Chương 1390: Có phải là người đó không?
Loạn Thế Cuồng Đao
05/12/2014
Một người nghênh ngang bước ra chỉ vào Đinh Hạo, kiêu căng hỏi:
- Ngươi là ai? Dám gây sự trước cửa trang viên Thiên phủ, không muốn sống sao? Người đâu, bắt mấy tên không biết sống chết lại cho ta!
Một cái đuôi khác càng vô sỉ, cười giễu Đinh Hạo:
- Ha ha ha ha ha ha! Dám đến cửa Thiên phủ chịu chết, thật hiếm thấy. Nam nhốt vào huyết ngục, nữ đưa vào phòng Bá Thiên thiếu gia đi.
Mấy hộ vệ quỳ dưới đất nghe lệnh đứng dậy bao vây đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, đôi song sinh tiểu đạo đồng, sợ bọn họ chạy trốn.
Đinh Hạo cười lạnh, lắc đầu.
Con kiến không biết thần long cường đại.
Đám người này thực lực cao nhất chỉ cỡ cảnh giới Võ Vương cảnh, không nhìn ra thực lực thật sự của đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, dám chạy lên khiêu khích. Xem ra uy vọng của Thiên phủ lâu năm làm bọn họ quên hết tất cả. Đặc biệt là mấy thiếu niên ăn chơi trác táng nhìn Lý Y Nhược không thèm che giấu háo sắc, muốn chiếm đoạt chọc vào nghịch lân của Đinh Hạo, hắn đã dán nhãn chết cho mấy tên này.
Khí thế khiến người khủng hoảng chậm rãi phát ra từ cơ thể Đinh Hạo.
Đinh Hạo bước ra một bước, Đào Hoa đảo rung rinh.
Không khí xung quanh cứng lại, đám người thiếu niên giống con gái cảm giác như ốc sên chìm vào vũng bùn, muốn nhúc nhích một ngón tay còn khó, nghẹt thở chết. Mấy hộ vệ hung thần ác sát thì sợ mặt trắng bệch, hiểu ra đã trêu vào tồn tại gì.
Trận pháp minh văn quanh trang viên nháy mắt bị kích phát, từng tầng màn sáng lưu ly chớp lóe phù văn rậm rạp. Tiếng báo động chói tai vang vọng trong trang viên, các lực lượng cường đại bắn ra ngoài lao nhanh ra ngoài cửa.
- Là ai dám xông vào trang viên Thiên phủ ta?
- Côn đồ từ đâu đến?
- Người tới là ai?
Các tiếng rống ồm ồm phát ra, bóng người chớp lóe, mấy chục người xuất hiện trước kia.
Đây đều là cao thủ Thiên phủ chạy tới trước nhất.
Đinh Hạo mở miệng nói:
- Trang chủ đi ra nói chuyện.
Giọng Đinh Hạo như nước lũ phát ra. Các cao thủ trang viên Thiên phủ chưa kịp phản ứng đã bị hất ngược ra ngoài, ai nấy sợ hãi mặt trắng như tờ giấy. Bọn họ không ngờ người đến có thực lực khủng bố đến thế, trước dao động hùng hồn tựa biển cả bọn họ thậm chí không đứng vững được càng đừng nói tới chiến đấu.
thiếu gia giống con gái và đám theo đuôi càng không chịu nổi, hộc búng máu, bị khí thế sắc bén đè quỳ rạp dưới đất không thể nhúc nhích.
Nếu không phải Đinh Hạo không muốn giết bọn họ thì mấy người này đã là đống thịt vụn.
Một thanh âm già nua vang lên:
- Các hạ bớt giận.
Ánh sáng chớp lóe, sáu bóng sáng đáp xuống.
Người đợt này xuất hiện đều có thực lực rất mạnh, là đỉnh cường giả thánh nhân cảnh. Trong đó có hai người là nửa bước thần cảnh, trên trăm tuổi. Hai cường giả nửa bước thần cảnh dẫn đầu râu tóc bạc phơ, mặt trắng hồng, mặc trường bào màu trắng, phong độ uy mãnh.
Chính chủ rốt cuộc đến.
Đinh Hạo lập tức rút khí thế về, khoanh tay đứng, biểu tình hờ hững nhìn mấy người kia.
Lão nhân tóc bạc phơ mặc trường bào màu trắng dẫn đầu kinh ngạc nhìn lướt qua đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, đôi song sinh tiểu đạo đồng, cuối cùng ngừng lại trên người Đinh Hạo.
Lão nhân tóc bạc phơ nhíu mày hỏi:
- Các hạ có thực lực kinh người nhưng không biết đến từ đâu? Tại sao gây sự trước cửa trang viên Thiên phủ ta?
Lão nhân tóc bạc mũi sư miệng rộng, mặt mũi hung hãn, hai mắt hẹp dài bắn ra tia sáng, không phải người lương thiện.
Đinh Hạo cười lạnh nhìn mấy hộ vệ, Bá Thiên thiếu gia quỳ rạp dưới đất.
Đinh Hạo nói:
- Hãy hỏi mấy con chó điên lỗ mũi mọc trên trán này đi.
Lão nhân tóc bạc mũi sư miệng rộng nhìn lướt qua, đại khái biết xảy ra chuyện gì.
Lão nhân tóc bạc mũi sư miệng rộng nói:
- Thì ra là thế, người hầu không hiểu chuyện, các hạ là người có thân phận cần gì so đo với người hầu?
Đinh Hạo nghe xong rất tức giận.
Lão tử không mốn so đo nhưng ai thích bỗng nhiên bị chó điên cắn?
Nghe lão nhân tóc bạc mũi sư miệng rộng nói thì hình như trách Đinh Hạo nhiều chuyện, đúng là chủ nào chó nấy.
Mặt Đinh Hạo lạnh băng, nói chuyện không thèm khách sáo nữa:
- Ta muốn gặp Mạc Hoàng Thiên Xu tiền bối của Thiên phủ, trong các ngươi có ai biết làm sao tìm tiền bối?
Lão nhân tóc bạc mũi sư miệng rộng định nói gì thì một lão nhân tóc bạc trường bào màu trắng chặn ngang.
Lão nhân tóc bạc trường bào màu trắng mỉm cười nói:
- Tiểu hữu là ai? Không biết ngươi tìm Thiên Xu trưởng lão có chuyện gì?
Khuôn mặt lão nhân tóc bạc trường bào màu trắng gầy guộc, nói chuyện từ tốn, mặt mỉm cười rất dễ khiến người có hảo cảm.
Đinh Hạo mơ hồ cảm thấy lão nhân tóc bạc trường bào màu trắng rất hiểm, không như mặt ngoài thân thiện.
Đinh Hạo nói:
- Từng cùng Thiên Xu trưởng lão sóng vai chiến đấu, xem như bạn vong niên. Lần này chỉ tiện đường đi ngang Nam Hoang nên muốn gặp bằng hữu già, ai ngờ mấy hộ vệ trước cửa Thiên phủ thật lớn lối, khiến ta mở rộng tầm mắt.
Đinh Hạo nói một câu làm mấy hộ vệ sợ hãi mặt cắt không còn chút máu, run cầm cập, bọn họ biết đã gây họa lớn.
Lão nhân tóc bạc trường bào màu trắng mặt gầy gò mỉm cười nói:
- Tại hạ là Mạc Hoàng Anh, vị này là huynh trưởng của ta, Mạc Hoàng Hùng, được Mạc Hoàng gia chủ cắt cử trấn giữ Đào Hoa đảo. Thiên Xu trưởng lão là thúc phụ của hai chúng ta, nếu các hạ là bạn vong niên của thúc phụ thì chúng ta đã chậm trễ. Tại hạ dạy dỗ không nghiêm, xin thiếu hiệp thứ lỗi cho.
Lão nhân tóc bạc trường bào màu trắng nói xong một luồng sáng xẹt qua rơi vào người sáu hộ vệ, chớp mắt sáu người biến thành tro, không kịp hét một tiếng.
Thủ đoạn lão nhân tóc bạc trường bào màu trắng độc ác, dứt khoát, cười nói giết người khiến ngời nhìn biến sắc mặt.
Bá Thiên thiếu gia run cầm cập co ro một bên, không dám nói câu nào.
Đinh Hạo nhíu mày, im lặng.
Mạc Hoàng Anh cười giải thích rằng:
- Thiên Xu thúc phụ nằm trong số mấy người có thân phận cao quý nhất Mạc Hoàng thế gia ta. Lão nhân gia luôn khó có tin tức, mấy năm nay du lịch đại lục như thần long thấy đầu không thấy đuôi ên trong phút chốc tại hạ không biết Thiên Xu thúc phụ đi đâu. Nhưng tại hạ sẽ báo lại bên chủ tông, chắc chắn có thể liên lạc được lão nhân gia trong thời gian ngắn nhất.
Mạc Hoàng Anh tiếp tục bảo:
- Không biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào? Hay là ở lại Đào Hoa đảo chờ ba ngày sau ta đi chủ tông Thiên Chi đảo, tiểu huynh đệ có thể cùng ta chung đường, tin tưởng lúc đó nhất định sẽ gặp được Thiên Xu thúc phụ.
Đinh Hạo nhíu mày.
Tuy nghe Mạc Hoàng Anh nói rất hợp lý nhưng sao Đinh Hạo cứ cảm thấy là lạ.
Đinh Hạo lướt qua mặt mấy người, lòng thầm suy tính.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Cũng được, xin đa tạ.
Mạc Hoàng Hùng, Mạc Hoàng Anh liếc nhau.
Mạc Hoàng Hùng gật đầu.
Mạc Hoàng Anh cười to bảo:
- Vậy thì tốt quá, lần này không đánh không quen biết, mời vào. Người đâu, chuẩn bị tiệc, hôm nay lão phu nghênh đón khách quý!
- Ngươi là ai? Dám gây sự trước cửa trang viên Thiên phủ, không muốn sống sao? Người đâu, bắt mấy tên không biết sống chết lại cho ta!
Một cái đuôi khác càng vô sỉ, cười giễu Đinh Hạo:
- Ha ha ha ha ha ha! Dám đến cửa Thiên phủ chịu chết, thật hiếm thấy. Nam nhốt vào huyết ngục, nữ đưa vào phòng Bá Thiên thiếu gia đi.
Mấy hộ vệ quỳ dưới đất nghe lệnh đứng dậy bao vây đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, đôi song sinh tiểu đạo đồng, sợ bọn họ chạy trốn.
Đinh Hạo cười lạnh, lắc đầu.
Con kiến không biết thần long cường đại.
Đám người này thực lực cao nhất chỉ cỡ cảnh giới Võ Vương cảnh, không nhìn ra thực lực thật sự của đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, dám chạy lên khiêu khích. Xem ra uy vọng của Thiên phủ lâu năm làm bọn họ quên hết tất cả. Đặc biệt là mấy thiếu niên ăn chơi trác táng nhìn Lý Y Nhược không thèm che giấu háo sắc, muốn chiếm đoạt chọc vào nghịch lân của Đinh Hạo, hắn đã dán nhãn chết cho mấy tên này.
Khí thế khiến người khủng hoảng chậm rãi phát ra từ cơ thể Đinh Hạo.
Đinh Hạo bước ra một bước, Đào Hoa đảo rung rinh.
Không khí xung quanh cứng lại, đám người thiếu niên giống con gái cảm giác như ốc sên chìm vào vũng bùn, muốn nhúc nhích một ngón tay còn khó, nghẹt thở chết. Mấy hộ vệ hung thần ác sát thì sợ mặt trắng bệch, hiểu ra đã trêu vào tồn tại gì.
Trận pháp minh văn quanh trang viên nháy mắt bị kích phát, từng tầng màn sáng lưu ly chớp lóe phù văn rậm rạp. Tiếng báo động chói tai vang vọng trong trang viên, các lực lượng cường đại bắn ra ngoài lao nhanh ra ngoài cửa.
- Là ai dám xông vào trang viên Thiên phủ ta?
- Côn đồ từ đâu đến?
- Người tới là ai?
Các tiếng rống ồm ồm phát ra, bóng người chớp lóe, mấy chục người xuất hiện trước kia.
Đây đều là cao thủ Thiên phủ chạy tới trước nhất.
Đinh Hạo mở miệng nói:
- Trang chủ đi ra nói chuyện.
Giọng Đinh Hạo như nước lũ phát ra. Các cao thủ trang viên Thiên phủ chưa kịp phản ứng đã bị hất ngược ra ngoài, ai nấy sợ hãi mặt trắng như tờ giấy. Bọn họ không ngờ người đến có thực lực khủng bố đến thế, trước dao động hùng hồn tựa biển cả bọn họ thậm chí không đứng vững được càng đừng nói tới chiến đấu.
thiếu gia giống con gái và đám theo đuôi càng không chịu nổi, hộc búng máu, bị khí thế sắc bén đè quỳ rạp dưới đất không thể nhúc nhích.
Nếu không phải Đinh Hạo không muốn giết bọn họ thì mấy người này đã là đống thịt vụn.
Một thanh âm già nua vang lên:
- Các hạ bớt giận.
Ánh sáng chớp lóe, sáu bóng sáng đáp xuống.
Người đợt này xuất hiện đều có thực lực rất mạnh, là đỉnh cường giả thánh nhân cảnh. Trong đó có hai người là nửa bước thần cảnh, trên trăm tuổi. Hai cường giả nửa bước thần cảnh dẫn đầu râu tóc bạc phơ, mặt trắng hồng, mặc trường bào màu trắng, phong độ uy mãnh.
Chính chủ rốt cuộc đến.
Đinh Hạo lập tức rút khí thế về, khoanh tay đứng, biểu tình hờ hững nhìn mấy người kia.
Lão nhân tóc bạc phơ mặc trường bào màu trắng dẫn đầu kinh ngạc nhìn lướt qua đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, đôi song sinh tiểu đạo đồng, cuối cùng ngừng lại trên người Đinh Hạo.
Lão nhân tóc bạc phơ nhíu mày hỏi:
- Các hạ có thực lực kinh người nhưng không biết đến từ đâu? Tại sao gây sự trước cửa trang viên Thiên phủ ta?
Lão nhân tóc bạc mũi sư miệng rộng, mặt mũi hung hãn, hai mắt hẹp dài bắn ra tia sáng, không phải người lương thiện.
Đinh Hạo cười lạnh nhìn mấy hộ vệ, Bá Thiên thiếu gia quỳ rạp dưới đất.
Đinh Hạo nói:
- Hãy hỏi mấy con chó điên lỗ mũi mọc trên trán này đi.
Lão nhân tóc bạc mũi sư miệng rộng nhìn lướt qua, đại khái biết xảy ra chuyện gì.
Lão nhân tóc bạc mũi sư miệng rộng nói:
- Thì ra là thế, người hầu không hiểu chuyện, các hạ là người có thân phận cần gì so đo với người hầu?
Đinh Hạo nghe xong rất tức giận.
Lão tử không mốn so đo nhưng ai thích bỗng nhiên bị chó điên cắn?
Nghe lão nhân tóc bạc mũi sư miệng rộng nói thì hình như trách Đinh Hạo nhiều chuyện, đúng là chủ nào chó nấy.
Mặt Đinh Hạo lạnh băng, nói chuyện không thèm khách sáo nữa:
- Ta muốn gặp Mạc Hoàng Thiên Xu tiền bối của Thiên phủ, trong các ngươi có ai biết làm sao tìm tiền bối?
Lão nhân tóc bạc mũi sư miệng rộng định nói gì thì một lão nhân tóc bạc trường bào màu trắng chặn ngang.
Lão nhân tóc bạc trường bào màu trắng mỉm cười nói:
- Tiểu hữu là ai? Không biết ngươi tìm Thiên Xu trưởng lão có chuyện gì?
Khuôn mặt lão nhân tóc bạc trường bào màu trắng gầy guộc, nói chuyện từ tốn, mặt mỉm cười rất dễ khiến người có hảo cảm.
Đinh Hạo mơ hồ cảm thấy lão nhân tóc bạc trường bào màu trắng rất hiểm, không như mặt ngoài thân thiện.
Đinh Hạo nói:
- Từng cùng Thiên Xu trưởng lão sóng vai chiến đấu, xem như bạn vong niên. Lần này chỉ tiện đường đi ngang Nam Hoang nên muốn gặp bằng hữu già, ai ngờ mấy hộ vệ trước cửa Thiên phủ thật lớn lối, khiến ta mở rộng tầm mắt.
Đinh Hạo nói một câu làm mấy hộ vệ sợ hãi mặt cắt không còn chút máu, run cầm cập, bọn họ biết đã gây họa lớn.
Lão nhân tóc bạc trường bào màu trắng mặt gầy gò mỉm cười nói:
- Tại hạ là Mạc Hoàng Anh, vị này là huynh trưởng của ta, Mạc Hoàng Hùng, được Mạc Hoàng gia chủ cắt cử trấn giữ Đào Hoa đảo. Thiên Xu trưởng lão là thúc phụ của hai chúng ta, nếu các hạ là bạn vong niên của thúc phụ thì chúng ta đã chậm trễ. Tại hạ dạy dỗ không nghiêm, xin thiếu hiệp thứ lỗi cho.
Lão nhân tóc bạc trường bào màu trắng nói xong một luồng sáng xẹt qua rơi vào người sáu hộ vệ, chớp mắt sáu người biến thành tro, không kịp hét một tiếng.
Thủ đoạn lão nhân tóc bạc trường bào màu trắng độc ác, dứt khoát, cười nói giết người khiến ngời nhìn biến sắc mặt.
Bá Thiên thiếu gia run cầm cập co ro một bên, không dám nói câu nào.
Đinh Hạo nhíu mày, im lặng.
Mạc Hoàng Anh cười giải thích rằng:
- Thiên Xu thúc phụ nằm trong số mấy người có thân phận cao quý nhất Mạc Hoàng thế gia ta. Lão nhân gia luôn khó có tin tức, mấy năm nay du lịch đại lục như thần long thấy đầu không thấy đuôi ên trong phút chốc tại hạ không biết Thiên Xu thúc phụ đi đâu. Nhưng tại hạ sẽ báo lại bên chủ tông, chắc chắn có thể liên lạc được lão nhân gia trong thời gian ngắn nhất.
Mạc Hoàng Anh tiếp tục bảo:
- Không biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào? Hay là ở lại Đào Hoa đảo chờ ba ngày sau ta đi chủ tông Thiên Chi đảo, tiểu huynh đệ có thể cùng ta chung đường, tin tưởng lúc đó nhất định sẽ gặp được Thiên Xu thúc phụ.
Đinh Hạo nhíu mày.
Tuy nghe Mạc Hoàng Anh nói rất hợp lý nhưng sao Đinh Hạo cứ cảm thấy là lạ.
Đinh Hạo lướt qua mặt mấy người, lòng thầm suy tính.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Cũng được, xin đa tạ.
Mạc Hoàng Hùng, Mạc Hoàng Anh liếc nhau.
Mạc Hoàng Hùng gật đầu.
Mạc Hoàng Anh cười to bảo:
- Vậy thì tốt quá, lần này không đánh không quen biết, mời vào. Người đâu, chuẩn bị tiệc, hôm nay lão phu nghênh đón khách quý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.