Đạo Lữ Hung Dữ Cũng Trùng Sinh
Chương 18: Thiếu gia, người không nên tới đây
Vũ Hạ Đích Hảo Đại
29/09/2021
Khi giọng nói kia vang lên, tất cả mọi người đều nhìn sang. Ai ai cũng phải ngạc nhiên vì lúc này lại có người có thể đến gần nơi đây.
Lúc nhìn thấy người tới, Chân Vũ và Chân Linh đều sửng sốt, ngay cả Đông trưởng lão cũng nhíu mày.
Mà người đến dĩ nhiên chính là Lục Thủy.
Chân Vũ và Chân Linh ngạc nhiên là vì tại sao thiếu gia vẫn còn ở đây, trong khi Đông trưởng lão bất ngờ là vị tại sao hắn còn chưa bị bắt.
Nhưng Lục Thủy đến lại khiến Chân Vũ và Chân Linh trở nên lo lắng nhiều hơn. Đây không phải là tự tìm đường chết à?
Chân Vũ lập tức nói:
“Chân Linh, dẫn thiếu gia bỏ trốn ngay. Ta sẽ chặn bọn họ lại.”
Chân Linh nghiến chặt răng, cuối cùng đành gật đầu.
Mặc dù đám người của Đông trưởng lão có chút kinh ngạc, nhưng chuyện thằng này tự nạp mạng đến đây cũng là một chuyện tốt.
“Bao vây chúng, đừng để chúng thoát ra ngoài.”
Tất cả mọi người đều nhắm vào Lục Thủy; bọn chúng biết rõ, thằng này mới là kẻ trung tâm của ba người đối phương.
Chỉ cần khống chế được người này, tương đương với việc khống chế luôn hai cao thủ khó dây dưa kia.
Chân Vũ và Chân Linh cảnh giác nhìn bốn phía. Rốt cuộc, cả đám thật sự rơi vào tình thế hiểm nghèo rồi.
“Thiếu gia, ngươi không nên đến đây mà.” Chân Vũ hơi tức giận. Rõ rằng, đây là thiếu gia cố tình làm xằng làm bậy, cũng khiến cố gắng của bọn họ hóa thành công dã tràng.
Chân Linh cũng không nói gì, nhưng thầm cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tại sao thiếu gia cứ mãi gây phiền phức như vậy?
Ta mà không đến, chắc các ngươi sống nỗi? Lục Thủy cũng không nói lời nào, chỉ nhìn về phía đám người Đông trưởng lão.
Hắn đang tính toán một số việc, cũng thuận tiện suy nghĩ xem mình nên dùng chiêu thức gì.
Ngay sau đó, anh đã có một quyết định riêng.
“Chúng ta không rõ là cuốn kỳ thư kia có nằm trong tay ngươi hay không, nhưng chắc chắn là ngươi cũng có bảo bối. Giao nó ra, bọn ta sẽ không tra tấn ngươi.
Nhưng chắc chắn là không tha mạng cho các ngươi được.
Nếu ngươi sống, chúng ta sẽ chết.
Ai cũng là người thông minh cả.”
Đông trưởng lão nói với Lục Thủy như thế.
Bọn chúng nói rất thẳng thắn; cũng giống như lời ban nãy, một mũi tên đã được bắn ra, không thể quay đầu.
Nếu đã ra tay, phải ra tay đến cùng, dù là đã sai lầm mất rồi.
Vì nếu quay đầu, kết cuộc cũng là cái chết.
Nhận thấy bọn này định ra tay, Chân Vũ và Chân Linh bèn đứng chắn trước người Lục Thủy.
Cả hai đã sẵn sàng liều mạng để tìm cơ hội đột phá vòng vây.
Lục Thủy lại bước về phía trước, lướt qua cạnh người Chân Vũ và Chân Linh, bình tĩnh nói:
“Lui ra đi.”
Chân Vũ và Chân Linh giật thót cả người, tự hỏi thiếu gia đang làm gì vậy?
Chân Linh lập tức lên tiếng; bây giờ không phải là lúc càn rỡ đâu:
“Thiếu gia, người...”
Chỉ mới nói được mấy chữ, Chân Linh lập tức ngậm miệng lại, bởi vì... khí thế của Lục Thủy đã thay đổi.
Thay đổi đến mức nghiên trời, lệch đất.
Lục Thủy vẫn bình tĩnh đứng đó, nhưng mọi thứ xung quanh hắn đều thay đổi, từ dòng khí tức đang cuộn trào đến từng tầng áp lực đang nhộn nhạo sinh sôi.
Hắn cứ đứng đó như thế, nhưng lại tạo cảm giác cho kẻ bên cạnh rằng, từng cử chỉ nhỏ của hắn lại có khả năng ảnh hưởng đến vạn vật xung quanh.
Nếu nhìn hắn ở trạng thái lúc này, chẳng hiểu sao bản thân lại có cảm giác rất sợ hãi, thậm chí nhịp tim còn tăng nhanh dữ dội.
Chân Linh và Chân Vũ nhìn nhau, khẳng định là bản thân cả hai không hề gặp ảo giác.
Nhưng tại sao thiếu gia của bọn họ lại sở hữu một dạng khí tức đáng sợ đến như thế?
Tả - Hữu hộ pháp và Đông, Tây trưởng lão cũng nhìn Lục Thủy với đầy vẻ kiêng kỵ.
Nhưng mà, thoạt nhìn thì hắn cũng mới Cấp 2 mà thôi.
“Bắt lấy hắn.” Đông trưởng lão ra lệnh cho môn nhân của Vô Diện môn.
Những kẻ còn lại cũng hơi e dè, nhưng rốt cuộc vẫn xông về phía Lục Thủy.
Nhìn đám người này, Lục Thủy bình tĩnh nói:
“Lên hết một lần đi, như vậy thì các ngươi mới có một tia hy vọng.”
“Ngông cuồng! Phế nó đi.” Đông trưởng lão thét lên.
Chẳng hiểu tại sao, lão lại muốn chạy trốn vào lúc này.
Tả - Hữu hộ pháp cũng thế, ai cũng đang thầm muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Trong khoảnh khắc này, Lục Thủy đã xuất thủ. Hắn vươn một tay ra, sau đó bình tĩnh nhìn mọi người, khẽ nói:
“Thiên Định Bát Phương.”
Lúc này, từng sợi xích sắt vô hình bắt đầu ngưng tụ giữa không trung, để rồi lập tức quét ngang qua đám người Đông trưởng lão.
Bọn môn nhân Cấp 3 đang xông về phía hắn chẳng có bất cứ năng lực phản kháng nào, lập tức bị những sợi xiềng xích kia khóa chặt.
Sau đó, những sợi xiềng xích này cũng đã quấn nốt đám người còn lại, kể cả Đông trưởng lão.
Mặc dù Đông trưởng lão và những người khác khá kinh ngạc, nhưng bọn chúng vẫn còn khả năng phản kháng.
Chúng liên tục tấn công các sợi xiềng xích, cố gắng vùng thoát ra.
Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên chính là, dù tấn công thế nào thì cũng không gây ra bất cứ thiệt hại đáng kể gì cho những sợi xiềng xích ấy.
Chúng dần sợ hãi.
“Đạo hữu! Có chuyện gì thì từ từ mà nói. Bọn ta nhất thời hồ đồ mà thôi.”
“Tỷ muội chúng ta có thể làm nô tỳ cho công tử, mong công tử hạ thủ lưu tinh.”
Ai cũng có thể thấy người này bất phàm; nếu cứ tiếp tục như hiện tại, ai mà biết hậu quả sẽ ra sao.
Trước hết, tránh thoát một kiếp rồi tính tiếp.
Nhưng Lục Thủy cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến họ.
Quan sát đại trận giam cầm bên ngoài trong thoáng chốc, hắn bình tĩnh nói.
“Chân Vũ.”
Chân Vũ vốn dĩ còn đang kinh hãi, vừa nghe gọi mình như thế thì lập tức bình tĩnh, vô thức đáp lời.
“Có thuộc hạ.”
Dù kịp thời phản ứng, nhưng Chân Vũ vẫn còn khá mê mang. Nói chính xác hơn, là do Lục Thủy hiện tại đang thể hiện ra một phong cách quá khó tin.
Vị thiếu gia phế vật kia đâu rồi? Vị thiếu gia dốt nát, luôn thích thể hiện, chuộng phô trương của y ngày trước... giờ đâu rồi?
Lục Thủy của hiện tại quả thực chính là một kẻ mang đầy nhãn mác của loại hình nhân trung long phượng, tuyệt thế thiên kiêu đấy.
“Trong Tu chân giới này, có ai là người mang thân phận vừa đặc biệt, vừa thần bí hay không?” Giọng nói của Lục Thủy vang lên bên tai y, vẫn là âm hưởng bình tĩnh như cũ.
Suy nghĩ một lát, Chân Vũ bèn trả lời:
“Đại khái có 3 người.”
“Là 3 người nào?” Lục Thủy hỏi.
“Đầu tiên là Tông chủ của Hợp Hoan tông. Theo truyền thuyết, Hợp Hoan tông được xây dựng bởi một vị cường giả cái thế, truyền dạy song tu chi pháp vô thượng. Không ai biết được nguồn gốc hay mục đích của vị đó, cũng không rõ giới tính của vị đó là gì.
Nhưng từ khi thành lập tông đến nay, vị đó chưa bao giờ chủ động khiêu khích bất kỳ thế lực nào trong giới Tu chân cả.
Tuy có cảm giác giống như Ma đạo, nhưng thực ra rất biết điều.
Còn trên thực tế, đúng là chưa có bất cứ một ai trông thấy mặt mũi của Tông chủ Hợp Hoan tông cả.”
Lục Thủy khẽ nhíu mày; đúng là đủ thần bí đấy, nhưng như vậy sẽ tạo cho hắn một kiểu thiết lập bất nam, bất nữ.
“Tiếp tục nói.” Lục Thủy lên tiếng.
Mặc dù không biết thiếu gia định làm gì, nhưng Chân Vũ vẫn nói tiếp:
“Người thứ hai là chủ nhân của Thiên Cơ các, tên là Thiên Cơ Lâu Vũ.
Vị này cũng chính là người đã khai sáng ra Thiên Cơ các. Tương truyền rằng, thân thể y đang ở hiện tại, nhưng y lại đang sống ở tương lai. Thiên Cơ Lâu Vũ có thể nhìn thấu cơ duyên và tạo hóa của vạn vật, nhìn trộm quá khứ và cả tương lai. Nếu được y điểm hóa, có thể giải hoặc sinh tử, nhận được tạo hóa vô thượng.
Tuy nhiên, dù y vang dang thiên hạ, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy được chân dung của y.”
Đồ vô dụng - Đây chính là ý nghĩ đầu tiên của Lục Thủy khi nghe Chân Vũ nhắc đến cái tên này.
Gì mà nhìn thấu cơ duyên và tạo hóa của vạn vật? Gì mà nhìn trộm quá khứ và cả tương lai? Chẳng phải tên này đã từng khóc lóc năn nỉ phu thê nhà hắn buông tha cho à?
Năm đó, hai vợ chồng nhà hắn từng nghe qua danh tiếng của Thiên Cơ Lâu Vũ, thế nên cố tình tìm đến hỏi thăm một phen.
Mục đích cốt yếu là định nhờ đối phương tính toán xem, phải làm thế nào để Mộ Tuyết có thể mang bầu.
Chẳng ngờ rằng, đối phương lại thuộc dạng mềm yếu đến vậy, mới vừa thi pháp gieo quẻ để nhìn đến số phận của hai vợ chồng hắn thì... tự nổ tung ngay lập tức, suýt nữa là mất mạng luôn rồi.
Sau đó, y một mực giả vờ đáng thương, luôn miệng than thở là trên còn cha mẹ già, bên dưới có con thơ... trong khi y chỉ là một tên thư sinh nho nhỏ...
Ăn nói bậy bạ.
Đúng là có tiếng mà không có miếng mà!
Sau này hắn mới tỉnh ngộ, liệu có phải khi đó hai vợ chồng hắn gặp kẻ giả mạo hay không?
Nếu biết trước thế, cứ tiễn y đi một đoạn đường cho nhanh gọn.
Sau đó, Lục Thủy từ bỏ lựa chọn thứ hai, hỏi tiếp:
“Người cuối cùng là ai?”
Chân Vũ cũng tóm tắt ngắn gọn về người cuối cùng:
“Người thứ ba là Tông chủ của Ẩn Thiên tông. Định nghĩa về Ẩn Thiên tông rất mơ hồ tại Tu chân giới này. Bởi vì, bọn họ hiếm khi dùng thân phận của tông môn trong lúc hành tẩu giữa Tu chân giới.
Nhưng chỉ cần bọn họ ra tay giết người, bọn họ luôn luôn để lại danh hiệu của tông môn, hay cả đạo hiệu của bản thân, nhưng tuyệt đối không bộc lộ ra thân phận thật sự trước mắt công chúng.
Vì vậy, đệ tử của Ẩn Thiên tông rất bí mật trong đại đa số mọi người. Trong số đó, Tông chủ là kẻ bí ẩn hơn cả. Đến tận ngày nay, chẳng ai biết rõ về sự tồn tại của người đó, dù là chút ít tin đồn cũng không.
Kể cả giới tính, tu vi, đạo hiệu, truyền thừa... chẳng có bất cứ một thông tin nào.
Thậm chí, còn người còn hoài nghi rằng, cơ bản là Ẩn Thiên tông không hề có Tông chủ.”
Lúc nhìn thấy người tới, Chân Vũ và Chân Linh đều sửng sốt, ngay cả Đông trưởng lão cũng nhíu mày.
Mà người đến dĩ nhiên chính là Lục Thủy.
Chân Vũ và Chân Linh ngạc nhiên là vì tại sao thiếu gia vẫn còn ở đây, trong khi Đông trưởng lão bất ngờ là vị tại sao hắn còn chưa bị bắt.
Nhưng Lục Thủy đến lại khiến Chân Vũ và Chân Linh trở nên lo lắng nhiều hơn. Đây không phải là tự tìm đường chết à?
Chân Vũ lập tức nói:
“Chân Linh, dẫn thiếu gia bỏ trốn ngay. Ta sẽ chặn bọn họ lại.”
Chân Linh nghiến chặt răng, cuối cùng đành gật đầu.
Mặc dù đám người của Đông trưởng lão có chút kinh ngạc, nhưng chuyện thằng này tự nạp mạng đến đây cũng là một chuyện tốt.
“Bao vây chúng, đừng để chúng thoát ra ngoài.”
Tất cả mọi người đều nhắm vào Lục Thủy; bọn chúng biết rõ, thằng này mới là kẻ trung tâm của ba người đối phương.
Chỉ cần khống chế được người này, tương đương với việc khống chế luôn hai cao thủ khó dây dưa kia.
Chân Vũ và Chân Linh cảnh giác nhìn bốn phía. Rốt cuộc, cả đám thật sự rơi vào tình thế hiểm nghèo rồi.
“Thiếu gia, ngươi không nên đến đây mà.” Chân Vũ hơi tức giận. Rõ rằng, đây là thiếu gia cố tình làm xằng làm bậy, cũng khiến cố gắng của bọn họ hóa thành công dã tràng.
Chân Linh cũng không nói gì, nhưng thầm cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tại sao thiếu gia cứ mãi gây phiền phức như vậy?
Ta mà không đến, chắc các ngươi sống nỗi? Lục Thủy cũng không nói lời nào, chỉ nhìn về phía đám người Đông trưởng lão.
Hắn đang tính toán một số việc, cũng thuận tiện suy nghĩ xem mình nên dùng chiêu thức gì.
Ngay sau đó, anh đã có một quyết định riêng.
“Chúng ta không rõ là cuốn kỳ thư kia có nằm trong tay ngươi hay không, nhưng chắc chắn là ngươi cũng có bảo bối. Giao nó ra, bọn ta sẽ không tra tấn ngươi.
Nhưng chắc chắn là không tha mạng cho các ngươi được.
Nếu ngươi sống, chúng ta sẽ chết.
Ai cũng là người thông minh cả.”
Đông trưởng lão nói với Lục Thủy như thế.
Bọn chúng nói rất thẳng thắn; cũng giống như lời ban nãy, một mũi tên đã được bắn ra, không thể quay đầu.
Nếu đã ra tay, phải ra tay đến cùng, dù là đã sai lầm mất rồi.
Vì nếu quay đầu, kết cuộc cũng là cái chết.
Nhận thấy bọn này định ra tay, Chân Vũ và Chân Linh bèn đứng chắn trước người Lục Thủy.
Cả hai đã sẵn sàng liều mạng để tìm cơ hội đột phá vòng vây.
Lục Thủy lại bước về phía trước, lướt qua cạnh người Chân Vũ và Chân Linh, bình tĩnh nói:
“Lui ra đi.”
Chân Vũ và Chân Linh giật thót cả người, tự hỏi thiếu gia đang làm gì vậy?
Chân Linh lập tức lên tiếng; bây giờ không phải là lúc càn rỡ đâu:
“Thiếu gia, người...”
Chỉ mới nói được mấy chữ, Chân Linh lập tức ngậm miệng lại, bởi vì... khí thế của Lục Thủy đã thay đổi.
Thay đổi đến mức nghiên trời, lệch đất.
Lục Thủy vẫn bình tĩnh đứng đó, nhưng mọi thứ xung quanh hắn đều thay đổi, từ dòng khí tức đang cuộn trào đến từng tầng áp lực đang nhộn nhạo sinh sôi.
Hắn cứ đứng đó như thế, nhưng lại tạo cảm giác cho kẻ bên cạnh rằng, từng cử chỉ nhỏ của hắn lại có khả năng ảnh hưởng đến vạn vật xung quanh.
Nếu nhìn hắn ở trạng thái lúc này, chẳng hiểu sao bản thân lại có cảm giác rất sợ hãi, thậm chí nhịp tim còn tăng nhanh dữ dội.
Chân Linh và Chân Vũ nhìn nhau, khẳng định là bản thân cả hai không hề gặp ảo giác.
Nhưng tại sao thiếu gia của bọn họ lại sở hữu một dạng khí tức đáng sợ đến như thế?
Tả - Hữu hộ pháp và Đông, Tây trưởng lão cũng nhìn Lục Thủy với đầy vẻ kiêng kỵ.
Nhưng mà, thoạt nhìn thì hắn cũng mới Cấp 2 mà thôi.
“Bắt lấy hắn.” Đông trưởng lão ra lệnh cho môn nhân của Vô Diện môn.
Những kẻ còn lại cũng hơi e dè, nhưng rốt cuộc vẫn xông về phía Lục Thủy.
Nhìn đám người này, Lục Thủy bình tĩnh nói:
“Lên hết một lần đi, như vậy thì các ngươi mới có một tia hy vọng.”
“Ngông cuồng! Phế nó đi.” Đông trưởng lão thét lên.
Chẳng hiểu tại sao, lão lại muốn chạy trốn vào lúc này.
Tả - Hữu hộ pháp cũng thế, ai cũng đang thầm muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Trong khoảnh khắc này, Lục Thủy đã xuất thủ. Hắn vươn một tay ra, sau đó bình tĩnh nhìn mọi người, khẽ nói:
“Thiên Định Bát Phương.”
Lúc này, từng sợi xích sắt vô hình bắt đầu ngưng tụ giữa không trung, để rồi lập tức quét ngang qua đám người Đông trưởng lão.
Bọn môn nhân Cấp 3 đang xông về phía hắn chẳng có bất cứ năng lực phản kháng nào, lập tức bị những sợi xiềng xích kia khóa chặt.
Sau đó, những sợi xiềng xích này cũng đã quấn nốt đám người còn lại, kể cả Đông trưởng lão.
Mặc dù Đông trưởng lão và những người khác khá kinh ngạc, nhưng bọn chúng vẫn còn khả năng phản kháng.
Chúng liên tục tấn công các sợi xiềng xích, cố gắng vùng thoát ra.
Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên chính là, dù tấn công thế nào thì cũng không gây ra bất cứ thiệt hại đáng kể gì cho những sợi xiềng xích ấy.
Chúng dần sợ hãi.
“Đạo hữu! Có chuyện gì thì từ từ mà nói. Bọn ta nhất thời hồ đồ mà thôi.”
“Tỷ muội chúng ta có thể làm nô tỳ cho công tử, mong công tử hạ thủ lưu tinh.”
Ai cũng có thể thấy người này bất phàm; nếu cứ tiếp tục như hiện tại, ai mà biết hậu quả sẽ ra sao.
Trước hết, tránh thoát một kiếp rồi tính tiếp.
Nhưng Lục Thủy cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến họ.
Quan sát đại trận giam cầm bên ngoài trong thoáng chốc, hắn bình tĩnh nói.
“Chân Vũ.”
Chân Vũ vốn dĩ còn đang kinh hãi, vừa nghe gọi mình như thế thì lập tức bình tĩnh, vô thức đáp lời.
“Có thuộc hạ.”
Dù kịp thời phản ứng, nhưng Chân Vũ vẫn còn khá mê mang. Nói chính xác hơn, là do Lục Thủy hiện tại đang thể hiện ra một phong cách quá khó tin.
Vị thiếu gia phế vật kia đâu rồi? Vị thiếu gia dốt nát, luôn thích thể hiện, chuộng phô trương của y ngày trước... giờ đâu rồi?
Lục Thủy của hiện tại quả thực chính là một kẻ mang đầy nhãn mác của loại hình nhân trung long phượng, tuyệt thế thiên kiêu đấy.
“Trong Tu chân giới này, có ai là người mang thân phận vừa đặc biệt, vừa thần bí hay không?” Giọng nói của Lục Thủy vang lên bên tai y, vẫn là âm hưởng bình tĩnh như cũ.
Suy nghĩ một lát, Chân Vũ bèn trả lời:
“Đại khái có 3 người.”
“Là 3 người nào?” Lục Thủy hỏi.
“Đầu tiên là Tông chủ của Hợp Hoan tông. Theo truyền thuyết, Hợp Hoan tông được xây dựng bởi một vị cường giả cái thế, truyền dạy song tu chi pháp vô thượng. Không ai biết được nguồn gốc hay mục đích của vị đó, cũng không rõ giới tính của vị đó là gì.
Nhưng từ khi thành lập tông đến nay, vị đó chưa bao giờ chủ động khiêu khích bất kỳ thế lực nào trong giới Tu chân cả.
Tuy có cảm giác giống như Ma đạo, nhưng thực ra rất biết điều.
Còn trên thực tế, đúng là chưa có bất cứ một ai trông thấy mặt mũi của Tông chủ Hợp Hoan tông cả.”
Lục Thủy khẽ nhíu mày; đúng là đủ thần bí đấy, nhưng như vậy sẽ tạo cho hắn một kiểu thiết lập bất nam, bất nữ.
“Tiếp tục nói.” Lục Thủy lên tiếng.
Mặc dù không biết thiếu gia định làm gì, nhưng Chân Vũ vẫn nói tiếp:
“Người thứ hai là chủ nhân của Thiên Cơ các, tên là Thiên Cơ Lâu Vũ.
Vị này cũng chính là người đã khai sáng ra Thiên Cơ các. Tương truyền rằng, thân thể y đang ở hiện tại, nhưng y lại đang sống ở tương lai. Thiên Cơ Lâu Vũ có thể nhìn thấu cơ duyên và tạo hóa của vạn vật, nhìn trộm quá khứ và cả tương lai. Nếu được y điểm hóa, có thể giải hoặc sinh tử, nhận được tạo hóa vô thượng.
Tuy nhiên, dù y vang dang thiên hạ, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy được chân dung của y.”
Đồ vô dụng - Đây chính là ý nghĩ đầu tiên của Lục Thủy khi nghe Chân Vũ nhắc đến cái tên này.
Gì mà nhìn thấu cơ duyên và tạo hóa của vạn vật? Gì mà nhìn trộm quá khứ và cả tương lai? Chẳng phải tên này đã từng khóc lóc năn nỉ phu thê nhà hắn buông tha cho à?
Năm đó, hai vợ chồng nhà hắn từng nghe qua danh tiếng của Thiên Cơ Lâu Vũ, thế nên cố tình tìm đến hỏi thăm một phen.
Mục đích cốt yếu là định nhờ đối phương tính toán xem, phải làm thế nào để Mộ Tuyết có thể mang bầu.
Chẳng ngờ rằng, đối phương lại thuộc dạng mềm yếu đến vậy, mới vừa thi pháp gieo quẻ để nhìn đến số phận của hai vợ chồng hắn thì... tự nổ tung ngay lập tức, suýt nữa là mất mạng luôn rồi.
Sau đó, y một mực giả vờ đáng thương, luôn miệng than thở là trên còn cha mẹ già, bên dưới có con thơ... trong khi y chỉ là một tên thư sinh nho nhỏ...
Ăn nói bậy bạ.
Đúng là có tiếng mà không có miếng mà!
Sau này hắn mới tỉnh ngộ, liệu có phải khi đó hai vợ chồng hắn gặp kẻ giả mạo hay không?
Nếu biết trước thế, cứ tiễn y đi một đoạn đường cho nhanh gọn.
Sau đó, Lục Thủy từ bỏ lựa chọn thứ hai, hỏi tiếp:
“Người cuối cùng là ai?”
Chân Vũ cũng tóm tắt ngắn gọn về người cuối cùng:
“Người thứ ba là Tông chủ của Ẩn Thiên tông. Định nghĩa về Ẩn Thiên tông rất mơ hồ tại Tu chân giới này. Bởi vì, bọn họ hiếm khi dùng thân phận của tông môn trong lúc hành tẩu giữa Tu chân giới.
Nhưng chỉ cần bọn họ ra tay giết người, bọn họ luôn luôn để lại danh hiệu của tông môn, hay cả đạo hiệu của bản thân, nhưng tuyệt đối không bộc lộ ra thân phận thật sự trước mắt công chúng.
Vì vậy, đệ tử của Ẩn Thiên tông rất bí mật trong đại đa số mọi người. Trong số đó, Tông chủ là kẻ bí ẩn hơn cả. Đến tận ngày nay, chẳng ai biết rõ về sự tồn tại của người đó, dù là chút ít tin đồn cũng không.
Kể cả giới tính, tu vi, đạo hiệu, truyền thừa... chẳng có bất cứ một thông tin nào.
Thậm chí, còn người còn hoài nghi rằng, cơ bản là Ẩn Thiên tông không hề có Tông chủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.