Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh
Chương 3: Nhớ Trước Kia Ta Là Cha Của Khí Vận
Vịt Ăn Táo
26/01/2021
"Ta sắp trừ yêu, các ngươi nhìn cho kỹ, chắc sẽ hơi nhanh đấy."
Chân Võ và Chân Linh có chút bất ngờ, bọn họ cảm giác hình như mình bị khinh thường thì phải?
Phải biết rằng tu vi của Lục Thủy hoàn toàn không cùng đẳng cấp với bọn họ, vả lại nhị giai có nhanh đi nữa thì nhanh được đến đâu chứ?
Ấy là chưa nói tới trình độ nhị giai cùi bắp của Lục Thủy, rất khó mà giải quyết nhanh chóng được.
Vì vậy bọn họ cảm thấy Lục Thủy chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi, nếu như hắn thật sự có thể nhanh chóng giải quyết yêu vật, thì bọn họ đều có thể nuốt kiếm rồi.
Lúc này Chân Võ và Chân Linh thấy yêu vật kia phát hiện ra bọn họ, yêu vật kia lập tức bắt đầu gầm gừ, nhanh chóng phóng về phía Lục Thủy.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Chân Võ nhíu mày, bọn họ cảm thấy yêu vật này thế mà sắp đạt đến nhị giai rồi.
Trước kia Lục Thủy đã không đối phó được, chớ nói tới việc yêu vật đã mạnh lên.
"Thiếu gia, nó đã sắp nhị giai rồi."
Hàm ý rất rõ ràng, để Lục Thủy đừng cậy mạnh.
Chân Linh cho rằng Chân Võ nói quá uyển chuyển, lập tức nói:
"Thiếu gia, thân thể của ngài vẫn rất yếu, có lẽ không phải đối thủ của yêu vật…"
Ngay lúc này, yêu vật kia đã nhào về phía Lục Thủy. Lục Thủy chỉ nhìn, sau đó đưa tay xoay linh kiếm, tiếp theo nhẹ dời bước vung kiếm đâm hướng bên cạnh, thanh kiếm thuận thế vuột khỏi tay hắn.
Mà khi đó, yêu vật kia vừa lúc bổ nhào vào bên cạnh Lục Thủy, thanh kiếm kia vừa lúc đâm vào cổ yêu vật.
Tức khắc, yêu vật lăn lộn trên mặt đất, giãy dụa mấy lần, đứt hơi bỏ mình.
Sau đó Lục Thủy nhìn hai người ở phía sau, nói:
"Các ngươi mới nói gì đó?"
Chân Võ sững sờ, Chân Linh cũng sững sờ giống vậy, nàng còn chưa nói hết ý của mình.
Toàn bộ xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi bọn họ đều không thấy rõ.
Trong tích tắc, kiếm kia đã đâm vào cổ của yêu vật.
Nhưng mà sao có thể nhỉ? Sao mà nhanh như vậy được?
Thậm chí bọn họ còn không thấy Lục Thủy vận dụng linh khí, vậy mà yêu vật đã chết rồi, bị giết chết trong nháy mắt.
Bấy giờ, bọn họ mới nhớ lại lời Lục Thủy nói khi nãy, hắn sắp trừ yêu, có thể sẽ hơi nhanh.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến, mấy lời kia là thật.
Mà đối mặt câu hỏi của Lục Thủy, bọn họ mới hồi phục tinh thần lại.
"Không, không có!"
Chân Linh trả lời liền.
Tuy thực lực Lục Thủy thể hiện ra không mạnh, nhưng hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ, nên nhất thời có hơi thất thố.
Thế nhưng bọn họ vẫn cảm thấy không chân thật lắm, một người không thể đối phó nổi một con yêu vật nhất giai thông thường, vậy sao lần này lại giải quyết gọn gàng như thế?
Ngay cả khi bọn họ ở bậc nhị giai, cũng không thể làm sạch sẽ lưu loát như vậy.
Không để ý đến Chân Võ và Chân Linh, Lục Thủy đến bên cạnh yêu vật kiểm tra, sau đó nhíu mày:
"Nhiễm bệnh sao?"
Nếu hắn nhớ không nhầm, không bao lâu sau, trấn nhỏ dưới chân núi sẽ xảy ra một trận bệnh tai, kể cả mẹ hắn cũng bị nhiễm bệnh.
Lúc ấy Lục gia cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Sau cùng chính Nhị Trưởng lão ra mặt thì vấn đề mới được giải quyết.
Chắc là khoảng thời gian này nhỉ, không nhớ rõ.
Sau đó Lục Thủy quay đầu nhìn Chân Võ nói:
"Đến vùng lân cận rừng cây điều tra thử, xem có thứ tương tự yêu vật này không, có thể là thực vật, động vật hoặc linh thú, nếu có thì tra rõ nguồn phát ra."
Đối với giọng điệu không cho phép từ chối của Lục Thủy, Chân Võ có ảo giác, chính mình không thể từ chối.
Có lẽ vừa rồi trái ngược làm Lục Thủy có một chút uy nghiêm.
Cuối cùng Chân Võ gật đầu đáp:
"Vâng, thiếu gia."
Tiếp sau Lục Thủy nhìn Chân Linh nói:
"Thông báo cho trấn nhỏ bên ngoài, sắp tới nếu như sinh bệnh trên quy mô lớn, lập tức cử người đến cầu cứu Lục gia."
Chân Linh hơi chần chừ, nàng vốn không cần làm loại việc này.
Lục Thủy nhìn Chân Linh:
"Có vấn đề?"
Ở kiếp trước Lục Thủy không hề ra ngoài, do đó hắn không biết mình mạnh cỡ nào. Nhưng mà, đã từng làm cường giả, tự mang khí thế đủ để dọa một số người.
Mà khoảnh khắc Chân Linh chạm trán ánh mắt Lục Thủy, chợt giật mình, vừa rồi trong thoáng chốc hình như nàng thấy được ánh mắt của Đại trưởng lão khi đó.
Chân Linh lập tức cúi đầu:
"Không có, thiếu gia."
"Đi đi."
Lục Thủy nói.
Sau đó Chân Võ và Chân Linh trực tiếp rời khỏi chỗ.
Bọn họ cảm giác hôm nay thiếu gia có phần tà môn.
Có điều, chờ khi bọn họ bừng tỉnh, có thể sẽ cho rằng vị Đại Thiếu gia này học được tà môn ma đạo ở chỗ nào đó.
Dẫu sao đây cũng là chuyện thường xảy ra.
Lục Thủy không để ý nhiều lắm, sau khi xác định hai người kia đã rời đi, hắn mới che eo méo miệng nói:
"Á, đau đau đau quá."
Hắn mang theo vết thương xuống núi, sao có thể không đau chứ?
Còn chuyện ném cành cây vừa nãy, có thể nói là mang theo từ kiếp trước.
Ở kiếp trước, bởi vì cảnh giới tương đối cao, dẫn đến tỷ lệ mang thai của vợ hắn cơ bản là bằng không, vì để có được xác suất mang thai như bình thường, hắn đã cướp đoạt thiên địa khí vận vào người, có thể xưng là cha của khí vận, nhưng đáng tiếc vẫn không thể hoài thai.
Song, điều khiến hắn bất ngờ chính là, trọng sinh mà thiên địa khí vận vẫn còn.
Có điều không mạnh mà thôi.
Về phần kiếp trước hắn mạnh cỡ nào?
Hình như cũng không mạnh bao nhiêu cả, dù sao cũng chỉ nhảy nhót ở khu vực Lục gia.
Nhưng mà, sau đó hắn thường xuyên làm nghiên cứu, tài liệu không đủ sẽ vươn tay hái trời sao, nghe nói có lần bắt được một viên khá lớn, dọa cho mấy vị đại lão Lục gia sợ khiếp vía.
Còn kinh động đến Mộ Tuyết đang bế quan, sau đó bị nàng đấm một phát vỡ nát.
Tiếp theo cũng không phải nghe nói, mà là tự mình trải qua, Mộ Tuyết đã làm nổ mật thất của hắn.
Hiện giờ ngẫm lại, thực lực chắc là cũng được.
Nói đến Mộ Tuyết, nếu không phải cha mẹ chỉ thị hôn nhân đó, có đánh chết hắn cũng sẽ không cưới Mộ Tuyết.
Cả một thùng thuốc nổ.
Sau đó Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi một lát, rồi đi đến bên cạnh yêu vật, lấy điện thoại hàng nhái của hắn ra, mở camera quay mình và yêu vật.
Thuận tiện làm dáng
Tách tách.
"Hoàn hảo."
Đây là đem về cho Tam Trưởng lão xem, tránh cho Tam Trưởng lão đòi vật chứng.
Về như nhân chứng, Chân Võ và Chân Linh là được.
Sau đó Lục Thủy cất bước lên núi, sau khi trở về hắn phải làm cho mình một ít thuốc, nếu không thận mà thật sự có chuyện sẽ không tốt.
—— ——
Đại điện Lục gia.
Tam Trưởng lão im lặng xem điện thoại của Lục Thủy.
Lục Thủy thì đứng ở phía dưới đại điện, chờ Tam Trưởng lão mở lời.
Ngừng giây lát, Tam Trưởng lão nói:
"Có tiến bộ, lại có thể làm cho người ta không tìm ra dấu vết gian lận."
Lục Thủy nghe vậy thì im lặng, mặc kệ Tam Trưởng lão nghĩ gì, chỉ cần không phủ nhận việc hắn hoàn thành là được.
Tam Trưởng lão ném trả di động cho Lục Thủy, sau đó nói:
"Chúng ta nói chính sự đi."
Lục Thủy nhíu mày:
"Chính sự?"
Không đề cập tới khen thưởng hắn hả?
"Yên tâm, thiết bị của trấn nhỏ Thu Thủy sẽ đổi mới, không cần lo nghĩ Internet của ngươi, vì thế cứ yên tâm nói chính sự đi.
Tam Trưởng lão nói."
Lục Thủy rất ngạc nhiên.
Có chính sự gì mà đến hắn cũng phải biết?
Kiếp trước không có cảnh này mà?
Tò mò, Lục Thủy mở miệng hỏi:
"Là chính sự gì?"
Tam Trưởng lão nói:
"Liên quan tới Mộ gia."
"Mộ gia?"
Lục Thủy không hiểu lắm, còn một đoạn thời gian nữa mới đến ngày thành thân mà?
-----
Dịch: MB_Boss
Chân Võ và Chân Linh có chút bất ngờ, bọn họ cảm giác hình như mình bị khinh thường thì phải?
Phải biết rằng tu vi của Lục Thủy hoàn toàn không cùng đẳng cấp với bọn họ, vả lại nhị giai có nhanh đi nữa thì nhanh được đến đâu chứ?
Ấy là chưa nói tới trình độ nhị giai cùi bắp của Lục Thủy, rất khó mà giải quyết nhanh chóng được.
Vì vậy bọn họ cảm thấy Lục Thủy chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi, nếu như hắn thật sự có thể nhanh chóng giải quyết yêu vật, thì bọn họ đều có thể nuốt kiếm rồi.
Lúc này Chân Võ và Chân Linh thấy yêu vật kia phát hiện ra bọn họ, yêu vật kia lập tức bắt đầu gầm gừ, nhanh chóng phóng về phía Lục Thủy.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Chân Võ nhíu mày, bọn họ cảm thấy yêu vật này thế mà sắp đạt đến nhị giai rồi.
Trước kia Lục Thủy đã không đối phó được, chớ nói tới việc yêu vật đã mạnh lên.
"Thiếu gia, nó đã sắp nhị giai rồi."
Hàm ý rất rõ ràng, để Lục Thủy đừng cậy mạnh.
Chân Linh cho rằng Chân Võ nói quá uyển chuyển, lập tức nói:
"Thiếu gia, thân thể của ngài vẫn rất yếu, có lẽ không phải đối thủ của yêu vật…"
Ngay lúc này, yêu vật kia đã nhào về phía Lục Thủy. Lục Thủy chỉ nhìn, sau đó đưa tay xoay linh kiếm, tiếp theo nhẹ dời bước vung kiếm đâm hướng bên cạnh, thanh kiếm thuận thế vuột khỏi tay hắn.
Mà khi đó, yêu vật kia vừa lúc bổ nhào vào bên cạnh Lục Thủy, thanh kiếm kia vừa lúc đâm vào cổ yêu vật.
Tức khắc, yêu vật lăn lộn trên mặt đất, giãy dụa mấy lần, đứt hơi bỏ mình.
Sau đó Lục Thủy nhìn hai người ở phía sau, nói:
"Các ngươi mới nói gì đó?"
Chân Võ sững sờ, Chân Linh cũng sững sờ giống vậy, nàng còn chưa nói hết ý của mình.
Toàn bộ xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi bọn họ đều không thấy rõ.
Trong tích tắc, kiếm kia đã đâm vào cổ của yêu vật.
Nhưng mà sao có thể nhỉ? Sao mà nhanh như vậy được?
Thậm chí bọn họ còn không thấy Lục Thủy vận dụng linh khí, vậy mà yêu vật đã chết rồi, bị giết chết trong nháy mắt.
Bấy giờ, bọn họ mới nhớ lại lời Lục Thủy nói khi nãy, hắn sắp trừ yêu, có thể sẽ hơi nhanh.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến, mấy lời kia là thật.
Mà đối mặt câu hỏi của Lục Thủy, bọn họ mới hồi phục tinh thần lại.
"Không, không có!"
Chân Linh trả lời liền.
Tuy thực lực Lục Thủy thể hiện ra không mạnh, nhưng hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ, nên nhất thời có hơi thất thố.
Thế nhưng bọn họ vẫn cảm thấy không chân thật lắm, một người không thể đối phó nổi một con yêu vật nhất giai thông thường, vậy sao lần này lại giải quyết gọn gàng như thế?
Ngay cả khi bọn họ ở bậc nhị giai, cũng không thể làm sạch sẽ lưu loát như vậy.
Không để ý đến Chân Võ và Chân Linh, Lục Thủy đến bên cạnh yêu vật kiểm tra, sau đó nhíu mày:
"Nhiễm bệnh sao?"
Nếu hắn nhớ không nhầm, không bao lâu sau, trấn nhỏ dưới chân núi sẽ xảy ra một trận bệnh tai, kể cả mẹ hắn cũng bị nhiễm bệnh.
Lúc ấy Lục gia cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Sau cùng chính Nhị Trưởng lão ra mặt thì vấn đề mới được giải quyết.
Chắc là khoảng thời gian này nhỉ, không nhớ rõ.
Sau đó Lục Thủy quay đầu nhìn Chân Võ nói:
"Đến vùng lân cận rừng cây điều tra thử, xem có thứ tương tự yêu vật này không, có thể là thực vật, động vật hoặc linh thú, nếu có thì tra rõ nguồn phát ra."
Đối với giọng điệu không cho phép từ chối của Lục Thủy, Chân Võ có ảo giác, chính mình không thể từ chối.
Có lẽ vừa rồi trái ngược làm Lục Thủy có một chút uy nghiêm.
Cuối cùng Chân Võ gật đầu đáp:
"Vâng, thiếu gia."
Tiếp sau Lục Thủy nhìn Chân Linh nói:
"Thông báo cho trấn nhỏ bên ngoài, sắp tới nếu như sinh bệnh trên quy mô lớn, lập tức cử người đến cầu cứu Lục gia."
Chân Linh hơi chần chừ, nàng vốn không cần làm loại việc này.
Lục Thủy nhìn Chân Linh:
"Có vấn đề?"
Ở kiếp trước Lục Thủy không hề ra ngoài, do đó hắn không biết mình mạnh cỡ nào. Nhưng mà, đã từng làm cường giả, tự mang khí thế đủ để dọa một số người.
Mà khoảnh khắc Chân Linh chạm trán ánh mắt Lục Thủy, chợt giật mình, vừa rồi trong thoáng chốc hình như nàng thấy được ánh mắt của Đại trưởng lão khi đó.
Chân Linh lập tức cúi đầu:
"Không có, thiếu gia."
"Đi đi."
Lục Thủy nói.
Sau đó Chân Võ và Chân Linh trực tiếp rời khỏi chỗ.
Bọn họ cảm giác hôm nay thiếu gia có phần tà môn.
Có điều, chờ khi bọn họ bừng tỉnh, có thể sẽ cho rằng vị Đại Thiếu gia này học được tà môn ma đạo ở chỗ nào đó.
Dẫu sao đây cũng là chuyện thường xảy ra.
Lục Thủy không để ý nhiều lắm, sau khi xác định hai người kia đã rời đi, hắn mới che eo méo miệng nói:
"Á, đau đau đau quá."
Hắn mang theo vết thương xuống núi, sao có thể không đau chứ?
Còn chuyện ném cành cây vừa nãy, có thể nói là mang theo từ kiếp trước.
Ở kiếp trước, bởi vì cảnh giới tương đối cao, dẫn đến tỷ lệ mang thai của vợ hắn cơ bản là bằng không, vì để có được xác suất mang thai như bình thường, hắn đã cướp đoạt thiên địa khí vận vào người, có thể xưng là cha của khí vận, nhưng đáng tiếc vẫn không thể hoài thai.
Song, điều khiến hắn bất ngờ chính là, trọng sinh mà thiên địa khí vận vẫn còn.
Có điều không mạnh mà thôi.
Về phần kiếp trước hắn mạnh cỡ nào?
Hình như cũng không mạnh bao nhiêu cả, dù sao cũng chỉ nhảy nhót ở khu vực Lục gia.
Nhưng mà, sau đó hắn thường xuyên làm nghiên cứu, tài liệu không đủ sẽ vươn tay hái trời sao, nghe nói có lần bắt được một viên khá lớn, dọa cho mấy vị đại lão Lục gia sợ khiếp vía.
Còn kinh động đến Mộ Tuyết đang bế quan, sau đó bị nàng đấm một phát vỡ nát.
Tiếp theo cũng không phải nghe nói, mà là tự mình trải qua, Mộ Tuyết đã làm nổ mật thất của hắn.
Hiện giờ ngẫm lại, thực lực chắc là cũng được.
Nói đến Mộ Tuyết, nếu không phải cha mẹ chỉ thị hôn nhân đó, có đánh chết hắn cũng sẽ không cưới Mộ Tuyết.
Cả một thùng thuốc nổ.
Sau đó Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi một lát, rồi đi đến bên cạnh yêu vật, lấy điện thoại hàng nhái của hắn ra, mở camera quay mình và yêu vật.
Thuận tiện làm dáng
Tách tách.
"Hoàn hảo."
Đây là đem về cho Tam Trưởng lão xem, tránh cho Tam Trưởng lão đòi vật chứng.
Về như nhân chứng, Chân Võ và Chân Linh là được.
Sau đó Lục Thủy cất bước lên núi, sau khi trở về hắn phải làm cho mình một ít thuốc, nếu không thận mà thật sự có chuyện sẽ không tốt.
—— ——
Đại điện Lục gia.
Tam Trưởng lão im lặng xem điện thoại của Lục Thủy.
Lục Thủy thì đứng ở phía dưới đại điện, chờ Tam Trưởng lão mở lời.
Ngừng giây lát, Tam Trưởng lão nói:
"Có tiến bộ, lại có thể làm cho người ta không tìm ra dấu vết gian lận."
Lục Thủy nghe vậy thì im lặng, mặc kệ Tam Trưởng lão nghĩ gì, chỉ cần không phủ nhận việc hắn hoàn thành là được.
Tam Trưởng lão ném trả di động cho Lục Thủy, sau đó nói:
"Chúng ta nói chính sự đi."
Lục Thủy nhíu mày:
"Chính sự?"
Không đề cập tới khen thưởng hắn hả?
"Yên tâm, thiết bị của trấn nhỏ Thu Thủy sẽ đổi mới, không cần lo nghĩ Internet của ngươi, vì thế cứ yên tâm nói chính sự đi.
Tam Trưởng lão nói."
Lục Thủy rất ngạc nhiên.
Có chính sự gì mà đến hắn cũng phải biết?
Kiếp trước không có cảnh này mà?
Tò mò, Lục Thủy mở miệng hỏi:
"Là chính sự gì?"
Tam Trưởng lão nói:
"Liên quan tới Mộ gia."
"Mộ gia?"
Lục Thủy không hiểu lắm, còn một đoạn thời gian nữa mới đến ngày thành thân mà?
-----
Dịch: MB_Boss
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.