Chương 542: Đường cổ tây du mở ra
Loạn Thế Cuồng Đao
17/11/2014
Mọi người trên tế đàn đều giật nảy mình.
Xung quanh tế đàn đều bị minh văn, bí pháp của nhân loại, yêu tộc phong kín, được các cao thủ các tộc bảo vệ. Ánh sáng mông lung như sương bao phủ tế đàn, lực lượng cường đại ngăn cách tất cả. Tuy bên dưới tụ tập mấy ngàn cao thủ hai tộc nhưng chỉ nhờ vào thị lực, thính lực không thrể biết chuyện xảy ra trong tế đàn. Bây giờ giọng nữ từ bên dưới vọng lên chứng minh người lên tiếng đều nghe thấy, biết mọi chuyện xảy ra.
Thật khủng khiếp.
Rốt cuộc là ai mà thực lực khủng bố như vậy?
Mọi người có mặt có thể nói là cao thủ thực lực mạnh nhất trong nhiều nhân loại, yêu tộc vào chiến trường bách thánh. Nhưng dù là đám người Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng hay Tống Khuyết tự hỏi không thể làm được điều này.
- A? Thì ra là vậy . . .
Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng phát hiện điều gì, tay chỉ một cái. Ánh lửa bùng lên, không gian tế đàn bị đốt cháy.
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn, một cọng lông chim phượng hoàng đỏ rực không biết từ bao giờ lơ lửng trên đầu mọi người nhưng không ai phát hiện. Lông chim nhẹ nhàng bị Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng một chỉ đốt cháy.
Thanh âm êm tai phát ra từ cọng lông phượng đỏ:
- Đây là đạo đãi khách của các vị sao?
Đinh Hạo ngẫm nghĩ, lần đầu lên tiếng:
- Nếu người bí ẩn này nắm giữ một góc bản đồ thì có tư cách đứng ở đây, cứ mời người đó lên đi. Bây giờ đấu khí cũng không được gì, mọi chuyện lấy việc lớn làm đầu. Đã ba tháng qua đi, thời gian chúng ta ở lại chiến trường bách thánh không nhiều.
Tống Khuyết gật đầu, truyền lời với bên ngoài.
Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng hừ lạnh, lầm bầm nói cái gì.
Ánh sáng hỗn độn mông lung quay quanh tế đàn dần tách ra khe hở, có tiếng bước chân vang lên.
Rất nhanh, một người toàn thân phủ lửa đỏ từng bước một đi lên tế đàn.
Lửa đỏ ngăn cách hết thảy dòm ngó, không thể thấy mặt mày người bên trong, không biết nhân loại là nhân loại hay yêu tộc. Bởi vì hơi thởi ngọn lửa cực kỳ quái dị, ẩn chứa yêu khí rồi lại tinh thuần hơn yêu khí bình thường, có chút linh tính.
Yêu khí lửa khiến sắc mặt Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng dịu lại:
- Ngươi là thần thánh phương nào?
Bởi vì người này rất có thể là cường giả Tạ Giải Ngữ.
- Ta là ai không quan trọng, chủ yếu là ta có một góc bản đồ thật sự.
Thanh âm trong trẻo như phát ra từ tiên giáng trần.
Một luồng sáng xanh bay ra khỏi ngọn lửa, bia đá hiện ra, hoa văn núi sông rõ ràng, chính là một phần bản đồ đường cổ. Chất liệu bia đá đặc biệt, không thể làm giả.
Mấy người khác không còn lời gì để nói.
Vậy là đã đủ mười miếng bản đồ.
Bây giờ còn thiếu góc bản đồ cuối cùng.
Nó vốn nằm trong tay Lăng Thế Hùng, đại sư huynh Hắc Sát tông nhưng bây giờ không biết nơi đâu.
- Chỉ thiếu một góc cuối cùng, nhìn hình vẽ thì chắc thiếu đoạn thứ mười. Mặc kệ nó rơi vào tay thế lực nào, bọn họ có rắp tâm gì, ta nghĩ nó sẽ xuất hiện. Dù sao cơ hội lần này rất khó gặp, bỏ qua chuyến này muốn tìm thượng cổ di tích bí ẩn lần nữa phải chờ mấy trăm năm sau.
Tống Khuyết, Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng bàn bạc đến cuối cùng khẳng định bất kể như thế nào, hiện giờ đã tên trên dây không thể không bắn. Các đại thế lực quyết định quyết định ngày hôm sau xuất phát đường cổ tây du.
Gom đủ mười góc bản đồ thì đường cổ bắt đầu từ cửa tây tòa thành trì Cửu Trọng Thiên uốn lượn hướng tây, chuyến đi thám hiểm này đặt tên là đường cổ tây du.
Bàn bạc xong các phương bắt đầu tán đi.
Trước khi đi nhiều người rất hứng thú với người bí ẩn toàn thân tràn ngập lửa đỏ đến phút cuối, muốn biết lai lịch của nàng. Nhưng thực lực của người bí ẩn không thể khinh thường, ai đến gần nàng trong vòng năm thước sẽ cảm giác đau đớn vô cùng như bị lửa đốt, trong phút chốc không ai dám đi khiêu khích.
Thế giới này chỉ có thực lực là chính yếu.
Sương mù quanh tế đàn tán đi, mấy ngàn sinh linh đứng chờ bên dưới ồn ào muốn biết kết quả.
Lúc trước bọn họ bị ngăn cách cảm giác, căn bản không biết chuyện gì trong tế đàn, không biết hội minh quyết định hiệp nghị gì. Nếu bản đồ đã có thì có lẽ bọn họ sẽ thử cầu may.
Trong mắt lão tam Ninh Châu Tam Hoàng đầy hưng phấn.
Lần này Ninh Châu Tam Hoàng nhặt của hơi, cơ duyên xảo hợp cùng Đinh Hạo không đánh không quen biết, nếu không thì bọn họ đã như người bình thường đứng dưới tế đàn chờ vạn may buông xuống, làm gì có tư cách đứng trong trường hợp quan trọng? Ninh Châu Tam Hoàng càng nghe lời Đinh Hạo hơn.
Từ đầu đến cuối Đinh Hạo không nói tiếng nào bình tĩnh nhìn người bí ẩn.
Người bí ẩn không nói chuyện, sau khi bàn bạc xong thì hóa thành luồng sáng đỏ biến mất hướng minh văn trận pháp đi lên càng cao.
Lý Y Nhược khẽ hỏi:
- Là nàng sao?
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
- Ta cũng không đoán ra được.
Người bí ẩn toàn thân ở trong lửa đỏ cực kỳ cường đại, hơi thở khá giống với Tạ Giải Ngữ tuy nhiên lửa tràn ngập yêu khí làm Đinh Hạo không quá chắc chắn, bình thương võ giả nhân loại dù có tu luyện một số công pháp kỳ dị cũng ít có yêu khí.
Không lẽ thật sự là hoàng giả yêu tộc?
Đinh Hạo trầm ngâm nói:
- Đi đi, chúng ta cũng nên trở lại chuẩn bị.
Đinh Hạo mang theo Lý Y Nhược rời khỏi.
* * *
Thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt đã là buổi sáng hôm sau.
Xung quanh tế đàn đều bị minh văn, bí pháp của nhân loại, yêu tộc phong kín, được các cao thủ các tộc bảo vệ. Ánh sáng mông lung như sương bao phủ tế đàn, lực lượng cường đại ngăn cách tất cả. Tuy bên dưới tụ tập mấy ngàn cao thủ hai tộc nhưng chỉ nhờ vào thị lực, thính lực không thrể biết chuyện xảy ra trong tế đàn. Bây giờ giọng nữ từ bên dưới vọng lên chứng minh người lên tiếng đều nghe thấy, biết mọi chuyện xảy ra.
Thật khủng khiếp.
Rốt cuộc là ai mà thực lực khủng bố như vậy?
Mọi người có mặt có thể nói là cao thủ thực lực mạnh nhất trong nhiều nhân loại, yêu tộc vào chiến trường bách thánh. Nhưng dù là đám người Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng hay Tống Khuyết tự hỏi không thể làm được điều này.
- A? Thì ra là vậy . . .
Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng phát hiện điều gì, tay chỉ một cái. Ánh lửa bùng lên, không gian tế đàn bị đốt cháy.
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn, một cọng lông chim phượng hoàng đỏ rực không biết từ bao giờ lơ lửng trên đầu mọi người nhưng không ai phát hiện. Lông chim nhẹ nhàng bị Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng một chỉ đốt cháy.
Thanh âm êm tai phát ra từ cọng lông phượng đỏ:
- Đây là đạo đãi khách của các vị sao?
Đinh Hạo ngẫm nghĩ, lần đầu lên tiếng:
- Nếu người bí ẩn này nắm giữ một góc bản đồ thì có tư cách đứng ở đây, cứ mời người đó lên đi. Bây giờ đấu khí cũng không được gì, mọi chuyện lấy việc lớn làm đầu. Đã ba tháng qua đi, thời gian chúng ta ở lại chiến trường bách thánh không nhiều.
Tống Khuyết gật đầu, truyền lời với bên ngoài.
Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng hừ lạnh, lầm bầm nói cái gì.
Ánh sáng hỗn độn mông lung quay quanh tế đàn dần tách ra khe hở, có tiếng bước chân vang lên.
Rất nhanh, một người toàn thân phủ lửa đỏ từng bước một đi lên tế đàn.
Lửa đỏ ngăn cách hết thảy dòm ngó, không thể thấy mặt mày người bên trong, không biết nhân loại là nhân loại hay yêu tộc. Bởi vì hơi thởi ngọn lửa cực kỳ quái dị, ẩn chứa yêu khí rồi lại tinh thuần hơn yêu khí bình thường, có chút linh tính.
Yêu khí lửa khiến sắc mặt Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng dịu lại:
- Ngươi là thần thánh phương nào?
Bởi vì người này rất có thể là cường giả Tạ Giải Ngữ.
- Ta là ai không quan trọng, chủ yếu là ta có một góc bản đồ thật sự.
Thanh âm trong trẻo như phát ra từ tiên giáng trần.
Một luồng sáng xanh bay ra khỏi ngọn lửa, bia đá hiện ra, hoa văn núi sông rõ ràng, chính là một phần bản đồ đường cổ. Chất liệu bia đá đặc biệt, không thể làm giả.
Mấy người khác không còn lời gì để nói.
Vậy là đã đủ mười miếng bản đồ.
Bây giờ còn thiếu góc bản đồ cuối cùng.
Nó vốn nằm trong tay Lăng Thế Hùng, đại sư huynh Hắc Sát tông nhưng bây giờ không biết nơi đâu.
- Chỉ thiếu một góc cuối cùng, nhìn hình vẽ thì chắc thiếu đoạn thứ mười. Mặc kệ nó rơi vào tay thế lực nào, bọn họ có rắp tâm gì, ta nghĩ nó sẽ xuất hiện. Dù sao cơ hội lần này rất khó gặp, bỏ qua chuyến này muốn tìm thượng cổ di tích bí ẩn lần nữa phải chờ mấy trăm năm sau.
Tống Khuyết, Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng bàn bạc đến cuối cùng khẳng định bất kể như thế nào, hiện giờ đã tên trên dây không thể không bắn. Các đại thế lực quyết định quyết định ngày hôm sau xuất phát đường cổ tây du.
Gom đủ mười góc bản đồ thì đường cổ bắt đầu từ cửa tây tòa thành trì Cửu Trọng Thiên uốn lượn hướng tây, chuyến đi thám hiểm này đặt tên là đường cổ tây du.
Bàn bạc xong các phương bắt đầu tán đi.
Trước khi đi nhiều người rất hứng thú với người bí ẩn toàn thân tràn ngập lửa đỏ đến phút cuối, muốn biết lai lịch của nàng. Nhưng thực lực của người bí ẩn không thể khinh thường, ai đến gần nàng trong vòng năm thước sẽ cảm giác đau đớn vô cùng như bị lửa đốt, trong phút chốc không ai dám đi khiêu khích.
Thế giới này chỉ có thực lực là chính yếu.
Sương mù quanh tế đàn tán đi, mấy ngàn sinh linh đứng chờ bên dưới ồn ào muốn biết kết quả.
Lúc trước bọn họ bị ngăn cách cảm giác, căn bản không biết chuyện gì trong tế đàn, không biết hội minh quyết định hiệp nghị gì. Nếu bản đồ đã có thì có lẽ bọn họ sẽ thử cầu may.
Trong mắt lão tam Ninh Châu Tam Hoàng đầy hưng phấn.
Lần này Ninh Châu Tam Hoàng nhặt của hơi, cơ duyên xảo hợp cùng Đinh Hạo không đánh không quen biết, nếu không thì bọn họ đã như người bình thường đứng dưới tế đàn chờ vạn may buông xuống, làm gì có tư cách đứng trong trường hợp quan trọng? Ninh Châu Tam Hoàng càng nghe lời Đinh Hạo hơn.
Từ đầu đến cuối Đinh Hạo không nói tiếng nào bình tĩnh nhìn người bí ẩn.
Người bí ẩn không nói chuyện, sau khi bàn bạc xong thì hóa thành luồng sáng đỏ biến mất hướng minh văn trận pháp đi lên càng cao.
Lý Y Nhược khẽ hỏi:
- Là nàng sao?
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
- Ta cũng không đoán ra được.
Người bí ẩn toàn thân ở trong lửa đỏ cực kỳ cường đại, hơi thở khá giống với Tạ Giải Ngữ tuy nhiên lửa tràn ngập yêu khí làm Đinh Hạo không quá chắc chắn, bình thương võ giả nhân loại dù có tu luyện một số công pháp kỳ dị cũng ít có yêu khí.
Không lẽ thật sự là hoàng giả yêu tộc?
Đinh Hạo trầm ngâm nói:
- Đi đi, chúng ta cũng nên trở lại chuẩn bị.
Đinh Hạo mang theo Lý Y Nhược rời khỏi.
* * *
Thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt đã là buổi sáng hôm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.