Đào Lý Bất Ngôn

Chương 125: Ta yêu ngươi, ta thích ngươi (hai)

Nhất Trản Dạ Đăng

14/05/2021

Sáng sớm hôm sau, An Chi ngủ đến thư mềm, lười biếng mở mắt, một cánh tay nàng đang đặt trên gối đầu của Ngôn Hề ở bên cạnh, đầu cũng đã chiếm một góc.

Trong chăn đều là mùi hương dễ ngửi.

An Chi hơi nhíu mũi ngửi ngửi một chút, ánh mắt đi tìm kiếm Ngôn Hề.

Nàng đang thay quần áo.

Đã mặc xong một cái váy bút chì bó sát người, trên thân trắng nõn lộ trong không khí, vòng eo rất nhỏ, áo ngực màu đen ôm lấy xương bả vai khêu gợi.

Nàng mặc một cái áo len màu trắng vào, cảnh đẹp chớp mắt một cái liền biến mất.

Sau đó đem tóc từ trong cổ áo kéo ra.

An Chi nhìn đến nhập thần.

Động tác của Ngôn Hề đều cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt, xoay người liền chạm vào ánh mắt của An Chi, nàng hơi sững sờ.

"Tỉnh rồi?" Ánh mắt nàng lại xẹt qua, lời ít mà ý nhiều hỏi.

"Ân!" An Chi gật đầu lộ ra khuôn mặt tươi cười, vừa muốn nói gì đó, Ngôn Hề lại chuyển ánh mắt đi rồi.

An Chi không hiểu mà nghiêng đầu.

"Không ngủ một chút nữa sao?" Ngôn Hề vén mái tóc lên, vẫn không nhìn nàng.

An Chi nhìn thấy lỗ tai ửng đỏ của nàng khi nàng vén tóc, mở to mắt nhìn, ý thức được có thể lả Ngôn Hề vẫn còn đang thẹn thùng.

An Chi cong cong khóe miệng: "Không ngủ nữa, ngươi muốn đi làm sao? Ta làm điểm tâm cho ngươi." Nàng xốc chăn lên đưa chân ra ngoài, một đôi chân thon dài trắng nõn, trắng giống như bơ vậy.

Ngôn Hề đưa ánh mắt dừng trên đó một hai giây, sau đó nhẹ nhàng nói: "Không cần, ta đi nấu chén mì, lát nữa ngươi xuống ăn là được rồi."

Nàng xoay người rời đi, An Chi nhìn chằm chằm theo bóng lưng của nàng, khóe môi cong lên, đem sự lúng túng của nàng đều nhìn thấy rõ ràng, đợi đến khi nàng ra cửa, An Chi cười ngã xuống giường, cầm lấy gối đầu của Ngôn Hề vuốt vuốt.

Bữa sáng Ngôn Hề nấu mì Dương Xuân, bỏ nấm và tôm bóc vỏ, thêm chút hành lá. Còn có trứng luộc trong nước trà mà hôm qua An Chi đã nấu xong bỏ vào tủ lạnh, đun nóng lên, múc hai cái bỏ vào trong chén.

Hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, An Chi vừa ăn mì vừa nhìn Ngôn Hề, trong mắt đều là ý cười trong suốt.

Ngôn Hề lặng yên ăn mì, trong cả quá trình đều lặng yên tiếp nhận ánh mắt của nàng.

Má lúm đồng tiền của An Chi liền sâu, cầm lấy một quả trứng gà bắt đầu bóc vỏ, chừa lại một chút vỏ ở đầu quả trứng thì đưa cho Ngôn Hề.

Ngôn Hề vốn muốn nói "Ngươi ăn đi", An Chi phồng má vẫn giữ nguyên động tác đưa cho nàng, Ngôn Hề chỉ có thể cầm lấy.

Dáng tươi cười của An Chi vẫn không giảm, sau đó bắt đầu bóc vỏ quả trứng thứ hai, cắn một miếng.

Ngôn Hề cắn một miếng trứng luộc trong nước trà, hương trà thuần hậu, mằn mặn ngon miệng, nàng tán thưởng nói: "Ăn thật ngon."

Dáng tươi cười của An Chi làm cho nàng cảm thấy bữa sáng ngày đi làm cũng không còn nặng nề.

"Giữa trưa ta hẳn là không về được." Ngôn Hề nói, cuối cùng nàng đã thoát khỏi trạng thái ngượng ngùng từ tối hôm qua.

"Ân, hôm nay ta và Mông Mông đã hẹn gặp nhau ở trường học, ăn cơm ở bên ngoài." An Chi nói.

Ngôn Hề mỉm cười: "Được rồi."

Ăn xong bữa sáng, sau đó Ngôn Hề đi lên lầu trang điểm, cầm theo túi xách chuẩn bị đi ra ngoài, An Chi rửa bát đĩa xong đi ra tiễn nàng.

"Cơm chiều có về nhà ăn không?"

Ngôn Hề suy nghĩ một chút, "Vẫn là ăn ở bên ngoài đi, trước khi tan làm ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi."



"Được rồi." An Chi gật đầu.

Ngôn Hề lại nghĩ tới chuyện gì đó mà bổ sung: "Tiền trên người có đủ không? Có thể đi dạo phố mua sắm."

An Chi hé miệng cười: "Bây giờ ta là người có tiền lương, ngươi còn nghĩ ta là trẻ em sao."

Ngôn Hề cũng cười lên, "Thói quen cũ."

Buổi sáng, nụ cười của nàng nhẹ nhàng, đặc biệt dịu dàng lại lưu luyến. An Chi theo bản năng liền tiến lên ôm lấy nàng.

Ngôn Hề hơi sững sờ, mỉm cười ôm lấy An Chi, An Chi ôm lấy cổ của nàng, cọ cọ giống như trước đây.

Gương mặt Ngôn Hề dựa vào đỉnh đầu của nàng, vuốt ve đầu của nàng, bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề: "Có phải ngươi lại cao thêm một chút rồi hay không?"

"...Cũng chỉ cao thêm 2cm thôi." An Chi nói, cho dù là như vậy, đứng trước mặt Ngôn Hề đang mang giày cao gót, vẫn là thấp hơn nữa cái đầu.

Ngôn Hề cười khẽ, trong nháy mắt nhớ tới lúc nàng còn rất nhỏ, thường xuyên lo lắng không thể cao lên được mà khóc nhè, đặc biệt dễ khóc, nhưng mà mình vừa dỗ dành liền sẽ đặc biệt nghe lời, loại nghe lời làm cho bản thân muốn ôm nàng vào lòng.

Nháy mắt, nàng đều đã trở nên duyên dáng yêu kiều rồi.

Ánh mắt Ngôn Hề rơi vào đánh dấu chiều cao ở trên tường ngay cửa trước, từ một khoảng rất thấp kia những dấu hiệu được đánh dấu dần lên trên, đến chỗ cao nhất, còn bên cạnh chính là chiều cao của nàng để so sánh.

Thời gian luôn dễ dàng bỏ rơi người, may mắn thay là những tình cảm lưu lại qua năm tháng, dường như được làm từ vàng.

Ngôn Hề ôn nhu nói: "Tới đây, ta giúp ngươi đo một chút."

An Chi đi đến đứng dựa vào tường, nàng có chút hoảng hốt, giống như trở về mỗi lần đo chiều cao trước đây.

Tầm mắt của nàng từ chỉ có thể nhìn đến bắp đùi của Ngôn Hề, đến bên hông, đến bờ vai, bây giờ là đến cằm.

Trái tim An Chi vừa mềm vừa ấm.

"Là cao lên một chút nhỏ." Ngôn Hề nhẹ nhàng nói, cúi đầu xuống nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng lưu luyến.

An Chi ngẩng đầu, ngửa mặt lên, hai tay câu cần cổ nàng, nhẹ nhàng nhón chân lên, hôn nàng.

Trong ánh mắt Ngôn Hề mang theo tình cảm ấm áp, ôm lấy bờ vai nàng, kéo sát nàng vào trong lòng ngực, cùng nàng hôn môi.

Nụ hôn rất nhẹ, nụ hôn giống như gió lạnh mưa phùn.

An Chi nép trong ngực Ngôn Hề, bởi vì động tình mà cơ thể hơi run rẩy, mũi chân nàng kiễng lên buông lỏng, phải dựa vào bức tường sau lưng, chỉ là nàng không muốn từ bỏ nụ hôn này, vì vậy nắm chặt lấy áo của Ngôn Hề, Ngôn Hề bị nàng kéo theo tiến lên vài bước, kề sát với thân thể của nàng, khóe môi áp vào nàng.

Thân thể hai người dính sát vào nhau tựa ở trên tường hôn môi, sau lưng là đánh dấu chiều cao của các nàng.

Tiếng thở dốc khe khẽ mờ mịt tràn ra trong phòng dưới ánh nắng mỏng manh của buổi sáng mùa đông.

Đêm qua tuyết đọng từ từ tan rã dưới ánh mặt trời sáng sớm, đến buổi chiều, nhiệt độ cũng cao lên một chút, nồng độ của ánh mặt trời nồng đậm giống như kẹo mạch nha, ngọt ngào mà ấm áp.

Ngôn Hề ngồi ở trên ghế để thợ trang điểm làm tóc cho nàng, nàng thay một bộ âu phục màu hồng đào nhạt, bên trong chiếc áo sơmi lụa trắng, cổ áo mang theo khăn lụa, màu sắc này rất khó kết hợp, người trẻ mặc vào thì quá khoa trương, người lớn tuổi thì có nguy cơ bị cho là muốn cưa sừng, nhưng mà da thịt nàng trắng nõn, được bảo dưỡng giống như mới hơn 20 tuổi, khí chất dịu dàng nhuận tú. Hoàn toàn nắm bắt được dụng tâm của người thiết kế, còn tạo ra một cảm giác cao cấp.

Nàng dựa trên ghế, cúi xuống xem kịch bản, chân dài giao nhau, vừa dịu dàng lại vừa tràn đầy ngự khí.

Trợ lý chương trình thiếu chút nữa là không thể chuyển ánh mắt đi, thầm muốn nói chuyện với nàng. Giờ cơm trưa trợ lý liền ra ngoài đón ánh mặt trời, dưới ánh mặt trời chụp rất nhiều hình selfie, vui vẻ đưa cho nàng xem.

Ngôn Hề cổ vũ nói: "Rất đẹp."

Trợ lý vui vẻ đến cực điểm, hỏi nàng có muốn uống nước không, không đợi Ngôn Hề trả lời, liền tươi cười vui vẻ đi lấy nước cho nàng, sau đó giống như mong được khen ngợi mà nói: "Không quá nóng đâu, ta cũng có lười ươi với đường, Ngôn tỷ tỷ ngươi muốn ăn không?"

Nàng có gương mặt tròn trĩnh đáng yêu, rất trẻ trung, mới vào thực tập, cùng lắm thì lớn hơn An Chi hai tuổi.



Ngôn Hề cong môi cười cười, giương mắt liếc nhìn nàng, ôn nhu nói: "Không cần, ngươi ăn đi."

Nàng không cười còn đỡ, vừa cười cười tiểu trợ lý liền ngây dại, Ngôn Hề một lần nữa lại xem kịch bản, gương mặt của tiểu trợ lý đều hồng thấu.

Giữa lúc ghi hình cũng có thời gian nghỉ ngơi, Ngôn Hề đi vào phòng vệ sinh, nghe thấy sát bên có người đang nói điện thoại, nghe ra là tiểu trợ lý, hơn nữa thanh âm còn không nhỏ, "Đúng vậy a, ta gặp được rồi, đúng vậy, ngoài đời làn da cực kỳ tốt, còn trắng nữa, không hề nhìn ra là người sắp bốn mươi tuổi."

Ngôn Hề: "..." Cái này có chút lúng túng.

"Ta cảm thấy tối đa cũng chỉ là bộ dạng 27, 28 thôi, chuyện này cũng không quan trọng, khi nàng cười rộ lên rất xinh đẹp, ân, ta lên Weibo đăng bài về nàng một chút."

"A, ta thật là muốn gả cho nàng a...gào khóc ngao."

Tiểu trợ lý cười khanh khách, còn tiếp tục bát quái cùng người khác trong điện thoại: "Không gả cũng được, chỉ muốn nói tỷ tỷ xin trực tiếp muốn ta đi! Ôi, thẹn thùng! Ha ha ha..."

Ngôn Hề: "...."

Tình cảnh này quá lúng túng, nàng chỉ có thể chờ đợi tiểu trợ lý đi ra ngoài rồi mới đi ra, vuốt vuốt mi tâm, "Người tuổi trẻ bây giờ đến cùng là đang suy nghĩ cái gì a..."

Lúc nàng rửa tay thì tới gần tấm gương nhìn lên, khóe mắt vẫn có chút nếp nhăn thật nhỏ, dù có bảo dưỡng đến thế nào, tuổi tác vẫn còn đó, nào có trẻ trung như 27, 28 tuổi a.

Nàng cười cười, lấy điện thoại di động ra, từ giữa trưa đến bây giờ còn chưa kịp xem WeChat.

An Chi nhắn mấy tin WeChat cho nàng, thời gian địa điểm khác nhau, bắt đầu từ buổi sáng.

Nói nàng đã đến trường học.

Đang dạo phố cùng Dương Mông Mông.

Đến quán lẩu ăn lẩu, Trần Ngụy cũng đã tới.

Dương Mông Mông và Trần Ngụy hình như đang cãi nhau.

Nàng ở đó thật lúng túng, khuyên giải cũng không được, không khuyên giải cũng không được.

Ngôn Hề cong môi nở nụ cười, mấy tin nhắn liền nói ra hết tình hình bên kia của nàng, giống như đang ở bên cạnh nàng vậy.

Nàng trả lời: "Không cần khuyên giải, bọn họ sẽ hòa hảo thôi."

Đầu ngón tay dừng một chút, lại đánh lên: "Đi ra ngoài có mặc quần áo dầy hay không?"

"Buổi tối muốn ăn cái gì thì nói với ta."

"Đang nghỉ ngơi giữa lúc ghi hình, bây giờ lại vào rồi."

Đợi đến khi quay chương trình xong, lúc đi ra bóng đêm đã buông xuống, Bội thành vào mùa đông, một biển ánh đèn, có chút lạnh lẽo.

Ngôn Hề lái xe đến khu mua sắm, An Chi liền đứng trước một bảng quảng cáo mỹ phẩm khổng lồ rất dễ chú ý.

Quả nhiên nàng không có mặc áo khoác dầy, chỉ mặc một cái áo len dầy, khuôn mặt bị đông lạnh ửng đỏ.

Ngôn Hề dừng xe ở ven đường, hướng nàng ấn còi một cái, An Chi nhìn thấy Ngôn Hề liền chạy chậm đến, cười hì hì leo lên xe.

Sau khi lên xe nàng liền nhào vào trong ngực Ngôn Hề: "Lạnh quá a."

Ngôn Hề nhíu mày ôm lấy nàng, mở sưởi ấm trên xe lớn hơn, bàn tay vuốt ve gương mặt của nàng, nhỏ giọng nói: "Cũng không biết mặc nhiều hơn một chút."

An Chi cọ cọ đầu vào người nàng, cười hì hì.

Ven đường không thể dừng xe quá lâu, Ngôn Hề kéo nàng lại, khởi động xe, nói nàng thắt dây an toàn.

An Chi nhu thuận nghe lời ngồi ổn định, chẳng qua là nàng không quên cong môi tiến lại gần, tình ý triền miên mà đặt một nụ hôn lên gương mặt của người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đào Lý Bất Ngôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook