Chương 11: Tự Tiến Cử
Phượng Mặc Áo Vàng
20/03/2023
Lão Tử cùng Nguyên Thủy đi sau:
- ...
Hai người khóe mắt run rẩy, thật không muốn thừa nhận Thông Thiên là đệ đệ của mình. Thật là quá mẹ nó mất mặt.
Ba huynh đệ không cần nói một câu, Miêu Miểu liền rõ ràng ai là ai.
Lão Tử là lão giả, râu tóc hoa râm, khuôn mặt bình tĩnh, trông thần bí cùng cao thâm khó đoán. Nguyên Thủy chính là thanh niên 26, 27 tuổi, lạnh lùng ngạo nghễ, thời khắc đều tản mát ra khí tức người sống chớ tiến gần, chỉ có điều gương mặt kia xác thật đẹp trai ít có người bằng.
Miêu Miểu suy nghĩ một chút, trong số những người nàng biết thì cũng chỉ có kẻ phụ lòng Vô Song kia là đẹp trai hơn.
Thông Thiên thì là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, rộng rãi, nhiệt tình, có sức sống, hơn nữa yêu thích nghịch ngợm gây sự, là người dễ ở chung và dễ tiếp cận nhất trong ba người.
Nguyên Thủy vươn tay túm cổ, kéo Thông Thiên lại đây, lạnh giọng quở mắng:
- Chơi đủ hay chưa? Cũng không chê mất mặt.
- Chuyện này có cái gì mất mặt? Nhị ca thật là chuyện bé xé ra to.
Thông Thiên không phục, nhưng cũng không dám lại vuốt ve Miêu Miểu nữa.
Lão Tử liếc mắt nhìn hai huynh đệ một cái, hai người lập tức câm miệng.
- Tiểu Tỳ Hưu, ngươi làm như thế nào mà biết nơi này có linh quả?
Lão Tử ôn hoà nói, đầu ngón tay chọc ở trên đầu Miêu Miểu, Miêu Miểu lập tức lại biến thành hình người, chỉ là thân thể vẫn không thể nhúc nhích.
Miêu Miểu thực trịnh trọng nói:
- Tiên trưởng, ta không phải Tỳ Hưu, là Hùng Miêu.
Lão Tử:
- ... Tỳ Hưu cũng thế, Hùng Miêu cũng thế, tu vi của cô thấp kém, làm như thế nào tìm được cây Hoàng Trung Lý này?
Tam Thanh tới gần Hoàng Trung Lý, tự nhiên cũng tiếp thu tới tin tức từ đại thụ, biết được đây là một trong mười đại Tiên Thiên Linh Căn, trình độ coi trọng tăng lên không ít.
Nguyên Thủy không kiên nhẫn nói:
- Đại ca, huynh nói nhiều với nàng như vậy làm cái gì? Hoàng Trung Lý ba vạn năm mới kết chín quả, thế mà lại bị nàng ăn vụng một quả. Hừ, loại tiểu yêu dám can đảm tác loạn ở địa bàn của chúng ta này cứ đánh chết là được.
Miêu Miểu phẫn nộ trừng mắt nhìn Nguyên Thủy. Nàng biết ngay mà, thằng nhãi này coi thường Yêu tộc, mở miệng liền kêu đánh kêu giết. Nàng luôn luôn ăn mềm không ăn cứng, thái độ này của Nguyên Thủy ngược lại khơi dậy tính bướng bỉnh của nàng.
- Vị tiên trưởng này, ta không phải chỉ là ăn một trái linh quả thôi sao? Ngài cần gì phải tỏ ra hung dữ đến như vậy? Lại nói, trên trái cây này chỉ viết hai chữ Hoàng Trung, nhưng không viết tên của ngài, dựa vào cái gì nói ta là ăn vụng của các ngài? Hơn nữa, Hoàng Trung Lý rõ ràng là ta phát hiện trước, nó hẳn là thuộc về ta mới đúng.
- Ngươi còn dám trừng ta? Còn dám giảo biện?
Nguyên Thủy cực kỳ giận dữ, mắt thấy liền phải động thủ, lại bị Lão Tử ngăn trở. Nguyên Thủy khó chịu nói:
- Đại ca, huynh cản đệ làm gì?
Lão Tử mỉm cười, bình thản nói:
- Nhị đệ chú ý, trên người nàng có Công Đức Chi Quang.
Nguyên Thủy cùng Thông Thiên ngẩn ra, nhìn kỹ, quanh người Miêu Miểu quả thực có vầng sáng màu vàng nhạt, đó là Công Đức Chi Quang đỡ Thiên Đạo giáng xuống.
Nhưng một con Tỳ Hưu, à Hùng Miêu nho nhỏ, chỉ có cảnh giới Kim Tiên, sao có thể có được thứ này?
Nguyên Thủy cùng Thông Thiên bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt nao nao:
- Là cặp đôi kết làm đạo lữ vào mười mấy năm trước kia?
Lúc ấy trời giáng công đức, toàn bộ sinh linh trong Hồng Hoang đều có cảm ứng, biết trong thiên địa xuất hiện đôi đạo lữ đầu tiên lạy Thiên Đạo cùng Bàn Cổ Đại Thần.
Nhưng không ai biết hai người kết làm đạo lữ rốt cuộc là ai.
Lại cẩn thận nhìn Hùng Miêu, trên người quả nhiên có dấu vết nguyên âm trôi đi, tuy rằng đã thực nhạt.
Nguyên Thủy khinh thường nói:
- Có công đức thì thế nào? Dám khiêu khích Tam Thanh chúng ta, nên đánh chết.
Miêu Miểu trừng mắt nhìn hắn, lải nhải khiêu khích:
- Các ngài nếu như đánh chết ta, cũng đừng muốn biết ta là như thế nào tìm được Hoàng Trung Lý, sau đó còn sẽ bởi vậy mà mất đi thật nhiều bảo bối. Ta nói với các ngài, tuy rằng tu vi của ta thấp nhưng ở trên phương diện tìm bảo bối chính là người chuyên nghiệp, cách xa ngàn dặm cũng có thể cảm ứng được bảo bối tồn tại.
Thông Thiên khó có thể tin hỏi Lão Tử:
- Đại ca, Tỳ Hưu còn có năng lực kinh khủng bực này hay sao?
Nguyên Thủy gõ đầu của hắn một cái, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu để nhìn đệ đệ chính mình:
- Nếu như Tỳ Hưu thực sự có năng lực như vậy thì bọn họ đã sớm xưng bá Hồng Hoang rồi, làm gì có khả năng sẽ co đầu rút cổ một chỗ cũng không dám ra tới?
Thông Thiên không phục nói:
- Cho dù nhị ca nói đúng thì cũng không cần luôn gõ đầu của ta!
- Tỳ Hưu tộc không có năng lực như vậy, nhưng mà Hùng Miêu chúng ta có. Chỉ cần các ngài không đánh chết ta, ta có thể lưu lại giúp các ngài tìm bảo bối, đảm bảo cũng không kém hơn cây Hoàng Trung Lý này. Ta nói với các ngài, bỏ qua cơ hội này thì không còn nữa đâu.
Miêu Miểu dạo quanh ở Côn Luân Sơn suốt ba năm, cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp tiếp cận Tam Thanh, đó chính là: Tìm bảo bối!
Nàng biết bởi vì có Nguyên Thủy cho nên giả nhỏ yếu, trang đáng thương cũng không có tác dụng lắm, cần phải chứng minh chính mình là một người có giá trị, mới có thể được Tam Thanh tiếp nhận.
- ...
Hai người khóe mắt run rẩy, thật không muốn thừa nhận Thông Thiên là đệ đệ của mình. Thật là quá mẹ nó mất mặt.
Ba huynh đệ không cần nói một câu, Miêu Miểu liền rõ ràng ai là ai.
Lão Tử là lão giả, râu tóc hoa râm, khuôn mặt bình tĩnh, trông thần bí cùng cao thâm khó đoán. Nguyên Thủy chính là thanh niên 26, 27 tuổi, lạnh lùng ngạo nghễ, thời khắc đều tản mát ra khí tức người sống chớ tiến gần, chỉ có điều gương mặt kia xác thật đẹp trai ít có người bằng.
Miêu Miểu suy nghĩ một chút, trong số những người nàng biết thì cũng chỉ có kẻ phụ lòng Vô Song kia là đẹp trai hơn.
Thông Thiên thì là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, rộng rãi, nhiệt tình, có sức sống, hơn nữa yêu thích nghịch ngợm gây sự, là người dễ ở chung và dễ tiếp cận nhất trong ba người.
Nguyên Thủy vươn tay túm cổ, kéo Thông Thiên lại đây, lạnh giọng quở mắng:
- Chơi đủ hay chưa? Cũng không chê mất mặt.
- Chuyện này có cái gì mất mặt? Nhị ca thật là chuyện bé xé ra to.
Thông Thiên không phục, nhưng cũng không dám lại vuốt ve Miêu Miểu nữa.
Lão Tử liếc mắt nhìn hai huynh đệ một cái, hai người lập tức câm miệng.
- Tiểu Tỳ Hưu, ngươi làm như thế nào mà biết nơi này có linh quả?
Lão Tử ôn hoà nói, đầu ngón tay chọc ở trên đầu Miêu Miểu, Miêu Miểu lập tức lại biến thành hình người, chỉ là thân thể vẫn không thể nhúc nhích.
Miêu Miểu thực trịnh trọng nói:
- Tiên trưởng, ta không phải Tỳ Hưu, là Hùng Miêu.
Lão Tử:
- ... Tỳ Hưu cũng thế, Hùng Miêu cũng thế, tu vi của cô thấp kém, làm như thế nào tìm được cây Hoàng Trung Lý này?
Tam Thanh tới gần Hoàng Trung Lý, tự nhiên cũng tiếp thu tới tin tức từ đại thụ, biết được đây là một trong mười đại Tiên Thiên Linh Căn, trình độ coi trọng tăng lên không ít.
Nguyên Thủy không kiên nhẫn nói:
- Đại ca, huynh nói nhiều với nàng như vậy làm cái gì? Hoàng Trung Lý ba vạn năm mới kết chín quả, thế mà lại bị nàng ăn vụng một quả. Hừ, loại tiểu yêu dám can đảm tác loạn ở địa bàn của chúng ta này cứ đánh chết là được.
Miêu Miểu phẫn nộ trừng mắt nhìn Nguyên Thủy. Nàng biết ngay mà, thằng nhãi này coi thường Yêu tộc, mở miệng liền kêu đánh kêu giết. Nàng luôn luôn ăn mềm không ăn cứng, thái độ này của Nguyên Thủy ngược lại khơi dậy tính bướng bỉnh của nàng.
- Vị tiên trưởng này, ta không phải chỉ là ăn một trái linh quả thôi sao? Ngài cần gì phải tỏ ra hung dữ đến như vậy? Lại nói, trên trái cây này chỉ viết hai chữ Hoàng Trung, nhưng không viết tên của ngài, dựa vào cái gì nói ta là ăn vụng của các ngài? Hơn nữa, Hoàng Trung Lý rõ ràng là ta phát hiện trước, nó hẳn là thuộc về ta mới đúng.
- Ngươi còn dám trừng ta? Còn dám giảo biện?
Nguyên Thủy cực kỳ giận dữ, mắt thấy liền phải động thủ, lại bị Lão Tử ngăn trở. Nguyên Thủy khó chịu nói:
- Đại ca, huynh cản đệ làm gì?
Lão Tử mỉm cười, bình thản nói:
- Nhị đệ chú ý, trên người nàng có Công Đức Chi Quang.
Nguyên Thủy cùng Thông Thiên ngẩn ra, nhìn kỹ, quanh người Miêu Miểu quả thực có vầng sáng màu vàng nhạt, đó là Công Đức Chi Quang đỡ Thiên Đạo giáng xuống.
Nhưng một con Tỳ Hưu, à Hùng Miêu nho nhỏ, chỉ có cảnh giới Kim Tiên, sao có thể có được thứ này?
Nguyên Thủy cùng Thông Thiên bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt nao nao:
- Là cặp đôi kết làm đạo lữ vào mười mấy năm trước kia?
Lúc ấy trời giáng công đức, toàn bộ sinh linh trong Hồng Hoang đều có cảm ứng, biết trong thiên địa xuất hiện đôi đạo lữ đầu tiên lạy Thiên Đạo cùng Bàn Cổ Đại Thần.
Nhưng không ai biết hai người kết làm đạo lữ rốt cuộc là ai.
Lại cẩn thận nhìn Hùng Miêu, trên người quả nhiên có dấu vết nguyên âm trôi đi, tuy rằng đã thực nhạt.
Nguyên Thủy khinh thường nói:
- Có công đức thì thế nào? Dám khiêu khích Tam Thanh chúng ta, nên đánh chết.
Miêu Miểu trừng mắt nhìn hắn, lải nhải khiêu khích:
- Các ngài nếu như đánh chết ta, cũng đừng muốn biết ta là như thế nào tìm được Hoàng Trung Lý, sau đó còn sẽ bởi vậy mà mất đi thật nhiều bảo bối. Ta nói với các ngài, tuy rằng tu vi của ta thấp nhưng ở trên phương diện tìm bảo bối chính là người chuyên nghiệp, cách xa ngàn dặm cũng có thể cảm ứng được bảo bối tồn tại.
Thông Thiên khó có thể tin hỏi Lão Tử:
- Đại ca, Tỳ Hưu còn có năng lực kinh khủng bực này hay sao?
Nguyên Thủy gõ đầu của hắn một cái, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu để nhìn đệ đệ chính mình:
- Nếu như Tỳ Hưu thực sự có năng lực như vậy thì bọn họ đã sớm xưng bá Hồng Hoang rồi, làm gì có khả năng sẽ co đầu rút cổ một chỗ cũng không dám ra tới?
Thông Thiên không phục nói:
- Cho dù nhị ca nói đúng thì cũng không cần luôn gõ đầu của ta!
- Tỳ Hưu tộc không có năng lực như vậy, nhưng mà Hùng Miêu chúng ta có. Chỉ cần các ngài không đánh chết ta, ta có thể lưu lại giúp các ngài tìm bảo bối, đảm bảo cũng không kém hơn cây Hoàng Trung Lý này. Ta nói với các ngài, bỏ qua cơ hội này thì không còn nữa đâu.
Miêu Miểu dạo quanh ở Côn Luân Sơn suốt ba năm, cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp tiếp cận Tam Thanh, đó chính là: Tìm bảo bối!
Nàng biết bởi vì có Nguyên Thủy cho nên giả nhỏ yếu, trang đáng thương cũng không có tác dụng lắm, cần phải chứng minh chính mình là một người có giá trị, mới có thể được Tam Thanh tiếp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.