Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa
Chương 82
Mỹ Nhân Vô Sương
19/02/2023
Nghe thấy giọng điệu chắc nịch của cháu gái, ông cụ Ninh có phần ngạc nhiên.
Bởi vì theo như người mà ông phái đi điều tra, lúc đầu khi mới gả vào nhà họ Lục, cháu gái không hề thích Lục Tuyệt.
Thế nên khi biết có hợp đồng hôn nhân này, ông cụ Ninh cho rằng chuyện giữa cháu gái và Lục Tuyệt sẽ có thể được giải quyết một cách nhanh chóng và thuận lợi.
Nhưng bây giờ, cháu gái lại nói con bé thích Lục Tuyệt, đây là điều ông cụ Ninh không ngờ tới.
Ông cụ Ninh quan sát Lục Tuyệt vài lượt, đôi mắt chàng trai sáng ngời nhìn Ninh Tri, không hề biết cách che giấu nội tâm, tất cả đều thể hiện trong ánh mắt và trên gương mặt.
Hơn nửa đời người ông cụ Ninh từng tiếp xúc với biết bao kẻ ranh ma cáo già, nhưng đây là lần đầu ông gặp người có lòng dạ đơn thuần như vậy, đáng tiếc là lại bị bệnh.
Ông cụ Ninh thở dài, nếu cháu gái đã có suy nghĩ của riêng mình, tự mình đưa ra lựa chọn thì dĩ nhiên ông sẽ tôn trọng.
Đối với ông cụ Ninh, cháu gái vui vẻ là điều quan trọng nhất.
Ánh mắt của ông cụ Ninh lần nữa dừng trên người Lục Tuyệt, ông nói với anh: "Cậu đi theo tôi."
"Ông nội?" Ninh Tri nhận ra ông cụ muốn nói chuyện riêng với Lục Tuyệt.
Ông cụ Ninh nhìn cháu gái với vẻ yêu chiều, giận dỗi nói: "Ông chỉ có chút chuyện muốn nói với cậu ta thôi, sẽ không làm gì cậu ta đâu, cháu sợ ông nội bắt nạt cậu ta à ?"
Ninh Tri lập tức khoe khoang: "Không phải, Lục Tuyệt có thể sẽ không nghe được lời ông nói đâu, cháu có thể giúp ông truyền đạt lại."
Ông cụ Ninh khoát tay: "Vừa rồi lúc ông bảo hai đứa ly hôn, nó phản ứng rất nhanh đấy."
Ông chống gậy đứng lên, đi về phía phòng sách.
Lục Tuyệt đứng dậy, Ninh Tri nhìn anh: "Đừng sợ, em chờ anh ở ngoài này."
Lục Tuyệt đáp lại một tiếng rất nhỏ, đi theo ông cụ vào phòng.
Trong phòng sách đặt một chiếc giá sách bằng gỗ lim, trên bốn bức tường đều treo tranh thuỷ mặc, không khí phảng phất mùi mực nước.
Ông cụ đi đến ngồi xuống sau bàn đọc sách, ông nhìn Lục Tuyệt đứng thẳng tắp ở đó, khẽ thở dài.
"Cháu gái tôi thích cậu." Ông cụ Ninh nói với Lục Tuyệt: "Nhưng tôi không thích cậu."
Lục Tuyệt liếc thoáng qua ông cụ Ninh, anh rủ mi mắt xuống.
Ông nội không thích anh.
Ông cụ Ninh nói: "Cậu có nghe được lời tôi nói không?"
Kể từ khi biết con trai nhà họ Lục là người mắc chứng tự kỷ, ông cụ đã sai người tìm kiếm tài liệu có liên quan đến chứng bệnh này đưa cho mình xem.
Nếu như là ở mức độ thấp thì còn được, nhưng hiển nhiên Lục Tuyệt là người mắc ở mức độ nặng, nhưng sau mấy lần tiếp xúc, ông thấy tình trạng của Lục Tuyệt vẫn chưa đến mức tệ như tài liệu mô tả.
Lục Tuyệt mấp máy môi, anh chậm rãi mở miệng: "Nghe được."
Ông cụ Ninh gật đầu: "Có biết tại sao tôi không thích cậu không?"
Lục Tuyệt nâng tầm mắt, nhìn về phía ông cụ mấy giây rồi mới dời sang hướng khác.
"Bởi vì cậu không giống người khác, cậu không thể mang lại hạnh phúc cho Tiểu Tri." Ông cụ Ninh không nể mặt chút nào, vừa thẳng thắn vừa dứt khoát lên tiếng: "Nếu Tiểu Tri bị bệnh, cậu không thể chăm sóc nó, ngược lại nó phải chăm sóc cậu."
"Lúc nó có chuyện phiền lòng, cậu không thể giúp nó giải quyết, ngược lại nó phải giúp cậu giải quyết rắc rối."
"Nó cần được nuông chiều, cậu biết làm điều đó không? Trái lại hình như cậu cần được nó nuông chiều hơn."
"Những người chồng khác biết kiếm tiền nuôi vợ, mặc dù gia thế của cậu tốt, nhà cậu giàu có, nhưng đây là trách nhiệm, cậu cũng không làm được."
Ông cụ Ninh chỉ ra từng vấn đề thực tế, hiện tại cháu gái thích Lục Tuyệt, nhưng sau một thời gian dài thì sao? Có còn thích nữa không?
Người ta thường nói thích thì dễ, chung sống mới khó, nhất là Lục Tuyệt lại khác với người bình thường, càng cần có sự bao dung và nhẫn nại nhiều hơn, đến khi ấy cháu gái ông có thể kiên trì được bao lâu? Có thể nhường nhịn Lục Tuyệt được bao lâu?
Đây đều là những lý do ông không đồng ý cháu gái và Lục Tuyệt đến với nhau, người trẻ có lẽ chỉ quan tâm đến tình yêu mà không suy nghĩ cho tương lai.
Lục Tuyệt mù mờ nhìn ông cụ Ninh, đôi môi mỏng của anh mím chặt, gần như tái nhợt. Anh cố gắng hiểu và thông suốt những lời ông nội nói.
"Những lời này của tôi, cậu nghe có hiểu không?" Kỳ thực ông cụ Ninh cũng không trông đợi rằng Lục Tuyệt có thể hiểu được.
"Chăm sóc Tri Tri." Chất giọng khàn khàn của Lục Tuyệt vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
"Giải quyết rắc rối, cháu."
"Nuông chiều Tri Tri."
"Kiếm tiền nuôi Tri Tri."
Lục Tuyệt nghe được, nghe rõ, và cũng đã nhớ kỹ.
Ánh mắt ông cụ Ninh nhìn Lục Tuyệt có phần kinh ngạc, cũng đỡ buồn phiền hơn đôi chút: "Chỉ biết lặp lại lời tôi nói, nếu cậu thật sự hiểu rồi, biết rồi thì từ giờ hãy thực hiện luôn đi."
Lục Tuyệt thoáng nhìn ông cụ, nặn ra một tiếng từ trong cổ họng: "Vâng."
Ông cụ Ninh cũng không tiếp tục gây khó dễ cho Lục Tuyệt nữa: "Thôi bỏ đi, cậu có thể chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi."
Ông phất tay: "Cậu ra ngoài đi."
Lục Tuyệt mím môi, giọng anh vừa nghiêm túc vừa khăng khăng, lặp lại: "Nuông chiều Tri Tri, cháu."
Nói xong anh mới xoay người rời khỏi phòng đọc sách.
Phía sau, khuôn mặt nghiêm túc và cứng nhắc của ông cụ Ninh đã hòa nhã hơn một chút.
Ninh Tri chờ ở bên ngoài, trông thấy Lục Tuyệt ra, cô vội vàng đi tới. Liếc nhìn sắc mặt Lục Tuyệt, anh không có biểu cảm gì. "Ông nội nói gì với anh thế?"
"Nuông chiều Tri Tri." Lục Tuyệt nói với Ninh Tri: "Nuôi Tri Tri."
Ninh Tri lập tức cười tít mắt: "Ông nội bảo anh nuông chiều em, nuôi em sao?"
Lục Tuyệt cầm lấy tay Ninh Tri đang để bên hông, trong đôi mắt đen nhánh của anh mang theo vẻ kiên định hiếm thấy: "Anh làm."
Anh sẽ làm được.
Ánh mắt đen láy của Ninh Tri tràn đầy sự dịu dàng, long lanh lấp lánh, cô nhìn vết thương trên trán Lục Tuyệt, giọng nói trở nên mềm mại: "Được, em tin anh."
Lục Tuyệt sẽ không nói dối.
Ăn sáng xong, Lục Tuyệt về phòng cho khách có để hành lý của anh.
Anh mở ba lô màu đỏ của mình, lấy ra cuốn "108 cách cưng chiều vợ yêu" mà mẹ đã đưa cho mình.
Mẹ Lục từng nói với con trai, đây là sách của ba anh.
Lục Đông Chu đã nhờ vào cuốn sách này mà thành công theo đuổi bà.
Lục Tuyệt cầm cuốn sách, ngồi thẳng tắp trên ghế, nghiêm túc bắt đầu học hỏi.
Hai ngày nay Ninh Tri đều cùng ông nội trò chuyện, còn Lục Tuyệt thì đọc sách trong phòng. Ninh Tri đã quen với thời gian biểu của Lục Tuyệt, vào giờ này ở nhà họ Lục anh cũng đang đọc sách trong phòng sạch, không có gì lấy làm lạ.
Màn đêm buông xuống, làn gió mát rượi thổi trong đêm hè, cuốn đi cái nóng trong bầu không khí, khiến lòng người vui vẻ làm sao.
Trong phòng, Lục Tuyệt bỗng nhiên đi đến trước mặt Ninh Tri.
Ninh Tri mỉm cười hỏi anh: "Sao thế?"
Lục Tuyệt bắt chước dáng vẻ Ninh Tri thường hay xoa đầu mình, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Ninh Tri có hơi bất ngờ, Lục Tuyệt đứng trước mặt xoa đầu cô, hệt như đang xoa đầu một chú chó con vậy.
Sau đó, cô nghe thấy anh nói năng đâu ra đấy: "Ngoan nào."
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Tuyệt xoa đầu cô xong đã đi tắm rồi.
Ninh Tri: ...
Một lúc sau, Lục Tuyệt tắm xong đi ra. Trên người anh mặc bộ đồ ngủ màu đỏ yêu thích, trong tay bưng một chậu nước đi về phía cô.
"Anh bưng nước ra đây làm gì?" Ninh Tri hoảng hốt đến mức bỏ điện thoại trong tay xuống.
Lục Tuyệt bưng chậu nước, gương mặt tuấn tú đầy vẻ nghiêm túc: "Rửa chân cho Tri Tri."
Bước đầu tiên trong cách cưng chiều vợ của Lục Tuyệt: Xoa đầu.
Bước thứ hai trong cách cưng chiều vợ của Lục Tuyệt: Rửa chân.
Anh đã học được rồi, nói phải đi đôi với làm, hành động thôi.
Lục Tuyệt đặt chậu nước ở bên giường, cạnh chân Ninh Tri, anh quỳ một chân trên đất, thẳng thừng nắm lấy chân Ninh Tri muốn nhúng vào trong chậu nước.
"Để em tự làm." Ninh Tri vội vàng ngăn hành động của Lục Tuyệt lại.
Cô cho chân xuống nước, nhiệt độ nước hơi nóng nhưng vẫn có thể chịu được.
Đôi chân của Ninh Tri rất xinh đẹp, ngay cả làn da trên mu bàn chân cũng trắng nõn mịn màng, mắt cá chân nhỏ nhắn, ngón chân tròn tròn xinh xắn, có màu hoa anh đào nhàn nhạt, chìm trong nước làm tôn lên sắc nước, trông càng xinh tế đáng yêu.
Lục Tuyệt lập tức cho tay vào chậu giúp Ninh Tri rửa chân.
"Lục Tuyệt."
Ninh Tri sợ đến mức muốn rụt chân lại, nhưng đã bị bàn tay to lớn của Lục Tuyệt nắm chặt lấy mắt cá chân: "Tự em rửa, không cần anh đụng vào đâu, sẽ bẩn đấy."
Mặc dù Ninh Tri đã tắm rửa, chân mình cũng sạch sẽ ưa nhìn, không có mùi, nhưng cô luôn cảm thấy cứ như vậy mà để người khác chạm tay vào rồi rửa chân cho thì vẫn có đôi chút xấu hổ.
Mặt cô đỏ lên.
Lục Tuyệt ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh hiện vẻ ngờ nghệch: "Chân của Tri Tri không bẩn."
Ninh Tri đỏ mặt: "Không bẩn cũng không cần anh rửa, tự em rửa được rồi."
Lục Tuyệt mấp máy môi, tóc mái trước trán vì mới tắm xong nên vểnh lên lộn xộn, vết sẹo trên trán rất rõ ràng. Nghe thấy Ninh Tri không cho mình phụ giúp rửa chân, có thể thấy rõ sắc mặt anh tỏ vẻ mất mát.
"Cho anh rửa đó!"
Nhìn người trước mặt giống như một chú cún con muốn làm cho chủ vui vẻ lại bị chủ ghét bỏ, Ninh Tri đâu thể tiếp tục ngăn cản anh: "Anh rửa đi!"
Mắt Lục Tuyệt sáng ngời, thậm chí cả cộng tóc vểnh lên trước trán cũng vui mừng mà đung đưa: "Rửa cho Tri Tri."
Bàn tay anh nhúng vào trong nước, cầm lấy chân Ninh Tri.
Ninh Tri có cảm giác mặt mình càng nóng hơn, không biết là do nước quá nóng hay là vì lòng bàn tay của Lục Tuyệt nóng.
Lục Tuyệt cúi đầu, rửa rất nghiêm túc, ngón tay thon dài, trắng trẻo lành lạnh chậm rãi xoa nắn chân Ninh Tri: "Chân Tri Tri nhỏ."
Anh chăm chú rửa.
Ninh Tri nóng đến mức đỏ bừng cả tai nhưng dường như Lục Tuyệt hoàn toàn không biết thế nào gọi là xấu hổ, giọng anh khàn khàn vang lên rất rõ trong căn phòng: "Chân Tri Tri đẹp."
"Thích chân của Tri Tri."
"Anh im miệng đi, đừng nói nữa." Ninh Tri không nhịn nổi nữa, từ khi nào mà anh chàng ngốc lại biến thành anh chàng lắm lời thế!
Lục Tuyệt mím môi, anh buông tầm mắt xuống, hừ một tiếng, vẫn chăm chú rửa chân cho Ninh Tri.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt đang quỳ một chân lên chân mình, gương mặt thanh thoát của anh lộ ra vẻ ngoan ngoãn và chăm chú, đáy lòng cô tan chảy: "Ai dạy anh rửa chân giúp em thế?"
Lục Tuyệt chớp chớp mắt: "Không ai dạy cả." Anh học hỏi trong sách mà.
Ninh Tri cúi đầu, cô xích lại gần Lục Tuyệt, hôn vào giữa vầng trán của anh. Trong con người sáng lấp lánh của cô là dáng vẻ ngơ ngác của Lục Tuyệt: "Cám ơn anh."
Mi mắt Lục Tuyệt buông xuống, có hơi lay động, vành tai của anh đỏ lên, ô hiển thị trên đỉnh đầu phát ra mười mặt trời nhỏ.
...
Bầu trời về khuya.
Từ đêm hôm đó trở đi, Ninh Tri bảo để cho Lục Tuyệt ôm mình tùy ý, hai ngày nay khi ngủ, anh đều ôm cô.
Ninh Tri vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, cô nhìn Lục Tuyệt trước mặt đang nhắm nghiên hai mắt, ngủ rất say, không nhịn được mà dùng đầu ngón tay chạm vào khỏe môi mím chặt của anh.
Hi vọng ngày mai thứ dậy sẽ làm cho anh vui vẻ.
Ninh Tri gọi Bá Vương ra: "Lần này quay về cần tiêu tốn 200 mặt trời nhỏ à?"
Bá vương: "Đúng vậy, thưa chủ nhân."
Ninh Tri hiện có 282 mặt trời nhỏ, đủ để xuyên về một chuyến.
Cô giao 200 mặt trời nhỏ cho Bá Vương, trong chốc lát chỉ còn lại 82 mặt trời nhỏ, Ninh Tri cảm thấy số mặt trời nhỏ này tạm thời vẫn đủ cho cô sử dụng.
Lúc mở mắt lần nữa, Ninh Tri phát hiện mình đang ở vườn hoa.
Cô trông thấy mẹ Lục dẫn theo Lục Tuyệt và Lục Thâm Viễn đi ra, bà nói: "Các con vừa thi tốt nghiệp xong, bây giờ đang được nghỉ hè, mẹ dẫn hai đứa đến nhà bà ngoại vài hôm giải tỏa căng thẳng và ở bên bà ngoại nhé."
Nghe vậy, nỗi bất an trong lòng Ninh Tri vơi đi hẳn, lần này bà ngoại Lục Tuyệt vẫn còn sống.
Thời gian thực sự đã được về đúng quỹ đạo rồi.
Cô nhìn Lục Tuyệt đang đi về phía này, trên người cậu thiếu niên ngây ngô mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ, sau lưng đeo ba lô cũng màu đỏ, dưới ánh mặt trời, gương mặt tuấn tú của của anh càng thêm nổi bật.
Đối với Ninh Tri, lần trước gặp nhau anh vẫn học lớp mười hai, chỉ là chuyện của mấy ngày trước, nhưng đối với Lục Tuyệt, lần gần nhất gặp chị gái kỳ lạ là vào lớp mười một năm ngoái.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt đang đi về phía mình.
Cậu thiếu niên cụp mắt xuống, như chợt có cảm giác gì đó, anh ngước mắt lên nhìn, trông thấy dưới gốc cây, chị gái kỳ lạ mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, da trắng tóc đen, xinh đẹp vô cùng.
Cái nắng của mùa hè rất gay gắt.
Trong con ngươi đen nhánh của chàng trai phát ra ánh sáng, còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời vàng chói.
Khóe miệng của anh không kìm nổi mà hơi nhếch lên, yết hầu nghẹn ngào vui mừng, giống hệt như tiếng kêu rên của chú cún con.
Đôi chân dài cất bước, trước ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ Lục và Lục Thâm Viễn bên cạnh, anh đi đến dưới gốc cây.
Mẹ Lục ngạc nhiên gọi Lục Tuyệt: "Tiểu Tuyệt, sao thế con?"
Người khác không nhìn thấy nhưng trong mắt Lục Tuyệt lại phản chiếu bóng hình của Ninh Tri.
Chị gái kỳ lạ trở về rồi.
Bởi vì theo như người mà ông phái đi điều tra, lúc đầu khi mới gả vào nhà họ Lục, cháu gái không hề thích Lục Tuyệt.
Thế nên khi biết có hợp đồng hôn nhân này, ông cụ Ninh cho rằng chuyện giữa cháu gái và Lục Tuyệt sẽ có thể được giải quyết một cách nhanh chóng và thuận lợi.
Nhưng bây giờ, cháu gái lại nói con bé thích Lục Tuyệt, đây là điều ông cụ Ninh không ngờ tới.
Ông cụ Ninh quan sát Lục Tuyệt vài lượt, đôi mắt chàng trai sáng ngời nhìn Ninh Tri, không hề biết cách che giấu nội tâm, tất cả đều thể hiện trong ánh mắt và trên gương mặt.
Hơn nửa đời người ông cụ Ninh từng tiếp xúc với biết bao kẻ ranh ma cáo già, nhưng đây là lần đầu ông gặp người có lòng dạ đơn thuần như vậy, đáng tiếc là lại bị bệnh.
Ông cụ Ninh thở dài, nếu cháu gái đã có suy nghĩ của riêng mình, tự mình đưa ra lựa chọn thì dĩ nhiên ông sẽ tôn trọng.
Đối với ông cụ Ninh, cháu gái vui vẻ là điều quan trọng nhất.
Ánh mắt của ông cụ Ninh lần nữa dừng trên người Lục Tuyệt, ông nói với anh: "Cậu đi theo tôi."
"Ông nội?" Ninh Tri nhận ra ông cụ muốn nói chuyện riêng với Lục Tuyệt.
Ông cụ Ninh nhìn cháu gái với vẻ yêu chiều, giận dỗi nói: "Ông chỉ có chút chuyện muốn nói với cậu ta thôi, sẽ không làm gì cậu ta đâu, cháu sợ ông nội bắt nạt cậu ta à ?"
Ninh Tri lập tức khoe khoang: "Không phải, Lục Tuyệt có thể sẽ không nghe được lời ông nói đâu, cháu có thể giúp ông truyền đạt lại."
Ông cụ Ninh khoát tay: "Vừa rồi lúc ông bảo hai đứa ly hôn, nó phản ứng rất nhanh đấy."
Ông chống gậy đứng lên, đi về phía phòng sách.
Lục Tuyệt đứng dậy, Ninh Tri nhìn anh: "Đừng sợ, em chờ anh ở ngoài này."
Lục Tuyệt đáp lại một tiếng rất nhỏ, đi theo ông cụ vào phòng.
Trong phòng sách đặt một chiếc giá sách bằng gỗ lim, trên bốn bức tường đều treo tranh thuỷ mặc, không khí phảng phất mùi mực nước.
Ông cụ đi đến ngồi xuống sau bàn đọc sách, ông nhìn Lục Tuyệt đứng thẳng tắp ở đó, khẽ thở dài.
"Cháu gái tôi thích cậu." Ông cụ Ninh nói với Lục Tuyệt: "Nhưng tôi không thích cậu."
Lục Tuyệt liếc thoáng qua ông cụ Ninh, anh rủ mi mắt xuống.
Ông nội không thích anh.
Ông cụ Ninh nói: "Cậu có nghe được lời tôi nói không?"
Kể từ khi biết con trai nhà họ Lục là người mắc chứng tự kỷ, ông cụ đã sai người tìm kiếm tài liệu có liên quan đến chứng bệnh này đưa cho mình xem.
Nếu như là ở mức độ thấp thì còn được, nhưng hiển nhiên Lục Tuyệt là người mắc ở mức độ nặng, nhưng sau mấy lần tiếp xúc, ông thấy tình trạng của Lục Tuyệt vẫn chưa đến mức tệ như tài liệu mô tả.
Lục Tuyệt mấp máy môi, anh chậm rãi mở miệng: "Nghe được."
Ông cụ Ninh gật đầu: "Có biết tại sao tôi không thích cậu không?"
Lục Tuyệt nâng tầm mắt, nhìn về phía ông cụ mấy giây rồi mới dời sang hướng khác.
"Bởi vì cậu không giống người khác, cậu không thể mang lại hạnh phúc cho Tiểu Tri." Ông cụ Ninh không nể mặt chút nào, vừa thẳng thắn vừa dứt khoát lên tiếng: "Nếu Tiểu Tri bị bệnh, cậu không thể chăm sóc nó, ngược lại nó phải chăm sóc cậu."
"Lúc nó có chuyện phiền lòng, cậu không thể giúp nó giải quyết, ngược lại nó phải giúp cậu giải quyết rắc rối."
"Nó cần được nuông chiều, cậu biết làm điều đó không? Trái lại hình như cậu cần được nó nuông chiều hơn."
"Những người chồng khác biết kiếm tiền nuôi vợ, mặc dù gia thế của cậu tốt, nhà cậu giàu có, nhưng đây là trách nhiệm, cậu cũng không làm được."
Ông cụ Ninh chỉ ra từng vấn đề thực tế, hiện tại cháu gái thích Lục Tuyệt, nhưng sau một thời gian dài thì sao? Có còn thích nữa không?
Người ta thường nói thích thì dễ, chung sống mới khó, nhất là Lục Tuyệt lại khác với người bình thường, càng cần có sự bao dung và nhẫn nại nhiều hơn, đến khi ấy cháu gái ông có thể kiên trì được bao lâu? Có thể nhường nhịn Lục Tuyệt được bao lâu?
Đây đều là những lý do ông không đồng ý cháu gái và Lục Tuyệt đến với nhau, người trẻ có lẽ chỉ quan tâm đến tình yêu mà không suy nghĩ cho tương lai.
Lục Tuyệt mù mờ nhìn ông cụ Ninh, đôi môi mỏng của anh mím chặt, gần như tái nhợt. Anh cố gắng hiểu và thông suốt những lời ông nội nói.
"Những lời này của tôi, cậu nghe có hiểu không?" Kỳ thực ông cụ Ninh cũng không trông đợi rằng Lục Tuyệt có thể hiểu được.
"Chăm sóc Tri Tri." Chất giọng khàn khàn của Lục Tuyệt vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
"Giải quyết rắc rối, cháu."
"Nuông chiều Tri Tri."
"Kiếm tiền nuôi Tri Tri."
Lục Tuyệt nghe được, nghe rõ, và cũng đã nhớ kỹ.
Ánh mắt ông cụ Ninh nhìn Lục Tuyệt có phần kinh ngạc, cũng đỡ buồn phiền hơn đôi chút: "Chỉ biết lặp lại lời tôi nói, nếu cậu thật sự hiểu rồi, biết rồi thì từ giờ hãy thực hiện luôn đi."
Lục Tuyệt thoáng nhìn ông cụ, nặn ra một tiếng từ trong cổ họng: "Vâng."
Ông cụ Ninh cũng không tiếp tục gây khó dễ cho Lục Tuyệt nữa: "Thôi bỏ đi, cậu có thể chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi."
Ông phất tay: "Cậu ra ngoài đi."
Lục Tuyệt mím môi, giọng anh vừa nghiêm túc vừa khăng khăng, lặp lại: "Nuông chiều Tri Tri, cháu."
Nói xong anh mới xoay người rời khỏi phòng đọc sách.
Phía sau, khuôn mặt nghiêm túc và cứng nhắc của ông cụ Ninh đã hòa nhã hơn một chút.
Ninh Tri chờ ở bên ngoài, trông thấy Lục Tuyệt ra, cô vội vàng đi tới. Liếc nhìn sắc mặt Lục Tuyệt, anh không có biểu cảm gì. "Ông nội nói gì với anh thế?"
"Nuông chiều Tri Tri." Lục Tuyệt nói với Ninh Tri: "Nuôi Tri Tri."
Ninh Tri lập tức cười tít mắt: "Ông nội bảo anh nuông chiều em, nuôi em sao?"
Lục Tuyệt cầm lấy tay Ninh Tri đang để bên hông, trong đôi mắt đen nhánh của anh mang theo vẻ kiên định hiếm thấy: "Anh làm."
Anh sẽ làm được.
Ánh mắt đen láy của Ninh Tri tràn đầy sự dịu dàng, long lanh lấp lánh, cô nhìn vết thương trên trán Lục Tuyệt, giọng nói trở nên mềm mại: "Được, em tin anh."
Lục Tuyệt sẽ không nói dối.
Ăn sáng xong, Lục Tuyệt về phòng cho khách có để hành lý của anh.
Anh mở ba lô màu đỏ của mình, lấy ra cuốn "108 cách cưng chiều vợ yêu" mà mẹ đã đưa cho mình.
Mẹ Lục từng nói với con trai, đây là sách của ba anh.
Lục Đông Chu đã nhờ vào cuốn sách này mà thành công theo đuổi bà.
Lục Tuyệt cầm cuốn sách, ngồi thẳng tắp trên ghế, nghiêm túc bắt đầu học hỏi.
Hai ngày nay Ninh Tri đều cùng ông nội trò chuyện, còn Lục Tuyệt thì đọc sách trong phòng. Ninh Tri đã quen với thời gian biểu của Lục Tuyệt, vào giờ này ở nhà họ Lục anh cũng đang đọc sách trong phòng sạch, không có gì lấy làm lạ.
Màn đêm buông xuống, làn gió mát rượi thổi trong đêm hè, cuốn đi cái nóng trong bầu không khí, khiến lòng người vui vẻ làm sao.
Trong phòng, Lục Tuyệt bỗng nhiên đi đến trước mặt Ninh Tri.
Ninh Tri mỉm cười hỏi anh: "Sao thế?"
Lục Tuyệt bắt chước dáng vẻ Ninh Tri thường hay xoa đầu mình, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Ninh Tri có hơi bất ngờ, Lục Tuyệt đứng trước mặt xoa đầu cô, hệt như đang xoa đầu một chú chó con vậy.
Sau đó, cô nghe thấy anh nói năng đâu ra đấy: "Ngoan nào."
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Tuyệt xoa đầu cô xong đã đi tắm rồi.
Ninh Tri: ...
Một lúc sau, Lục Tuyệt tắm xong đi ra. Trên người anh mặc bộ đồ ngủ màu đỏ yêu thích, trong tay bưng một chậu nước đi về phía cô.
"Anh bưng nước ra đây làm gì?" Ninh Tri hoảng hốt đến mức bỏ điện thoại trong tay xuống.
Lục Tuyệt bưng chậu nước, gương mặt tuấn tú đầy vẻ nghiêm túc: "Rửa chân cho Tri Tri."
Bước đầu tiên trong cách cưng chiều vợ của Lục Tuyệt: Xoa đầu.
Bước thứ hai trong cách cưng chiều vợ của Lục Tuyệt: Rửa chân.
Anh đã học được rồi, nói phải đi đôi với làm, hành động thôi.
Lục Tuyệt đặt chậu nước ở bên giường, cạnh chân Ninh Tri, anh quỳ một chân trên đất, thẳng thừng nắm lấy chân Ninh Tri muốn nhúng vào trong chậu nước.
"Để em tự làm." Ninh Tri vội vàng ngăn hành động của Lục Tuyệt lại.
Cô cho chân xuống nước, nhiệt độ nước hơi nóng nhưng vẫn có thể chịu được.
Đôi chân của Ninh Tri rất xinh đẹp, ngay cả làn da trên mu bàn chân cũng trắng nõn mịn màng, mắt cá chân nhỏ nhắn, ngón chân tròn tròn xinh xắn, có màu hoa anh đào nhàn nhạt, chìm trong nước làm tôn lên sắc nước, trông càng xinh tế đáng yêu.
Lục Tuyệt lập tức cho tay vào chậu giúp Ninh Tri rửa chân.
"Lục Tuyệt."
Ninh Tri sợ đến mức muốn rụt chân lại, nhưng đã bị bàn tay to lớn của Lục Tuyệt nắm chặt lấy mắt cá chân: "Tự em rửa, không cần anh đụng vào đâu, sẽ bẩn đấy."
Mặc dù Ninh Tri đã tắm rửa, chân mình cũng sạch sẽ ưa nhìn, không có mùi, nhưng cô luôn cảm thấy cứ như vậy mà để người khác chạm tay vào rồi rửa chân cho thì vẫn có đôi chút xấu hổ.
Mặt cô đỏ lên.
Lục Tuyệt ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh hiện vẻ ngờ nghệch: "Chân của Tri Tri không bẩn."
Ninh Tri đỏ mặt: "Không bẩn cũng không cần anh rửa, tự em rửa được rồi."
Lục Tuyệt mấp máy môi, tóc mái trước trán vì mới tắm xong nên vểnh lên lộn xộn, vết sẹo trên trán rất rõ ràng. Nghe thấy Ninh Tri không cho mình phụ giúp rửa chân, có thể thấy rõ sắc mặt anh tỏ vẻ mất mát.
"Cho anh rửa đó!"
Nhìn người trước mặt giống như một chú cún con muốn làm cho chủ vui vẻ lại bị chủ ghét bỏ, Ninh Tri đâu thể tiếp tục ngăn cản anh: "Anh rửa đi!"
Mắt Lục Tuyệt sáng ngời, thậm chí cả cộng tóc vểnh lên trước trán cũng vui mừng mà đung đưa: "Rửa cho Tri Tri."
Bàn tay anh nhúng vào trong nước, cầm lấy chân Ninh Tri.
Ninh Tri có cảm giác mặt mình càng nóng hơn, không biết là do nước quá nóng hay là vì lòng bàn tay của Lục Tuyệt nóng.
Lục Tuyệt cúi đầu, rửa rất nghiêm túc, ngón tay thon dài, trắng trẻo lành lạnh chậm rãi xoa nắn chân Ninh Tri: "Chân Tri Tri nhỏ."
Anh chăm chú rửa.
Ninh Tri nóng đến mức đỏ bừng cả tai nhưng dường như Lục Tuyệt hoàn toàn không biết thế nào gọi là xấu hổ, giọng anh khàn khàn vang lên rất rõ trong căn phòng: "Chân Tri Tri đẹp."
"Thích chân của Tri Tri."
"Anh im miệng đi, đừng nói nữa." Ninh Tri không nhịn nổi nữa, từ khi nào mà anh chàng ngốc lại biến thành anh chàng lắm lời thế!
Lục Tuyệt mím môi, anh buông tầm mắt xuống, hừ một tiếng, vẫn chăm chú rửa chân cho Ninh Tri.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt đang quỳ một chân lên chân mình, gương mặt thanh thoát của anh lộ ra vẻ ngoan ngoãn và chăm chú, đáy lòng cô tan chảy: "Ai dạy anh rửa chân giúp em thế?"
Lục Tuyệt chớp chớp mắt: "Không ai dạy cả." Anh học hỏi trong sách mà.
Ninh Tri cúi đầu, cô xích lại gần Lục Tuyệt, hôn vào giữa vầng trán của anh. Trong con người sáng lấp lánh của cô là dáng vẻ ngơ ngác của Lục Tuyệt: "Cám ơn anh."
Mi mắt Lục Tuyệt buông xuống, có hơi lay động, vành tai của anh đỏ lên, ô hiển thị trên đỉnh đầu phát ra mười mặt trời nhỏ.
...
Bầu trời về khuya.
Từ đêm hôm đó trở đi, Ninh Tri bảo để cho Lục Tuyệt ôm mình tùy ý, hai ngày nay khi ngủ, anh đều ôm cô.
Ninh Tri vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, cô nhìn Lục Tuyệt trước mặt đang nhắm nghiên hai mắt, ngủ rất say, không nhịn được mà dùng đầu ngón tay chạm vào khỏe môi mím chặt của anh.
Hi vọng ngày mai thứ dậy sẽ làm cho anh vui vẻ.
Ninh Tri gọi Bá Vương ra: "Lần này quay về cần tiêu tốn 200 mặt trời nhỏ à?"
Bá vương: "Đúng vậy, thưa chủ nhân."
Ninh Tri hiện có 282 mặt trời nhỏ, đủ để xuyên về một chuyến.
Cô giao 200 mặt trời nhỏ cho Bá Vương, trong chốc lát chỉ còn lại 82 mặt trời nhỏ, Ninh Tri cảm thấy số mặt trời nhỏ này tạm thời vẫn đủ cho cô sử dụng.
Lúc mở mắt lần nữa, Ninh Tri phát hiện mình đang ở vườn hoa.
Cô trông thấy mẹ Lục dẫn theo Lục Tuyệt và Lục Thâm Viễn đi ra, bà nói: "Các con vừa thi tốt nghiệp xong, bây giờ đang được nghỉ hè, mẹ dẫn hai đứa đến nhà bà ngoại vài hôm giải tỏa căng thẳng và ở bên bà ngoại nhé."
Nghe vậy, nỗi bất an trong lòng Ninh Tri vơi đi hẳn, lần này bà ngoại Lục Tuyệt vẫn còn sống.
Thời gian thực sự đã được về đúng quỹ đạo rồi.
Cô nhìn Lục Tuyệt đang đi về phía này, trên người cậu thiếu niên ngây ngô mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ, sau lưng đeo ba lô cũng màu đỏ, dưới ánh mặt trời, gương mặt tuấn tú của của anh càng thêm nổi bật.
Đối với Ninh Tri, lần trước gặp nhau anh vẫn học lớp mười hai, chỉ là chuyện của mấy ngày trước, nhưng đối với Lục Tuyệt, lần gần nhất gặp chị gái kỳ lạ là vào lớp mười một năm ngoái.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt đang đi về phía mình.
Cậu thiếu niên cụp mắt xuống, như chợt có cảm giác gì đó, anh ngước mắt lên nhìn, trông thấy dưới gốc cây, chị gái kỳ lạ mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, da trắng tóc đen, xinh đẹp vô cùng.
Cái nắng của mùa hè rất gay gắt.
Trong con ngươi đen nhánh của chàng trai phát ra ánh sáng, còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời vàng chói.
Khóe miệng của anh không kìm nổi mà hơi nhếch lên, yết hầu nghẹn ngào vui mừng, giống hệt như tiếng kêu rên của chú cún con.
Đôi chân dài cất bước, trước ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ Lục và Lục Thâm Viễn bên cạnh, anh đi đến dưới gốc cây.
Mẹ Lục ngạc nhiên gọi Lục Tuyệt: "Tiểu Tuyệt, sao thế con?"
Người khác không nhìn thấy nhưng trong mắt Lục Tuyệt lại phản chiếu bóng hình của Ninh Tri.
Chị gái kỳ lạ trở về rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.