Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân

Chương 48: Giảng Đạo 30 Năm

Phượng Mặc Áo Vàng

21/03/2023

So với 4000 năm trước, Thiên Đình càng thêm phồn hoa náo nhiệt, thủ vệ đều nhận thức Miêu Miểu, bởi vậy khi nàng nói rõ ý đồ đến thì cũng được nhanh chóng mời vào đi.

Đế Tuấn, Hi Hòa cùng Thường Hi đã bế quan, chỉ có Thái Nhất đang xử lý chính vụ, bởi vậy Miêu Miểu trực tiếp đi Đông Hoàng cung.

Thái Nhất nghe hạ nhân bẩm báo, liền đoán được ý đồ của Miêu Miểu khi đến đây, khóe môi không khỏi hơi hơi giơ lên, lộ ra nụ cười tươi ôn hòa.

- Miêu Miểu đạo hữu chính là khách quý, mời ngồi.

Thấy Miêu Miểu tiến vào, Thái Nhất chủ động đứng dậy tiếp đón một câu, hai tròng mắt màu vàng tản mát ra quang mang sáng ngời ấm áp.

Miêu Miểu ngồi xuống ở một bên, đợi cung nữ châm trà xong mới mỉm cười nói:

- Từ biệt nhiều năm, Thái Nhất đạo hữu vẫn mạnh khỏe chứ?

Thái Nhất hơi hơi gật đầu:

- Ân, Thiên Đình vững bước phát triển, chính là chuyện cần ta xử lý có hơi nhiều, còn lại cũng không có gì. Miêu Miểu đạo hữu lần này tiến đến chính là biểu đạt cảm tạ hay sao?

- Vậy mà huynh cũng có thể đoán được?

Miêu Miểu tươi cười có chút ưu thương:

- Lúc trước nếu không có Thái Nhất đạo hữu nhường bước, tiến về Tử Tiêu Cung nghe đạo chính là huynh. Những điều Đạo Tổ giảng giải xác thật rất hữu dụng đối với chúng ta. Thái Nhất đạo hữu không có thể chính tai nghe thấy là tiếc nuối lớn lao... Thái Nhất đạo hữu có hối hận hay không?

Nếu bởi vì chuyện này làm cho Thái Nhất không có thể thành thánh, Miêu Miểu sẽ thực áy náy.

- Ta chỉ là y theo bản tâm thôi, cho dù lại đến một lần, ta cũng sẽ làm ra lựa chọn đồng dạng, cho nên không có gì phải hối hận.

Thái Nhất thản nhiên nói.

Thấy Miêu Miểu lộ ra biểu cảm áy náy, Thái Nhất không khỏi mở miệng an ủi:

- Miêu Miểu đạo hữu cũng không cần chú ý. Lúc ấy xác thật là cô phát hiện Huyền Quang môn trước. Chỉ vì chung quanh quá mức tối, ta ngay từ đầu mới không có chú ý tới cô, cũng may kịp thời dừng bước. Hiện giờ, cô tự tiến đến nói lời cảm tạ, thật ra làm ta hơi xấu hổ.

Nghe hắn nói như vậy, sự áy náy ở trong lòng của Miêu Miểu cũng tiêu tán một ít. Kỳ thật nàng rất rõ ràng, ở chỗ lấy thực lực vi tôn như Hồng Hoang này, chuyện tới trước được trước cũng tùy hoàn cảnh, Thái Nhất không có đánh lén nàng, không có thương tổn nàng, mà là thực lực càng cường, tốc độ càng mau.

Cho nên khi đó dù bị cướp đi Huyền Quang môn, nàng cũng chỉ có thể hối hận chính mình kỹ không bằng người.

Nghĩ đến đây, nàng hơi bình tĩnh lại, đảm bảo:

- Mặc kệ nói như thế nào, ta đều rất bội phục đạo hữu. Thái Nhất đạo hữu, về sau có chuyện gì cứ việc phân phó, chỉ cần ta có thể tương trợ, nhất định sẽ không cự tuyệt.

Thái Nhất hơi hơi suy tư một chút, mỉm cười nói:



- Nếu như Miêu Miểu đạo hữu vẫn cảm thấy băn khoăn, không bằng thuật lại lời Đạo Tổ nói với ta? Kể từ đó tương đương với ta cũng nghe đạo.

Miêu Miểu tỏ ra kinh ngạc, như vậy cũng được hay sao?

- Ta còn cho rằng đạo hữu muốn khuyên bảo ta gia nhập Khách Khanh Minh cơ.

Quá cười nói:

- Nếu cô đã cho thấy ý nghĩ không muốn gia nhập, ta sao lại làm khó người khác đâu?

Miêu Miểu lần này là thật sự bình thường trở lại, nàng vẫn quá coi thường Thái Nhất.

Thái Nhất quả thật là quân tử chân chính.

Đến lúc này, nàng có chút xấu hổ nói:

- Ta giảng đạo cho huynh cũng không sao. Chỉ có điều là ta không có nhớ kỹ tất cả những lời Đạo Tổ đã giảng, cho nên không thể bảo đảm có thể giảng bao nhiêu... Nếu như giảng không tốt, Thái Nhất đạo hữu cũng không nên ghét bỏ.

- Có thể nghe Miêu Miểu đạo hữu giảng đạo là vinh hạnh của ta, như thế nào sẽ ghét bỏ? Chính là cứ như vậy sẽ chậm trễ thời gian đạo hữu tu luyện.

Thái Nhất sở dĩ đưa ra ý tưởng này, một là xác thật muốn biết Đạo Tổ nói cái gì, thứ hai còn là muốn tiêu trừ sự áy náy ở trong lòng của Miêu Miểu.

Miêu Miểu nghe hắn không chê, không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm:

- Không có quan hệ, khoảng cách đến lần giảng đạo tiếp theo của Đạo Tổ còn có một vạn năm. Ta còn có rất nhiều thời gian lĩnh ngộ đâu. Hơn nữa giảng cho đạo hữu một lần cũng gia tăng ký ức của bản thân ta, đẹp cả đôi đường. Đúng rồi, lần tiếp theo đạo hữu nhất định phải tìm được Huyền Quang môn nhé, như vậy là có thể đích thân đi nghe Đạo Tổ giảng đạo.

Thái Nhất cười nói:

- Tốt, lần sau ta nhất định sẽ đi.

Vì thế Miêu Miểu tạm thời ở lại Thiên Đình, Thái Nhất cũng giao công vụ cho Yêu Sư Côn Bằng cùng mười đại Yêu Soái xử lý, chuyên tâm nghe Miêu Miểu giảng đạo.

Không nghĩ tới, kể từ đó lời đồn liền bay đầy trời!

Từ trên xuống dưới Thiên Đình liền đều nghe đồn, Miêu Miểu đi theo Tam Thanh kia đi gặp Đông Hoàng bệ hạ, vừa thấy chính là ba mươi năm. Hai người ở trong Đông Hoàng Cung không biết đang làm cái gì, có người nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh cổ quái, nói không chừng là song tu đó.

Sức mạnh bát quái vô cùng lớn, đặc biệt là một nam một nữ. Lại liên tưởng đến Yêu Hoàng bệ hạ mới vừa cưới Thiên Hậu, những Yêu tộc ở phía dưới liền nghị luận Đông Hoàng bệ hạ có phải cũng tính toán đón dâu hay không.

- Vẫn là Đông Hoàng bệ hạ lợi hại, ngay cả chân tường Tam Thanh cũng có thể đào đến.

- Cũng không phải là hay sao? Hơn nữa vẫn là Miêu Miểu kia chủ động đưa tới cửa.

- Hắc hắc, ta nghe nói Miêu Miểu kia ở Tử Tiêu Cung khi còn muốn thấy chân dung của Đạo Tổ, ta xem nàng chính là một tiểu yêu muốn trèo cao.

