Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 444: Thân phận thật sự của Lý Lan (hạ)

Loạn Thế Cuồng Đao

06/11/2014

Mắt Lục Tiên Nhi lóe tia độc ác. Ha ha, dám nói ta là chó điên sắp chết.? Đinh Hạo, ngươi hãy nắm chặt thời gian cuối cùng này đắc ý đi, ha ha, rất nhanh ngươi sẽ biết ai mới là chó chết. Khi đó tất cả điều ngươi trân trọng sẽ hóa thành tro bụi, ngươi sẽ tan xương nát thịt, vĩnh viễn ở dưới địa ngục không thể trở mình.

Lúc này giọng Lục Tiên Nhi lại mạnh mẽ vang bên tai mọi người:

- Đã đến giờ, mở vực môn.

Mười Huyền Sương Thần Vệ đứng im như tượng sau lưng lão nhân tóc bạc Trần bá bỗng xoay người, quỳ một gối trước pho tượng Bắc Vực Huyền Sương Chiến Thần như thần dân thành tín lạy thần linh quân vương của mình. Mười Huyền Sương Thần Vệ ngâm xướng lên rồi chiến mâu trong tay bọn họ cắm xuống đất, chiến mâu màu vàng kêu vù vù, từng đợt minh văn rậm rạp bay ra khỏi mũi mâu. Ấn ký vàng như dây leo phát cuồng lan tràn từ thân mâu đến gốc.

Lực lượng hùng hồn bùng nổ.

Như có bàn tay to màu vàng vô hình xé rách bình hướng hư không.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hơi thở vô hình như bão tố khuếch tán bốn phương tám hướng.

Hơi thở mười thanh chiến mâu tụ hợp lại hình thành cổng vòm màu vàng ở vị trí không gian bình chướng bị xé rách, cách ly các mảnh vụn không gian định khép lại. Cửa dâng tràn lực lượng nguyên tố hệ không gian màu bạc nhẹ nhàng, đậm đặc như chất lỏng.

Đây chính là vực môn!

Một ý nghĩ có thể truyền tống người ra xa trăm vạn dặm.

Vực môn là minh văn trận pháp truyền tống không gian cực kỳ cao thâm.

Đinh Hạo thầm cảm thán, nhìn bốn phía vẫn không thấy bóng dáng thiếu niên thợ săn Trương Phàm đâu.

Chất lỏng bạc hệ nguyên tố không gian dâng trào chậm rãi dịu đi, như tấm kính trong suốt lấp lánh đối xứng với cổng vòm màu vàng thánh khiết, cực kỳ xinh đẹp. Mặt lão nhân tóc bạc Trần bá không biểu tình lướt qua mọi người, ngừng lại giây lát nhìn Đinh Hạo.

Lão nhân tóc bạc Trần bá nói:



- Đã đến lúc, vào vực môn đi.

Mục Thiên Dưỡng gật đầu, gã là người thứ nhất vào vực môn màu bạc.

Tiếp theo là các đệ tử của Thanh Bình học viện được danh ngạch.

Chớp mắt một nửa số lượng bảy mươi người đi vào, vì chờ thiếu niên thợ săn Trương Phàm nên Đinh Hạo chưa tiến lên.

Cuối cùng chỉ còn mình Đinh Hạo.

Đinh Hạo bất đắc dĩ thở dài, lão nhân tóc bạc Trần bá thúc giục buộc hắn chậm rãi đi tới trước vực môn.

Đinh Hạo ngoái đầu nhìn lại vẫn không thấy bóng dáng mèo ác quỷ Tà Nguyệt, thiếu niên thợ săn Trương Phàm đâu.

Xem ra thiếu niên thợ săn Trương Phàm sẽ bỏ qua cơ duyên lần này.

Khi Đinh Hạo bước vào vực môn thì đột ngột có dị biến. Đinh Hạo cảm thấy có lực lượng siêu cường đại tuôn ra từ người hắn. Lão nhân tóc bạc Trần bá biểu tình trang nghiêm, khắc khổ đầy ẩn ý liếc Đinh Hạo sau đó bàn tay trầm xuống, có thứ gì hiện ra. Đinh Hạo chưa kịp xem kỹ thì mắt hoa lên, hắn đã bước vào vực môn, cảm giác như bị biển mênh mông nhấn chìm.

Thanh Châu đúng làp hồn hoa hơn Đinh Hạo tưởng tượng.

So sánh hình tượng một chút, nếu Tuyết Châu là nông thôn ở trong vùng sâu vùng xa không có cả điện trong kiếp trước của Đinh Hạo thì Thanh Châu là thành thị tỉnh lị xa hoa trụy lạc ca múa thái bình. Thanh Châu là châu lớn nhất Bắc vực mênh mông, một thành thị nhỏ cứ điểm nhân loại trong lãnh thổ Thanh Châu đã lớn hơn thành phố lớn nhất Tuyết Châu gấp mấy chục lần.

Đinh Hạo đến Thanh Châu đã bốn ngày.

Mười Huyền Sương Thần Vệ chăm sóc đoàn người Đinh Hạo, Lý Lan, Lý Y Nhược, Mục Thiên Dưỡng, Lục Tiên Nhi được sắp xếp ở trong một trang viên vùng ngoại thành cách Cự Linh thành một trăm dặm, thành phố lớn nhất Thanh Châu. Chủ nhân của trang viên là một thương nhân có địa vị dời vào phủ đệ trong thành nên cho bên ngoài thuê, hoàn cảnh thanh nhã, thích hợp tu luyện chờ đợi.

Nhưng rất nhiều thiên tài tức giận bất bình, cảm thấy đây là kiểu coi rẻ.



Bởi vì mấy ngày qua có đủ loại tin đồn, nghe nói những thiên tài trẻ của các đại châu khác được sắp xếp ở trong thành phố. Đặc biệt là thiên tài Thanh Châu dược danh ngạch vào chiến trường bách thánh được ở trong khu vực đầy đủ linh khí nhất, có minh văn sư đẳng cấp Võ Hoàng cảnh tự mình bày minh văn trận pháp tăng tiến tu vi cho bọn họ, đủ loại ưu đãi. Người Tuyết Châu đến không có cả tư cách vào thành, quá nhục nhã.

Có mấy đệ tử môn phái tự cho mình siêu phàm đòi mười Huyền Sương Thần Vệ sắp xếp lại kết quả có lẽ là bởi vì dùng từ quá kích động, bị đánh bầm dập, mặt mũi sưng phù ngoan ngoãn ở trong trang viên dưỡng thương, không dám hó hé gì.

Hôm nay là ngày thứ tư.

Còn hai ngày là chiến trường bách thánh chính thức mở ra.

Khi đó ba ngàn thiên tài trẻ đến từ các châu được Huyền Sương Thần Vệ hộ tống vào sơn mạch nguyên thủy trong Cự Linh thành, bởi vì khe hở thời không vào chiến trường bách thánh nằm trong sơn mạch này.

Phạm vi mấy ngàn dặm Cự Linh thành đúngl à một tòa thành thần linh, có mấy ức người cư ngụ, có hồ nước, sông ngòi, đồng ruộng, rừng rậm, cộng với các thanh thị vệ tinh xung quanh mấy vạn dặm vây quanh. Cự Linh thành rất mạnh, là thành lớn số một Thanh Châu. Nghe nói nguyên Bắc vực này chỉ đứng sau Huyền Sương Thần Cung trên núi Thái Bạch. Trong Cự Linh thành kéo một môn phái ra đều mạnh hơn đại môn phái Tuyết Châu, tông môn thất phẩm nhiều đến hàng ngàn. Chỉ những tông môn phẩm chất tam phẩm trở lên mới là chủ nhân chỗ này, nắm giữ sự sống, mệnh mạng của Cự Linh thành lớn bàng bạc.

Đoàn người Tuyết Châu đi đến đây giống như nhà quê lên tỉnh xem hoa mắt, bao gồm người hầu trong sơn trang cũng là cường giả Võ Đồ cảnh, Võ Sĩ cảnh, ánh mắt nhìn các thiên tài như nhìn rau cải trắng ven đường không ai thèm nhặt.

Mấy ngày nay Đinh Hạo bế quan khổ tu.

Đinh Hạo và Lý Y Nhược, Phương Thiên Dực, Lý Tàn Dương, Lý Lan, các đệ tử Vấn Kiếm tông được phân phối một sân diện tích năm mẫu, mỗi người một căn phòng bình thường, đệm chăn ngay ngắn coi như sạch sẽ, kém xa điều kiện trong Vấn Kiếm tông.

Đinh Hạo và Lý Y Nhược, Phương Thiên Dực, Lý Tàn Dương, Lý Lan, các đệ tử Vấn Kiếm tông không có so đo những việc này.

Đinh Hạo đặt một minh văn trận pháp ngũ giai trong sân, hữu hiệu tụ tập linh khí thiên địa tăng nhanh tốc độ tu luyện, cùng mọi người bế quan, tranh thủ lại đột phá trước khi vào chiến trường bách thánh. Mọi người giành giật từng giây nên từ chối lời mời cùng nhau đi dạo Cự Linh thành của các đệ tử môn phái khái.

Mỗi ngày Đinh Hạo đều tu luyện minh văn.

Đinh Hạo lần lượt khắc minh văn chữ hán trên mặt đất để bảo đảm uy lực trận pháp đạt đến mức lớn nhất. Thời gian võ sĩào chiến trường ngày càng gần Đinh Hạo bỗng có trực giác, tốn nhiều thời gian vào nghiên cứu minh văn trận pháp cỡ lớn.

Ngày hôm nay Đinh Hạo sửa chữa trận pháp trước đó, viết một bài Thần Tiên Khúc trong sân.

- Bích phong mặt biển tàng linh thư, thượng đế giản tác Thần Tiên cư. Thanh minh tiếu ngữ văn hư không, đấu thừa cự lãng kỵ kình ngư. Xuân la thư tự mời Vương mẫu, cộng yến hồng lâu chỗ sâu nhất. Hạc vũ xung phong quá hải trì, bất như lại sử Thanh Long đi. Do dự Vương mẫu không tương hứa, thùy lộ oa hoàn canh truyền ngữ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đao Kiếm Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook