Chương 26: Sắp trưởng thành (thượng)
Nhất Trản Dạ Đăng
14/05/2021
Giữa hè, ánh nắng rực rỡ. Bên đường những hàng cây ngô đồng xanh um tươi tốt vươn tán lá sang hai bên, những tia sáng rực rỡ xuyên qua những tán lá cây chiếu lốm đốm xuống mặt đường.
Một chiếc xe đạp leo núi màu cam, cái bàn đạp xinh xắn bị một đôi giày trắng nhỏ đạp lên, hướng ánh mắt lên trên, là cặp mắt cá chân mảnh khảnh, phía trên mắt cá chân chính là chiếc quần jean màu xanh.
Có cơn gió kéo tới, mái tóc dài đen nhánh tung bay, dưới ánh mặt trời có độ óng ả mượt mà như nhung. Vài sợi tóc được cơn gió đẩy tới, dính vào đôi má trắng hay xuất hiện má lúm đồng tiền khi cười của thiếu nữ.
An Chi hơi hơi nheo mắt lại, ngẩng đầu cảm thụ nhiệt độ cơn gió lùa qua đôi má. Nhìn nhìn bầu trời xanh thẳm, cùng những đám mây trắng mỏng như voan.
Gió lại thổi tới, đem chiếc áo T-shirt màu xám của nàng thổi phồng lên, mát mẻ, hết sức thoải mái.
Nghỉ hè thật tốt nha. Cuộc sống như kim đồng hồ xoya đi nhanh chóng, sơ nhất cũng đã trôi qua.
Thượng tuần tháng sáu học kỳ hai của tiểu học năm tư, nàng tham gia cuộc thi tuyển lên sơ trung toàn thành phố, quả nhiên giống như lời Ngôn Hề nói, không có chút áp lực nào mà vượt qua. Khi nàng tham gia cuộc thi nàng không phải là người nhỏ tuổi nhất, nhưng thành tích là tốt nhất. Toán cùng tiếng Anh đạt điểm tối đa, ngữ văn thấp hơn một chút, là một trong mười người đứng đầu của thành phố, trường trung học cách nhà nửa tiếng đi đường được nàng lựa chọn
Chuyện làm An Chi vui vẻ nhất không phải cái này, mùa hè khi nàng bắt đầu vào sơ trung, chiều cao bỗng nhiên tăng trưởng nhanh chóng, vốn từ 130cm đến bây giờ đã là 150cm, giống như một đêm sau khi tỉnh lại, phạm vi tầm mắt mình đã được mở rộng ra rất nhiều.
Cũng đã gần đứng đến vai của Ngôn Hề rồi, đó là nếu như nàng không mang giày cao gót!
Vui vẻ! Hưng phấn! Kích động!
Happy, excited, awesome!
An Chi thử đứng dậy một chút, tăng thêm tốc độ, dùng sức đạp vài vòng, chiếc xe giống như là muốn bay lên, An Chi buông một bên tay cầm ra, vui vẻ nhếch môi.
"Lúc đi xe phải cẩn thận."
Chiếc xe này là vài ngày trước Ngôn Hề mua cho nàng, lúc vừa nhìn thấy An Chi đã siêu vui vẻ, rõ ràng là xe mới, nàng lại cầm vải bông lau cả buổi, dán vào chiếc xe mẫu sticker mà nàng yêu thích, còn vừa nói nhỏ: "Từ nay về sau ngươi chính là xe xe của ta a."
Ngôn Hề đứng ở bên cạnh nén cười mà nhìn, xem ra nàng đã cao lớn không ít, nhưng vẫn đem mọi loại xe đều gọi là "Xe xe".
An Chi nhớ tới lời dặn dò của Ngôn Hề, đem bàn tay đã buông ra nắm lại tay lái. Cảm giác lên trung học cũng không tệ lắm, đã có xe của mình, còn có...
An Chi sờ soạng túi vải, Ngôn Hề vốn muốn mua cho nàng điện thoại di động, An Chi nói muốn điện thoại cũ của Ngôn Hề là được rồi.
Cho nên, Ngôn Hề đem iphone 5 của mình cho nàng.
An Chi đạp xe đến trung tâm mua sắm, đậu xe tốt.
Bên ngoài quán cafe của khách sạn, dựa vào vị trí của cửa sổ sát đất.
An Chi đứng tĩnh lặng ở đó.
Đại khái là học kỳ đầu tiên của sơ nhất, Trần Mộ Tề tới gặp nàng, giải thích với nàng tại sao những năm nàng học tiểu học không có tới gặp nàng, là bởi vì hắn đến Nhật Bản, vừa trở về không lâu. Từ đó về sau bọn họ sẽ thỉnh thoảng gặp mặt vài lần, mỗi lần cũng không có chuyện gì để nói, hoặc là cho nàng tiền, hoặc là mời nàng đi ăn, ăn xong lại kín đáo đưa tiền cho nàng.
Lần này hình như có chút không giống mọi khi.
An Chi đứng ở bên ngoài nhìn thấy, bên cạnh Trần Mộ Tề còn có một người phụ nữ, hai người thỉnh thoảng lại ghé sát vào lỗ tai mà nói chuyện, bộ dáng thân mật. Đi vào, quán cafe yên tĩnh, người phụ nữ mặc váy đang chơi bài "Giấc mơ tình yêu" của Liszt, rất trữ tình.
Trần Mộ Tề vẫy tay về phía nàng.
"Uống cái gì?"
"Nước trái cây."
An Chi ngồi xuống mới nhìn rõ tướng mạo của người phụ nữ bên cạnh. Trần Mộ Tề sắp ba mươi tuổi, người phụ nữ bên cạnh nhìn qua có vẻ lớn hơn hắn vài tuổi, giương mặt trưởng thành tinh xảo. Trần Mộ Tề vẫn là bộ dạng nhàn nhã, thậm chí có chút lôi thôi lếch thếch, mấy năm nay hắn đã có một chút danh khí, có rất nhiều tác phẩm được coi trọng trên thị trường. Bản thân hắn tựa hồ cũng có thêm chút tự tin cùng năng lực. Mà người phụ nữ này mặc một bộ váy bó sát người, eo cao, bên người có mùi vị nước hoa nồng đậm.
Từ khi nàng ngồi xuống, liền không lộ ra dấu vết mà quan sát nàng.
"Ha, đây là Từ a di, bạn gái của ta."
"Ai, rõ ràng đã là hôn thê! Đây là An Chi sao? Xin chào." Nữ nhân hờn dỗi, ngón tay nhẹ đẩy vào cánh tay Trần Mộ Tề.
"Haha, đúng đúng."
"Ta vốn có thể là "Đại tỷ tỷ", bây giờ không thể không trở thành "A di" rồi, đều tại ngươi." Nữ nhân tiếp tục hờn dỗi, nâng ngón tay vẽ vòng tròn trên cánh tay của hắn.
"Ha ha ha!" Trần Mộ Tề cũng không cảm thấy có chuyện gì, chẳng qua là cười.
An Chi uống một ngụm nước trái cây vừa được bưng lên. Nàng mới không thèm gọi ngươi là đại tỷ tỷ, còn a di sao, nàng mới không muốn gọi. Nàng đã có "Di di" của mình, cũng giống như "Đại tỷ tỷ". So với ngươi còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần, không, một triệu lần.
"Là thế này, ta cùng Từ a di định đi du lịch kết hôn. Từ a di một mực nói muốn gặp ngươi, cho nên gọi ngươi đến, tối nay ngươi cùng chúng ta ăn cơm đi?"
"Ân, An Chi, ngươi có thể quyết định a, muốn ăn cái gì? Pizza Hut pizza được không?"
"Ai, không phải dạ dày của ngươi không tốt sao? Ăn pizza không tốt cho tiêu hóa a, đổi cái khác đi."
Vị Từ a di này cười rộ lên, khóe mắt đã được trang điểm cũng không thể lấn át được nếp nhăn trên gương mặt khi cười, "Ngươi nha..." Nàng lần này nâng ngón tay chạm vào gương mặt Trần Mộ Tề, "Chính là đáng yêu, nhưng mà chúng ta nghe theo An Chi a."
Còn cố ý đè thấp âm thanh một chút, nhưng lại để cho An Chi có thể nghe được: "Bây giờ trẻ em vị thành niên rất có cá tính, thứ không quen nhất chính là để cho người lớn sắp đặt mọi chuyện."
Trong ánh mắt Trần Mộ Tề đều là yêu thương: "Đúng vậy, ngươi chính là người chu đáo."
An Chi cảm thấy nước trái cây ở tiệm cafe này quả thực chua đến làm choi người ta ê răng.
May mắn là lúc này điện thoại vang lên, nàng cầm điện thoại lên nói muốn đi ra ngoài nghe máy, vừa mới xoay người liền nghe thấy vị Từ a di kia nói: "Ngươi xem a, mới bao nhiêu lớn đã có điện thoại rồi..."
An Chi bĩu môi, đi đến một chỗ vắng vẻ.
Người gọi điện thoại là Ngôn Hề, "Đào Đào, ngươi đang ở đâu?"
An Chi nói cho nàng biết, phàn nàn một chút mà nói: "Còn muốn ta cùng bọn họ ăn cơm chiều a..."
Ngôn Hề nói: "Đừng để ý đến bọn họ, ngươi tùy tiện tìm cớ đi thôi."
"Ân..." An Chi phát ra một tiếng thở dài, sớm biết như vậy thì sẽ không đến. Nàng đối với Trần Mộ Tề một chút hứng thú cũng không có! Rất rõ ràng là hắn đang trong một tình yêu cuồng nhiệt. Lẽ nào cái này chính là bộ dạng yêu thương mà người lớn hay nói sao?
Ngôn Hề ở bên kia nhẹ nhàng nói: "Cơm chiều muốn ăn cái gì? Ân?"
An Chi nhếch bờ môi lên, làm nũng nói: "Di di, cơm chiều ta muốn ăn pizza."
Cúp điện thoại, khuôn mặt tươi cười của An Chi thu lại trong vòng một giây, bày ra một khuôn mặt gọi là "Trẻ em vị thành niên cá tính" trở lại chỗ ngồi, cứng rắn mà nói: "Không ăn cơm, ta muốn về nhà."
Từ a di tựa hồ là ước gì nàng nói như vậy, Trần Mộ Tề vốn muốn nói với nàng chuyện gì đó, cũng bị nàng cho chuyển hướng rồi.
Lúc rời đi, hai người vẫn giống như trẻ sinh đôi dính liền nhau.
An Chi đứng ở phía sau nhìn Trần Mộ Tề, hình ảnh khi mới gặp mặt hắn cùng Đào Trân Trân cãi nhau túi bụi đến nay vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt. Có lẽ nàng đã trưởng thành a, bây giờ nàng cũng không thèm nghĩ đến những chuyện không có khả năng nữa. Nàng cũng có thể cảm giác được, Trần Mộ Tề vẫn là không quá thích ứng đề làm một người "Cha", lúc ở một mình với nàng ít nhiều sẽ có chút ít không được tự nhiên. Có lẽ nữ nhân lớn hơn hắn thành thục hơn hắn, mới là người thích hợp với hắn a?
Gió thổi tung mái tóc của nàng, trong lòng An Chi dâng lên một chút chua xót. Nàng đứng tại chỗ trong chốc lát, thở dài ra một hơi.
Trong tiệm bánh pizza tràn ngập mùi pho mát cùng hương nước sốt thịt, diện tích trong tiệm lớn, tuy rằng khách hàng rất đông, nhưng mà không tính là ầm ĩ. Ngôn Hề chọn hai phần món ăn.
Liễu Y Y ở bên cạnh nói: "Ta muốn ăn sầu riêng!"
"Ta cùng Đào Đào đều không ăn sầu riêng, gọi cho ngươi một cái bánh nhỏ."
"Sầu riêng ăn rất ngon a, tại sao ngươi và Đào Đào lại không ăn!" Liễu Y Y lơ đễnh, để cái túi shopping xuống. Bình thường nàng đều gọi An Chi là "tiểu An Chi", nhất thời thuận miệng, liền theo Ngôn Hề gọi một tiếng "Đào Đào". Đôi mi thanh tú của Ngôn Hề không dễ nhận ra mà nhíu lại, không nói gì. Liễu Y Y người này, càng không cho nàng nói nhất định càng phải nói.
Lúc pizza được đưa lên, An Chi nhanh chóng chạy vào, tóc mái thấm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tuyết trắng sáng long lanh đã hồng hồng, trên cái mũi khéo léo có một chút mồ hôi.
"Chậm một chút." Ngôn Hề nói một câu, đưa cocacola lạnh cho nàng. An Chi uống một ngụm lớn, hướng nàng lộ ra khuôn mặt tươi tắn.
"Thời tiết thật sự quá nóng." Liễu Y Y liếc nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài kia một cái, cảm thấy trong phòng điều hòa thật sự rất thư thái.
"Ân, bình thường." Thiếu nữ An Chi cảm thấy bình thường, đi xe có gió thổi, còn rất vui vẻ.
"Đừng quên xoa kem chống nắng." Ngôn Hề nói.
"Đã biết." An Chi hướng nàng ngọt ngào cười, nhanh chóng đi rửa tay.
Liễu Y Y cầm miếng pizza lên cắn một cái, trong miệng đầy vị pho mát, nàng hàm hồ nói: "Ngươi thật sự giống như mẹ nàng..."
Ngôn Hề liếc nhìn nàng: "Đang ăn còn muốn nói..."
An Chi thích ăn nhất pizza thủ công Hawai ở đây, pho mát Mozzarella, dứa thịt xông khói còn có hạnh nhân, để đáp ứng theo khẩu vị, pho mát trong tiệm này đều được bào bằng tay. Ngôn Hề cũng rất thích, Liễu Y Y thì chăm chú vào pizza vị sầu riêng của mình.
Gần đây sức ăn của An Chi tăng lên nhiều, Ngôn Hề cố ý gọi hai cái, nàng ăn chưa đến một nửa, ở một bên nói chuyện với Liễu Y Y, An Chi một miếng lại một miếng mà ăn, đôi má phồng lên, giống như con thỏ ăn rất vui vẻ. Cuối cùng hai người lớn đều dừng nói chuyện phiếm lại, nhìn tướng ăn của nàng.
"Làm sao vậy?" An Chi còn đang liếm liếm ngón tay, biểu tình rất vô tội.
"Tiểu An Chi, ngươi cứ ăn như vậy, sẽ thật sự biến thành tiểu bàn tử đấy! Di di của ngươi vừa mua cái váy cho ngươi! Ngươi sẽ mặc không vào được rồi!" Liễu Y Y dọa nàng.
"Mới sẽ không, ta không giống ngươi, ta ăn vào chỉ cao chứ không có mập!" An Chi cầm lấy một miếng cuối cùng, hướng nàng lè lưỡi, còn "NGAO...OOO" một miệng lớn, kéo dài pho mát, ăn cho nàng xem.
Liễu Y Y:...
Ngôn Hề cười khẽ lên.
Một chiếc xe đạp leo núi màu cam, cái bàn đạp xinh xắn bị một đôi giày trắng nhỏ đạp lên, hướng ánh mắt lên trên, là cặp mắt cá chân mảnh khảnh, phía trên mắt cá chân chính là chiếc quần jean màu xanh.
Có cơn gió kéo tới, mái tóc dài đen nhánh tung bay, dưới ánh mặt trời có độ óng ả mượt mà như nhung. Vài sợi tóc được cơn gió đẩy tới, dính vào đôi má trắng hay xuất hiện má lúm đồng tiền khi cười của thiếu nữ.
An Chi hơi hơi nheo mắt lại, ngẩng đầu cảm thụ nhiệt độ cơn gió lùa qua đôi má. Nhìn nhìn bầu trời xanh thẳm, cùng những đám mây trắng mỏng như voan.
Gió lại thổi tới, đem chiếc áo T-shirt màu xám của nàng thổi phồng lên, mát mẻ, hết sức thoải mái.
Nghỉ hè thật tốt nha. Cuộc sống như kim đồng hồ xoya đi nhanh chóng, sơ nhất cũng đã trôi qua.
Thượng tuần tháng sáu học kỳ hai của tiểu học năm tư, nàng tham gia cuộc thi tuyển lên sơ trung toàn thành phố, quả nhiên giống như lời Ngôn Hề nói, không có chút áp lực nào mà vượt qua. Khi nàng tham gia cuộc thi nàng không phải là người nhỏ tuổi nhất, nhưng thành tích là tốt nhất. Toán cùng tiếng Anh đạt điểm tối đa, ngữ văn thấp hơn một chút, là một trong mười người đứng đầu của thành phố, trường trung học cách nhà nửa tiếng đi đường được nàng lựa chọn
Chuyện làm An Chi vui vẻ nhất không phải cái này, mùa hè khi nàng bắt đầu vào sơ trung, chiều cao bỗng nhiên tăng trưởng nhanh chóng, vốn từ 130cm đến bây giờ đã là 150cm, giống như một đêm sau khi tỉnh lại, phạm vi tầm mắt mình đã được mở rộng ra rất nhiều.
Cũng đã gần đứng đến vai của Ngôn Hề rồi, đó là nếu như nàng không mang giày cao gót!
Vui vẻ! Hưng phấn! Kích động!
Happy, excited, awesome!
An Chi thử đứng dậy một chút, tăng thêm tốc độ, dùng sức đạp vài vòng, chiếc xe giống như là muốn bay lên, An Chi buông một bên tay cầm ra, vui vẻ nhếch môi.
"Lúc đi xe phải cẩn thận."
Chiếc xe này là vài ngày trước Ngôn Hề mua cho nàng, lúc vừa nhìn thấy An Chi đã siêu vui vẻ, rõ ràng là xe mới, nàng lại cầm vải bông lau cả buổi, dán vào chiếc xe mẫu sticker mà nàng yêu thích, còn vừa nói nhỏ: "Từ nay về sau ngươi chính là xe xe của ta a."
Ngôn Hề đứng ở bên cạnh nén cười mà nhìn, xem ra nàng đã cao lớn không ít, nhưng vẫn đem mọi loại xe đều gọi là "Xe xe".
An Chi nhớ tới lời dặn dò của Ngôn Hề, đem bàn tay đã buông ra nắm lại tay lái. Cảm giác lên trung học cũng không tệ lắm, đã có xe của mình, còn có...
An Chi sờ soạng túi vải, Ngôn Hề vốn muốn mua cho nàng điện thoại di động, An Chi nói muốn điện thoại cũ của Ngôn Hề là được rồi.
Cho nên, Ngôn Hề đem iphone 5 của mình cho nàng.
An Chi đạp xe đến trung tâm mua sắm, đậu xe tốt.
Bên ngoài quán cafe của khách sạn, dựa vào vị trí của cửa sổ sát đất.
An Chi đứng tĩnh lặng ở đó.
Đại khái là học kỳ đầu tiên của sơ nhất, Trần Mộ Tề tới gặp nàng, giải thích với nàng tại sao những năm nàng học tiểu học không có tới gặp nàng, là bởi vì hắn đến Nhật Bản, vừa trở về không lâu. Từ đó về sau bọn họ sẽ thỉnh thoảng gặp mặt vài lần, mỗi lần cũng không có chuyện gì để nói, hoặc là cho nàng tiền, hoặc là mời nàng đi ăn, ăn xong lại kín đáo đưa tiền cho nàng.
Lần này hình như có chút không giống mọi khi.
An Chi đứng ở bên ngoài nhìn thấy, bên cạnh Trần Mộ Tề còn có một người phụ nữ, hai người thỉnh thoảng lại ghé sát vào lỗ tai mà nói chuyện, bộ dáng thân mật. Đi vào, quán cafe yên tĩnh, người phụ nữ mặc váy đang chơi bài "Giấc mơ tình yêu" của Liszt, rất trữ tình.
Trần Mộ Tề vẫy tay về phía nàng.
"Uống cái gì?"
"Nước trái cây."
An Chi ngồi xuống mới nhìn rõ tướng mạo của người phụ nữ bên cạnh. Trần Mộ Tề sắp ba mươi tuổi, người phụ nữ bên cạnh nhìn qua có vẻ lớn hơn hắn vài tuổi, giương mặt trưởng thành tinh xảo. Trần Mộ Tề vẫn là bộ dạng nhàn nhã, thậm chí có chút lôi thôi lếch thếch, mấy năm nay hắn đã có một chút danh khí, có rất nhiều tác phẩm được coi trọng trên thị trường. Bản thân hắn tựa hồ cũng có thêm chút tự tin cùng năng lực. Mà người phụ nữ này mặc một bộ váy bó sát người, eo cao, bên người có mùi vị nước hoa nồng đậm.
Từ khi nàng ngồi xuống, liền không lộ ra dấu vết mà quan sát nàng.
"Ha, đây là Từ a di, bạn gái của ta."
"Ai, rõ ràng đã là hôn thê! Đây là An Chi sao? Xin chào." Nữ nhân hờn dỗi, ngón tay nhẹ đẩy vào cánh tay Trần Mộ Tề.
"Haha, đúng đúng."
"Ta vốn có thể là "Đại tỷ tỷ", bây giờ không thể không trở thành "A di" rồi, đều tại ngươi." Nữ nhân tiếp tục hờn dỗi, nâng ngón tay vẽ vòng tròn trên cánh tay của hắn.
"Ha ha ha!" Trần Mộ Tề cũng không cảm thấy có chuyện gì, chẳng qua là cười.
An Chi uống một ngụm nước trái cây vừa được bưng lên. Nàng mới không thèm gọi ngươi là đại tỷ tỷ, còn a di sao, nàng mới không muốn gọi. Nàng đã có "Di di" của mình, cũng giống như "Đại tỷ tỷ". So với ngươi còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần, không, một triệu lần.
"Là thế này, ta cùng Từ a di định đi du lịch kết hôn. Từ a di một mực nói muốn gặp ngươi, cho nên gọi ngươi đến, tối nay ngươi cùng chúng ta ăn cơm đi?"
"Ân, An Chi, ngươi có thể quyết định a, muốn ăn cái gì? Pizza Hut pizza được không?"
"Ai, không phải dạ dày của ngươi không tốt sao? Ăn pizza không tốt cho tiêu hóa a, đổi cái khác đi."
Vị Từ a di này cười rộ lên, khóe mắt đã được trang điểm cũng không thể lấn át được nếp nhăn trên gương mặt khi cười, "Ngươi nha..." Nàng lần này nâng ngón tay chạm vào gương mặt Trần Mộ Tề, "Chính là đáng yêu, nhưng mà chúng ta nghe theo An Chi a."
Còn cố ý đè thấp âm thanh một chút, nhưng lại để cho An Chi có thể nghe được: "Bây giờ trẻ em vị thành niên rất có cá tính, thứ không quen nhất chính là để cho người lớn sắp đặt mọi chuyện."
Trong ánh mắt Trần Mộ Tề đều là yêu thương: "Đúng vậy, ngươi chính là người chu đáo."
An Chi cảm thấy nước trái cây ở tiệm cafe này quả thực chua đến làm choi người ta ê răng.
May mắn là lúc này điện thoại vang lên, nàng cầm điện thoại lên nói muốn đi ra ngoài nghe máy, vừa mới xoay người liền nghe thấy vị Từ a di kia nói: "Ngươi xem a, mới bao nhiêu lớn đã có điện thoại rồi..."
An Chi bĩu môi, đi đến một chỗ vắng vẻ.
Người gọi điện thoại là Ngôn Hề, "Đào Đào, ngươi đang ở đâu?"
An Chi nói cho nàng biết, phàn nàn một chút mà nói: "Còn muốn ta cùng bọn họ ăn cơm chiều a..."
Ngôn Hề nói: "Đừng để ý đến bọn họ, ngươi tùy tiện tìm cớ đi thôi."
"Ân..." An Chi phát ra một tiếng thở dài, sớm biết như vậy thì sẽ không đến. Nàng đối với Trần Mộ Tề một chút hứng thú cũng không có! Rất rõ ràng là hắn đang trong một tình yêu cuồng nhiệt. Lẽ nào cái này chính là bộ dạng yêu thương mà người lớn hay nói sao?
Ngôn Hề ở bên kia nhẹ nhàng nói: "Cơm chiều muốn ăn cái gì? Ân?"
An Chi nhếch bờ môi lên, làm nũng nói: "Di di, cơm chiều ta muốn ăn pizza."
Cúp điện thoại, khuôn mặt tươi cười của An Chi thu lại trong vòng một giây, bày ra một khuôn mặt gọi là "Trẻ em vị thành niên cá tính" trở lại chỗ ngồi, cứng rắn mà nói: "Không ăn cơm, ta muốn về nhà."
Từ a di tựa hồ là ước gì nàng nói như vậy, Trần Mộ Tề vốn muốn nói với nàng chuyện gì đó, cũng bị nàng cho chuyển hướng rồi.
Lúc rời đi, hai người vẫn giống như trẻ sinh đôi dính liền nhau.
An Chi đứng ở phía sau nhìn Trần Mộ Tề, hình ảnh khi mới gặp mặt hắn cùng Đào Trân Trân cãi nhau túi bụi đến nay vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt. Có lẽ nàng đã trưởng thành a, bây giờ nàng cũng không thèm nghĩ đến những chuyện không có khả năng nữa. Nàng cũng có thể cảm giác được, Trần Mộ Tề vẫn là không quá thích ứng đề làm một người "Cha", lúc ở một mình với nàng ít nhiều sẽ có chút ít không được tự nhiên. Có lẽ nữ nhân lớn hơn hắn thành thục hơn hắn, mới là người thích hợp với hắn a?
Gió thổi tung mái tóc của nàng, trong lòng An Chi dâng lên một chút chua xót. Nàng đứng tại chỗ trong chốc lát, thở dài ra một hơi.
Trong tiệm bánh pizza tràn ngập mùi pho mát cùng hương nước sốt thịt, diện tích trong tiệm lớn, tuy rằng khách hàng rất đông, nhưng mà không tính là ầm ĩ. Ngôn Hề chọn hai phần món ăn.
Liễu Y Y ở bên cạnh nói: "Ta muốn ăn sầu riêng!"
"Ta cùng Đào Đào đều không ăn sầu riêng, gọi cho ngươi một cái bánh nhỏ."
"Sầu riêng ăn rất ngon a, tại sao ngươi và Đào Đào lại không ăn!" Liễu Y Y lơ đễnh, để cái túi shopping xuống. Bình thường nàng đều gọi An Chi là "tiểu An Chi", nhất thời thuận miệng, liền theo Ngôn Hề gọi một tiếng "Đào Đào". Đôi mi thanh tú của Ngôn Hề không dễ nhận ra mà nhíu lại, không nói gì. Liễu Y Y người này, càng không cho nàng nói nhất định càng phải nói.
Lúc pizza được đưa lên, An Chi nhanh chóng chạy vào, tóc mái thấm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tuyết trắng sáng long lanh đã hồng hồng, trên cái mũi khéo léo có một chút mồ hôi.
"Chậm một chút." Ngôn Hề nói một câu, đưa cocacola lạnh cho nàng. An Chi uống một ngụm lớn, hướng nàng lộ ra khuôn mặt tươi tắn.
"Thời tiết thật sự quá nóng." Liễu Y Y liếc nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài kia một cái, cảm thấy trong phòng điều hòa thật sự rất thư thái.
"Ân, bình thường." Thiếu nữ An Chi cảm thấy bình thường, đi xe có gió thổi, còn rất vui vẻ.
"Đừng quên xoa kem chống nắng." Ngôn Hề nói.
"Đã biết." An Chi hướng nàng ngọt ngào cười, nhanh chóng đi rửa tay.
Liễu Y Y cầm miếng pizza lên cắn một cái, trong miệng đầy vị pho mát, nàng hàm hồ nói: "Ngươi thật sự giống như mẹ nàng..."
Ngôn Hề liếc nhìn nàng: "Đang ăn còn muốn nói..."
An Chi thích ăn nhất pizza thủ công Hawai ở đây, pho mát Mozzarella, dứa thịt xông khói còn có hạnh nhân, để đáp ứng theo khẩu vị, pho mát trong tiệm này đều được bào bằng tay. Ngôn Hề cũng rất thích, Liễu Y Y thì chăm chú vào pizza vị sầu riêng của mình.
Gần đây sức ăn của An Chi tăng lên nhiều, Ngôn Hề cố ý gọi hai cái, nàng ăn chưa đến một nửa, ở một bên nói chuyện với Liễu Y Y, An Chi một miếng lại một miếng mà ăn, đôi má phồng lên, giống như con thỏ ăn rất vui vẻ. Cuối cùng hai người lớn đều dừng nói chuyện phiếm lại, nhìn tướng ăn của nàng.
"Làm sao vậy?" An Chi còn đang liếm liếm ngón tay, biểu tình rất vô tội.
"Tiểu An Chi, ngươi cứ ăn như vậy, sẽ thật sự biến thành tiểu bàn tử đấy! Di di của ngươi vừa mua cái váy cho ngươi! Ngươi sẽ mặc không vào được rồi!" Liễu Y Y dọa nàng.
"Mới sẽ không, ta không giống ngươi, ta ăn vào chỉ cao chứ không có mập!" An Chi cầm lấy một miếng cuối cùng, hướng nàng lè lưỡi, còn "NGAO...OOO" một miệng lớn, kéo dài pho mát, ăn cho nàng xem.
Liễu Y Y:...
Ngôn Hề cười khẽ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.