Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 446: Bị xem thường và xung đột (thượng)

Loạn Thế Cuồng Đao

07/11/2014

Cách Cự Linh thành trăm dặm cấm bay.

Sơn trang lúc trước không bán ngựa, mọi người đành chạy nhanh trên mặt đất. Số ít vài người có sủng thú tọa kỵ hoặc huyền khí để cưỡi, đa số người vận huyền công chạy nhanh mới miễn cưỡng đuổi kịp mười Huyền Sương Thần Vệ, Mục Thiên Dưỡng. Huyền Sương Thần Vệ và Mục Thiên Dưỡng nhàn nhã như đi bộ nhưng bước ra một bước là trăm thước, gần giống thần thông súc địa thành thốn.

Chớp mắt cửa thành Cự Linh thành đã ở trước mặt.

Một thanh âm kênh kiệu từ dưới cửa thành lên tiếng:

- Nhìn kìa, đám nhà quê không biết từ châu nhỏ hẻo lánh nào chạy bộ đến, không mua nổi một con ngựa gầy sao? Ha ha ha ha ha ha! Tội nghiệp thật.

Mọi người trợn mắt nhìn.

Dưới cửa thành cũng có đoàn người cỡ trmă người, dẫn đầu là mười lăm Huyền Sương Thần Vệ mũ giáp vàng, hơi thở sâu thẳm, cực kỳ khủng bố. Vài thanh niên khác cưỡi long mã có huyết mạch yêu ma, bốn vó có lửa, sừng lân, cực kỳ thần tuấn. Tuy các thanh niên ăn mặc khác nhau nhưng đều là chiến giáp huyền khí lục giai, long mã dưới thân cũng phu áo giáp khí lạnh âm trầm.

- Này nhà quê, ta đang nói các ngươi đấy, nhìn cái gì? Đám kẻ yếu tội nghiệp như các ngươi cũng xứng được danh ngạch chiến trường bách thánh? Nếu không phải Chiến Thần điện hạ nhân từ công bằng, cho các ngươi danh ngạch không bằng tùy tiện tìm tên ăn mày trong Huyền Sương Thần Vệ.

Người nói chuyện là một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi, tóc ngắn một tấc đỏ rực, tay cầm mũ giáp, tay kia cầm dây cương. Thiếu niên cưỡi trên long mã màu đỏ rực rất thần tuấn, khinh thường nói.

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn mắng:

- Ngươi ăn phân sao?

Thiếu niên tóc ngắn màu đỏ tức giận quát:

- Tên nhà quê, nói gì?

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn mặt không biểu tình nói:

- Nếu không thì sao ngươi nói chuyện hôi vậy? Chậc chậc chậc, mau về đánh răng đi, ta đứng xa đã ngửi mùi hôi khi ngươi nói chuyện.

- Tên nhà quê, ta thấy ngươi muốn chết phải không?

Thiếu niên tóc ngắn màu đỏ nói xong định giục ngựa xông lên.



Lúc này . . .

Mặt đất rung rinh, phía xa vang tiếng sấm ầm ầm.

Hơi thở cực kỳ cường đại khiến người run sợ truyền đến từ phía tây nhanh chóng đến cửa thành. Đám người quay đầu nhìn, giật mình. Đó là đoàn người năm trăm người do hai mươi Huyền Sương Thần Vệ dẫn theo chạy hướng cửa thành, bọn kỵ sĩ cưỡi Thiểm Điện Cự Tích to kinh khủng.

Thiểm Điện Cự Tích là loại dị chủng trong hồng hoang, nghe nói có huyết mạch thượng cổ lôi thần, chạy nhanh như tia chớp, một ngày mấy vạn dặm. Thân hình Thiểm Điện Cự Tích to mười thước tràn ngập vảy nâu cỡ bàn tay, vảy có hoa văn tự nhiên, là minh văn thiên nhiên tóe tia điện. Chót đuôi dài năm thước có chùy xương to đường kính một thước, cái đuôi ngoe nguẩy theo Thiểm Điện Cự Tích chạy nhanh, ngẫu nhiên đập xuống đất, ầm một tiếng đã có một cái hố sâu không thấy đáy.

Đoàn người phát ra khí thế đáng sợ như đại yêu máu me làm người không rét mà run.

Lý Lan nhỏ giọng nói bên tai Đinh Hạo:

- Đây là người Ninh Châu. Ninh Châu là đại châu xếp thứ ba trong Bắc vực, đứng sau Thanh Châu, Kiếm Châu, sản vật phì nhiêu, diện tích gấp mười lần Tuyết Châu chúng ta. Thiên tài lớp lớp, võ giả như mây, Ninh Châu có đông đúc Thiểm Điện Cự Tích bị nhân tộc thuần hóa làm tọa kỵ. Một ngày Thiểm Điện Cự Tích đi mấy vạn dặm, có sức chiến đấu rất mạnh. Một con Thiểm Điện Cự Tích cấp vương thực lực sánh bằng yêu vương.

Lý Lan như từ điển bách khoa, không có thứ gì gã không biết.

Lý Lan chỉ vào ba con Thiểm Điện Cự Tích đi đằng trước nhất, vẻ mặt kinh sợ nói:

- Nhìn đi, ba con đó là Thiểm Điện Cự Tích cấp vương, người mang lôi điện, bênh ông có cánh, bốn chân bốn mắt, mồm như ao máu, bắn ra thì điện quang chớp lóe.

Mọi người nhìn theo tay Lý Lan chỉ.

Thật sự thấy ba con Thiểm Điện Cự Tích to gấp đôi những con Thiểm Điện Cự Tích khác dẫn đầu đội.

Ba Thiểm Điện Cự Tích mãnh thú hoang dã khổng lồ toàn thân lượn lờ điện quang như vòng bảo vệ tự nhiên. Trên Thiểm Điện Cự Tích có ba thanh niên mặc trang phục võ sĩ màu đen đứng, khoảng mười bảy, tám tuổi, lộ mũi nhọn như tuyệt thế bảo kiếm. Khí thế hung hãn, mắt khép mở có tia điện bạc bắn ra, ba thanh niên đứng trên lưng Thiểm Điện Cự Tích không lắc lư theo tốc độ chạy điên cuồng xóc nảy, khí thế ngút trời.

Chớp mắt đoàn người đến trước cửa thành.

Ba thanh niên áo đen dẫn đầu ánh mắt liếc qua các thiên tài châu khác, mặt mỉa mai như nhìn gà đồng chó đất, hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.

Trăm thanh niên sau lưng ba thanh niên áo đen ai nấy hĩnh mũi nhìn trời, rất kiêu ngạo. Bọn họ ngồi trên Thiểm Điện Cự Tích như quân vương nhìn xuống thần dân, đặc biểt chỉ trỏ người Tuyết Châu như xem tên hề.



Dù là thiếu niên tóc ngắn màu đỏ lúc trước cực kỳ kiêu ngạo cưỡi long mã giờ mím môi, không dám lỗ mãng trước mặt dám thiên tài Ninh Châu.

- Bà nội cha nó, ta cảm giác mình như ăn mày.

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn rất buồn bực. Ở Tuyết Châu là thiên tài được mọi người bợ đỡ giờ đến đây so với cùng thế hệ của các châu khác tạm không nói tu vi cá nhân, chỉ nói so sánh cách ăn mặc thì đúng là như ăn mày, hèn chi bị người ta xem thường.

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn nghiến răng:

- Chờ lão tử vào thành sẽ hốt hết hàng hóa phải làm hơn đám này mới được!

Các đệ tử Tuyết Châu cũng ôm cục tức, có cảm giác từ đám mây cao té xuống đất. Bọn họ quen được sư tưởng, cùng thế hệ trong tông môn khen ngoại, thói quen trở thành tiêu điểm nghe nịnh hót, bây giờ bị người ta chỉ trỏ như tên hề thật là nhục nhã. Nhưng trong trường hợp này không ai dám lỗ mãng.

Lúc này đột nhiên có chuyện.

Trong số đệ tử Ninh Châu, một trong ba thiếu niên áo đen đẹp trai chợt mở mắt liếc xung quanh, nói mấy câu với người sau lưng, chỉ hướng đám Tuyết Châu. Bốn, năm đệ tử Ninh Châu giục Thiểm Điện Cự Tích ầm ầm tới gần.

Một thiếu niên vạm vỡ như người khổng lồ cao giọng quát:

- Này, mấy tiện tỳ các ngươi rất may mắn, Tam Hoàng nhà ta vừa mắt các ngươi, còn không mau đi qua hầu hạ?

Thiếu niên này chỉ vào Lý Y Nhược, Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền, Lý Vô Song, Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường, các đệ tử có diện mạo xuất sắc.

Đám người Tuyết Châu biến sắc mặt.

Thế này là quá vô lễ. Đường đường là thủ lĩnh các môn phái Tuyết Châu bị người kêu qua bắt hầu hạ như nha hoàn? Người Ninh Châu quá thô bạo, kiêu căng.

Lý Y Nhược hừ lạnh. Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền nhắm mắt niệm phật. Lý Vô Song làm bộ như không nghe thấy. Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường cười cười.

Nhưng ai đều nhìn ra các nữ thiên tài Tuyết Châu nén lửa giận, Lý Y Nhược, Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền, Lý Vô Song, Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường đều là thiên chi kiều nữ, cao cao tại thượng, tôn quý vô cùng giờ bị người kêu quát như kỹ nữ, món hàng, nếu không phải tình huống hôm nay không tiện thì các nàng đã ra tay.

Thiếu niên vạm vỡ lạnh lùng cười:

- Một đám tiện tỳ, không biết chết sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đao Kiếm Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook