Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh
Chương 45: Ta Chính Là Lưu Hỏa Trong Miệng Ngươi
Vịt Ăn Táo
01/02/2021
Lục Thủy đang đi ở trong rừng, Chân Võ Chân Linh đã không còn ở bên cạnh hắn, những việc này hắn đều biết.
Hoặc là nói hắn cố ý không mang theo Chân Võ Chân Linh.
Tu vi của Chân Võ Chân Linh đã lên đến tứ giai, đối phương tất nhiên sẽ cảnh giác.
Cho nên để phòng ngừa đối phương chạy trốn, hắn một thân một mình đi tới mới là thích hợp nhất.
Đây là điều đối phương mong đợi, cũng là điều Lục Thủy mong đợi.
Mà mê trận này cũng không tệ, hẳn là một kiện pháp bảo, ừm, là Bát Phương Trận Đồ, có thể đem ra chơi đùa.
Rất nhanh Lục Thủy liền dừng lại, ở phía trước, cách hắn không xa có một người đang đứng, là người tự xưng là Lưu Hỏa trước đó.
Hắn giễu cợt nhìn Lục Thủy, như là đang chờ một màn biểu diễn thú vị nào đó.
Lục Thủy cũng nhìn hắn, ừm, khóa chặt, người này chết rồi.
“Ta biết ngươi đang sợ, không cần tìm, hai vị tùy tùng kia của ngươi không có ở đây, hiện tại chỉ còn lại một mình ngươi.” Ám Dã nhìn chằm chằm Lục Thủy giống như mọi sự đều đã nằm trong tay hắn.
Ta rõ ràng không hoảng sợ cũng không có tìm kiếm cái gì, người này làm thế nào lại đưa ra kết luận như vậy rồi? Lục Thủy có chút bất đắc dĩ, có điều vẫn dự định trao đổi một chút:
“Vậy ngươi dẫn ta tới đây làm gì?”
Ám Dã nhìn Lục Thủy nói:
“Ngươi là Thiếu gia của gia tộc nào đó có phải hay không?”
Lục Thủy gật đầu:
“Đúng.”
“Như vậy ngươi hẳn là mang theo không ít bảo vật có đúng hay không?” Ám Dã lại hỏi.
Lục Thủy suy nghĩ một chút, đồ vật đáng giá nhất trên người hắn bây giờ hẳn là Thiên Địa Trận Văn, tiếp đó là Thành Thần Chi Thư, còn lại cũng chỉ có sức mạnh Ngũ Hành m Dương ở cấp bậc tam giai cùng một vài pháp bảo tiện tay cầm theo, cũng có thể nói là miễn cưỡng có đi.
Lục Thủy nghĩ như vậy, cũng nói như vậy.
Nghe được Lục thủy nói, thần sắc Ám Dã cứng lại, trầm ngâm nói:
“Giao ra, ta sẽ bảo đảm tính mạng cho ngươi.”
Lục Thủy tò mò hỏi lại:
“Không giao ra sẽ chết sao?”
Lúc này Lục Thủy phát hiện xung quanh xuất hiện không ít linh trùng, dường như chỉ cần hắn có ý không phối hợp, những linh trùng này sẽ lập tức bao trùm, cắn nuốt hắn đến không còn gì.
“Ta hy vọng ngươi là người thông minh.” Ám Dã nhìn Lục Thủy, trong giọng nói mang theo từng tia uy hiếp.
Lục Thủy gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ, sau đó hỏi:
“Đúng rồi, ngươi thật sự là Lưu Hỏa sao?”
Ám Dã nhíu mày, nói:
“Ngươi đang trì hoãn thời gian? Không nên phí sức, mấy tên tứ giai kia không có khả năng đi vào mê trận của ta.
Còn nữa, ta không phải tên Lưu Hỏa gì gì đó kia, Ẩn Thiên tông đã tính là cái gì?
Ta là một trong những ứng cử viên cho vị trí Cốc chủ tương lai của Trùng cốc.
Tuy nhiên, chuyện này là bí mật, ta nghĩ ngươi cũng sẽ bảo mật nó giúp ta, đúng không?”
Ám Dã nhìn Lục Thủy, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Lục Thủy hiểu rõ ý của hắn, người chết không thể tiết lộ bí mật.
Sau đó Lục Thủy nhấc chân bước về phía Ám Dã, bình tĩnh nói:
“Vậy ngươi có bao giờ nghĩ tới, hôm nay người chết ở chỗ này có thể không phải ta, mà là ngươi?”
“Ta? Chỉ bằng một tên nhị giai? Ta đã sắp lên đến tứ giai rồi.” Tuy Ám Dã nói như vậy, nhưng vẫn trở nên cảnh giác.
Thậm chí đã bắt đầu để linh trùng công kích Lục Thủy.
Tránh cho đêm dài lắm mộng.
Lục Thủy không để ý đến đám linh trùng xung quanh, mà lấy ra một viên linh thạch.
Ám Dã nhìn thấy Lục Thủy lấy linh thạch ra thì có chút không hiểu, sau đó lại thấy Lục Thủy ném viên linh thạch kia qua.
Ám Dã hoàn toàn không hiểu nổi đây là hành động gì, nhưng thời điểm linh thạch tới gần hắn, hắn đột nhiên cảm giác được có lực lượng bộc phát.
Ngay khi cảm nhận được lực lượng này, Ám Dã kinh hãi, lập tức lùi lại.
Oanh!!
Trong nháy mắt, linh thạch nổ tung, uy lực tuy không mạnh nhưng cũng không yếu.
Né tránh công kích khiến Ám Dã có chút chật vật:
“Pháp bảo?”
“Không phải, chỉ là linh thạch, chẳng qua bên trong được tăng thêm ít đồ vật, cũng có thể coi là một món đồ chơi nhỏ đi.” Tiếng nói của Lục Thủy từ sau lưng Ám Dã vang lên.
Nghe được thanh âm này, trong chớp mắt, con ngươi Ám Dã co rụt lại: Hắn chạy ra đằng sau ta từ khi nào?
Ám Dã muốn thoát khỏi nơi này, nhưng bàn tay Lục Thủy đã đặt ở trên người hắn.
Trên tay Lục Thủy có một viên linh thạch, viên linh thạch này dán chặt trên lưng Ám Dã.
Oanh một tiếng, Ám Dã trực tiếp bị vụ nổ đánh bay ra ngoài, mà Lục Thủy vẫn đứng ở chỗ cũ, không hề hấn gì.
Ám Dã nhanh chóng ổn định bản thân, lưng của hắn cháy một phần, nhưng hắn cũng không có thời gian để ý tới.
Người bị hắn ta coi như con mồi này lại muốn lật mình trở thành thợ săn.
Ám Dã tức giận nhìn chằm chằm Lục Thủy, nói:
“Ngươi không phải nhị giai.”
Hắn dù có ngốc đến đâu thì lúc này cũng sẽ không cảm thấy đối phương mới chỉ đạt đến 2.1 nữa.
“Ta nói ta là nhị giai lúc nào chứ?” Lục Thủy nhìn đám linh trung xung quanh đang tụ tập lại, thuận miệng nói.
Lúc này Ám Dã duỗi hai tay ra, không chế tất cả linh trùng xung quanh nơi này, dữ tợn nói:
“Ta mặc kệ ngươi có phải nhị giai hay không, hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này.”
Trong nháy mắt tiếp theo, vô số linh trùng lao về phía Lục Thủy, nhanh chóng bao phủ toàn bộ thân hình Lục Thủy.
“Chưa đủ.” Ám Dã lấy ra thanh trường thương, hắn nhất định phải đem người giết chết trước khi đối phương kịp phản ứng.
Chẳng mấy chốc, Ám Dã đã dồn toàn bộ sức mạnh vào thanh trường thương, nâng lên, rồi dùng toàn lực ném mạnh ra ngoài.
“Chết đi.”
Vút!!
Trường thương gào thét vụt đi, nháy mắt lao vào trong vòng vây của linh trùng.
Keng!!
Trong nháy mắt đó, Ám Dã nghe thấy một tiếng “keng”, ngay sau đó liền cảm thấy có vật gì xẹt qua mặt.
Là thanh thương kia của hắn.
Nhanh như vậy, Ám Dã thậm chí còn chưa kịp phản ứng, may mà trường thương chỉ mới xẹt qua mặt hắn.
Một khắc sau, trên mặt Ám Dã xuất hiện một vết xước nhỏ, máu tươi từ đó chảy ra.
Chỉ là một vết thương nhỏ.
Ám Dã không để ý đến vết thương trên mặt, mà kiêng kị nhìn vào sâu bên trong đám linh trùng kia.
“Nhàm chán.” Đây là giọng của Lục Thủy.
Ngay sau đó, một ngọn lửa bùng lên từ bên trong đám linh trùng, nhanh chóng đốt cháy toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Đám linh trùng trong nháy mắt cũng bị thiêu rụi gần hết.
Giờ khắc này, Ám Dã nhìn thấy một người đàn ông cầm kiếm đứng trong ngọn lửa, lửa vây quanh hắn, lại không mảy may tạo ra bất kỳ thương tổn gì cho hắn, hắn là trung tâm cũng là nguồn sức mạnh cho ngọn lửa này.
Nhìn thấy hắn, Ám Dã chợt có một loại suy nghĩ bản thân hoàn toàn không có cách nào chiến thắng.
Khi ngọn lửa tán đi, Ám Dã thấy rõ kiếm của đối phương, thanh kiếm ánh lên bảy sắc màu, quanh thân có long ảnh như ẩn như hiện.
Nhìn thấy thanh kiếm này, Ám Dã lập tức ngây ngẩn cả người:
“Thất, Thất Lân Long Ngâm Kiếm? Ngươi, ngươi tại sao có thể có loại pháp bảo tuyệt thế này?”
Thất Lân Long Ngâm Kiếm, được chế tạo từ bảy lân phiến của bảy vị Thượng Cổ Chi Long khác nhau, linh kiếm này không gì không thể phá, trong đó còn có khí tức của Thất Long lưu lại.
Mạnh mẽ phi phàm.
Thế gian hiếm có.
Lục Thủy nâng kiếm trong tay lên, bình tĩnh nói:
“Pháp bảo tuyệt thế?
Ngươi không sao chứ, ta chẳng qua chỉ là tùy tiện nhặt một thanh kiếm trong kho hàng cầm theo thôi. Cũng không tính là gì.”
Nghe Lục Thủy nói, Ám Dã tỏ vẻ không thể tin được.
Hắn vô ý thức hỏi:
“Ngươi, ngươi đến cùng là ai?
“Ta?” Lúc này Lục Thủy đã nâng kiếm lên, trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện ánh lửa cực nóng.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Thủy động, hướng về phía Ám Dã mà đi.
Giờ phút này, Ám Dã cảm giác hướng tới mình không phải là một con người, mà là một thanh kiếm, thậm chí là một con rồng, không, bảy con rồng.
Không biết tại sao, tu vi của người trước mặt này rõ ràng thấp hơn mình, nhưng khi đối mặt, hắn lại có một loại cảm giác bất lực.
Cảm giác lúc này bản thân như là một con kiến dưới chân người khổng lồ.
Kiếm quang lóe lên, tiếng long ngâm gào thét vụt qua.
Ám Dã cảm thấy cả thế giới đều yên lặng.
