Chương 592: Thế giới tàn kiếm
Loạn Thế Cuồng Đao
21/11/2014
Mảnh thế giới này cũng không biết đã tồn tại trong thời gian bao lâu.
Rất nhiều binh khí sứt mẻ, trên mặt đều đầy vết rỉ rét loang lổ, không còn hình dạng ban đầu. Trên mặt đất, khắp nơi đều bị màu đỏ rỉ rét bao phủ. Đạp lên mặt đất, những tiếng rắc rắc phát ra khe khẽ. Những binh khí vốn đã mục nát không chịu nổi giống như cành cây khô, bị bẻ gẫy.
- Đây chính là thế giới hệ kim trong ngũ hành!
Đinh Hạo dường như có điều suy nghĩ. Hắn tiện tay nhặt một thanh kiếm gãy ở bên chân lên, cẩn thận quan sát.
Thân kiếm đã đầy vết rỉ rét loang lổ, mơ hồ có thể thấy đường viền của một thanh kiếm lớn. Thậm chí thông qua những vết rỉ rét lên xuống có thể thấy, thân thanh kiếm này hẳn đã từng khắc đầy các các loại minh văn thượng cổ. Chỉ sợ nó đã từng là một món bảo khí cấp bậc thần binh. Không biết vì sao nó lại bị gẫy, hiện tại đã mất đi linh tính, hoàn toàn mục nát.
Nhẹ nhàng dùng một chút lực, thanh kiếm gẫy này vỡ nát, giống như những hạt cát rơi xuống.
Đinh Hạo vỗ vỗ tay, tiếp tục đi tới.
Lực lượng áp chế pháp tắc thượng cổ trong đoạn tây du Cổ Lộ thứ tám này càng kinh khủng hơn so với các đoạn trước đó.
Mức độ huyền khí biến dị sinh động trong cơ thể Đinh Hạo, đều bị áp chế xuống dưới cảnh giới Tiên Thiên Vũ Tông, đã không cách nào bay lượn ở trên không trung. Đây là với điều kiện Đinh Hạo tu luyện mười hai kinh chính và sáu kỳ mạch, trên người mang hai thánh thể đao kiếm. Bởi vậy có thể suy đoán, ở dưới áp chế tương tự, mặc dù là cường giả cảnh giới Vũ Hoàng khác chỉ sợ cũng bị áp chế đến cảnh giới Tiên Thiên Vũ Tông.
Lực lượng pháp tắc áp chế như vậy đối với võ giả mà nói, cũng là một hoàn cảnh rất tốt để cô đọng huyền khí trong cơ thể.
Không ngừng chịu áp chế như vậy, huyền khí trong cơ thể bị ép tới một cực hạn. Đợi sau khi đi ra khỏi chiến trường Bách Thánh, không thể nghi ngờ tu vi huyền khí sẽ gặp phải sự tăng trưởng mang tính bạo phát. Bất luận là mức độ thuần khiết hay mức độ cô đọng, đều đạt hiệu quả mà trong hoàn cảnh tu luyện bình thường không có cách nào đạt được. Thậm chí ngay cả mức độ ngưng luyện thân thể cũng sẽ tăng trưởng trên diện rộng.
Đinh Hạo phóng ra vòng bảo hộ huyền khí, cõng tiểu nha đầu Kỷ Anh Khởi ở trên lưng.
Hai vị Tà Nguyệt và Manh Manh này tuy rằng cũng bị áp chế, nhưng hình như cũng không nghiêm trọng giống như võ giả. Dọc đường chúng còn có thể vui vẻ cãi nhau ầm ĩ. Điều này khiến cho Đinh Hạo chú ý. Hắn có chút bận tâm. Không biết điều này có phải có nghĩa là, lực lượng yêu khí của cường giả Yêu tộc không bị loại lực lượng pháp tắc thượng cổ này áp chế hay không?
Vèo!
Ngay trong lúc Đinh Hạo đang vừa đi vừa nghĩ, tiếng xé gió chói tai vang lên.
Đột nhiên từ phía trước có một ánh sáng màu đỏ bắn tới. Kiếm khí sắc bén cắt qua hư không, giống như mũi tên lạc, bắn về phía hắn.
- Sao? Có người đánh lén?
Trong lòng Đinh Hạo có phần nghi hoặc. Thân hình hắn hơi nghiêng sang một bên, trên bàn tay ngân quang chợt lóe lên. Bông tuyết dày che phủ, giống như một lớp áo giáp ngân sắc. Hắn trở tay nắm lấy ánh sáng đỏ này.
Đó là một thanh tiểu kiếm. Trên thân kiếm có đầy những vết loang lổ rỉ rét. So với những thanh kiếm rỉ rét nằm rải rác trên mặt đất mà nói, phẩm chất của nó duy trì có phần hoàn chỉnh hơn một chút. Một ít phù văn có thể thấy được rõ ràng. Trong đó mơ hồ có một chiến ý linh khí khủng khiếp, làm cho người kinh hãi.
Đáng tiếc còn chưa chờ Đinh Hạo cẩn thận quan sát cảm ứng, loại linh khí chiến ý này lóe lên rồi biến mất.
Tiểu kiếm rơi vào trong tay Đinh Hạo, trong nháy mắt, một tia linh khí cuối cùng biến mất.
Răng rắc!
Sau khi linh khí tiêu tán, thân kiếm dường như đột nhiên khô cạn, gãy thành mấy đoạn.
Đinh Hạo thoáng chấn động, ném tahnh tiểu kiếm xuống. Thần thức cường đại lập tức phóng ra ngoài, có thể che phủ trong phạm vi một km xung quanh. Hắn cẩn thận thăm dò tình hình. Nhưng hắn cũng không phát hiện ra bất kỳ vật thể có sinh mệnh nào khác tồn tại.
Đinh Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi đi về phía trước. Đồng thời hắn cũng cẩn thận quan sát xung quanh.
Vừa nãy, thanh tiểu kiếm kia bay vụt tới, có chút quỷ dị. Chẳng lẽ lại có người đang âm thầm bày bố nhắm vào mình? Ngẫm lại hắn lại cảm thấy không có mấy khả năng. Nếu như nhắm vào mình, lực công kích của thanh tiểu kiếm kia sẽ không thấp như vậy. Loại lực lượng này đại khái cũng chỉ tương đương với cường giả cảnh giới Tiên Thiên Vũ Tông tiện tay đánh ra một đòn, căn bản sẽ không tạo thành uy hiếp đối với mình.
Đinh Hạo có một loại ảo giác, dường như thanh kiếm rỉ này có sinh mệnh, chủ động phát động công kích về phía mình.
Đi thời gian khoảng chừng một nén nhang, tất cả đều gió êm sóng lặng. Ngay thời điểm Đinh Hạo có chút thả lỏng, đột nhiên…
Vèo vèo vèo!
Lại là ba đạo hồng quang, trong tiếng rít, giống như lưu tinh xẹt qua bầu trời, từ ba phương hướng trước sau phải bắn về phía Đinh Hạo.
Lần này Đinh Hạo vừa nhìn đã hiểu rõ ràng.
Ba đạo hồng quang này chính là từ trong đống những thanh kiếm tàn đao gẫy ở trên mặt đất đột nhiên bắn ra.
Trong nháy mắt này, cũng không sóng huyền khí dao động của võ giả Nhân tộc hoặc là yêu lực của cường giả Yêu tộc dao động.
Trong lòng Đinh Hạo thoáng động, ngón tay điểm một cái ở trong hư không.
Ba đạo hồng quang nhất thời ngưng kết thành ba khối tuyết, rơi vào trong tay hắn.
Lúc nhìn kỹ, ba thanh kiếm bị đông cứng ở trong băng, lại là ba thanh tiểu kiếm kỳ lạ dài chưa đầy nửa thước. Thân kiếm rỉ rét loang lổ, đã không nhìn thấy rõ được nguyên liệu. Chỉ có điều những vết minh văn thượng cổ nằm phía dưới lớp rỉ rét, thoạt nhìn thật ra cực kỳ rõ ràng. Trong mơ hồ, có một lực lượng và sát khí cực kỳ kỳ dị, lưu chuyển ở trong thân kiếm.
Dưới lớp băng bao trùm, linh khí của hai thanh tiểu kiếm trong đó thoáng tan đi, tiêu hao không còn. Ngay lập tức thân kiếm nhanh chóng mờ đi. Tiếp đó, chúng giống như gỗ bị gió sương mục nát, vỡ vụn. Nhưng thật ra một thanh tiểu kiếm cuối cùng, linh khí chiến ý không tiêu tan. Nó phát ra một tiếng nổ, phá tan lớp băng đóng bên ngoài, giống như có sức sống, đột nhiên chấn động, bắn về phía mặt Đinh Hạo.
Thanh tiểu kiếm này ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đại thể tương đương với một đòn toàn lực của cường giả cảnh giới lục khiếu Tiên Thiên Vô Tung.
Phụt!
Đinh Hạo thổi ra một hơi, thổi rơi thanh tiểu kiếm.
Trong nháy mắt khi vừa rơi trên mặt đất, chiến ý linh khí ẩn chứa trong thân thanh tiểu kiếm cuối cùng đã hoàn toàn tiêu hao hết. Ngay lập tức, ở trên thân kiếm dường như năm tháng hồng hoang đột nhiên tăng tốc gào thét trôi qua ngàn vạn năm. Thân kiếm chợt bị gãy làm năm sáu đoạn, dường như tro tàn vỡ vụn biến mất.
Trong đầu Đinh Hạo hiện lên một đạo linh quang, dường như đã nắm bắt được cái gì. Chỉ có điều hắn còn cần nghiệm chứng.
Sau khi cẩn thận phân phó hai tiểu sủng vật vài điều, Đinh Hạo bước nhanh về phía trước.
Quả nhiên sau thời gian nửa nén hương, khí lưu xung quanh bắt đầu khởi động.
Rất nhiều binh khí sứt mẻ, trên mặt đều đầy vết rỉ rét loang lổ, không còn hình dạng ban đầu. Trên mặt đất, khắp nơi đều bị màu đỏ rỉ rét bao phủ. Đạp lên mặt đất, những tiếng rắc rắc phát ra khe khẽ. Những binh khí vốn đã mục nát không chịu nổi giống như cành cây khô, bị bẻ gẫy.
- Đây chính là thế giới hệ kim trong ngũ hành!
Đinh Hạo dường như có điều suy nghĩ. Hắn tiện tay nhặt một thanh kiếm gãy ở bên chân lên, cẩn thận quan sát.
Thân kiếm đã đầy vết rỉ rét loang lổ, mơ hồ có thể thấy đường viền của một thanh kiếm lớn. Thậm chí thông qua những vết rỉ rét lên xuống có thể thấy, thân thanh kiếm này hẳn đã từng khắc đầy các các loại minh văn thượng cổ. Chỉ sợ nó đã từng là một món bảo khí cấp bậc thần binh. Không biết vì sao nó lại bị gẫy, hiện tại đã mất đi linh tính, hoàn toàn mục nát.
Nhẹ nhàng dùng một chút lực, thanh kiếm gẫy này vỡ nát, giống như những hạt cát rơi xuống.
Đinh Hạo vỗ vỗ tay, tiếp tục đi tới.
Lực lượng áp chế pháp tắc thượng cổ trong đoạn tây du Cổ Lộ thứ tám này càng kinh khủng hơn so với các đoạn trước đó.
Mức độ huyền khí biến dị sinh động trong cơ thể Đinh Hạo, đều bị áp chế xuống dưới cảnh giới Tiên Thiên Vũ Tông, đã không cách nào bay lượn ở trên không trung. Đây là với điều kiện Đinh Hạo tu luyện mười hai kinh chính và sáu kỳ mạch, trên người mang hai thánh thể đao kiếm. Bởi vậy có thể suy đoán, ở dưới áp chế tương tự, mặc dù là cường giả cảnh giới Vũ Hoàng khác chỉ sợ cũng bị áp chế đến cảnh giới Tiên Thiên Vũ Tông.
Lực lượng pháp tắc áp chế như vậy đối với võ giả mà nói, cũng là một hoàn cảnh rất tốt để cô đọng huyền khí trong cơ thể.
Không ngừng chịu áp chế như vậy, huyền khí trong cơ thể bị ép tới một cực hạn. Đợi sau khi đi ra khỏi chiến trường Bách Thánh, không thể nghi ngờ tu vi huyền khí sẽ gặp phải sự tăng trưởng mang tính bạo phát. Bất luận là mức độ thuần khiết hay mức độ cô đọng, đều đạt hiệu quả mà trong hoàn cảnh tu luyện bình thường không có cách nào đạt được. Thậm chí ngay cả mức độ ngưng luyện thân thể cũng sẽ tăng trưởng trên diện rộng.
Đinh Hạo phóng ra vòng bảo hộ huyền khí, cõng tiểu nha đầu Kỷ Anh Khởi ở trên lưng.
Hai vị Tà Nguyệt và Manh Manh này tuy rằng cũng bị áp chế, nhưng hình như cũng không nghiêm trọng giống như võ giả. Dọc đường chúng còn có thể vui vẻ cãi nhau ầm ĩ. Điều này khiến cho Đinh Hạo chú ý. Hắn có chút bận tâm. Không biết điều này có phải có nghĩa là, lực lượng yêu khí của cường giả Yêu tộc không bị loại lực lượng pháp tắc thượng cổ này áp chế hay không?
Vèo!
Ngay trong lúc Đinh Hạo đang vừa đi vừa nghĩ, tiếng xé gió chói tai vang lên.
Đột nhiên từ phía trước có một ánh sáng màu đỏ bắn tới. Kiếm khí sắc bén cắt qua hư không, giống như mũi tên lạc, bắn về phía hắn.
- Sao? Có người đánh lén?
Trong lòng Đinh Hạo có phần nghi hoặc. Thân hình hắn hơi nghiêng sang một bên, trên bàn tay ngân quang chợt lóe lên. Bông tuyết dày che phủ, giống như một lớp áo giáp ngân sắc. Hắn trở tay nắm lấy ánh sáng đỏ này.
Đó là một thanh tiểu kiếm. Trên thân kiếm có đầy những vết loang lổ rỉ rét. So với những thanh kiếm rỉ rét nằm rải rác trên mặt đất mà nói, phẩm chất của nó duy trì có phần hoàn chỉnh hơn một chút. Một ít phù văn có thể thấy được rõ ràng. Trong đó mơ hồ có một chiến ý linh khí khủng khiếp, làm cho người kinh hãi.
Đáng tiếc còn chưa chờ Đinh Hạo cẩn thận quan sát cảm ứng, loại linh khí chiến ý này lóe lên rồi biến mất.
Tiểu kiếm rơi vào trong tay Đinh Hạo, trong nháy mắt, một tia linh khí cuối cùng biến mất.
Răng rắc!
Sau khi linh khí tiêu tán, thân kiếm dường như đột nhiên khô cạn, gãy thành mấy đoạn.
Đinh Hạo thoáng chấn động, ném tahnh tiểu kiếm xuống. Thần thức cường đại lập tức phóng ra ngoài, có thể che phủ trong phạm vi một km xung quanh. Hắn cẩn thận thăm dò tình hình. Nhưng hắn cũng không phát hiện ra bất kỳ vật thể có sinh mệnh nào khác tồn tại.
Đinh Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi đi về phía trước. Đồng thời hắn cũng cẩn thận quan sát xung quanh.
Vừa nãy, thanh tiểu kiếm kia bay vụt tới, có chút quỷ dị. Chẳng lẽ lại có người đang âm thầm bày bố nhắm vào mình? Ngẫm lại hắn lại cảm thấy không có mấy khả năng. Nếu như nhắm vào mình, lực công kích của thanh tiểu kiếm kia sẽ không thấp như vậy. Loại lực lượng này đại khái cũng chỉ tương đương với cường giả cảnh giới Tiên Thiên Vũ Tông tiện tay đánh ra một đòn, căn bản sẽ không tạo thành uy hiếp đối với mình.
Đinh Hạo có một loại ảo giác, dường như thanh kiếm rỉ này có sinh mệnh, chủ động phát động công kích về phía mình.
Đi thời gian khoảng chừng một nén nhang, tất cả đều gió êm sóng lặng. Ngay thời điểm Đinh Hạo có chút thả lỏng, đột nhiên…
Vèo vèo vèo!
Lại là ba đạo hồng quang, trong tiếng rít, giống như lưu tinh xẹt qua bầu trời, từ ba phương hướng trước sau phải bắn về phía Đinh Hạo.
Lần này Đinh Hạo vừa nhìn đã hiểu rõ ràng.
Ba đạo hồng quang này chính là từ trong đống những thanh kiếm tàn đao gẫy ở trên mặt đất đột nhiên bắn ra.
Trong nháy mắt này, cũng không sóng huyền khí dao động của võ giả Nhân tộc hoặc là yêu lực của cường giả Yêu tộc dao động.
Trong lòng Đinh Hạo thoáng động, ngón tay điểm một cái ở trong hư không.
Ba đạo hồng quang nhất thời ngưng kết thành ba khối tuyết, rơi vào trong tay hắn.
Lúc nhìn kỹ, ba thanh kiếm bị đông cứng ở trong băng, lại là ba thanh tiểu kiếm kỳ lạ dài chưa đầy nửa thước. Thân kiếm rỉ rét loang lổ, đã không nhìn thấy rõ được nguyên liệu. Chỉ có điều những vết minh văn thượng cổ nằm phía dưới lớp rỉ rét, thoạt nhìn thật ra cực kỳ rõ ràng. Trong mơ hồ, có một lực lượng và sát khí cực kỳ kỳ dị, lưu chuyển ở trong thân kiếm.
Dưới lớp băng bao trùm, linh khí của hai thanh tiểu kiếm trong đó thoáng tan đi, tiêu hao không còn. Ngay lập tức thân kiếm nhanh chóng mờ đi. Tiếp đó, chúng giống như gỗ bị gió sương mục nát, vỡ vụn. Nhưng thật ra một thanh tiểu kiếm cuối cùng, linh khí chiến ý không tiêu tan. Nó phát ra một tiếng nổ, phá tan lớp băng đóng bên ngoài, giống như có sức sống, đột nhiên chấn động, bắn về phía mặt Đinh Hạo.
Thanh tiểu kiếm này ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đại thể tương đương với một đòn toàn lực của cường giả cảnh giới lục khiếu Tiên Thiên Vô Tung.
Phụt!
Đinh Hạo thổi ra một hơi, thổi rơi thanh tiểu kiếm.
Trong nháy mắt khi vừa rơi trên mặt đất, chiến ý linh khí ẩn chứa trong thân thanh tiểu kiếm cuối cùng đã hoàn toàn tiêu hao hết. Ngay lập tức, ở trên thân kiếm dường như năm tháng hồng hoang đột nhiên tăng tốc gào thét trôi qua ngàn vạn năm. Thân kiếm chợt bị gãy làm năm sáu đoạn, dường như tro tàn vỡ vụn biến mất.
Trong đầu Đinh Hạo hiện lên một đạo linh quang, dường như đã nắm bắt được cái gì. Chỉ có điều hắn còn cần nghiệm chứng.
Sau khi cẩn thận phân phó hai tiểu sủng vật vài điều, Đinh Hạo bước nhanh về phía trước.
Quả nhiên sau thời gian nửa nén hương, khí lưu xung quanh bắt đầu khởi động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.