Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh
Chương 17: Xem Ra Tên Tuổi Lục Gia Khó Dùng
Vịt Ăn Táo
01/02/2021
Lục Thủy nhìn người vừa xông vào, cũng không nằm ngoài ý muốn.
Trên lý thuyết Chân Võ và Chân Linh hẳn đã cho rằng hắn đã chạy thoát rồi, những người này mạnh nhất cũng mới tới 2.7, không lý do gì để đuổi theo hắn.
"Kỳ thư ở trên người ngươi?" Người đàn ông cầm đầu cất tiếng.
Y cầm kiếm chĩa vào Lục Thủy.
Lục Thủy không nhanh không chậm nói:
"Nếu như ta nói không có, các ngươi tin sao?"
"Ngươi cảm thấy chúng ta tin sao? Ta khuyên ngươi nênđem kỳ thư giao ra, chúng ta còn có thể cho ngươi được thoải mái." Tên cầm đầu kia nói.
Lục Thủy không nói gì thêm, sáu kẻ bậc nhị giai, đánh nhau có chút phiền phức.
Mặc dù hắn đã 2.3, nhưng cho cùng vẫn chỉ là cấp 2.3.
Hắn chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.
Cố gắng cho những kẻ này được thoải mái.
Lục Thủy thu đũa về, sau đó định cầm lưỡi kiếm lên, chỉ là suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, hắn liền từ bỏ.
Bởi vì hắn căn bản không có kiếm cũng chẳng có đao, quên chuẩn bị rồi.
Mẹ hắn một chút cũng không thèm quan tâm, thật tình, chỉ vẻn vẹn chỉnh lại tay áo hắn thôi.
Nếu mà là cha hắn đi ra ngoài, tuyệt đối cái gì mẹ cũng đều an bài thỏa đáng, không chừng còn muốn đi theo cùng luôn.
Ở kiếp trước cũng từng có khoản thời gian hắn tự hoài nghi, mình rốt cuộc có phải là con ruột không vậy.
Nhìn thấy Lục Thủy có động tác về phía sau, sáu người kia cũng bắt đầu tách ra, bọn hắn đem Lục Thủy vây lại.
"Một kẻ nhị giai như ngươi, căn bản không thể là đối thủ của chúng ta." Cái tên dẫn đầu kia mở miệng nói: "Chúng ta không thừa thời gian lãng phí với ngươi, nếu ngươi đã không phối hợp, vậy thì đừng trách chúng ta vô tình."
Lục Thủy nhìn bọn họ nói:
"Nếu như các ngươi hiện tại quay đầu rời đi, ta còn có thể buông tha cho các ngươi."
Cũng không phải là Lục Thủy thiện tâm, mà là Chân Võ Chân Linh có vẻ đã bị thương rồi, lại không ngoài khả năng sẽ chết ở bên ngoài, nếu bọn họ mà chết thì khó giải thích với Tam trưởng lão lắm.
Cho nên không cần thiết phải lãng phí thời gian với những thứ lặt vặt này.
Sáu người kia không nhịn cười nổi:
" Đây là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy người cuồng vọng như vậy đó.”
"Đừng nói nhảm nữa, bắt lấy hắn, bằng không Đông trưởng lão sẽ trách tội chúng ta."
"Trước tiên phế đi tay chân của hắn đã, để phòng ngừa hắn chạy trốn."
"Đã rõ." Năm người trong đó đáp lời xong liền ra tay, bọn hắn trực tiếp thẳng hướng Lục Thủy mà tấn công.
Lục Thủy thở dài, những người này làm nhân vật phản diện không cẩn thận tí gì cả.
Chính hắn có tới hai vị tùy tùng bậc tứ giai, dễ bị khi dễ như vậy sao?
Quả nhiên làm tạp binh thì thường không cần đầu óc.
Lúc này một thanh kiếm vung tới trước mặt Lục Thủy, tốc độ của kiếm đối với Lục Thủy mà nói là rất chậm rất chậm.
Những người này phần lớn là 2.1, mà hắn chính là 2.3, áp lực cảnh giới đều có thể đè chết bọn họ.
Sau đó Lục Thủy ra tay, hắn trực tiếp vọt đến trước mặt chủ nhân của thanh kiếm vừa rồi, dùng tay bẽ gãy tay cầm kiếm của người kia.
Vang một tiếng.
Là âm thanh ngón tay bị đứt của người kia.
Đối phương bị đau, cả gương mặt trở nên vặn vẹo, theo bản năng vô thức buông kiếm khỏi tay.
"A ~ "
Giờ khắc này kiếm đã nằm trong tay Lục Thủy
Tiếp đến Lục Thủy nhấc kiếm vung lên, kiến huyết phong hầu.
Tiếng kêu thảm thiết ngưng lại, im bặt.
Sau đó Lục Thủy xoay người một cái, thân ảnh của hắn xuất hiện bên người kẻ thứ hai, một kiếm đứt cổ như trước.
Lục Thủy không dừng lại chút nào, người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm.
Cuối cùng lần này Lục Thủy đứng trước mặt kẻ cầm đầu.
Mà lúc này đây năm người kia cũng theo đó tê liệt ngã xuống trên mặt đất, dứt hơi thở bỏ mạng.
Kẻ dẫn đầu cấp 2.7 kia nhìn thấy Lục Thủy xuất hiện cạnh mình, trong mắt bỗng nhiên lộ ra nét hoảng sợ.
Hắn nhận lấy mãnh liệt kinh hãi.
Hắn muốn trốn, thế nhưng là chân không nghe sai khiến, là sợ hãi để hắn đánh mất chạy trốn dũng khí.
Quá nhanh, thật quá nhanh, đó căn bản không phải một cái nhị giai có thể làm được.
Tại trong cảm nhận của hắn, hắn mang tới người, từng cái mất đi sức sống.
Như rau hẹ bị cắt nát.
Không còn chút năng lực phản kháng nào.
Hơn nữa đối phương còn nhìn mình bằng ánh mắt băng lãnh như đối đãi với người chết.
Hắn sợ hãi, khó có thể tự kiềm chế nổi mà sợ hãi.
"Ngươi, ngươi, ngươi là ai? Đừng tới đây, ta đây là bậc nhị giai đỉnh phong, ngươi không phải đối thủ của ta." Người kia hai tay cầm kiếm, giương thẳng về phía Lục Thủy, chỉ là tay cầm kiếm lại không ngừng run rẩy.
Lục Thủy nhìn hắn, nói:
"Lục gia, Lục Thủy."
Người kia lúc đầu không biết đối phương đến cùng là ai, tuy rất nhanh hắn bèn nghĩ tới, trùng hợp gần đây hắn cũng từng nghe nói qua, nhưng lại rất nhanh liền không thể tin được:
"Lục gia phế vật? Không, không có khả năng, ngươi đừng có gạt người, ngươi cho rằng lấy tên tuổi đứng đầu như Lục gia thì có thể tùy ý làm bậy sao?
Ngươi giả mạo thiếu gia họ Lục, đây quả thực là mạo phạm Lục gia. Là tội phải chết đó. Đừng giết ta, ta sẽ làm chứng cho ngươi là ngươi không phải Lục gia thiếu gia. Bằng không, bằng không ta sẽ nói cho Lục gia, ngươi. . ."
Lục Thủy không tiếp tục nghe đối phương nói chuyện nữa, từng bước đi khỏi, sau đó người kia đã hoàn toàn mất đi động tĩnh.
"Thế mà trực tiếp dọa đến điên rồi, khó tin như vậy sao? Tố chất tâm lý kém thế, làm sao lên được tới 2.7 vậy?" Lục Thủy vứt kiếm trong tay xuống, sau đó đi ra bênngoài.
Lão già trong phòng nửa thanh tỉnh, giữa cơn mơ mơ màng màng nhìn thấy Lục Thủy đi ra ngoài, tiếp theo lại hôn mê bất tỉnh.
—— ——
Thiên Nữ chưởng môn đưa theo Nam Bắc trưởng lão đi vào bên hồ, nơi này cách chỗ ở Lục Thủy chỉ còn một khoảng.
Thế nhưng lại cách cả một trận pháp bị phong cấm.
Mà trong trận pháp bị phong cấm là Đông Tây trưởng lão cùng Tả Hữu hộ pháp, cùng một vài cường giả phong đỉnh đời thứ ba.
Số còn lại tất nhiên là người của Lương gia.
Đương nhiên là hai bên vẫn xảy ra không ít xung đột.
Nam trưởng lão cùng đời thứ tư của Lương gia đánh nhau túi bụi.
Những vị tu vi kém hơn khác cũng đồng loạt chiến đấu kịch liệt.
Thiên Nữ chưởng môn cùng Bắc trưởng lão không tham chiến.
"Chưởng môn?" Bắc trưởng lão đi tới bên cạnh Thiên Nữ chưởng môn thấp giọng nói: "Tình hình bên trong hẳn là Tả Hữu hộ pháp bọn hắn đang chiếm ưu thế."
Thiên Nữ chưởng môn gật đầu, nhỏ giọng nói:
"Tùy theo hoàn cảnh mà xử lý.”
Nam Bắc trưởng lão đều là nữ, là tâm phúc của Thiên Nữ chưởng môn.
Mà người của Lương Thiết bên kia cũng đang rất lo lắng.
Bọn họ không nghĩ đến Vô Diện Môn lại dùng trận pháp cô lập nơi này.
Việc này khiến hắn ngay cả cơ hội đàm phán với người bên trong cũng không có.
Quả nhiên, Đông Tây trưởng lão và Tả Hữu hộ pháp của Vô Diện Môn đều không phải là đèn cạn dầu.
Mà Thiên Nữ chưởng môn và Nam Bắc Trưởng lão có vẻ như cũng đang chờ mong.
Điều này càng khiến hắn khó chịu hơn.
Không thể tranh thủ liên minh được với người bên trong, bọn họ phải đối đầu với toàn bộ Vô Diện Môn, cái chết là điều không cần nghi ngờ gì nữa.
Phần lớn mọi người trong Lương gia đều đã xem qua kỳ thư, đối phương tuyệt đối sẽ không để ai còn sống.
Đáng chết.
—— ——
Tả Hữu hộ pháp và Đông Tây trưởng lão vây quanh Chân Võ và Chân Linh.
Trên lý thuyết bốn người này không có cách nào lay chuyển được Chân Võ Chân Linh, thế nhưng đối phương có trận pháp trợ giúp, xung quanh có kẻ đánh lén, khiến cho Chân Võ và Chân Linh không thể không kéo dài thời gian phòng ngự.
Cũng may mục đích chủ yếu của bọn hắn chỉ là kéo dài thời gian.
Như vậy cũng đủ để Lục Thủy chạy trốn.
Bọn họ hiện tại đã bị thương, đương nhiên Tả Hữu hộ pháp cũng bị đả thương giống họ.
Đông trưởng lão nhìn Chân Võ Chân Linh nói:
"Các ngươi nghĩ tên kia trốn được sao? Người của chúng ta đuổi theo, lấy tu vi của hắn, cũng đã thành thịt cá trên thớt của ta rồi."
Chân Võ nhíu chặt mày, hỏi:
"Ngươi biết hắn là ai sao?"
Đông trưởng lão cười cười đáp:
"Không biết, càng không muốn biết, mũi tên rời cung không thể quay đầu lại, nếu đã làm thì sẽ không còn khả năng hối hận nữa. Ta biết thân phận của hắn đặc biệt, nhưng chỉ cần ta không biết thì có đặc biệt cũng vô dụng. Chỉ cần các ngươi tất cả đều chết ở đây , chờ khi thế lực sau lưng của hắn phát hiện ra, chúng ta sớm đã không biết đi tới phương nào rồi."
"Ngươi cho rằng ngươi trốn được sao?" Chân Võ lạnh lùng nói.
"Thả hắn thì có thể sống được nổi sao?" Đông trưởng lão cười lạnh: " Càng chớ nói đến khẳ năng hiện tại hắn đã bị phế, chúng ta không còn đường quay đầu.Tất cả các ngươi nhất định đều phải chết ở chỗ này, không có người nào cứu được các ngươi đâu.”
Chân Võ Chân Linh không cam tâm, nhưng hiện tại bọn hắn vốn cũng chẳng làm được gì.
Những kẻ này thật khó đối phó.
Mà đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng cười:
"Chậc chậc, đúng là không người nào cứu được chúng ta cả, thế nhưng chúng ta có lúc nào cần được người cứu?"
-----
Dịch: MB_Boss
Trên lý thuyết Chân Võ và Chân Linh hẳn đã cho rằng hắn đã chạy thoát rồi, những người này mạnh nhất cũng mới tới 2.7, không lý do gì để đuổi theo hắn.
"Kỳ thư ở trên người ngươi?" Người đàn ông cầm đầu cất tiếng.
Y cầm kiếm chĩa vào Lục Thủy.
Lục Thủy không nhanh không chậm nói:
"Nếu như ta nói không có, các ngươi tin sao?"
"Ngươi cảm thấy chúng ta tin sao? Ta khuyên ngươi nênđem kỳ thư giao ra, chúng ta còn có thể cho ngươi được thoải mái." Tên cầm đầu kia nói.
Lục Thủy không nói gì thêm, sáu kẻ bậc nhị giai, đánh nhau có chút phiền phức.
Mặc dù hắn đã 2.3, nhưng cho cùng vẫn chỉ là cấp 2.3.
Hắn chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.
Cố gắng cho những kẻ này được thoải mái.
Lục Thủy thu đũa về, sau đó định cầm lưỡi kiếm lên, chỉ là suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, hắn liền từ bỏ.
Bởi vì hắn căn bản không có kiếm cũng chẳng có đao, quên chuẩn bị rồi.
Mẹ hắn một chút cũng không thèm quan tâm, thật tình, chỉ vẻn vẹn chỉnh lại tay áo hắn thôi.
Nếu mà là cha hắn đi ra ngoài, tuyệt đối cái gì mẹ cũng đều an bài thỏa đáng, không chừng còn muốn đi theo cùng luôn.
Ở kiếp trước cũng từng có khoản thời gian hắn tự hoài nghi, mình rốt cuộc có phải là con ruột không vậy.
Nhìn thấy Lục Thủy có động tác về phía sau, sáu người kia cũng bắt đầu tách ra, bọn hắn đem Lục Thủy vây lại.
"Một kẻ nhị giai như ngươi, căn bản không thể là đối thủ của chúng ta." Cái tên dẫn đầu kia mở miệng nói: "Chúng ta không thừa thời gian lãng phí với ngươi, nếu ngươi đã không phối hợp, vậy thì đừng trách chúng ta vô tình."
Lục Thủy nhìn bọn họ nói:
"Nếu như các ngươi hiện tại quay đầu rời đi, ta còn có thể buông tha cho các ngươi."
Cũng không phải là Lục Thủy thiện tâm, mà là Chân Võ Chân Linh có vẻ đã bị thương rồi, lại không ngoài khả năng sẽ chết ở bên ngoài, nếu bọn họ mà chết thì khó giải thích với Tam trưởng lão lắm.
Cho nên không cần thiết phải lãng phí thời gian với những thứ lặt vặt này.
Sáu người kia không nhịn cười nổi:
" Đây là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy người cuồng vọng như vậy đó.”
"Đừng nói nhảm nữa, bắt lấy hắn, bằng không Đông trưởng lão sẽ trách tội chúng ta."
"Trước tiên phế đi tay chân của hắn đã, để phòng ngừa hắn chạy trốn."
"Đã rõ." Năm người trong đó đáp lời xong liền ra tay, bọn hắn trực tiếp thẳng hướng Lục Thủy mà tấn công.
Lục Thủy thở dài, những người này làm nhân vật phản diện không cẩn thận tí gì cả.
Chính hắn có tới hai vị tùy tùng bậc tứ giai, dễ bị khi dễ như vậy sao?
Quả nhiên làm tạp binh thì thường không cần đầu óc.
Lúc này một thanh kiếm vung tới trước mặt Lục Thủy, tốc độ của kiếm đối với Lục Thủy mà nói là rất chậm rất chậm.
Những người này phần lớn là 2.1, mà hắn chính là 2.3, áp lực cảnh giới đều có thể đè chết bọn họ.
Sau đó Lục Thủy ra tay, hắn trực tiếp vọt đến trước mặt chủ nhân của thanh kiếm vừa rồi, dùng tay bẽ gãy tay cầm kiếm của người kia.
Vang một tiếng.
Là âm thanh ngón tay bị đứt của người kia.
Đối phương bị đau, cả gương mặt trở nên vặn vẹo, theo bản năng vô thức buông kiếm khỏi tay.
"A ~ "
Giờ khắc này kiếm đã nằm trong tay Lục Thủy
Tiếp đến Lục Thủy nhấc kiếm vung lên, kiến huyết phong hầu.
Tiếng kêu thảm thiết ngưng lại, im bặt.
Sau đó Lục Thủy xoay người một cái, thân ảnh của hắn xuất hiện bên người kẻ thứ hai, một kiếm đứt cổ như trước.
Lục Thủy không dừng lại chút nào, người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm.
Cuối cùng lần này Lục Thủy đứng trước mặt kẻ cầm đầu.
Mà lúc này đây năm người kia cũng theo đó tê liệt ngã xuống trên mặt đất, dứt hơi thở bỏ mạng.
Kẻ dẫn đầu cấp 2.7 kia nhìn thấy Lục Thủy xuất hiện cạnh mình, trong mắt bỗng nhiên lộ ra nét hoảng sợ.
Hắn nhận lấy mãnh liệt kinh hãi.
Hắn muốn trốn, thế nhưng là chân không nghe sai khiến, là sợ hãi để hắn đánh mất chạy trốn dũng khí.
Quá nhanh, thật quá nhanh, đó căn bản không phải một cái nhị giai có thể làm được.
Tại trong cảm nhận của hắn, hắn mang tới người, từng cái mất đi sức sống.
Như rau hẹ bị cắt nát.
Không còn chút năng lực phản kháng nào.
Hơn nữa đối phương còn nhìn mình bằng ánh mắt băng lãnh như đối đãi với người chết.
Hắn sợ hãi, khó có thể tự kiềm chế nổi mà sợ hãi.
"Ngươi, ngươi, ngươi là ai? Đừng tới đây, ta đây là bậc nhị giai đỉnh phong, ngươi không phải đối thủ của ta." Người kia hai tay cầm kiếm, giương thẳng về phía Lục Thủy, chỉ là tay cầm kiếm lại không ngừng run rẩy.
Lục Thủy nhìn hắn, nói:
"Lục gia, Lục Thủy."
Người kia lúc đầu không biết đối phương đến cùng là ai, tuy rất nhanh hắn bèn nghĩ tới, trùng hợp gần đây hắn cũng từng nghe nói qua, nhưng lại rất nhanh liền không thể tin được:
"Lục gia phế vật? Không, không có khả năng, ngươi đừng có gạt người, ngươi cho rằng lấy tên tuổi đứng đầu như Lục gia thì có thể tùy ý làm bậy sao?
Ngươi giả mạo thiếu gia họ Lục, đây quả thực là mạo phạm Lục gia. Là tội phải chết đó. Đừng giết ta, ta sẽ làm chứng cho ngươi là ngươi không phải Lục gia thiếu gia. Bằng không, bằng không ta sẽ nói cho Lục gia, ngươi. . ."
Lục Thủy không tiếp tục nghe đối phương nói chuyện nữa, từng bước đi khỏi, sau đó người kia đã hoàn toàn mất đi động tĩnh.
"Thế mà trực tiếp dọa đến điên rồi, khó tin như vậy sao? Tố chất tâm lý kém thế, làm sao lên được tới 2.7 vậy?" Lục Thủy vứt kiếm trong tay xuống, sau đó đi ra bênngoài.
Lão già trong phòng nửa thanh tỉnh, giữa cơn mơ mơ màng màng nhìn thấy Lục Thủy đi ra ngoài, tiếp theo lại hôn mê bất tỉnh.
—— ——
Thiên Nữ chưởng môn đưa theo Nam Bắc trưởng lão đi vào bên hồ, nơi này cách chỗ ở Lục Thủy chỉ còn một khoảng.
Thế nhưng lại cách cả một trận pháp bị phong cấm.
Mà trong trận pháp bị phong cấm là Đông Tây trưởng lão cùng Tả Hữu hộ pháp, cùng một vài cường giả phong đỉnh đời thứ ba.
Số còn lại tất nhiên là người của Lương gia.
Đương nhiên là hai bên vẫn xảy ra không ít xung đột.
Nam trưởng lão cùng đời thứ tư của Lương gia đánh nhau túi bụi.
Những vị tu vi kém hơn khác cũng đồng loạt chiến đấu kịch liệt.
Thiên Nữ chưởng môn cùng Bắc trưởng lão không tham chiến.
"Chưởng môn?" Bắc trưởng lão đi tới bên cạnh Thiên Nữ chưởng môn thấp giọng nói: "Tình hình bên trong hẳn là Tả Hữu hộ pháp bọn hắn đang chiếm ưu thế."
Thiên Nữ chưởng môn gật đầu, nhỏ giọng nói:
"Tùy theo hoàn cảnh mà xử lý.”
Nam Bắc trưởng lão đều là nữ, là tâm phúc của Thiên Nữ chưởng môn.
Mà người của Lương Thiết bên kia cũng đang rất lo lắng.
Bọn họ không nghĩ đến Vô Diện Môn lại dùng trận pháp cô lập nơi này.
Việc này khiến hắn ngay cả cơ hội đàm phán với người bên trong cũng không có.
Quả nhiên, Đông Tây trưởng lão và Tả Hữu hộ pháp của Vô Diện Môn đều không phải là đèn cạn dầu.
Mà Thiên Nữ chưởng môn và Nam Bắc Trưởng lão có vẻ như cũng đang chờ mong.
Điều này càng khiến hắn khó chịu hơn.
Không thể tranh thủ liên minh được với người bên trong, bọn họ phải đối đầu với toàn bộ Vô Diện Môn, cái chết là điều không cần nghi ngờ gì nữa.
Phần lớn mọi người trong Lương gia đều đã xem qua kỳ thư, đối phương tuyệt đối sẽ không để ai còn sống.
Đáng chết.
—— ——
Tả Hữu hộ pháp và Đông Tây trưởng lão vây quanh Chân Võ và Chân Linh.
Trên lý thuyết bốn người này không có cách nào lay chuyển được Chân Võ Chân Linh, thế nhưng đối phương có trận pháp trợ giúp, xung quanh có kẻ đánh lén, khiến cho Chân Võ và Chân Linh không thể không kéo dài thời gian phòng ngự.
Cũng may mục đích chủ yếu của bọn hắn chỉ là kéo dài thời gian.
Như vậy cũng đủ để Lục Thủy chạy trốn.
Bọn họ hiện tại đã bị thương, đương nhiên Tả Hữu hộ pháp cũng bị đả thương giống họ.
Đông trưởng lão nhìn Chân Võ Chân Linh nói:
"Các ngươi nghĩ tên kia trốn được sao? Người của chúng ta đuổi theo, lấy tu vi của hắn, cũng đã thành thịt cá trên thớt của ta rồi."
Chân Võ nhíu chặt mày, hỏi:
"Ngươi biết hắn là ai sao?"
Đông trưởng lão cười cười đáp:
"Không biết, càng không muốn biết, mũi tên rời cung không thể quay đầu lại, nếu đã làm thì sẽ không còn khả năng hối hận nữa. Ta biết thân phận của hắn đặc biệt, nhưng chỉ cần ta không biết thì có đặc biệt cũng vô dụng. Chỉ cần các ngươi tất cả đều chết ở đây , chờ khi thế lực sau lưng của hắn phát hiện ra, chúng ta sớm đã không biết đi tới phương nào rồi."
"Ngươi cho rằng ngươi trốn được sao?" Chân Võ lạnh lùng nói.
"Thả hắn thì có thể sống được nổi sao?" Đông trưởng lão cười lạnh: " Càng chớ nói đến khẳ năng hiện tại hắn đã bị phế, chúng ta không còn đường quay đầu.Tất cả các ngươi nhất định đều phải chết ở chỗ này, không có người nào cứu được các ngươi đâu.”
Chân Võ Chân Linh không cam tâm, nhưng hiện tại bọn hắn vốn cũng chẳng làm được gì.
Những kẻ này thật khó đối phó.
Mà đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng cười:
"Chậc chậc, đúng là không người nào cứu được chúng ta cả, thế nhưng chúng ta có lúc nào cần được người cứu?"
-----
Dịch: MB_Boss
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.