Sau đó, từ phía sau hắn vang lên giọng nói của Lục Thủy:
“Ta à? Ta chính là người kia trong miệng ngươi.
Thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa.”
-----
Dịch: MB_Boss
Hoặc là nói hắn cố ý không mang theo Chân Võ Chân Linh.
Tu vi của Chân Võ Chân Linh đã lên đến tứ giai, đối phương tất nhiên sẽ cảnh giác.
Cho nên để phòng ngừa đối phương chạy trốn, hắn một thân một mình đi tới mới là thích hợp nhất.
Đây là điều đối phương mong đợi, cũng là điều Lục Thủy mong đợi.
Mà mê trận này cũng không tệ, hẳn là một kiện pháp bảo, ừm, là Bát Phương Trận Đồ, có thể đem ra chơi đùa.
Rất nhanh Lục Thủy liền dừng lại, ở phía trước, cách hắn không xa có một người đang đứng, là người tự xưng là Lưu Hỏa trước đó.
Hắn giễu cợt nhìn Lục Thủy, như là đang chờ một màn biểu diễn thú vị nào đó.
Lục Thủy cũng nhìn hắn, ừm, khóa chặt, người này chết rồi.
“Ta biết ngươi đang sợ, không cần tìm, hai vị tùy tùng kia của ngươi không có ở đây, hiện tại chỉ còn lại một mình ngươi.” Ám Dã nhìn chằm chằm Lục Thủy giống như mọi sự đều đã nằm trong tay hắn.
Ta rõ ràng không hoảng sợ cũng không có tìm kiếm cái gì, người này làm thế nào lại đưa ra kết luận như vậy rồi? Lục Thủy có chút bất đắc dĩ, có điều vẫn dự định trao đổi một chút:
“Vậy ngươi dẫn ta tới đây làm gì?”
Ám Dã nhìn Lục Thủy nói:
“Ngươi là Thiếu gia của gia tộc nào đó có phải hay không?”
Lục Thủy gật đầu:
“Đúng.”
“Như vậy ngươi hẳn là mang theo không ít bảo vật có đúng hay không?” Ám Dã lại hỏi.
Lục Thủy suy nghĩ một chút, đồ vật đáng giá nhất trên người hắn bây giờ hẳn là Thiên Địa Trận Văn, tiếp đó là Thành Thần Chi Thư, còn lại cũng chỉ có sức mạnh Ngũ Hành m Dương ở cấp bậc tam giai cùng một vài pháp bảo tiện tay cầm theo, cũng có thể nói là miễn cưỡng có đi.
Lục Thủy nghĩ như vậy, cũng nói như vậy.
Nghe được Lục thủy nói, thần sắc Ám Dã cứng lại, trầm ngâm nói:
“Giao ra, ta sẽ bảo đảm tính mạng cho ngươi.”
Lục Thủy tò mò hỏi lại:
“Không giao ra sẽ chết sao?”
Lúc này Lục Thủy phát hiện xung quanh xuất hiện không ít linh trùng, dường như chỉ cần hắn có ý không phối hợp, những linh trùng này sẽ lập tức bao trùm, cắn nuốt hắn đến không còn gì.
“Ta hy vọng ngươi là người thông minh.” Ám Dã nhìn Lục Thủy, trong giọng nói mang theo từng tia uy hiếp.
Lục Thủy gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ, sau đó hỏi:
“Đúng rồi, ngươi thật sự là Lưu Hỏa sao?”
Ám Dã nhíu mày, nói:
“Ngươi đang trì hoãn thời gian? Không nên phí sức, mấy tên tứ giai kia không có khả năng đi vào mê trận của ta.
Còn nữa, ta không phải tên Lưu Hỏa gì gì đó kia, Ẩn Thiên tông đã tính là cái gì?
Ta là một trong những ứng cử viên cho vị trí Cốc chủ tương lai của Trùng cốc.
Tuy nhiên, chuyện này là bí mật, ta nghĩ ngươi cũng sẽ bảo mật nó giúp ta, đúng không?”
Ám Dã nhìn Lục Thủy, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Lục Thủy hiểu rõ ý của hắn, người chết không thể tiết lộ bí mật.
Sau đó Lục Thủy nhấc chân bước về phía Ám Dã, bình tĩnh nói:
“Vậy ngươi có bao giờ nghĩ tới, hôm nay người chết ở chỗ này có thể không phải ta, mà là ngươi?”
“Ta? Chỉ bằng một tên nhị giai? Ta đã sắp lên đến tứ giai rồi.” Tuy Ám Dã nói như vậy, nhưng vẫn trở nên cảnh giác.
Thậm chí đã bắt đầu để linh trùng công kích Lục Thủy.
Tránh cho đêm dài lắm mộng.
Lục Thủy không để ý đến đám linh trùng xung quanh, mà lấy ra một viên linh thạch.
Ám Dã nhìn thấy Lục Thủy lấy linh thạch ra thì có chút không hiểu, sau đó lại thấy Lục Thủy ném viên linh thạch kia qua.
Ám Dã hoàn toàn không hiểu nổi đây là hành động gì, nhưng thời điểm linh thạch tới gần hắn, hắn đột nhiên cảm giác được có lực lượng bộc phát.
Ngay khi cảm nhận được lực lượng này, Ám Dã kinh hãi, lập tức lùi lại.
Oanh!!
Trong nháy mắt, linh thạch nổ tung, uy lực tuy không mạnh nhưng cũng không yếu.
Né tránh công kích khiến Ám Dã có chút chật vật:
“Pháp bảo?”
“Không phải, chỉ là linh thạch, chẳng qua bên trong được tăng thêm ít đồ vật, cũng có thể coi là một món đồ chơi nhỏ đi.” Tiếng nói của Lục Thủy từ sau lưng Ám Dã vang lên.
Nghe được thanh âm này, trong chớp mắt, con ngươi Ám Dã co rụt lại: Hắn chạy ra đằng sau ta từ khi nào?
Ám Dã muốn thoát khỏi nơi này, nhưng bàn tay Lục Thủy đã đặt ở trên người hắn.
Trên tay Lục Thủy có một viên linh thạch, viên linh thạch này dán chặt trên lưng Ám Dã.
Oanh một tiếng, Ám Dã trực tiếp bị vụ nổ đánh bay ra ngoài, mà Lục Thủy vẫn đứng ở chỗ cũ, không hề hấn gì.
Ám Dã nhanh chóng ổn định bản thân, lưng của hắn cháy một phần, nhưng hắn cũng không có thời gian để ý tới.
Người bị hắn ta coi như con mồi này lại muốn lật mình trở thành thợ săn.
Ám Dã tức giận nhìn chằm chằm Lục Thủy, nói:
“Ngươi không phải nhị giai.”
Hắn dù có ngốc đến đâu thì lúc này cũng sẽ không cảm thấy đối phương mới chỉ đạt đến 2.1 nữa.
“Ta nói ta là nhị giai lúc nào chứ?” Lục Thủy nhìn đám linh trung xung quanh đang tụ tập lại, thuận miệng nói.
Lúc này Ám Dã duỗi hai tay ra, không chế tất cả linh trùng xung quanh nơi này, dữ tợn nói:
“Ta mặc kệ ngươi có phải nhị giai hay không, hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này.”
Trong nháy mắt tiếp theo, vô số linh trùng lao về phía Lục Thủy, nhanh chóng bao phủ toàn bộ thân hình Lục Thủy.
“Chưa đủ.” Ám Dã lấy ra thanh trường thương, hắn nhất định phải đem người giết chết trước khi đối phương kịp phản ứng.
Chẳng mấy chốc, Ám Dã đã dồn toàn bộ sức mạnh vào thanh trường thương, nâng lên, rồi dùng toàn lực ném mạnh ra ngoài.
