lục bảo quản gia gọi Lục Tuyệt xuống ăn cơm, sắc mặt bà có phần phức tạp, nghĩ đến chuyện nếu như Ninh Tri đúng thật là cháu gái ông cụ Ninh, dưới mắt nhìn của mẹ Lục thì con trai mình đương nhiên là người ưu tú nhất, nhưng không biết ông cụ Ninh sẽ nghĩ như thế nào.
Giờ giấc Lục Tuyệt ăn cơm rất cố định, còn không cần quản gia đi lên lầu báo cho anh biết thì anh đã đi xuống.
Ba Lục đã mời ông cụ Ninh ngồi vào chỗ.
Ông cụ Ninh thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu đỏ đột nhiên xuất hiện, ông ấy đoán được, người trước mắt chính là cậu hai nhà họ Lục.
Cẩn thận quan sát thì rất dễ dàng phát hiện, quả thực đối phương có điểm khác với người bình thường.
Không hề nhìn người khác, cũng không giao tiếp ánh mắt với người khác, thậm chí lúc ngồi cũng cứ thể tự ngồi xuống, không hề chào hỏi người lớn lấy một câu.
Lục Tuyệt ngồi xuống chỗ ngồi cố định của mình, dáng ngồi ngay ngắn thẳng lưng, cúi đầu yên lặng bắt đầu ăn đồ ăn của mình.
Ninh Tri đi đến bên cạnh Lục Tuyệt, cô nói cho anh biết: "Lục Tuyệt, người này là ông Ninh, anh phải chào hỏi ông chứ."
Lục Tuyệt ngẩng đầu, anh mờ mịt nhin cô.
Ninh Tri giới thiệu: "Ông Ninh, người này là chồng con, Lục Tuyệt."
"Ông Ninh, xin chào." Lục Tuyệt rất nhanh nhìn ông cụ Ninh một chút sau đó lại dời ánh mắt đi ngay.
Ông cụ Ninh gật đầu, ông ấy trông thấy Lục Tuyệt chào hỏi xong rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn bữa tối, không hề có bất kỳ giao lưu gì với người xung quanh.
Đôi mắt ông cụ tối sầm lại.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lục Tuyệt cũng giống như ngày thường, anh lấy khăn giấy ở một bên ra nghiêm túc lau qua bàn ăn trước mặt anh, sau đó ném khăn giấy vào trong thùng rác, đứng dậy rời đi.
"Vừa rồi tôi nghe nói ông cụ Ninh đến đây là để tìm mợ hai, cô ấy là cháu gái của ông ấy."
"Ý của cô là mợ hai là cô chủ nhà họ Ninh ư?"
"Ông cụ Ninh cũng đã tìm đến tận đây rồi, nếu như không chắc chắn thì sao ông ấy lại đến chứ?"
"Cô có phát hiện ra hay không gần đây mợ hai trở nên rất xinh đẹp không? Nếu như cô ấy đúng thật là cô chủ nhà họ Ninh, tôi sợ là cậu chủ Lục Tuyệt của chúng ta không xứng với cô ấy."
"Tôi đang nghĩ, có khi nào ông cụ Ninh sẽ để ý đến chuyện cháu gái ruột của mình lại gả cho một người mắc bệnh tự kỷ không?"
"Nhận về hảo môn, mợ hai trở thành cô chủ nhà giàu, có rất nhiều lựa chọn, không cần phải ở bên cậu chủ Lục Tuyệt."
Hai người hầu tụ tập lại với nhau, trong hành lang rôm rả nói chuyện, Lục Tuyệt đi ngang qua hai người họ, hai người hầu bị dọa nhanh chóng ngậm miệng lại.
Trong giây lát, hai người nghĩ rằng cậu chủ Lục Tuyệt không nghe thấy tiếng các cô ấy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm
...
Vào ban đêm.
Ninh Tri tắm xong đi ra, trông thấy Lục Tuyệt đã nằm trên giường.
Hôm nay anh mặc quần màu đỏ, áo ngủ màu xanh hoa lam to, vừa đỏ lại vừa lam, rất chói mắt.
Ninh Tri đi qua chỗ anh, cô phát hiện, trong ô hiển thị trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lại có một đám mây đen nhỏ.
Anh đang không vui ư?
Ninh Tri tắt đèn trong phòng, ánh sáng trong phòng lập tức tối xuống.
Cô vừa nằm xuống, trong nháy mắt người đàn ông bên cạnh đã sát lại gần.
"Sao vậy?" Ninh Tri biết anh đang không vui.
Lồng ngực Lục Tuyệt dán vào lưng Ninh Tri, đầu anh chôn vào hõm vai cô, cọ xát.
Anh khàn khàn giọng, giọng nói trong đêm tối có phần tủi thân: "Chị gái kỳ lạ, đừng bỏ rơi anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.