- Đúng vậy đúng vậy, nàng có thể đi theo bên người Tam Thanh, khẳng định cũng là dùng biện pháp đồng dạng. Ta chính là nghe nói, lúc trước Thông Thiên vì lưu cho nàng một cái đệm hương bồ, thiếu chút nữa cùng vạn yêu là địch đó.



- Các ngài đã quên hay sao? Lần trước ở Thiên Đình, Nguyên Thủy cùng Thông Thiên cũng thiếu chút nữa vì nàng mà trở mặt với Yêu Hoàng bệ hạ của chúng ta nữa.

- Hút! Dữ dội như vậy hay sao? Miêu Miểu này rốt cuộc có cái gì tốt? Tam Thanh cùng Đông Hoàng bệ hạ của chúng ta cư nhiên đều bị nàng bắt lấy.

Bát quái càng truyền càng hỗn loạn, nếu không phải là Tam Thanh đang bế quan, chỉ sợ đã sớm đánh tới cửa đi, những kẻ ăn không ngồi rồi kia truyền cái gì với cái gì vậy?

Mà lúc này, vai chính của những chuyện bát quái kia còn đang xấu hổ ngồi đối diện ở trong Đông Hoàng Cung.

Đạo Tổ giảng đạo ba ngàn năm, Miêu Miểu chỉ dùng ba mươi năm đã nói xong, có thể không xấu hổ hay sao?

Miêu Miểu gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:

- Ta chỉ nhớ kỹ chút ít như vậy. Thật sự thực xin lỗi, cũng không biết có tác dụng đối với đạo hữu hay không.

Sớm biết thế này nàng sẽ dùng pháp khí có thể ghi âm thu toàn bộ lời giảng của Đạo Tổ lại! Chỉ là, đến nay còn không có pháp khí có thể thu ba ngàn năm, Miêu Miểu cũng thực buồn bực.

Thái Nhất lại cực kỳ vui sướng cùng cảm kích, mỉm cười nói:

- Miêu Miểu đạo hữu giảng đạo làm ta được lợi không ít, rất nhiều chuyện bế tắc đều giải khai, thật là quá cảm kích.

- Có tác dụng đối với đạo hữu là tốt rồi.

Miêu Miểu thở một hơi dài nhẹ nhõm. Cứ như vậy, lúc đối mặt với Thái Nhất, nàng có thể thản nhiên hơn chút.

- Ta ở Thiên Đình cũng ngây người không ít thời gian, nên trở về Côn Luân Sơn. Thái Nhất đạo hữu, lần sau giảng đạo ngươi nhất định phải đi đó.

- Hảo, ta nhất định đi.

Thái Nhất đứng đứng dậy, nói:

- Trong khoảng thời gian này vất vả Miêu Miểu đạo hữu, ta tới tiễn đạo hữu đi.

- Không cần, bản thân ta trở về là tốt rồi.

Nhưng mà Thái Nhất vẫn kiên trì muốn tiễn, đưa nàng đưa ra Thiên Đình, thấy bóng người của nàng hoàn toàn biến mất mới xoay người rời đi.

Một màn này lại mang cho quần chúng bát quái cực đại chấn động, Đông Hoàng bệ hạ lúc này là thật sự rơi vào lưới tình rồi! Xem ra Thiên Đình thực mau lại có hỉ sự!

Thái Nhất tự nhiên không rõ ràng lắm ý tưởng trong đầu quần chúng bát quái, chỉ là cảm thấy Miêu Miểu làm người còn rất không tồi. Đổi lại người khác, đừng nói tới cửa cảm tạ, chỉ sợ chỉ biết theo lý thường tiếp thu hắn thoái nhượng.

Con ngươi sáng ngời xẹt qua ý cười ấm áp, Thái Nhất vui vẻ đi trở về Đông Hoàng cung.

Những thứ Miêu Miểu giảng xác thật hữu dụng đối với hắn, nhưng so với lời nàng giảng thì hắn càng thêm cảm thấy hứng thú hơn với người giảng. Chỉ cảm thấy, khi ở chung với nàng, tâm tình rất vui sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook