Chương 142: Gió đến rồi
Nhất Trản Dạ Đăng
14/05/2021
Một tay Tiêu Vũ Đồng cầm túi cherry, một tay cầm chìa khóa, hoàn toàn trợn mắt há hốc miệng đứng đó.
Ngôn Hề và An Chi nghe thấy tiếng vang, hai người đồng thời nhìn sang, cũng đều ngây người.
Hai bên không biết làm sao lại phải tự nhiên trấn định lẫn nhau mấy giây.
Đầu óc Tiêu Vũ Đồng nhanh chóng chuyển động phân tích tình huống trước mắt.
Không nhìn lầm? Không nhìn lầm!
Thì ra là như vậy, như thế này thì làm sao bây giờ?
Chuyện này làm sao có thể như vậy chứ?
Chuyện này nên làm gì bây giờ?
Lúng túng, quá lúng túng!
Khiếp sợ, thật quá khiếp sợ!
Người khác khi khiếp sợ nếu như trên tay có vật gì đó thì trước tiên sẽ ném ra hoặc là trượt rớt xuống, chỉ có Tiêu Vũ Đồng nắm lấy thật chặt, đầu ngón tay truyền đến cảm giác hơi đau mới phát hiện bản thân cơ hồ là nắm rách tùi cherry rồi.
"Đại tẩu..."
"Đại mợ..."
Hai cách xưng hô hoàn toàn khác biệt này khiến cho ngũ quan của Tiêu Vũ Đồng cứng ngắc đến co rút lại.
Nàng cầm túi cherry kia để xuống, mặt không đổi sắc nói ra: "Đem chút hoa quả đến cho các ngươi."
Sau đó xoay người liền rời đi.
An Chi khiếp sợ mà nhìn nhìn Ngôn Hề, lo lắng muốn nói điều gì đó.
Ngôn Hề sờ sờ lên đầu của nàng mà trấn an nàng, do dự một chút, đi theo Tiêu Vũ Đồng ra ngoài.
Tiêu Vũ Đồng nhíu lông mày, nghẹn tức giận đi ra ngoài.
Đây là chuyện gì chứ? Lẽ nào lại như vậy, mới vừa bình yên được vài ngày, nếu như để cho Ngôn Dĩ Đông biết việc này, lão đại này đại khái sẽ tức giận đến nổ tung a.
Nàng dừng lại thở dài, nổi giận thì nổi giận, hắn nhất định sẽ không đồng ý. Mà từ một màn vừa rồi xem ra, hai đứa nhỏ Ngôn Hề và An Chi này chỉ sợ tình cảm đã rất sâu. Nàng hiểu rõ Ngôn Hề, Ngôn Hề luôn luôn là người có chủ ý.
Việc này đoán chừng sẽ rất phiền phức, nàng buồn rầu.
"Đại tẩu." Đằng sau truyền đến thanh âm của Ngôn Hề, khí tức của nàng thoáng cái liền tiến đến.
"Tiểu Ngũ!" Tiêu Vũ Đồng trầm mặt: "Bắt đầu khi nào?"
Nhưng thật ra Ngôn Hề bình tĩnh hơn rất nhiều: "Được một thời gian rồi."
Sắc mặt Tiêu Vũ Đồng càng thêm khó coi, nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, cho nên thỉnh thoảng Ngôn Hề mới sang Mỹ, nàng còn cho rằng tình cảm của bọn họ rất tốt, bây giờ mới cảm thấy kỳ quái, coi như là tình cảm có tốt cũng không tốt đến mức như vậy đi.
Được một thời gian?
Bỗng nhiên nàng kinh hãi: "Không phải ngươi sẽ...Ngươi ngươi..." Tiêu Vũ Đồng ý thức được bây giờ các nàng đang đứng trong sân, cảnh giác mà hạ giọng: "Không phải là khi nàng chưa trưởng thành ngươi liền..."
"Đại tẩu." Ngôn Hề hơi 囧: "Sao có thể như vậy được."
Tiêu Vũ Đồng hơi nhẹ nhàng thở ra một chút, vừa định nói "Vậy là tốt rồi", nghĩ lại tình huống như vậy cũng không có tốt hơn chỗ nào, vấn đề vẫn còn đó. Nàng đưa chìa khóa cho Ngôn Hề: "...Chuyện của các ngươi ta sẽ không nói với đại ca của ngươi, tự ngươi tìm cơ hội đi."
Ngôn Hề gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."
Tiêu Vũ Đồng nhìn chằm chằm vào nàng, bờ môi run rẩy, muốn nói điều gì đó, khóe mắt nhìn thấy An Chi đứng ở cửa lớn cẩn thận từng li từng tí nhìn chằm chằm vào các nàng.
Một câu cũng nói không nên lời, nàng xoay người rời đi.
Đầu óc Tiêu Vũ Đồng hỗn loạn tưng bừng, lái xe, trong đầu liền giật giật đau nhức.
Nàng nhớ lại thật nhiều năm trước, khi đó An Chi vừa đến nhà, nhút nhát nhạy cảm, bị nàng nhìn một cái liền cũng không dám gắp thức ăn.
Lúc ấy nàng chăm sóc cặp song sinh bận rộn hỗn loạn đến tâm phiền nóng nảy, Ngôn Dĩ Đông lại không có ở bên cạnh, cảm thấy mình giống như là góa bụa nuôi con, còn phải chiếu cố lão nhân, cố tình cô em chồng còn mang một đứa bé từ bên ngoài về.
Trong lòng nàng không phải là không có oán trách.
Trong lúc đó xảy ra một sự cố nhỏ, Đại Bàn dị ứng, đứa nhỏ này sợ đến mức trực tiếp bỏ nhà ra đi. Nàng cũng bị làm cho sợ hết sức.
Sau đó chậm rãi ở chung nhiều năm, không so sánh thì không biết, vừa so sánh liền nhận ra bé gái thật sự là rất đáng yêu, hiểu chuyện lại chu đáo. Tuy rằng An Chi và Ngôn Hề ở trong nội thành, nhưng mà mỗi lần cuối tuần trở về đều đặc biệt nghe lời, sẽ giúp dọn dẹp đồ chơi mà Đại Bàn Tiểu Bàn bày loạn ra, khi nàng bận rộn sẽ rót nước cho nàng. Lớn hơn một chút nữa liền sẽ vào phòng bếp phụ giúp nàng.
Bây giờ Tiêu Vũ Đồng vẫn còn nhớ vẻ mặt chân thành chăm chú của nàng khi đứng trên ghế đẩu giúp mình bóc vỏ tỏi còn có bộ dáng tò mò mở to đôi mắt long lanh như nước khi mình dạy nàng làm thức ăn trong bếp.
Nhiều năm ở chung như vậy, không sai biệt lắm cũng giống như nữ nhi của mình. Nhất là khi chính nàng vẫn luôn muốn có một đứa con gái, nàng vô số lần cảm khái với Ngôn Dĩ Đông, trời cao thấy nàng quá muốn có nữ nhi, nên mới đưa cho nàng một đứa, hơn nữa đứa bé còn ưu tú như vậy, nàng cũng cảm thấy mặt mày sáng sủa.
Nếu không phải Đại Bàn Tiểu Bàn giống như cha của bọn chúng lớn lên quê mùa như vậy, nàng liền làm chủ để An Chi chọn một trong hai người huynh đệ bọn họ đến làm con dâu của nàng rồi.
Nàng cảm thấy tâm tư An Chi tinh tế như vậy cần một người bầu bạn dịu dàng mới có thể hảo hảo mà yêu thương An Chi.
Nói đến Ngôn Hề, lúc nàng vừa gả vào nhà thì Ngôn Hề mới mười mấy tuổi, coi như là nàng nhìn Ngôn Hề lớn lên, cô em chồng này cũng rất hiểu chuyện, không có tùy hứng như các ca ca của mình, biết nàng thích đầu tư, liền cấp tiền vốn cho nàng, vô cùng tín nhiệm nàng.
Qua nhiều năm như vậy Ngôn Hề vẫn độc thân, Tiêu Vũ Đồng cũng muốn Ngôn Hề có thể may mắn có được hạnh phúc gia đình, nhưng mà nàng cảm thấy cần để cho Ngôn Hề có không gian riêng cùng tự do, dù sao tìm một người yêu mình cũng không dễ dàng. Cho nên nàng luôn khuyên Ngôn Dĩ Đông không thể gấp được, nhưng kỳ thật nàng cũng rất gấp.
Không nghĩ tới một người nàng coi như em gái một người nàng coi như con gái lại cùng một chỗ.
Tiêu Vũ Đồng không chỉ cảm thấy đau đầu, dạ dày cũng bắt đầu thấy đau.
Bởi vì chuyện này, cả ngày nàng buồn bực không vui, cơm chiều cũng không có tâm tư để chuẩn bị, đón Tuấn Tuấn đi học về liền đưa hắn đến McDonald.
Trước đây Tuấn Tuấn cũng không thể ăn loại thức ăn nhanh này, nhưng lần này rất hưng phấn, lúc cầm lấy hamburger gặm, bỗng nhiên hắn phát hiện mẹ hắn hình như có chút là lạ, khoai tây chiên trước mặt nàng cũng bị chất thành đống.
Tuấn Tuấn suy nghĩ hai giây liền bỏ qua, chuyên tâm ăn hamburger.
Chuyện của người lớn không liên quan tới hắn, hắn chỉ cần ăn là được rồi.
Tiêu Vũ Đồng thở dài thở ngắn một hồi, sau đó gọi điện thoại cho bí thư trưởng của Ngôn Dĩ Đông, nói hắn ăn cơm ở ngoài, tối nay trong nhà không nấu cơm.
Đến buổi tối Tiêu Vũ Đồng còn đang nghĩ chuyện của Ngôn Hề và An Chi nên làm thế nào mới tốt, thật sự là vượt qua phạm vi lý giải của nàng, hơn nữa nàng cũng không biết nên làm sao bây giờ, cũng không biết có thể tìm ai để bàn bạc.
Buổi tối Ngôn Dĩ Đông trở về thấy lão bà một mình buồn bực trong phòng, hắn hướng Tuấn Tuấn hỏi thăm tình hình, ai biết được tiểu tử này hỏi cái gì cũng không biết, chỉ biết nói ăn hamburger ngon ăn gà chiên ngon ăn khoai tây chiên ngon.
Ngôn Dĩ Đông quay lại phòng, suy nghĩ đến một cách: "Lão bà, buổi tối ta chưa no, trong nhà có gì ăn không?"
Tiêu Vũ Đồng liếc nhìn hắn dò xét một cái: "Không có."
"Vậy ngươi làm cho ta một tô mì đi?"
"Tự mình nấu đi."
"Ta mệt mỏi cả ngày..."
"Trong phòng bếp có một thùng mì ăn liền, ngươi ăn xong không cần rửa chén."
Ngôn Dĩ Đông hậm hực: "Được rồi."
Hắn vừa đi vài bước, vẫn là hỏi thêm một câu: "Có phải ngươi có tâm sự hay không?"
Giọng nói của Tiêu Vũ Đồng u oán: "Chỉ cần người nhà họ Ngôn các ngươi đừng để ta bận tâm là được rồi."
"Lời này..." Ngôn Dĩ Đông lơ đễnh cười rộ lên.
Tiêu Vũ Đồng trừng mắt nhìn hắn, Ngôn Dĩ Đông rất nhanh liền thu lại dáng tươi cười im lặng không nói gì nữa, lắc đầu đi xuống lầu.
Ánh mắt Tiêu Vũ Đồng mang theo phức tạp nhìn theo hắn.
Cười đi, rồi sau này ngươi sẽ biết...
Cho dù trong lòng Ngôn Hề có chút suy nghĩ nhưng mà ngoài mặt lại không thể hiện ra rõ ràng, ngược lại thu dọn quần áo, chuẩn bị đi du lịch cùng An Chi.
"Bây giờ đi sao?" An Chi có chút ngoài ý muốn.
"Ân," Nàng ôn nhu nói: "Không cần lo lắng, chỉ cần tin tưởng ta là được rồi."
Nàng xoay mặt qua, ánh mắt là sự kiên định và dịu dàng trước sau như một: "Đã nói là ta sẽ cùng ngươi đi xem gấu trúc, ngươi chỉ cần hảo hảo vui chơi là được rồi."
Trong lòng An Chi vốn rất là thấp thỏm không yên, nhưng mà khi tiếp xúc với ánh mắt của Ngôn Hề, sự tín nhiệm cùng vui sướng từ trên gương mặt của nàng liền tràn ra.
Tiêu Vũ Đồng một đêm ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau không có tinh thần, gương mặt đều sưng húp lên, nói Ngôn Dĩ Đông đưa Tuấn Tuấn đi học.
Giữa trưa Tuấn Tuấn ăn cơm ở trường học, nàng một mình làm chút đồ ăn qua loa cho xong, mở WeChat ra, nhìn thấy tin nhắn Ngôn Hề gởi cho nàng thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên.
Đi Thành Đô?
Thời điểm này còn đi du lịch?
Cảm thấy hôm qua bị mình nhìn thấy không có tạo thành một chút áp lực tâm lý nào đối với các nàng sao?
Ngược lại là chính nàng ưu sầu lo lắng một đêm mất ngủ?
Thiếu chút nữa là Tiêu Vũ Đồng tức giận đến phun lửa.
Sau đó trượt mở tin nhắn giọng nói An Chi gởi cho nàng, giọng nói mềm mại: "Đại mợ, chúng ta đi Thành Đô, ngươi có muốn mua gì ở sân bay không? Nhắn tới cho ta."
Vẫn là đứa nhỏ hiểu chuyện!
Khuôn mặt Tiêu Vũ Đồng hơi thả lỏng, một lát sau mới gởi lại: "Tạm thời chưa nghĩ tới, chờ đến khi mợ nghĩ ra sẽ nhắn cho ngươi."
An Chi: "Đúng rồi, lần này từ Mỹ trở về ta có mua cho ngài một bình giữ ẩm da La Prairie tại cửa hàng miễn thuế ở sân bay. Chờ ta trở về sẽ đưa qua cho ngài."
Gương mặt Tiêu Vũ Đồng bất tri bất giác tràn ra một đóa hoa: "Ôi, ngươi đứa nhỏ này, ngươi mới kiếm được bao nhiêu tiền chứ, thứ này rất quý nha..."
Để điện thoại di động xuống, Tiêu Vũ Đồng thở dài ra một hơi, cũng đúng, thật vất vả An Chi mới trở về một chuyến, hẳn là nên ra ngoài chơi.
Ôi, đứa nhỏ này thật chu đáo, nuôi con gái thật là tốt a, ngươi xem mấy tên tiểu tử thúi kia cũng chưa từng mua cho nàng thứ gì hết, ngay cả một đôi vớ cũng không có nhìn thấy.
Thôi đi thôi đi, nàng sẽ coi như chuyện gì cũng không có xảy ra.
May mắn là bị nàng phát hiện, nếu là người khác không chắc sẽ giữ được bình thản như vậy.
Nàng giữ được bình thản không có nghĩa là nàng có thể giữ được bí mật, Tiêu Vũ Đồng vừa nghĩ nhịn xuống giữ cho mình mình biết, lại ngứa tâm khó nhịn hận không thể tìm được người có thể chia sẻ một chút.
Nàng nghĩ tới Liễu Y Y.
Nàng không xác định Liễu Y Y có biết hay không, phải biết Liễu Y Y và Ngôn Hề là bạn thân rất nhiều năm.
Nếu nàng không biết còn chưa tính, nếu nàng đã biết, tốt xấu gì hai người cũng có thể "Bát quái" một chút.
Tiêu Vũ Đồng nhịn không được bao lâu, mở điện thoại ra gọi cho Liễu Y Y thăm dò một chút, điện thoại rất nhanh được nghe máy, Liễu Y Y nói: "Đại tẩu, đúng lúc ta đang muốn gọi điện thoại cho ngươi, ngày mai đi dạo phố không?"
Tiêu Vũ Đồng: "Được, đúng lúc chúng ta gặp mặt một chút, đúng rồi, Ngôn Hề và An Chi đi Thành Đô du lịch rồi, bằng không có thể cùng đi."
"An Chi trở về rồi sao? A..." Giọng nói của Liễu Y Y mang theo ý vị thâm trường: "Chậc chậc chậc, hai người này còn đi du lịch."
"Đúng vậy a, không phải tình cảm của các nàng rất tốt sao?" Lúc này lông mày Tiêu Vũ Đồng giật giật.
"A a a a, đúng vậy, tình cảm rất tốt." Ở bên kia Liễu Y Y gượng cười vài tiếng.
Hai người không hẹn mà cùng yên tĩnh ba giây.
"Tình cảm tốt mà ngươi nói chính là tình cảm tốt mà ta lý giải sao?"
"...Đại tẩu, chính là, chính là tình cảm tốt."
"Ồ?"
"Ân."
Hai người lại yên tĩnh một cách quỷ dị trong vài giây.
"Đại tẩu, có phải ngươi đã biết rồi hay không?"
"Khụ, có chuyện gì ta phải biết sao?"
"Là, có phải là chuyện mà ta đã biết hay không?"
"Làm sao ta biết được chuyện ngươi biết có phải là chuyện ta đã biết hay không?"
"..."
"Ta lập tức lái xe tới ngay."
"Được rồi. Trong nhà chỉ có một mình ta."
"Tốt! Ta gọi điện hỏi một chút xem tam tẩu có thể về hay không?"
"...Thắng Nam cũng biết?"
Chiều hôm đó, ba người con dâu của Ngôn gia tụ tập cùng nhau, ngồi vây quanh cái bàn mà bát quái, phi thường náo nhiệt.
Qua vài ngày, Ngôn Dĩ Đông nhận được tư liệu mà bí thư trưởng đưa cho hắn, hắn nhíu mày: "Đây là cái gì?"
Đa số là một ít hình ảnh trong iPad, là Ngôn Hề và An Chi, hình ảnh trước đó hai người ôm nhau ở sân bay, còn có một vài tấm nhìn qua là do người đi đường chụp được, hai người nắm tay, dạo phố, còn có mua thức ăn.
Hầu hết đều là mơ hồ.
Ngôn Dĩ Đông nhìn một vòng cũng không rõ ràng lắm.
Giọng nói của bí thư uyển chuyển: "Đây là hình ảnh trên trang Weibo phổ thông, hoặc là trên những trang mạng xã hội khác, bởi vì Ngôn tiểu thư là người dẫn chương trình, cho nên người chụp được liền tải lên mạng."
"Chuyện này cũng không có gì..." Ngôn Dĩ Đông còn chưa nói xong liền bị những lời bình luận tiếp theo dưới hình ảnh làm cho khiếp sợ.
"Hai người này thật xứng đôi, nghe nói Ngôn tiểu thư tỷ còn chưa kết hôn, hình như ta đã hiểu ra cái gì rồi..."
"Hình ảnh phía trước rõ ràng chính là của một cặp đang yêu đương a, người cao cao kia hình như nhìn rất quen? Trời ơi, người kia là Ngôn Hề đi?"
...
Ngôn Dĩ Đông xem không được nữa: "Nói bậy nói bạ!"
Bí thư trưởng: "Đương nhiên đây chỉ là một vài người trêu chọc mà thôi, cũng không có gây sự chú ý trong phạm vi lớn."
Ngôn Dĩ Đông nhíu mày: "Bịa đặt bậy bạ. Đây là đứa nhỏ trong nhà ta, đều là thân nhân."
"Ân, chẳng qua là ngươi sắp nhậm chức rồi, chỉ sợ có người lấy chuyện này ra nói."
Ngôn Dĩ Đông phất phất tay, nheo mắt, nói: "Vậy cũng không thể để cho những tin tức này xuất hiện."
Ngôn Hề và An Chi nghe thấy tiếng vang, hai người đồng thời nhìn sang, cũng đều ngây người.
Hai bên không biết làm sao lại phải tự nhiên trấn định lẫn nhau mấy giây.
Đầu óc Tiêu Vũ Đồng nhanh chóng chuyển động phân tích tình huống trước mắt.
Không nhìn lầm? Không nhìn lầm!
Thì ra là như vậy, như thế này thì làm sao bây giờ?
Chuyện này làm sao có thể như vậy chứ?
Chuyện này nên làm gì bây giờ?
Lúng túng, quá lúng túng!
Khiếp sợ, thật quá khiếp sợ!
Người khác khi khiếp sợ nếu như trên tay có vật gì đó thì trước tiên sẽ ném ra hoặc là trượt rớt xuống, chỉ có Tiêu Vũ Đồng nắm lấy thật chặt, đầu ngón tay truyền đến cảm giác hơi đau mới phát hiện bản thân cơ hồ là nắm rách tùi cherry rồi.
"Đại tẩu..."
"Đại mợ..."
Hai cách xưng hô hoàn toàn khác biệt này khiến cho ngũ quan của Tiêu Vũ Đồng cứng ngắc đến co rút lại.
Nàng cầm túi cherry kia để xuống, mặt không đổi sắc nói ra: "Đem chút hoa quả đến cho các ngươi."
Sau đó xoay người liền rời đi.
An Chi khiếp sợ mà nhìn nhìn Ngôn Hề, lo lắng muốn nói điều gì đó.
Ngôn Hề sờ sờ lên đầu của nàng mà trấn an nàng, do dự một chút, đi theo Tiêu Vũ Đồng ra ngoài.
Tiêu Vũ Đồng nhíu lông mày, nghẹn tức giận đi ra ngoài.
Đây là chuyện gì chứ? Lẽ nào lại như vậy, mới vừa bình yên được vài ngày, nếu như để cho Ngôn Dĩ Đông biết việc này, lão đại này đại khái sẽ tức giận đến nổ tung a.
Nàng dừng lại thở dài, nổi giận thì nổi giận, hắn nhất định sẽ không đồng ý. Mà từ một màn vừa rồi xem ra, hai đứa nhỏ Ngôn Hề và An Chi này chỉ sợ tình cảm đã rất sâu. Nàng hiểu rõ Ngôn Hề, Ngôn Hề luôn luôn là người có chủ ý.
Việc này đoán chừng sẽ rất phiền phức, nàng buồn rầu.
"Đại tẩu." Đằng sau truyền đến thanh âm của Ngôn Hề, khí tức của nàng thoáng cái liền tiến đến.
"Tiểu Ngũ!" Tiêu Vũ Đồng trầm mặt: "Bắt đầu khi nào?"
Nhưng thật ra Ngôn Hề bình tĩnh hơn rất nhiều: "Được một thời gian rồi."
Sắc mặt Tiêu Vũ Đồng càng thêm khó coi, nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, cho nên thỉnh thoảng Ngôn Hề mới sang Mỹ, nàng còn cho rằng tình cảm của bọn họ rất tốt, bây giờ mới cảm thấy kỳ quái, coi như là tình cảm có tốt cũng không tốt đến mức như vậy đi.
Được một thời gian?
Bỗng nhiên nàng kinh hãi: "Không phải ngươi sẽ...Ngươi ngươi..." Tiêu Vũ Đồng ý thức được bây giờ các nàng đang đứng trong sân, cảnh giác mà hạ giọng: "Không phải là khi nàng chưa trưởng thành ngươi liền..."
"Đại tẩu." Ngôn Hề hơi 囧: "Sao có thể như vậy được."
Tiêu Vũ Đồng hơi nhẹ nhàng thở ra một chút, vừa định nói "Vậy là tốt rồi", nghĩ lại tình huống như vậy cũng không có tốt hơn chỗ nào, vấn đề vẫn còn đó. Nàng đưa chìa khóa cho Ngôn Hề: "...Chuyện của các ngươi ta sẽ không nói với đại ca của ngươi, tự ngươi tìm cơ hội đi."
Ngôn Hề gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."
Tiêu Vũ Đồng nhìn chằm chằm vào nàng, bờ môi run rẩy, muốn nói điều gì đó, khóe mắt nhìn thấy An Chi đứng ở cửa lớn cẩn thận từng li từng tí nhìn chằm chằm vào các nàng.
Một câu cũng nói không nên lời, nàng xoay người rời đi.
Đầu óc Tiêu Vũ Đồng hỗn loạn tưng bừng, lái xe, trong đầu liền giật giật đau nhức.
Nàng nhớ lại thật nhiều năm trước, khi đó An Chi vừa đến nhà, nhút nhát nhạy cảm, bị nàng nhìn một cái liền cũng không dám gắp thức ăn.
Lúc ấy nàng chăm sóc cặp song sinh bận rộn hỗn loạn đến tâm phiền nóng nảy, Ngôn Dĩ Đông lại không có ở bên cạnh, cảm thấy mình giống như là góa bụa nuôi con, còn phải chiếu cố lão nhân, cố tình cô em chồng còn mang một đứa bé từ bên ngoài về.
Trong lòng nàng không phải là không có oán trách.
Trong lúc đó xảy ra một sự cố nhỏ, Đại Bàn dị ứng, đứa nhỏ này sợ đến mức trực tiếp bỏ nhà ra đi. Nàng cũng bị làm cho sợ hết sức.
Sau đó chậm rãi ở chung nhiều năm, không so sánh thì không biết, vừa so sánh liền nhận ra bé gái thật sự là rất đáng yêu, hiểu chuyện lại chu đáo. Tuy rằng An Chi và Ngôn Hề ở trong nội thành, nhưng mà mỗi lần cuối tuần trở về đều đặc biệt nghe lời, sẽ giúp dọn dẹp đồ chơi mà Đại Bàn Tiểu Bàn bày loạn ra, khi nàng bận rộn sẽ rót nước cho nàng. Lớn hơn một chút nữa liền sẽ vào phòng bếp phụ giúp nàng.
Bây giờ Tiêu Vũ Đồng vẫn còn nhớ vẻ mặt chân thành chăm chú của nàng khi đứng trên ghế đẩu giúp mình bóc vỏ tỏi còn có bộ dáng tò mò mở to đôi mắt long lanh như nước khi mình dạy nàng làm thức ăn trong bếp.
Nhiều năm ở chung như vậy, không sai biệt lắm cũng giống như nữ nhi của mình. Nhất là khi chính nàng vẫn luôn muốn có một đứa con gái, nàng vô số lần cảm khái với Ngôn Dĩ Đông, trời cao thấy nàng quá muốn có nữ nhi, nên mới đưa cho nàng một đứa, hơn nữa đứa bé còn ưu tú như vậy, nàng cũng cảm thấy mặt mày sáng sủa.
Nếu không phải Đại Bàn Tiểu Bàn giống như cha của bọn chúng lớn lên quê mùa như vậy, nàng liền làm chủ để An Chi chọn một trong hai người huynh đệ bọn họ đến làm con dâu của nàng rồi.
Nàng cảm thấy tâm tư An Chi tinh tế như vậy cần một người bầu bạn dịu dàng mới có thể hảo hảo mà yêu thương An Chi.
Nói đến Ngôn Hề, lúc nàng vừa gả vào nhà thì Ngôn Hề mới mười mấy tuổi, coi như là nàng nhìn Ngôn Hề lớn lên, cô em chồng này cũng rất hiểu chuyện, không có tùy hứng như các ca ca của mình, biết nàng thích đầu tư, liền cấp tiền vốn cho nàng, vô cùng tín nhiệm nàng.
Qua nhiều năm như vậy Ngôn Hề vẫn độc thân, Tiêu Vũ Đồng cũng muốn Ngôn Hề có thể may mắn có được hạnh phúc gia đình, nhưng mà nàng cảm thấy cần để cho Ngôn Hề có không gian riêng cùng tự do, dù sao tìm một người yêu mình cũng không dễ dàng. Cho nên nàng luôn khuyên Ngôn Dĩ Đông không thể gấp được, nhưng kỳ thật nàng cũng rất gấp.
Không nghĩ tới một người nàng coi như em gái một người nàng coi như con gái lại cùng một chỗ.
Tiêu Vũ Đồng không chỉ cảm thấy đau đầu, dạ dày cũng bắt đầu thấy đau.
Bởi vì chuyện này, cả ngày nàng buồn bực không vui, cơm chiều cũng không có tâm tư để chuẩn bị, đón Tuấn Tuấn đi học về liền đưa hắn đến McDonald.
Trước đây Tuấn Tuấn cũng không thể ăn loại thức ăn nhanh này, nhưng lần này rất hưng phấn, lúc cầm lấy hamburger gặm, bỗng nhiên hắn phát hiện mẹ hắn hình như có chút là lạ, khoai tây chiên trước mặt nàng cũng bị chất thành đống.
Tuấn Tuấn suy nghĩ hai giây liền bỏ qua, chuyên tâm ăn hamburger.
Chuyện của người lớn không liên quan tới hắn, hắn chỉ cần ăn là được rồi.
Tiêu Vũ Đồng thở dài thở ngắn một hồi, sau đó gọi điện thoại cho bí thư trưởng của Ngôn Dĩ Đông, nói hắn ăn cơm ở ngoài, tối nay trong nhà không nấu cơm.
Đến buổi tối Tiêu Vũ Đồng còn đang nghĩ chuyện của Ngôn Hề và An Chi nên làm thế nào mới tốt, thật sự là vượt qua phạm vi lý giải của nàng, hơn nữa nàng cũng không biết nên làm sao bây giờ, cũng không biết có thể tìm ai để bàn bạc.
Buổi tối Ngôn Dĩ Đông trở về thấy lão bà một mình buồn bực trong phòng, hắn hướng Tuấn Tuấn hỏi thăm tình hình, ai biết được tiểu tử này hỏi cái gì cũng không biết, chỉ biết nói ăn hamburger ngon ăn gà chiên ngon ăn khoai tây chiên ngon.
Ngôn Dĩ Đông quay lại phòng, suy nghĩ đến một cách: "Lão bà, buổi tối ta chưa no, trong nhà có gì ăn không?"
Tiêu Vũ Đồng liếc nhìn hắn dò xét một cái: "Không có."
"Vậy ngươi làm cho ta một tô mì đi?"
"Tự mình nấu đi."
"Ta mệt mỏi cả ngày..."
"Trong phòng bếp có một thùng mì ăn liền, ngươi ăn xong không cần rửa chén."
Ngôn Dĩ Đông hậm hực: "Được rồi."
Hắn vừa đi vài bước, vẫn là hỏi thêm một câu: "Có phải ngươi có tâm sự hay không?"
Giọng nói của Tiêu Vũ Đồng u oán: "Chỉ cần người nhà họ Ngôn các ngươi đừng để ta bận tâm là được rồi."
"Lời này..." Ngôn Dĩ Đông lơ đễnh cười rộ lên.
Tiêu Vũ Đồng trừng mắt nhìn hắn, Ngôn Dĩ Đông rất nhanh liền thu lại dáng tươi cười im lặng không nói gì nữa, lắc đầu đi xuống lầu.
Ánh mắt Tiêu Vũ Đồng mang theo phức tạp nhìn theo hắn.
Cười đi, rồi sau này ngươi sẽ biết...
Cho dù trong lòng Ngôn Hề có chút suy nghĩ nhưng mà ngoài mặt lại không thể hiện ra rõ ràng, ngược lại thu dọn quần áo, chuẩn bị đi du lịch cùng An Chi.
"Bây giờ đi sao?" An Chi có chút ngoài ý muốn.
"Ân," Nàng ôn nhu nói: "Không cần lo lắng, chỉ cần tin tưởng ta là được rồi."
Nàng xoay mặt qua, ánh mắt là sự kiên định và dịu dàng trước sau như một: "Đã nói là ta sẽ cùng ngươi đi xem gấu trúc, ngươi chỉ cần hảo hảo vui chơi là được rồi."
Trong lòng An Chi vốn rất là thấp thỏm không yên, nhưng mà khi tiếp xúc với ánh mắt của Ngôn Hề, sự tín nhiệm cùng vui sướng từ trên gương mặt của nàng liền tràn ra.
Tiêu Vũ Đồng một đêm ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau không có tinh thần, gương mặt đều sưng húp lên, nói Ngôn Dĩ Đông đưa Tuấn Tuấn đi học.
Giữa trưa Tuấn Tuấn ăn cơm ở trường học, nàng một mình làm chút đồ ăn qua loa cho xong, mở WeChat ra, nhìn thấy tin nhắn Ngôn Hề gởi cho nàng thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên.
Đi Thành Đô?
Thời điểm này còn đi du lịch?
Cảm thấy hôm qua bị mình nhìn thấy không có tạo thành một chút áp lực tâm lý nào đối với các nàng sao?
Ngược lại là chính nàng ưu sầu lo lắng một đêm mất ngủ?
Thiếu chút nữa là Tiêu Vũ Đồng tức giận đến phun lửa.
Sau đó trượt mở tin nhắn giọng nói An Chi gởi cho nàng, giọng nói mềm mại: "Đại mợ, chúng ta đi Thành Đô, ngươi có muốn mua gì ở sân bay không? Nhắn tới cho ta."
Vẫn là đứa nhỏ hiểu chuyện!
Khuôn mặt Tiêu Vũ Đồng hơi thả lỏng, một lát sau mới gởi lại: "Tạm thời chưa nghĩ tới, chờ đến khi mợ nghĩ ra sẽ nhắn cho ngươi."
An Chi: "Đúng rồi, lần này từ Mỹ trở về ta có mua cho ngài một bình giữ ẩm da La Prairie tại cửa hàng miễn thuế ở sân bay. Chờ ta trở về sẽ đưa qua cho ngài."
Gương mặt Tiêu Vũ Đồng bất tri bất giác tràn ra một đóa hoa: "Ôi, ngươi đứa nhỏ này, ngươi mới kiếm được bao nhiêu tiền chứ, thứ này rất quý nha..."
Để điện thoại di động xuống, Tiêu Vũ Đồng thở dài ra một hơi, cũng đúng, thật vất vả An Chi mới trở về một chuyến, hẳn là nên ra ngoài chơi.
Ôi, đứa nhỏ này thật chu đáo, nuôi con gái thật là tốt a, ngươi xem mấy tên tiểu tử thúi kia cũng chưa từng mua cho nàng thứ gì hết, ngay cả một đôi vớ cũng không có nhìn thấy.
Thôi đi thôi đi, nàng sẽ coi như chuyện gì cũng không có xảy ra.
May mắn là bị nàng phát hiện, nếu là người khác không chắc sẽ giữ được bình thản như vậy.
Nàng giữ được bình thản không có nghĩa là nàng có thể giữ được bí mật, Tiêu Vũ Đồng vừa nghĩ nhịn xuống giữ cho mình mình biết, lại ngứa tâm khó nhịn hận không thể tìm được người có thể chia sẻ một chút.
Nàng nghĩ tới Liễu Y Y.
Nàng không xác định Liễu Y Y có biết hay không, phải biết Liễu Y Y và Ngôn Hề là bạn thân rất nhiều năm.
Nếu nàng không biết còn chưa tính, nếu nàng đã biết, tốt xấu gì hai người cũng có thể "Bát quái" một chút.
Tiêu Vũ Đồng nhịn không được bao lâu, mở điện thoại ra gọi cho Liễu Y Y thăm dò một chút, điện thoại rất nhanh được nghe máy, Liễu Y Y nói: "Đại tẩu, đúng lúc ta đang muốn gọi điện thoại cho ngươi, ngày mai đi dạo phố không?"
Tiêu Vũ Đồng: "Được, đúng lúc chúng ta gặp mặt một chút, đúng rồi, Ngôn Hề và An Chi đi Thành Đô du lịch rồi, bằng không có thể cùng đi."
"An Chi trở về rồi sao? A..." Giọng nói của Liễu Y Y mang theo ý vị thâm trường: "Chậc chậc chậc, hai người này còn đi du lịch."
"Đúng vậy a, không phải tình cảm của các nàng rất tốt sao?" Lúc này lông mày Tiêu Vũ Đồng giật giật.
"A a a a, đúng vậy, tình cảm rất tốt." Ở bên kia Liễu Y Y gượng cười vài tiếng.
Hai người không hẹn mà cùng yên tĩnh ba giây.
"Tình cảm tốt mà ngươi nói chính là tình cảm tốt mà ta lý giải sao?"
"...Đại tẩu, chính là, chính là tình cảm tốt."
"Ồ?"
"Ân."
Hai người lại yên tĩnh một cách quỷ dị trong vài giây.
"Đại tẩu, có phải ngươi đã biết rồi hay không?"
"Khụ, có chuyện gì ta phải biết sao?"
"Là, có phải là chuyện mà ta đã biết hay không?"
"Làm sao ta biết được chuyện ngươi biết có phải là chuyện ta đã biết hay không?"
"..."
"Ta lập tức lái xe tới ngay."
"Được rồi. Trong nhà chỉ có một mình ta."
"Tốt! Ta gọi điện hỏi một chút xem tam tẩu có thể về hay không?"
"...Thắng Nam cũng biết?"
Chiều hôm đó, ba người con dâu của Ngôn gia tụ tập cùng nhau, ngồi vây quanh cái bàn mà bát quái, phi thường náo nhiệt.
Qua vài ngày, Ngôn Dĩ Đông nhận được tư liệu mà bí thư trưởng đưa cho hắn, hắn nhíu mày: "Đây là cái gì?"
Đa số là một ít hình ảnh trong iPad, là Ngôn Hề và An Chi, hình ảnh trước đó hai người ôm nhau ở sân bay, còn có một vài tấm nhìn qua là do người đi đường chụp được, hai người nắm tay, dạo phố, còn có mua thức ăn.
Hầu hết đều là mơ hồ.
Ngôn Dĩ Đông nhìn một vòng cũng không rõ ràng lắm.
Giọng nói của bí thư uyển chuyển: "Đây là hình ảnh trên trang Weibo phổ thông, hoặc là trên những trang mạng xã hội khác, bởi vì Ngôn tiểu thư là người dẫn chương trình, cho nên người chụp được liền tải lên mạng."
"Chuyện này cũng không có gì..." Ngôn Dĩ Đông còn chưa nói xong liền bị những lời bình luận tiếp theo dưới hình ảnh làm cho khiếp sợ.
"Hai người này thật xứng đôi, nghe nói Ngôn tiểu thư tỷ còn chưa kết hôn, hình như ta đã hiểu ra cái gì rồi..."
"Hình ảnh phía trước rõ ràng chính là của một cặp đang yêu đương a, người cao cao kia hình như nhìn rất quen? Trời ơi, người kia là Ngôn Hề đi?"
...
Ngôn Dĩ Đông xem không được nữa: "Nói bậy nói bạ!"
Bí thư trưởng: "Đương nhiên đây chỉ là một vài người trêu chọc mà thôi, cũng không có gây sự chú ý trong phạm vi lớn."
Ngôn Dĩ Đông nhíu mày: "Bịa đặt bậy bạ. Đây là đứa nhỏ trong nhà ta, đều là thân nhân."
"Ân, chẳng qua là ngươi sắp nhậm chức rồi, chỉ sợ có người lấy chuyện này ra nói."
Ngôn Dĩ Đông phất phất tay, nheo mắt, nói: "Vậy cũng không thể để cho những tin tức này xuất hiện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.