Chương 16: Mùa tuyết đầu tiên
Nhất Trản Dạ Đăng
14/05/2021
"Không xa, mỗi ngày ta đều có thể trở về. Nhưng mà, không quá tiện đường với nhà trẻ của ngươi."
An Chi do dự mà mở miệng: "Ta không thích nhà trẻ..."
Ngôn Hề hỏi nàng: "Làm sao vậy?"
An Chi nói: "Quá đơn giản."
Phốc, câu trả lời này khiến cho Ngôn Hề cười ra tiếng. Nàng ôm lấy An Chi: "Ta biết, nhà trẻ đối với ngươi mà nói, thật sự quá đơn giản..."
Ngôn Hề thậm chí cảm thấy nàng lên tiểu học năm hai năm ba cũng còn được.
"Nhưng mà, đi học không phải chỉ vì học tri thức, thứ ngươi phải học chính là làm sao để ở chung với mọi người trong một tập thể, kết giao bằng hữu a."
An Chi lộ ra biểu tình nghi vấn, nhưng mà bạn học của nàng đều là tiểu bằng hữu động một chút lại khóc, còn có 1+1 liền phải bẻ ngón tay tính toán cả buổi. Đông Nam Tây Bắc cũng không biết viết. Về Hán tự cũng không viết được bao nhiêu chữ. Cũng đã hai tuần rồi, thanh mẫu vận mẫu cũng không có thuộc.
Những thứ các lão sư dạy nàng đã sớm biết rồi. Các lão sư cũng chọn kể những câu chuyện đơn giản, nếu như đang kể mà có tiểu bằng hữu khóc, lão sư liền dừng lại dỗ dành. Sau đó một lớp học cứ như vậy trôi qua mất. Nàng chỉ có thể tự mình xem, không hiểu chữ nào liền tra từ điển. Nhưng mà trong nhà trẻ ngay cả từ điển cũng không có, mỗi ngày nàng chỉ có thể ghi lại những chữ không hiểu, đến thư phòng của Thái gia gia tra từ điển.
Cái này là sinh hoạt tập thể sao? Thật là không thú vị.
"An Chi có kết bạn hay không a?"
An Chi bĩu môi: "Không có...Bọn họ thật là trẻ con."
Trẻ con. Các bạn học của ta thật là trẻ con. Đặt câu thành công, từ này cũng đã hiểu.
Ngôn Hề cười, cảm thấy nàng lại bắt đầu đáng yêu rồi.
"Ta biết rồi, vậy ăn tết xong chúng ta liền học tiểu học có được không? Việc này vẫn là không thể hấp tấp, hộ khẩu của ngươi không có ở đây, có thể phải làm một chút thủ tục, vấn đề này giao cho ta."
Ánh mắt An Chi lại lần nữa sáng lên. "Còn nữa, tuổi tác của ngươi kỳ thật cũng không đủ," Ngôn Hề trầm tư, lúc trước không có chú ý, nàng cẩn thận tính một cái: "An Chi, kỳ thật ngươi chỉ có năm tuổi a? Năm tuổi mới là tuổi thỏ nha."
An Chi "A?" một tiếng, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.
"Ở chỗ của các ngươi có thể là tính tuổi mụ, ai, tuổi này tính như thế nào, ta cũng không hiểu rõ. Nhưng mà tròn sáu tuổi mới có thể lên tiểu học năm nhất, dựa theo cách tính của ngươi, cũng chính là bảy tuổi."
An Chi còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ "Tại sao bỗng nhiên ta lại nhỏ đi một tuổi lẽ nào ta còn phải học ở nhà trẻ thêm hai năm nữa sao".
"Còn nữa...Ngươi phải ăn nhiều vào, phải nhanh chóng cao lên..."
Lại bị giễu cợt chiều cao!
An Chi không vui, yên lặng phồng mặt lên.
Ngôn Hề đi tới xoa xoa đầu của nàng.
"Được rồi, không còn sớm, An Chi, lên lầu ngủ đi."
An Chi đi theo bên cạnh nàng, bỗng nhiên nàng nắm chặt góc áo Ngôn Hề.
"Làm sao vậy?" Ngôn Hề cúi đầu nhìn nàng.
Gương mặt An Chi đỏ đỏ phồng lên như quả táo, bờ môi động đậy, tựa như muốn nói gì đó.
"Ân? Nói đi." Ánh mắt Ngôn Hề khích lệ nàng.
"...Tại sao ngươi không gọi ta là Đào Đào..." Cô bé mở to một đôi mắt tròn vo long lanh như thủy tinh, động tác níu lấy góc áo của nàng, giống như con vật nhỏ muốn được vuốt ve.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, còn có dấu vết lưu lại khi khóc thút thít lúc trước, khóe miệng của nàng, vừa rồi cũng đã cười qua, trẻ em thật sự là loài động vật kỳ quái, rất dễ dàng bởi vì phản ứng của thế giới bên ngoài mà thể hiện cảm xúc. Lại rất dễ khóc rồi cười, cười rồi lại khóc.
Ngay cả đứa bé hướng nội yên tĩnh như An Chi, cũng sẽ ở trước mặt nàng lộ ra một bộ dáng như vậy.
Ngôn Hề nghĩ nàng rất ít khi bị trẻ em làm cho cảm thấy chúng đáng yêu, nhưng khi nhìn đến cô bé như vậy, trái tim liền mềm xuống.
Đêm hôm đó, An Chi vẫn luôn khóc, nước mắt từ trong hốc mắt của nàng liên tục không ngừng mà lăn xuống, nàng khóc thút thít, gần như thở không nổi, Ngôn Hề vốn không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể ôm lấy nàng.
Nhớ tới cô bé nói ông ngoại gọi cô bé là Đào Đào, nàng mới gọi cô bé như vậy, nho nhỏ An Chi tựa vào trong lòng của nàng, khóc giống như một con mèo con, được nàng an ủi mới níu lấy y phục của nàng mà ngủ.
Cũng là cái động tác thật cẩn thận này.
Ngôn Hề cảm thấy đối với An Chi mà nói, hành động như vật thật sự rất hiếm thấy.
Nàng ngồi xổm xuống, cười hỏi cô bé: "Ngươi thích ta gọi ngươi là Đào Đào sao?"
Ngôn Hề thấy cô bé trước mặt bị nàng trêu đùa, đôi má giống như cái bánh bao nhỏ lập tức có chút hồng lên, má lúm đồng tiền hiện ra
Một bộ dạng "Ta rất thích" nhưng lại ngại ngùng biểu đạt.
Da mặt trẻ em quá mỏng.
Ngôn Hề cười khẽ gật đầu nói: "Vậy về sau ta liền gọi ngươi là Đào Đào a."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Chi thoáng cái liền xuất hiện nụ cười.
Ngôn Hề kéo tay nàng lắc lắc, "Trễ rồi, đi, chúng ta phải đi ngủ rồi." Vừa nói xong trái tim Ngôn Hề ] run lên một chút, cảm thấy có chút xấu hổ.
An Chi nhìn chằm chằm vào bàn tay được nắm, cảm giác khi bàn tay được nắm lấy, thật vui vẻ.
Ngôn Hề dò xét nhìn nàng một cái: "Nhưng mà ngươi không thể gọi ta là Tiểu Ngũ."
An Chi chớp mắt mấy cái, ha ha cười.
Có thể là đã có lời hứa của Ngôn Hề, An Chi chậm rãi cũng không còn sợ hãi và bất an như vậy. Cũng bắt đầu thử vui chơi cùng cặp song sinh, cũng không còn một mình trốn ở lầu ba, cặp song sinh rốt cuộc cũng đã quen với nàng, cùng nàng xem Doraemon, cùng nhau chơi trốn tìm.
Tuy rằng Ngôn Hề cũng không nói rõ lúc nào sẽ dời ra ngoài, nhưng mà tiểu An Chi đối với nàng tin tưởng vô điều kiện. Ngày tháng trong sự chờ mong trôi qua rất nhanh.
Bội thành đã chính thức tiến vào mùa đông, nơi An Chi sinh ra không có tuyết rơi, nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy tuyết. Nghe người lớn nói, mùa đông ở Bội thành thường xuyên có tuyết rơi. Tâm bà nói với nàng bình thường sau một đêm ngủ dậy, bên ngoài đều là một mảnh trắng xoá, mặt đất cũng sẽ được phủ lên một lớp tuyết dày mềm mại.
Tuyết. An Chi tra từ điển, tuyết cũng giống như mưa là một loại hiện tượng tự nhiên. Nàng rất ngạc nhiên, tối tối đều mong đợi mùa đông Bội thành năm nay, cũng là mùa tuyết đầu tiên trong đời nàng.
Ngày đó vừa lúc là cuối tuần, đến trưa, mọi người ăn cơm xong, trẻ em chơi đùa ở trong đại sảnh lầu một. Bên ngoài không khí rét lạnh, bầu trời hơi tối, gió lạnh gào thét, bỗng nhiên, có một chút tuyết mỏng manh như hạt muối bay lơ lửng trong không trung, rơi xuống.
Ánh mắt nhạy bén của Ngôn Tiểu Bàn phát hiện đầu tiên, hắn chỉ lên bầu trời hoan hô nói: "A! Tuyết rơi!" Lập tức Ngôn Đại Bàn cũng cao hứng kêu lên: "Tuyết rơi..., phải rơi lớn một chút! Mới có thể đắp người tuyết!"
An Chi hiếu kỳ dán mặt lên cửa thủy tinh, ngửa đầu không chớp mắt nhìn ra ngoài trời. Tuyết rơi càng lúc càng lớn, An Chi nhìn từng hạt tuyết nho nhỏ kia biến thành hình dạng từng chiếc lông vũ tung bay xuống, nhẹ nhàng mà rơi trên mặt đất.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng "Oa" một cái mở to, nhìn đến xuất thần. Có người đến gần, nhẹ nhàng xoa lên tóc của nàng một cái. Đôi má trắng mềm của An Chi lọ vào lòng bàn tay của nàng, Ngôn Hề mỉm cười với nàng: "Không thể nhìn quá lâu, mắt sẽ đau nhức."
Cặp song sinh ở bên cạnh kéo lấy nàng, nói muốn đi ra ngoài. An Chi cũng ba ba nhìn qua phía nàng, chờ đợi nàng gật đầu.
Ngôn Hề lắc đầu, "Không được, quá lạnh sẽ bị cảm lạnh." Nàng nhìn thấy mấy đứa trẻ lộ ra biểu tình thất vọng, trấn an: "Chờ sáng mai, nếu như tuyết ngừng rơi, chúng ta liền ra ngoài đắp người tuyết được không?"
Cặp song sinh nhảy lên hoan hô, An Chi cũng lộ ra má lúm đồng tiền liếc mắt cười, nàng quay đầu lại lại nhìn tuyết, bàn tay nhỏ bé đặt ở trên cửa thủy tinh, rất muốn đi sờ sờ.
Bởi vì lúc trước cặp song sinh đã từng nhìn thấy tuyết, nhận được lời hứa cũng không náo loạn mà đi chơi cái khác, chỉ có An Chi là cách một hồi liền âm thầm chạy đến cửa nhìn tuyết. Thẳng đến lúc sắp đi ngủ, nàng vẫn còn tiếp tục dán mặt lên kính cửa sổ ở lầu ba tập trung tinh thần mà nhìn tuyết.
Ngôn Hề đang trải giường, tuy rẳng cả căn nhà đều có sưởi ấm, chỉ là nàng sợ chăn quá lạnh, cầm một cái chăn tương đối dầy trải lên trước, lại lấy thêm một cái chăn bông khác.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy An Chi như vậy, nàng cười cười, đi đến phía sau cô bé, dưới ánh đèn ấm áp ngoài cửa sổ, tuyết trắng noãn rơi xuống như lông ngỗng tung bay, bay lả tả, yên tĩnh im ắng như thời gian.
Ngôn Hề nhìn một hồi, mới nói với An Chi: "Được rồi, chúng ta nên ngủ rồi."
An Chi mặc áo ngủ rất dày, trên chân còn mang vớ len Ngôn Hề mua cho nàng, cặp chân ngắn của nàng thoáng dao động, từ cửa sổ nhảy xuống, nàng nói: "Buổi sáng ngày mai tuyết sẽ ngừng sao?"
Ngôn Hề cười thầm, quả nhiên là đang nghĩ đến chuyện ra ngoài chơi.
"Hẳn là sẽ ngừng."
An Chi leo lên giường, cẳng chân co lại, gãi gãi bàn chân nhỏ của nàng, "Thật sao?"
Ngôn Hề đi qua, giúp nàng chỉnh lại đôi vớ trên chân, trên đôi vớ đều là hình thỏ, An Chi rất thích.
"Đúng vậy, bây giờ nhanh chóng đi ngủ thôi."
Trong chiếc chăn mới khô ráo ấm áp, nhung nhung mịn màng, không có mùi thơm. An Chi chui vào, chỉ cảm thấy cái chăn rộng lớn mềm mại giống như đám mây.
"Ngủ bên trong." Ngôn Hề cũng nằm lên. Lúc trước nàng không thích đắp cùng chăn cới người khác, bây giờ cũng không thích, nhưng mà tuy rằng ban ngày An Chi không có biểu hiện gì, chỉ là buổi tối khi đi ngủ sẽ làm ác mộng, sẽ im lặng rơi lệ. Có khi chính nàng thậm chí cũng không biết.
Ngôn Hề cũng không thể mỗi tuần đều trở về, cho nên vừa nghĩ tới những đêm khi cô bé phải ngủ một mình, có khi cũng sẽ như vậy, trong lòng Ngôn Hề liền rất khó chịu, dù cho nàng đã nhờ Tâm di ban đêm sang đây xem cô bé, nhưng mà cũng không thể trăm phần trăm làm cho nàng yên tâm.
Cũng may An Chi ngủ không lộn xộn, cho nên cùng nàng ngủ dưới một cái chăn cũng có thể chấp nhận được. Theo nàng quan sát, mấy tuần này đã rất ít khóc thút thít ở trong mộng rồi.
Ngôn Hề để lại một chút ánh sáng trên đèn bàn, liền nằm xuống nhắm mắt lại.
Cơ thể cô bé bên cạnh hơi động đậy.
Ngôn Hề nghiêng đầu nhìn nàng, thấy một đôi mắt đen nhánh của An Chi đang chớp động, "Vì sao tuyết không phát ra âm thanh? Nhưng mà trời mưa thì có..."
Ngôn Hề sững sờ, cái này giải thích làm sao mới được đây.
"Ngươi xem, bởi vì mưa là chất lỏng, chính là có thể lưu động, cho nên khi rơi trên kính, trên mặt đất, trên lá cây, sẽ có chấn động, sẽ có thanh âm. Nếu như là mưa to, thì âm thanh càng lớn."
Kỳ thật Ngôn Hề cũng không biết đáp án của nàng có đúng hay không, đây là thuộc về hiện tượng vật lý a? Xong rồi, nhị ca của nàng lại không có ở đây...Ông trời, nàng là học sinh khối văn...Làm khó cho nàng rồi.
Nhưng mà An Chi chớp mắt mấy cái, vẻ mặt tràn đầy chăm chú cùng sùng bái mà nhìn chằm chằm vào nàng, Ngôn Hề chỉ có thể kiên trì nói tiếp: "Mà tuyết vốn là không có âm thanh, nó cũng không lưu động...Ách..."
"Nhưng mà dẫm lên trên sẽ có âm thanh, ngày mai ngươi có thể thử một chút..."
Ngôn Hề cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang thập phần lo lắng, miễn cưỡng trấn định nói hết. Thầm nghĩ, may mà nàng còn nhỏ, sẽ không hỏi: Vậy tại sao mưa phải dùng từ "Tí tách rả rích" "Tích táp" "Rầm rầm" để hình dung, mà tuyết có thể dùng những từ giống như vậy để hình dung không? Không được, vậy dùng cái gì để hình dung? Tại sao vậy chứ?
Chờ đã, nói không chừng ngày mai khi nàng thấy tuyết liền sẽ hỏi như vậy a...
Ngôn Hề đột nhiên cảm thấy...Có thể chuyện nuôi dưỡng trẻ em so với "Khó khăn một chút" trong tưởng tượng của nàng, còn phải càng khó hơn một chút.
An Chi do dự mà mở miệng: "Ta không thích nhà trẻ..."
Ngôn Hề hỏi nàng: "Làm sao vậy?"
An Chi nói: "Quá đơn giản."
Phốc, câu trả lời này khiến cho Ngôn Hề cười ra tiếng. Nàng ôm lấy An Chi: "Ta biết, nhà trẻ đối với ngươi mà nói, thật sự quá đơn giản..."
Ngôn Hề thậm chí cảm thấy nàng lên tiểu học năm hai năm ba cũng còn được.
"Nhưng mà, đi học không phải chỉ vì học tri thức, thứ ngươi phải học chính là làm sao để ở chung với mọi người trong một tập thể, kết giao bằng hữu a."
An Chi lộ ra biểu tình nghi vấn, nhưng mà bạn học của nàng đều là tiểu bằng hữu động một chút lại khóc, còn có 1+1 liền phải bẻ ngón tay tính toán cả buổi. Đông Nam Tây Bắc cũng không biết viết. Về Hán tự cũng không viết được bao nhiêu chữ. Cũng đã hai tuần rồi, thanh mẫu vận mẫu cũng không có thuộc.
Những thứ các lão sư dạy nàng đã sớm biết rồi. Các lão sư cũng chọn kể những câu chuyện đơn giản, nếu như đang kể mà có tiểu bằng hữu khóc, lão sư liền dừng lại dỗ dành. Sau đó một lớp học cứ như vậy trôi qua mất. Nàng chỉ có thể tự mình xem, không hiểu chữ nào liền tra từ điển. Nhưng mà trong nhà trẻ ngay cả từ điển cũng không có, mỗi ngày nàng chỉ có thể ghi lại những chữ không hiểu, đến thư phòng của Thái gia gia tra từ điển.
Cái này là sinh hoạt tập thể sao? Thật là không thú vị.
"An Chi có kết bạn hay không a?"
An Chi bĩu môi: "Không có...Bọn họ thật là trẻ con."
Trẻ con. Các bạn học của ta thật là trẻ con. Đặt câu thành công, từ này cũng đã hiểu.
Ngôn Hề cười, cảm thấy nàng lại bắt đầu đáng yêu rồi.
"Ta biết rồi, vậy ăn tết xong chúng ta liền học tiểu học có được không? Việc này vẫn là không thể hấp tấp, hộ khẩu của ngươi không có ở đây, có thể phải làm một chút thủ tục, vấn đề này giao cho ta."
Ánh mắt An Chi lại lần nữa sáng lên. "Còn nữa, tuổi tác của ngươi kỳ thật cũng không đủ," Ngôn Hề trầm tư, lúc trước không có chú ý, nàng cẩn thận tính một cái: "An Chi, kỳ thật ngươi chỉ có năm tuổi a? Năm tuổi mới là tuổi thỏ nha."
An Chi "A?" một tiếng, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.
"Ở chỗ của các ngươi có thể là tính tuổi mụ, ai, tuổi này tính như thế nào, ta cũng không hiểu rõ. Nhưng mà tròn sáu tuổi mới có thể lên tiểu học năm nhất, dựa theo cách tính của ngươi, cũng chính là bảy tuổi."
An Chi còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ "Tại sao bỗng nhiên ta lại nhỏ đi một tuổi lẽ nào ta còn phải học ở nhà trẻ thêm hai năm nữa sao".
"Còn nữa...Ngươi phải ăn nhiều vào, phải nhanh chóng cao lên..."
Lại bị giễu cợt chiều cao!
An Chi không vui, yên lặng phồng mặt lên.
Ngôn Hề đi tới xoa xoa đầu của nàng.
"Được rồi, không còn sớm, An Chi, lên lầu ngủ đi."
An Chi đi theo bên cạnh nàng, bỗng nhiên nàng nắm chặt góc áo Ngôn Hề.
"Làm sao vậy?" Ngôn Hề cúi đầu nhìn nàng.
Gương mặt An Chi đỏ đỏ phồng lên như quả táo, bờ môi động đậy, tựa như muốn nói gì đó.
"Ân? Nói đi." Ánh mắt Ngôn Hề khích lệ nàng.
"...Tại sao ngươi không gọi ta là Đào Đào..." Cô bé mở to một đôi mắt tròn vo long lanh như thủy tinh, động tác níu lấy góc áo của nàng, giống như con vật nhỏ muốn được vuốt ve.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, còn có dấu vết lưu lại khi khóc thút thít lúc trước, khóe miệng của nàng, vừa rồi cũng đã cười qua, trẻ em thật sự là loài động vật kỳ quái, rất dễ dàng bởi vì phản ứng của thế giới bên ngoài mà thể hiện cảm xúc. Lại rất dễ khóc rồi cười, cười rồi lại khóc.
Ngay cả đứa bé hướng nội yên tĩnh như An Chi, cũng sẽ ở trước mặt nàng lộ ra một bộ dáng như vậy.
Ngôn Hề nghĩ nàng rất ít khi bị trẻ em làm cho cảm thấy chúng đáng yêu, nhưng khi nhìn đến cô bé như vậy, trái tim liền mềm xuống.
Đêm hôm đó, An Chi vẫn luôn khóc, nước mắt từ trong hốc mắt của nàng liên tục không ngừng mà lăn xuống, nàng khóc thút thít, gần như thở không nổi, Ngôn Hề vốn không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể ôm lấy nàng.
Nhớ tới cô bé nói ông ngoại gọi cô bé là Đào Đào, nàng mới gọi cô bé như vậy, nho nhỏ An Chi tựa vào trong lòng của nàng, khóc giống như một con mèo con, được nàng an ủi mới níu lấy y phục của nàng mà ngủ.
Cũng là cái động tác thật cẩn thận này.
Ngôn Hề cảm thấy đối với An Chi mà nói, hành động như vật thật sự rất hiếm thấy.
Nàng ngồi xổm xuống, cười hỏi cô bé: "Ngươi thích ta gọi ngươi là Đào Đào sao?"
Ngôn Hề thấy cô bé trước mặt bị nàng trêu đùa, đôi má giống như cái bánh bao nhỏ lập tức có chút hồng lên, má lúm đồng tiền hiện ra
Một bộ dạng "Ta rất thích" nhưng lại ngại ngùng biểu đạt.
Da mặt trẻ em quá mỏng.
Ngôn Hề cười khẽ gật đầu nói: "Vậy về sau ta liền gọi ngươi là Đào Đào a."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Chi thoáng cái liền xuất hiện nụ cười.
Ngôn Hề kéo tay nàng lắc lắc, "Trễ rồi, đi, chúng ta phải đi ngủ rồi." Vừa nói xong trái tim Ngôn Hề ] run lên một chút, cảm thấy có chút xấu hổ.
An Chi nhìn chằm chằm vào bàn tay được nắm, cảm giác khi bàn tay được nắm lấy, thật vui vẻ.
Ngôn Hề dò xét nhìn nàng một cái: "Nhưng mà ngươi không thể gọi ta là Tiểu Ngũ."
An Chi chớp mắt mấy cái, ha ha cười.
Có thể là đã có lời hứa của Ngôn Hề, An Chi chậm rãi cũng không còn sợ hãi và bất an như vậy. Cũng bắt đầu thử vui chơi cùng cặp song sinh, cũng không còn một mình trốn ở lầu ba, cặp song sinh rốt cuộc cũng đã quen với nàng, cùng nàng xem Doraemon, cùng nhau chơi trốn tìm.
Tuy rằng Ngôn Hề cũng không nói rõ lúc nào sẽ dời ra ngoài, nhưng mà tiểu An Chi đối với nàng tin tưởng vô điều kiện. Ngày tháng trong sự chờ mong trôi qua rất nhanh.
Bội thành đã chính thức tiến vào mùa đông, nơi An Chi sinh ra không có tuyết rơi, nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy tuyết. Nghe người lớn nói, mùa đông ở Bội thành thường xuyên có tuyết rơi. Tâm bà nói với nàng bình thường sau một đêm ngủ dậy, bên ngoài đều là một mảnh trắng xoá, mặt đất cũng sẽ được phủ lên một lớp tuyết dày mềm mại.
Tuyết. An Chi tra từ điển, tuyết cũng giống như mưa là một loại hiện tượng tự nhiên. Nàng rất ngạc nhiên, tối tối đều mong đợi mùa đông Bội thành năm nay, cũng là mùa tuyết đầu tiên trong đời nàng.
Ngày đó vừa lúc là cuối tuần, đến trưa, mọi người ăn cơm xong, trẻ em chơi đùa ở trong đại sảnh lầu một. Bên ngoài không khí rét lạnh, bầu trời hơi tối, gió lạnh gào thét, bỗng nhiên, có một chút tuyết mỏng manh như hạt muối bay lơ lửng trong không trung, rơi xuống.
Ánh mắt nhạy bén của Ngôn Tiểu Bàn phát hiện đầu tiên, hắn chỉ lên bầu trời hoan hô nói: "A! Tuyết rơi!" Lập tức Ngôn Đại Bàn cũng cao hứng kêu lên: "Tuyết rơi..., phải rơi lớn một chút! Mới có thể đắp người tuyết!"
An Chi hiếu kỳ dán mặt lên cửa thủy tinh, ngửa đầu không chớp mắt nhìn ra ngoài trời. Tuyết rơi càng lúc càng lớn, An Chi nhìn từng hạt tuyết nho nhỏ kia biến thành hình dạng từng chiếc lông vũ tung bay xuống, nhẹ nhàng mà rơi trên mặt đất.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng "Oa" một cái mở to, nhìn đến xuất thần. Có người đến gần, nhẹ nhàng xoa lên tóc của nàng một cái. Đôi má trắng mềm của An Chi lọ vào lòng bàn tay của nàng, Ngôn Hề mỉm cười với nàng: "Không thể nhìn quá lâu, mắt sẽ đau nhức."
Cặp song sinh ở bên cạnh kéo lấy nàng, nói muốn đi ra ngoài. An Chi cũng ba ba nhìn qua phía nàng, chờ đợi nàng gật đầu.
Ngôn Hề lắc đầu, "Không được, quá lạnh sẽ bị cảm lạnh." Nàng nhìn thấy mấy đứa trẻ lộ ra biểu tình thất vọng, trấn an: "Chờ sáng mai, nếu như tuyết ngừng rơi, chúng ta liền ra ngoài đắp người tuyết được không?"
Cặp song sinh nhảy lên hoan hô, An Chi cũng lộ ra má lúm đồng tiền liếc mắt cười, nàng quay đầu lại lại nhìn tuyết, bàn tay nhỏ bé đặt ở trên cửa thủy tinh, rất muốn đi sờ sờ.
Bởi vì lúc trước cặp song sinh đã từng nhìn thấy tuyết, nhận được lời hứa cũng không náo loạn mà đi chơi cái khác, chỉ có An Chi là cách một hồi liền âm thầm chạy đến cửa nhìn tuyết. Thẳng đến lúc sắp đi ngủ, nàng vẫn còn tiếp tục dán mặt lên kính cửa sổ ở lầu ba tập trung tinh thần mà nhìn tuyết.
Ngôn Hề đang trải giường, tuy rẳng cả căn nhà đều có sưởi ấm, chỉ là nàng sợ chăn quá lạnh, cầm một cái chăn tương đối dầy trải lên trước, lại lấy thêm một cái chăn bông khác.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy An Chi như vậy, nàng cười cười, đi đến phía sau cô bé, dưới ánh đèn ấm áp ngoài cửa sổ, tuyết trắng noãn rơi xuống như lông ngỗng tung bay, bay lả tả, yên tĩnh im ắng như thời gian.
Ngôn Hề nhìn một hồi, mới nói với An Chi: "Được rồi, chúng ta nên ngủ rồi."
An Chi mặc áo ngủ rất dày, trên chân còn mang vớ len Ngôn Hề mua cho nàng, cặp chân ngắn của nàng thoáng dao động, từ cửa sổ nhảy xuống, nàng nói: "Buổi sáng ngày mai tuyết sẽ ngừng sao?"
Ngôn Hề cười thầm, quả nhiên là đang nghĩ đến chuyện ra ngoài chơi.
"Hẳn là sẽ ngừng."
An Chi leo lên giường, cẳng chân co lại, gãi gãi bàn chân nhỏ của nàng, "Thật sao?"
Ngôn Hề đi qua, giúp nàng chỉnh lại đôi vớ trên chân, trên đôi vớ đều là hình thỏ, An Chi rất thích.
"Đúng vậy, bây giờ nhanh chóng đi ngủ thôi."
Trong chiếc chăn mới khô ráo ấm áp, nhung nhung mịn màng, không có mùi thơm. An Chi chui vào, chỉ cảm thấy cái chăn rộng lớn mềm mại giống như đám mây.
"Ngủ bên trong." Ngôn Hề cũng nằm lên. Lúc trước nàng không thích đắp cùng chăn cới người khác, bây giờ cũng không thích, nhưng mà tuy rằng ban ngày An Chi không có biểu hiện gì, chỉ là buổi tối khi đi ngủ sẽ làm ác mộng, sẽ im lặng rơi lệ. Có khi chính nàng thậm chí cũng không biết.
Ngôn Hề cũng không thể mỗi tuần đều trở về, cho nên vừa nghĩ tới những đêm khi cô bé phải ngủ một mình, có khi cũng sẽ như vậy, trong lòng Ngôn Hề liền rất khó chịu, dù cho nàng đã nhờ Tâm di ban đêm sang đây xem cô bé, nhưng mà cũng không thể trăm phần trăm làm cho nàng yên tâm.
Cũng may An Chi ngủ không lộn xộn, cho nên cùng nàng ngủ dưới một cái chăn cũng có thể chấp nhận được. Theo nàng quan sát, mấy tuần này đã rất ít khóc thút thít ở trong mộng rồi.
Ngôn Hề để lại một chút ánh sáng trên đèn bàn, liền nằm xuống nhắm mắt lại.
Cơ thể cô bé bên cạnh hơi động đậy.
Ngôn Hề nghiêng đầu nhìn nàng, thấy một đôi mắt đen nhánh của An Chi đang chớp động, "Vì sao tuyết không phát ra âm thanh? Nhưng mà trời mưa thì có..."
Ngôn Hề sững sờ, cái này giải thích làm sao mới được đây.
"Ngươi xem, bởi vì mưa là chất lỏng, chính là có thể lưu động, cho nên khi rơi trên kính, trên mặt đất, trên lá cây, sẽ có chấn động, sẽ có thanh âm. Nếu như là mưa to, thì âm thanh càng lớn."
Kỳ thật Ngôn Hề cũng không biết đáp án của nàng có đúng hay không, đây là thuộc về hiện tượng vật lý a? Xong rồi, nhị ca của nàng lại không có ở đây...Ông trời, nàng là học sinh khối văn...Làm khó cho nàng rồi.
Nhưng mà An Chi chớp mắt mấy cái, vẻ mặt tràn đầy chăm chú cùng sùng bái mà nhìn chằm chằm vào nàng, Ngôn Hề chỉ có thể kiên trì nói tiếp: "Mà tuyết vốn là không có âm thanh, nó cũng không lưu động...Ách..."
"Nhưng mà dẫm lên trên sẽ có âm thanh, ngày mai ngươi có thể thử một chút..."
Ngôn Hề cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang thập phần lo lắng, miễn cưỡng trấn định nói hết. Thầm nghĩ, may mà nàng còn nhỏ, sẽ không hỏi: Vậy tại sao mưa phải dùng từ "Tí tách rả rích" "Tích táp" "Rầm rầm" để hình dung, mà tuyết có thể dùng những từ giống như vậy để hình dung không? Không được, vậy dùng cái gì để hình dung? Tại sao vậy chứ?
Chờ đã, nói không chừng ngày mai khi nàng thấy tuyết liền sẽ hỏi như vậy a...
Ngôn Hề đột nhiên cảm thấy...Có thể chuyện nuôi dưỡng trẻ em so với "Khó khăn một chút" trong tưởng tượng của nàng, còn phải càng khó hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.