Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân

Chương 6: Kết Làm Đạo Lữ (2)

Phượng Mặc Áo Vàng

20/03/2023

Tuy rằng không rõ ràng lắm khí đen rốt cuộc là cái gì, nhưng công hiệu chính là X dược cường lực bản. Nếu công hiệu là cái này, như vậy âm dương điều hòa hẳn là có thể tiêu trừ. Nàng tuyệt không phải nhân cơ hội chiếm tiện nghi, rốt cuộc nếu đối phương không muốn, nàng cũng không thể mạnh mẽ làm cái gì.

Nếu đối phương nguyện ý, tự nhiên hai bên cùng vui mừng, mắt thấy ước định cùng tộc trưởng đã sắp đến kỳ hạn. Đến lúc đó nàng mang theo Vô Song trở về Tỳ Hưu tộc, chẳng phải sướng lên mây hay sao?

Nàng thấp thỏm mà nhìn đối phương, hai má có điểm hồng, rốt cuộc loại chuyện này từ nàng nói ra, ít nhiều vẫn là có điểm ngượng ngùng.

Vô Song mỹ mạo như vậy, nữ tử thích hắn khẳng định có thể xếp dài đến Côn Luân Sơn đi, nếu như chướng mắt nàng, kỳ thật cũng thực bình thường.

- Được.

Ngay lúc đang rối rắm, Miêu Miểu bỗng nhiên nghe thấy một chữ như vậy.

Miêu Miểu mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Hồng Quân hỏi:

- Vô Song có phải huynh vừa nói chuyện hay không? Có phải huynh ... huynh đáp ứng rồi hay không? Huynh thật sự nguyện ý thành thân với ta sao? Âm dương kết hợp thật sự có thể tiêu trừ khí đen ở trên người của huynh ư? Vô Song, đây có phải là thật hay không?

Miêu Miểu liên tục đặt câu hỏi, căn bản không dừng lại được, không có từ gì để có thể hình dung sự kích động trong lòng của nàng lúc này, đầu óc đều nổ thành pháo hoa!

Khóe môi của Hồng Quân hơi hơi nhếch lên. Một khắc kia, Miêu Miểu tựa như là nhìn đến cảnh sắc đẹp nhất trên thế gian, liếc mắt một cái đã vĩnh hằng.

Chỉ có điều nụ cười kia chỉ khẽ lướt qua, thời gian quá ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức nàng suýt cho rằng chính mình đã hoa mắt.

Miêu Miểu nhìn chằm chằm vào Hồng Quân trong một lúc lâu rồi bỗng nhiên chạy ra sơn động. Chờ khi trở về, trên tay nàng đã có ba nén hương không biết kiếm được từ nơi nào, còn có vô số quỳnh hoa cùng linh quả, cùng với một dải lụa màu đỏ thẫm.

Nàng lại chuyển một tảng đá bằng phẳng cao nửa người từ bên ngoài vào, trải lụa đỏ ở mặt trên làm thành một chiếc bàn, lại đặt hoa tươi linh quả ở trên lụa đỏ, chính giữa bày cái lư hương giản dị. Nghĩ nghĩ, Miêu Miểu lại đặt Thất Bảo Linh Đang của mình ở bên lư hương, làm vật chứng kiến.

Một cái hỉ đường đơn giản nhanh chóng được nàng bố trí tốt.

Hồng Quân xem đến mới lạ, Hồng Hoang sinh linh còn không có chuyện thực hiện nghi lễ khi kết làm đạo lữ, đều là xem vừa mắt liền ở bên nhau, ngày nào đó coi trọng người khác liền chia tay, càng không cần phải nói tiến hành nghi thức chính thức gì.

Miêu Miểu làm xong hết thảy, hưng phấn vỗ tay nói:

- Vô Song, chúng ta tới bái thiên địa đi, không không, là bái Thiên Đạo cùng Bàn Cổ Đại Thần.

Hồng Quân đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng, tò mò nhìn nàng.

Hai má của Miêu Miểu có chút đỏhồng, nàng đoan đoan chính chính đứng ở trước bàn đá, châm ba nén hương, trong miệng lẩm bẩm.

- Thiên Đạo ở trên, Bàn Cổ Đại Thần ở trên, hôm nay ta Miêu Miểu cùng Vô Song tự nguyện kết làm vợ chồng. Từ nay về sau chúng ta chắc chắn nâng đỡ lẫn nhau, vĩnh kết đồng tâm, thỉnh Thiên Đạo cùng Bàn Cổ Đại Thần làm chứng!



Nàng nhìn Hồng Quân, nhỏ giọng nhắc nhở nói:

- Đến lượt huynh nói.

Hồng Quân suy tư nửa ngày, lại phun ra một chữ:

- Được.

Miêu Miểu:

- ...

Kỳ thật Miêu Miểu rất rõ ràng, Vô Song cũng không có cái loại cảm tình này với nàng, có lẽ chỉ là vì tiêu trừ khí đen trên người. Đương nhiên, nàng cũng không có yêu hắn đến chết đi sống lại, chỉ là có hảo cảm, thích dung nhan không gì sánh kịp của hắn.

Nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Sau khi thành thân, bọn họ có thể chậm rãi bồi dưỡng tình cảm được mà!

Miêu Miểu lại vui vẻ lên, cầm ba nén hương đã châm cúi đầu bái bái, sau đó cắm hương vào trong lư hương.

Chỉ một thoáng, trong sơn động hơi tối bỗng nhiên sáng lên, bởi vì có một luồng sáng màu vàng từ trên trời bay xuống. Luồng sáng màu vàng chia ra làm ba, bốn phần mười rơi xuống Thất Bảo Linh Đang, sáu phần mười còn dư lại rơi xuống trên người Miêu Miểu cùng Hồng Quân.

Hồng Quân kinh ngạc nói:

- Công đức chi quang?

Miêu Miểu càng thêm kinh ngạc:

- Vô Song, chúng ta cư nhiên là đôi vợ chồng thành thân đầu tiên trong thiên địa!

Công đức chi quang buông xuống, Miêu Miểu cảm giác cả người thoải mái, luồng sáng màu vàng kia không chỉ tẩy tinh phạt tủy giúp nàng, mà còn thúc đẩy tu vi của nàng trực tiếp từ cảnh giới Huyền Tiên lên tới rồi cảnh giới Kim Tiên!

Thất Bảo Linh Đang cũng từ pháp bảo nhảy mà thành Hậu Thiên Công Đức Linh Bảo, uy lực tăng nhiều!

Cảm xúc trong lòng Hồng Quân chợt lóe rồi biến mất, trong nháy mắt kia, khí đen trên người bỗng nhiên đình chỉ len lỏi, như là bị sức mạnh vô hình giam cầm, nhưng vẫn như cũ là không có tiêu tán.

La Hầu la lên một tiếng, giống như gặp phản phệ. Lúc trước, hắn đã công phá được một phần cấm chế Hồng Quân bày, rốt cuộc thanh âm lại có thể truyền ra.

- Không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt này, kết đạo lữ còn có công đức lấy. Ha hả... Hồng Quân, ngươi cũng thật có thể bất cứ giá nào, vì giải quyết tình duyên, thật sự thành thân với một con Hùng Miêu. Ta thật sự cảm thấy Hùng Miêu kia đáng thương, nàng khẳng định không biết ngươi là tồn tại vô tình lại lãnh khốc cỡ nào đâu nhỉ? Ha ha ha...



Hồng Quân không để ý tới, hắn thấy Miêu Miểu bận rộn dọn dẹp bàn đá, sau đó trải lụa hồng ở trên mặt đất, quỳnh hoa cùng linh quả tùy ý vứt ở bốn phía, như là tiến hành cái nghi thức gì.

Kỳ thật cũng không phải nghi thức, chỉ là một cái giường cực đơn giản mà thôi.

Miêu Miểu lấy hết can đảm nói:

- Vô Song, chúng ta nên động phòng.

Sau khi động phòng, khí đen trên người Vô Song hẳn là có thể tiêu trừ. Nói không chừng ngày mai là nàng có thể mang theo Vô Song trở về Tỳ Hưu tộc. Ngẫm lại nàng cũng cảm thấy thực vui vẻ.

...

Một đêm trôi qua, sáng hôm sau, Miêu Miểu mệt mỏi mở to mắt, ngáp một cái, duỗi cái eo lười. Nhớ tới đủ loại tư thế tối hôm qua, nàng không khỏi đỏ mặt.

- Vô Song?

Nàng bỗng nhiên ý thức được chuyện không thích hợp, trong sơn động đen nhánh chỉ còn lại có một mình nàng, Vô Song không thấy bóng dáng!

Bảy năm qua, đây là Vô Song lần đầu tiên rời đi.

Trong lòng Miêu Miểu sinh ra cảm giác điềm xấu. Ngay từ đầu, nàng an ủi chính mình Vô Song chỉ là lâu lắm không đi ra ngoài, cho nên muốn đi ra ngoài đi dạo. Nhưng chờ đến ngày hôm sau, khi vẫn như cũ không thấy bóng người, nàng lại an ủi Vô Song khả năng chỉ là đi xa một chút.

Nhưng mà chờ đến ngày thứ ba, ngày thứ tư... Ngày thứ bảy vẫn như cũ không thấy bóng dáng Vô Song, Miêu Miểu rốt cuộc nhận rõ hiện thực.

Vô Song rời đi.

Ha hả, không nghĩ tới từ thành thân, động phòng lại đến bị vứt bỏ chỉ dùng không đến mười hai canh giờ, thật là một chuyện châm chọc.

Song quyền dần dần nắm chặt, nàng đi từng bước một đến bên ngoài sơn động, nhìn chằm chằm núi lớn, mênh mông, bát ngát khóe môi lộ ra nụ cười âm lãnh.

- Thật là một kẻ phụ lòng vô tình. Vô Song, cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển, ta cũng nhất định sẽ tìm được ngươi.

Sau đó, làm thịt ngươi!

Nàng bước ra một bước, một tiếng ầm ầm lớn vang lên, núi cao phía sau trong nháy mắt sập.

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha, Hồng Quân Boss có phải là kẻ vô tình, phụ lòng hay không mặt sau sẽ biết ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook