Chương 454: Ba ngày đầu (thượng)
Loạn Thế Cuồng Đao
08/11/2014
Bọn họ thế mới biết tại sao bình thường Đinh Hạo chính nghĩa, khiêm tốn
nhưng hôm nay đối xử với đám người Ninh Châu Tam Hoàng, Thiên Ninh vương triều quá đáng như biến thành người khác, biến thành tên cướp tham lam, độc ác. Thì ra ngay từ đầu Đinh Hạo đã tính toán như vậy, hoàn toàn lo
lắng cho các bằng hữu. Đinh Hạo trấn lột nhiều bảo bối không phải cho
hắn mà vì đám người.
Đinh sư huynh vẫn là Đinh sư huynh ngày nào.
- Đa tạ Đinh sư huynh!
Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn không khách sáo cười toe chọn lựa huyền khí bát phẩm tăng tốc độ và chạy trốn, phù hợp phong cách của gã.
Thời gian gấp rút, mấy người khác không từ chối, lựa vài bảo bối mình ưng ý, luyện chế xong là có thể dùng.
- Y Nhược, thực lực của nàng yếu nhất, cho nàng ba bảo khí này, mau nhỏ máu luyện hóa.
Đinh Hạo cố ý để dành ba bảo khí uy lực cường đại cho hạt tiêu nhỏ Lý Y Nhược. Một cái phòng ngự, một cái công kích, một cái chạy trốn trấn lột từ Ninh Châu Tam Hoàng, tuyệt đối là thứ tốt. Chúng là tấm lòng của Đinh Hạo.
- Vâng thưa Hạo ca ca.
Mắt hạt tiêu nhỏ Lý Y Nhược cong thành trăng khuyết, vui vẻ nhận lấy.
Đinh Hạo lại lấy một bảo khí không nói không rằng đưa cho Tạ Giải Ngữ đeo mặt nạ phượng hoàng.
Tạ Giải Ngữ nhận lấy bảo khí.
Một con quái điểu to hơn hai mươi thước xà sát mặt đất há mồm phun luồng lửa nướng một ngọn đồi thành dung nham, mấy con gấu to đang kiếm mồi gần đó bị nướng chín. Quái điểm to lao xuống, vuốt nhọn bấu hai con gấu to nặng cả tấn, nó hú dài nhàn nhã bay lên trời.
Nhưng con quái điểu chưa bay quá xa thì ngã rẽ một ngọn núi phía xa có con vượn to cao trăm thước nhảy ra nhanh như chớp vọt lên bắt lấy quái điểm to không lông, hai tay xé. Quái điểu kêu thảm một tiếng, nội tạng và máu đen rơi xuống. Cự viện đứng trên đỉnh dãy núi cầm xác chim khổng lồ nhai nhồm nhoàm, nuốt luôn xương và da.
Cự viện chưa ăn xong thì một con thần xà vằn xanh từ đâu chui ra, mọc sừng sắp thành giao quấn lấy cự vượn. Hai con quái thú gầm rống. Đuôi rắn đánh nứt núi, vảy bị cự vượn xé rách, máu tuôn như suối thành thác nước đỏ giữa khe núi.
Dã man!
Bạo lực!
Đấu tranh bằng bạo lực, vì sống mà điên cuồng, không phải ngươi chết thì ta sống.
Người Đinh Hạo đầy vết thương núp trên một cổ thụ cách đỉnh núi năm trăm thước, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán.
Đây là ngày thứ hai Đinh Hạo đến chiến trường bách thánh, hắn gặp nguy hiểm mấy chục lần, có vài lần suýt bị cự thú đáng sợ giết.
Nơi này như Công Viên Kỷ Jura bản phép thuật. Đủ loại cự thú tiền sử Đinh Hạo không biết tên ở khắp nơi, quanh năm suốt tháng sống trong thiên địa vẫn giữ nguyên tố thời đại thượng cổ và pháp tắc thiên địa, các loại biến dị đáng sợ, trường sinh, có lực lượng dời núi lấp biển. Trong người chúng chảy dòng máu thần thú dị chủng thượng cổ hồng hoang. Thiên địa này nguy hiểm như địa ngục Tu La.
Đinh Hạo thông qua khe nứt thời không được đưa dến đây rơi vào ổ một đám Dực Kiếm Xỉ Sư, bầy quái thú to như ngọn núi nhỏ, lực lượng sánh bằng cường giả cảnh giới Võ Vương cảnh, nắm giữ lực lượng thổ trong ngũ hành. Đám Dực Kiếm Xỉ Sư giẫm chân một cái là đất nứt, núi sụp. Đinh Hạo không trốn nhanh thì đã là đống bùn.
Đinh Hạo nhìn chiếc nhẫn màu bạc, nó tối tăm không ánh sáng, chứng minh trong vòng mấy trăm dặm không có đệ tử Vấn Kiếm tông.
Đinh Hạo hơi lo âu.
Thế giới này nguy hiểm hơn dự tính tệ nhất của Đinh Hạo, bản thân hắn liều mạng nửa chết nửa sống, đám người Lý Y Nhược, Phương Thiên Dực, Lý Lan, Tạ Giải Ngữ, mỹ thiếu niên Lâm Tín, Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn không biết bị truyền tống đến đâu, găp nguy hiểm gì, hoặc là đã . . .
- Bây giờ nghĩ nhiều cũng dư thừa, phải mau chăng tăng thực lực, có sức bảo vệ mình đã.
Tuy Đinh Hạo bị nhiều vết thương nhưng tinh thần phấn khởi.
Mặc dù thiên địa này nguy hiểm nhưng như lời đồn, khắp nơi đầy cơ hội. Trong hai ngày qua Đinh Hạo hái được hơn ba mươi gốc thần dược năm trăm năm, mới đầu hắn định giữ chúng nó luyện chế thành đan dược, phát huy dược lực ở mức lớn nhất. Sau này Đinh Hạo nhận ra không cần thiết, chỗ này có quá nhiều thần dược, láng phí cũng không sao. Không gian trữ vật sớm nhét đầy, Đinh Hạo không có chỗ cất.
Sau này Đinh Hạo như bò ăn cỏ thấy thần dược là nhai nuốt.
Trong hai ngày ngắn ngủi Đinh Hạo được thần dược trợ giúp tăng thực lực lên hai tiểu cảnh giới, đến tứ khiếu Tiên Thiên Võ Tông cảnh.
Đinh Hạo cảm thấy hắn há mồm toàn phun ra mùi thần thảo dược.
Nếu có người bắt Đinh Hạo bỏ vào đan lô chắc có thể luyện ra một lò thần đan.
- Trong đan điền huyền khí tràn đầy, đường kinh mạch kình khí cuồn cuộn, đến lúc đột phá rồi.
Đinh Hạo ngồi xếp bằng trên chạc cây cổ thụ đường kính hơn mười thước, xung quanh bày minh văn trận pháp giấu hơi thở. Đinh Hạo tiếp tục trùng kích, đao kiếm song thánh thể có ưu điểm biến thái là không có bình cảnh tu luyện, thẳng tiến trong thiên địa này. Đinh Hạo vừa ăn thần dược vừa tăng thực lực lên nhanh như tên lửa, hắn thấy khoái như kiếp trước chơi game online không hạn chế thăng cấp.
* * *
Cự Linh thành.
Ranh giới nguyên thủy sơn mạch.
Mặt trời lặn từ hướng tây, mặt đất tĩnh lặng, sương chiều lượn lờ, thác nước lấp lánh sáng, phong cảnh rất đẹp.
Trên bầu trời, mấy chục khe nứt thời không xanh biếc như lòng sông khô cạn chậm rãi biến mất, đây là ngày thứ ba khe nứt thời không trước tiên mở ra đi thông chiến trường bách thánh. Giống như đợt trước, khe nứt thời không bắt đầu khép lại, muốn vào chiến trường bách thánh lần nữa không biết chờ đến bao giờ.
Biên giới sơn mạch có một trăm Huyền Sương Thần Vệ trú đóng.
Huyền Sương Thần Vệ phụ trách bảo vệ đường hầm thời không nhân loại tránh cho yêu tộc hoặc vài kẻ luồn lách không tuân theo quy tắc Bắc Vực Huyền Sương Chiến Thần định ra lén vào chiến trường bách thánh. Mãi khi từng khe nứt thời không màu xanh trên bầu trời biến mất Huyền Sương Thần Vệ sẽ rời khỏi đây.
Thời gian trôi qua.
Từng khe nứt thời không biến mất.
Cuối cùng chỉ còn lại khe nứt thời không lớn nhất không ngừng rút nhỏ bây giờ dài khoảng hai thước, rộng một thước đang nhanh chóng biến mất. Nửa nén nhang nữa là toàn bộ khe nứt thời không sẽ biến mất.
Huyền Sương Thần Vệ thầm thở phào.
Nhiệm vụ lần này sắp thuận lợi hoàn thành, không có biến cố gì, không có kẻ nào không biết sống chết đến gây rối.
Khe nứt thời không cuối cùng dài chưa đến một thước như bãi nước sắp khô.
Chính lúc này, bỗng nhiên . . .
Vù vù vù vù vù!
Một tiếng xé gió chói tai bay nhanh từ phái Cự Linh thành.
- Meo bàn nội nó, cuối cùng cũng kịp. Này này này này, đừng biến mất! Meo, còn chưa đi vào!
Tiếng rú kỳ dị vọng từ phía xa. Đám Huyền Sương Thần Vệ chưa kịp phản ứng thì thấy một luồng sáng trắng nhanh như chớp vọt tới gần khe nứt thời không sắp chui vào.
Đinh sư huynh vẫn là Đinh sư huynh ngày nào.
- Đa tạ Đinh sư huynh!
Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn không khách sáo cười toe chọn lựa huyền khí bát phẩm tăng tốc độ và chạy trốn, phù hợp phong cách của gã.
Thời gian gấp rút, mấy người khác không từ chối, lựa vài bảo bối mình ưng ý, luyện chế xong là có thể dùng.
- Y Nhược, thực lực của nàng yếu nhất, cho nàng ba bảo khí này, mau nhỏ máu luyện hóa.
Đinh Hạo cố ý để dành ba bảo khí uy lực cường đại cho hạt tiêu nhỏ Lý Y Nhược. Một cái phòng ngự, một cái công kích, một cái chạy trốn trấn lột từ Ninh Châu Tam Hoàng, tuyệt đối là thứ tốt. Chúng là tấm lòng của Đinh Hạo.
- Vâng thưa Hạo ca ca.
Mắt hạt tiêu nhỏ Lý Y Nhược cong thành trăng khuyết, vui vẻ nhận lấy.
Đinh Hạo lại lấy một bảo khí không nói không rằng đưa cho Tạ Giải Ngữ đeo mặt nạ phượng hoàng.
Tạ Giải Ngữ nhận lấy bảo khí.
Một con quái điểu to hơn hai mươi thước xà sát mặt đất há mồm phun luồng lửa nướng một ngọn đồi thành dung nham, mấy con gấu to đang kiếm mồi gần đó bị nướng chín. Quái điểm to lao xuống, vuốt nhọn bấu hai con gấu to nặng cả tấn, nó hú dài nhàn nhã bay lên trời.
Nhưng con quái điểu chưa bay quá xa thì ngã rẽ một ngọn núi phía xa có con vượn to cao trăm thước nhảy ra nhanh như chớp vọt lên bắt lấy quái điểm to không lông, hai tay xé. Quái điểu kêu thảm một tiếng, nội tạng và máu đen rơi xuống. Cự viện đứng trên đỉnh dãy núi cầm xác chim khổng lồ nhai nhồm nhoàm, nuốt luôn xương và da.
Cự viện chưa ăn xong thì một con thần xà vằn xanh từ đâu chui ra, mọc sừng sắp thành giao quấn lấy cự vượn. Hai con quái thú gầm rống. Đuôi rắn đánh nứt núi, vảy bị cự vượn xé rách, máu tuôn như suối thành thác nước đỏ giữa khe núi.
Dã man!
Bạo lực!
Đấu tranh bằng bạo lực, vì sống mà điên cuồng, không phải ngươi chết thì ta sống.
Người Đinh Hạo đầy vết thương núp trên một cổ thụ cách đỉnh núi năm trăm thước, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán.
Đây là ngày thứ hai Đinh Hạo đến chiến trường bách thánh, hắn gặp nguy hiểm mấy chục lần, có vài lần suýt bị cự thú đáng sợ giết.
Nơi này như Công Viên Kỷ Jura bản phép thuật. Đủ loại cự thú tiền sử Đinh Hạo không biết tên ở khắp nơi, quanh năm suốt tháng sống trong thiên địa vẫn giữ nguyên tố thời đại thượng cổ và pháp tắc thiên địa, các loại biến dị đáng sợ, trường sinh, có lực lượng dời núi lấp biển. Trong người chúng chảy dòng máu thần thú dị chủng thượng cổ hồng hoang. Thiên địa này nguy hiểm như địa ngục Tu La.
Đinh Hạo thông qua khe nứt thời không được đưa dến đây rơi vào ổ một đám Dực Kiếm Xỉ Sư, bầy quái thú to như ngọn núi nhỏ, lực lượng sánh bằng cường giả cảnh giới Võ Vương cảnh, nắm giữ lực lượng thổ trong ngũ hành. Đám Dực Kiếm Xỉ Sư giẫm chân một cái là đất nứt, núi sụp. Đinh Hạo không trốn nhanh thì đã là đống bùn.
Đinh Hạo nhìn chiếc nhẫn màu bạc, nó tối tăm không ánh sáng, chứng minh trong vòng mấy trăm dặm không có đệ tử Vấn Kiếm tông.
Đinh Hạo hơi lo âu.
Thế giới này nguy hiểm hơn dự tính tệ nhất của Đinh Hạo, bản thân hắn liều mạng nửa chết nửa sống, đám người Lý Y Nhược, Phương Thiên Dực, Lý Lan, Tạ Giải Ngữ, mỹ thiếu niên Lâm Tín, Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn không biết bị truyền tống đến đâu, găp nguy hiểm gì, hoặc là đã . . .
- Bây giờ nghĩ nhiều cũng dư thừa, phải mau chăng tăng thực lực, có sức bảo vệ mình đã.
Tuy Đinh Hạo bị nhiều vết thương nhưng tinh thần phấn khởi.
Mặc dù thiên địa này nguy hiểm nhưng như lời đồn, khắp nơi đầy cơ hội. Trong hai ngày qua Đinh Hạo hái được hơn ba mươi gốc thần dược năm trăm năm, mới đầu hắn định giữ chúng nó luyện chế thành đan dược, phát huy dược lực ở mức lớn nhất. Sau này Đinh Hạo nhận ra không cần thiết, chỗ này có quá nhiều thần dược, láng phí cũng không sao. Không gian trữ vật sớm nhét đầy, Đinh Hạo không có chỗ cất.
Sau này Đinh Hạo như bò ăn cỏ thấy thần dược là nhai nuốt.
Trong hai ngày ngắn ngủi Đinh Hạo được thần dược trợ giúp tăng thực lực lên hai tiểu cảnh giới, đến tứ khiếu Tiên Thiên Võ Tông cảnh.
Đinh Hạo cảm thấy hắn há mồm toàn phun ra mùi thần thảo dược.
Nếu có người bắt Đinh Hạo bỏ vào đan lô chắc có thể luyện ra một lò thần đan.
- Trong đan điền huyền khí tràn đầy, đường kinh mạch kình khí cuồn cuộn, đến lúc đột phá rồi.
Đinh Hạo ngồi xếp bằng trên chạc cây cổ thụ đường kính hơn mười thước, xung quanh bày minh văn trận pháp giấu hơi thở. Đinh Hạo tiếp tục trùng kích, đao kiếm song thánh thể có ưu điểm biến thái là không có bình cảnh tu luyện, thẳng tiến trong thiên địa này. Đinh Hạo vừa ăn thần dược vừa tăng thực lực lên nhanh như tên lửa, hắn thấy khoái như kiếp trước chơi game online không hạn chế thăng cấp.
* * *
Cự Linh thành.
Ranh giới nguyên thủy sơn mạch.
Mặt trời lặn từ hướng tây, mặt đất tĩnh lặng, sương chiều lượn lờ, thác nước lấp lánh sáng, phong cảnh rất đẹp.
Trên bầu trời, mấy chục khe nứt thời không xanh biếc như lòng sông khô cạn chậm rãi biến mất, đây là ngày thứ ba khe nứt thời không trước tiên mở ra đi thông chiến trường bách thánh. Giống như đợt trước, khe nứt thời không bắt đầu khép lại, muốn vào chiến trường bách thánh lần nữa không biết chờ đến bao giờ.
Biên giới sơn mạch có một trăm Huyền Sương Thần Vệ trú đóng.
Huyền Sương Thần Vệ phụ trách bảo vệ đường hầm thời không nhân loại tránh cho yêu tộc hoặc vài kẻ luồn lách không tuân theo quy tắc Bắc Vực Huyền Sương Chiến Thần định ra lén vào chiến trường bách thánh. Mãi khi từng khe nứt thời không màu xanh trên bầu trời biến mất Huyền Sương Thần Vệ sẽ rời khỏi đây.
Thời gian trôi qua.
Từng khe nứt thời không biến mất.
Cuối cùng chỉ còn lại khe nứt thời không lớn nhất không ngừng rút nhỏ bây giờ dài khoảng hai thước, rộng một thước đang nhanh chóng biến mất. Nửa nén nhang nữa là toàn bộ khe nứt thời không sẽ biến mất.
Huyền Sương Thần Vệ thầm thở phào.
Nhiệm vụ lần này sắp thuận lợi hoàn thành, không có biến cố gì, không có kẻ nào không biết sống chết đến gây rối.
Khe nứt thời không cuối cùng dài chưa đến một thước như bãi nước sắp khô.
Chính lúc này, bỗng nhiên . . .
Vù vù vù vù vù!
Một tiếng xé gió chói tai bay nhanh từ phái Cự Linh thành.
- Meo bàn nội nó, cuối cùng cũng kịp. Này này này này, đừng biến mất! Meo, còn chưa đi vào!
Tiếng rú kỳ dị vọng từ phía xa. Đám Huyền Sương Thần Vệ chưa kịp phản ứng thì thấy một luồng sáng trắng nhanh như chớp vọt tới gần khe nứt thời không sắp chui vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.