“Chết đi.”
Vút!!
Trường thương gào thét vụt đi, nháy mắt lao vào trong vòng vây của linh trùng.
Keng!!
Trong nháy mắt đó, Ám Dã nghe thấy một tiếng “keng”, ngay sau đó liền cảm thấy có vật gì xẹt qua mặt.
Là thanh thương kia của hắn.
Nhanh như vậy, Ám Dã thậm chí còn chưa kịp phản ứng, may mà trường thương chỉ mới xẹt qua mặt hắn.
Một khắc sau, trên mặt Ám Dã xuất hiện một vết xước nhỏ, máu tươi từ đó chảy ra.
Chỉ là một vết thương nhỏ.
Ám Dã không để ý đến vết thương trên mặt, mà kiêng kị nhìn vào sâu bên trong đám linh trùng kia.
“Nhàm chán.” Đây là giọng của Lục Thủy.
Ngay sau đó, một ngọn lửa bùng lên từ bên trong đám linh trùng, nhanh chóng đốt cháy toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Đám linh trùng trong nháy mắt cũng bị thiêu rụi gần hết.
Giờ khắc này, Ám Dã nhìn thấy một người đàn ông cầm kiếm đứng trong ngọn lửa, lửa vây quanh hắn, lại không mảy may tạo ra bất kỳ thương tổn gì cho hắn, hắn là trung tâm cũng là nguồn sức mạnh cho ngọn lửa này.
Nhìn thấy hắn, Ám Dã chợt có một loại suy nghĩ bản thân hoàn toàn không có cách nào chiến thắng.
Khi ngọn lửa tán đi, Ám Dã thấy rõ kiếm của đối phương, thanh kiếm ánh lên bảy sắc màu, quanh thân có long ảnh như ẩn như hiện.
Nhìn thấy thanh kiếm này, Ám Dã lập tức ngây ngẩn cả người:
“Thất, Thất Lân Long Ngâm Kiếm? Ngươi, ngươi tại sao có thể có loại pháp bảo tuyệt thế này?”
Thất Lân Long Ngâm Kiếm, được chế tạo từ bảy lân phiến của bảy vị Thượng Cổ Chi Long khác nhau, linh kiếm này không gì không thể phá, trong đó còn có khí tức của Thất Long lưu lại.
Mạnh mẽ phi phàm.
Thế gian hiếm có.
Lục Thủy nâng kiếm trong tay lên, bình tĩnh nói:
“Pháp bảo tuyệt thế?
Ngươi không sao chứ, ta chẳng qua chỉ là tùy tiện nhặt một thanh kiếm trong kho hàng cầm theo thôi. Cũng không tính là gì.”
Nghe Lục Thủy nói, Ám Dã tỏ vẻ không thể tin được.
Hắn vô ý thức hỏi:
“Ngươi, ngươi đến cùng là ai?
“Ta?” Lúc này Lục Thủy đã nâng kiếm lên, trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện ánh lửa cực nóng.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Thủy động, hướng về phía Ám Dã mà đi.
Giờ phút này, Ám Dã cảm giác hướng tới mình không phải là một con người, mà là một thanh kiếm, thậm chí là một con rồng, không, bảy con rồng.
Không biết tại sao, tu vi của người trước mặt này rõ ràng thấp hơn mình, nhưng khi đối mặt, hắn lại có một loại cảm giác bất lực.
Cảm giác lúc này bản thân như là một con kiến dưới chân người khổng lồ.
Kiếm quang lóe lên, tiếng long ngâm gào thét vụt qua.
Ám Dã cảm thấy cả thế giới đều yên lặng.
Sau đó, từ phía sau hắn vang lên giọng nói của Lục Thủy:
“Ta à? Ta chính là người kia trong miệng ngươi.
Thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa.”
-----
Dịch: MB_Boss
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.