Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 41: Thiếu Gia, Hắn Cũng Tên Là Lưu Hỏa

Vịt Ăn Táo

01/02/2021

Giọng nói của Nhị trưởng lão không lớn, sau khi nói xong nàng cũng chỉ bình tĩnh nhìn cái đình.

Mặc dù trong đình không có ai.

Lúc này, gió đã ngừng thổi.

“Ta cũng nghe nói.” Giọng nói linh hoạt kì ảo từ trong hồ nước thong thả truyền ra.

Tuy có thể nghe ra được là giọng đàn ông, nhưng không xác định được là già hay trẻ.

Nhị trưởng lão vẫn nhìn cái đình phía bên kia, nàng không nói gì, chỉ nhìn như vậy.

Hồi lâu sau, trong hồ nước lại truyền ra giọng nói bất đắc dĩ:

“Không cần nhìn ta như vậy.”

Lúc này Nhị trưởng lão mới thu hồi ánh mắt, gió nhẹ lại một lần nữa thổi qua.

Sau khi gió ngừng thổi, Nhị trưởng lão liền quay người rời đi.

--- ---

“Thiếu gia, giữa trưa là có thể đến thảo nguyên Hoang Vu, mục đích chủ yếu của chúng ta lần này là Thiên Trì Hà, cho nên sẽ chỉ dừng lại ở chỗ này nhiều nhất là một tuần. Sau đó liền phải chạy tới Thiên Trì Hà.” Trên xe lửa, Chân Võ nói với Lục Thủy.

Lục Thủy chỉ gật đầu, không nói gì.

Thời gian một tuần với hắn mà nói là đủ rồi, mặc dù Lục gia có thể không quan tâm đến kết quả, nhưng là hắn vẫn để tâm.

Hắn hi vọng có được một đáp án cụ thể.

Về phần Thiên Trì Hà, hắn ngược lại không quá để ý, cũng chỉ là nơi để người ta có thể lập tức giác ngộ mà thôi, chủ yếu cũng là phục vụ cho việc thăng cấp, mà hắn thì lại không có bất kỳ phiền não nào đối với việc thăng cấp.

Hắn hiện tại đã bước sang tam giai Thông Thức.

Thực lực đã tăng lên rất nhiều, nhưng còn chưa tính là lợi hại.

Về quá trình tăng giai, hoàn toàn không có chút gợn sóng nào, nước chảy thành sông.

Chỉ là từ tam giai trở đi thì việc tấn thăng liền bắt đầu chậm chạp, muốn hấp thu lực lượng của một loại thuộc tính thì chí ít cũng phải mất khoảng ba ngày.

Về tổng thể, phải tới gần một tháng.

‘Tuy nhanh hơn một chút so với ở kiếp trước, nhưng vẫn có cảm giác chậm. Theo tiến độ này, muốn lên đến lục giai thì cần tới hai, ba năm nữa, thế này thì còn làm được cái gì?’ Lục Thủy thở dài trong lòng, dùng Hữu Vi Pháp thật sự quá quá chậm.

Ba năm sau sẽ phải kết hôn với Mộ Tuyết rồi, đến lúc đó mới chỉ có lục giai thì hắn lấy cái gì để đi từ hôn?

Mạng sao?

Chỉ có trở nên cường đại, mới có thể muốn làm gì thì làm với Mộ Tuyết.

‘Xem ra nhất định phải nghĩ biện pháp phá đi Hỗn Nguyên chi khí của Mộ Tuyết.’ Lục Thủy bắt đầu thầm tính toán.

Nhưng dù sao vấn đề này cũng phải đợi qua chuyện Thiên Trì Hà thì mới có thể tiếp tục dự tính cụ thể.

Dù gì thì sau việc này, hắn hẳn là sẽ rất nhàn rỗi.

Hiện tại nha, có lẽ là nên đi giải quyết mối tai họa ngầm của vấn đề ô nhiễm trước đi.

Sau một hồi suy nghĩ, Lục Thủy nói:

“Đúng rồi, thảo nguyên Hoang Vu bên kia có xảy ra chuyện gì hay không?”

“Quả thật có chút chuyện, nghe nói là đã xảy ra hai trận động đất, có thể là do con người gây ra, nhưng vẫn chưa thực sự tìm được nguyên do.

Thời gian xảy ra là hơn nửa tháng trước.

Có người suy đoán khả năng là có trọng bảo hiện thế.” Chân Võ giải thích.



“Ô nhiễm ở đâu?” Lục Thủy lại hỏi.

Về phần trọng bảo, cái này không cần để ý, khả năng rất thấp, nếu thật sự là trọng bảo thì Lục gia bên kia đã không để hắn đi.

Dù sao trọng bảo xuất hiện, bình thường đều là các thế hệ trước tranh giành với nhau, làm gì có chuyện người trẻ tuổi bọn họ dám chạy theo đoạt lấy.

Một lũ nhị giai tam giai cùng đi chịu chết khác nhau ở chỗ nào chứ?

“Trên thảo nguyên Hoang Vu có một chút vết tích, nhưng cũng không mang đến ảnh hưởng gì lớn.

Trước đó kết luận nguyên nhân là do hoàn cảnh, có một vài người đã làm qua một chút thí nghiệm trên thảo nguyên, nơi đó có vẻ như có thể ngăn cản ô nhiễm lan truyền.” Chân Võ nói ra.

Lục Thủy gật gật đầu, đại khái cũng là bởi vì cái này, Lục gia mới càng không thèm để ý.

Đã là thiên tai thì còn có thể làm gì nữa?

Giữa trưa.

Thảo nguyên Hoang Vu không có bãi đỗ xe chính quy nên bọn người Lục Thủy xuống xe lửa ở một chỗ bên bờ biển.

Về phần tại sao ở bên bờ biển có thể dừng xe, bởi vì dù gọi là xe lửa, nhưng nó lại có thể chạy ở trên mặt biển.

Không chỉ mặt biển, mà cả trên đất tuyết, sa mạc, đầm lầy, rừng cây, nó đều có thể chạy.

Nếu cần thiết, thậm chí có thể thượng thiên.

Cực kì phù hợp với thiết lập tu chân.

Lục Thủy xuống xe lửa, bắt đầu đi vào bên trong.

Nơi này mặc dù gọi là thảo nguyên Hoang Vu, nhưng thật ra lại là một hòn đảo vô cùng lớn.

Lại nói, ở đây cũng không có đồng có thảo nguyên gì gì đó, chủ yếu là cây cối, cũng không phải loại khô héo sắp chết.

Nhìn bề ngoài, hoàn cảnh nơi này coi như không tệ, cây cối tươi tốt, hoa cỏ um tùm.

Nhưng trên thực tế, nơi này thiếu khuyết một cỗ “Sinh cơ”, bởi vì thiếu khuyết vật này, nên trên hòn đảo không tồn tại loại linh khí giúp nuôi dưỡng vạn vật.

Cho nên nơi này không có Linh thú, cũng không có các loài động vật bình thường khác.

Toàn bộ thảo nguyên Hoang Vu, ngoại trừ thực vật, không có bất cứ sinh vật thông thường nào cả.

Trừ Thu Linh Điểu, chỉ có bọn chúng mới thích hợp ở nơi này, hoặc là nói nơi này không có thiên địch nên bọn chúng mới ưa thích ở đây.

Lục Thủy dạo bước trên con đường, hắn cũng không có mục đích rõ ràng, chỉ tùy tiện dạo quanh một chút.

Có lẽ đi tới đi lui một lúc liền có thể tìm được chút manh mối.

Về phần những người Lục gia tạm trú ở nơi này, hắn cũng không có ý định gặp, dù sao bọn họ cũng không có phát hiện gì mới.

Chỉ là đi chưa được bao lâu, đột nhiên có thứ gì đó bay về hướng bên này, Lục Thủy nhìn thoáng qua, hình như một người, có lẽ là nữ.

Đưa tay giúp một chút hẳn là có thể tiếp được đối phương.

Sau đó Lục Thủy lùi về phía sau một bước dài, đặc biệt tạo một khoảng đất trống để đối phương yên tâm ngã xuống.

Phịch một tiếng, người kia trực tiếp rơi xuống trước mặt Lục Thủy.

Còn lăn thêm hai vòng.

“Ai nha, đau đau đau.”

Mặc dù hét như vậy, nhưng nàng lại nhanh chóng đứng lên, chỉ là thời điểm muốn chạy thì đột nhiên nhìn thấy ba người Lục Thủy, nàng giật nảy mình, theo bản năng lùi về phía sau một khoảng.

Thấy bọn Lục Thủy sau đó cũng không có phản ứng gì, nàng mới định tiếp tục rời đi.



Trước khi đi còn hảo tâm nhắc nhở:

“Phía trước có người cản đường hành hung, ta khuyên các ngươi tranh thủ thời gian mà quay đầu lại đi.”

Sau khi hét một câu như vậy xong liền trực tiếp rời đi.

Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, chủ yếu là cảm thấy cô gái này khá quen, nhìn qua cũng không lớn, hẳn là còn chưa trưởng thành.

Tu vi 2.3, thiên phú không tồi.

Nhưng đối phương đến cùng là ai, hắn nhất thời nghĩ không ra.

Cũng không có cách nào, ngoài trừ mấy người trong nhà hắn, hầu hết những người còn lại hắn đều không nhớ nổi.

Thời gian đã quá quá lâu.

Cần phải nghĩ thật kỹ mới có thể nhớ được.

Nhưng lại không muốn nghĩ.

Lục Thủy đang suy tư trong lòng, lại đột nhiên nghe được rất nhiều âm thanh của côn trùng.

Quay đầu nhìn lại, phía trước đột nhiên bay tới một số lượng lớn linh trùng, những con trùng này trực tiếp vây quanh bọn hắn, còn có một bộ phận xông về phía nữ tử vừa chạy trốn kia.

Không bao lâu sau, thiếu nữ kia bị bức lui trở về.

Chân Võ Chân Linh đã đi tới bên người Lục Thủy.

“Thiếu gia cẩn thận, có thể là người của Trùng cốc.”

Trùng cốc, chuyên môn nuôi côn trùng trong người.

Người của Trùng cốc đều có một chút tu vi cao thâm, thoạt nhìn là người, trên thực tế khả năng toàn thân đều là trùng.

Người khác trong mạch máu là máu, bọn hắn khả năng đều là ấu trùng.

Tóm lại, rất buồn nôn.

Nhưng mà cũng rất khó chơi.

Ừm.

Là cha hắn cảm thấy khó chơi.

Rất nhanh có một người phụ nữ khác bị đánh lui đến bên này, miễn cưỡng rơi trên mặt đất, khóe miệng còn có một tia máu tươi.

Ngay khi vừa bị đánh lui đến bên này, nàng liền đối với thiếu nữ trước đó hô:

“Tiểu thư, tới đằng sau ta đi.”

Thiếu nữ kia rất nghe lời, trong nháy mắt đã chạy tới sau lưng người thị nữ kia.

‘Đỉnh phong tam giai, tu vi cũng được, thiên phú cũng không tồi, nhìn thế kia hẳn là một thị nữ. Thị nữ có thiên phú cũng cao như vậy sao?’ Lục Thủy hơi nghi hoặc một chút.

Nhưng hắn đúng thật là ngay cả thiên phú của vị thị nữ bên cạnh mẹ mình kia cũng chưa từng để ý, đến cả tu vi cũng chưa từng chú ý qua, không chừng diện mạo như thế nào trong vài ngày tới cũng không nhớ nổi nữa.

Sau đó Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, hắn đưa ánh mắt đặt giữa không trung.

Lúc này, trên không trung có một vị thanh niên ngự kiếm đứng ở đó, sắc mặt âm trầm nhìn đám người Lục Thủy.

Rồi một giọng nói uy nghiêm vang lên:

“Bản tọa là Thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông Lưu Hỏa đang làm việc ở chỗ này, ai cho các ngươi tới gần? Còn không mau lui xuống?”

-----

Dịch: MB_Boss

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook