Chương 469: Liệt Thiên Kiếm Tông (thượng)
Loạn Thế Cuồng Đao
12/11/2014
Đinh Hạo dọc theo dòng sông xuống hạ du ngàn dặm vẫn không phát hiện ra.
Đinh Hạo sưu tầm rất kỹ, dù là một mảnh vải nhỏ hay mảnh vụn vũ khí cũng không thoát khỏi thần thức như thiên la địa vọng của hắn. Tiếc rằng Đinh Hạo tìm mãi mà không phát hiện manh mối gì.
Đinh Hạo đành từ bỏ.
Đinh Hạo nhớ đến đám cao thủ Phong Châu không có tự tôn, hắn có lời muốn hỏi bọn họ. Đinh Hạo quay về đường cũ.
- A! Tiền bối đã về rồi, tốt quá, chúng ta nhớ tiền bối muốn chết.
Đám người thanh niên khỉ ốm thấy Đinh Hạo trở về liền cười nịnh hớn hở chạy tới, thân thiết còn hơn thấy cha ruột, hận không thể chạy ngay đến xoa bóp vai cho hắn.
- Các ngươi . . . Không có việc gì hiến ân cần, không tặc cũng là trộm.
Đinh Hạo bực mình mắng:
- Nồng nhiệt như vậy làm gì? Chúng ta quen thân sao?
Thanh niên khỉ ốm trợn to đôi mắt ngây thơ chân thành, mặt dày nói:
- Tiền bối, trong thiên địa mênh mông này chúng ta gặp nhau, người không thấy đây là duyên phận sao?
- Phụt.
Đinh Hạo suýt phun nước miếng.
Duyên phận cái đầu ngươi!
- Đúng vậy. Tiền bối, năm người chúng ta đã bị sức hấp dẫn nhân cách cao thượng, thực lực cường đại của người chinh phục. Thấy tiền bối hết lòng hết sức vì bằng hữu mất tích của mình làm chúng ta rất hâm mộ.
Nam nhân lùn chắc khỏe nịnh nọt vô cùng thuận miệng, mặt dày nói:
- Cho nên năm chúng ta quyết định, tự nguyện trở thành người hầu đi theo tiền bối, nghe tiền bối sai bảo. Xin tiền bối hãy thu nhận chúng ta!
Đinh Hạo rất muốn nói một tiếng: Năm vị, các ngươi không thể ngừng uống thuốc.
Nhưng Đinh Hạo nghĩ lại mặc dù năm tên này xấu xa một chút nhưng trực giác cho hắn biết bọn họ không phải người xấu, giữ bên người cũng được. Ít nhất sau này khi Đinh Hạo tu luyện hoặc ngủ có người canh gác, nếu gặp mãnh thú tuyệt thế đẳng cấp hoàng thì hắn có mấy tay sai giúp đỡ.
Quan trọng hơn là Đinh Hạo giữ lại năm người lúc buồn có giải trí đỡ chán.
Cuối cùng Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Được rồi.
Năm người nam nhân lùn chắc khỏe, thanh niên khỉ ốm không biết lòng tự tôn là gì nghe xong hoan hô nhảy nhót.
* * *
Mười ngày sau.
Năm người nam nhân lùn chắc khỏe, thanh niên khỉ ốm kích động ôm đầu khóc rống.
Đinh Hạo kiềm không được hú dài.
Bôn ba gần mười vạn dặm rốt cuộc đoàn người ra khỏi rừng rậm nguyên thủy mênh mông, đến thế giới bên ngoài. Nhìn thảo nguyên, thành quách mơ hồ phía xa, mọi người hận không thể phát cuồng chạy như điên.
A?
Chờ chút, bóng thành quách?
Kích động qua đi Đinh Hạo, năm người nam nhân lùn chắc khỏe, thanh niên khỉ ốm liếc nhau, thấy mắt đối phương giật mình.
Tại sao chỗ này có thành thị? Chẳng lẽ bên trong có cư dân bản địa sống?
Hoặc là di tích thượng cổ từng sụp đổ?
Thanh niên khỉ ốm kinh kêu:
- Mau nhìn kìa, đó là gì?
Mọi người nhìn theo ngón tay thanh niên khỉ ốm chỉ, ngây người. Phía xa, một áng mây trắng trôi qua lộ ra vật thể đen kịt bềnh bồng, đó không phải là chim chóc hay cự thú mà là thuyền cổ đen thui loang lổ có mái chèo, giương buồm xẹt qua bầu trời như đang trong biển vòng quanh thành quách.
Nam nhân lùn chắc khỏe rụt rè đề nghị với Đinh Hạo:
- Hạo ca, chúng ta đi qua xem thử đi? Nhưng phải cẩn thận, ta cảm thấy tòa cổ thành, cổ thuyền này quá yên tĩnh, hơi kỳ kỳ.
Đinh Hạo không nói, nhảy người lên chớp mắt đã ở bên trên một thuyền cổ cách gần nhất.
Đinh Hạo đứng trên chiến thuyền, thầm khen.
Đây là một chiếc chiến hạm bay cực kỳ hùng vĩ, dài trăm thước, rộng hai mươi mấy thước chia bốn tần, hai tầng trên sàn tàu, bên dưới có hai tầng. Nhìn hình dạng đại khái thì có thể thấy năm xưa nó oai phong cỡ nào. Không biết tài liệu nào tạo ra thuyền, thuyền một màu đen, thân thuyền đầy minh văn cổ xưa tự động hấp thu năng lượng tản ra trong thiên địa khiến chiến hạm bềnh bồng.
Không biết đã qua bao nhiêu năm mà chiến thuyền rất hoang tàn.
Thân thuyền loang lổ dấu vết,rêu xanh dày cả lớp, vài thực vật rêu phong quấn quanh nó dọc theo cột buồm, dây thừng, đất dày chát trên sàn tàu. Hoa dại không biết tên nở rộ, năm sắc màu khá đẹp. Vải buồm kéo cao mục nát chỉ còn lại chút sợi sau bão táp mưa sa bay theo gió.
Thần thức của Đinh Hạo quét nguyên con thuyền.
Đinh Hạo kinh ngạc phát hiện thân thuyền nhờ có minh văn kỳ dị nên thần thức chỉ có thể vươn ra mười mấy thước đã bị lực lượng bí ẩn áp chế.
- Thời đại quá lâu, không biết chiến sĩ ngày xưa đi nơi nào, không có bóng người.
Đinh Hạo không thấy vật sống trên thuyền.
Ánh sáng chớp lóe.
Đám người Điền Năng lùn khỏe, Lý Đình khỉ ốm lên thuyền.
Năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm cẩn thận lục tìm chiếc thuyền nhưng không phát hiện được gì, dưới đáy sàn tàu có vài vũ khí, áo giáp vỡ nát, tiếc rằng đã mục chỉ còn hình dạng, không thể sử dụng.
Chiến hạm to lớn thế này có thể tưởng tượng khi nó còn mới mẻ chở ít nhất năm trăm chiến ĩ sát khí ngút trời chinh phạt. Nhìn cấu tạo thân thuyền chắc bên trong chứa đại pháo minh văn, là vũ khí chinh phạt lợi hại. Tiếng pháo nổ ầm ầm, võ sĩ mặc áo giáp từ trên trời giáng xuống công thành lược đất, không gì địch nổi. Tiếc rằng bây giờ thuyền đã rách nát như vậy.
- Người trên thuyền đi đâu? Tại sao bọn họ vứt bỏ chiến thuyền hùng vĩ như vậy?
Đinh Hạo cảm thấy là lạ.
Đinh Hạo tiếp tục tìm kiếm bảy chiếc thuyền khác, phát hiện mỗi chiến thuyền đều không có người sống hay thậm chí là bộ xương. Thân thuyền lưu trữ hoàn chỉnh không có dấu vết hủy hoại chứng minh mấy trăm hạm đội bay này không gặp chiến trăng hoặc tập kích gì, vậy càng quái hơn. Tại sao chúng nó bị vứt bỏ?
Lý Đình khỉ ốm bỗng cao giọng hét:
- Không đúng, Hạo ca, nơi này từng có người đến.
Đinh Hạo giật mình kêu lên:
- Sao ngươi biết?
- Hạo ca nhìn chỗ này đi.
Lý Đình khỉ ốm hất núm rêu xanh dưới chân lên, tay cầm la thiên bàn tỏa đoàn sáng đen chiếu xuống đất bùn đen. Một chuỗi dấu chân trắng hiện ra trên nền ướt.
Lý Đình khỉ ốm đắc ý khoe khoang:
- Bảo bối la thiên bàn của ta chẳng những có thể dự đoán thực lực của khác còn dùng cho truy tung, tìm dấu vết. Ta bỏ nhiều tiền sở hữu nó, vốn định vào chiến trường bách thánh rồi dùng la thiên bàn tìm cơ duyên tuyệt thế. Nhìn mức độ rõ ràng của những dấu chân chắc để lại từ ba, bốn canh giờ trước.
Đinh Hạo gật gù.
Thì ra la thiên bàn của Lý Đình khỉ ốm là bảo khí phụ trợ hiếm thấy.
Đinh Hạo nhíu mày nói:
- Ngươi điều tra kỹ mỗi một thuyền bay cho ta, nhìn xem có phải toàn bộ đều có dấu chân không?
Đinh Hạo cảm thấy sự việc phức tạp.
- Được rồi!
Lý Đình khỉ ốm được cơ hội biểu hiện rất là hưng phấn cầm la thiên bàn sưu tầm.
Đinh Hạo đứng trên sàn tàu cúi đầu nhìn xuống.
Phía xa hơn mười dặm, một di tích tòa thành thị hùng vĩ xuất hiện trong tầm mắt, chính là đường nét thành quách nhóm Đinh Hạo, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm đã thấy. Từ trên trời nhìn xuóng càng thấy rõ quy mô cổ thành không quá lớn, khoảng năm mươi dặm, hình tròn, có bức tường cao ngất vây quanh. Bên trong đường xen kẽ, lầu tháp dựng cao.
Đinh Hạo sưu tầm rất kỹ, dù là một mảnh vải nhỏ hay mảnh vụn vũ khí cũng không thoát khỏi thần thức như thiên la địa vọng của hắn. Tiếc rằng Đinh Hạo tìm mãi mà không phát hiện manh mối gì.
Đinh Hạo đành từ bỏ.
Đinh Hạo nhớ đến đám cao thủ Phong Châu không có tự tôn, hắn có lời muốn hỏi bọn họ. Đinh Hạo quay về đường cũ.
- A! Tiền bối đã về rồi, tốt quá, chúng ta nhớ tiền bối muốn chết.
Đám người thanh niên khỉ ốm thấy Đinh Hạo trở về liền cười nịnh hớn hở chạy tới, thân thiết còn hơn thấy cha ruột, hận không thể chạy ngay đến xoa bóp vai cho hắn.
- Các ngươi . . . Không có việc gì hiến ân cần, không tặc cũng là trộm.
Đinh Hạo bực mình mắng:
- Nồng nhiệt như vậy làm gì? Chúng ta quen thân sao?
Thanh niên khỉ ốm trợn to đôi mắt ngây thơ chân thành, mặt dày nói:
- Tiền bối, trong thiên địa mênh mông này chúng ta gặp nhau, người không thấy đây là duyên phận sao?
- Phụt.
Đinh Hạo suýt phun nước miếng.
Duyên phận cái đầu ngươi!
- Đúng vậy. Tiền bối, năm người chúng ta đã bị sức hấp dẫn nhân cách cao thượng, thực lực cường đại của người chinh phục. Thấy tiền bối hết lòng hết sức vì bằng hữu mất tích của mình làm chúng ta rất hâm mộ.
Nam nhân lùn chắc khỏe nịnh nọt vô cùng thuận miệng, mặt dày nói:
- Cho nên năm chúng ta quyết định, tự nguyện trở thành người hầu đi theo tiền bối, nghe tiền bối sai bảo. Xin tiền bối hãy thu nhận chúng ta!
Đinh Hạo rất muốn nói một tiếng: Năm vị, các ngươi không thể ngừng uống thuốc.
Nhưng Đinh Hạo nghĩ lại mặc dù năm tên này xấu xa một chút nhưng trực giác cho hắn biết bọn họ không phải người xấu, giữ bên người cũng được. Ít nhất sau này khi Đinh Hạo tu luyện hoặc ngủ có người canh gác, nếu gặp mãnh thú tuyệt thế đẳng cấp hoàng thì hắn có mấy tay sai giúp đỡ.
Quan trọng hơn là Đinh Hạo giữ lại năm người lúc buồn có giải trí đỡ chán.
Cuối cùng Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Được rồi.
Năm người nam nhân lùn chắc khỏe, thanh niên khỉ ốm không biết lòng tự tôn là gì nghe xong hoan hô nhảy nhót.
* * *
Mười ngày sau.
Năm người nam nhân lùn chắc khỏe, thanh niên khỉ ốm kích động ôm đầu khóc rống.
Đinh Hạo kiềm không được hú dài.
Bôn ba gần mười vạn dặm rốt cuộc đoàn người ra khỏi rừng rậm nguyên thủy mênh mông, đến thế giới bên ngoài. Nhìn thảo nguyên, thành quách mơ hồ phía xa, mọi người hận không thể phát cuồng chạy như điên.
A?
Chờ chút, bóng thành quách?
Kích động qua đi Đinh Hạo, năm người nam nhân lùn chắc khỏe, thanh niên khỉ ốm liếc nhau, thấy mắt đối phương giật mình.
Tại sao chỗ này có thành thị? Chẳng lẽ bên trong có cư dân bản địa sống?
Hoặc là di tích thượng cổ từng sụp đổ?
Thanh niên khỉ ốm kinh kêu:
- Mau nhìn kìa, đó là gì?
Mọi người nhìn theo ngón tay thanh niên khỉ ốm chỉ, ngây người. Phía xa, một áng mây trắng trôi qua lộ ra vật thể đen kịt bềnh bồng, đó không phải là chim chóc hay cự thú mà là thuyền cổ đen thui loang lổ có mái chèo, giương buồm xẹt qua bầu trời như đang trong biển vòng quanh thành quách.
Nam nhân lùn chắc khỏe rụt rè đề nghị với Đinh Hạo:
- Hạo ca, chúng ta đi qua xem thử đi? Nhưng phải cẩn thận, ta cảm thấy tòa cổ thành, cổ thuyền này quá yên tĩnh, hơi kỳ kỳ.
Đinh Hạo không nói, nhảy người lên chớp mắt đã ở bên trên một thuyền cổ cách gần nhất.
Đinh Hạo đứng trên chiến thuyền, thầm khen.
Đây là một chiếc chiến hạm bay cực kỳ hùng vĩ, dài trăm thước, rộng hai mươi mấy thước chia bốn tần, hai tầng trên sàn tàu, bên dưới có hai tầng. Nhìn hình dạng đại khái thì có thể thấy năm xưa nó oai phong cỡ nào. Không biết tài liệu nào tạo ra thuyền, thuyền một màu đen, thân thuyền đầy minh văn cổ xưa tự động hấp thu năng lượng tản ra trong thiên địa khiến chiến hạm bềnh bồng.
Không biết đã qua bao nhiêu năm mà chiến thuyền rất hoang tàn.
Thân thuyền loang lổ dấu vết,rêu xanh dày cả lớp, vài thực vật rêu phong quấn quanh nó dọc theo cột buồm, dây thừng, đất dày chát trên sàn tàu. Hoa dại không biết tên nở rộ, năm sắc màu khá đẹp. Vải buồm kéo cao mục nát chỉ còn lại chút sợi sau bão táp mưa sa bay theo gió.
Thần thức của Đinh Hạo quét nguyên con thuyền.
Đinh Hạo kinh ngạc phát hiện thân thuyền nhờ có minh văn kỳ dị nên thần thức chỉ có thể vươn ra mười mấy thước đã bị lực lượng bí ẩn áp chế.
- Thời đại quá lâu, không biết chiến sĩ ngày xưa đi nơi nào, không có bóng người.
Đinh Hạo không thấy vật sống trên thuyền.
Ánh sáng chớp lóe.
Đám người Điền Năng lùn khỏe, Lý Đình khỉ ốm lên thuyền.
Năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm cẩn thận lục tìm chiếc thuyền nhưng không phát hiện được gì, dưới đáy sàn tàu có vài vũ khí, áo giáp vỡ nát, tiếc rằng đã mục chỉ còn hình dạng, không thể sử dụng.
Chiến hạm to lớn thế này có thể tưởng tượng khi nó còn mới mẻ chở ít nhất năm trăm chiến ĩ sát khí ngút trời chinh phạt. Nhìn cấu tạo thân thuyền chắc bên trong chứa đại pháo minh văn, là vũ khí chinh phạt lợi hại. Tiếng pháo nổ ầm ầm, võ sĩ mặc áo giáp từ trên trời giáng xuống công thành lược đất, không gì địch nổi. Tiếc rằng bây giờ thuyền đã rách nát như vậy.
- Người trên thuyền đi đâu? Tại sao bọn họ vứt bỏ chiến thuyền hùng vĩ như vậy?
Đinh Hạo cảm thấy là lạ.
Đinh Hạo tiếp tục tìm kiếm bảy chiếc thuyền khác, phát hiện mỗi chiến thuyền đều không có người sống hay thậm chí là bộ xương. Thân thuyền lưu trữ hoàn chỉnh không có dấu vết hủy hoại chứng minh mấy trăm hạm đội bay này không gặp chiến trăng hoặc tập kích gì, vậy càng quái hơn. Tại sao chúng nó bị vứt bỏ?
Lý Đình khỉ ốm bỗng cao giọng hét:
- Không đúng, Hạo ca, nơi này từng có người đến.
Đinh Hạo giật mình kêu lên:
- Sao ngươi biết?
- Hạo ca nhìn chỗ này đi.
Lý Đình khỉ ốm hất núm rêu xanh dưới chân lên, tay cầm la thiên bàn tỏa đoàn sáng đen chiếu xuống đất bùn đen. Một chuỗi dấu chân trắng hiện ra trên nền ướt.
Lý Đình khỉ ốm đắc ý khoe khoang:
- Bảo bối la thiên bàn của ta chẳng những có thể dự đoán thực lực của khác còn dùng cho truy tung, tìm dấu vết. Ta bỏ nhiều tiền sở hữu nó, vốn định vào chiến trường bách thánh rồi dùng la thiên bàn tìm cơ duyên tuyệt thế. Nhìn mức độ rõ ràng của những dấu chân chắc để lại từ ba, bốn canh giờ trước.
Đinh Hạo gật gù.
Thì ra la thiên bàn của Lý Đình khỉ ốm là bảo khí phụ trợ hiếm thấy.
Đinh Hạo nhíu mày nói:
- Ngươi điều tra kỹ mỗi một thuyền bay cho ta, nhìn xem có phải toàn bộ đều có dấu chân không?
Đinh Hạo cảm thấy sự việc phức tạp.
- Được rồi!
Lý Đình khỉ ốm được cơ hội biểu hiện rất là hưng phấn cầm la thiên bàn sưu tầm.
Đinh Hạo đứng trên sàn tàu cúi đầu nhìn xuống.
Phía xa hơn mười dặm, một di tích tòa thành thị hùng vĩ xuất hiện trong tầm mắt, chính là đường nét thành quách nhóm Đinh Hạo, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm đã thấy. Từ trên trời nhìn xuóng càng thấy rõ quy mô cổ thành không quá lớn, khoảng năm mươi dặm, hình tròn, có bức tường cao ngất vây quanh. Bên trong đường xen kẽ, lầu tháp dựng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.